Thật không ngờ sau khi đi mòn gót chân, tìm mòn con mắt, cuối cùng lại phát hiện ra hai nhân vật chính đã trở thành kẻ đáng nghi nhất phải chịu trách nhiệm cho việc thế giới bị hủy diệt, đúng là một nhóm hai người vô tiền khoáng hậu. Ở đây có vị độc giả nào sinh lòng chán ghét rồi quăng sách thì tôi cũng rất thông cảm, tôi cũng biết bây giờ mình ít nhất cũng nên ngậm miệng lại hối lỗi mới ra dáng một tội nhân, tôi biết thế này thật không biết liêm sỉ, nhưng mà vì nghĩa vụ, xin các bạn cho phép tôi được ghi lại những chuyện đã xảy ra tiếp theo.
Trong thị trấn tràn ngập từng đám zombie.
Cho dù chúng tôi định hạ cánh ở đâu thì cũng không có chỗ nào được gọi là an toàn.
Tôi không rõ trong bọn chúng có tồn tại cái gì gọi là ý chí hay không, nhưng nghĩ tới chuyện vừa xảy ra ở đền Bắc Bạch Xà, rất rõ ràng là một khi chúng tôi đặt chân xuống đất, chúng sẽ lao về phía chúng tôi.
Mặc dù tôi không rõ lắm chúng định làm gì với chúng tôi.
Nhưng vì trong cái đống thịt nát bét bầy huầy đó, chỉ có duy nhất một thứ nổi bật là hàm răng sắc nhọn --- Nghĩ tới hàm răng sắc nhọn y chang ma cà rồng đó, nghĩ tới hàm răng chẳng khác nào của ma cà rồng đó --- Cũng thật không khó để tôi tưởng tượng ra tình cảnh của mình nếu bị chúng bắt được.
Dĩ nhiên, không cần phải nói thì mọi người cũng biết tôi và Shinobu đều là thân kinh bách chiến, tinh nhuệ vô cùng.
Đặc biệt là vào lúc này, khi mà cả hai chúng tôi đều đã lấy lại một phần nhất định sức mạnh ma cà rồng, thì cho dù số lượng zombie có vô hạn giống như trong mấy trò bắn súng ở trung tâm trò chơi, chúng tôi vẫn có thể "đá bay" bọn chúng.
Tuy nhiên, như Shinobu đã nói, chúng tôi không thể làm vậy, bởi vì bọn chúng đều từng là con người --- Bọn chúng đều từng là những cư dân trong thị trấn.
Cho dù vậy, cho dù bây giờ chúng tôi trở lại cố thủ đền Bắc Bạch Xà thì cũng chẳng có gì sẽ đảm bảo chúng tôi sẽ an toàn cả. Giống như Shinobu đã nói, chẳng hay ho gì cái việc trước mặt một đám zombie nhăm nhe nhào tới xé thịt mình, sau lưng lăm lăm một lá bùa sẵn sàng biến mình thành tro bụi bất kì lúc nào.
Bạn hỏi chúng tôi phải làm sao ? Nếu như chúng tôi đã làm bạn lo lắng vì bất cẩn nhảy lên trong khi chẳng tìm được chỗ đáp xuống ở trên cái thiên đường zombie này, thì chúng tôi rất xin lỗi, bởi vì căn bản chúng tôi không cần đáp xuống.
Chúng tôi không hạ cánh.
Chúng tôi vẫn tiếp tục trôi nổi trên tọa độ cao hơn ba trăm mét so với mặt đất.
Đối với các bạn độc giả đang nghĩ trong đầu kiểu: "Mấy người định nói nhảm bao lâu trên không trung hả, sao mãi còn chưa rơi ?", tôi muốn nhắc các bạn nhớ một điều.
Oshino Shinobu có thể bay.
Bằng đôi cánh dơi mọc ra trên lưng cô bé.
Tiện thể nói luôn là cô bé vẫn có thể mọc cánh (trang trí ?) cho dù đang ở trong chế độ Easy khi chưa lấy lại sức mạnh. Tuy nhiên, chuyện này là do về sau Shinobu nói cho tôi biết, bây giờ tôi vẫn không biết gì cả.
Đây là kĩ năng mà tôi không bao giờ thực hiện được.
Hơn nữa, có vẻ như là để bay được thì cô bé cũng phải tiến vào một chế độ ma cà rồng tương ứng mới có thể thực hiện --- Nói cách khác, Shinobu không thể bay lúc đang còn trong hình hài bé gái --- Nghĩ lại thì cũng đúng, dơi dù sao cũng không phải loài lợi dụng sức nâng của gió, kiểu bay của chúng là dùng cánh vỗ cật lực để giữ cơ thể trên không trung, vì thế chúng cần nhiều năng lượng để làm việc này.
Vỗ cánh rất nhiều lần, trông cứ như một con ruồi vậy.
Nhưng mà chắc là Shinobu sẽ rất không thoải mái khi biết tự dưng bị gọi là côn trùng, thế nên tôi sẽ ví von kiểu bay đó giống với chim ruồi vậy.
Và cứ thế, vẫn ở trên độ cao ba trăm mét, chúng tôi đợi tới bình minh.
Hai nhân vật chính này quả thật là đáng xấu hổ (giới thiệu toàn là nói xạo, cái gì mà nhóm hai người mạnh nhất lịch sử Monogatari chứ), nhưng dù sao thì niệm tình chúng tôi đã tiêu hao thể lực và tinh thần giữ cho mình ở trên không trung ba trăm mét suốt mười tiếng đồng hồ, xin mọi người giơ cao đánh khẽ một chút.
Dù sao thì bởi vì trôi nổi một cách ngu ngốc như vậy trông cũng thật mất thẩm mĩ (Shinobu thì có lẽ không cảm thấy thế, nhưng tôi thì có), cho nên trong gần mười tiếng đồng hồ đó, chúng tôi lượn vòng khắp nơi trên bầu trời để quan sát tình hình bên dưới.
Thành phố, thị trấn, thôn làng, cho dù chúng tôi quan sát ở đâu thì tình hình cũng tương tự.
Khi sắp vượt qua ranh giới của tỉnh, và biết được cuộc tuần tra lần này cũng mang tới một kết quả tuyệt vọng chẳng khác gì chuyến điều tra ban ngày, chúng tôi quay trở về vị trí ban đầu.
"Cảm giác cứ như một cuộc tuần tra của Perman ấy nhỉ", tôi định nói với fan của Fujiko là Shinobu câu này, thế nhưng mà thấy tinh thần cô bé vẫn sa sút như từ nãy tới giờ, tôi đành im lặng.
Run: パーマン (Perman), một tác phẩm của Fujiko F Fujio, kế sau Doraemon.
Có lẽ chính vì tinh thần cô bé đang sa sút nên tôi mới nên nói --- Nhưng mà, tôi cho rằng tốt hơn hết vẫn là không nên đùa cợt, ít nhất là cho đến sau khi cô bé đã giải thích rõ ràng cái câu nhận trách nhiệm về bản thân đó.
Tôi nghĩ phán đoán đó của mình là chính xác.
Thỉnh thoảng tôi vẫn có thể làm ra phán đoán chính xác --- Và rồi, bình minh đến.
Khi Mặt Trời bắt đầu mọc lên từ bầu trời phương Đông, đám zombie có mặt khắp nơi trên mặt đất hoàn toàn biến mất. "Biến mất" theo đúng nghĩa đen... Tôi không nhớ mình có dời mắt khỏi mặt đất lần nào hay không, nhưng mà chỉ trong chớp mắt, toàn bộ bọn chúng đã không còn ở đó.
Cứ như thể chúng đã được canh đồng hồ là sẽ biến mất cùng với khi bình minh đến. Chúng đã lặn vào lòng đất sao ? Hay là chúng đã trốn vào bóng râm ? --- Cũng may đã không xảy ra hiện tượng chúng đột nhiên trở nên nhanh nhạy khi bình minh đến.
Chậc, dù sao đi nữa, cùng lúc bình minh đến, sức mạnh của Shinobu (và cả tôi) đều trở nên yếu ớt. Chúng tôi không cách nào giữ độ cao nữa mà rớt thẳng xuống dưới, sau đó tiếp đất một cách thô bạo, trường hợp này nếu thay bằng một người bình thường thì kết quả chắc chắn sẽ là tử vong. Vì thế, chúng tôi thật sự cảm thấy rất may mắn là đám zombie đã biến mất.
Nói là biến mất.
Nhưng mà điều đó không có nghĩa là chúng đã thực sự tiêu biến hoàn toàn.
Chúng vẫn đang ở đây --- Vẫn đang ở khắp mọi nơi.
Sau đó, chúng tôi quay trở về nhà Araragi --- Đi bộ hướng về nhà Araragi trên con đường của thị trấn bị bỏ hoang chẳng còn lại vết tích nào cho thấy chỉ vừa mới đây thôi, nó vẫn còn đang lúc nhúc từng đám zombie. Khi về tới nhà, tôi vào phòng khách nói chuyện với Shinobu.
Nói chính xác thì là tôi nghe Shinobu nói.
Rốt cuộc thì khi ở trên trời, chúng tôi đã không thể nói gì về việc này.
- Vậy --- Shinobu, nói cho anh biết em có ý gì khi nói việc này là do em làm ?
Giống như hôm qua, chẳng thể chuẩn bị đồ uống nào, tôi bỏ qua phần mào đầu và hỏi thẳng Shinobu. Hơn nữa, trong tình huống này, tôi cũng không thể ôm lấy Shinobu được.
Chúng tôi ngồi nói chuyện đối mặt với nhau.
- Chuyện không đơn giản kiểu bởi vì bản thân em thực hiện bước nhảy thời gian nên em có tội đúng không ? Bởi vì nếu là vậy thì anh cũng là đồng phạm --- Nói đúng ra thì tội của anh còn nặng hơn. Nhưng mà nghe em nói thì có vẻ như toàn bộ việc này chỉ là lỗi của một mình em --- Chuyện đó có nghĩa là sao ?
- Là do ta.
Shinobu...
Shinobu nói bằng một giọng mệt mỏi.
Nguyên nhân của sự mệt mỏi đó có lẽ không phải là do cô bé đã bay liên tục suốt cả đêm.
- Nói chính xác thì là do ta-ở-lịch-sử-này.
- ...? Ở lịch sử này ? Ý em là...
Nói cách khác.
Cô bé đang nói về "Oshino Shinobu" ở trong lịch sử đã bị thay đổi --- Lịch sử mà chúng tôi đã thay đổi ?
- Đúng thế. "Ta" ở trong thế giới này, "ta" mà không phải ta, ở hai tháng trước, đã khiến toàn bộ nhân loại trở thành ma cà rồng.
- Đó mới là điểm anh không hiểu, Shinobu. Mấy thứ đó giống ma cà rồng ở đâu chứ ? Chà, mặc dù đúng là ma cà rồng nói theo nghĩa rộng sẽ là những xác chết biết đi --- À, đúng rồi. Em đang nói về Night Walker chứ gì, đúng là chúng chỉ lang thang trong đêm --- Hoàn toàn vô thức, lờ đà lờ đờ, cứ như đang tản bộ. Ý em là thế phải không ?
- Hừm. Xem ra cả ta và ngài đều đang rất hỗn loạn, có lẽ ta nên giải thích từ đầu. Trong trường hợp này --- Nói thế nào nhỉ, quả nhiên vẫn là rất khó nói ra.
- Không, "đều" là thế nào, anh nghĩ mình mới là người hỗn loạn hơn. Ban ngày ở đây là thị trấn ma, ban đêm lại trở thành thị trấn zombie. Mọi người đều trở thành zombie, còn em thì lại tự nhận mọi việc là do bản thân làm. Vào lúc này đây, anh tin mình là người hỗn loạn nhất thế giới này --- Mặc dù đằng nào thì thế giới này cũng chỉ còn lại anh em.
- ...
- Này, anh đã bảo là đừng mặt ủ mày chau nữa mà.
- Sao ta không mặt ủ mày chau được chứ. Dù sao thì khi ta nói những chuyện mà "ta" đã làm cho ngài biết, ngài cũng sẽ giận ta --- Dĩ nhiên ta biết chuyện đó là lẽ đương nhiên, nhưng mà...
- Em đừng nói kiểu đó.
Nhìn Shinobu lộ ra vẻ do dự, xấu hổ không dám nhìn vào mắt tôi --- Nhìn Shinobu lần đầu tiên lộ ra bộ dạng này... Tôi vô thức cắt ngang lời cô bé.
- Em không việc gì phải ngập ngừng cả. Nghe này, Shinobu. Nếu em muốn nói từ đầu thì anh cũng có một điều muốn nói với em trước. Cho dù là "em" ở trong lịch sử này, hay là em đang ở trước mặt anh đi nữa...
Tôi vươn hai tay ra, đặt lên vai Shinobu.
Sau đó tôi nâng cô bé dậy khỏi ghế sô-pha, và cúi người xuống sao cho khuôn mặt chúng tôi ở cùng một độ cao.
Rồi tôi nhìn thẳng vào cặp mắt màu vàng kim đó của cô bé và nói:
- Thì cả linh hồn và thể xác của chúng ta đều là một.
- Những gì anh làm cũng chính là những gì em làm, những gì em làm cũng chính là những gì anh làm. Cho dù em đã làm gì đi nữa, anh có thể sẽ tức giận, nhưng anh sẽ không bao giờ bỏ mặc em. Anh yêu nhất Senjougahara, và tôn trọng Hanekawa hơn bất kì ai. Người anh thấy vui nhất khi nói chuyện cùng là Hachikuji. Thế nhưng mà, nếu phải chọn chết cùng ai, anh sẽ chọn em.
- ... Chủ nhân.
- Nếu như em phải gánh vác chuyện gì, đừng gánh vác một mình. Anh và em sẽ cùng gánh vác nó. Em càng dấu diếm anh chuyện gì thì sẽ chỉ càng khiến anh tổn thương.
Chắc tôi đã dùng sức quá mạnh khi nắm lấy bả vai bé nhỏ của Shinobu --- Cô bé vặn vẹo cơ thể trông như đang bị đau. Thấy cô bé phản ứng như vậy, tôi vội thả cô bé ra --- Shinobu đã không còn tránh né ánh mắt của tôi với vẻ xấu hổ nữa.
Và rồi...
- Ta cũng thế.
Cô bé nói.
- Ta cũng muốn lúc chết, ta được chết cùng ngài.
- ... Ừ. Em không cần phải nói ra một chuyện đương nhiên như vậy đâu.
Nếu như ngày mai là ngày Shinobu chết, vậy thì sinh mệnh của tôi sẽ kéo dài cho đến ngày mai mới tàn lụi.
Lời thề đó của tôi chưa bao giờ dao động.
Nó vẫn khắc sâu trong tim tôi.
Rất sâu, rất sâu.
Sâu đến không thể sâu hơn.
Trở thành máu thịt của tôi --- Khảm vào xương cốt của tôi.
- Hừm... Nếu vậy thì quả nhiên ta vẫn là nên nói theo thứ tự. Nói đúng ra thì ngay từ đầu, cũng không phải là ta đã không bắt được manh mối nào --- Cũng không phải là đã không có điều gì khiến ta để tâm. Khi chứng kiến mấy tờ báo cũng thế, cũng không phải là đã không có chuyện gì khiến ta chú ý.
- Ừ... Nghĩ lại thì đúng là em có nói cái gì đó. Là cái gì nhỉ, anh không nhớ rõ lắm, hình như là...
- Ngày mười bốn tháng Sáu.
- Ừm.
- Ngày đó là ngày gì ? Mới vừa rồi, cuối cùng ta cũng đã nhớ ra --- Cũng không thể nói là đã trễ, nhưng mà... Không, không có chuyện đó. Dù sao thì cũng đã quá trễ.
- Vậy ngày đó là ngày nào...?
- Ta nghĩ ngài phải nhớ mới đúng. Ngày đó là ngày có ấn tượng rất sâu đối với ngài. Ngài vẫn chưa nghĩ ra manh mối nào sao ?
- Thì nó là ngày thế giới bị hủy diệt mà ? Đương nhiên là anh sẽ có ấn tượng rất sâu về nó rồi. Vào đêm ngày mười bốn tháng Sáu, hoặc là rạng sáng ngày mười lăm tháng Sáu...
- Không không, ta không có ý đó, ta đang nói về đêm ngày mười bốn tháng Sáu ở lịch sử khi nó chưa bị thay đổi cơ.
- Cho dù em nói thế --- Nhưng mà trên tờ báo đó cũng chẳng ghi lại manh mối nào cả.
- Không, tin tức trên tờ báo không liên quan gì cả. Trong trường hợp này, chỉ có ngày tháng là quan trọng mà thôi.
- Ngày mười bốn tháng Sau sao... Mười bốn, tháng Sáu... Ờ, hôm đó là thứ Tư --- Vậy ngày mười lăm sẽ là thứ Năm...
Cho dù đã mở điện thoại ra xem lịch, tôi vẫn không nhớ được gì cả.
- ... Xem ra ngài không nhớ rồi.
Shinobu nói với vẻ tiếc nuối.
Trình độ lý giải sự việc của tôi quả thật rất đáng tiếc --- Không, không phải.
Nghe những lời tiếp theo mà cô bé nói, xem ra điều Shinobu thấy tiếc cũng không phải chỉ là trình độ lý giải của tôi --- Biết nói thế nào nhỉ...
Có lẽ cô bé cảm thấy tiếc nuối với tư cách làm người của tôi.
- Nếu ta nói ngày mười lăm tháng Sáu là ngày trước lễ hội văn hóa một ngày, có lẽ ngay cả ngài cũng sẽ hiểu.
- ... A.
Đúng thế.
Khi nghe cô bé nói tới nước này --- Khi nghe cô bé nhắc nhở tới nước này, cuối cùng tôi cũng nhận ra.
Nhận ra sự đần độn của mình.
Ngày mười bốn tháng Sáu --- Là ngày trước một ngày của ngày trước hôm diễn ra lễ hội văn hóa.
Khi mà đã được nhấn mạnh tới mức đó, trên thực tế, tôi chẳng cần phải nhớ ra đã có chuyện gì xảy ra nữa.
Nói đúng hơn thì tôi còn phải không thể quên.
Ngày hôm đó là ngày hôm sau của cái ngày mà tôi có cuộc hẹn đầu tiên trong đời với Senjougahara --- Ngày hôm sau của ngày chúng tôi đi ngắm sao ở đài thiên văn, đó cũng là ngày Hanekawa Tsubasa lại biến thành Hanekawa Black lần thứ hai ---- Còn có...
Đó cũng là ngày Shinobu, lúc đó vẫn đang sống cùng với Oshino Meme ở ngôi trường học thêm bỏ hoang, bỏ nhà ra đi --- Là ngày mà tôi, vì đi tìm Shinobu, đã lật tung mọi ngóc ngách của thị trấn.
Và cuối cùng, đó là ngày mà Oshino Meme rời khỏi thị trấn này.
- Ngài nhận ra rồi sao.
- Ừ, ừ...
- Ngài là thằng đàn ông tệ bạc nhất mà ta từng biết. Ngày đầu tiên hẹn hò với người yêu, ngày xảy ra sự kiện trọng đại với cơ thể con nhóc cựu lớp trưởng mà lúc nào ngài cũng xơn xớt ân nhân ân nhân, ngày ta bỏ nhà ra đi, ngày thằng nhóc mặc áo a-lô-ha rời đi, toàn là chuyện quan trọng như vậy mà ngài cũng quên sạch trơn.
- ...
Tôi không biết nói gì nữa.
Đúng thế. Chắc chắn quý vị độc giả cũng đã nhận ra từ lâu và đang cười.
Có khi mọi người vì quá kinh ngạc mà đã quăng sách không đọc nữa rồi.
Ừm, may mà chân tướng được tiết lộ lúc chẳng còn ai đọc nữa.
- Nhưng mà em cũng phải thông cảm cho anh, đúng là anh hay bị người ta nói ẻo lả như con gái, nhưng mà anh không đàn bà tới mức đi nhớ kĩ mấy ngày kỉ niệm. Nhật kí anh còn không có nữa là...
- Dù thế thì ngài cũng phải nhớ chứ, cái ngày toàn những chuyện quan trọng, xảy ra liên tiếp như vậy.
- Bởi vì hôm sau có lễ hội văn hóa vui quá nên anh quên luôn.
Tạm thời biện minh như vậy, nhưng mà tôi vẫn thật sự cảm thấy mình phải nghiêm túc tự kiểm điểm về việc này.
Nhưng mà.
- Nhưng mà, anh vẫn chưa hiểu như vậy thì sao. Đúng là đã có rất nhiều chuyện xảy ra, thế nhưng mà những chuyện đó đều không làm thế giới bị hủy diệt mà.
Cho dù là chuyện hẹn hò với Senjougahara, hay chuyện với Hanekawa Black hay Shinobu hoặc Oshino --- Tôi không thể nào liên tưởng những việc đó với việc thế giới bị hủy diệt được.
Cho dù lịch sử đã thay đổi ít nhiều đi chăng nữa ---
- Nói đúng ra thì vụ làm loạn của Hanekawa Black cũng có thể xem là có liên quan tới "quái dị", nhưng mà... Nhưng mà, cho dù là vậy, Hanekawa Black lúc đó cũng hiền hơn nhiều hồi tuần lễ vàng... À, nhưng mà hình như lần đó anh cũng suýt chết thì phải.
- Không, việc này không liên quan tới việc Hanekawa Black hiền hay không, quan trọng là ta đã bỏ nhà đi.
- Em --- bỏ nhà đi ? Nhưng mà không phải chuyện đó đã được giải quyết êm thấm ---
Không.
Không phải.
Mọi chuyện được giải quyết một cách êm thấm chỉ tồn tại ở lịch sử mà chúng tôi biết, ở lịch sử mà chúng tôi đã trải qua mà thôi --- Nói cách khác, ở lịch sử này...
Đã-có-gì-đó-xảy-ra.
Và khiến mọi chuyện không thể được giải quyết sao ?
- Rốt cục thì ta chưa hề nói cho ngài biết chi tiết của lần bỏ nhà đi đó, và ngài cũng chưa từng hỏi ta. Ta rất cảm kích sự quan tâm của ngài, vì thế mà lúc này, ta cũng không định nói rõ về việc đó, nhưng chỉ có một sự thật là ta không thể tiếp tục che dấu nữa.
- Ừ. Em đừng làm ra vẻ quan trọng nữa, nói ra đi nào.
- Ta, vào cái ngày đó, nếu như ngài đã không tìm được ta, ta đã định hủy diệt thế giới.
- Việc đó trọng đại đến vậy sao !
Không, khoan đã !
Tôi cứ tưởng cô bé sẽ kể ra một câu chuyện bỏ nhà ra đi mang đầy sắc thái bi tráng --- Nhưng mà tôi đã không tưởng tượng mọi chuyện sẽ tới mức đó !
Thế giới ư !?
- Quy mô của em cũng quá bự rồi đấy !
- Chậc, dù sao thì ta cũng là một ma cà rồng đã chu du khắp mọi ngóc ngách trên thế giới mà...
- Em chu du nhiều quá rồi. V-Vậy, lý do là gì...?
- Lý do sao, có lẽ là tuyệt vọng --- Hoặc nói đúng hơn là... Giận cá chém thớt.
Shinobu nói ra một điều mà tôi không thể hiểu.
- Không, cho dù như vậy, lúc đó ta cũng đã mất hết sức mạnh rồi, ta không thể làm được gì cả. Đó chỉ là lời nói, là suy nghĩ của ta mà thôi... Nhưng mà có lẽ ở thế giới này, mọi việc đã không phải như vậy.
- ...
Tôi nhớ ra cô từng nói về việc này.
Trong năm trăm năm (thực ra là sáu trăm năm) mà cô bé đã sống, từng có vô số lần cô bé muốn hủy diệt thế giới... Một lần trong đó là ngày hôm đó sao ?
Tôi chưa từng nghĩ về việc này.
- ...? Nói cách khác, điều đó có nghĩa là... Ờm, thật phiền toái, nhưng mà điều đó có nghĩa là "Araragi Koyomi" của thế giới này, của lịch sử này, đã không thể tìm ra em vào cái ngày mười bốn tháng Sáu đó sao ?
- Đúng như thế. Bởi vì, ngài thử nhớ lại đi. Không phải vào cái ngày đó, người đầu tiên nhận ra ta đã bỏ nhà đi là con nhóc đi lạc đó sao ?
- Nói vậy là...
Thật xin lỗi các bạn, kí ức về những chuyện nhỏ nhặt của tôi vẫn mơ hồ như trước kia, nhưng mà nghĩ lại thì...
- Hachikuji phát hiện ra em ở trước Mister Donut là vào sáng sớm ngày hôm đó thì phải...
Tôi không nhớ rõ việc này lắm, nhưng mà tôi nhớ vào buổi sáng, lúc đang đi học gặp Hachikuji giữa đường, tôi có khoe khoang với Hachikuji về cuộc hẹn hò đài thiên văn cùng Senjougahara.
Lúc đó --- Tôi đã nghe được từ cô bé.
Việc Shinobu đang bỏ nhà đi.
- Nói cách khác, vì anh đã không nghe được chuyện đó từ Hachikuji, anh đã không thể tìm ra em.
Không.
Không thể nào, cho dù là vậy thì điều đó cũng không có nghĩa là tôi sẽ không thể tìm được Shinobu.
Sau đó, trong cuộc tìm kiếm Shinobu, đúng là tôi cũng từng nhờ Hachikuji giúp sức, tuy nhiên --- Mặc dù nói thế này với người mình nhờ giúp đỡ có hơi vô ơn, nhưng mà cuối cùng thì, Hachikuji cũng không đóng vai trò quá lớn trong việc tìm ra Shinobu.
Về việc Shinobu bỏ nhà đi, cho dù tôi không được Hachikuji nói cho biết thì cũng chẳng mất bao lâu, tôi cũng sẽ phát hiện chuyện đó...
Chính vì vậy, tôi có một suy đoán.
Mọi chuyện không hề giới hạn trong ngày đó.
Nếu như Hachikuji --- Nếu như Hachikuji "quái dị" không hề tồn tại, vậy thì không riêng gì ngày mười bốn tháng Sáu, về cơ bản thì vào ngày của mẹ, tôi cũng chưa từng gặp gỡ Hachikuji --- Nói cách khác, "Araragi Koyomi" của thế giới này là "Araragi Koyomi" chưa từng gặp gỡ Hachikuji Mayoi.
Và điều đó không ít thì nhiều sẽ có ảnh hưởng tới hành động, nhân cách của cậu ta (xin cho tôi được sử dụng đại từ nhân xưng dùng để gọi người lạ này) --- Ngẫm lại thì thấy việc này khó mà xảy ra được.
Tính từ ngày của mẹ.
Từ ngày mười lăm tháng Năm tới mười bốn tháng Sáu.
Vừa tròn một tháng, đó là khoảng thời gian mà "tôi" của thời đại này đã không tiếp xúc với Hachikuji Mayoi --- Bởi vì "tôi" có một tháng khác biệt với tôi như vậy, "tôi" đã không thể tìm được Oshino Shinobu, còn tôi thì có thể ? Ngẫm lại thì khả năng đó thật khó chấp nhận.
Chắc-chắn-là-khoảnh-khắc-đó.
Vào-cái-khoảnh-khắc-mấu-chốt-của-cả-câu-chuyện-đó.
Tôi đã không thể nhờ Shinobu giúp đỡ.
- ... Vậy sao. Như vậy là vào lúc đó, "anh", có lẽ "anh" đã bị Hanekawa Black giết chết.
Lịch sử này.
Có lẽ đã diên ra như vậy.
- Shinobu. Từ bây giờ em không cần trả lời câu hỏi của anh cũng được, cứ ngồi nghe bình thường thôi... Nói thế nào nhỉ, nói thật là anh thật sự không muốn nghĩ đến vấn đề này, nhưng mà sẽ như thế nào nhỉ ? Từ kì nghỉ xuân trở đi, anh và em vẫn luôn ở trong tình trạng bị trói buộc với nhau như thế này. Nếu như ở trong tình trạng này, anh hoặc em, nếu có ai đó trong chúng ta bởi vì một chuyện không ngờ tới mà bỏ mạng, vậy người kia sẽ như thế nào đây ?
Sẽ trói buộc cùng một chỗ cùng nhau đi xuống Hoàng Tuyền sao ?
Hay là ---
- Sẽ là "hay là".
Shinobu trả lời ngay lập tức.
Mặc dù cô bé trả lời ngay lập tức, điều đó cũng không thật sự có nghĩa đó là câu trả lời của cô bé --- Nói đúng hơn thì khi quan sát vẻ mặt cô bé, có lẽ câu trả lời thật ra hoàn toàn ngược lại, thế nhưng mà...
Cô bé đã trả lời ngay lập tức.
- Con nhóc mèo ngu đó chắc chắn sẽ không bao giờ hiểu, nhưng mà... Có lẽ thằng nhóc mặc áo a-lô-ha đó thì có. Nó cũng từng nói với ngài như thế mà. Bất cứ lúc nào, ngài cũng có thể vứt bỏ ta và trở lại làm một con người ---
- ... Nói cách khác, nếu lật ngược lại vấn đề, nếu như anh chết... Nếu như anh bị giết, em sẽ có thể lấy lại sức mạnh vốn có, sẽ có thể tái sinh thành ma cà rồng mạnh nhất trong truyền thuyết --- Ma cà rồng vừa lãnh huyết vừa nhiệt huyết vừa thiết huyết.
Như vậy là trong lịch sử này.
Oshino Shinobu đã tái sinh --- Một cách xinh đẹp, một cách đáng mừng trở lại làm Kiss Shot - Acerola Orion - Heart Under Blade.
Có lẽ cũng có thể nói là bị ép tái sinh.
- Hèn gì không thấy xe đạp đâu... Ha ha...
Tôi buột miệng cười.
Trước sự thực đó --- Trước hiện thực đó.
Không thể không cười.
- Ra vậy, ra là vậy. Cái lời thề nếu chết sẽ chết cùng em đó, cũng có thể nhìn nhận từ một quan điểm như vậy sao.
Em sẽ vào cùng một quan tài với anh chứ ? --- Ha ha, đùa thôi.
Đúng là một lời câu hôn không tưởng.
- Đúng. Và rồi ở thế giới này, bởi vì rất đáng tiếc là ngài đã không thể thực hiện lời thề đó --- Vì thế ta đã...
"Thật sự hủy diệt thế giới.", Shinobu nói như vậy.
Với một vẻ mặt có thể gọi là đau thương.
- Theo suy luận này, đối tượng bị ta tấn công sẽ là Hanekawa Black --- Nói cách khác, là con nhóc cựu lớp trưởng đó.
Bằng một giọng lí nhí gần như không thể nghe thấy, Shinobu nói ra cái điều mà có lẽ là cô bé cảm thấy khó nói với tôi nhất.
Nhưng mà --- Dĩ nhiên.
Tôi không trách cô bé.
Bởi vì việc đó đáng lẽ là việc mà tôi đã phải ngăn cản được --- Chỉ cần cố gắng hơn một chút nữa, tôi sẽ có thể dễ dàng ngăn cản việc đó.
- Đổi cách nói khác, thì thế giới này là thế giới Bad End.
1. Xin giúp đỡ.
2. Không xin giúp đỡ.
Người lựa chọn 1 là tôi bây giờ, còn người lựa chọn 2 là --- Không, người không kịp lựa chọn thì đã hết thời gian, là "tôi" ở trong lịch sử này.
Vì thế "tôi" đã gặp Bad End.
"Araragi Koyomi" đã gặp Dead End.
- Nói đúng ra thì ngay từ đầu, vào thời điểm ngài gặp ta, đó đã có thể là Bad End rồi. Lúc đó, sau khi giết ngài ta sẽ tấn công con nhóc cựu lớp trưởng, sau đó, ta sẽ --- Ta, sau khi đã lấy lại sức mạnh và trở về thời kì đỉnh cao, sẽ hủy diệt thế giới.
Ta sẽ khiến cho...
Người trong thị trấn này.
Người trên toàn Nhật Bản.
Người trên toàn thế giới.
Trở thành ma cà rồng.
Khác với lúc nãy, Shinobu nói bằng một giọng mạnh mẽ.
- Ta sẽ đem toàn bộ nhân loại --- Biến thành ma cà rồng.
- Chà, trên thực tế, chỉ có vài người là bị ta trực tiếp hút máu mà thôi. Tuy nhiên, như điều mà ngài cũng đã biết --- Nói đúng hơn là như điều mà ngài đã biết rõ nhất, tạo ra thân tộc cũng là tạo ra nô lệ. Tạo ra người hầu. Bởi vì khi hút máu của ngài, ta đang sắp chết, cho nên điều này mới khiến ngài được ban cho một sự tự do nhất định. Tuy nhiên, về mặt nguyên bản thì những người bị ta hút máu sẽ giống như phân thân của ta.
- Phân thân...?
- Nói cách khác, vài người bị ta trực tiếp hút máu, sẽ trở nên giống như ta, trở thành những ma cà rồng muốn hủy diệt thế giới. Và những người đó sẽ tiếp tục hút máu từ những người xung quanh. Ma cà rồng cũng giống như zombie --- Sẽ truyền nhiễm. Và như vậy, những ma cà rồng được sinh ra về sau cũng sẽ xuôi dòng trở thành thân tộc của ta. Giống như ta, họ cũng sẽ trở thành những ma cà rồng muốn hủy diệt thế giới. Và như vậy, giống như cách sinh sản của loài chuột, số lượng của họ sẽ tăng lên theo cấp số nhân --- Chẳng bao lâu sau, thế giới, nói đúng hơn là loài người sẽ hoàn toàn diệt vong.
- ...
- Chà, bởi vì thị trấn này là điểm bắt đầu, cho nên thị trấn này và những đô thị xung quanh sẽ khá sạch sẽ, thế nhưng mà khi càng tới gần những đô thị lớn và quan trọng, sự hoảng loạn sẽ càng trở nên khủng khiếp. Nếu như nơi này là thị trấn ma, vậy thì những siêu đô thị như Tokyo và Osaka sẽ là những đống tro tàn.
- Chà...
Đúng là một khi xuất hiện xuất hiện hoảng loạn ở quy mô đó, lực lượng phòng vệ sẽ được điều động --- Và sau đó, nó sẽ lan ra hải ngoại.
Cho dù nó có leo thang tới cấp bậc chiến tranh hạt nhân thì tôi cũng không lấy làm lạ.
Tuy nhiên.
- Tuy nhiên, nếu xảy ra việc như vậy, những đối thủ của em --- Những đối thủ của các thân tộc của em sẽ hành động... Có lẽ ngay cả cái đám ở giáo hội nơi Guillotine Cutter và Dramaturgy trực thuộc cũng sẽ hành động --- Nhưng mà...
Cho dù là vậy đi nữa.
Cho dù có bao nhiêu những kẻ diệt ma xuất hiện đi chăng nữa, cho dù họ làm gì đi chăng nữa --- Họ cũng sẽ không thể ngăn cản một tập đoàn với mỗi thành viên đều là Kiss Shot - Acerola Orion - Heart Under Blade.
Nếu như phải tìm ra điều gì đó để ngăn lại ma cà rồng trong truyền thuyết --- Thì đó chỉ có thể là ngăn không cho các thân tộc được tạo ra.
Bởi vì ma cà rồng không phải loại hình "quái dị" tự nhân bản.
Chỉ khi nào lượng cá thể thân tộc quá ít, ma cà rồng trong truyền thuyết mới có thể bị đe dọa.
Trong suốt cuộc đời với tôi là ngoại lệ, ma cà rồng đó chỉ tạo ra duy nhất một thân tộc nữa, nhưng nếu như ma cà rồng đó thực sự muốn có đồng đội --- Không, nếu như ma cà rồng đó thực sự muốn có một cộng đồng.
Thì cái điều chỉ nghĩ tới thôi cũng thấy đáng sợ sẽ xảy ra --- Không.
Thực ra thì nó đã xảy ra rồi.
Nó đã xảy ra ở trong lịch sử này rồi.
- Có lẽ sẽ mất một đêm để dành toàn quyền kiểm soát khu vực này. Một ngày đối với Nhật Bản. Và mười ngày đối với thế giới.
- Hừm...
Vậy sao.
Quả nhiên thế giới không thể bị hủy diệt chỉ trong một đêm được --- Nhưng cho dù là vậy, tốc độ này cũng quá nhanh.
Chà, nếu tính theo cấp số nhân, thì đúng là số lượng thân tộc sẽ tăng với một tốc độ vô cùng khủng khiếp... Bắt đầu là vài người, giả sử là năm, thì năm người đó sẽ tăng lên hai lăm, hai lăm sẽ tăng lên một trăm hai mươi lăm, một trăm hai mươi lăm sẽ tăng lên sáu trăm hai mươi lăm, sáu trăm hai mươi lăm sẽ tăng lên ba ngàn một trăm hai mươi lăm, ba ngàn một trăm hai mươi lăm sẽ tăng lên --- Đến đây thì tôi không thể tính nhẩm được nữa.
Chẳng bao lâu số lượng sẽ đạt đến sáu tỉ năm trăm triệu người.
- Hơn nữa, người đầu tiên lại còn là Hanekawa --- Nói như vậy sẽ không còn là Hanekawa Black mà sẽ trở thành Hanekawa Blood rồi.
Oa --- Tôi muốn được thấy cảnh đó.
Mặc dù có lẽ việc đó sẽ rất nguy hiểm.
- Nếu như là cậu ấy, anh nghĩ cậu ấy sẽ rất chăm chỉ đi biến nhân loại thành ma cà rồng --- Có khi còn trở thành tổng chỉ huy.
- Nếu vậy thì chắc chỉ mất năm ngày thế giới sẽ bị hủy diệt.
Nói xong, Shinobu im lặng.
Thôi nào, giờ mà em im lặng thì anh biết làm sao giờ hả --- Câu chuyện vẫn chưa kết thúc mà.
Như vậy, chúng tôi đã có thể hiểu được lý do thế giới bị hủy diệt --- Lý do tại sao toàn bộ loài người đều biến thành "quái dị", lý do tại sao cuộc diễu hành đêm qua lại diễn ra --- Thế nhưng mà...
- Nhưng mà những "quái dị" đó trông giống zombie hơn là ma cà rồng mà ? So với anh, một thân tộc, một ma cà rồng, không phải chúng hoàn toàn khác sao ? Anh làm gì có khi nào trông bầy huầy chảy nước như thế đâu ? Với lại, nếu những thân tộc đó là phân thân của em, chúng cũng phải bay được chứ... Hơn nữa, từ câu chuyện vừa nãy, "anh" đúng là đã chết rồi, thế nhưng mà "em" chưa chết đúng không ? Trong lịch sử này, sau khi thế giới bị hủy diệt, "em" sẽ đi đâu, sẽ làm gì vậy ? Ờ, nhưng mà em đang ở chỗ này mà...
- Ta có thể dùng một câu để trả lời cùng lúc hai vấn đề đó.
Trước câu hỏi ngây thơ của tôi, Shinobu đưa ra một câu trả lời chuẩn bị sẵn, giống như cô bé đã đoán trước tôi sẽ làm vậy.
- Ta sợ là trong lịch sử này, "ta" cũng đã chết rồi.
- Chết rồi ?
Ơ ?
Khoan nào khoan nào.
Nếu vậy không phải điều kiện tiên quyết sẽ bị phủ định sao ?
Bởi vì cô bé đã hủy diệt thế giới nên giờ mới có hiện trạng này, nếu như cô bé đã chết rồi, vậy thì ---
- Không, ý của ta là --- "Ta" chết sau khi đã hủy diệt thế giới.
- ...? Không phải chết vì sự chống cự của loài người hay vũ khí sinh học nào sao ? Vậy em nói anh nghe ai đã có thể giết "em" chứ ?
- Không cần ta nói thì ngài cũng biết rồi mà. Người duy nhất có thể giết ta lúc ta đang ở thời kì đỉnh cao --- Chỉ có thể là ta.
Shinobu vừa nói vừa lấy tay chỉ vào bản thân.
- Nói cách khác "ta" đã tự sát.
- ...
"Sao cô ta có thể làm chuyện ngu ngốc đó chứ"... Tôi không thể nói ra câu này.
Dù sao thì Shinobu --- Dù sao thì Kiss Shot - Acerola Orion - Heart Under Blade cũng đến Nhật Bản, đến thị trấn này để tự sát.
Ma cà rồng với nguyện vọng tự sát.
Bởi vì cô nàng đã "lỡ" gặp tôi vào kì nghỉ xuân --- Bởi vì tôi đã "lỡ" giúp cô nàng, cô nàng mới tự sát bất thành.
Vì vậy.
Chính vì vậy.
Sau khi tôi đã chết --- Sau khi đã giận cá chém thớt xong, cô nàng đã không còn lý do nào để tiếp tục sống nữa.
Với tư cách một ma cà rồng, cô nàng đã không còn lý do nào để tiếp tục sống nữa.
- Bởi vì ta đã chết, toàn bộ những ma cà rồng thân tộc của ta mới hóa thành zombie.
- Ơ...? Là do vậy sao ? Khoan đã nào, theo như những điều chúng ta nói hồi trước thì sau khi em chết, thân tộc của em hẳn là phải trở lại thành người chứ...
- Đó là do ta và ngài bị ràng buộc vào nhau. Nói ngắn gọn thì đó là do trong trường hợp của ta và ngài, chúng ta có mối quan hệ vừa là chủ tớ vừa là địch thủ. Ai cũng là chủ nhân của người kia, ai cũng là nô lệ của người kia --- Tuy nhiên các thân tộc này thì lại khác. Những thân tộc hoàn toàn này thì lại khác. Nếu như chủ nhân không còn, chúng sẽ không thể sống được, nhưng chúng cũng không thể chết đi, bởi vì chúng chỉ là nô lệ, nô lệ không có quyền tự quyết định số phận của mình.
- Sáu tỉ năm trăm triệu nô lệ sao...
Quy mô thật đáng sợ.
Đây đã có thể coi là vương quyền tuyệt đối rồi.
Nhưng mà vị vua đang ngự trị đó, bởi vì không còn việc gì làm nên đã quyết định tự sát --- Và tất nhiên, toàn thể vương quốc, toàn thể thế giới sẽ lâm vào hỗn loạn.
Bạo động sẽ nổ ra.
Hoặc nói đúng hơn là --- Dòng máu ma cà rồng sẽ trở nên mất kiểm soát.
- Mặc dù có phương pháp để khiến ma cà rồng thân tộc quay trở lại làm người, đó là tự tay giết chết em... Nhưng mà chính em lại tự sát rồi nên tất cả đều không thể quay trở về được. Mặc dù biết rõ dòng máu ma cà rồng trong người đang mất kiểm soát, chúng cũng không có cách nào để giải quyết.
Và kết quả là --- Zombie.
Ý chí biến mất.
Năng lực hồi phục bị mất kiểm soát.
Chỉ còn lại mục đích ban đầu --- Chỉ còn lại mục đích hủy diệt nhân loại.
Chính vì vậy chúng đã bao vây chúng tôi.
Bởi vì cả tôi và Shinobu đều là nửa người nửa ma cà rồng --- Cho nên chúng định hút lấy một nửa phần máu người còn lại.
Để biến chúng tôi thành ma cà rồng hoàn toàn.
- Chuyện này nghe thật ngu ngốc. Tạm thời không nói anh, nhưng mà em không phải chủ nhân của bọn chúng sao ?
- Ta lúc ở thời kì đỉnh cao, và ta bây giờ là hai tồn tại hoàn toàn khác nhau --- Ta cũng không có cách nào cả. Dù sao thì bọn chúng cũng chỉ là nô bộc của Kiss Shot - Acerola Orion -Heart Under Blade, chứ không phải nô bộc của Oshino Shinobu.
- Vậy sao --- Thế thì cho dù bọn chúng hút máu của em, chúng cũng không thể trở lại như cũ.
- Nếu có thể làm vậy, ta tình nguyện cho bọn chúng hút.
Tôi chỉ là buột miệng nói, thế nhưng mà có vẻ Shinobu lại chấp nhận điều đó một cách nghiêm túc --- Cô bé nói bằng một giọng trầm thấp.
Tôi không thể tin sự thật này.
Đối với Shinobu, loài người --- Chỉ là một chủng tộc khác, chỉ là một thứ đồ giải khát, không hơn.
Vậy mà...
- Ta xin lỗi.
Cô bé lại nói ra một câu không hề phù hợp --- Một câu không hề giống cô bé đến đáng sợ như vậy.
Cô bé lại nói ra một câu như vậy đối với tôi.
- Ta vốn không định làm ra việc này --- Ta chỉ muốn được ngài tìm thấy mà thôi. Thế nhưng mà, bởi vì cái lý do giận dỗi trẻ con đó, ta đã khiến cho thế giới mà ngài yêu quý bị hủy diệt ---
- Dừng lại. Đừng xin lỗi.
Tôi thật sự không thể chứng kiến Shinobu trong bộ dạng này, vì vậy tôi lại cắt ngang lời cô bé một lần nữa.
- Đừng tự trách bản thân. Có lẽ đúng là "em" ở lịch sử này đã hủy diệt thế giới, nhưng mà "em" đó lại không phải là em mà.
- Đ-Đúng là vậy --- Thế nhưng mà đó vẫn là ta.
Shinobu nói một cách chán nản.
Nói thế nào nhỉ... Tinh thần của cô bé này quả thực quá yếu đuối.
Tâm trạng của "Shinobu" đã tự sát trong lịch sử này cũng càng khắc sâu điều đó.
Không, cho dù đây là một thế giới hoàn toàn khác, thì khi biết bản thân không hề nói quá mà đã hủy diệt thế giới, có lẽ sẽ chẳng ai có thể giữ được sự tỉnh tảo.
Tôi cũng rất sốc.
Tôi không sốc vì Shinobu đã hủy diệt thế giới, tôi sốc trước sự thật rằng tôi là người đã khiến cho Shinobu hủy diệt thế giới.
Tôi khó mà chấp nhận được.
Tôi khó mà chấp nhận được sự thật rằng Araragi Koyomi sẽ không thể tìm ra Shinobu đang bỏ nhà đi vào ngày mười bốn tháng Sáu.
Điều này còn khiến tôi khổ tâm hơn cả khi biết được trong dòng thời gian này, trong lịch sử này, "tôi" đã chết, đã bị giết, hơn nữa lại còn bị Hanekawa Black, hay nói đúng hơn là Hanekawa Tsubasa giết.
Chính vì vậy, cả hai chúng tôi đều như nhau.
Cả hai chúng tôi đều có tội.
- Chỉ cần biết được tấm lòng của em như vậy thôi cũng khiến anh cảm thấy rất vui rồi, Shinobu.
- Cho dù ngài nói vậy, ta vẫn không thể cảm thấy an lòng được, ít nhất ngài cũng phải để ta đưa cho ngài một cây xương sườn !
- Đáng sợ quá !
Sở thích của anh chưa tới mức đó.
Nói cho cùng thì chỉ có xương nằm trong cơ thể người, được bao phủ bởi thịt da mới khiến cho tôi... Không.
Chuyện này để lần tới rồi nói.
Lúc này chưa phải lúc.
- ... Không, dù sao thì cũng chẳng có gì mà không phải lúc cả. Dù sao thì trong cái thế giới bị hủy diệt này, chỉ có thời gian là vô cùng dư thừa.
Lúc này tôi mới nhận ra.
Đúng thế.
Bây giờ chẳng còn có việc gì khiến tôi bận rộn, lo lắng nữa.
Thật sự là --- Không còn một việc nào.
- Dù sao đi nữa, Shinobu. Em không cần phải xin lỗi đâu. Em chẳng làm gì sai cả, ít nhất thì em, người đang đứng ở trước mặt anh bây giờ chẳng làm gì sai cả. Từ nay trở đi sẽ chỉ còn lại mỗi hai chúng ta sống ở trong thế giới bị hủy diệt này, trong cái thế giới đáng sợ chẳng còn lại ai này, trong cái thế giới ghê tởm tràn ngập zombie này mà thôi. Chúng ta phải đồng tâm hiệp lực hơn cả trước đây nữa.
- Thưa ngài ---
- Shinobu chẳng làm gì sai cả.
Đúng thế.
Nếu phải nói sai lầm là của ai --- Vậy thì đó chỉ có thể là của Araragi Koyomi, của Araragi Koyomi đã không thể hoàn thành bài tập hè, của Araragi Koyomi ở trong lịch sử mà lịch sử đó bây giờ đã biến mất, nói cách khác, sai lầm là của tôi.