“Được rồi, bắt đầu King’s game thôi. Ah, để anh phổ biến luật cho hai em nhá, luật chơi như sau: Mỗi que gỗ đều được đánh số trên đó, và trong mỗi que gỗ này thì sẽ có một que ghi chữ vua ở trên, người nào trở thành vua thì sẽ có quyền ra lệnh cho người khác. Tuy nhiên, mấy em nên lưu ý là vua chỉ được ra lệnh theo số thôi. Cấm chơi gọi tên.”
“Onii-chan.... Anh giải thích nghe hay rồi nha.... Cơ mà có cần phải giải thích đến vậy không?”
“Không được gọi tên.... Em không biết có vụ này luôn.”
“Giờ thì có rồi đó. Cảm ơn Onii-chan.”
“Nhân tiện, khi rút que ra thì hai em phải hô là “Ai là vua?”, à, còn câu ra lệnh thì sẽ là “mệnh lệnh của vua là tuyệt đối” đấy.
“Mình cảm thấy chuyện này không ổn tí nào,cơ mà vậy cũng tiện, nên thôi bỏ qua vậy.”
“Fuu... Mình cần phải trở thành vua. Vua... ra vua đi.”
“Quyết tâm của Yui-san trông đáng sợ chưa kìa!”
Tôi gom đống que đó lại và cho chúng vào một cái lon mà mình mới quơ được trên bàn.
Rồi tôi đặt nó ngay giữa, hô to “Chuẩn bị!”
“““Ai là Vua!”””
Cả ba đứa tôi đồng thanh rút que ra-------- Của tôi là số một.
“Heeee! Đúng-đúng rồi! Em là vua! Em là vua rồi này!”
Yui thì là vua, nghiêng qua Tsuyuri, em ấy thất vọng ra mặt luôn.
“Hmm, xem nào. Mới chơi thôi nên là mở đầu bằng cái gì đó nhẹ nhàng thôi ha--------- Số hai ‘hôn nhà vua đi!’”
Sự hồi hộp chạy dọc qua cả ba đứa.
Yui tỏ ra vẻ rất hạnh phúc vì nghĩ đó là tôi.
Tôi thì lại chẳng có chút động tĩnh gì
Còn Tsuyuri thì shock vãi ra rồi, cơ mà Yui vẫn chưa biết chuyện gì đang diễn ra đâu.
“Được rồi, qua giai đoạn thực hiện nào. Chuẩn bị!”
“M-mệnh lệnh của vua là tuyệt đối.”
Cứ thế, thời khắc thực hiện mệnh lệnh cũng tới.
Yui chồm tới, em ấy cố hôn lấy tôi để rồi sững người khi thấy số một trên que của tôi.
Em ấy liền quay người lại, và đó là Tsuyuri với khuôn mặt tái nhợt, trên tay thì đưa lên một cái que có ghi số hai trên đó.
“...... Eh?”
Yui bắt đầu hoang mang. Còn tôi thì chỉ cười và nhắc câu hồi nãy của em ấy.
“Mệnh lệnh của vua là tuyệt đối~!”
“Uh, ummm, Akira-kun?!”
“Mệnh lệnh của vua là tuyệt đối~!”
“Err, c-chờ đã! Ugh, cái này có nằm trong dự tính của em đâu...”
“Mệnh lệnh của vua là tuyệt đối~!”
“Yui-san... không được đâu. Cô chả thể làm được gì đâu. Cô cũng thừa biết là mấy lúc như này thì Onii-chan chả thèm nghe ai đâu mà. Cô quen với Onii-chan còn lâu hơn cá tôi đấy.”
“Mệnh lệnh của vua là tuyệt đối~!”
“K-không thể nào... Nghiêm túc đó hả? E-em là vua đó....?”
“Mệnh lệnh của vua là tuyệt đối~!”
“Ngay cả vua cũng không thể làm trái lệnh của mình được đâu...”
Cả hai nuốt nước bọt, run rẩy một lúc. Nhưng rồi hai em ấy cũng hạ quyết tâm mà xoay người lại.
Dần dà mặt của hai em ấy chuyển sang đỏ, rồi lại dần biến thành màu xanh, mặt của hai em ấy ngày càng tiến sát lại nhau hơn.
Và rồi.... Môi hai em ấy khẽ chạm lấy nhau.
Tức thì, cả hai nhanh chóng nhảy phóc ra và tránh xa khỏi đối phương.
“Ha, haaaaa, haaaaaah!”
“Ahhh... Điên mất thôi. Tại sao mình lại phải hôn con nhỏ suýt bị mình giết hôm qua như Yui-san cơ chứ...?”
Cả hai em ấy đều đang trong một cái tình trạng được gọi là “rối loạn cảm xúc”.
Mặt khác, tôi lại vỗ tay với hai hàng nước mắt chảy dài trên má.
“Vỗ tay...Vỗ tay!”
“Onii-chan, em không cần anh vỗ tay đâu. Dừng hộ em cái!”
“Anh vừa thấy sơ qua về đích đến của dàn harem yandere rồi...”
“Akira-kun, anh biết không? Em chẳng muốn nói câu này với Akira-kun đâu cơ mà, riêng lần này thôi, anh im lặng xíu đi cho em nhờ.”
Bị nói cho im, tôi nhanh chóng gom mấy cái que lại và bỏ chúng lại vào cái lon tiếp.
Cả hai em ấy lại tự nhiên cứng đờ người ra thêm lần nữa.
“Cái.... Với cái tốc độ này sao hả.......? Bọn mình phải chơi tốc độ như vậy luôn sao.....?”
“A...Akira-kun....? Nè, cái trò này ấy.... Bọn mình chơi nhẹ nhàng xíu đi ha...”
Tôi hô.
“CHUẨN BỊ!”
“““Ai là vua.”””
Một khi đã hô thì hai em ấy cũng chả thể làm được gì hết. Cả hai cũng sẽ chẳng còn lựa chọn nào ngoài việc rút que ra.
Và lần này thì vua lại chính là tôi.
“Là anh!”
“Hiiiie...”
Tsuyuri hốt hoảng, trông em ấy cứ như một con thú nhỏ ấy, dễ thương cực.
“.... Akira-kun!”
Yui giơ lên cho tôi xem số của mình, cũng phải, vì luật cũng có cấm trò này đâu.
Số hai. Tôi gật đầu cái rẹt.
“Ừm thì số hai, hãy uống cái này đi.”
Tôi đặt một ly nước màu đen xuống bàn.
“Akira-kun, cái này là gì thế?”
“Espresso đó. “Mệnh lệnh của vua là tuyệt đối~!” mà, phải không?”
“? ? ?... Uh, vâng.”
Yui nhấp lấy một ngụm.
Sau đó, em ấy bắt đầu chóng mặt.
“Cái gì đây? Em thấy, lạ quá?”
“Onii-chan...?”
Yui nhìn vào tôi với một ánh mắt đang muốn nói “Không thể nào.”
Tôi đành phải giải thích.
“Tsuyuri, chớ có mà hiểu lầm. Cái này đích thị là espresso mà. Không có tí rượu nào trong đó đâu. Bọn mình còn chưa đủ tuổi.”
“.... Được rồi, cơ mà Yu-san thì...”
Tôi nở một nụ cười đáp lại em ấy.
“Ừ thì,hình như có chút caffeine trong đó.”
“Ah! Vậy ra anh đang cố chuốc say nhỏ một cách hợp pháp đây mà.”
Rồi tôi cũng đặt cái lon lên lại.
“CHUẨN BỊ.”
“““Ai là vua.”””
Sau đó, tôi lại trở thành vua.
“Anh là vua nha!”
“.........”
Tsuyuri chuyển dần sang thế phòng thù nhằm đảm bảo rằng tôi sẽ không thể thấy được số của em ấy.
Tôi nói.
“Cả vua, số một lẫn số hai đều sẽ uống một ly cafe.”
“Ác quỷ! Anh đúng là ác quỷ mà!”
“Xin lỗi nha, đó là lệnh của vua rồi.”
Tôi đặt ba cốc cafe xuống.
“““Mệnh lệnh của vua là tuyệt đối~!”””
Cả ba đứa đều phải uống nó. Wow, được đấy chứ. Mình đang đón chào lấy chút cafeine rồi này.
“Uwaaaa, hmm... Huh, Có lẽ thú vị rồi đó!”
Tsuyuri thì nổ đom đóm mắt, Mắt của Yui thậm chí còn nhiều hơn từ khi em ấy nốc cốc cafe thứ hai này vào rồi cơ.
Chúng tôi cho que vào lại cốc rồi nói “CHUẨN BỊ, BẮT ĐẦU, RÚT.”
“““Ai là vua!”””
“Ngon-! Em là vua nha!”
Tsuyuri giơ tay lên cao. Đó giờ tôi chưa từng được thấy Tsuyuri cao hứng đến như vầy luôn đó.
“Xem nào... Số hai, cởi hết đồ từ phần thân trên ra đi.”
“!?”
Yui trố mắt ra, cơ mà số hai lại là tôi đây.
Rồi tôi cũng cởi áo ra, đi theo đó chính là phần cơ bắp săn chắc cũng lộ ra theo luôn.
“OA~.....”
Tsuyuri chết lặng đi trước mặt tôi. Hình như đây cũng là lần đầu mà mình thấy não em ấy tan chảy ra như vậy đó.
Cùng lúc đấy, Yui nói.
“Akira-kun.... Cơ bụng của anh, em liếm chúng được chứ?”
Hình như có hơi sai sai khi đưa cho Yui nốc hai cốc cafe thì phải.
Tôi trả lời lại Yui.
“Nếu đó là lệnh của nhà vua thì, yah, được thôi.”
“! Vậy thì em sẽ trở thành vua!”
Yui tuyên thệ một câu, sau đó mấy cái que cũng quay trở lại cốc lần nữa.
Cả ba đứa tôi đồng thanh.
“““Ai là vua!”””
----------
Tối đến, tôi choàng tỉnh dậy cùng với đó là một cơn choáng nhẹ.
Rồi tôi cũng quay ngược quay xuôi mà kiểm tra tình hình xung quanh.
Tôi thì nằm trên thảm cùng với mỗi chiếc quần lót.
Bên phải có Tsuyuri đang mặc mỗi cái bra và ngủ trên một cái gối ở gần.
Còn bên trái của tôi thì có Yui, trên người em ấy cũng chỉ còn có mỗi cái bra với váy thôi, ẻm thì đang lấy tay tôi làm gối để mà rúc vào
“.........”
Tôi kiểm tra xem cơ thể mình một cách kỹ lưỡng, cả Tsuyuri và Yui cũng được tôi kiểm tra nốt.
Khi hoàn tất xong việc kiểm tra, tôi gật đầu.
“Tốt! Hai em không đi quá ranh giới là tốt rồi!”
Tôi định lòng là chuyện này vẫn ổn. Mọi chuyện đều ổn hết.