Hôm sau, vừa lúc đặt chân tới thì lớp tôi bắt đầu xì xào bàn tán.
“...?”
Cả tôi và Tsuyuri đều nghiêng đầu khó hiểu mà nhìn nhau.
Bỗng, tôi nghe thấy một tiếng tặc lưỡi.
“....”
“Hôm nay lớp có thứ gì đó đáng sợ à....?”
Trước câu hỏi đầy sự lo lắng của Tsuyuri, tôi đành phải trấn an em ấy rằng “Không sao đâu, em cứ ở gần anh là được.”
Hai đứa tôi đặt cặp xuống và ngồi xuống bàn như mọi khi.
Tiếp đó là sự xuất hiện của Yoshimasa.
“Chào buổi sáng Yoshimasa. Mong thấy mày nãy giờ luôn đó.”
“Oh, sến quá nha.”
Vẫn là nụ cười đó của Yoshimasa. Cơ mà sự tươi cười đến lấp lánh ấy hôm nay lại có chút sắc bén hơn mọi khi.
“Hôm nay trông mày hơi khác thì phải?”
“Hửm? Vẫn là tao của mọi khi đây mờ~ ahaha.”
Bầu không khí căng thẳng ban nãy cũng dịu đi một phần. Cùng lúc, Yoshimasa liền dúi một mảnh giấy vào tay tôi.
Rồi tôi cũng mở nó ra ngay tại bàn.
[Có một vài tin đồn xấu về Tsuyuri-chan và Yui-chan. Nên là hôm nay mày hãy để mắt tới hai người đó đi. Nếu có câu hỏi nào thì cứ xài mã morse giống như cái mày làm trong vụ bắt nạt ấy.]
“...”
Tôi nhìn vào Yoshimasa. Sau đó, cuộc nói chuyện của tôi với nó cũng trở lại bình thường.
“Ê biết gì không, hôm qua tao có thử chơi mấy cái game nhịp điệu đó. Giống kiểu Ton- Ton- ấy. Biết cái đó không?”
“Éo gì cơ?”
Tôi nhìn sang Tsuyuri.
Em ấy vẫn im lặng thôi, chả có gì.
“Uh, a, à. Phải cái thằng trong cái game shadow gì đấy không?”
“U-ừ đúng rồi đó. Hmm, cái đó khó vãi. Mày biết đó.... Tao quên bà cái tên nhạc rồi, cơ mà tao nghĩ nó giống cái kiểu [bùm bùm bùm.] ấy.
“Giống sao cơ?”
“Như này này.”
Rồi tôi cũng theo lời Yoshimasa mà gõ ngón tay xuống bàn. (chunithm chăng???)
Và như thế cuộc trao đổi cả hai chúng tôi lấy vỏ bọc là chuyện phiếm về game nhịp điệu.
[Tao không phải là mục tiêu sao? Chỉ mỗi Tsuyuri với Yui thôi à?]
“Ah, đấy đấy. Khúc này khó vãi. Biết không, vừa rồi cũng là cách chơi nốt.”
Rồi Yoshimasa cũng gửi lại một mã morse cho tôi.
[Nghĩ cũng đúng, ai nhắc hay dính dáng tới câu chuyện thảm khốc của mài thì kiểu gì cũng đi mà thôi. Ừ, hai em gái toàn tâm toàn ý với mài đều quá nổi tiếng đi rồi, nên từ đầu họ cũng bị một bộ phận người ghen ăn tức ở nữa.”
“Để xem coi, giống vậy à?”
[Nội dung của cái tin đồn đó là gì?]
“Sai rồi-sai rồi, phải như này cơ.”
[Cái đấy thì xàm lắm mày cũng chẳng cần nghe làm gì đâu. Mà, đại khái thì có thằng nào đồn là hai cô ấy đang đe dọa mày đấy.]
“Oh, ra tao phải gõ nhiều đến vậy à?Thế mà tao cứ tưởng phải ngắn hơn giống vầy chứ.”
[Mày điều tra tới đâu rồi?]
“Không không, cái đấy dài với lại nhiều strokes hơn cơ. Mày có nghe không đấy? Làm thế này, thế này này!”
[Khó đấy. Tao cũng đang tìm hiểu, cơ mà tao lại éo biét cái sự hiểu lầm này bắt nguồn từ đâu nữa mới chết. Nên là cho hạn ba ngày đi, đến lúc đó có thì tao sẽ nói cho mày về giả thuyết của tao.]
“Ah, ra vậy. Mãi mới hiểu, cảm ơn mày nha Yoshimasa.”
“Đúng chưa? Mấy cái trò này thì tao làm trùm rồi. Nên là cứ tin ở thằng này đi.”
Đoạn, hai đứa cũng cụng tay rồi chào tạm biệt nhau
[sau đó thì] (cái này mã morse do hai thg này cụng tay chăng?)
Tsuyuri thì cứ chớp mắt liên hồi, cứ như thể em ấy không biết nãy giờ đang có chuyện gì luôn ấy.
Bỗng, một cô gái tiến đến bắt chuyện với tôi.
“Nè, Endo-kun! Tớ dẫn cô ấy đi ra đây xíu được không vậy?”
“... Ể?”
Tôi mỉm cười đáp lại trước ánh mắt ngờ nghệch đang hướng về mình của Tsuyuri.
“À, thế, cậu muốn gì từ cô em gái bé bỏng của tớ vậy?”
“Ừ, thì, cái này cũng không phải chuyện của hội trưởng đâu, cơ mà...”
“Không phải chuyện của tớ? Ahh, đau lòng quá...! Nếu Tsuyuri mà nói thế thì Onii-chan này sẽ buồn mà khóc chết mất...”
“Um, Onii-chan? Em có nói thế đâu, em còn chả nói gì luôn mà.”
“Huh? Thế ai vừa bảo đây không phải là việc của anh thế?”
“... Là tớ.”
Cô bạn cùng lớp ấy thẹn thùng giơ tay lên.
Rồi tôi cũng nói vào.
“Thế thì tớ có liên quan rồi đấy. Vậy thì, bọn tớ có thể làm gì đây?”
“Uh, etto, umm.... X-xin lỗi. Không có gì nghiêm trọng đâu.”
Nói rồi cô bạn cùng lớp ấy cũng nhanh chóng lẫn đi.
“Thắng rùi.”
“Onii-chan, anh tự dưng gây áp lực cho người ta thế là không tốt đâu đấy nhé...”
“Tốt là đằng khác! Anh phải nói với mọi người trong trường rằng mình là một thằng siscon mới được cơ!”
Rồi cả hai đứa tôi cũng bắt đầu to tiếng với nhau. Chuyện xảy ra đến như vầy bởi hai lý do.
Lý do thứ nhất: nếu như có cái tin đồn tôi hiện đang là nạn nhân của Tsuyuri và Yui thì bây giờ tôi phải phủ nhận nó ngay.
Tôi phải nói to ra như vậy để truyền cái thông điệp ấy đi, tôi nghĩ hình như Tsuyuri cũng thấy có gì là lạ rồi, và rồi, theo cách riêng của mình, độ cao trong giọng nói của em ấy vẫn giữ nguyên.
Tôi có thể cảm thấy mấy tiếng xì xầm xung quanh hai đứa cũng có chút chuyển biến.
Theo tôi thấy thì ít nhất giờ cái lớp này cũng an toàn hơn một chút.
“Nếu vậy thì....”
Rồi tôi cũng đưa ra quyết định rằng, hiện giờ, đây chính là nơi tốt nhất để có thể bảo vệ hai em ấy.
Vấn đề hiện giờ là Yui vẫn chưa tới lớp.
Tôi nhìn vào đồng hồ. Sau chuyện vừa qua thì đáng ra giờ Yui phải đến lớp rồi chứ.
“Tsuyuri!”
Tôi gọi tên em ấy. Giọng của tôi có đôi chút lớn tiếng trong đó.
“Chỗ này giờ an toàn lắm nên là em có thể ở lại rồi. Nếu thấy có đứa nào ngoài lớp tiếp cận mình thì em cứ bảo ai đó trong lớp bảo vệ mình đi nha, nhớ chưa đó?”
“Uh....? umm, vâng.”
“Ngoan lắm.”
Tôi xoa đầu Tsuyuri và nhìn một vòng quanh lớp.
Tất cả bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt chất chứa sự hoang mang lẫn ngưỡng mộ.
“Các bạn,chuyện này cứ để tớ lo cho.”
Tôi mỉm cười và đảm bảo rằng ai trong lớp cũng gật đầu đồng ý, rồi tôi cũng bắt đầu di chuyển ra khỏi lớp-------
Quên,trước khi đi thì mình phải củng cố thêm chút sức mạnh mới được.
“A phải rồi, tớ cũng cần thêm ba cậu nam sinh ‘thân hình lực lưỡng’ nữa. Thế, ai muốn theo phụ tớ nào?”
“““Oh!”””
Ba cậu nam sinh, không có Yoshimasa trong đó tập hợp lại với nhau.
Cũng bởi Yoshimasa đã rời khỏi lớp để thu thập thêm thông tin.
“Tốt, vậy thì theo tớ. À mà, mấy cậu có thủ theo vũ khí bí mật của mình chưa vậy?”
“Máy ghi âm, camera, bình xịt cay. Bọn tớ đều thủ sắn hết rồi
“Hoàn con mẹ nó hảo.”
Yah, tiến lên và đi giải cứu nàng công chúa thôi nào.