Chương : Lấy thân báo đáp ()
Dịch: Achlys
- Tiểu Hạ cô nương, trong thùng gỗ này của ngươi là đồ chơi gì vậy? Thoạt nhìn rất nặng.
Vương lão đầu tò mò nhìn chằm chằm vào thùng gỗ.
- Thịt heo ướp muối.
Mặt Hạ Tử Thường không biến sắc tim không đập mạnh đáp.
Ba đứa nhỏ mắt thấy mẫu thân trợn mắt bịa đặt, nhao nhao im lặng.
Hiên Viên Dạ Lan: "!!"
Ôm ba đứa nhỏ lên xe trâu, Hạ Tử Thường cuối cùng nhìn thoáng qua cái tiểu viện tan hoang kia của nàng, một giọng nói vĩnh biệt lặng lẽ dưới đáy lòng, sau đó để cho Vương lão đầu khởi hành.
Trên đường, Hạ Tử Thường rảnh rỗi đến nhàm chán, liền hỏi Vân Dục, vì sao lại muốn học y thuật.
- Mẫu thân, chẳng nhẽ người quên sao? Ở Yến Bắc Quốc chúng ta, địa vị của thầy thuốc rất cao.
Vân Dục chớp đôi mắt trong veo nhìn Hạ Tử Thường.
- Hoàng đế khai quốc của Yến Bắc Quốc, thân phận từng là một vị thần y.
Thanh Mặc nhỏ giọng nói bên tai Hạ Tử Thường.
Bàn tay bé nhỏ của Vân Dục đặt trên đầu gối Hạ Tử Thường, hắn chăm chú nghiêm túc nhìn Hạ Tử Thường, nói:
- Mẫu thân, sau khi con và Mặc ca ca lớn lên, nhất định sẽ cho người và tiểu muội một cuộc sống thật tốt.
Mẫu thân bọn chúng vất vả rất nhiều, bọn chúng đều nhìn được.
Cho nên, hắn nhất định phải học thật giỏi y thuật, tương lai trở thành một y sư lợi hại!
Sau đó hắn có thể kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền!
- Đúng, mẫu thân, con cùng Vân đệ sẽ nỗ lực thật nhiều.
Thanh Mặc cũng nối gót nói ra.
- Khuynh Thành cũng sẽ cố gắng.
Hạ Khuynh Thành cũng không chịu yếu thế nói.
Ba đứa nhỏ hiểu chuyện như thế, lại khiến cho nội tâm của Hạ Tử Thường như ôm một cái lò lửa nhỏ, nóng hổi.
- Mẫu thân tin các con, bất quá trước khi các con trưởng thành, vẫn là mẫu thân bảo vệ các con.
Cười híp mắt nói ra, Hạ Tử Tường ôm ba cái bánh bao nhỏ vào trong lòng.
Tứ hợp viện ở phía nam thôn, gần đó có một con đường nhỏ, theo đường nhỏ đi đến nhà Lý lang trung, rất gần.
Xe trâu dừng ở cửa lớn tứ hợp viện, ở cửa ra vào có hai con sư tử đá oai phong lẫm liệt, Khuynh Thành là người đầu tiên nhảy từ xe bò xuống, lanh lợi chạy đi mở cửa.
Vương lão đầu nhìn Hạ Tử Thường không dễ dàng mang theo ba đứa nhỏ, liền chủ động giúp nàng khuân đồ.
Dù thế nào thì hắn cũng là nam nhân, nhất định phải giúp Hạ Tử Thường chuyển đến cái cuối cùng.
Kết quả là, Vương lão đầu chuyển cái thùng lớn trên xe bò đầu tiên.
Hắn cho là chuyển đi Hạ Tử Thường mặt không đổi sắc, cũng sẽ không nặng lắm, kết quả có thể nghĩ, hắn thiếu chút nữa đem eo của mình ném đi.
- Tiểu Hạ cô nương, trong thùng này của ngươi là một thùng thịt heo sao?
Vương lão đầu kinh ngạc hỏi, vừa rồi hắn như vậy mà không dịch chuyển được! Nặng thật!
- Đúng vậy.
Hạ Tử Thường gật đầu cười.
- Hay là để ta tự chuyển đi, không nặng.
Nói xong, nàng dưới con mắt kinh hãi của Vương lão đầu, nhẹ nhàng chuyển thùng gỗ đi.
Ba bánh bao nhỏ cũng không nhàn rỗi, giúp đỡ cầm một ít đồ vật nhỏ.
Nhiều người nhiều sức, rất nhanh, đã chuyển được đồ đạc vào trong tứ hợp viện.
Tứ hợp viện lâu ngày không có ai ở, nhưng vì có thể bán đi, Liễu địa chủ vẫn sẽ phái người đến quét dọn, vì vậy, cũng không quá bẩn, chỉ là trong sân có chút lá rụng, trong gian phòng có chút phủ tro.
Vào tứ hợp viện, không phải quá lớn, tổng cộng có sáu gian phòng, trong sân là một vườn hoa nhỏ, bất quá trong ngày đông này, hoa trong hoa viên này cũng đã sớm khóc thét rồi, trong sân còn gieo vài cọng thường thanh thụ.
Mang theo ba bánh bao nhỏ, Hạ Tử Thường quét dọn sân nhỏ một trận thật tốt.
Đã có nhà mới, còn là tứ hợp viện khí phái, ba cái bánh bao nhỏ nhiệt tình mười phần, một chút cũng không mệt mỏi.
Đến khi màn đêm sắp buông xuống, sân nhỏ và gian phòng đều đã được quét dọn.
Vốn là đồ vật của mẹ con bốn người cũng không nhiều, nhưng lại tốn đến nửa canh giờ xách đồ đạc, nội thất của tứ hợp viện khá này rất đầy đủ, bớt được không ít phiền toái cho Hạ Tử Thường.
Chậm trễ mọi người rồi, do Biên của truyện này nghỉ sinh nên cần phải bổ sung đổi qua lại. Sắp xếp một chút.
Đây là chương phúc lợi hôm nay là một ngày đặc biệt thứ ngày tháng .
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, cảm ơn mọi người đã yêu thích truyện ^_^