Thứ nằm ở phía mà tôi đã vươn tay ra... Là một bộ pháo hoa.
Không phải loại pháo hoa cầm tay loẹt xoẹt loẹt xoẹt thường thấy, mà là loại bắn lên trời. Thật ra thì tôi muốn tìm loại nào lớn hơn nữa kia, mà thực ra thì nếu tôi thực sự muốn tìm (ví dụ như tra Town Page để tìm xưởng chế tạo pháo hoa chẳng hạn) thì tôi cũng tìm được thôi, nhưng mà trước tiên cứ thử loại này đã, như vậy cũng hợp lý hơn.
Run: Town Page là loạt sê-ri sách tổng hợp tình hình tất cả những thứ hiện có của một địa phương nào đó trên Nhật Bản, nó có cả bản điện tử ở địa chỉ này:
Bạn đang thắc mắc tôi định làm gì sao ? Thế thì tôi xin được trả lời như sau, đương nhiên là bắn pháo hoa rồi, pháo hoa còn dùng làm gì ngoài bắn lên trời sao. Tôi cũng chưa ngớ ngẩn đến mức muốn lợi dụng năng lượng phát ra từ pháo hoa để mà trở về quá khứ. Chỉ là --- Pháo hoa cũng có thể trở thành một loại tín hiệu.
Tín hiệu SOS.
Nói thì nói vậy, ở đây nó mang ý nghĩa hơi khác một chút --- Tôi đang định dùng nó làm pháo sáng để thông báo cho người khác biết có người đang ở đây.
Đây cũng là một ví dụ tôi lấy ra từ truyện tranh, nếu tôi nhớ không nhầm thì trong Dấu ấn rồng thiêng, sau khi cộng hòa Papnika bị hủy diệt, Dai và các người bạn của mình cũng đã làm điều tương tự. Chậc, mặc dù lúc đó thứ họ dùng là pháo sáng thứ thiệt, nhưng mà tôi cũng chẳng hăng hái tới mức đi lục tung kho đạn của quân đội, dùng pháo hoa thay thế là được rồi.
Run: ダイの大冒険 (Dai no Daibouken, Dấu ấn rồng thiêng (bản đầu) ) cốt truyện Sanjou Riku, tranh Inada Koji, khá nổi tiếng ở Việt Nam, dân đọc truyện tranh sinh từ năm 1980 đến 1990 thì chắc đều từng đọc hoặc ít nhất là biết bộ này, xuất bản cùng thời với Dragon Ball, Doraemon.
- Ngài định làm gì khi bắn thứ này lên ? Chà, nhưng mà đây đúng là một ý tưởng hay để kết thúc ngày hè của Nhật Bản ---
- Ờ, anh cũng rất mong được cùng em ngắm pháo hoa ---
Trước hành động trông có vẻ vô tư lự của tôi, mặc dù Shinobu không đến mức nhìn tôi một cách quái lạ, nhưng mà trông cô bé vẫn có vẻ khó hiểu, vì thế tôi bắt đầu giải thích cho cô bé hiểu:
- Thoại nhìn thì thế giới có vẻ là đã diệt vong, nhưng mà cũng có thể có khả năng có ai đó sống sót đúng không ? Nói thế nào nhỉ... Những người đang lẩn trốn trước nỗi sợ hãi về sự xuất hiện của các zombie vào ban đêm ấy.
- Hừm...
"Ra thế", Shinobu nói.
- Chà, mặc dù khả năng rất thấp, nhưng mà... Vẫn rất đáng để thử, đúng không ? Chỉ cần họ có thể sống sót qua vài ngày đầu tiên khi số lượng ma cà rồng tăng nhanh... Sau đó thì việc sống sót bầy zombie sẽ không phải là quá khó. Dù sao bọn chúng chỉ được cái số lượng nhiều, tốc độ nhưng lại rất chậm. Hơn nữa thị giác và khứu giác của chúng đều kém hơn nhân loại, như vậy, sẽ có vài người... Không, nếu xét trên quy mô toàn thế giới, có lẽ sẽ có hàng chục ngàn người sống sót cũng không phải chuyện không thể...
- Không, trên thực tế việc đó là hoàn toàn không thể.
Tôi không muốn ôm hi vọng hão huyền, hơn nữa, thực tế cũng sẽ chẳng bao giờ xảy ra chuyện đó, vì thế, bằng một giọng thoải mái quá mức cần thiết, tôi nói:
- Toàn bộ nhân loại đã bị biến thành ma cà rồng, sau đó ma cà rồng trở thành zombie và tiếp tục săn đuổi loài người vào ban đêm, anh không cho rằng sẽ còn có ai sống sót sau từng đó thời gian. Mục đích của đám zombie đó là hủy diệt loài người, cho dù bộ dạng đã biến thành như vậy, chúng vẫn sẽ nhớ điều đó. Chính vì vậy, chúng sẽ không cho phép có người còn sống sót --- À mà tiện thể cho anh hỏi, khi bị ma cà rồng cắn thì người ta sẽ trở thành ma cà rồng, vậy khi bị zombie cắn thì người ta sẽ như thế nào ?
- Chúng sẽ không còn là ma cà rồng nữa mà sẽ trở thành zombie. Đã không còn là thân tộc của ta nữa --- Chúng sẽ trở thành những kẻ đi đêm chính hiệu.
- Vậy sao, vậy thì càng không cần phải nói nữa. Nhưng dù sao cũng chẳng còn gì để mất nữa rồi, cứ thử một lần đi.
- Thử một lần vì chẳng còn gì để mất sao, nhưng mà...
Nói xong, Shinobu nhìn vào đống pháo hoa trong tay tôi.
- Nhưng mà, âm thanh và ánh sáng của loại pháo hoa mà ngay cả một cá nhân cũng có thể mua được như thế này chẳng thể truyền đi xa mà ?
- Anh cũng chẳng còn cách nào khác cả. Vì thế, nói chung là em cứ xem đây là một lần đại hội pháo hoa đi.
- Hừm.
Tôi không biết Shinobu có nghĩ trong đầu kiểu "làm thế có giá trị gì sao ?" hay "vô dụng", nhưng mà dù sao thì cô bé cũng không phản đối.
Cũng đúng thôi.
Cân nhắc tới vô số thời gian rảnh mà chúng tôi có để giết sau này, cô bé cũng chẳng có lý do gì để mà phản đối trò tiêu khiển này của tôi.
Có khi cô bé còn đang rất háo hức chờ tới lần đại hội pháo hoa này.
Về địa điểm thì tôi đã chọn công viên 浪白 quen thuộc làm địa điểm bắn pháo hoa rồi --- Dù sao chỗ đó cũng có không gian trống rất rộng.
Gần như chẳng có trò chơi nào được đặt ở đấy cả.
Mà nghĩ lại thì cái công viên đó ở thế giới mười một năm trước cũng gần như chẳng có trò chơi nào --- Không phải toàn bộ trò chơi của cái công viên đó đã bị tháo dỡ vì vấn đề an toàn đấy chứ ?
Tôi cũng từng cân nhắc tới cái ngôi trường học thêm bị bỏ hoang, chậc, các bạn đừng hiểu lầm, không phải tôi làm vậy là vì đó là nơi tạo cảm giác thân thương hay nơi đó chứa đầy kỉ niệm gì đâu. Tuy nhiên, ở chỗ đó có rất nhiều cỏ dại, không cẩn thận tôi có thể khiến hỏa hoạn xảy ra.
Cho dù tôi thường miêu tả tòa nhà đó như thể nó sắp sụp tới nơi, trên thực tế, nó đúng là sắp sụp tới nơi thật, nhưng mà dù sao thì đó cũng là tòa nhà gắn kết rất nhiều kỉ niệm của mọi người, tôi không thể tự tay châm lửa đốt nó được.
Không bao giờ có chuyện đó.
Sơ với pháo hoa, ánh lửa từ hỏa hoạn có lẽ sẽ khiến người ta chú ý hơn nhiều, thế nhưng mà điều đó không có nghĩa tôi sẽ bắt chước và hành động như một kẻ chuyên đốt nhà phóng hỏa, tôi không phải Yaoya Oshichi.
Run: Yaoya Oshichi, một cô gái mười sáu tuổi, gặp người tình trong mộng trong một vụ hỏa hoạn, sau đó bắt đầu đi đốt nhà với mong ước gặp lại người tình, bị bắt và phán án tử, chết trên dàn hỏa thiêu. Tìm hiểu thêm:
Vì vậy, chỉ còn lại mỗi hai ứng cử viên mà tôi có thể nghĩ ra là sân trường và công viên 浪白. Và lý do tôi chọn công viên chỉ đơn giản là vấn đề khoảng cách mà thôi.
Không, rất có thể đó là vấn đề tôi thấy gắn bó với cái nào hơn.
- Ta không biết ngài đã suy nghĩ tới vấn đề này chưa, thưa ngài. Nhưng để chắc ăn, ta sẽ cho ngài một lời khuyên.
- Hửm ? Lời khuyên ?
- Không, không có vấn đề gì với vụ tín hiệu SOS cả.
Nói xong.
Shinobu hơi ngừng lại một lúc.
- Ta không nghĩ ngài sẽ làm thế, nhưng mà... Ngài không định đốt pháo hoa vào ban đêm đấy chứ ?
- Ừ.
- Trong một cái thị trấn tràn ngập zombie, ngài định thưởng thức pháo hoa kiểu gì vậy ?
- ...
Đương nhiên không thể.
Chỉ nghĩ tới việc đó thôi cũng đã thấy không thể rồi.
Tại sao chúng tôi phải cố tình đốt pháo hoa gọi bọn chúng tới chứ.
Đúng là tự sát.
- Vậy chẳng lẽ hủy bỏ đại hội pháo hoa sao. Ừ-m, không nói mấy vụ tín hiệu SOS, anh đang rất háo hức với chuyện này...
À nhưng mà nói tới chuyện này, chính xác chúng tôi nên làm thế nào vào ban đêm bây giờ. Dù sao ở lại trong nhà cũng chẳng hề an toàn chút nào --- Nếu là ma cà rồng thì còn nói chuyện không được vào nhà người lạ khi chưa được sự đồng ý của chủ nhà được, thế nhưng đây lại là zombie.
Có lẽ chúng sẽ chẳng thèm đếm xỉa gì tới mấy việc đó --- Với lại, giả dụ quy tắc này có thể áp dụng với zombie đi chăng nữa, thì nếu có zombie Karen và zombie Tsukihi, bọn nó sẽ vẫn có thể vào nhà Araragi.
Karen cho dù có trở thành zombie thì chắc cũng sẽ rất mạnh.
Tsukihi cho dù có trở thành zombie...
Hửm ?
Con nhóc đó mà trở thành zombie thì sẽ ra thế nào nhỉ ?
Dù sao thì nó...
Ờm ?
- Không không, thưa ngài. Ngài cũng không nhất thiết phải hủy cái đại hội pháo hoa đó. Nếu như đại hội pháo hoa không thể được tổ chức vào ban đêm, vậy thì chúng ta chỉ cần tổ chức nó vào ban ngày là được mà.
- ...
Không, chuyện đó... Đúng là cũng được, nhưng mà...
Đúng là ma cà rồng sợ Mặt Trời, và vì zombie cũng tương tự, chúng cũng chỉ có thể hoạt động vào ban đêm, thế nhưng mà...
- Anh cảm giác cái này hơi khác với sự kiện mà anh đã tưởng tượng...
Tuy nhiên, suy nghĩ về phương diện an toàn, chúng tôi cũng không còn cách nào cả.
Chậc, dù sao thì giả dụ như quanh đây còn có người sống sót, khi họ nhìn thấy pháo hoa mà chúng tôi bắn lên, có lẽ họ cũng chẳng dám mạo hiểm chạy ra giữa con đường đang có đầy zombie tản bộ.
Quả nhiên bắn pháo hoa vào ban ngày là phương án chính xác.
- Chà, ít nhất thì...
Đột nhiên, tôi nhìn lên trời.
Hôm nay cũng là một ngày trời quang mây tạnh.
Ánh Mặt Trời vô cùng chói lọi --- Chói lọi đến mức chúng tôi bắt đầu xuất hiện các vết bỏng.
- Ít nhất thì chúng ta cũng nên đợi đến ngày nào nhiều mây rồi hẵng bắn, dù sao làm thế ánh sáng pháo hoa cũng truyền đi xa hơn...
Chẳng hiểu sao tôi lại nói ra một ý nghĩ vô cùng ngược đời như vậy.
Muốn bắn pháo hoa nhưng lại phải chọn bắn vào ban ngày, không chỉ thế, còn phải chờ tới ngày có thời tiết xấu mới được bắn... Đây là loại suy nghĩ của lứa tuổi thích nổi loạn nào chứ.
- Chà, dù sao thì mục đích lớn nhất của chúng ta cũng là tìm kiếm người sống sót, cũng không còn cách nào cả.
Cho dù bề ngoài, tôi tỏ ra tiếc nuối đến thế nào, thì trong nội tâm, tôi vẫn rất chờ mong cái đại hội pháo hoa mà rất lâu rồi tôi chưa từng tham gia.
Cho dù là đang ở trong một thế giới đã bị hủy diệt đi nữa.
Và rồi, ngày thực sự diễn ra cái đại hội pháo hoa mà tôi chờ mong, là ba ngày sau ngày hôm nay --- Ở trong thế giới đã bị hủy diệt này mà nói về ngày tháng thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, thế nhưng mà, dù sao thì để các bạn tiện theo dõi... Nếu nói theo lịch Dương, thì hôm đó là thứ Bảy ngày hai mươi sáu tháng Tám.
Một ngày âm u tuyệt hảo.
Âm u tuyệt vời đến mức nếu chỉ đợi thêm một ngày nữa thôi thì sẽ có mưa --- Mây đã không còn là màu xám mà đã trở thành đen kịt, tôi không thể trông chờ có ngày nào tuyệt vời hơn ngày đó nữa, một ngày quá hoàn hảo để bắn pháo hoa.
Trong ba ngày này, tôi và Shinobu dành toàn bộ ban ngày ngủ chung với nhau ở nhà Araragi. Đến ban đêm, tôi và Shinobu lại ở trên trời tán dóc với nhau chờ đến sáng. Cho dù đã lấy lại một phần sức mạnh khá tương đối, bay cả đêm như vậy vẫn tạo ra một gánh nặng đáng kể đối với Shinobu, vì thế tôi phải sớm nghỉ ra đối sách nào sớm mới được --- Chà, tôi cũng xin thông báo một tin tốt, những chuyến bay đêm với Shinobu phải nói là rất tuyệt.
Ba ngày ba đêm.
Tôi xin được giữ bí mật những điều Shinobu và tôi đã nói trong thời gian này.
Sau đó, ba ngày sau.
Ngày diễn ra đại hội pháo hoa.
Nghĩ lại thì từ trước tới giờ, tôi toàn giao việc này cho Karen và Tsukihi, cho nên đây là lần đầu tiên tôi tự tay châm pháo hoa. Tôi làm đúng theo những gì sách hướng dẫn ghi, lấy đá cố định pháo, dùng bật lửa châm ngòi rồi nhanh chân rời khỏi chỗ đó.
Tôi từng nghĩ bởi vì mấy cái pháo hoa này đã bị bỏ xó trong tiệm khá lâu, rất có thể nó sẽ bị ẩm hoặc quá hạn và sẽ không thể bắn được, thế nhưng mà rất may mắn là --- Không, nghĩ lại thì dù sao đây cũng chỉ là loại pháo hoa mà ngay cả học sinh tiểu học cũng chơi được với sự hướng dẫn của cha mẹ, muốn thất bại với chúng có khi còn khó hơn thành công --- Từng chùm sáng nở rộ trên bầu trời.
Chà, nhưng mà đang là ban ngày.
Đang là trời âm u, thế nên dù nói nở rộ, cái sự nở rộ đó cũng hơi quá bình thường.
- Tamaya !!
- Kagiya !!
- À mà thưa ngài, "Tamaya" là cái gì thế ?
- Cả Tamaya và Kagiya đều là những thương hiệu sản xuất pháo hoa nổi tiếng vào thời Edo.
Run: Gốc tích của việc này xuất phát từ việc hai nhà Tamaya và Kagiya thi đấu pháo hoa trên sông Sumida, Tamaya sẽ bắn pháo ở thượng lưu con sông, Kagiya ở hạ lưu con sông, người xem đứng hai bên bờ sẽ hô tên mỗi nhà để cổ vũ. Ngày xưa Tamaya sẽ được hô nhiều hơn bởi kĩ thuật tốt hơn và thuận miệng dễ hô hơn. Nhưng về sau, Tamaya xảy ra hỏa hoạn, từ đó họ rút khỏi nghề, chỉ còn lại Kagiya độc quyền và tồn tại tới bây giờ, vì thế ngày nay người ta thường nghe thấy Kagiya được hô nhiều hơn Tamaya là vì vậy.
- À~ Đúng đúng --- Đúng là có mấy thương hiệu đó. Hồi còn ở nước ngoài ta cũng từng nghe đồn về chúng.
- Em giả vờ ta đây biết rõ cái gì thế hả...
- Nhưng mà nói như vậy cho dù không phải là pháo hoa Tamaya và Kagiya, chúng ta cũng hô Tamaya và Kagiya sao ?
- Ừm. Thì cũng giống ngày xưa mấy thằng hay nghe nhạc toàn gọi chung tất cả máy nghe nhạc là Walkman thôi.
- Walkman sao. Là cái thứ vừa bị ngừng sản xuất mấy năm gần đây phải không --- Chà, đúng là nó cũng thừng thịnh hành một thời. Nhưng mà, nếu vậy thì những thương hiệu pháo hoa khác chịu được việc này sao ?
- Đó mới là mấu chốt.
- Thật trùng hợp.
Run: "Chịu đựng" phát âm là Tamaru, "trùng hợp" là Tama Tama, "mấu chốt" là Kagi.
Chúng tôi vừa nói chuyện thoải mái như vậy.
Vừa lần lượt bắn hết số pháo hoa.
Chúng tôi đã đem toàn bộ pháo hoa trong siêu thị bắn hết. Tôi cũng từng có ý tưởng không biết có nên chia ra làm nhiều lần bắn không nhỉ, thế nhưng mà dù sao tôi cũng nghĩ đây là hành động vô nghĩa, thế nên tôi cũng không định thực hiện nó nhiều lần.
Đã làm thì phải làm cho ra trò luôn.
Cho dù trông rất bình thường thì cũng phải làm cho ra trò nhất có thể.
- Tamaya !!
- Kagiya !!
Tôi có nói là toàn bộ pháo hoa, nhưng mà dù sao thì đó cũng chỉ là tổng lượng của một siêu thị ở một thị trấn vùng quê. Vì thế mà rốt cục chưa đến một giờ, sự kiện của chúng tôi đã kết thúc.
Quá ngắn ngủi.
Có lẽ chuyện này hơi thừa, thế nhưng mà để dùng hiệu ứng hình ảnh thay cho lời giải thích, lúc này cả tôi và Shinobu đều đang mặc yukata. Đã đi xem pháo hoa thì đương nhiên phải mặc yukata, chúng tôi tuân theo truyền thống, hoặc nói đúng hơn là mang theo chút tâm tình đùa nghịch quy tắc mặc áo quần mà làm thế. Nhưng mà có một điều khá bất ngờ, đó là Shinobu trông rất hợp với bộ dạng bé gái tóc vàng kim mặc yukata.
- ... Cái phần "bé gái" hơi bị thừa rồi, thưa ngài.
- Anh đã bảo em đừng đọc trộm tâm trí anh mà.
- Bộ dạng mặc yukata của ngài cũng hiếm thấy không kém. Ta cứ tưởng là ngài sẽ mặc đồng phục kèm áo trùm đầu như mọi khi chứ.
- Làm gì có chuyện như mọi khi hả !?
- Các bạn, các bạn có được yêu thích không ?
- Em đừng có mà bắt chước cô nàng lớp trưởng siêu nổi tiếng nào đó nữa.
Run: Mecha Mote Iinchou, đã từng chú thích ở các chương trước.
- Ngay cả trong mấy chương trình quảng cáo trên ti-vi, câu đó cũng xuất hiện rất nhiều.
- Chà...
Đúng là không thể không đụng chạm vấn đề này được.
Cái cách mấy người đó hăng hái thật là...
Nhân tiện nói luôn, mặc dù yukata của Shinobu là do cô bé dùng năng lực sáng tạo vật chất để tạo ra, nhưng mà yukata của tôi thì lại lấy từ nhà đi.
Không biết con em gái cuồng trang phục truyền thống Tsukihi của tôi đã chọn cho tôi một cái từ khi nào.
Mặc yukata, chân đi giày ở trường, thật thú vị.
- Chà, thỉnh thoảng có một dịp thế này cũng không tệ chút nào nhỉ.
- Coi như là bù lại cho việc ngài không thể đi chơi ở mấy lễ hội vì mắc học ôn.
- Ờ, mùa hè này đúng là chẳng thú vị gì cả, chẳng có quầy hàng cũng chẳng có nhảy bon --- À mà chúng ta đợi ở đây một chút đến khi trời tối chứ ?
- Ừm.
- Chà, nhưng mà có lẽ cũng không nên hy vọng gì cả. Vốn anh cũng không cho rằng vẫn còn có ai sống sót khi mà thị trấn đã trở thành thế này. Hơn nữa, giả dụ trong trường hợp thật sự còn có ai đó may mắn sống sót và đang lẩn trốn, thì anh cũng không nghĩ họ sẽ bị mắc câu bởi một đợt pháo hoa và chạy tới đây. Dù sao thì nhân loại cũng đã diệt vong trên tay của ma cà rồng, đương nhiên họ phải cẩn thận. Sẽ rất bình thường nếu họ cho rằng đây là một cái bẫy. Hơn nữa ---
- Này !
Chân tôi đang bị Shinobu dẫm lên.
Lại còn nghiến nghiến vài cái.
Bởi vì Shinobu đang mang guốc gỗ, sát thương mà tôi nhận được là khá lớn.
- Á á á á á á á á á !
- Ngài kêu gì mà thảm thiết thế, ta đâu có dẫm mạnh đến mức đó chứ...
Shinobu tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó rút chân lại.
- Ta cũng cho rằng ôm hi vọng quá mức là không tốt, thế nhưng mà nếu quá bi quan thì cũng chẳng giải quyết được gì cả. Thay vì cứ nghĩ không được, không được trong đầu, ta thấy ngài nên dùng thời gian đó để mà nghĩ ra cách đối thoại với những người sống sót bị ngài nhử ra thì hơn. Dù sao thì đối tượng cũng sẽ không giới hạn trong các con nhóc nữ sinh trung học.
- Đúng thế.
Chà, đúng là như vậy sẽ tích cực hơn.
- Nếu như người tới là một ông chú mặc áo cộc tay cơ bắp cuồn cuồn thì ngài sẽ làm gì ?
- Dùng hết sức bỏ chạy.
- Ngài đúng là thành thật...
- Dùng hết sức ma cà rồng.
- Ngài ghét người ta đến mức đó sao...
- Chỉ cần người tới không phải nữ sinh trung học, anh đều sẽ bỏ chạy.
- ...
"Cho dù ở đây không có ai cả thì ngài cũng thành thật quá lố rồi", nói xong, Shinobu lại dẫm tôi một phát nữa.
Lại nghiền nghiền mấy cái nữa.
Cái con nhóc này, anh đã nói là làm thế rất đau mà.
Tuy nhiên thì sau đó, chúng tôi --- Nói như thế nào nhỉ, chúng tôi đã không bỏ chạy.
Chúng tôi chưa kịp bỏ chạy thì đã xong.
Dưới bầu trời trông như sẽ mưa bất kì lúc nào, tôi ôm Shinobu ngồi trên một ghế dài tại công viên 浪白 và vừa nói chuyện phiếm vừa mơ màng ngủ gật --- Và rồi.
Chúng tôi chưa kịp bỏ chạy thì đã xong.
Không phải là không có ai tới.
Đang có ai đó tới đây.
Đó không phải một ông chú mặc áo cộc tay cơ bắp cuồn cuộn.
Đó cũng không phải cô bé nữ sinh trung học.
Đó là.