035
Lần đầu gặp Senjougahara Hitagi, tức là 2 năm về trước,
“Một cô gái mỏng manh”
Tôi đã nghĩ về cô ta như vậy.
Tất nhiên, lúc đó Senjougahara đang mắc phải một chứng bệnh kì lạ, thế nên từ người mẹ cuống tín ngưỡng, một kẻ tự nhận là pháp sư trừ ma như tôi lúc đó mới được gọi đến. Tuy vậy, lúc căn bệnh kì lạ đó đã thuyên giảm, tôi vẫn nghĩ cô ấy thật [mỏng manh].
Cảm giác ấy đến giờ vẫn không thay đổi.
[Mỏng manh]
Dù lúc này chứng bệnh kì lạ đã hết, cô ấy đã có bạn trai, đã thay đổi tâm tính ------- tôi vẫn nghĩ cô ấy thật [mỏng manh]. Nếu Sengoku Nadeko là một thiếu nữ [đang tan vỡ] thì Senjougahara là một thiếu nữ [dễ dàng tan vỡ].
Mỏng manh, nguy hiểm.
Vì thế đến tận lúc này tôi vẫn nghĩ cô ta là một điều kì tích. Không phải là một chứng bệnh kì lạ mà là kì tích. Một con người dễ dàng vỡ vụn vậy nhưng hai năm trước, cả bây giờ, cả mười sáu năm, vẫn không tan vỡ thì thật sự ---------
Người mẹ đã tan vỡ.
Nhưng đứa con gái lại không tan vỡ ------- Từ bây giờ sẽ ra sao, điều đó tôi không biết, nhưng ít nhất thì, bây giờ, lúc này đây, không thể tan vỡ.
Vì tôi sẽ đánh lừa Sengoku Nadeko.
“Nadeko nè!”
Vừa bỏ mười ngàn yên vào thùng công đức, như mọi lần, Sengoku Nadeko xuất hiện -------- Cả cái cách tạo dáng thú vị đó tôi cũng đã chán rồi, mà phải nói là cũng hơi ngấy rồi. Thế nhưng khi nghĩ đến chuyện hôm nay là lần cuối cùng có thể nhìn thấy một Sengoku Nadeko như thế thì tôi lại cảm thấy buồn, thật sự là kì lạ.
Khoan đợi đã. Tuy tôi đã làm thủ tục rời khách sạn rồi nhưng tôi đã nói là sẽ Một trăm lần viếng đền mà, từ hôm nay ------ còn bảy mươi ngày nữa à, tôi cứ đến thăm đền này thực sự thì có ổn không nhỉ?
Vừa đưa cho Sengoku Nadeko thông tin giả, lừa xong rồi chạy mất thì thông tin đó có lẽ sẽ bị giảm độ tin cậy mất.
Chà…nếu không là bảy mươi ngày.... ba mươi ngày thì sao nhỉ….này này.
Cứ thế này thì thực sự giống như mình đang nuối tiếc vì phải chia tay với Sengoku Nadeko vậy. Một kẻ thất bại, một kẻ chạy trốn tồi tệ à….
Tất nhiên nên kết thúc hôm nay là tốt hơn cả.
Nhìn ở góc độ nào đó thì chuyện tôi tiếp tục đến đây cũng tốt nhưng cứ tiếp xúc nhiều thế này thì rất có thể lời nói dối của tôi sẽ dễ dàng bị nhìn ra mất. Mà dù sao thì nếu nhận được tin sốc là bản thân chưa kịp ra tay mà “Koyomi Oniichan yêu dấu” đã chết mất thì chắc chắn mình cũng rất nguy hiểm.
“A ha, mười ngàn yên, mười ngàn yên”
“……….”
Tôi thì đã khá là chán với kiểu hành động kì quặc của Sengoku Nadeko rồi nhưng Sengoku Nadeko dường như vẫn chưa chán với mười ngàn yên tiền công đức thì phải, lúc nào cũng vui sướng hệt như thế.
Mà kệ, người sung sướng vì tiền bạc thì cũng hay.
Cho đến thời điểm này, tổng lại đã vượt quá 300 ngàn yên rồi, nhìn thế thôi cũng đủ thấy quả là một cô nàng tốn kém tiền bạc ------
Tự nhiên vào đề luôn thì cũng không được nên trước hết tôi cứ cùng chơi dây như mọi lần, rồi cho cô ta uống rượu giết thời gian.
Trong lúc tôi đang tìm kiếm cơ hội để nói ra thì,
“À đúng rồi, Kaiki-san!”
Sengoku Nadeko nói trước.
Lúc đó, chiếc cầu bằng dây của trong tay tôi đang bị rối, nhưng Sengoku Nadeko cũng không nhìn,
“Được rồi đấy, nói cho tôi biết đi!”
Cô ta nói.
Bảo là nói cho cô ta nghe, nhưng mà nói cái gì tôi cũng không biết nữa ------- là cái gì nhỉ. Kĩ thuật chơi dây mới chăng? Tất cả những kĩ thuật tôi biết, tôi có thể làm được đều đã dạy cho cô ta rồi. Giờ có chơi bậy thì cũng không ra được cái gì cả…
Nhưng không phải vậy. Chuyện mà Sengoku Nadeko nói, thứ cô ta muốn tôi nói là nội dung điều ước mà tôi muốn thành sự thật khi đến viếng đền 100 lần.
“À….điều ước à”
“Đúng rồi! Nếu cứ thế này thì giống như Nadeko chỉ nhận tiền không công vậy, khó chịu lắm! Nadeko chỉ vừa mới thành thần thôi nên không biết có thực hiện được không nhưng Kaiki-san cứ thử nói ra điều ước của mình đi!”
“………………”
Chết rồi. Tôi quên khuấy đi mất. Tôi đã không tính đến chuyện này --------- Cứ bảo để sau tính để sau tính, với nữa 100 lần viếng đền vẫn chưa xong nên tôi chưa chuẩn bị gì trong đầu cả. Tôi đã nói là cầu cho kinh doanh thuận lợi rồi nhỉ ------- Không nói cái đó thì tốt rồi. Không lẽ lại nói tường tận về việc làm ăn của tôi? Làm gì mà nói được kia chứ.
Một phút bất cẩn của tôi -------- Làm sao bây giờ.
Tôi vẫn không nghĩ ra gì,
“Điều ước mà nói với người khác thì sẽ không thể thành hiện thực được đâu”
Trước hết cứ kéo dài câu chuyện đã. Dù trong tâm tôi đang gắng hết sức tìm ra cách đánh lừa nhưng ngoài mặt thì dường như chẳng có gì thay đổi cả.
“Hả?”
Sengoku Nadeko nghiêng nghiêng đầu.
“Nghĩa là sao?”
“Luật lệ ở đền này thế nào thì từ giờ có lẽ cô sẽ quyết định nhưng -------- ví dụ như đi chùa năm mới ấy, điều ước của bản thân thì không được nói cho người khác nghe. Nếu mà nói thì điều ước sẽ không thành hiện thực nữa.”
“? Tại sao vậy, tại sao nói cho người khác thì điều ước sẽ không thành hiện thực nữa?”
“Vì lời nói là không thể tin cậy được”
Tuy cảm thấy vẫn còn lý do hay hơn cho việc cầu nguyện nhưng tôi đã lỡ nêu luôn luận điểm trước giờ của mình ra. Sengoku Nadeko đã bất ngờ tấn công trước nhưng đã vậy thì nhân cơ hội này tôi vào luôn vấn đề chính.
“Khoảnh khắc mở miệng ra, nói cho ai đó thì suy nghĩ đã khác rồi. Lời nói tất cả chỉ là giả dối, tất cả chỉ là lừa đảo. Sự thật nào khi nói ra đều có trộn lẫn kịch bản cả. Vì lời nói là sự biểu thị nên những tạp chất sẽ lẫn vào trong đó. Nếu muốn, chỉ là nếu muốn cầu nguyện, chỉ là mong muốn điều gì đó, thì nhất định không được nói nguyện ước đó ra.”
“….Ừm, nhưng mà”
Sengoku Nadeko nói với vẻ rất bối rối.
“Nhưng mà thế thì Nadeko đâu có biết điều ước của Kaiki-san là gì đâu, nên làm sao có thể giúp nó thành sự thực được. Với lại Nadeko từ trước đến giờ đã nói ra rất nhiều điều ước của mình mất rồi.”
Có hiệu quả rồi. Tôi đã nghĩ rằng có lẽ cô ta không nhận ra điểm mà tôi muốn ám chi nên có hơi lo lắng nhưng cô ta cũng đủ thông minh đấy. Sengoku Nadeko có lẽ thông minh hơn một con bọ cánh cam thật.
“Tôi cứ nói mãi rằng muốn giết Koyomi Oniichan, với cô người yêu và cả tên nô lệ nữa.”
“Đúng đấy. Thế nên….”
Tôi nói. Đầy diễn xuất, đầy kịch bản.
Nói những câu chữ giả dối, chỉ là những câu chữ, với Sengoku Nadeko.
“Thế nên điều ước đó sẽ không thành hiện thực đâu. Cô cứ nói mãi những điều ước đó nên giờ những điều ước đó không thể thành hiện thực rồi.”
“…….Nghĩa là sao?”
“Hôm nay tôi buộc phải nói ra chuyện này thôi. Tôi phải nói chuyện này cho cô nghe. Cái gã Araragi Koyomi mà cô nói muốn giết ấy, với cả cái cô Senjougahara cùng Shinobu, đêm hôm qua đã chết trong một vụ tai nạn giao thông rồi.”
Sengoku Nadeko trừng mắt kinh ngạc. Và rồi tóc của cô ta, hơn bốn mươi vạn con rắn trắng, tất cả đều trừng mắt lên ------ Và rồi.
“Kaiki-san cũng đánh lừa [tôi] phải không”
Cô ta cười khẽ như người mất trí.