Monogatari Series

037

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

037

Đột nhiên đề cập đến những chuyện không đâu vào đâu làm đối phương mất tập trung, hoặc là lợi dụng sơ hở của đối phương, đánh thẳng vào kẽ hở đó, cơ bản của nghệ thuật nói chuyện là vậy -------- Trong bói toán hoặc kĩ nghệ lừa đảo, nó được gọi là Đọc nguội. Nói chung ta thì cứ nói với họ ví dụ như “Hôm nay bạn không được khỏe đúng không?”, nếu có một chút cảm giác không khỏe thôi đi nữa (Không ai có thể giữ được trạng thái hoàn hảo mãi được) thì họ cũng nghĩ là ta nói đúng sự thật, nên họ sẽ bị [ngạc nhiên].

Còn nếu họ bảo là sức khỏe rất tốt thì dù ta nói sai -------- nhưng khi bị hỏi một chuyện không rõ ràng gì như vậy, họ cũng sẽ bị [ngạc nhiên]. Họ không thể không suy nghĩ nghĩa của câu chuyện trật chìa mà ta vừa hỏi.

Mình không khỏe? Tại sao mình cảm thấy rất khỏe mà lại bị nói là không khỏe? Không lẽ mình đang mắc bệnh gì đó mà bản thân mình không nhận ra?

Họ sẽ suy nghĩ như thế ----- Khi đã nghĩ như thế thì ý thức sẽ bị đánh lạc hướng, giống như không suy nghĩ gì cả, tạo ra kẽ hở để ta xâm nhập vào.

Có điều những ai có chút kiến thức tâm lý học thì sẽ biết về cái kĩ thuật cơ bản nhất trong những cái cơ bản này, nên nếu không biết chọn người mà dùng thì chỉ khiến bộ mặt lừa đảo bị vạch trần thôi.

Nhưng lúc đó, khi tôi với với Sengoku Nadeko ------- với Sengoku chuyện đó, tuyệt đối không phải là Đọc nguội. Tôi nói là bởi tôi biết nó là sự thật.

Tôi đã nhìn thấu nó.

Bằng chứng là Sengoku sau khi nghe tôi nói, cô ta không [ngạc nhiên], cũng không [suy nghĩ].

“A a a a a a a a a a a a a a”.

Cô ta hét lên tức tối.

Mặt đỏ ửng, mắt trợn tròn làm cho khuôn mặt đáng yêu đó trở nên vô cùng méo mó --------- Một tiếng hét mang đầy sự tức giận bên trong.

Ngay lúc đó, bầy rắn phủ đầy khoảng cách giữa Sengoku và tôi chia ra làm đúng hai phần.

Quyền uy tuyệt đối.

Đúng là sức mạnh của một vị thần.

Nhưng hành động ngay sau đó của Sengoku thì có nói thế nào cũng không giống một vị thần ------ Với mái tóc rắn vung vẩy loạn xạ, Sengoku chạy nhanh hết sức đến chỗ tôi. Thái độ điềm tĩnh, hay lạnh lùng ở các vị thần, một chút cũng không có. Thực tế thì để đến được chỗ tôi ----- đang bị trọng lượng của bầy rắn đè, Sengoku cũng phải đến ba lần té nhào do trượt chân vào đống tuyết trơn đang tan chảy bởi sức nóng của bầy rắn.

Tôi còn thấy được cả cái bên dưới lớp váy nữa, đúng là không thể chấp nhận được. Nhưng Sengoku chẳng màng gì đến chuyện đó, cả trang phục đang cẩu thả cũng không thèm chỉnh lại mà thế cứ chạy thẳng đến chỗ tôi,

“Ôi, a, a, a, a a, a a a a a, a a a a a, a a, a, a a, a a a, a a a a, a a a a!”

Cùng với tiếng hét chói lói điếc tai, cô ta đấm vào mặt tôi.

Không phải tát, không phải chặt, mà là đấm bằng những nắm đấm

Tất nhiên là đau.

Nhưng nắm đấm của một cô bé nữ sinh trung học, lại không vận lực thì đối với một người đã trải qua bao lần vào sinh ra tử như tôi, chỉ cần khẽ nghiêng đầu thì đã đủ tránh hết lực của nó.

Nhưng chuyện tôi có bị thương tổn gì không thì Sengoku không quan tâm, cô ta lại dùng tay kia tiếp tục đấm vào mặt tôi.

Không chịu đấm cho đúng cách, cũng không phải tay thuận.

Quả đấm chỉ như vậy.

“Sao…sao ông lại biết? Tại sao lại biết, tại sao lại biết, tại sao lại biết, tại sao lại biết! A, a a a a a a a a!”

Vì cả cơ thể tôi đang bị những con rắn đè lên, nói kháng cự cũng chỉ có thể nghiêng cổ là cùng, nên nói để cô ta đánh thoái mái thì đúng là thoải mái thật.

Không thể tránh hết toàn bộ lực được, cơn đau cứ dần dần tích tụ lại ------- Nhưng phía Sengoku cũng thế.

Nếu dùng nắm đấm để đánh người ta.

Thì nắm đấm cũng sẽ bị tổn thương.

Mà không, trong trường hợp này thì Sengoku chắc chắn còn bị đau hơn.

Dù có trở thành Kami-sama, có được tư cách một vị thần, dù có thể sử dụng được một sức mạnh kinh khủng như thế nào để điều khiển số rắn kia thì ----- cuối cùng vẫn chỉ là một cô bé nữ sinh trung học không quen đánh nhau thôi.

Yếu đuối trong một trận chiến tay không.

Ừ thì chuyện đó, qua một tháng ròng rã vừa chơi dây vừa cân đo tính toán tôi cũng có thể đoán ra như vậy ------ hơn nữa đây là còn một [căn bệnh kì lạ].

Nắm đấm bị tổn thương thì có lẽ sẽ hồi phục sau một thời gian ------ nhưng Sengoku đã quá tức tối, quá giận dữ đến mức không nghĩ đến chuyện dùng sức mạnh để trị thương ------- Cô ta đã phát điên.

Nếu không tự mình trực tiếp đánh tôi mà dùng những con rắn ----- những con rắn độc, thì có lẽ tôi đã xong trong tích tắc tôi, nhưng có vẻ không tự mình đánh tôi thì cô ta không chịu được.

“Vậy ông đã…”

Vừa vung những nắm đấm dính đầy màu, Sengoku vừa hét.

Vừa đỏ mặt vừa hét.

“Đã nhìn thấy rồi, nhìn rồi, nhìn rồi, nhìn rồi, nhìn rồi, nhìn rồi đúng không!”

“Ừm, tôi thấy rồi!”

Không phải đọc nguội, tôi cũng không phải siêu năng lực gia, cũng không phải một nhà tâm linh nên đương nhiên không thể nhìn thấu suốt mọi thứ nhứ Oshino được.

Khác với cái [Nhìn thấu suốt] của hắn, năng lực nhìn thấu của tôi đương nhiên cũng là một loại riêng.

Đúng, không phải là nhìn thấu suốt, mà là [Đã thấy rồi].

“Tôi thấy rồi”

Tôi nói. Nhận ra số răng bị gãy của tôi vẫn còn nằm đầy trong miệng.

“Xoay nhẹ đồng mười yên một cái là mở được thôi.”

Tiền. Đúng là rất quan trọng --------- Tôi cười.

Làm một vẻ thành thật và lạnh lùng hết mức.

“A…..a a a a a a a a a! Đã…đã bảo là tuyệt đối không được mở ra mà ------ Đến cả Koyomi Onii-chan tôi còn không muốn cho xem mà ------ !"

“Bức vẽ đẹp đó chứ”

Tôi nói.

Đúng thế ----------- Đó là thứ nằm trong chiếc tủ bị khóa ở phòng Sengoku. Cái tủ ------ mà tôi đã phải đột nhập trái phép, ờ mà chuyện tôi đột nhập trái phép cũng không phải là hiếm lắm, nhưng nói tóm lại là tôi phải làm đến tận mức đó để “đánh lừa” Sengoku Nadeko, hay để “tìm hiểu” Sengoku Nadeko ----- không có một chút lợi ích nào.

Đó là những quyển sổ.

Không phải là một hay hai quyển, rất rất nhiều quyển.

Ừ thì lúc nhỏ ai cũng vậy thôi, đã từng lấy sổ ghi chú hay vở chép bài ra vẽ khung tranh rồi bắt chước làm họa sĩ truyện tranh còn gì.

Tuy xấu hổ nhưng cũng phải nói là tôi cũng đã từng vẽ như thế.

Dành tuổi trẻ cho những thứ ví dụ như thể thao chẳng hạn, đó có thể là một vấn đề khác, nhưng chuyện trẻ con thích truyện tranh và bắt chước làm họa sĩ thì không có gì là không được cả. Vì đó là thứ có thể làm chỉ với một cây viết chì và một quyển sổ, gần như chẳng phải đầu tư gì.

Thứ chất đầy trong tủ của Sengoku là những quyển sổ như thế. ------ Có thể đó là những thứ nhàm chán thật, nhưng bởi vì nó nhàm chán nên cô ta mới không muốn cho người khác xem những thứ như thế.

Những sáng tác cửa bản thân bị xem thấy.

Chuyện đó cũng như những đứa trẻ dậy thì cảm thấy xấu hổ khi bị xem trộm nhật kí vậy.

Nếu là học sinh tiểu học thì vẫn còn chấp nhận được, nhưng đã lên năm hai trung học,lại với địa vị như hôm nay mà vẫn mơ mộng vẽ vời như thế thì…

Bị nhìn thấy những ảo tưởng của bản thân ------- những tâm tư của bản thân.

Một việc xấu hổ chết đi được.

“Mà nội dung cũng tuyệt đấy chứ……chuyện tình yêu hài hước của mấy con người không có lập trường ấy là sao. Tám chục tuổi rồi chắc?. Kiểu đàn ông như có thật à, thiệt là buồn cười quá đấy. Rồi còn hướng truyện thì khá là ecchi nữa.”

“A a a a a a a a a a a a a!”

“Dữ liệu cho truyện nhiều thế kia đúng là tôi bị choáng thật, nhưng như thế cốt truyện có dài dòng quá không --------- làm thông minh hơn một chút thì sẽ có khối người thích đấy, tôi nghĩ thế”

“Ta….ta sẽ giết giết, giết ngươi, giết ngươi rồi ta cũng chết luôn!”

Bên trong Sengoku như đang bị sự xấu hổ giẫm đạp, nhuộm đầy hổ thẹn lên gương mặt, cô ta tiếp tục đánh tôi.

Chà chà.

Mà còn là “ngươi” nữa à.

Cuối cùng thì ---------- tôi cũng được cô ta lắng nghe rồi.

Từ một Sengoku Nadeko luôn đóng kín con tim, không tin tưởng bất kì ai, không làm bạn với ai đấy.

“Có giết tôi cũng vô dụng thôi. Tôi cũng có tính hay mang theo số ghi chú lắm. Ngày hôm đó xảy ra chuyện gì tôi đều ghi chép cụ thể cả. Nên nếu tôi chết, cuốn sổ đó bị tiết lộ ra ngoài thì những tác phẩm của cô cũng bị công khai luôn đó.”

Thực tế thì làm gì có chuyện như vậy.

Sổ ghi chép của tôi luôn được mật mã ở một mức độ nào đó nên không có chuyện giải ra một cách đơn giản thế được.

“Mà thêm nữa, cô không chịu suy nghĩ à? Những người luôn yêu thương cô như cha mẹ cô, nếu cô cứ mất tích thế này thì đến lúc nào đó họ cũng sẽ mở cái tủ đó ra thôi. Lúc đó cô nghĩ họ sẽ không đọc mà đem đốt đi hết chắc?”

“…………………”

Cô ta không nói nên lời.

Đúng là ngốc thật, không nghĩ đến chuyện đó thật à.

“Thôi thì nếu giờ cô bỏ làm Kami-sama đi, quay về làm người, khi trở về phòng là có thể tự tay xử lý không có vấn đề gì rồi đúng không? Nếu mà cô thấy xấu hổ khi những thứ đó bị nhìn thấy ------- “

“Đừng có đùa! Làm sao tôi có thể bỏ làm Kami-sama vì cái lý do ngu ngốc như vậy được!”

“Lý do như thế, à?”

Tôi nói. À mà vì đang bị đánh nên có lẽ không nói được rõ ràng. Nhưng chỉ cần truyền đạt được điều muốn nói là xong rồi.

“Vậy với lý do nào thì cô sẽ bỏ làm Kami-sama?”

“………………..”

“Hỏi ai cũng vậy thôi…..,hỏi Senjougahara, hỏi Hanekawa, hỏi cha mẹ cô cũng vậy, chẳng ai biết cô có sở thích như thế cả. Không ai nói như thế mà cũng không ai nghĩ như thế cả. Không hề có một thứ gì đó dính dáng đến nó. Không có một chi tiết hay một ám chỉ nào về chuyện đó. Người biết cô thích Araragi thì rất nhiều nhưng người biết nội dung trong trong cuốn sổ ghi ghép của cô thì không có một ai. Cả Araragi cũng không biết đúng không? Có nghĩa là cả em gái của Araragi cũng không biết đúng không? Cô đã cương quyết che giấu những tác phẩm xẩu hổ của mình đến vậy đấy”

Vừa tiếp tục bị đánh vào mặt, tôi vừa nói.

“Cô không nói với bất kì một ai cả. Tức là, vì đó đối với cô là giấc mơ thực sự đúng không”

Giấc mơ.

Nói ra được câu đáng xấu hổ đó tôi cũng hơi ngượng ngịu một chút. Vì người như tôi vừa nói ra câu đó thì nó lập tức nghe có vẻ là một lời nói dối ngay.

Nhưng “nghe có vẻ là một lời nói dối”.

Thì nó chưa hẳn là một lời nói dối.

“Điều ước thực sự thì không được nói cho người khác ----- kể cả là Kami-sama nữa. Ngay cả thầy Fujiko Fujio mà cô rất thích nữa ấy, giấc mơ trở thành họa sĩ truyện tranh ông ấy chỉ kể với mỗi cộng tác của mình thôi.”

Nửa sau chỉ là nói dối. Tôi không biết. Một lời nói dối nghe có vẻ là nói dối. Dẫu trong hoàn cảnh như vậy, mà phải nói là toàn những lúc như thế này, cái lưỡi của tôi vẫn nói dối được thì đúng là đáng ghê tởm.

“Cô hạnh phúc vì trở thành Kami-sama đúng không. Cô đang sung sướng đúng không. Tôi nghĩ vậy. Tôi không nghĩ đến chuyện sẽ kéo cô xuống khỏi cái ngai Kami-sama đâu. Nhưng mà cô đâu phải là muốn trở thành Kami-sama chứ?”

Chỉ là hậu quả của một quá trình khác.

Chỉ là một sự tình cờ không dự tính trước, cô ta nói vậy mà ------- Đó như một vụ tai nạn vậy, giả như đó nó trùng với ý định của ai đó thì ý định đó cũng không phải của Sengoku.

“Cô bây giờ hạnh phúc chứ gì ------- Nhưng chỉ là hạnh phúc, sung sướng, chỉ thế thôi. Chỉ mới nửa năm thôi mà cô đã rảnh rỗi đến mức ghiền chơi dây luôn rồi đấy. Sau khi giết bọn Araragi xong cô định thế nào? Cứ rảnh rỗi suốt vậy à? Tôi nói trước là sẽ không ai đến cái đền này đâu ----- Cô sẽ chỉ là một người canh đền đợi chờ đến lúc mục rữa thôi. Cô chỉ là một người phải cai quản sự hòa bình của thị trấn này thôi. Một lá thăm xui xẻo. Cái đấy dành cho tuổi già đúng không. Với một nữ sinh trung học đang tuổi hoa thì như thế liệu có thỏa mãn? Trước khi sống hết cuộc đời thứ nhất đã vội bước sang cuộc đời thứ hai?”

“……………”

Có vẻ như bị câu Lá thăm xui xẻo đâm mạnh, Sengoku chỉ câm lặng.

Câm lặng và đá tôi.

“Cô không muốn trở thành Kami-sama, cũng không muốn hạnh phúc. Cô muốn trở thành họa sĩ truyện tranh đúng không? Nếu đã vậy ------ Sao không làm đi”

Trở thành như thế này.

Rơi vào hoàn cảnh thế này.

Rốt cuộc cô đã làm gì vậy, Sengoku.

“Phù, phù, phù….”

Có vẻ thể lực đã không chịu nổi nữa.

Sengoku cuối cùng đã dừng đánh tôi ------ Thế nhưng đầu cô ta có vẻ chưa nguội bớt, vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt đỏ ngầu.

“Ông…ông có điên chưa. Cái đó chỉ là vẽ bậy vậy thôi. Nó chẳng đẹp đẽ gì nên tôi xấu hổ không muốn cho ai xem cả. Gì mà giấc mơ chứ….đừng có nói mấy thứ điên khùng vậy.”

Cô ta vừa nói vừa thở hổn hển.

“Cái đó là rác đó ----- Tôi muốn vứt nhưng đi vứt cũng xấu hổ quá nên mới giấu nó”

“Đừng nói về những thứ mình làm ra như vậy chứ Sengoku.”

Tôi nói bằng một giọng quở trách ------ Mà không, có lẽ cũng kèm theo khá là tức giận.

“Tác phẩm của bản thân có thể đáng xấu hổ, giấc mơ có thể đáng xấu hổ. Chuyện đó cứ cho là vậy đi. Chuyện bình thường thôi, nhưng ít nhất thì đừng tự chê bai bản thân mình như thế.”

“……………”

“Với nữa, không phải là nó rất khá à. Diễn biến, cốt truyện, nhân vật, nói thật là một lão già như tôi không đánh giá được nhưng tôi cũng biết được là nó xấu hay đẹp chứ. Mà lúc nãy tôi cũng có nói rồi, tôi cũng hay dùng sổ ghi chép, trong đấy những bức tranh…..ừ thì, tôi cũng có vẽ mấy hình minh họa. Ừm. Ít nhất thì cũng đẹp hơn tôi vẽ đó.”

Nịnh hót, ừm thì nó cũng là một loại lừa đảo. Tôi tự cho là mình vẽ đẹp hơn. Nhưng từ cái sự tự cho đó, khả năng hội họa của Sengoku cũng được công nhận.

“Cô có tài năng đấy chứ”

“Làm gì có chuyện đó”

Trả lời ngay lập tức. Nhưng trả lời ngay lập tức nghĩa là.

“Với nữa, đâu phải muốn làm là làm được đâu.”

“Nhưng nếu không muốn làm thì chắc chắn sẽ không làm được ------ Chuyện đó khác với làm Kami-sama hay trở nên hạnh phúc.”

“……………………”

“Với nữa --------- Kami-sama thì không làm được đâu.”

Nếu không phải là người ---- tôi nói.

Nếu không phải là người thì không thể làm được.

Một sự thật nghiệt ngã ------- Kami-sama thì không thể trở thành họa sĩ truyện tranh được, nên sao cô không bỏ việc làm Kami-sama đí, tóm lại là tôi ép Sengoku theo cách đó.

Trong lúc những con rắn vẫn tiếp tục đè tôi đến chết.

Một người lớn đang nói với một đứa trẻ.

“Nếu giết Araragi và Senjougahara vì một tình yêu mù quáng thì với Kami-sama có thể làm được. Đơn giản phải không. Nhưng đó có phải chuyện cô muốn làm? Có phải thứ cô muốn trở thành? Thật ra thì chuyện đó đối với cô sao cũng được mà? Vì thế nê cô mới cứ thong thả trò chuyện với tôi thế này đúng không ? Vì chuyện đó với cô không có gì quan trọng nên cô mới thoải mái nói ra như thế chứ gì?”

Đó là một sự đổ tội.

Có là chuyện quan trọng thì cũng có khi lỡ mồm nói ra thôi -------- Nói ra có lẽ còn khích lệ bản thân thêm nữa.

Thực tế thì Sengoku lúc thể hiện mình thích Araragi dù không phải là nói ra công khai, nhưng chắc chắn cô ta có làm vậy để thúc ép bản thân ------ Chắc chắn có làm vậy để được thúc ép.

Chuyện đó cũng là giấc ước thôi, tôi không phủ nhận.

Và rồi giấc mơ tan vỡ.

Giấc mơ đó, dù là con người hay là Kami-sama đi nữa cũng không thể biến nó thành hiện thực được -------- Thế nhưng cần gì phải liên lụy đến những giấc mơ khác chứ?

“Sengoku. Tôi yêu tiền.”

“…………..”

“Tại sao ư? Tiền có thể thay thế hết cho mọi thứ. Một một tấm thẻ vạn năng, có thể trở thành tất cả mọi thứ. Có thể mua được hàng hóa, mua được sinh mạng, mua được con người, mua được con tim, mua được hạnh phúc, mua được giấc mơ -------- Một thứ vô cùng quan trọng, và trên hết, là không thế thay thế, nên tôi rất yêu nó”

Tôi nói. Nghĩ lại thì tôi chưa từng nói về tiền như vậy bao giờ cả. Từ lúc còn là học sinh trung học ------- lúc bằng tuổi Sengoku bây giờ, có lẽ đây là lần đầu tiên.

“Nhưng cùng phải nói, là tôi ghét những thứ không thể thay thế lắm. Không có “cái này” không tôi thể sống được, “cái kia” là lẽ sống của tôi, “cái đó” là mục đích tôi sinh ra chẳng hạn ------ Những giá trị tầm thường đó chỉ khiến tôi nổi điên thôi. Bị Araragi từ chối, cô mất giá trị à? Đó là chuyện duy nhất cô muốn sao? Cuộc đời cô chỉ có thể thôi sao? Phải thế không, Sengoku.”

Khi vừa bắt đầu nói thì Sengoku đã đá tôi. Rồi khi tôi nhắc đến tên của Araragi theo kiểu đó, lại khiến cô ta thêm tức giận.

Và Sengoku cũng nhận ra khi đá thì đấm không gây thương tích gì được ------- Những đó với tôi lại là một tín hiệu tốt.

Ít ra thì cô ta cũng nhận ra được việc đó.

Tôi đã kéo Sengoku lại được.

Bằng chứng là chỉ sau một lần đá thôi, Sengoku không liên tục đá tôi thêm hai ba lần nữa.

“Này, Sengoku.”

Thế nên tôi lại nói. Tiếp tục nói.

“Thay vì mệt mỏi cố dính lấy Araragi, cô cứ để cho đứa ngốc nào khác làm chuyện đó thay mình đi. Cô kết thúc chuyện phiền hà đó đi, thay bằng một thử thách khác xem. Chuyện có muốn làm, thích làm còn rất nhiều mà. Còn đúng không? Tôi nói sai không?”

“Chuyện tôi muốn làm ----- thích làm.”

“Khó mà kể hết ra vậy cơ à? Thật sao? Trường nào đó mà cô muốn mặc đồng phục? Số mới nhất của một tạp chí nào đó mà cô muốn đọc? Phần tiếp theo của một bộ phim, ngày công chiếu một tác phẩm điện ảnh, những thứ đó không hấp dẫn sao? Này, Sengoku. Đối với cô, ngoài Araragi ra những thứ khác sao cũng được, đều nhàm chán như nhau cả à? Cô không yêu cha mẹ cô, những công dân lương thiện sao? Thứ tự ưu tiên trong cô, ngoài Araragi ra tất cả đều là rác à?”

“……Không phải thế”

“Vậy thì tại sao. Tại sao chỉ có Araragi được đối xử đặc biệt vậy? Cậu ta là gì của cô hả?”

“……Kaiki-san thì hiểu gì chứ.”

Sengoku sau khi chuẩn bị kĩ càng, ngắm kĩ lưỡng như thể đang sút một trái bóng, đã đá vào mặt tôi, lúc đó đang nằm ra đất -------- Đúng là lực thế này thì có quay mặt thế nào đi nữa chấn thương vẫn không thay đổi được. Cứ thế này thì tôi sẽ bị đá chết thôi.

“Kaiki-san có hiểu gì về tôi đâu chứ.”

“Tôi đã tìm hiểu nhiều rồi. Nhưng đúng là vậy. Tôi không biết gì cả. Không biết một điều gì quan trọng cả. Bản thân cô ----- chỉ có cô hiểu, vì thế chỉ cô mới có thể quý trọng bản thân mình thôi.”

Và nữa, tôi nói.

Có lẽ sắp là câu cuối cùng.

Răng tôi đã gãy bao nhiêu chiếc rồi. Răng cửa thì khá là đắt đấy, khốn thật.

“Và nữa, giấc mơ của cô thì chỉ có cô mới biến nó thành hiện thực được.”

“……..Gì chứ….đổi từ cái này sang cái khác ------ cái này không được thì làm cái khác ------- cứ tùy tiện ----- vậy cũng được à?”

Con người ấy, Sengoku nói.

Máu vừa chảy, tôi vừa trả lời với một giọng không rõ ràng.

“Được chứ, con người mà. Không có cái gì không thể thay thế, không thể thay đổi cả ------- Một cô gái mà tôi biết nhé, một cô gái mà tôi rất rõ ấy, cô ấy luôn cảm thấy tình yêu của mình bây giờ giống như tình đầu vậy. Cô ấy thực sự yêu một người như lần đầu tiên biết yêu vậy. Và chuyện đó hoàn toàn đúng. Nhất định phải như thế ------- Không có chuyện một người duy nhất, không có chuyện một thứ không thể thay thế. Con người là con người, dù sao đi nữa vẫn có thể làm lại, dù sao đi nữa cũng có thể mua lại. Tóm lại là thế.”

Tôi hướng mắt về phía chính điện của đền thờ.

Khi nhận ra thì ----- đám rắn đã biến đi lúc nào không hay. Cả đám rắn mà tôi chắc chắn rằng chúng đang leo lên người tôi, đang đè bẹp tôi, cũng biến mất. Đơn giản là tôi chỉ đang ở tình trạng toàn thân chấn thương đến mức không thể cử động, không thể đứng dậy nổi thôi.

Tôi nhận ra quang cảnh phải có của đền thờ.

Một tòa nhà mới tinh và một điện thờ đìu hiu.

Đám rắn đã làm tuyết tan ra, nhưng có vẻ mùa xuân chi đến với mỗi nơi đây.

Tôi nhìn vào thùng công quỹ trong điện thờ.

“Tiền mà tôi cho cô ấy, đem mua những thứ cần thiết cho việc vẽ đi. Với ba trăm ngàn yên thì có thể mua được đầy đủ mọi thứ đó”

“….Đã nói rồi mà…không phải thế….tôi chưa từng nghĩ sẽ trở thành họa sĩ truyện tranh gì cả ------ Với cả, không phải là tôi muốn trở thành họa sĩ truyện tranh đâu, nhưng nghĩ mà xem, đạp đi cái vận may thành Kami-sama không phải là uống phí à”

Hà.

Nói thế thì tôi không cãi được gì rồi.

Vì đúng con người chưa hẳn muốn làm gì thì sẽ làm được mà.

“Nhưng mà”

Lúc đó, có vẻ như Sengoku lại định đá tôi một cái nữa. Có lẽ là cô ta định đánh tôi nữa. Nhưng cả hai đều không phải, chỉ là một cú đá vào không khí một cách vu vơ, rồi cô ta nắm chặt tay lại như muốn thể hiện quyết tâm.

“Có người vẽ truyện tranh và được gọi là Kami-sama đúng không. Nếu sợ uổng phí thì cứ cố gắng làm được như vậy đi nhỉ”

Cô ta nói. Nói những thứ như thế.

Chuyện đó thì hơi bị ảo tưởng quá, nhưng mơ tưởng gì đều là quyền tự do của mỗi cá nhân mà.

Quyền tự do của con người là như thế.

“Ừm, cô chắc chắn sẽ làm được thôi. Cứ nghĩ là mình bị lừa, cứ làm thử đi.”

Cứ nghĩ là cô bị lừa đi.

Câu cuối cùng tôi nói với Sengoku, đối với một kẻ sống bằng nghiệp lừa đảo thì thật quá sáo rỗng nên tôi im bặt.

Nhưng Sengoku lại nói,

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ để ông lừa”

Cô ta cười như thể không còn cách nào cách.

Cười vì bị lừa thì đúng là một kẻ khó ưa.

Nhưng tóm lại, tuy có hơi trái một chút so với dự tính nhưng như vậy là tôi đã hoàn thành lời nhờ vả của Senjougahara Hitagi “Tôi muốn ông đánh lừa Sengoku Nadeko.”

Mà không.

Có lẽ tôi đã thất bại rồi.

Hơn nữa đó còn là một thất bại nặng nề.

Đưa cánh tay phải mà có lẽ đã nứt vài chỗ do sức nặng của đám rắn ra, tôi cung ngón tay trỏ cốc đầu Sengoku,

“Cái con bé này”.

Truyện Chữ Hay