Chương
Đế Anh Thy nghĩ thầm, chuyện đó cũng không hoàn toàn là lỗi của Hành Chỉ anh cũng biết mà, hơn nữa, là do anh nói ra trước đấy chứ…
“Sau khi Kiều Như An trở về thì làm gì ạ?” Đế Anh Thy hỏi.
“Không làm gì hết”
“Kế tiếp anh cả và anh hai có phải có kế hoạch gì hay không?” Đế Anh Thy hỏi.
“Cần em giúp không?” Đế Anh Thy hỏi.
“Không cần. Công chúa nhà chúng ta chỉ cần kê cao gối ngủ là được rồi”
Sau khi về đây Đế Anh Thy không đi tìm Tân Hành Chi, dù sao thì khi cô về sẽ biết được chuyện của anh ba ngay, chắc chắc lúc đó sẽ ở nhà đau buồn làm gì có tâm trạng đi đâu, vậy thì giả cho giống luôn đi!
Chắc chắn Tân Hành Chi biết chuyện ngày hôm qua cô trở về, nhưng đến bây giờ còn chưa gọi điện đến, có nghĩa là anh ta còn chưa biết nên đối mặt với cô thế nào.
Quả đúng là như thế.
Có một chiếc máy bay bay ra khỏi đảo Trân Châu. Tân Hành Chi nghĩ cũng biết là Anh Thy đã trở lại. Sau đó hỏi cha anh ta là Tân Huy thì biết được là do Tư Hải Minh đưa về, sau đó Tư Hải Minh lại đi rồi.
Lúc ăn cơm tối, Tân Huy nhìn con trai đang mất hồn mất vía, hỏi: “Muốn gọi điện thoại thì gọi đi, nếu Anh Thy không biết thì thôi, nếu biết rồi thì an.
“Con biết rồi..” Đế Bắc Lâm ‘xảy ra chuyện khiến tâm trạng của Tân Hành Chỉ vẫn luôn suy sụp. Người anh ba nhìn mình lớn lên bỗng nhiên không còn nữa, ở trong lòng anh ta mấy người anh trai vẫn luôn là người thân của mình. Mình đã vậy rồi huống chỉ là Anh Thy?
“Con sợ không an ủi được em ấy..” Bản thân anh ta còn khó chịu cùng cực thì an ủi làm sao đây?
“Chuyện đã xảy ra rồi, điều chúng ta có thể làm chính là bắt được kẻ đứng sau lưng ra” Tân Huy nói.
“Con cũng muốn giúp, nhưng anh cả và anh hai không cho” Tân Hành Chỉ nói.
“Họ có kế hoạch của họ. Nhưng ba nghĩ lúc cần đến con thì chắc chắn sẽ tìm đến con thôi” Tân Huy nói.
Tân Hành Chi biết ba mình nói có lý, không nói gì nữa, buông đũa xuống: “Con không ăn nữa”
Nói xong đi ra vườn nho bên ngoài.
Tân Hành Chi đứng giữa vườn nho, cầm chiếc điện thoại trong tay do dự lựa chọn thật lâu, ngón tay xiết chặt điện thoại đến trắng bệch.
Cuối cùng vẫn nhấn gọi cho Đế Anh Thy.
Điện thoại đổ mấy hồi chuông đã có người bắt máy, nhưng giọng nói không phải của Đế Anh Thy mà là của Đế Hạo Thiên: “Anh Thy vừa mới ngủ, có chuyện gì quan trọng không?”
“Anh hai, chuyện của anh ba… Anh Thy biết chưa?”
“Vừa mới biết”
Tân Hành Chi nhìn xa xăm, cảnh vật trước mắt bỗng dưng trở nên mơ hồ. Hiểu được vì sao bây giờ mà Đế Anh Thy đã ngủ rồi, không phải ngủ mà là tâm trạng không tốt.
“Anh hai, anh và anh cả nhất định phải ở bên em ấy, em sẽ qua lâu đài sớm” Giọng Tân Hành Chi khàn khàn.
Sau khi cúp điện thoại, Tân Hành Chi cảm thấy lồng ngực rất khó chịu, chưa từng nghĩ tới chuyện các anh trai sẽ xảy ra chuyện. Anh ta hy vọng Anh Thy nhanh trở về đảo Trân Châu rồi lại sợ cô sẽ trở về. Bây giờ cô trở về rồi, chắc chắn đang rất đau lòng.
Tân Hành Chi bỗng nghĩ đến chuyện gì đó gọi điện thoại cho Kiều Như An: “Như An à, Anh Thy trở về rồi”
“Trở về lúc nào?”
“Ngày hôm qua. Em ấy biết chuyện của cậu ba, cảm xúc đang rất không ổn định, anh gọi điện thoại đến cũng không gặp được” Tân Hành Chỉ nói, “Ngày mai em có thể gọi điện thoại cho em ấy không? Tâm sự với em ấy cũng tốt”
“Yên tâm em sẽ gọi. Lúc đầu đến thủ đô không dám nói với cô ấy chính là sợ cô ấy không thể chấp nhận được. Nhưng em nghĩ sớm muộn gì Anh Thy cũng biết thôi. Chúng ta cũng chỉ có thể an ủi cô ấy” Kiều Như An thở dài, sau đó nói thêm vài câu với Tân Hành Chỉ rồi cúp máy.