Chương : Lấy thân báo đáp
Dịch: Trang
Biên: Gyura
- Không phải ta, chắc là con nghe lầm rồi.
Hiên Viên Dạ Lan mặt không đổi sắc phủ nhận.
Đường đường là thất vương gia đương triều, hôm nay lại lưu lạc đến mức đói bụng phát ra tiếng, đây chắc chắn là sự sỉ nhục trong cả cuộc đời của hắn.
- Sao có thể chứ? Tai của Khuynh Thành rất thích mà.
Khuôn mặt nhỏ của Khuynh Thành vừa nhăn nhó vừa nói.
- Con thật sự nghe lầm rồi.
- Con không có.
- Ta chắc chắn con đã nghe lầm.
- Không, không phải!
- Ta không hề đói một chút nào, làm sao bụng lại kêu được.
Hiên Viên Dạ Lan ảm đạm cười nói.
Lời của hắn vừa dứt, liền nghe được một tiếng "ùng ục", từ trong bụng của hắn vang lên.
- ...!!!
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên cực kỳ xấu hổ.
Một lớn một nhỏ cố gắng bảo vệ ý kiến của mình, không hiểu sao Hạ Tử Thường nhìn cảnh này lại cảm thấy rất vui vẻ, nhất là gương mặt nam nhân trước mặt vì xấu hổ mà đỏ cả lên, lại giống như đứa trẻ không chịu chấp nhận sự thật, kìm lòng không được cong cong khóe môi, nhẹ nhàng cười.
- Được rồi, hai người đừng cãi nữa, đồ ăn sắp nguội mất rồi, Khuynh Thành, nhanh đi ăn cơm.
Hạ Tử Thường nói.
- Mẫu thân, tiên tử ca ca có thể ăn với chúng ta không?
Khuynh Thành nắm lấy góc áo Hiên Viên Dạ Lan, mong đợi nhìn Hạ Tử Thường hỏi.
- Được chứ.
Hạ Tử Thường gật gật đầu,
- Nhưng mà con không nên gọi người ta là tiên tử ca ca nữa.
Thoạt nhìn thì tuổi tác của tên này cũng không lớn hơn nàng bao nhiêu, Khuynh Thành gọi hắn là tiên tử ca ca, làm nàng cảm thấy như mình đã già rồi.
Hiên Viên Dạ Lan phi thường đồng ý lời của Hạ Tử Thường, gật đầu theo, rũ mắt xuống nhìn thoáng qua Khuynh Thành.
Đứa bé mềm mềm mại mại, lớn lên cực kỳ giống mẫu thân nàng.
Lần đầu tiên, hắn cảm thấy một đứa bé đáng yêu.
- Vậy, con nên gọi là gì?
Khuynh Thành nghiêng đầu hỏi.
Hạ Tử Thường đến trước mặt Khuynh Thành, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, sau đó dắt đến bàn ăn.
- Con nên gọi người ta là thúc thúc, hiểu chưa?
- Tiên tử thúc thúc, con biết rồi!
Khuynh Thành nhu thuận nói.
Hiên Viên Dạ Lan xoa nhẹ ấn đường, dù nói thế nào cũng không thể thoát khỏi hai chữ "tiên tử".
Hạ Tử Thường lấy thêm một bộ bát đũa, đặt lên cái bàn lớn vẫn còn dùng được, Hiên Viên Dạ Lan ngồi bên cạnh Thanh Mặc.
Thanh Mặc ngồi lặng yên liếc nhìn để đánh giá nam nhân bên cạnh.
Trong đầu nhớ lại một màn phát sinh trong tiểu viện cũ nát hôm đó.
Thân phận của nam nhân này tuyệt đối có lai lịch rất lớn, khí chất và thủ đoạn của hắn, người bình thường không thể nào sánh bằng.
Như vậy, nguyên nhân nào khiến hắn dạt tới thôn Đào Nguyên nhỏ bé này, còn chung đụng một chỗ với nhà mình?
Hiên Viên Dạ Lan múc một chén cháo trắng, đặt trước mặt Thanh Mặc.
- Cơm rau dưa, cố ăn chút đi.
Hạ Tử Thường thản nhiên nói.
Hiên Viên Dạ Lan vừa nhìn là biết có thân phận tôn quý, chắc là chưa từng thử qua thức ăn đơn giản như vậy.
Có thể ăn thức ăn như vậy, đối với dân chúng trong thôn mà nói, là tốt lắm rồi.
Hiên Viên Dạ Lan gật đầu, không nói thêm gì, tao nhã cầm đũa lên.
Tính ra, hắn đã năm ngày năm đêm không ăn không uống gì.
Nếu như là người bình thường, năm ngày năm đêm không ăn uống gì, chịu đến bây giờ đã hư thoát () rồi.
() Hư thoát: triệu chứng hạ đường huyết do mất máu, mất nước.
Nhưng mà hắn không phải là người bình thường, năm ngày năm đêm không làm cho hắn hư thoát, lại làm cho hắn đói bụng.
Thức ăn đơn giản, nhưng mùi vị lại rất ngon.
Hạ Tử Thường nhìn dáng vẻ lúc Hiên Viên Dạ Lan ăn cơm rất tao nhã, lại không nhiều lời, giơ tay nhấc chân đều tản ra một loại khí chất cao quý, loại khí chất này không phải một sớm một chiều có thể nuôi dưỡng được.
Lễ nghi quý tộc, là bồi dưỡng từ nhỏ, mới có thể khắc sâu trong lòng.