036
Những việc tôi đã làm đến giờ là hoàn hảo. Tôi chỉ có thể tự tin nói như thế. Một tháng ròng rã, mỗi ngày trong một tháng trời, tôi đã phải leo lên một ngọn núi mà nếu không cẩn thận sẽ không tránh khỏi tai nạn, để đến ngôi đền này, cẩn thận tạo nên nền móng cho ngày hôm nay.
Dù vậy nhưng với cách mà Sengoku Nadeko dễ dàng nhìn thấu lời nói dối của tôi như vậy chứng tỏ ngay từ đầu cô ta đã hoàn toàn không tin tưởng tôi rồi.
Cô ta không tin tôi.
Không nghi ngờ, nhưng cũng không tin tưởng.
Thế nên tôi chẳng thể đánh lừa hay làm bất cứ chuyện gì cả -------- Như thế cũng đồng nghĩa với việc chính tôi mới là người bị Sengoku Nadeko lừa.
Theo lý thuyết, ví như nhìn từ góc độ trí thông minh chẳng hạn, chuyện đánh lừa Sengoku Nadeko là rất dễ dàng. Đã so sánh cô ta với bọ cánh cam rồi thì dù có phóng đại cỡ nào, việc đánh lừa cô ta đối với một bậc thầy lừa đảo chắc chắn vẫn là một việc đơn giản.
Nhưng không phải thế, tôi phải nên coi trọng vấn đề con tim hơn ------- Nhất định không phải là tôi coi thường cô ta, nhưng tôi không hề nghĩ cô ta luôn đóng chặt con tim như thế.
Không phải là bóng tối trong tim ------- Mà là con tim trong bóng tối.
Cô ta không thể làm bạn với bất kì ai được.
Những lời nói của Hanekawa lại vang vọng trong đầu tôi. Trong một tháng trời, nào là chơi dây, quỹ công đức, rồi uống rượu, tôi những tưởng đã tạo được dù một chút xíu sự tin tưởng, tôi đã nghĩ mình có được sự tin tưởng của Sengoku Nadeko, tôi quả không khác gì hơn một gã đại ngu.
Có thể tôi là tín đồ số 1 của Sengoku Nadeko thật ------ Nhưng Sengoku Nadeko không hề tin tưởng tôi một chút nào.
Không tin tưởng, cũng không nghi ngờ.
Tôi chỉ đơn giản là tôi.
Tôi nhớ lại chuyện một con rắn trắng trở thành sợi dây. Tự mình ăn bản thân mình, vòng rắn Uroboros. Con rắn đó chỉ biết đến bản thân mình.
“Thật là…đồ dối trá. Mọi người chỉ toàn ------- dối trá thôi.”
Đã vậy…
Đã vậy, đã vậy thì….
Đã vậy, đã vậy, đã vậy, đã vậy, đã vậy, đã vậy thì….
Ngọn núi nơi đền Kitashirohebi, đang biến thành rắn ------ Không, nếu nói như vậy thì cứ như trong một câu chuyện cổ tích hay thần thoại nào đó, bản thân ngọn núi là một con rắn khổng lồ ------ nó sẽ thành ra ấn tượng như vậy mất. Thực tế thì không phải như thế, nhưng nói như vậy là gần nhất với chuyện đang xảy ra.
Cả trong điện thờ, cả chính điện, cả trong thùng công đức, cả xung quanh điện thờ, dưới những hòn đá, trong tuyết, từ trong bóng cây, lần lượt từng con rắn trắng, liên tục xuất hiện với số lượng khổng lồ.
Như ánh sáng trải khắp bóng tối.
Như ánh sáng bị bóng đêm nuốt chửng.
Rắn từ từ xuất hiện trong không gian ------ Không còn là bốn mươi vạn con nữa. Rắn lớn rắn bé, tuy cùng màu trắng nhưng không lẫn vào tuyết, tràn ngập cả vùng.
Rắn, rắn, rắn, rắn.
Trong một chốc lát tôi đã không còn nhìn thấy gì ------- Cả chính điện, cả cổng vào, cả mặt đất, cả cây cổ thụ, cả cỏ, tất cả mọi thứ ------ Đều bị những con rắn trắng lấp kín.
Thứ mà tôi cố gắng lắm mới nhìn được là.
Bóng dáng của Sengoku Nadeko ------- Mà không.
Bản thân cô ta còn giống con rắn hơn bất kì ai khác, nên quả thật trước mắt tôi chỉ phủ đầy là rắn.
Trong môi trường đó, Sengoku Nadeko vẫn thế.
Vẫn mỉm cười ------- như kẻ mất trí.
“………..Ư”
Nó đã vượt xa những cấp độ như ghê tởm hay sợ hãi. Hoàn toàn khác, nếu cho là nó giống nhau thì có lẽ có người sẽ nổi giận, nhưng nó làm tôi nhớ lại lúc tôi đi lặn ở đâu đó hồi nào đó. Đúng thế, cảm giác lúc này giống như lúc nhìn thấy một bãi san hô trải rộng bốn bề. Thật quá hùng vĩ,
“Đẹp quá ------”
Tôi đã nghĩ như thế.
Tất nhiên là số lượng khổng lồ rắn đó trườn bò quấn khắp người tôi một cách không thương xót. Chính xác hơn là cả ở trong quần áo tôi cũng có những con rắn trắng. Những còn rắn trắng xuất hiện từ khắp mọi nơi, có khắp mọi chỗ đến mức chúng có thể có từ đâu đó, cũng có thể không từ đâu cả, cũng có thể nghĩ rằng nó chui ra từ trong miệng tôi cũng nên.
Nếu nói là đồ giả hay trò bịp bợm thì tôi, một kẻ tự xưng là pháp sư trừ ma, từ trước đến nay tôi đã chứng kiến biết bao nhiêu những hiện tượng kì quái rồi.
Những truyền thuyết đô thị, những câu chuyện đường phố, những lời đồn đãi.
Tôi đều đã trải nghiệm qua cả.
Cả chứng bệnh kì lạ của Senjougahara, cũng là một ví dụ, cũng là một mắc xích trong đấy. Vì thế, không phải là tôi không dự tính sẽ xảy trường hợp như thế này.
Không cần phải đến khi Gaen-sempai cảnh cáo, không cần phải đến khi Ononoki lo lắng, không cần phải đến khi Hanekawa nhắc tôi phải thận trọng ------- Tôi đã suy nghĩ đến chuyện khi thất bại. Dù là có tự tin đi nữa, nhưng tôi vẫn rõ một điểu là trên đời này không biết sẽ xảy ra chuyện gì cả ------- Ví dụ như dù tôi có chuẩn bị kĩ lưỡng rồi đi chăng nữa thì cũng có khả năng ai đó (Kẻ theo dõi tôi hoặc ai đó cũng được) nhảy vào cản trở.
Thế nên không phải là tôi hoàn toàn không cảnh giác nguy cơ Sengoku Nadeko cuồng nộ như thế này ------- Một người luôn nghi ngờ mọi thứ như tôi không thể không cảnh giác chuyện đó được.
Nhưng sự [cuồng nộ] của Sengoku Nadeko đã vượt quá giới hạn, làm cho mọi tưởng định của tôi hoàn toàn vô nghĩa. Những hiện tượng quái dị như rắn phủ hết cả tầm nhìn thì tôi chưa nghe thấy bao giờ cả.
Những con rắn là là thật hay chỉ là những con rắn do tưởng tượng mà ra ----- Tôi không thể nhận ra nổi. Và thứ đáng sợ hơn cả là những chuyện ví như Sengoku Nadeko, vì chuyện đó mà
[Cuồng nộ]
Là không có thật.
Trong trạng thái thần kinh hoàn toàn bình thường, nghĩa là không có tâm lý bất ổn nào, mà như thế thì thật không tưởng tượng được.
Cô ta không nổi giận vì lời nói dối của tôi.
Đó là bởi vì ngay từ đầu cô ta đã biết.
“Chỉ toàn là dối trá, toàn là dối trá, toàn là dối trá, cuộc sống này, thế giới này, thế gian này thật sự thật sự thật sự thật sự thật sự thật sự chỉ toàn là dối trá”
Sengoku Nadeko vừa nói.
Vừa bắt đám rắn xung quanh tôi nhảy nhót. Là bắt chúng nhảy.
Thể tích của đám rắn cứ như cả ngọn núi đã biến thành rắn, hay phải nói là từ đầu đã nhiều như thế, đã vượt qua thể tích của quả núi.
Dù có chuẩn bị cho trường hợp giả định [thất bại], thì những phương án tác chiến của tôi ------- kiểu như phương án dùng bạo lực, hay đánh gục cô ta chẳng hạn, tôi nhanh chóng cảm thấy một cách đau đớn, rằng nó hoàn toàn vô nghĩa.
Ôi….
Thế này thì xong rồi.
Đây là chuyện mà tôi không kham nổi rồi.
Senjougahara và cả Hanekawa nữa, cứ mãi tìm kiếm Oshino, họ cứ nghĩ nếu là Oshino thì vấn đề nào cũng giải quyết được ấy. Có lẽ họ xem Oshino là siêu nhân hay sao. Nhưng gặp chuyện này thì dù có là Oshino chắc cũng không làm gì nổi.
Ngay từ đầu thì lúc kế hoạch đưa Oshino Shinobu lên làm thần rắn bị thất bại, cả Gaen-sempai cũng đã buông xuôi ------ “sự thù hận” trong cô ta cũng hiểu chứ.
Nhưng “tâm” cô ta đã gật đầu.
Cô ta còn còn vượt trội hơn cả con ma cà rồng trong truyền thuyết, ngoài mọi hạn giới thông thường, tàn bạo, lạnh lùng nhưng cũng đầy nhiết huyết ----- Kissshot Acerolaorion Heartunderblade đó nữa ấy chứ.
“Toàn là dối trá thôi”
“Hả? Nói ai vậy?”
Vừa cười nhạo báng vừa nói như thế, chính bản thân tôi cũng không tin nổi. Tôi còn muốn gắng gượng đến thế nào, đến bao nữa. Nhưng tình thế lúc này, một Sengoku Nadeko cứ gọi tôi là một kẻ dối trá mãi thì cho dù là đứa bé, cho dù chỉ là một vị thần vừa lên đi chăng nữa, cũng quá sức trẻ con.
Không thể không cười nhạo, cười khổ được.
“Và nữa, cô nói gì vậy ------- Cứ như là cô chưa từng nói dối bao giờ nhỉ. Cô cũng đánh lừa hết mọi người xung quanh còn gì.”
“…………..”
Nụ cười của Sengoku Nadeko vẫn không thay đổi. Cô ta không nghe thấy lời tôi nói. Nếu không nghe thấy thì chẳng thể lừa được ------ Ở một nghĩa khác, vì cô ta luôn tự lừa dối bản thân mình nên tôi cũng không thể lừa cô ta thêm được nữa.
Thế nên những lời nói vô ích của tôi thật thảm thương. Dù đang bị trọng lượng của những con rắn đang leo trên mình đè chặt nhưng vẫn cố sống cố chết tỏ vẻ ngầu như tôi đây có lẽ mới thật sự giống một đứa trẻ con.
“Tôi mà là kẻ dối trá thì cô là kẻ siêu dối trá còn gi. Muốn giết người yêu mình á, cô quá sức vô lý đấy. Nói là cô mất trí hoàn toàn rồi cũng đúng.”
Khi tôi bắt đầu tranh luận thế này, thì tức mọi thứ gần như sắp kết thúc. Vùng vẫy trong tuyệt vọng, kiểu như cố một nhát dao cuối cùng à….nhưng nó cũng như một món vũ khí tự hại bản thân mình thôi.
“Tôi yêu Koyomi Oniichan, rất yêu gì chứ. Cô đừng có nói dối. Cô ghét cậu ta lắm đúng không? Cô căm tức cậu ta đúng không? Cô căm giận, ghét bỏ một Koyomi Oniichan đã không yêu cô, đã có một cô bạn gái khác, như thế cũng đúng thôi. Nhưng nếu vậy thì cứ nói thẳng ra có phải tốt hơn không? Đằng này cô không muốn trở thành một kẻ căm hận, chán ghét người khác như thế nên tự cho là mình yêu họ chứ gì? Cuối cùng thì người cô yêu không phải là Koyomi Oniichan mà là chính bản thân cô đấy. Cô chỉ có duy nhất tình yêu bản thân thôi.”
Chỉ có mỗi tình yêu bản thân thôi.
Chỉ mỗi tự yêu thôi.
Tự mình đóng cửa thế giới.
Thế nên --------- cả tôi, cả Oshino, cả Gaen-sempai, cả Araragi đều không thể cứu nổi cô bé nữ sinh trung học này.
Không một ai có thể giúp được cả.
Nói mới nhớ, từ thời học sinh, Oshino vẫn hay nói thế nhỉ. Con người không thể cứu được con người, chỉ có bản thân họ tự cứu mình mà thôi.”
Lúc này, một Sengoku Nadeko đang hạnh phúc, đang thỏa mãn với tình yêu bản thân, thỏa mãn với những con rắn, đã tự cứu lấy bản thân mình rồi nên không còn chỗ cho người khác đặt chân vào nữa.
“Cô thì làm sao có thể giúp cho điều ước của người khác thành hiện thực cơ chứ. Dù là cô có tự cho mình là Kami-sama ------- hay thật sự là Kami-sama đi nữa thì cô cũng chỉ nghĩ cho riêng bản thân. Chỉ tin mỗi bản thân thôi. Cô không hề nghĩ đến tình cảm của người khác, niềm tin của người khác.”
Cái miệng nào đang nói vậy nhỉ.
Mà tôi đang nói cái quái gì vậy.
Nếu có thời gian nói mấy thứ này, thì trong lúc đó tôi nên cầu xin cho cái mạng này đi chứ? Dù là có làm gì hay thề thốt gì đi nữa tình thế này cũng xem như là gần xong rồi.
Dự định của Sengoku Nadeko chắc là để cho vô số con rắn đang bò loạn khắp nơi, tràn ngập khắp nơi này cắm nanh vào khắp cơ thể tôi ------ Rồi chất độc sẽ lan đi toàn cơ thể.
Chất độc mà kể cả một con ma cả rồng bất tử như Araragi cũng không thể chịu nổi.
Một kẻ bình thường như tôi đây thì lại càng không.
Mà không, trường hợp của tôi thì Sengoku Nadeko chẳng cần phải dùng đến độc. Cứ tăng vô hạn con rắn này lên mức vô hạn thì riêng cái trọng lượng đó thôi cũng đủ đè chết tôi rồi.
Đến giờ thì với trọng lượng của số rắn đang ở trên đầu và hai vai tôi thôi cũng đủ làm thân thể tôi phải chống chọi gần đến giới hạn. Rắn là loài dùng cơ thể dài đó quấn chặt lấy những động vật nhỏ, bẻ gảy hết xương cốt rồi nuốt. Kiểu như vậy.
Vì thế tôi nên nói gì đó.
“Tha cho tôi đi” hay là “Thôi đi mà” hay là “Xin lỗi” hay là “Tôi sai rồi” gì cũng được. Vứt bỏ hết danh dự đi, vứt bỏ hết thể diện của một người lớn đi, quỳ dập mặt xuống đất mà chân thành hối cải vì đã đánh lừa cô ta thì hơn. Xấu hổ vì không biết mình. Xấu hổ vì không rõ người. Cứu tôi với ------ Tôi nên cầu xin như vậy.
“Cô là một kẻ ngu ngốc. Thiếu hiểu biết. Tôi đã nghĩ mình chọc điên cô nhưng tôi đã lầm. Cô chỉ đơn giản là trẻ con và ngây thơ ------ Cô là một kẻ chỉ biết đến bản thân, một kẻ chỉ biết gây phiền phức thôi. Cô lầm tưởng rằng trở thành Kami-sama thì bản thân mình sẽ đặc biệt à?”
Vậy mà tôi đã không nói thế, lại còn toàn nói những lời chỉ trích Sengoku Nadeko. Một kẻ dối trá nhất cũng chỉ như thế này là cùng.
Dù phải cầu xin tha thứ nhưng sao tôi lại không làm thế chứ.
Có lẽ là vì tôi không thể tha thứ cho Sengoku Nadeko được.
Không thể bỏ qua cho cô ta được.
Tôi không muốn được một kẻ như thế này cứu giúp.
Chỉ riêng bởi cô ta thôi.
Tôi không muốn được cứu giúp.
“…….Có người nói tôi thật đáng ghét đấy”
Những lời của tôi như không có hiệu quả, tự đóng chặt lấy thể giới của riêng mình, Sengoku Nadeko vẫn mỉm cười như thế và nói.
“Một đứa trẻ đáng yêu như [tôi] thật đáng ghét. Tôi bị nói thế đấy. Ừm,…là ai nói nhỉ…..Là ai nhỉ…..,hình như là Koyomi Oniichan thì phải…..”
“……………”
Araragi dù có bị xé rách mồm đi, dẫu cô ta có là Kami-sama đi nữa thì với một cô gái nhỏ tuổi hơn cậu ta cũng không thể nói như thế được. Nếu có ai nói vậy thì đó phải là Senjougahara.
Hay là như tôi lúc này đây, bị rơi vào đường cùng, giận dữ với Sengoku Nadeko nên cậu ta mới nói ra những lời độc địa đó chăng?
Tôi biết rõ sự độc địa từ mồm cậu ta mà. Không ai khác hơn chính tôi đã từng nếm trải sự độc mồm của cậu ta nên tôi biết rõ.
Và Senjougahara thì còn hơn thế.
Không phải là nói xấu hay độc mồm gì, bình thường thì dù có bỏ qua chuyện với Araragi thì cô ta vẫn ghét Sengoku Nadeko.
Tôi biết rõ thế.
“Nhưng mà thế thì phải làm sao giờ”
“…………..”
“Tôi đúng thật là [một đứa trẻ dễ thương] thật, nhưng cơ bản thì đó đâu phải lỗi của tôi chứ. Bị ghét thì cũng đành chịu thôi chứ sao. Chính tôi đây cũng ghét bản thân mình mà. Nhưng, đây là tôi, là chính bản thân tôi, biết làm sao được.”
“……………”
“Tôi đâu có tự yêu gì bản thân mình chứ. Không có tự yêu gì cả. Tôi chỉ nghĩ cho bản thân, chỉ tin mỗi mình mình ------- thế nhưng chính tôi cũng ghét bản thân mình lắm chứ.”
Sengoku Nadeko nói.
Cô ta vừa cười một cách điên dại, vừa nói những thứ mà tôi cũng không rõ nó thật đến mức nào.
“Nhưng dù vậy, dù bản thân như vậy, nó vẫn là tôi, tôi phải yêu quý nó chứ. Chỉ có cách là trở thành một người như Kami-sama, một người mà dù bản thân có đáng ghét vẫn được yêu -------- bản thân có thế nào vẫn được yêu. Không phải sao?”
“…Thế à”
Tôi đã định nói là “Đúng vậy nhỉ.”
Tôi đã định phải hiểu chuyện, phải nhún nhường.
Nhưng cảm tính của tôi lại không làm vậy được.
Trọng lượng của những con rắn trườn khắp người đã khiến tôi không thể đứng được nữa, tôi khuỵ xuống.
Lúc khụy xuống vẫn có những con rắn ở đó. Một cảm giác èo uột kinh tởm.
“…..Thế à -------- Không phải đâu”
“…………”
“Đừng có nói những lời ngụy biện dễ nghe như vậy. Tôi đã nghe chuyện rồi, cô trở thành Kami-sama chỉ là do hậu quả của một quá trình khác thôi. Cô đâu có bỏ công sức gì để thành Kami-sama đúng không? Cô đâu có muốn làm đâu, phải không?”
“Không phải là tôi muốn làm. Không phải tôi làm vì tôi muốn thế. À há, ừ thì, cái đó đúng là thế.”
“Không có dự định ------- hay phải nói là chỉ do sự cố cô tình cờ gặp phải thôi. Thế nên đừng có giả bộ như mình có ý định thế hay điều gì tương tự. Có thể lúc này cô đang thấy hạnh phúc, có lẽ là hạnh phúc thật, nhưng đó chỉ là do cô may mắn mua được số trúng thưởng thôi. À mà cũng không phải là mua mà là được cho.”
Cuối cùng tôi nói.
Tôi nói những lời -------- đạt đến mức khiêu khích Sengoku Nadeko.
“Cuối cùng thì cô dù có đến được như ngày hôm nay, dù có trở thành Kami-sama đi nữa, thì vẫn giống như ngày xưa thôi, giống như lúc cô còn là con người. Cũng vẫn bị mọi người xung quanh đối xử như vậy. Vẫn như kiểu khen dễ thương thế ------- Chỉ là giờ đây họ tung hô Kami-sama Kami-sama."
Vẫn được nuông chiều, được cho dựa dẫm vậy thôi.
Chỉ được tôn trọng vậy thôi.
“Chuyện cô như một con búp bê thì bây giờ hay ngày xưa cũng không hề thay đổi chút nào -------- Nói về điểm này thì cô hoàn toàn khác với một cô gái mà tôi biết đấy”
“…………?”
Sengoku Nadeko lần đầu tiên thụt vai, cười một cách khó chịu trước những lời của tôi ------ có thể nói như vậy. Nhìn từ phía tôi thì Sengoku Nadeko chỉ như một đứa trẻ con, nhưng nhìn từ phía Sengoku Nadeko thì tôi chỉ là một kẻ không ra gì, một người ngu ngốc khổ sở.
Nhưng tôi tiếp tục. Tôi vẫn tiếp tục.
"Cô ấy đã từ chối sự giúp đỡ của Kami-sama đấy. Cô ta cự tuyệt lại sự vui vẻ, sự hạnh phúc. Tôi đã nghĩ cô ta cứ như vậy không phải tốt hơn không? May mắn lắm mới được Kami-sama thực hiện ước nguyện mà, cứ như vậy có phải hơn không? Tại sao cô ta lại muốn chữa khỏi chứng bệnh kì lạ đó, tôi thật không hiểu được. Ngược lại, nếu chữa khỏi bệnh thì cô ta chỉ đáng thương hơn thôi, điều đó thì tôi biết.”
“………..”
“Dù vậy cô ấy, dù thế nào ------ cũng chọn cách sống không nhờ vả vào thần linh. Cô ấy muốn vậy. Tiện thể, tình cờ, là lỗi của ai đó, hay là lỗi của cái gì đi nữa ------ những thứ có lợi cho bản thân, cô ấy đều từ chối. Giờ cô ấy vẫn đang căm ghét một kẻ luôn luôn quan tâm một cách dư thừa như tôi lắm đấy. Sao, khác cô nhiều lắm đúng không?”
Làm gì có chuyện tính hợp nhau chứ.
Cô ta bị nói là đáng ghét còn gì ------ Sengoku Nadeko cũng muốn giết cô ta nữa.
Bỏ qua chuyện tình địch đi chăng nữa, thì cũng thế. Sengoku Nadeko căm hận Senjougahara đến mức muốn giết mà.
“….Đúng thế đó. Có thể là rất khác nhau, tôi không biết ông đang nói đến ai với tâm trạng thế nào. Nhưng mà nhé.”
Sengoku Nadeko nói.
“Vấn đề hiện tại là lỗi của một ai đó đúng không ----- Dù là tình cờ hay là không có dự tính trước gì thì trong trường hợp của tôi, đó chắc chắn là lỗi của Ougi-san.”
“Ougi?”
Ougi?
Là sao ----- Là ai vậy? Tên người à?
Nói vậy mới nhớ ra có một chuyện tôi không hiểu. Qúa trình Sengoku Nadeko trở thành Kami-sama có vẻ là do tình thế tiến thoái lưỡng nan ép buộc nhưng ------ Tại sao cô ta biết được vị trí cất giữ của [Gốc Kami-sama], thứ đã được Gaen-sempai để lại và ủy thác cho Araragi được chứ?
Tôi đã nghĩ là cô ta không biết được chuyện này, chỉ là ngẫu nhiên thấy thôi, nhưng cách nói đó.
Không lẽ đã có ai đó chỉ điểm cho cô ta?
Ai đó ------- đã đưa Sengoku Nadeko lên làm Kami-sama.
Mà lúc nãy Sengoku Nadeko cũng có nói “Cả Kaiki-san cũng đánh lừa tôi phải không”.
[Cả] Kaiki-san.
Tức là ngoài tôi ra, có một ai đó vào một thời điểm nào đó, một nơi nào đó cũng muốn đánh lừa Sengoku Nadeko ------- Chuyện đó thì có thể giải thích là do Araragi hoặc Senjougahara được, nhưng hành động của bọn họ không giống như lừa đảo.
Cả người khác nữa, không phải là lừa Sengoku Nadeko, mà chỉ là yêu quý nó thôi.
Vậy là ai?
Lừa dối Sengoku Nadeko.
Ai đó không yêu quý Sengoku Nadeko mà lại đưa cô ta lên làm Kami-sama, là ai? ------ Ougi?
Ougi?
“……hừ”
Tôi cảm thấy có một manh mối quan trọng nào đó, một ai đó giả dụ như đã nắm được những thông tin trọng yếu truyền đến cho Gaen-sempai chẳng hạn. Nhưng tôi không thể suy nghĩ thêm được nữa.
Hết giờ rồi.
Cả quỳ bằng gối cũng không thể được nữa, tôi té nằm sấp xuống đất. Dưới trọng lượng của những con rắn, nửa thân trên đã không thể gượng dậy được nữa.
Bị chìm vào giữa những con rắn, việc tôi gắng sức nhất cho thể làm là tiếp tục thở.
“Mà kệ…..sao cũng được”
“……..”
“Mà không, sao có chuyện sao cũng được chứ. Chuyện phản kháng tôi thì cũng được thôi, nhưng mà Koyomi Oniichan muốn đánh lừa tôi là không tốt đúng không. Nói dối tôi là không tốt đúng không”
“…..Araragi không có liên quan gì đến những hành động của tôi cả”
Vừa khổ sở bởi sức nặng, tôi vừa nói. Đó thật sự là một câu thật lòng nhưng thiếu độ chính xác. Tôi không được chính Araragi nhờ vả nhưng hành động của tôi là để cứu cậu ta thì không sai.
Nhưng đối với Sengoku Nadeko thì chuyện đó không cần phải tranh cãi làm gì,
“Cái đó phải bị trừng phạt”
Cô ta vẫn tự nói tiếp.
“Tôi sẽ giữ lời hứa. Sẽ đợi đến lúc xong lễ tốt nghiệp. Nhưng tôi sẽ giết chóc một chút. Để trừng phạt, tôi sẽ giết chóc một chút. Những người liên quan đến Koyomi Oniichan, tôi sẽ giết khoảng năm người. Trước mặt Koyomi Oniichan.”
“…………..”
Năm người à. Mà so với dự đoán của Gaen-sempai ------ toàn bộ thì trấn sẽ bị phá hủy, thì có vẻ tốt hơn nhiều đó.
Tôi đã thất bại, nhưng mọi chuyện kết thúc không tồi tệ lắm. Sự thật đó làm tôi bớt căng thẳng hơn. Thật nhẹ nhõm. Nếu để những người đã cảnh báo tôi như Gaen-sempai hay Ononoki nói kiểu “Thấy chưa, đã nói rồi mà” thì tôi có nằm dưới mộ cũng không chịu được đâu.
Nhưng năm người à.
Cứ thế này thì tôi xem như xong rồi, bỏ qua đi, ai sẽ bị giết nhỉ.
“Quả nhiên phải là Tsukihi-chan và Karen-chan rồi. Tsuki-chan đúng là bạn tôi thật nhưng chịu, là do lỗi của Koyomi Oniichan mà. Tiếp nữa là Hanewaka-san…thêm nữa một người tuy tôi chưa gặp nhưng Koyomi Oniichan bảo là bạn thân nhất, là Hachikuji Mayoi-chan thì phải? Và, cũng hơi khó chịu, rất khó chịu nhưng chắc là Kambaru-san.”
“…………….”
Chà.
Mà kệ, chọn người thì phải thế thôi.
Nếu là sáu người thì Oshino sẽ được thêm vào, bốn người thì con bé tên Hachikuji sẽ bị trừ ra. Nhưng nói tóm lại là cũng chừng đó.
Bạn chung giữa Araragi với Sengoku Nadeko cũng chỉ từng đó thôi.
Cho dù có tỏ ra quan tâm đến Araragi Koyomi nhưng Sengoku Nadeko chẳng biết gì về Araragi Koyomi cả.
Dù thế nào đi nữa thì số người liên hệ với Araragi, những người bạn liên quan đến cậu ta không thể là năm người hay cỡ chừng đó được.
Tóm lại, tôi nghĩ cô bé nữ sinh trung học này chẳng biết chút gì về Araragi cả, chỉ biết nói thích, nói yêu vậy thôi.
Tình cảm chỉ ở mức vậy. Quan hệ chỉ ở mức vậy.
Chà… Tôi nằm trên mặt đất, mà phải nói là nằm trên mặt thảm rắn, và suy nghĩ. Kết thúc với thiệt hại ít hơn mức tôi nghĩ, tôi cứ thế này mà nằm xuống cũng không có vấn đề gì.
Có vẻ như con tim tôi cũng không muốn van xin sự cứu giúp, nếu là vậy thì tôi cũng sẽ tôn trọng cảm giác đó, chúng tôi sẽ cùng nhau giả chết, giả như đã tắt thở, như vậy có thể thoát chăng.
Dù tôi muốn đánh lừa Sengoku Nadeko thật, nhưng đối với Sengoku Nadeko, ở một khía cạnh nào đó là “chuyện đã biết trước”, là biết trước ngay từ đầu rồi ------- nên cô ta không giận tôi.
Cô ta cứ mỉm cười suốt.
Những thứ như sự giận dữ, hình phạt đều hướng về một chỗ khác. Hướng về người khác.
Về Araragi Koyomi và Senjougahara Hitagi.
Nếu là vậy thì đây là chuyện mà tôi không liên quan, cụp đuôi bỏ chạy chính là kiểu của tôi. Tuy không đánh lừa được Sengoku Nadeko, nhưng cứ nằm giả chết ở đây vậy.
Và không bao giờ, không bao giờ tôi quay lại thị trấn này nữa. Năm người, hay bảy người, hay tám người có thể chết, nhưng sau đó âm linh ở thị trấn lại sẽ ổn định và mọi người sẽ lại sống trong yên bình.
Tốt quá rồi ----- Nó giống như một sự tốt lành giả tạo vậy nhưng mà thôi, câu chuyện nào chẳng toàn dối trá, cứ vậy được rồi. Cứ vậy đi.
Nhiệm vụ không hoàn thành, người nhờ vả là Senjougahara bị giết, và cả người bị liên lụy Gambaru Suruga cũng bị giết.
Những vấn đề đó nếu nói tôi có bận tâm không thì cũng có bận tâm thật nhưng cứ để một thời gian sau, lúc dư âm lắng xuống, khi tôi lại kiếm được tiền thì chắc chắn sẽ quên chuyện này thôi.
Dù nghĩ như thế nhưng tôi đã không còn đánh lừa được bản thân nữa.
Một bậc thầy lừa đảo không thể lừa được một nữ sinh trung học như tôi đã mất tư cách rồi, không thể lừa dối bản thân được nữa.
“Sengoku."
Lần đầu tiên tôi gọi tên Sengoku Nadeko. Chỉ gọi mỗi họ mà thôi.
Không phải Kami-sama, cũng không phải thần rắn.
Cũng không phải đối tượng lừa đảo.
Chỉ là gọi một nữ sinh trung học.
“Cô nói là không muốn trở thành Kami-sama đúng không?”
“Tôi có nói vậy”
“Không phải vì muốn mà cô trở thành đúng không”
“Tôi nói vậy đấy, thì sao?”
“Vậy cô muốn trở thành họa sĩ vẽ truyện tranh à?”