- !
Lần này cũng vậy --- Cảm giác y chang lần trước, khi chúng tôi nhận ra thì đã bị bao vây rồi. À không, nói cho chính xác thì lần này khác lần trước, lần này chúng tôi suýt chút nữa đã không nhận ra mình đã bị bao vậy.
Không hề có dấu hiệu nào cả.
Không hề có âm thành nào cả.
Và dĩ nhiên, chúng tôi cũng chẳng có thời gian để mà chạy trốn --- Tôi và Shinobu, vốn đang ngồi trên băng ghế đặt tại công viên 浪白, đã bị bao vây bởi một lượng lớn zombie vừa xuất hiện.
Những xác chết của con người nhớp nháp bầy huầy.
Những gì còn sót lại của ma cà rồng nhớp nháp bầy huầy.
Chúng đang chết.
Bởi vì chúng đang chết, thế nên chúng không thể chết.
Chúng là những cư dân của thị trấn này --- Mặc dù tôi đã không còn có thể phân biệt một cách rõ ràng từng cá thể với nhau, thế nhưng mà rất có thể lẫn đâu đó trong bầy zombie sẽ có những người mà tôi quen biết.
Nếu nhìn từ số lượng này, xác suất đó chắc chắn sẽ không hề thấp.
Số lượng zombie đã bao vây chúng tôi ở đền Bắc Bạch Xà chẳng là gì khi so với bầy zombie hiện tại.
Số lượng bây giờ dễ dàng vượt qua một trăm.
Nhiều hơn hai trăm rất nhiều.
Ba trăm ư ?
Hay năm trăm ?
Chẳng lẽ là một ngàn ? Không không, không thể nào lại nhiều đến thế được.
Nhưng mà --- Có lẽ cũng tiếp cận con số đó.
Công viên đã hoàn toàn bị chen chật kín bởi từng đám zombie. Zombie san sát, da tiếp xúc với xa, làm thế không phải sẽ khiến các cá thể đồng hóa với nhau sao ? Rõ ràng tình huống đã nguy cấp như vậy mà tôi vẫn còn tâm tư suy nghĩ đến những chuyện đó.
Mà thực ra thì, trên thực tế...
Bởi vì đang ở trong tình huống này, tôi mới nói như vậy.
Dù sao thì rất có thể chúng tôi sắp nhập bọn với chúng rồi --- Chúng tôi sắp trở thành chúng.
Những zombie đó --- Những zombie đã từng là con người, đã từng là thân tộc của Shinobu.
Chúng nhìn chúng tôi bằng cặp mắt mà ngay cả tính từ "trống rỗng" cũng vẫn còn kém quá xa.
Một cách chậm chạp.
Hoặc nói đúng hơn là lừ đừ --- Chúng tới gần chúng tôi.
- Ơ...? Tại sao, bọn chúng lại ---
Tôi hoang mang nhìn lên bầu trời.
Chẳng lẽ trong lúc tôi không để ý --- Chẳng lẽ trong lúc tôi ôm Shinobu bày trò thân mật, thời gian đã qua lúc ma quỷ rời khỏi hang ổ, đã vào đêm rồi sao ?
Chẳng lẽ, đã đến thời gian của bọn chúng --- Đến thời gian của "quái dị" rồi sao ?
- Thật là bất cẩn --- Mình chỉ vui đùa sờ soạng xương sườn một tí thôi mà !
- Vì loại lý do đó mà ngỏm củ tỏi thì cũng chẳng phải chuyện bất cẩn nữa rồi.
Nghe tôi la hét như vậy, Shinobu chỉ im lặng và giơ đồng hồ ra cho tôi xem.
Thời gian trên chiếc đồng hồ đó vẫn chưa tới bốn giờ --- Vẫn còn rất lâu mới tới buổi tối, hơn nữa, ngay cả thời gian ma quỷ rời hang cũng chưa tới.
Vậy thì tại sao ?
Tại sao bây giờ, bọn chúng lại có mặt ở đây ---
- ...Có vẻ pháo hoa mà chúng ta bắn lên đã hấp dẫn chúng tới.
Shinobu nói.
Cho dù là cô bé thì trong tình huống này, cô bé cũng khó mà giữ được bình tĩnh --- Cũng dễ hiểu thôi.
Tình hình bây giờ hoàn toàn khác với hôm trước.
Lần này chúng tôi bị bao vây bốn phương tám hướng, hơn nữa chúng tôi lại không thể trốn lên bầu trời.
Shinobu chỉ có thể bay vào ban đêm mà thôi.
Hơn nữa, năng lượng ma cà rồng của cô bé vào lúc này cũng bị hạ thấp đáng kể, cho dù cô bé có mọc ra cánh thì thứ đó cũng chỉ là dùng cho mục đích trang trí.
- Hừm. Tín hiệu SOS này cũng hiệu quả gớm đấy chứ.
- Tại sao vậy chứ...Cho dù chúng là zombie đi nữa thì chúng vẫn từng là ma cà rồng mà ? Chúng đâu thể nào hoạt động dưới ánh Mặt...
...Trời...
...Được.
- ...Chậc, thì đúng là không mà. Ngài nhìn đi, không phải hành động của chúng còn chậm rì rì hơn cả lúc trước sao, ngay cả da của chúng cũng chảy nước nhiều hơn, trông càng kinh khủng hơn nữa.
- Ờ...
Nghe cô bé nói thế, tôi mới nhìn lại --- Không, cho dù cô bé nói thế đi nữa, tôi cũng chẳng thể nào phân biệt được một cách chi tiết tình trạng của từng con zombie với nhau. Tuy nhiên, cái ấn tượng ban đầu "không phải từng cá thể của chúng đang đồng hóa với nhau sao" đã chứng minh những gì Shinobu nói là đúng.
Hành động của chúng chậm chạp đến mức chúng không thể tránh né lẫn nhau ---
Còn có làn da...
Không, thịt của chúng còn bầy huầy nát bét hơn cả lúc trước.
- Từ những điều đó, có thể thấy là việc hoạt động dưới ánh Mặt Trời là một điều không thể đối với chúng --- Vì vậy, lý do của việc này, ta sợ là...
Shinobu nói, sau đó ngẩng đầu lên nhìn trời.
Không phải để tìm đường chạy trốn.
- Có lẽ là do trời u ám. Bởi vì đám mây đen kịt kia đã ngăn cản ánh nắng --- Cho nên bọn chúng mới có thể miễn cưỡng hoạt động được.
- ...!
Hoàn toàn phản hiệu quả !
Việc tôi chờ thời tiết phù hợp cho đại hội pháo hoa...đã phản hiệu quả !
Đúng là cường độ mạnh yếu của ánh Mặt Trời cũng có ảnh hưởng tới thể trạng của một người gần với ma cà rồng như tôi --- Cũng có ảnh hướng !
Không chỉ như vậy, khi tôi vẫn còn là một ma cà rồng, tôi từng đi ra giữa trời nắng một lần --- Và lần đó, cơ thể tôi đã bốc cháy, mặc dù bởi vì năng lực hồi phục của tôi, những bộ phận bị cháy đã hồi phục trong nháy mắt, hồi phục quá nhanh, đến mức trông như chúng như chưa từng bị thiêu hủy --- Những zombie đang đứng trước mặt chúng tôi cũng thế, những bộ phận nát bét bầy huầy của chúng dường như cũng đang được hồi phục.
Chúng dường như không cảm thấy đau đớn gì trước việc đó cả.
Tuy nhiên ---
- Nhưng mà sự thực thì chúng cũng biết đau đúng không ? Cử động của chúng trông rất chật vật. Tại sao chúng phải cố gắng di chuyển như vậy chứ ---
- Bởi vì chúng ta đã bắn pháo hoa --- Trong đầu của chúng, à không, không phải đầu, trong bản năng của chúng đã được khắc sâu mệnh lệnh phải hủy diệt loài người. Chính vì vậy --- Chỉ cần có thể hoạt động, thì cho dù có phải lết đi chăng nữa, chúng sẽ vẫn sẽ đến và hủy diệt loài người.
Mệnh lệnh đầu tiên sao... Nó sẽ vẫn tiếp tục được thực hiện, giống như một chương trình máy tính ngoan cố sao... --- Cho dù ma cà rồng chủ nhân ra mệnh lệnh đó đã không còn nữa.
Hoặc nói đúng hơn là...
Cho dù một trong hai người mà chúng sắp hủy diệt là ma cà rồng chủ nhân của chúng đi nữa.
- Được rồi, để anh sắp xếp lại vấn đề cho dễ hiểu nhé, bởi vì anh đã "lỡ tay" bắn pháo hoa, cho nên sự tồn tại của chúng ta mới bị lộ, sau khi nghe được tiếng pháo hoa, anh dùng từ "nghe" cũng được chứ ? Đám zombie đã cố hết sức tập hợp về đây cho dù đang là ban ngày... Anh nói vậy đã đúng chưa ?
- Hoàn toàn chính xác.
- Ồ...
Ồ ồ cái búa á.
Giờ chúng tôi phải làm sao đây.
Tín hiệu SOS thử may rủi đã đưa tới một hậu quả khôn lường --- Đây đã không còn là gieo gió gặt bão nữa rồi, hoàn toàn là một hành động tự sát.
Có cảm giác như tất cả mọi thứ tôi làm đều đem lại hiệu quả ngược với những điều tôi mong muốn.
Đây mới đúng là bản chất của Araragi Koyomi.
- Làm sao giờ... thưa ngài ?
- Còn biết làm sao nữa... Ba mươi sáu chước tẩu vi thượng sách thôi...
Tôi lùi lại phía sau để kéo dãn cự ly với uy hiếp đang dần dần tiến tới từ phía trước, tuy nhiên, phía sau của tôi lại có một cái ghế dài cản đường, xa hơn nữa về phía sau thì lại cũng có uy hiếp đang tới gần.
Tôi không thể di chuyển.
Tôi bị vây kín hoàn toàn.
Cứ như tôi đang đứng ở một giao lộ mà tất cả đèn tín hiệu đều là màu đỏ.
- ... Này, giờ em mà hút máu của anh tới cực hạn thì có bay được không ?
- Một mình ta thì được. Nhưng nếu ta phải mang theo một người nữa thì không thể.
- Vậy sao. Thế thì...
- Nói tóm lại là ta không bay.
"Không có lựa chọn ta chạy trốn một mình", Shinobu nói rõ ràng.
Trong lời nói của cô bé hoàn toàn không có chỗ để thương lượng.
Tôi rất vui trước tấm lòng của cô bé, nhưng mà bây giờ không phải là lúc để tôi cảm động --- Cho dù động tác của chúng chậm đến đâu, thì một sự thực là khoảng cách giữa chúng tôi và đám zombie vẫn đang không ngừng thu hẹp lại, từng chút một.
Trạng thái không còn cân bằng nữa rồi.
Nó đang đếm ngược tới giờ thi hành án tử của chúng tôi.
- ... Nói vậy là không còn cách nào khác ngoài chiến đấu rồi.
- Đúng thế. Dù sao chúng ta cũng không thể im lặng để cho chúng hút máu được, nhưng mà mọi việc sẽ không đơn giản như vậy. Cho dù sức mạnh của chúng đã bị áp chế vì đang là ban ngày đi nữa, thì chúng ta cũng trong tình trạng tương tự.
"Với lại", Shinobu nói thêm.
Cho dù biết rõ làm thế là vô dụng, cô bé vẫn nhìn một vòng xung quanh đám zombie đang bao vây chúng tôi.
- Bọn chúng là thân tộc của ta.
- ...
- Cho dù chúng đã từ ma cà rồng trở thành zombie đi nữa, thì sức mạnh căn bản vốn có của chúng vẫn sẽ không mất đi --- Đó là còn chưa nói tới số lượng của chúng nữa, tốt hơn hết là ngài đừng có nghĩ tới việc thắng được chúng. Cứ tìm lỗ hổng nào đó trong vòng vây của chúng rồi chạy ra thôi.
- Làm gì có lỗ hổng nào chứ.
- Đúng thế.
- Được rồi, để anh ôm em, mặc dù không bay được, chúng ta vẫn có thể nhảy lên đầu của chúng để chạy trốn.
Tôi sẽ lựa một con sóng zombie thật đẹp và bắt đầu lướt ván --- Sau đó chạy cắt ngang qua bầy zombie.
Mặc dù tôi cũng hơi áy náy vì sắp phải đạp lên những zombie mà rất có thể từng là người quen của tôi (hơn nữa, việc họ trở thành zombie cũng là trách nhiệm của chúng tôi), nhưng mà dù sao thì tôi vẫn chưa biết liệu việc này có khả năng thành công trên thực tế hay không (cho dù đám zombie lừ đừ tới đâu, thì rất có thể trong lúc chạy, sẽ có một thời điểm nào đó tôi bị kéo xuống đất), đó mới là vấn đề ---
Tuy nhiên, tôi đã không còn phương pháp nào khác để thoát khỏi nguy cơ này.
- Được rồi, đã quyết định như vậy thì làm luôn cho nó nóng. Nào, anh đếm một hai ba là làm nhé.
- Tốt thôi.
- Một, hai ---
Ba !
Vừa hô xong, Shinobu đã lao về phía eo của tôi, tôi vòng tay vào lưng cô bé, đồng thời chùng chân xuống chuẩn bị ---
Tuy nhiên.
Toàn bộ hành động căn chính xác thời gian, cũng như tinh thần đặc công đó của chúng tôi, đã hoàn toàn vô dụng.
Đúng vào lúc tôi chùng chân xuống, mưa rơi.
Giọt mưa rơi trúng đầu tôi.
Trời âm u đã biến thành trời mưa, nếu vậy thì ánh Mặt Trời sẽ còn bị ngăn cản nhiều hơn, đám zombie cũng sẽ được tăng sức mạnh hơn --- Hơn nữa, lúc chạy trên đầu zombie cũng sẽ dễ trượt hơn --- Tôi đã lo lắng về những nguy cơ đó, tuy nhiên...
Mặc dù vậy...
Mặc dù vậy, thứ rơi xuống lại không phải là mưa.
Thứ rơi xuống đầu chúng tôi là ---
- ...Gạo?
Gạo.
Là --- gạo trắng.
Không phải mưa, mà là một lượng lớn gạo trắng đang rơi xuống đầu chúng tôi --- Hơn nữa, cùng lúc với việc đó diễn ra...
- .....................................................................................................!
Đám zombie bắt đầu thét lên.
Thét lên mà không tạo ra âm thanh nào --- Đám zombie chỉ được giao cho mục tiêu, không có ý chí, không biết đến đau đớn, bầy "quái dị" xuất hiện chẳng thèm quan tâm tới thời gian có là ban ngày hay không, đang gào thét.
Giống như ma cà rồng bị ánh Mặt Trời chiếu trực tiếp vào người ---
- .....................................................................................................!
Và rồi, mọi chuyện sau đó xảy ra chỉ trong chớp mắt.
Mạng lưới đang bao vây chúng tôi, bức tường thép đang đứng chắn trước mắt chúng tôi đến mức một giọt nước cũng không qua lọt --- Đã tan rã trong chớp mắt, chúng tôi còn chưa làm gì cả thì đám zombie đã tản ra như ong vỡ tổ.
Giống như lúc bình minh tới --- Không ai biết chúng đi đâu, hay trốn vào chỗ nào --- Dù sao đi nữa, bầy zombie đông nhung nhúc mà số lượng có lẽ đạt đến đơn vị ngàn, đã biến mất.
Không còn lại một ai.
Không, không phải không còn lại một ai.
Vẫn còn lại --- một.
Nhưng đó lại không phải zombie.
Một người con gái.
Một người con gái đang đứng ở đó.
Trên hai tay là những túi gạo bị thủng ở đầu, tất cả đều trống rỗng --- Không phải zombie, cũng chẳng phải ma cà rồng.
Dĩ nhiên, cũng không phải hồn ma ---
Đó là một con người bằng xương bằng thịt.
- Chị cũng không hiểu nguyên lý lắm, nhưng mà có vẻ mấy người đó rất sợ gạo. Nói chung là cứ dùng gạo tắm cho họ một trận là sẽ đuổi được họ đi.
"À mà để thế này thì lãng phí lắm, tí nữa hai đứa giúp chị nhặt lại nhé", người con gái đó nói thêm.
Tôi không thể nói gì để đáp lại.
Cô gái này rất cao.
Mái tóc đen dài tới eo được búi gọn lại sau ót để dễ hành động. Đôi mắt to tròn cùng hàng lông mi dài, làn da hồng hào không tỳ vết, bờ môi căng mọng, nhìn thế nào cũng lộ ra một vẻ khỏe khoắn tươi trẻ. Hoàn toàn không hề có dấu vết của hóa trang.
Quần dã chiến, áo phông cụt tay bó sát người tôn lên bộ ngực căng tròn, bên ngoài khoác một chiếc áo jacket rằn ri trông có vẻ làm từ một vật liệu khá bền. Giày là một đôi thể thao mộc mạc trông khá lệch pha khi được mang bởi phái nữ, tuy nhiên trông nó rất bền, hơn nữa, tôi cho rằng nó cũng rất tiện cho việc chạy nhảy, có lẽ toàn bộ phong cách thời trang của cô gái này đều ưu tiên cho việc vận động dã chiến.
Ba lô không phải loại dán sát vào người, mà được cố định vào hông bằng đai như cách người ta hay làm khi leo núi. Có lẽ hai bao gạo loại mười cân lúc nãy cũng được bỏ vào trong đó.
- Vậy là.
Cô gái đó nói.
Nhìn kĩ thì trên tay phải của cô gái còn cầm một con dao quân dụng. Đó có vẻ không phải vì cảnh giác mà giống như một nghi thức đương nhiên thì đúng hơn.
Mũi dao không hướng về phía chúng tôi mà chỉ xuống đất ---
- Người bắn mấy thứ giống pháo hoa lúc nãy ở đây là hai đứa hả ?
- À, v-vâng, đúng rồi ạ.
Tôi lắp bắp trả lời.
Tôi lắp bắp không phải vì con dao quân dụng trên tay đối phương. Cũng không phải vì vốn dĩ tôi không biết liệu còn ai sống sót hay không, cho nên mới thử bắn pháo hoa cầu may, cuối cùng lại có người tới thật, chưa hết, người đó còn dùng mưa gạo cứu chúng tôi, nhưng tôi vì chưa suy nghĩ phải ứng đối, rốt cuộc gấp quá nên mới lắp bắp.
Hoàn toàn không phải.
Những việc đó không phải là nguyên nhân khiến tôi lắp bắp.
- Hừm, hiểu rồi hiểu rồi. Cũng may là chị đã quyết định tới xem thử đấy. Hai đứa lần sau không được làm thế nữa nhé, nguy hiểm lắm --- Dù sao thì đối với mấy người lúc nãy, cho dù đang vào ban ngày đi nữa mà họ dốc hết ý chí thì họ vẫn có thể cử động được. Với lại, vừa nãy hai đứa định bắn tín hiệu SOS phải không ? Làm thế lại càng không được, sẽ chẳng có ai tới vì thấy nó đâu. Họ sẽ tưởng đó là một cái bẫy, hoặc cho dù không phải vậy thì họ cũng sẽ chỉ cho rằng đó là tín hiệu báo nguy hiểm mà thôi.
Trong khi nói như vậy.
Cô gái đã nhét con dao quân dụng trở vào vỏ, có lẽ sau khi tiếp xúc, cô gái phán đoán rằng chúng tôi "không có gì nguy hiểm", sau đó cô ấy hướng về chúng tôi và nở một nụ cười.
Một nụ cười giống như muốn giúp chúng tôi bình tâm trở lại.
Chà, cũng đúng thôi.
Nhìn từ góc nhìn của cô ấy --- Chúng tôi chỉ là những đứa trẻ.
Vì thế, có lẽ cô ấy sẽ nghĩ rằng việc chăm sóc chúng tôi, việc giải quyết hậu quả của việc bắn pháo hoa mà chúng tôi đã làm, là một điều đương nhiên.
Đúng thế.
Giống như những gì mà tôi đã từng làm cho cô ấy ---
- Em là... Tên của em là Araragi Koyomi.
Bằng một giọng run run --- Tôi nói, không thể nào che đậy được sự dao động trong nội tâm.
Sau đó, tôi tiếp tục hỏi cô ấy.
Giống như trước kia.
Hỏi một điều mà tôi đã từng hỏi.
- Chị cho em biết tên được không ạ ?
- À, chị tên Hachikuji Mayoi.
Cô gái không hề tỏ ra phiền lòng trước câu hỏi của tôi, và đã trả lời như vậy.
Ừm.
Tôi chỉ thử hỏi mà thôi --- Cho dù cô ấy không nói tên của mình đi chăng nữa.
Thì ngay từ đầu, tôi cũng đã biết rồi.
Ha ha.
Tôi thật sự biết rõ.
Cho dù đã mười một năm trôi qua --- Cho dù là hình dáng của mười một năm sau.
Cho dù ngoại hình, giọng nói, cách dùng từ đã hoàn toàn khác.
Cho dù đã không còn cắn lưỡi.
Thì chỉ cần vừa nhìn một cái, tôi cũng đã nhận ra ngay lập tức.
- Vậy sao... Vẫn còn sống sao.
Em...
Vẫn còn sống sao.
Em không chết.
Em đã không trở thành "quái dị".
Em vẫn còn sống.
Tôi buông ra Shinobu vốn vẫn đang còn kẹp trong tay --- Thật sự thì tôi đã rất muốn chạy tới ôm chầm lấy Hachikuji, thế nhưng mà, khi đối phương là một cô gái đã trưởng thành, tôi không thể lại có một hành vi xung động đến như vậy.
Không không, không chỉ là thế.
Tôi đã không thể gọi thẳng tên của Hachikuji nữa rồi.
Bởi vì bây giờ --- Tôi nhỏ tuổi hơn cô bé.
Cô bé vẫn sống --- Từ đó đến giờ.
Vận mệnh đã không bị chỉnh sửa.
Từ sau khi gặp được cô Tsunade vào cái ngày của mẹ mười một năm trước --- Vào hôm sau, rồi hôm sau nữa, sinh mệnh bé bỏng đó cũng đã không tàn lụi --- Không những thế...
Cô bé vẫn sống sót khi kế hoạch hủy diệt nhân loại của Oshino Shinobu được tiến hành.
Vẫn sống cho đến tận hôm nay.
Vẫn tiếp tục sống.
- Thật bất ngờ, thật khó tin... Chẳng những còn có người sống sót, mà người sống sót đó lại còn là người quen của ngài...
Shinobu thì thầm với vẻ không tin nổi --- Mặc dù tôi đã thả cô bé ra rồi, thế nhưng mà Shinobu vẫn bám lấy tôi, hẳn là việc này thật sự rất khó tin đối với cô bé.
Có lẽ cô bé cho rằng đây là một điều ngẫu nhiên không thể nào diễn ra.
Tuy nhiên, nếu mọi việc đúng như tôi nghĩ thì trong những lời cô bé vừa nói có một chút vấn đề nhỏ --- Bởi vì...
Trong lịch sử này, "Araragi Koyomi" và "Hachikuji Mayoi" hoàn toàn không quen biết nhau --- "Araragi Koyomi" chưa từng gặp "Hachikuji Mayoi" vào ngày của mẹ mà đã chết rồi.
Vào mười một năm trước, mặc dù "Hachikuji Mayoi" từng một lần được Araragi Koyomi cứu khỏi bị tai nạn giao thông --- Thế nhưng mà, hẳn là chẳng có ai có thể nhớ được cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đó.
Trên thực tế, Hachikuji-san đã tỏ ra rất khó hiểu khi nhìn thấy Shinobu và tôi ngạc nhiên như vậy.
- Em sao thế ?
Chị ấy nói như vậy.
Với một vẻ mặt quan tâm lo lắng --- Một vẻ mặt mà tôi biết chắc là thiếu nữ Hachikuji Mayoi sẽ không bao giờ có.
- Trông cứ như sắp khóc ấy. Bọn họ làm em sợ đến vậy à ?
- A, không... Em chỉ hơi ngạc nhiên.
Tôi vội vàng chuyển chủ đề.
- Em cứ nghĩ là mọi người đều chết cả rồi --- Thế nên, khi gặp được người sống sót, em, rất hạnh phúc.
- Hửm ? Không có chuyện đó đâu. Còn nhiều người sống sót lắm mà ? Mặc dù trong vùng này thì chắc chỉ còn mỗi mình chị... Ừm, từ trước tới giờ hai đứa không gặp được ai sao ? Chà, vậy thì hai đứa cũng tốt số lắm đấy.
Trong giọng nói của chị Hachikuji tràn đầy sự thán phục đến mức kinh ngạc.
- Nhưng mà cuối cùng lại chủ quan bắn pháo hoa ---
- ...
Xem ra loài người cũng không dễ từ bỏ đến vậy --- Không chịu im lặng và bị hủy diệt như vậy.
Chà, cũng dễ hiểu thôi.
Nếu cả thế giới bị hủy diệt mà lại chỉ có mỗi Hachikuji Mayoi sống sót thì lại quá khó tin rồi.
Quá...
Ỷ vào vận mệnh rồi.
Nếu tính trên toàn thế giới có khi vẫn có vài chục ngàn người sống sót --- Có lẽ suy nghĩ đó của Shinobu cũng không phải là không chính xác.
- Chà, nhưng mà có vẻ là những người còn sống sót cũng liên tục bị mấy zombie đó tấn công --- Dần dần mọi người cũng không thể liên lạc với nhau nữa rồi. Ngay cả chị cũng suýt chết hụt mấy lần ấy chứ.
Làm sao mà.
Hachikuji-san có thể nói những điều đó một cách thản nhiên như vậy chứ.
Chị ấy thật kiên cường.
Nhưng mà có lẽ điều đó cũng không hề ngoài ý muốn.
Tôi cho rằng người thiếu nữ mà tôi quen biết --- Nếu như người thiếu nữ đó trưởng thành, chắc chắn cô bé cũng sẽ là một người vững vàng, đáng tin cậy như vậy.
- ... À mà cho chị xác nhận lại một nữa được không ?
Đột nhiên.
Chị Hachikuji nói với tôi, người vẫn chưa phục hồi tình thần trước mọi chuyện vừa diễn ra --- Người vẫn chưa biết nên vui mừng hay phải làm như thế nào trước tình huống hiện tại.
- Araragi-kun ?
- ... Vâng. Ờm, viết theo Hán tự thì là "A" trong "A dua", hai chữ "Ra" là "Lương" trong "lương phẩm" ý là hàng chất lượng tốt, viết liền nhau, cuối cùng là chữ "Gi" viết bằng chữ "Mộc" ý chỉ "cây cao bóng cả phải giữ bóng mát cho đời"... Còn "Koyomi" là chữ "Lịch", viết tiếng Anh là Calendar ấy ạ.
Vì tôi tưởng chị ấy không biết tên tôi viết như thế nào nên tôi vội vàng giải thích như vậy.
- Ồ. Vậy ra em là Araragi-kun sao.
"May quá là chị đã quyết định tới đây", rất kì lạ, chị ấy gật đầu ra vẻ như đã hiểu.
- ?
Có chuyện gì vậy ?
Phản ứng đó cứ như thể chị ấy đã biết tên của tôi từ trước vậy --- Không, làm sao có thể có chuyện đó được chứ.
Hai chúng tôi sống ở hai khu khác nhau, tuổi tác cũng khác nhau.
Vào cái ngày của mẹ mười một năm trước, Hachikuji chỉ cần gặp được cô Tsunade an toàn, không trở thành "quái dị" --- Vậy thì giao điểm kết nối tôi và Hachikuji sẽ không sinh ra --- "Tôi" trong lịch sử này.
Sẽ không gặp gỡ Hachikuji.
Sẽ không hội ngộ Hachikuji.
Bởi vì "tôi" đã bị giết --- "Tôi" đã chết rồi.
- Thật không ngờ là lại có thể gặp được em --- Ngạc nhiên thật đấy. À không, có lẽ cũng không có gì ngoài ý muốn. Phải nói là chị nên biết chuyện này sẽ diễn ra.
Vừa nói, Hachikuji-san vừa cởi ba-lô xuống, và bắt đầu lục lọi thứ gì trong đó.
- Ra vậy ra vậy, em thực sự có tồn tại, Araragi-kun. À mà chị nhớ ông chú đó còn nói là em sẽ đi cùng với một bé gái tóc vàng kim nữa.
- N-Nói ?
- Ông chú đó nói hẳn là chị sẽ thấy em đang thân mật với một bé gái tóc vàng kim.
- Ai mà biết cụ thể như vậy chứ hả !?
Không.
Khoan-nào --- Tôi-biết-người-này.
Tôi biết một người sẽ nói như thế --- Thực ra người đó còn gây ấn tượng rất mạnh với tôi.
Người có thể nói ra những điều đó.
Người có thể nói ra những điều như thế đã nhìn thấu tất cả mọi chuyện ---
Tôi biết thằng cha lông bông cà lơ phất phơ mặc áo a-lô-ha đó.
- Em hỏi ai hả, đó là người đã dạy cho chị biết là gạo rất hiệu quả đối với mấy zombie đó, ông chú đó họ Oshino thì phải --- Chị cũng được ông ta nhờ chuyển một lá thư cho em.
Nói xong, chị Hachikuji đưa cho tôi một phong thư trông vẫn chưa quá cũ.