Khi tôi tỉnh lại thì cũng đã là sáng của ngày chủ nhật
“Sáng hôm nay trong lành ghê.”
Nhờ có giấc ngủ đêm qua mà giờ tinh thần mình sáng khoái phần nào.
““.........””
Tsuyuri và Yui thì vẫn còn say giấc lắm, trông hai ẻm ngủ đã chưa kìa.
“.... Thôi thì cứ để hai em ấy ngủ tiếp vậy.”
Tôi hôn nhẹ lên má của hai em ấy rồi tiến thẳng vào trong bếp.
Và rồi công cuộc nấu ăn của tôi cũng bắt đầu.
-------------
Tôi chạy ra để kiểm tra khi nghe thấy tiếng cựa quậy của Tsuyuri, để rồi thấy em ấy đang vật lộn với đống dây đang trói mình.
“Nmmmff~! Mmmffw~!”
“A, xin lỗi-xin lỗi em nha. Anh trói em hệt như cách em trói anh đó mà. A đúng rồi, em đâu có biết cái trò bẻ khớp để thoát ra giống anh đúng không nhể?”
Rồi tôi cũng cởi trói và tháo miếng bịt miệng của Tsuyuri ra trước ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình của em ấy.
“.... Em biết là bản thân không có tư cách để nói câu này đâu, cơ mà anh có biết là trói một thiếu nữ xinh đẹp đang say giấc là tệ lắm không hả!”
“Hửm, em cũng làm vậy với anh mà, với lại mục đích anh làm vậy chỉ là ngăn hai em chém giết lẫn nhau khi thức giấc thôi.”
“Em biết chứ, nhưng... nhưng, em cũng chỉ có ý nói vậy thôi mà!”
Tsuyuri ngoảnh mặt đi, giọng điệu của em ấy có đôi chút gắt gỏng cơ mà vẫn dễ thương kinh.
Nói thật chứ tôi nghĩ Tsuyuri lúc hờn dỗi cũng dễ thương lắm chứ đùa.
Cơ mà tôi cũng biết thừa là mũi giáo tức giận đấy của ẻm cũng chả phải chĩa về mình đâu, nó giống kiểu em ấy chỉ đang tự phồng má hờn dỗi rồi nói vu vơ ấy mà. Nhưng chính vì thế mới khiến tôi không thể không yêu em ấy đấy.
Cũng vì thế nên nếu tôi âu yếm thế này thì em ấy cũng chẳng ý kiến gì đâu.
“Hmphhh!”
Lại quay mặt đi nữa rồi, dễ thương ghê.
Thỏa mãn với việc “âu yếm” với Tsuyuri, tôi liền quay sang vỗ vào vai của Yui để gọi em ấy dậy.
“Yui, Yui~...? Dậy nào em. Không là Tsuyuri giết em đó nha.”
“Uwahhhh!”
“Nè Onii-chan... Anh có biết là chơi đánh thức nhỏ bằng cách đó là xấu lắm không hả?”
Tsuyuri bỗng phàn nàn với tôi rằng đánh thức Yui bằng cách đó là rất “xấu”.
Còn về Yui,người vừa bị đánh thức bởi mấy lời ấy lại đang hoang mang mà liên tục đảo mắt giữa hai đứa tôi
“H-Heh? E-em sẽ bị giết sao...?”
“À đâu. Mới sáng sớm nên oải lắm, nên là đây chả thèm giết cô đâu.”
“V, Vậy hả...? Ư,mùi gì thơm quá...”
Yui khịt mũi, cũng vì thế mà tôi mới nhớ ra bản thân vẫn còn nấu dở cái bữa sáng.
“À, anh đang nấu bữa sáng ấy mà. Hai em chờ xíu nha. Nhớ,đừng có cố giết nhau mạnh bạo quá đó nha.”
“I know it’s our own fault,but it’s kind of hard when someone say {try not to kill each other...] ...”
“Tôi biết cả hai đều có lỗi, nhưng nếu có người đi nói rằng sẽ không giết lẫn nhau nữa thì có hơi…”
“T-Tsuyuri-chan? Nghe cậu nói thế tớ cũng thấy khó xử quá....”
Thấy cả Tsuyuri lẫn Yui đều không có ỵ đính chém giết lẫn nhau nên tôi cũng để yên cho hai em ấy muốn làm gì làm, còn bản thân thì quay trở lại bếp.
Sau ít phút nấu nướng, tôi cũng bày biện thức ăn ra dĩa và mang chúng ra phòng khách.
“Oa....! Trông ngon quá. Đồ ăn kiểu tây của Akira-kun.”
“Ừm thì trông cũng ngon đấy... Cơ mà không phải như vầy là quá dư cho buổi sáng sao,Onii-chan?”
Lần lượt, cả hai hai em ấy đều nêu cảm nghĩ của mình về món ăn hôm nay rồi từ từ ngồi xuống ghế.
Rồi tôi cũng nói.
“Yup, hôm nay chúng ta sẽ dùng bữa sáng mang theo phong cách Anh Quốc đó. Itadakimasu.”
“Ẻnh(nó ko đọc được chữ Anh ấy).....? Igirisu (nước anh trong tiếng nhật)đó hả? Yui nghiêng đầu ngờ nghệch hỏi.
“Igirisu!? Cái nơi nổi tiếng với vị Meshimazu đó hả? Yui than thở.
(Meshimazu: vị dở tệ của món ăn)
Tôi giơ ngón trỏ ra và bắt đầu giải thích cho hai em ấy.
“Không không, em biết đó, người ta thường bảo ở Anh chỉ có duy nhất mỗi cari với mấy món trung hoa là ngon thôi!”
“Dẫu hai phần ba trong số đó còn chẳng phải của nước Anh....”
“Akira-kun thông thái quá đi à! Sáng giờ là em muốn được ăn một bữa thiệt là no rồi, vậy thì, em ăn đây!... Mmmmmm~ Ngon quá!”
Vẻ mặt của Yui trông rất hạnh phúc khi thưởng thích các món như thịt xông khói, xúc xích, đậu hầm....
Yui ăn nhanh đến nỗi bộ ngực dưới lớp áo mỏng từ đêm qua cứ “tưng tưng” liên hồi.
Tsuyuri thì lại đăm chiêu nhìn lấy Yui.
“Tsuyuri, ăn nhiều vào nha em.”
“Em ăn liền đây.”
Trước mấy câu thúc giục của tôi. Tsuyuri liền lao vào mà ăn như chết đói. Em ấy ăn như thể đang trả thù đời vì sự ra đi của ba mẹ mình vậy.
Thấy thế tôi cũng yên lòng mà cắn một miếng. Hửm, quả thật, cũng ngon đấy chứ…
Rồi chúng tôi cũng dành ra vài phút để thưởng thức bữa ăn sáng ngon miệng. Ăn xong, tôi liền nói với hai em ấy
“Tiện thể.”
“Hôm nay là chủ nhật, làm gì bây giờ đây? Kế hoạch hẹn hò xen kẽ của anh cũng đổ vỡ hết do bị bắt cóc mất rồi. A, hay là ba đứa mình dành thời gian ra để chơi cùng nhau đi ha?”
“Onii-chan, anh lên hẳn một cái kế hoạch như thế luôn sao....?”
“Ra vậy, thảo nào hôm qua Tsuyuri không xuất hiện chung với bọn mình. Cuối cùng em cũng hiểu rồi, ra là do Akira-kun đã lên kế hoạch từ trước nên mới vậy.”
“Yup, đúng rồi đấy. Anh đã phải thức trắng cả đêm, nên là giờ cái kế hoạch đó có đi tông thì anh cũng mừng.”
“Sao anh lại thức nguyên đêm chi vậy? Ah, em hiểu rồi.... tại hai đứa mình thức nguyên đêm để bắn FPS. Onii-chan, em xin anh luôn đó, đừng có cố ép bản thân làm việc quá sức như vậy nữa....?”
Thấy vui trước sự quan tâm của Tsuyuri, tôi liền đáp lại em ấy “Anh biết rồi, sẽ không có lần sau nữa đâu.”
Bên cạnh đó, Yui lại đang tỏ vẻ khó chịu vì chẳng thể theo kịp được cuộc trò chuyện giữa tôi và Tsuyuri.
Rồi tôi cũng quay về chủ đề chính của cuộc trò chuyện.
“Vậy, anh nghĩ hôm nay bọn mình sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời bên nhau đó nha.”
“Em muốn chơi game với Onii-chan cơ.”
“Tớ muốn nói chuyện với Akira-kun.”
Nói xong, cả hai em ấy đều quay sang, trố mắt nhìn nhau.
Tôi thấy hai em ấy cũng thân với nhau rồi đấy chứ...
“Vậy, bọn mình chơi party game ha. Giờ trong túi của anh chỉ còn mỗi nó thôi.”
“Đây rồi, chiếc túi 4 chiều thần thánh của Onii-chan.”
“Ah, cái túi 4-d của Akira-kun.”
Gì? Sao ai cũng biết về cái túi của mình thế?
“Rồi, để lần này anh sẽ giới thiệu cho em...”
Tôi lộn ngược chiếc túi xuống. Bên trong túi có khá nhiều đồ nên để mà nói thì, khi lộn ngược chiếc túi xuống thì cũng chỉ có một hay một vài món rơi ra thôi.
Món đầu tiên rớt xuống chính là một tờ hóa đơn có ghi chữ “10 điểm” trên đó (chắc là hóa đơn tích điểm)
“Để anh thử lại lần nữa.”
Chờ chút đã? Onii-chan, cái gì đây? Điểm gì đây? Con điểm 10 này có ý gì hả?”
“Ah, điểm 10 của Akira-kun.... Mình muốn có nó....”
“Yui-san, em mà nói như vậy thì người ta sẽ chỉ nghe giống kiểu biệt ngữ thôi đấy. Nên là bỏ đi nghe chưa.”
Rồi tôi lại lộn chiếc túi ra thêm lần nữa.
Một chiếc kính mũi rớt ra. À, cái kính này còn được gắn thêm cái tag ghi chữ “phụ kiện cải trang” nữa.
“Cái gì ngon thì ít khi xuất hiện lắm mà. Để anh thử thêm lần nữa.”
“Nè, Onii-chan. Cái kính mũi là phụ kiện thì em còn hiểu được, cơ mà “phụ kiện cải trang” là sao đây? Làm thế nào mà anh có thể cải trang với một chiếc kính mũi chứ?”
“.... Không đâu Akira-kun làm được mà, chắc vậy...”
“Đấy, anh thấy chưa, tới cả một người luôn tin tưởng anh như Yui mà còn nói vậy là hiểu rồi đó. Anh không thể cải trang với kính mũi đâu. Mốt anh có cải trang thì đổi qua [Masquerade] đấy, được chứ?”
Rồi tôi cũng lộn chiếc túi thêm một lần nữa. Và quả thật, lần thứ ba này thì may hơn rồi.
Thứ rớt ra lần này là một đống que bị gãy.
“Đùa chứ cái chả phải cái túi đó đánh bay hết mọi định luật của vật lý rồi sao? Với số lượng que như này thì chả bao giờ mà nó có thể vừa với cái túi đó được. Ý em là... Kiểu, anh đem đống que đó theo chi vậy?”
“... Chờ xíu đã Tsuyuri-chan. Trên mấy cái que có số này ah... cái này có ghi chữ King ở trên này!”
“!?”
Hai em ấy bỗng rung lên. Tôi cũng chả ngần ngại gì nữa mà tuyên bố.
“Yah, bọn mình sẽ chơi King’s game đó.”
“Gì chứ? Này là party game của anh đó hả? Có phải nãy giờ anh cứ lộn túi xuống chỉ là để anh gacha xem nên chọn trò gì để chơi thôi phải không?”
“Hehe, Tsuyuri-chan, đủ rồi đó..... Cùng chơi King’s game với nhau nha?”
“Không ổn, Yui-san đang nhìn vào Onii-chan với con mắt đầy dục vọng rồi...”
Và cứ thế, cả ba đứa chơi King’s game với nhau. (Trò chơi của vua - Vua thượng đẳng tất cả hạ đẳng, QUỲ XUỐNG)