Xin các bạn cho tôi bổ sung thêm vài điều tuyệt vọng hơn nữa xảy ra sau đó.
Đầu tiên là về cái sáng kiến mà chúng tôi đã nghĩ ra vào đêm hôm qua tại đền thờ Bắc Bạch Xà --- Chính là cái sáng kiến lợi dụng năng lượng tâm linh ở những địa điểm nổi tiếng khác trên toàn Nhật Bản để thực hiện bước nhảy thời gian về quá khứ. Sau khi chờ cho màn đêm buông xuống, chúng tôi bắt đầu thực hiện nó, thế nhưng mà --- Đương nhiên, phương pháp di chuyển của chúng tôi là Shinobu ôm tôi bay trên trời. Vậy là một công thức kì lạ với nội dung khi đi dưới đất, tôi ôm Shinobu đi, khi bay trên trời, Shinobu ôm tôi bay đã được hình thành như vậy --- Thế nhưng mà, cho dù đã thử tất cả mọi địa điểm (vận tốc bay vào khoảng 190 km/h, cũng có thể là hơn), không chỉ là những địa điểm nổi tiếng đến mức khiến người ta xấu hổ như núi Osore hay núi Phú Sĩ, chúng tôi còn thử tất cả những địa danh mà chúng tôi có thể nghĩ ra trong đêm đó, thế nhưng mà, tất cả đều chỉ là phí công vô ích.
Dĩ nhiên, tất cả những địa điểm này đúng là đều đã từng sở hữu nguồn năng lượng khổng lồ mà đền Bắc Bạch Xà không thể so sánh, đúng, đã từng ---
- Không được. Năng lượng ở chỗ nào cũng đều bị phong ấn gọn gàng, sạch sẽ cả.
Chuyện chính là như vậy đấy.
Đúng như những gì Shinobu vừa nói.
- Nghĩ lại thì cũng đương nhiên thôi --- Cơ bản thì bởi vì ngôi đền đó trở thành "tụ xoáy" nên thằng nhóc mặc áo a-lô-ha đó mới giao cho ngài trách nhiệm đi dán lá búa. Như vậy những nơi khác cũng sẽ tương tự --- Hơn nữa, bởi vì những điểm này đều là các địa danh nổi tiếng, cho nên không cần thằng nhóc mặc áo a-lô-ha đó, thì những chuyên gia chuyên đối phó với sự biến đổi "quái dị" cũng sẽ tới phong ấn chúng...
- Vậy sao... Ừ, quả cũng đúng... Nếu chỉ là điểm tụ năng lượng thôi thì chưa đủ. Nó vừa phải là điểm tụ năng lượng, vừa không bị các chuyên gia để mắt, nói cách khác, nó phải là tụ chưa bị các chuyên gia phát hiện. Nhưng nếu là những tụ mới xuất hiện chưa được biết đến thì nó lại không đủ năng lượng để cung cấp cho bước nhảy thời gian...
- Phương pháp phong ấn cũng rất hoàn hảo. Cho dù còn lại năng lượng dư thừa thì nó cũng bị động tay động chân sao cho không ai có thể sử dụng được.
Phải chi chúng tôi biết trước chuyện này thì tốt quá.
Hoàn toàn là một lần công dã tràng --- Cũng có thể là không.
Bởi vì chúng tôi di chuyển trong đêm, cho nên một lẽ đương nhiên là chúng tôi lại một lần nữa vừa bay vừa quan sát mặt đất --- Chẳng biết từ lúc nào, thật sự là chẳng biết từ lúc nào, đám zombie lại một lần nữa hiện ra trên mặt đất, lại bắt đầu cuộc tản bộ vênh vênh váo váo của chúng ---Thật sự chỉ là tản bộ, chúng không hề tiến hành hoạt động phá hoại, cũng chẳng hề làm ra hành động kì lạ nào cả --- Sau khi quan sát, hơn nữa lại còn bằng tầm nhìn từ trên trời, chúng tôi đã xác nhận được suy đoán của Shinobu là chính xác. Lấy thị trấn của chúng tôi làm trung tâm, càng trải rộng ra ngoài, càng có nhiều dấu vết của sự phá hoại.
Càng xa thị trấn chúng tôi bao nhiêu thì dấu vết phá hoại lại càng nhiều, càng nghiêm trọng bấy nhiêu.
Đó chính là vết tích của sự hoảng loạn... Hoặc nói đúng hơn là những vết tích cho thấy đã có chuyện kinh khủng gì đã diễn ra.
Những vết tích vô cùng thê thảm, khiến người ta muốn ngoảnh mặt đi.
Thế nhưng lại không thể nào ngoảnh mặt đi được.
- Nói thế nào nhỉ, Shinobu.
- Hửm ?
Trên đường về --- Đúng hơn là trên đường bay về.
Tôi và Shinobu đã có một cuộc nói chuyện như sau.
- Từ ngày xưa, trong các câu chuyện đã có một chủ đề thế này --- Mặc dù gần đây thì nó cũng từng một thời rất thịnh hành trong các tiểu thuyết dành cho thiếu niên, đó là chuyện khi hòa bình thế giới và tính mạng của một cô gái được đặt lên trên bàn cân, nhân vật nam chính sẽ lựa chọn cô gái, đại loại vậy, em biết chủ đề này chứ ?
- À, chủ đề như thế có rất nhiều trên phim ảnh.
- Nói sao nhỉ, hình tượng nhân vật nam chính trong những câu chuyện như thế thật sự khiến người xem rất cảm động, rất anh hùng. "Thế giới này mà không có em thì anh sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa", hoặc là "Anh không muốn cứu vớt cái thế giới sẽ giết chết em", đại loại mấy câu thoại như thế. Nhưng mà, anh cho rằng, trên thực tế, khi đứng trước lựa chọn giữa thế giới và một cô gái, ta nên nghiêm túc chọn thế giới mới đúng.
- ...
- Nói sao nhỉ, có lẽ sẽ có người cho rằng làm thế chỉ là đang trốn tránh việc phải đưa ra một quyết định tàn khốc mà thôi. Nếu nhìn nhận vấn đề dựa trên luân lý, thì giữa tính mạng một trăm người và tính mạng một người, hẳn là ai cũng sẽ chọn cứu một trăm người.
- Nhưng mà --- Phương pháp đó không phải đi ngược lại chủ nghĩa hành động của ngài sao ? Không phải ngài lúc nào cũng ---
- Đúng, đó chính là điều mà anh đã làm. Thế nhưng mà anh cũng cho rằng làm thế không gây phiền toái cho cô gái sao ? Dù sao thì cô ta cũng được cứu với cái giá phải trả là thế giới. Hoặc giống như kiểu vào ngày sinh nhật, cô gái tự dưng được gửi tặng một chiếc Cadillac, anh nghĩ cảm giác của cô gái khi đó sẽ không phải ngạc nhiên..., nói đúng hơn thì nếu anh là cô gái đó, nếu như anh "bị" yêu tới mức đó, nói thẳng là anh sẽ cảm thấy rất buồn nôn.
- Vậy là ngài... Đang hối hận vì đã cứu con nhóc đi lạc đó sao ?
- Nói thật là anh không biết. Nhưng mà anh nghĩ Hachikuji sẽ không tha thứ cho anh nếu như cô bé biết được vì cứu cô bé, anh đã khiến cho cả thế giới diệt vong. Dù sao thì cô bé cũng là kiểu người thà bị lạc đường mấy chục năm cũng không muốn làm phiền người khác ---
Tôi.
Nghĩ lại thì, tôi chưa từng một lần chứng kiến cô bé đó thực sự tức giận với ai --- Nhưng nếu cô bé biết vì cô bé mà tôi đã khiến thế giới bị hủy diệt, rất có thể...
Không.
Có lẽ cho dù biết được điều đó, cô bé cũng sẽ không nổi giận --- Và cũng không trách cứ tôi.
Cô bé sẽ chỉ đơn giản là cảm thấy bi thương.
Có lẽ cô bé sẽ chỉ khóc.
- ... Chậc, dù sao thì vài ngày sau cô bé cũng sẽ chết vì tai nạn giao thông, đằng nào cô bé cũng sẽ chẳng thể nghe được lời thú nhận của anh để mà tức giận hay khóc lóc.
- ... Ta không tán thành với cách nói đó của ngài.
Shinobu nói.
Vẫn giữ nguyên tốc độ bay --- Cô bé nói như vậy.
- Vào kì nghỉ xuân, khi ngài cứu ta lúc ta sắp chết, ta đã rất hạnh phúc. Ta hạnh phúc vì ngài đã không do dự tới cứu ta, đánh đổi cho dù không phải thế giới nhưng cũng là sinh mệnh của bản thân tới cứu ta.
- ...
- Mặc dù về sau ngài vì chuyện đó mà hối hận --- Mặc dù khi đó ngài cứu ta trong khi không biết điều đó sẽ dẫn tới hậu quả nào, để rồi sau đó hối hận và định giết ta để sửa sai --- Có lẽ ngay bây giờ ngài vẫn hối hận, thế nhưng mà, cho dù là vậy, cảm giác hạnh phúc lúc đầu của ta vẫn chưa từng thay đổi.
Đó là lần đầu tiên.
Tôi được nghe --- Tâm tình của Shinobu.
Lần đầu tiên sau khi thế giới bị diệt vong.
Tôi được nghe Shinobu tâm sự.
- Dù sao đi nữa, nếu như ta là con nhóc đi lạc đó, ít nhất ta sẽ không muốn thấy ngài hối hận như thế này.
- Anh vẫn còn chưa biết mình có hối hận hay không. Anh chỉ là...
Chỉ là...
Cảm thấy trống rỗng.
Trước đòn trả thù cay nghiệt của lịch sử, của vận mệnh.
- Hay là như vầy. Nếu như ngài đã không cứu ta vào kì nghỉ xuân, thì thế giới cũng sẽ không diệt vong như thế này --- Ngài muốn điều đó xảy ra sao ?
- Không... Đúng vậy. Đúng là không thể nói như vậy.
Nhưng mà chuyện đó với chuyện này là hai vấn đề khác nhau.
Giống như những gì Ononoki-chan từng nói.
Mặc dù có bất hạnh.
Nhưng mà cũng có hạnh phúc.
Chính vì vậy --- Hối hận không có tác dụng gì cả.
- Những điều ta sắp nói dưới đây là vì muốn an ủi và khiến ngài cảm thấy vui hơn một chút. Ngài có từng suy nghĩ về những chuyện đó khi ngài hành động không ?
- Hành động...? Ý em là sao ?
- Có lẽ vì lần này, bởi vì ngài mượn sức mạnh của ta để thực hiện bước nhảy thời gian, một hành động mà luân lý của loài người vẫn chưa thể với tới, cho nên ngài mới cảm thấy ngài đã thực hiện một hành vi sai luật nghiêm trọng, thế nhưng mà --- Trong tri thức thông thường của loài người, không phải việc cứu một đứa bé sắp gặp tai nạn giao thông là điều đương nhiên sao ?
- ...
- Thấy người chết đuối thì phải cứu. Thấy người hoạn nạn thì phải giúp đỡ. Đó không phải là thứ lương tri mà loài người các ngài đã dùng vài ngàn năm xây dựng sao ? Không phải ngài --- Cũng vì lương tri mà đã cứu ta sao ?
- Đúng... Đúng là vậy. Đúng là vậy, nhưng mà...
- Tiếp theo. Không ai có thể khẳng định rằng đứa bé mà họ cứu từ một vụ tai nạn giao thông sẽ không trở thành một tên tội phạm giết người trong tương lai. Không ai biết liệu đứa trẻ sắp chết đuối mà họ cứu có chết theo một cách tàn khốc hơn trong tương lai hay không.
Không ai biết ma cà rồng mà họ cứu --- Sẽ hủy diệt thế giới.
- ... Những lúc như thế, chúng ta thật sự có thể nói rằng phán đoán cứu người đó là sai lầm sao ?
- ...
- Cũng có một ví dụ ngược lại. Con nhóc cựu lớp trưởng mà ngài ưa thích, bởi vì nó lớn lên trong hoàn cảnh bị cha mẹ ngược đãi cho nên nó mới sở hữu những năng lực mà người thường không thể đạt được. Như vậy, nó nên cảm ơn cha mẹ nó sao ? Nó nên nói "cảm ơn cha mẹ vì đã không yêu con, cảm ơn cha mẹ vì đã đày đọa con" sao ?
- Chuyện đó...
Đương nhiên không thể.
Chuyện đó chẳng khác nào bắt Senjougahara nói lời cảm ơn Kaiki --- Thiện ý là thiện ý, ác ý là ác ý.
Không có chuyện tùy theo kết quả mà đảo ngược thiện ý và ác ý.
Không thể.
- Ngược lại, cũng có trường hợp bởi vì cha mẹ yêu quý, nuông chiều quá mức mà trở nên hư hỏng... Oshino từng nói, người không thể cứu người, người chỉ có thể tự cứu, anh vẫn chưa thể lý giải được ý nghĩa thực sự của những lời đó, nhưng mà --- Có lẽ mọi việc thật sự là như vậy. Cho dù chúng ta cứu người, thì chúng ta cũng không thể biết trong tương lai, đó có thật sự là cứu hay không.
Oshino.
Nếu như bây giờ thằng cha đó nhìn thấy tôi --- Lão ta sẽ khuyên tôi điều gì nhỉ.
Không, lão ta sẽ không khuyên tôi gì cả.
Cho dù ở trong hoàn cảnh này, lão ta --- chắc cũng sẽ không giúp đỡ tôi.
- ... Với lại, việc phong ấn những tụ năng lượng đó về cơ bản đã xảy ra rất lâu trước khi em hủy diệt thế giới, mỗi đời mỗi đời đều có người chú ý tới chúng. Những chuyên gia thực hiện việc phong ấn đó như Oshino, như bà chị Kagenui, như Ononoki-chan, hoặc như một người mà anh không muốn nghĩ tới, hơn nữa có lẽ thằng cha đó cũng hơi khác chuyên môn, nhưng mà... Như là Kaiki chẳng hạn... Những người đó rốt cuộc đã làm gì khi thế giới bị hủy diệt như thế này ?
- Chắc là chết hết rồi chứ gì.
- Chết hết... ư. Nhưng mà không phải Oshino là người có thể móc ra trái tim của em lúc em ở thời kì đỉnh cao sao ? Còn bà chị Kagenui thì là chuyên gia đối phó các "quái dị" có tấm thân bất tử ---
- Chậc, đúng là ta sẽ phải khổ chiến nếu như gặp bọn chuyên gia đó, nhưng mà đó là trong trường hợp ta chỉ có một mình. Nếu như bọn chúng dám đối đầu với ta khi ta có một lượng lớn, một lượng vô cùng lớn các thân tộc, chúng sẽ chẳng là gì cả.
"Dù sao thì chúng cũng chỉ là loài người", cô bé nói thêm.
Trong giọng điệu cô bé có chút tự hào, nhưng mà cô bé đã ngay lập tức nhận ra sự bất cẩn của mình, vì thế mà Shinobu thở dài một tiếng.
Như thể cô bé đang tự ghê tởm bản thân.
Chậc, nếu nói từ quan điểm của tôi, thì bởi vì Shinobu thường có khuynh hướng đánh giá cao bản thân cho nên tôi thật sự không thể tin tưởng hết những điều mà cô bé khoác lác được, thế nhưng mà --- Chỉ là, tôi cho rằng ít nhất thì trong ba chuyên gia mà tôi biết, Oshino sẽ không nhắm mắt làm ngơ trước tình huống này, và lão ta sẽ nghĩ cách làm gì đó, và rồi... --- Nếu tôi nhìn vào kết quả cuối cùng.
Bất kể quá trình là như thế nào.
Bất kể đó là khổ chiến hay là thảm bại.
Thì Oshino cũng đã thua.
Lão ta --- Mấy người lão ta đã bị đánh bại.
Bởi vô số ma cà rồng.
- Nhưng mà... Nói thật thì ta thật sự không muốn nhớ lại hành động của mình. Sao ta có thể chế tạo thân tộc một cách thiếu suy nghĩ như vậy chứ. Cứ như thể ta là một cô gái vì bị người đàn ông ta yêu bỏ rơi mà trở nên tuyệt vọng rồi quan hệ lăng nhăng chẳng cần quan tâm đó là ai.
- ? Em đang nói ví dụ phải không ?
- Hửm, a, không không, đúng, dĩ nhiên là ta đang ví dụ rồi.
Chẳng hiểu sao Shinobu bỗng dưng trông rất bối rối, cô bé còn hạ thấp độ cao một chút. Nhưng mà dù sao thì bây giờ cũng đã là bình minh rồi, cho dù chúng tôi có rơi xuống đất thì cũng chẳng phải vấn đề gì lớn cả.
- Dù sao thì đám chuyên gia đó cuối cùng cũng bị biến thành ma cà rồng, sao đó là trở thành zombie.
- Oshino là zombie sao...
Ừm.
Dù sao thì thằng cha đó vốn cũng đã trông như zombie rồi.
- Càng nghĩ về việc này anh càng cảm thấy u ám... Oshino không nói, còn có người đầu tiên bị em cắn là Hanekawa cũng không nói, thế nhưng mà cứ nghĩ tới cả Senjougahara, Kanbaru, Sengoku, Karen, Tsukihi, mọi người mà anh biết đều bị biến thành ma cà rồng, sau đó ai cũng bị biến thành zombie...
Có lẽ trong số đám zombie bao vây chúng tôi ở đền Bắc Bạch Xà, cũng có lẫn những người đã từng là bạn, là người quen của chúng tôi.
Khuôn mặt, cơ thể, ngay cả hình dạng eo cũng thế, bởi vì tất cả đều trở thành một đống bầy huầy nên tôi chẳng thể phân biệt được là ai với ai --- Thế nhưng mà khả năng đó có lẽ không hề thấp hơn việc họ đã được ai đó cứu.
- Chuyện này thật sự tốt hơn là không nghĩ tới. Cho dù nghĩ thì cũng chẳng giải quyết được gì cả.
- Đúng thế --- Nếu nói ở đây có ai được cứu vớt thì đó chỉ có thể là Hachikuji vốn đã chết từ trước, ít nhất thì cô bé sẽ không phải trở thành zombie.
Mặc dù vậy, đối với tôi, đó là một sự thật khó chấp nhận.
Bởi vì để đổi lại cho việc Hachikuji không trở thành "quái dị", tôi đã khiến toàn bộ nhân loại trở thành "quái dị"
Cho dù Shinobu nói thế nào đi nữa, thì khi đứng trước sự thật đó, tôi vẫn cảm thấy mất hết tinh thần. Nhưng nếu bây giờ tôi thật sự mất tinh thần --- Thì Shinobu cũng sẽ suy sụp, thế cho nên, cho dù tôi biết tội của mình nặng đến đâu.
Thì tôi cũng không thể suy sụp được.
... Có lẽ đây cũng giống như việc lựa chọn một cô gái thay vì thế giới --- Đơn giản chỉ là một cách để trốn tránh việc phải đưa ra lựa chọn tàn khốc mà thôi.
- À tiện thể cho anh hỏi chút, từ đầu tới giờ anh chẳng thấy con chó con mèo cả, chẳng lẽ ngay cả chúng cũng bị diệt vong rồi sao ?
- Chà, tạm thời không nói ma cà rồng có phân biệt được động vật với loài người hay không, nhưng mà zombie thì ta nghi ngờ lắm...
- Hừm... Côn trùng và thực vật vẫn còn sống.
Nói như vậy, có cảm giác như là cho dù loài người đã bị diệt vong, thì thế giới vẫn tồn tại, Trái Đất vẫn khỏe mạnh.
Bây giờ mà lôi chủ đề cũ rích này ra thì lại bảo vạch áo cho người xem lưng, cho nên tôi không muốn nói nhiều, nhưng mà, nói theo một cách nào đó, có lẽ việc loài người diệt vong là một điểm cộng đối với Trái Đất.
Trong khi nói những chuyện trên, chúng tôi đã về tới thị trấn của chúng tôi --- Về tới thị trấn ma của chúng tôi.
Với tình hình mà chế độ xã hội đã hoàn toàn băng hoại như hiện tại, việc gọi một thị trấn đã mất hết chức năng của thị trấn là thị trấn sẽ thật vô nghĩa, với lại chúng tôi đã không cần thiết phải trở về đây nữa, nhưng cho dù là vậy, cho dù nói vậy đi nữa, đây cũng là thị trấn mà tôi từng gắn bó một thời gian dài.
Tạm thời bỏ qua chuyện chúng tôi cuối cùng sẽ ra sao, nhưng mà hiện tại tôi dự định sẽ lấy nơi này làm căn cứ.
... Hơn nữa, càng cách xa thị trấn này thì các đô thị của loài người lại càng tan hoang, cho nên hiện tại thì cái thị trấn này có lẽ là thị trấn dễ sống nhất thế giới.
Thật không ngờ lại có một ngày cái thị trấn vùng quê của chúng tôi lại có vinh hạnh được tỏa sáng như vậy, quả thật là nằm mơ cũng không nghĩ tới...
Tiếp đó, sau khi đáp xuống mặt đất, lần này đến lượt tôi làm theo công thức, tôi ôm lấy Shinobu và hướng về phía siêu thị.
Dù sao thì cái bụng rỗng của tôi cũng sắp tới giới hạn của nó rồi, cho nên tôi định đi mua thứ gì đó để ăn, cộng thêm vài đồ vật cần thiết cho tình huống hiện tại nữa --- Mà không, lúc này thì tôi đã không thể "mua" nữa rồi.
Tất nhiên, tôi có tiền của thời đại này, thế nhưng mà đã không còn nhân viên nào để tôi trả tiền nữa. Buổi tối có lẽ họ sẽ xuất hiện dưới dạng zombie, nhưng mà tôi không cho rằng họ sẽ tới tìm tôi để đòi tiền.
Tất cả ý thức nghề nghiệp của họ đều đã không còn, họ chỉ tới để hút máu tôi mà thôi.
- Nhưng mà, cho dù nói vậy đi nữa, tự tiện đi cầm đồ ăn về dù sao cũng khiến mình có chút cảm giác tội lỗi...
- Đồ nhát gan.
- Anh là loại đàn ông mà khi ở trong trung tâm trò chơi, bởi vì không thích người ta nghi ngờ mình đến với mục đích đổi tiền lẻ, anh sẽ không ra khỏi đó cho đến khi đã tiêu hết mọi đồng 100 yên mà anh đã đổi từ tờ 1000 yên.
- Quá nhát gan.
- Có lẽ tốt hơn hết vẫn nên để lại tiền trên quầy.
- Đừng nói nhát gan, ngài căn bản là không có gan để mà nhát.
Chậc, đương nhiên là tôi cũng không thể cứ làm như vậy mãi, chỉ có lần đầu tiên mà thôi.
Bởi vì hơn phân nửa thực phẩm đều đã hư hỏng, cho nên trong siêu thị tràn ngập một mùi kì dị. Nhưng dù sao thì những đồ đóng hộp hoặc thức ăn kiểu snack vẫn còn hạn sử dụng, cho nên tôi chủ yêu tập trung vào chúng.
Sau đó là tìm những nhu yếu phẩm khác.
Quần áo thì, chậc, tạm thời vẫn chưa cần thiết.
Để đến mùa đông lại tới --- Không không, dù sao thì tôi cũng không đến đây để mua quần áo mùa đông.
- Chậc, cùng lắm thì ta dùng năng lực sáng tạo vật chất để tạo ra quần áo là được chứ gì.
- À... Nhưng mà chỉ có thực phẩm là không biết phải làm sao cả. Em thì có thể lấy dinh dưỡng từ việc hút máu của anh, nhưng mà anh thì lại không thể làm vậy. Nếu như chúng ta hút máu lẫn nhau, thì sớm hay muộn năng lượng của chúng ta cũng sẽ cạn kiệt.
Không xong.
Cái việc tự cấp tự túc này có nhiều khó khăn hơn tôi tưởng.
Nếu sử dụng bếp ga, tôi có thể nấu được vài món, nhưng mà đến một lúc nào đó bình ga cũng sẽ hết --- Không phải chuyện lượng bình ga có đủ cho chúng tôi dùng suốt đời hay không, cơ bản thì ngay từ đầu chúng tôi cũng đã không có bình ga nào.
Hơn nữa, số lượng thực phẩm đóng hộp cũng không có nhiều như vậy.
Làm sao bây giờ.
Sinh mệnh của ma cà rồng đúng là dài quá mức cần thiết.
Mà hình như Shinobu cũng từng nói --- Hơn phân nửa cái chết của các ma cà rồng đến từ việc tự sát.
Không chỉ riêng Shinobu trong lịch sử này.
- Có lẽ, nói theo một cách nào đó thì bây giờ chúng ta đang không cẩn thận có một cảm giác hưng phấn, kiểu như cảm giác hồi hộp phấn khích khi bị trục xuất ra một hòn đảo không người, cảm giác này có lẽ sẽ không kéo dài quá một tuần... Trong một tuần tràn ngập động lực này, chúng ta phải chuẩn bị được nhiều thứ nhất có thể, và quyết định phương hướng của cuộc sống lưu lạc sau này của chúng ta.
- Trên đường về có lẽ anh nên ghé qua hiệu sách tìm vài cuốn dạy về sinh tồn. Dù sao thì anh cũng không thể từ bỏ cuộc sống văn minh được.
- Chậc chậc, chỉ cần hai chúng ta kiên nhẫn một chút, thì đến lúc nào đó sẽ có sinh mệnh mới được sinh ra, sau đó chúng sẽ tiến hóa thành loài người và tái dựng lại nền văn minh.
- Ta không nghĩ ma cà rồng có thể bất tử lâu đến thế đâu.
- Không phải em nói chúng ta sẽ trường sinh bất lão đến vĩnh hằng sao ?
- Đó chỉ là một cách nói tu từ mà thôi. Chúng ta không giống với đám hồn ma và zombie đã chết. Ngài phải nhớ là chúng ta vẫn còn đang sống.
- Vậy sao... Thế là anh không còn có thể được chơi PS3 nữa sao.
- Té ra ngài chờ đợi loài người mới là để họ phát minh ra PS3, ngài cũng thú vị đấy chứ... Thế nhưng mà, cho dù thế nào đi nữa, cho dù loài người mới có được sinh ra đi nữa, thì chẳng bao lâu sau họ cũng sẽ bị biến thành đồng đội của đám zombie và lại tuyệt chủng.
- Đúng rồi...
Vụ này thật nhức đầu.
Loài người không chỉ diệt vong mà còn sẽ không bao giờ xuất hiện trên mặt đất một lần nữa.
- Trước kia, anh từng cho rằng Hanekawa là người đã tạo ra anh bây giờ --- Nhưng mà bây giờ, anh lại cho rằng, điều đó đúng là không sai, nhưng mà nó vẫn chưa đủ. Nếu không nhờ có Hachikuji, em, Senjougahara, Kanbaru, Sengoku, Oshino thì sẽ không có anh bây giờ, tất nhiên nếu không có cha mẹ, anh cũng sẽ không thể sinh ra đời, Karen-chan và Tsukihi-chan cũng thế, nhờ đấu khẩu với Kaiki mà anh đã nhận được một bài học thích đáng, nhờ chiến đấu với bà chị Kagenui mà giá trị quan của anh đã thay đổi. Điều này nghe thì có vẻ thật nhàm chán, thế nhưng mà... Có lẽ là anh đã quá coi thường vận mệnh.
- Coi...thường ?
- Vận mệnh là thứ được tạo ra bởi mọi người, vậy mà anh lại ngạo mạn đến mức định một mình thay đổi nó ---
- ... Ta cho rằng ngài có suy nghĩ vấn đề này thì cũng chẳng giải quyết được gì cả. Bảo ngài đừng nghĩ nữa thì lại làm khó ngài quá, thế nhưng mà... Ngài cũng từng bảo ta là đừng xin lỗi đúng không. Đã vậy thì ta cũng muốn ngài không cần phải hối hận hay tự kiểm điểm gì nữa. Sự hối hận và tự kiểm điểm đó của ngài không giúp ích được gì cho cuộc sống của chúng ta từ nay về sau cả --- Rõ ràng chỉ còn lại mỗi hai chúng ta phải tiếp tục sống, vậy mà lại sống theo kiểu tự trách bản thân, tự trách lẫn nhau thì sống kiểu đó cũng quá ngu ngốc rồi.
- Chà, em nói cũng đúng, làm thế thì đúng là quá ngu ngốc, giống như một con thằn lằn nào đó.
Run: 山椒魚 (Kinshouuo, Thằn lằn) là một truyện ngắn của Ibuse Masuji, nội dung sơ lược như sau: Có một con thằn lằn sống trong một cái hang, sau hai năm sống trong hang, nó muốn bò ra ngoài, nhưng vì cơ thể nó đã quá lớn nên không thể bò ra khỏi cửa hang được. Thế là nó chỉ đành nhìn ra ngoài, ao ước, ghen ghét sự tự do của các con vật khác sống dưới hồ. Một hôm, thằn lằn lừa một con ếch sống trong hồ nhảy vào trong hang rồi chặn cửa lại không cho con ếch ra ngoài, con ếch biết mình bị lừa thế là cả hai con cãi nhau, sau đó dù sống trong cùng một cái hang nhưng hai con đều không thèm nhìn mặt nhau. 2 năm sau, con thằn lằn hối hận và để cho con ếch ra ngoài, nhưng con ếch quá đói và không thể cử động, khi con thằn lằn hỏi con ếch bây giờ nghĩ gì thì con ếch trả lời: "Từ trước tới giờ tôi không hề giận cậu.", câu chuyện kết thúc ở đó.
Tuy nhiên, có lẽ tôi quá lạnh lùng.
Trong tình huống này.
Có lẽ tôi nên trách cứ Shinobu nhiều hơn, hoặc là tự trách mình nhiều hơn.
Chỉ là, tôi không biết.
Đúng, tôi không biết.
Có lẽ bởi vì quy mô sự việc quá lớn cho nên tinh thần của tôi đã không theo kịp --- Ban ngày, thị trấn không có một ai, ban đêm tràn ngập zombie, chuyện này nghe có vẻ tức cười, đúng, nếu không sợ hiểu nhầm, thì tôi có thể nói chuyện này giống như một trò đùa.
Cứ như tôi đang bị đùa giỡn.
Lịch sử ư, vận mệnh ư, thế giới ư.
Ngày từ đầu thì tôi đã làm gì có khả năng đối đầu với những thứ có quy mô như vậy.
Cho dù đã trở thành ma cà rồng, cho dù đã thực hiện du hành thời gian.
Tôi vẫn chỉ là một học sinh cấp 3.
Đừng nói là vận mệnh.
Chỉ hiện thực thôi thì tôi cũng đã không có khả năng đối mặt rồi.
Đó là một trận chiến mà tôi không thể thắng.
- Shinobu.
- Sao thế.
- Nếu như sau này, mười năm sau hoặc hai mươi năm sau gì đó, anh cũng không rõ lắm --- Nhưng mà, có lẽ sẽ có một ngày nào đó tinh thần của anh không chịu được nữa, và anh sẽ trách em về việc thế giới bị hủy diệt, nhưng mà anh muốn em hiểu rằng anh vốn không nghĩ như vậy. Lúc đó xin em cứ bỏ qua, đừng xem những lời anh nói là thật. Xin em hãy xoa dịu cơn tâm thần của anh.
- ... Ta biết rồi.
Shinobu gật đầu.
Gật đầu một cách điềm tĩnh.
- Ừm --- Nhưng mà, nếu như không mua quần áo, thì cũng chẳng còn nhu yếu phẩm nào cần mua nữa --- Không ngờ loài người là sinh vật có thể sống đơn giản với hai bàn tay trắng như vậy. Có câu nào nói về cảnh này nhỉ, hình như là "sáng ra bờ suối, tối vào hang, cháo bẹ rau măng vẫn sẵn sàng". Với lại, dù sao anh và em cũng có một nửa là ma cà rồng. Tạm thời bỏ qua tiệm sách, giờ chúng ta quay về trường của anh, anh sẽ mượn tạm vài loại tài liệu học tập.
Tạm thời cứ thế đã ---
Khoan nói trường cấp 3, tôi nghi ngờ liệu cái trường đại học mà tôi định thi vào bây giờ vẫn còn hay không, nhưng mà phương diện này cũng có một phần nhờ công của Hanekawa và Senjougahara.
Mặc dù biết làm thế chẳng có ý nghĩa gì, chỉ là giết thời gian vô ích, chỉ là chạy trốn khỏi hiện thực, thế nhưng mà tạm thời, tôi định vẫn tiếp tục học tập.
Đối với tôi, đó cũng là bài tập hè.
- ... Hửm.
Đột nhiên.
Tôi dừng lại.
Tại phía trước một gian trưng bày nọ ở tầng ba của siêu thị --- Ở đó cũng chẳng có hàng hóa nào tôi muốn mua, tôi chỉ là tiện thể đi ngang qua, thế nhưng mà ở trước một gian trưng bày nọ --- Ở gian hàng bày bán những thứ khiến người ta liên tưởng đến mùa hè, tôi dừng lại.
Dừng lại, sau đó ---
- ? Sao thế ? Thưa ngài.
- Không... Chỉ là.
Tôi vẫn không xác định được mình đang nghĩ gì, nhưng mà tôi vẫn vươn tay về phía gian hàng --- Và cầm lấy "thứ đó". Nghĩ lại thì hè này tôi chưa từng một lần --- Không, có cảm giác là đã một thời gian khá dài, tôi chưa từng làm việc này.
Vậy thì.
- Có một việc mà anh muốn thử làm.