Đêm trăng non đi qua, đêm nay ánh trăng chiếu tỏ, đã đến lúc nó dần phô bày khuôn mặt thật.
Trong thôn làng chỉ có đống lửa soi sáng đêm tối, đi cách đó vài bước là ngay cả bên cạnh cũng không thể nhìn rõ được. Một khi đi lạc, sẽ cảm thấy như bị bóng tối dưới chân nuốt mất.
Mọi người giờ đang chuẩn bị đi ngủ chuẩn bị cho game ngày mai được hỗ trợ tư tế Lala mời.
“A… cơ mà bạn của anh Iza hình như đều là người kì lạ thì phải.”
Saigou Homura vừa sắp xếp lại thiết bị y tế trong phòng vừa nhớ lại chuyện xấu hổ ban ngày.
Ngoài những thiết bị trên, trong thẻ Gift còn chứa kính hiển vi và thiết bị kiểm tra hạt dùng để nghiên cứu địa chất, giúp cho các hoạt động của họ trên đại lục Atlantic diễn ra rất thuận lợi.
---Phòng của cậu nằm trong một góc thôn làng.
Bất chợt vang lên tiếng gõ cửa. Hóa ra chính là Arjuna đã mất dạng bấy lâu nay.
“Homura, rảnh không?”
“Ưm?... Arjuna! Cậu vừa đi đâu vậy?”
Homura vội mở cửa.
Arjuna đứng trước cửa, gãi gãi má, vẻ mặt khó xử.
“Xin lỗi. Ta tỉnh lại thì đã thấy chỉ có một mình mình trong rừng… Không phân biệt được phương hướng nên chỉ biết đi liều, cố gắng lắm mới về lại trong làng được.”
“Cậu một mình mò đường ư? Đúng là vất vả thật, Suzuka và Asterios không đi cùng cậu hả?”
“Tách ra xong không gặp lại được họ. Nhưng có Asterios đi theo thì nếu không có chuyện gì lớn chắc cũng không phát sinh gì đâu.”
“...Vậy hả. Thôi rồi, trước tiên đi vào đã. Bị lạc trong rừng hẳn mệt lắm, để tôi pha trà cho cậu.”
Được Homura mời, Arjuna trong bộ dạng rách rưới đi vào trong phòng. Một giây sau, hai mắt cậu mở lớn.
Arjuna vừa tò mò vừa khó hiểu nhìn những thiết bị y tế và kính hiển vi, lên tiếng hỏi trong lúc Homura pha trà.
“Chỗ này toàn mấy thứ máy móc ta chưa thấy bao giờ, cậu mang tới đây đó sao?”
“Đây là thiết bị do Tokuteru tự tiện nhét vào trong thẻ Gift.”
“Ý cậu là Indra?”
“Ưm. Tốn mất năm trăm triệu yen đấy… Thôi không sao, vẫn có thể tha thứ được. Nhờ mấy thứ này mà tôi mới giúp được cô bé kia, mấy thiết bị nghiên cứu địa chất cũng có tác dụng rồi… Thôi rồi, cậu ngồi đi.”
Arjuna nhận lấy cốc trà nóng cậu đưa, ngồi xuống.
Lần đầu nhìn thấy túi trà ở thế giới bên ngoài, vẻ mặt Arjuna trông rất kinh ngạc, sau đó liền cảm thấy cấu tạo túi trà này thật quá hợp lí, thế rồi mới uống một ngụm.
“...Phù, cuối cùng cũng được nghỉ.”
“Cậu vất vả rồi. Được rồi, sao cậu lại tìm tôi? Có chuyện gì vậy?”
“Ưm, cũng coi như là có chuyện. Thật ra trong rừng ta có gặp được bạn cũ, từ người đó biết được một chuyện, thế nên ta cần tìm cậu để nói chuyện.”
...A. Homura hết sức bình tĩnh mà uống trà.
“Cậu muốn nói với tôi chuyện về Krishna sao?”
“Đúng vậy. Hẳn cậu cũng biết, Krishna là người bạn không thể thay thế của ta, và cũng là người thầy dẫn dắt… Người đó nhờ ta thuyết phục cậu.”
“Thuyết phục ư… thuyết phục gì tôi?”
“Liệu cậu có thể đưa cô bé bạch tạng cho Krishna được không?”
Homura lắng nghe yêu cầu đột ngột của Arjuna, mặt mũi không thay đổi biểu lộ.
Hẳn đoán được đại khái lúc Arjuna đến tìm cậu. Homura đặt lại cốc trà đã uống hết lên bàn, dướn người tới hỏi.
“Cậu nói cho tôi biết lí do được chứ? Cậu cũng biết cô bé đó sẽ có kết cục ra sao nếu đưa cho Krishna phải không?”
“...Đúng thế. Kết cục chắc chắn là cô bé bạch tạng sẽ mất mạng. Nhưng nhờ vào hi sinh của cô bé sẽ giúp cho loài người tránh khỏi sự hủy diệt cuối cùng.”
Ánh mắt Arjuna bình tĩnh tỉnh táo, giọng nói như thể đang khuyên răn.
Homura lắng nghe tiếp, đến cả lông mi cũng không nhấp nháy một lần.
“Bất kể là ai, từ khi sinh ra cũng đã có sứ mệnh (dharma) bẩm sinh. Hoàng gia có sứ mệnh của hoàng gia, chiến binh có sứ mệnh của chiến binh, nhà khoa học có sứ mệnh của nhà khoa học.”
Hoàng gia mong cho quốc gia thịnh vượng.
Chiến binh bảo vệ quốc gia khỏi hủy diệt.
Arjuna hết lòng nói tiếp, cho rằng Saigou Homura có sứ mệnh bẩm sinh là thực hiện nghiên cứu thể hạt, sẽ có sứ mệnh hoàn tất nghiên cứu này. Nhưng Homura vẫn không bị tác động, mỉm cười lạnh nhạt.
“Arjuna, chỉ nói vậy thì không phải lí do. Trong thời đại của tôi, nói phải có bằng chứng rõ ràng. tại sao cô bé đó nhất quyết phải chết? Chuyện gì mới là sai trái? Những tiền căn hậu quả kia là do ai suy đoán? Trừ khi cậu có thể đưa ra đáp án chính xác, không thì tôi không có cách nào phản bác được.”
Nói như thế quá mức chỉ có lí luận… Homura lắc đầu phủ nhận.
Trong thời hiện đại, những phát ngôn không có bằng chứng xác đáng có bị coi là lừa đảo cũng không thể trách cứ.
Arjuna hơi cúi đầu xuống, nhẹ thở dài.
“...Phải rồi, có lẽ lời ta nói không phù hợp với thời đại của cậu, nhưng ta chỉ có thể dùng lời nói của mình để thuyết phục lí luận của cậu.”
“Vậy hả… Tức là không dụ dỗ được nữa chứ gì?”
“Không, tiếp theo ta định dùng cách khác, thuyết phục cậu bằng các thông tin ta sắp nói đây. Làm đúng như phong cách của thời đại cậu, có một số thông tin về bí mật của đại lục Atlantic này ta có thể cho cậu biết.”
Homura ngạc nhiên mở to mắt, cậu không ngờ người này lại dùng cách này.
Arjuna mỉm cười tự giễu, nhấp một ngụm trà, dựa lưng vào ghế.
“Hẳn cậu đã rõ… [Thiên ngưu] là sự kiện do con người làm ra. Mục đích cũng đúng như cậu đã biết là nhằm tuyên truyền về sự nguy hiểm của nghiên cứu thể hạt cũng nhằm gia tăng quyền lực của nó.”
“Tôi biết. Một mặt là muốn cho thế giới thấy khả năng của nó, chứng minh vũ khí thiên tai sử dụng thể hạt đã được phát minh, mặt khác, để giải quyết chuyện đó, toàn thế giới sẽ phải xúc tiến việc nghiên cứu thể hạt.”
“Ha ha, đúng là rất thông minh. Vậy cậu đã nghe đến chuyện này chưa--- Thứ siêu thú định thả ra để giết chóc, vốn dĩ không chỉ có một mình [Thiên ngưu].”
Vẻ mặt Homura biến đổi.
“...Khoan đã, vậy là sao?”
“Đúng như lời đã nói. Vốn dĩ dự tính là để cả ba [Thiên ngưu], [Người khổng lồ tận thế] và [Con út Gaia] cùng lúc xuất hiện ở thế giới bên ngoài, nhưng hẳn là cho rằng chuyện đó có tác động quá lớn đến toàn bộ thế giới, thế nên [Con út Gaia] bị phong ấn lại lần nữa. Còn [Người khổng lồ tận thế] thì vừa thức tỉnh ở Iceland đã bị chiến binh mạnh nhất Bắc Âu đánh bại… Chủ thần của Bắc Âu đúng là không hổ danh.”
[Người khổng lồ tận thế] xuất hiện ở Iceland--- Hẳn là người khổng lồ lửa Surtr rồi.
Có hứng thú với địa chính trị nên Homura đã từng nghe trưởng bộ phận khai thác Edward Grimnir nhắc đến chuyện liên quan.
Tương truyền Surtr là người khổng lồ xuất hiện trong tận thế các vị Thần, sử dụng lửa và nham thạch đốt cháy đất đai thành tro.
Iceland là khu vực lạnh giá ai cũng biết, nhưng nơi đó cũng chứa đựng một thứ trái ngược, là một khu vực núi lửa nổi tiếng thế giới.
Vùng núi lửa ở Iceland sinh ra do vực sâu địa cầu chống đỡ mảng kiến tạo Bắc Mỹ khổng lồ và mảng Á Âu. Vì sợ hãi thứ sức mạnh nên nó được truyền thành thần thoại về người khổng lồ.
Dù có nói [Người khổng lồ tận thế] Surtr chính là Iceland cũng không có gì phóng đại.
Động mạch chủ ngôi sao hình thành ở giữa đại lục Tây Bắc và đại lục Đông Nam, dư âm của nó chính là linh cách của người khổng lồ Surtr.
“Tương truyền nó sở hữu mật độ thời gian và linh cách kéo dài khoảng chừng ba trăm triệu năm, từ kỷ Permi đến tận bây giờ, chỉ là vừa thức tỉnh đã bị tấn công luôn cũng không thể làm gì được. Lúc nó vừa thức tỉnh, chưa trưởng thành đến trạng thái lớn nhất--- Chủ thần Bắc Âu đã đưa nó tới Khu vườn nhỏ rồi đánh bại, linh cách thoát ra biến thành các người khổng lồ nham thạch lang thang khắp Khu vườn nhỏ.”
“...A? Nói chung là thứ đó không có nguy hiểm gì chứ gì?”
“Đúng thế. Còn chuyện còn lại--- [Con út Gaia] thì không như vậy. Thứ đồ chơi đó vốn là một trong những yếu tố mang tính quyết định của việc tận thế loài người. Một con quái vật sinh ra sau khi động mạch chủ hành tinh tan vỡ, mang theo đất đai trên mình, che kín bầu trời, là con quái vật lớn nhất đến nay trong lịch sử địa cầu, khiến cho loài người gặp nguy hiểm.”
“Nhưng… chuyện đó có xảy ra đâu?”
Nghe được câu hỏi của Homura, Arjuna trầm trọng gật đầu.
“Chỉ có hai vị Thần từng thành công sửa đổi lịch sử hành tinh, Tổ Phụ Thần Zeus và Thần vương Indra. [Con út Gaia] do chính tay Tổ Phụ Thần Zeus đánh bại, đại lục Atlantic này chính là xác chết của [Con út Gaia] dự định sinh ra đó.”
“Xác… xác chết? Cậu nói đại lục Atlantic này là xác chết?”
Giờ thì Homura ngạc nhiên đến không khỏi đứng bật dậy.
Những lời này là nói khối lượng cực to lớn dưới chân đều chỉ là một sinh mạng ư.
Quái vật kiểu này nếu như xuất hiện trong lịch sử loài người hẳn loài người cũng chỉ biết bó tay chịu trói. Bất kể là thời đại nào cũng không thể chống chọi nổi.
“...Bên trên là những thông tin ta biết, có ích chứ?”
“A… ưm, nhưng tại sao cậu lại nói cho tôi những tin này?”
Homura kinh ngạc từ tận sâu trong lòng. Cậu không tìm ra được lí do để người này đồng ý nói cho cậu thông tin trong tình thế hiện tại, cũng biết nếu chuyện dụ dỗ của phía bên kia thất bại, cậu liền sẽ bị tấn công.
Arjuna lại nở nụ cười tự giễu, nhìn Homura với ánh mắt chắc chắn.
“Không có gì, chẳng qua tự nhiên muốn nói mà thôi. Gặp được thiếu niên dám liều mạng nói chuyện trực tiếp cùng ta, ta muốn ban cho một chút phần thưởng. Nếu như tránh được một chút tranh đấu, giảm bớt hi sinh, phát triển tiếp tình huống thế này--- ta thấy làm như thế rất phù hợp với phong cách của Arjuna.”
Người trước mặt tiếp tục tự giễu… Hôm nay thật không thích hợp, bình thường bản thân vẫn lạnh lùng, không thể nào làm chuyện thế này được.
Nếu Arjuna không khóc, nếu Homura không muốn nói chuyện riêng cùng người này, người này không phải loại sử dụng đến cách thức nhẹ nhàng thế này.
“---Thật ra cậu đã phát hiện thân phận của ta rồi đúng chứ?”
Gió đen cuốn lên.
Homura gật đầu với ánh mắt sắc bén, sau lưng đổ ra mồ hôi lạnh.
“...Ưm, ông không phải Arjuna. Ông… hẳn là Krishna?”
“Câu trả lời chính xác, nhận ra từ lúc nào vậy?”
“Ngay từ đầu tôi đã phát hiện ra được. Ông đã thay đổi cách xưng hô, người kia cũng không gọi cha mình là Indra.”
Không chỉ vậy, mối quan hệ giữa Arjuna và Krishna đã được cô gái tên Lamia tiết lộ một chút thông tin.
“---Nói tóm lại,
Arjuna và Krishna là hai anh hùng không tồn tại cùng một trục thời gian.”
Nhà thơ Orpheus cũng đã nói đến chuyện như vậy.
Thời đại tồn tại của Arjuna và Krishna khác nhau.
Muốn giải đáp mâu thuẫn lịch sử này, có thể tìm hiểu theo một số cách.
“Trước tiên là [hai loại nhân cách]. Giả sử Arjuna và Krishna là cùng một người, vấn đề trên liền đã được giải đáp. Nhưng mà giải quyết bằng cách này sẽ tạo ra mâu thuẫn càng lớn hơn nữa. Không chỉ mình Arjuna gặp được Krishna mà thôi. Các anh hùng nhắc đến trong《Mahabharata》... Hoặc ít nhất những anh hùng tham dự trận chiến Kurukshetra nếu không gặp được Krishna bằng một cách thức nào đó, sử thi sẽ xảy ra một mâu thuẫn khổng lồ. Lí do là anh hùng bị Krishna dùng âm mưu dụ dỗ không chỉ có mình Arjuna.”
Anh hùng Krishna đã ép buộc rất nhiều anh hùng khác bên ngoài Arjuna vi phạm lời thề trong chiến đấu. Nói một cách khác, nếu đó là hai nhân cách của Arjuna thì những âm mưu này không thể hình thành.
Ít nhất phải có một [người tự xưng là Krishna] hoặc một [người đã từng gặp Arjuna và huynh đệ của cậu], nếu không những chuyện này không thể diễn ra.
“...Ưm, nếu ta đã không phải nhân cách khác của Arjuna, vậy ta là ai?”
“Tôi tiếp theo sẽ đưa ra bằng chứng. Nhưng trước tiên, cá nhân tôi có một câu hỏi cuối.”
Krishna đang định chuẩn bị chiến đấu lại bị những lời nói cuối khiến cho ngừng lại.
Trong mắt Homura hiện ra vẻ đau khổ, hỏi câu hỏi cuối với Krishna.
“Ông có thật… muốn cứu thế giới?”
“? Tất nhiên rồi.”
“Vậy ông có đồng ý rời khỏi [Ouroboros], hỗ trợ bọn tôi không? Nếu được một người mạnh mẽ như ông đồng ý giúp đỡ, bọn tôi sẽ dễ dàng hơn nhiều, tăng lên được tỉ lệ cứu thế giới. Để đạt được mục tiêu đó, bọn tôi cần danh tiếng chúa cứu thế của [Krishna].”
Krishna nhìn ánh mắt thẳng thắn của thiếu niên trước mặt, bất chợt hiểu ra tại sao Arjuna lại thân thiết với Homura. Hẳn bản thân cũng vì lí do đó, mà một người lạnh lùng như mình lại làm ra chuyện không giống tính cách đến thế.
(...Ừm, cậu cũng khá là giống Arjuna ở một số điểm đấy.)
Ghét chuyện mọi người sát hại nhau, sẵn sàng hi sinh bản thân, mơ tưởng viển vông về chủ nghĩa vị tha.
Sở hữu cảm tính của người bình thường, nội tâm lại mạnh mẽ như anh hùng của thời cận đại.
Nếu không mạnh mẽ như vậy, sao có thể mời kẻ địch muốn giết mình hợp tác.
Krishna cảm nhận được khí phách muốn sử dụng nghiên cứu thể hạt để dẫn loài người đi đúng hướng nhiều thời đại về sau từ trong nội tâm người thiếu niên này.
Saigou Homura được chọn làm người đại diện cho Sakamaki Izayoi thật đúng là vận mệnh.
...Nhưng chính vì như thế, Krishna cảm thấy tiếc nuối từ tận sâu trong lòng.
“Xin lỗi, ta phải từ chối. Các người đang đi tới tương lai sai lầm, sửa chữa sai lầm đó chính là sứ mệnh của [Ouroboros] bọn ta.”
Krishna tuyên bố với vẻ không còn một chút nhân tính.
Thương lượng thất bại, tất nhiên tiếp theo chỉ có thể chứng minh bản thân đúng bằng vũ lực.
Cơ thể Krishna bao trùm bởi gió đen, lấn át Homura, phát ra sát khí như thể khiến người ta đóng băng.
“Saigou Homura… Không, phải gọi cậu là Ma vương Azi Dahaka. Nếu quý trọng tính mạng của hóa thân này, ta khuyên ngươi nhanh chóng xuất hiện đi. Để cho chúng ta giải quyết nốt trận chiến đêm qua--- Hay, ngươi thích bị đánh không thể kháng cự nổi?”
“---”
Homura cúi đầu, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Nhưng khoảnh khắc sơ hở thiếu cảnh giác này tạo ra cơ hội cho Krishna có thể tấn công. Kẻ này dùng tay phải lấy ra chakram, nhắm thẳng vào cổ Homura mà chém.
Khoảnh khắc lưỡi đao sắc bén chuẩn bị chạm vào da cổ---
*
Saigou Homura biến mất.
Đồng thời trong mắt Krishna hiện ra bầu trời đêm.
Kẻ này đã đi xuyên không gian, bị đưa vào sâu trong khu rừng.
“Đây là… bước nhảy không gian---?”
“Chậm chạp quá!”
Cơ thể Krishna mất thăng bằng do chém vào không khí, liền bị kiếm kĩ tuốt vỏ của Asuka đánh tới. Đã mắc hai lớp bẫy, Krishna không cách nào né được hoàn toàn đòn tấn công của Asuka, trên người dính một nhát chém chéo.
Đây là đòn tất công tất sát, một đòn tấn công bất ngờ chỉ có những lúc không thể phản kháng thế này mới dùng tới được.
Krishna bị bước nhảy không gian của Suzuka đưa tới, không có không gian để né tránh, Asuka lại ở ngay bên cạnh dùng kiếm kĩ tuốt vỏ.
“Thành… thành công rồi!”
“Đã thành công tấn công bất ngờ! A, mọi chuyện còn lại nhờ các chị hết đấy!”
Suzuka ngay lập tức trốn vào bóng tối khu rừng, đây hẳn là chuyện được sắp xếp từ đầu. Nếu không có sự trợ giúp của cô, vốn dĩ kiếm kĩ của Asuka không cách nào chém trúng được Krishna.
Kế hoạch tất sát này tấn công nhằm vào khoảnh khắc Krishna ra tay, như vậy mới thuận lợi đến thế.
“Dám… ư…! Dùng cái trò tiểu xảo này… Ô a…!”
Gió đen dần tán loạn, rõ ràng là đã mất khống chế.
Gió đen liên tục bay tứ tán khiến cho cây cối méo mó, đất đai rực cháy, gió bốc lên cuồn cuộn, không phân biệt gì tấn công mọi thứ xung quanh.
“Khốn… khốn nạn… ngươi... các ngươi… làm… làm gì ta…!”
“Fufu, ta đã chém đi linh cách và truyền thuyết của ngươi. Nếu ngươi đúng là người chúng ta dự đoán… Đòn tấn công này hẳn là đã thành công, [Nhà thơ Krishna]!”
Asuka giữ vững tư thế thủ kiếm, vạch trần bộ mặt thật của Krishna. Đúng như những gì Parashurama đã nói vài ngày trước, [Krishna] nguyên bản là tên vị Thần của dân thổ địa.
Sau này mới biến thành nguyên gốc chúa cứu thế của Vua David, trở thành anh hùng trong sử thi [Mahabharata], cùng là nhà thơ răn dạy Arjuna trong thánh điển [Bhagavad Gita].
Thế nên vị thần Krishna này sở hữu hóa thân của nhiều hình tượng, một tồn tại vô cùng mạnh mẽ.
Izayoi xuất hiện từ trong bóng tối, bảo vệ Suzuka đằng sau, nở ra nụ cười không biết sợ là gì.
“Trong lịch sử cũng thấy không ít người tự xưng là hóa thân của Krishna, coi bộ điều kiện để làm hóa thân Krishna cũng không nghiêm khắc mấy. Ta nghĩ yêu cầu chắc cùng lắm là [giai cấp tư tế] và [có thể hi sinh bản thân cho ý chí của Krishna] thôi chứ gì.”
Krishna là hóa thân của Thần.
Hay đúng hơn là [người bất kì được lựa chọn làm đại diện cho Krishna].
“Arjuna và Krishna đúng là có quan hệ thật, thế nên khi nói đến mối quan hệ hai bên không thể nào coi nhẹ sự tồn tại của [Bhagavad Gita] được. Nói cách khác, có thể đoán rằng Krishna ngươi là một [người đại diện] cũng lấy tên là Krishna, được thần Krishna bố trí cho xuất hiện để hình thành [Bhagavad Gita]... Nhưng---”
Vẻ mặt Izayoi dần trở nên nghi ngờ, vì tình trạng của Krishna rất kì lạ.
Gió đen tràn ra từ trên người kẻ này vẫn không ngừng lại.
Linh cách đã bị chém đi vậy mà không có tác dụng gì rõ rệt.
“...Suzuka, trốn về làng ngay. Có chuyện không ổn rồi.”
“Nhưng… nhưng mà…”
“Cứ đi đi! Đưa Homura và cô bé bạch tạng chạy theo!”
“V… vâng!”
Nghe Izayoi gào lên, Suzuka rụt người lại, thận trọng biến mất.
Sau đó chuyện kì lạ diễn ra.
Một thứ hình người thoát ra khỏi cơ thể Arjuna. Nguồn gốc gió đen cũng chuyển thành thứ đó. Izayoi và Asuka đều nhìn thấy thứ hình người đó… Một thanh niên có mái tóc đen, nhà thơ Krishna.
Krishna đau đớn giãy dụa, phẫn nộ trợn trừng nhìn mấy người Izayoi.
“Xem… chuyện các ngươi làm đi! Nhờ ta và Arjuna mới ngăn chặn được thứ đồ chơi kia! Nếu chỉ có kẻ không phải người Arya như ta… nếu tách ta và Arjuna ra sẽ không thể ngăn lại được nữa… tất cả sẽ bị hủy diệt…!”
Sự tức giận vô cùng của Krishna không phải do bị chém mà là một chuyện khác. Nhưng--- cơn gió đen có thể che đi cả ánh mặt trời này rốt cuộc là thứ gì?
Ít nhất Krishna hẳn không có truyền thuyết về việc khống chế gió đen.
“Lẽ nào… trong cơ thể Krishna còn có chứa một tồn tại khác?”
Mọi người đề ra kế hoạch này đều không thể ngờ… Trong linh cách của kẻ tự xưng Krishna còn có nuôi dưỡng thứ quái vật khác.
Gió đen ngay lập tức khuếch đại, bao trùm toàn bộ bầu trời, khiến cho đại lục Atlantic phủ bên trong màn đêm đen kịt. Thứ gió đen hung bạo như thể muốn nuốt trọn cả sức sống của đất đai, thật giống báo hiệu của chuyện chẳng lành.
Cả người Krishna phun ra gió đen, như thể cái nồi lớn của địa ngục. Gió đen cuốn thẳng lên trời, đến cả những người tài trợ đang ở trên tàu hỏa tinh linh cũng có thể chứng kiến vẻ hùng bá của nó.
Bên trong tàu hỏa tinh linh đang bay lượn trên bầu trời đại lục Atlantic, Mikado Tokuteru đứng bên cửa sổ nhìn vào gió đen.
“...Tch, hóa ra ngươi đúng là nguồn gốc của [Cơn gió hoang phế (End Emptiness)] ư?’
Ông mang theo vẻ mặt một vị Thần vương ngạo nghễ nhìn thế giới, lườm thẳng con quái vật được thức tỉnh.
Dù là Izayoi, Asuka hay You đều bị cảm giác nguy hiểm mãnh liệt không ngờ kia khiến cho kích thích, run rẩy.
Bên trong cuồng phong hỗn loạn… Krishna chậm rãi đứng dậy.
Sau đó, kẻ này nhìn chăm chăm vào thanh kiếm trong tay Kudou Asuka.
“---Một thanh kiếm không e dè thứ gì… Tuy chỉ có hình dạng, nhưng không ngờ thanh kiếm sao cực tương đã hoàn thành. Vua Gilgamesh và nữ hoàng Erinn khốn nạn, hủy hoại chìa khóa ngôi sao còn chưa đủ sao.”
“Ể?”
Giọng nói của Krishna có dáng vẻ khác hẳn khi trước.
Asuka không khỏi nghi ngờ, Krishna thì đã biến mất ngay sau khoảnh khắc đó.
“Chủ nhân!”
Nhận thấy chủ nhân gặp nguy hiểm, Almathea hóa thành lớp phòng hộ, chắn lại trước mặt Asuka.
Nhưng đòn tấn công bằng vuốt sắc của kẻ địch lại dễ dàng đâm xuyên lớp phòng hộ của cô. Vuốt sắc ác độc mặc kệ Almathea thét lên thê thảm, nhằm thẳng Asuka đánh tới.
Cánh tay phải đó--- Bị You tóm lấy với tốc độ và sức mạnh càng lớn hơn nữa.
“A…?”
“Tên kia… ngươi định làm gì Asuka!”
Tiếng rống chứa đầy phẫn nộ khiến cho cả khu rừng cũng chấn động theo.
You phun ra lửa Kim Sí từ hai tay, không một chút nương tay tấn công Krishna. Gió nhiệt đốt cháy mặt đất, cây cỏ chạm đến khí lưu đều biến mất ngay lập tức, hít nhẹ một hơi cũng đủ đốt trụi phổi.
Sức mạnh khi trước phải [Mục lục sự sống] biến đổi rồi mới có thể sử dụng giờ lại liên tục phun ra từ trong cơ thể You.
You vươn một tay tới nắm lấy đầu Krishna như một con dã thú, đè đầu hắn xuống đất, đồng thời vẫn liên tục phóng ra lửa Kim Sí. Trong ngọn lửa như thể đốt cháy cả linh hồn, không thể ngờ Krishna lại mỉm cười.
“A… Đại Bằng Kim Sí Điểu? Nếu không phải cơ thể này thì đã khó khăn rồi.”
“Ô!”
---Không tác dụng.
You ngạc nhiên vô cùng vì chuyện đó, trước khi bị phản công đã hất bay Krishna về phía đỉnh núi phương xa, Krishna bị hất đi chỉ riêng sóng xung kích phát ra đã bẻ gãy rất nhiều cây cối, nhưng riêng hắn không mảy may chút nào.
“Izayoi, Asuka, cẩn thận! Cơ thể tên đó có thân thể bất tử!”
“Gì!? Vậy là có cơ thể của Krishna sao?”
Krishna có một truyền thuyết, ràng ngoại trừ điểm yếu, tấn công tất cả các bộ phận khác đều vô tác dụng. Cùng loại với Gift của Achilles trong nhóm thần Hi Lạp.
Kẻ đó đứng dậy giữa khu rừng rực cháy, vừa mỉm cười lạnh lẽo vừa phóng ra gió đen. So với Krishna giao đấu với họ khi trước, kẻ này bộc lộ ra khí thế càng nguy hiểm hơn.
Người đàn ông trước mặt họ liếm ngón tay dính máu, vui vẻ cười lớn.
“Con nhóc kia nhạy đấy. Dám thả đầu lão nương ra chậm một chút nữa là lão nương đã chặt đầu mi rồi.”
Nghe thấy thế, You tranh thủ sờ lên cổ mình.
Chỗ động mạch cổ có một vết chém nhỏ.
“Đáng ra lão nương phải ngủ đến lúc [Con út Gaia] thức tỉnh mới đúng… Thôi không sao, tình hình hiện tại ra sao? Muốn tìm người giải thích nhưng lại không có tên tùy tùng nào thế này ư. Nếu cứ để lão nương một mình, lão nương có thể thoải mái nuốt đi tất cả, như vậy cũng được chứ? Ngoại trừ Bạch Dạ Vương, Algol hoặc Indra ra, không có cách nào cản được lão nương đâu.”
Kẻ đó khoanh tay trước ngực, nở ra nụ cười gượng. Người đàn ông này--- Mà không, theo cách nói chuyện, hẳn là phụ nữ mới đúng… chỉ nhìn mấy người Izayoi như nhìn một đống thịt.
Nhìn ngắm một lúc, người đàn ông chợt trợn trừng mắt, như thể đột ngột nhận ra gì đó.
“Ưm?... Tên nhóc kia, mi là ứng cử viên Origin?”
“Gì cơ?”
Trong đầu Izayoi tràn đầy dấu hỏi chấm.
Cụm từ [ứng cử viên Origin] cậu đã từng nghe thấy ở [thành phố Kouen], không ngờ hóa ra đó là nói mình.
(Ứng cử viên Origin? Mình ấy hả! Nhưng Origin là cái gì?)
[Sakamaki Izayoi] là một anh hùng chưa có truyền thuyết.
Thế thì Izayoi là nguyên gốc (origin) của cái gì được?
Theo như câu chữ thì ứng cử viên Origin hẳn phải là anh hùng của thời kì cổ xưa.
(Vậy tức là… Ứng cử viên Origin không phải được lựa chọn thông qua thời kì lịch sử mới hay cũ… Phải có tiêu chuẩn chọn lựa khác ư?)
Trong khoảng thời gian chưa đến một cái nháy mắt, Sakamaki Izayoi tập trung nghiên cứu ý nghĩa cụm từ ứng cử viên Origin.
Nhưng khoảng thời gian đó đã đủ để gặp nguy hiểm chí mạng.
“Kiếm sao cực tương, ứng cử viên Origin, mục lục sự sống… Ư! Ra là vậy! Lão nương hiểu rồi! Vậy tức là--- Bọn mi chính là những người mạnh nhất loài người (Million Crown)!”
“...? Million Crown (Một triệu vương miện)?”
Krishna vui sướng đến nỗi run lên bần bật.
Đúng thế--- Chính mấy người Izayoi cũng không biết.
Lúc bọn họ được triệu hồi tới đây cũng bị đàm tiếu như thế.
Họ không biết sự thật rằng bản thân được triệu hồi với tư cách [những người có địa vị cao nhất trong loài người].
“A! Không thể tin nổi! Lão nương cũng biết lão nương rồi sẽ phải ra mặt, nhưng không thể ngờ những kẻ ngăn cản lão nương lại không phải Hoàng Đế hay vua Gilgamesh, nữ hoàng Eriin cũng không nốt, lại là đám nhóc bọn mi! Bằng chứng cho việc kế hoạch những kẻ kia vẫn diễn ra thuận lợi đó sao!”
Người đàn ông dướn người tới như một con thú hoang, nhìn ba người với vả thù địch rõ rệt.
“Được, việc đã đến nước này, coi như một cuộc chạm trán nhỏ đi! Quyền ngôi sao lão nương để trong người Krishna còn nửa tiếng nữa là mất công hiệu! Đám nhóc, dùng hết khả năng đối kháng cái chết xem nào…!”
Krishna tuyên chiến, lấy gió đen bọc lấy cơ thể.
Biến thành bộ dạng còn kinh khủng hơn một con dã thú, Krishna lao thẳng tới mấy người Izayoi bằng tốc độ không thể bắt kịp bằng mắt thường.
Chỉ có You kịp đối kháng với thế lao mà đến Izayoi cũng không phản ứng kịp.
Lửa Kim Sí quấn lấy tay phải cô, tay trái giơ lên cây gậy của Quetzalcoatl, gào lên.
“Izayoi còn chưa bình phục… Đừng hòng ta cho ngươi tiếp cận hai người họ…!”
“Vẫn chưa hiểu sao con nhóc! Kể cả sức mạnh Chủ Quyền Ngôi Sao của Thần Sao Kim còn không đủ để làm ta sợ hãi đâu! Giờ thì, chứng kiến bầu trời trong mắt lão nương đi!”
Nghe thấy thế, You nhìn vào hai mắt con dã thú.
Sau đó, cô sợ hãi đến mặt mũi tái nhợt.
Trong mắt con thú đen có ngôi sao--- chòm sao--- không, là những vì sao giữa trời đêm, đang tỏa sáng.
“Ngươi… chẳng lẽ là Tinh Linh…!”
Ba loài mạnh nhất quản lí Khu vườn nhỏ.
You đã từng đấu với loài Thần và Rồng thuần huyết, nhưng chưa từng chiến đấu với Tinh Linh. Con thú đen cười lớn, chỉ với răng sắc đã cắn tan cây gậy Quetzalcoatl.
Cây gậy bị phá hủy ngay lập tức biến trở lại [Mục lục sự sống].
“Không xong rồi… mình không đấu lại---!”
You cảm thấy mối nguy hiểm tính mạng mạnh mẽ chưa từng có, lưỡi hái tử thần đã kề ngay trên cổ cô.
Nhưng khoảnh khắc đó--- một thanh niên quyết tâm liều chết.
“『Override--- with Another crown---』!"
Izayoi chịu đựng nỗi đau như thể toàn thân đều bị đốt cháy, biến cả cơ thể thành thể hạt, lao thẳng tới trước với tốc độ ánh sáng. Trông thấy đòn tấn công trên, đến cả Tinh Linh cũng sẽ thấy kinh hãi.
Trong trạng thái không thể cử động, mười nghìn cú đấm nhắm thẳng vào nội tạng đối phương.
Nhưng Izayoi không cảm thấy được mình đã đánh trúng kẻ địch.
Cơ thể Krishna không thể bị thương, gió đen cũng có thể ngăn cản toàn bộ đòn đánh.
Nếu kẻ này đúng là Tinh Linh tức là phía sau gió đen sẽ có siêu khối lượng lớn đến không tưởng, không thể nào chống đỡ nổi.
(Hỏng… mình đến một giây cũng không thể cáng đáng…!)
Izayoi đành liều mọi giá đánh cược, hét về phía Asuka.
“Tiểu thư! Giương kiếm lên! Almathea! Dùng toàn bộ khả năng bảo vệ cô ấy!”
“Ể… a… đã rõ!”
Asuka hiểu được Izayoi có kế hoạch nào đó, giương kiếm lên chuẩn bị.
Nhưng kẻ địch không mặc kệ cho họ hành động. Con thú đen tấn công Izayoi đang trong thể tinh thần, há mồm cắn vào vai cậu. Cơn đau thấu trời khiến người ta phải giãy dụa ập lên Izayoi, thể hạt thay cho máu phun ra.
Tốc độ quá nhanh nên cậu không thể phản ứng kịp, không điều khiển nổi cơ thể.
Hai người xuyên phá núi sông, vụt qua sông hồ, bay giữa đại lục Atlantic, cuốn lên từng đợt cát bụi.
Con thú gió đen tức giận liên tục cắn Izayoi, trong thể tinh thần, cậu cố nhịn đau, cố chuyển hướng qua Asuka. Izayoi lao thẳng tới Asuka như một ngôi sao chổi--- hướng con thú đen đang ôm chặt vào lưỡi kiếm của cô.
“A… ưm?”
Con thú đen không phát ra tiếng rên đau đớn, chỉ là ngạc nhiên.
Nhưng kết quả này đúng như kế hoạch của Izayoi, gió đen bất chợt biến mất, rời khỏi cơ thể Krishna.
Con thú đen ra vẻ đây chỉ là chủ quan nhất thời, cơ thể dần co lại, cũng mờ đi.
“...Tch, nói là cuộc chạm trán nhỏ mà cũng chơi đùa hơi quá nhỉ. Nếu dùng quyền khuếch đại bầu trời của lão nương, làm sao lại thất thủ trước đám nhóc con bọn mi được.”
Con thú đen nhìn vào thanh Ame no Murakumo trong tay Asuka với ánh mắt tức giận và sung sướng.
“Kiếm sao cực tương… Chỉ một nhát kiếm mà đã có thể chia cắt được lão nương. Kẻ sử dụng còn chưa thuần thục đã có hiệu quả đến thế, đúng là một thanh kiếm khó tin. Đám vua không chọn Thần mà đặt cược vào sức mạnh loài người coi như đã chiến thắng.”
Con thú đen vui vẻ cười nói.
Nhưng ba người Izayoi không đáp lời. Lần giao chiến vừa qua chỉ trong khoảnh khắc, nhưng rõ ràng là lần nguy hiểm nhất kể từ khi họ đi tới Khu vườn nhỏ.
Izayoi cả người đổ mồ hôi lạnh, hỏi Krishna.
“Ngươi… cuối cùng là ai chứ? Kẻ chủ mưu của [Ouroboros]?”
“Chủ mưu [Ouroboros]? Mi nói cái gì?”
Con thú đen nghiêng đầu, dường như không hiểu gì.
Phản ứng này coi bộ không phải dối trá.
Izayoi lại càng cảnh giác hơn, nắm chặt nắm đấm lại.
“Vậy ngươi rốt cuộc là thứ gì? Thần? Rồng? Hay là… Tinh Linh?”
Nghe được câu hỏi đó, con thú đen dường như đã đợi từ lâu rồi, dùng lượng sức mạnh còn lại phun ra một cơn gió lớn.
Kẻ đó dùng cuồng phong thô bạo che đi ánh sao, ngôi sao trong mắt nhìn chăm chú ba người, há to cái miệng như có thể nuốt trọn dãy núi mà cười.
“Mi muốn biết lão nương là ai?--- Ha ha, được, đúng là phải trả lời mi.”
“---Ô…”
“Lão nương là một trong những Đại Tinh Linh của sao xanh (địa cầu)! Các người gọi lão nương là mẹ, là người phát ngôn, người đại diện của hành tinh! [Kẻ địch thế giới], tồn tại hủy diệt loài người--- cũng chính là [kẻ địch loài người], vua của loài sát nhân!”
“Cái…!”
“Ngươi nói loài sát nhân?”
Cả ba đều thốt lên, quay qua nhìn nhau.
Đúng như lời nói, loài sát nhân là giống loài [giết loài người].
Không phải để no bụng, không phải vì cạnh tranh sinh tồn, mà là giống loài [giết người vì giết người].
Ví dụ tiêu biểu của loài sát nhân là linh thú Peryton. Loài linh thú không phải [giết để sinh tồn] mà [giết để giết] kiểu đó rất hiếm, cũng vì thế mà chúng nổi tiếng.
Như quái vật Minotaur không cần thiết phải ăn thịt người làm gì, cũng bị phân loại vào loài sát nhân--- chỉ là mấy người Izayoi chưa từng gặp được loài sát nhân nào mạnh thế này.
“Không cần ngạc nhiên, Peryton là giống loài chỉ có ở đại lục Atlantic, một trong những loài linh thú do [Con út Gaia] tạo ra. Loài sát nhân và Tinh Linh tương đồng về cấu tạo và suy nghĩ, nếu con nhóc Tề Thiên Đại Thánh giết tên em trai ngu độn, nhận lấy sứ mệnh thì bọn ta đã có thể thức tỉnh sớm hơn rồi.”
Bán Tinh Linh Tề Thiên Đại Thánh--- Chuyện đó mấy người Izayoi cũng đã từng nghe.
Hỗn Thế Ma Vương là em trai Tề Thiên Đại Thánh, từ khi sinh ra đã có sứ mệnh ăn thịt người.
“Đúng là thứ tinh nữ ngu đần… Đã bị đám thần nhục mạ đến thế, vậy mà vẫn đứng về phe loài người và đám thần. Giết tên em trai đi rồi ăn nội tạng hắn là có thể giải thoát, nhưng không, con nhóc đó lại để tình cảm ảnh hưởng.”
“---”
Giết em trai mình rồi ăn nội tạng.
Một hành động tra tấn như thế mà vua loài sát nhân lại nói ra như thể một nghĩa vụ hiển nhiên.
Thái độ đó khiến cho Izayoi và Asuka đều tức đến lộ rõ ra bên ngoài.
“...Hừ! Lâu lắm mới gặp được một tên khốn hết thuốc chữa như thế này.”
“Tôi đồng ý. Không cần biết kẻ này là Tinh Linh địa cầu hay gì đi nữa, dám không tôn kính bi kịch do việc không giết người thân mà lại nhục mạ người khác như thế, đúng là hết sức quá đáng.”
Giờ thì hai người lại tràn đầy ý chí chiến đấu, coi bộ đối thủ là Tinh Linh cũng mặc kệ.
Đây không đơn giản là dẫm vào điều cấm kị.
Con quái vật này vừa nói ra hành động Izayoi và Asuka ghét nhất. Vốn dĩ hai bên đã không thể hiểu nhau, nghe xong mấy lời trên lại khiến họ từ bỏ luôn lựa chọn [cố hiểu kẻ địch].
Vua loài sát nhân trợn trừng đôi mắt sao, vừa cười lớn vừa dần biến mất.
“Fufufu, đúng là một đám nhóc con ngây thơ… Vùng đất này không còn cảm nhận được cái khóa thể tinh thần nữa, [Con út Gaia] chuẩn bị thức tỉnh rồi. Sau đó sẽ đến lượt lão nương! Đám nhóc bọn mi cẩn thận vào đấy, đừng để kẻ khác cắn đứt cái cổ yếu ớt của bọn mi!”
Gió đen biến mất hoàn toàn giữa tiếng cười lớn.
Sau khi tiếng cười cũng lịm dần, xung quanh trở về với sự yên tĩnh. Đến khi tiếng lá cây xào xạc trong rừng lại vang lên, Izayoi thở dài thườn thượt.
“...Đó là một Tinh Linh thực sự, lại còn là loài sát nhân nữa.”
“Ưm… Không ngờ được lớp phòng hộ của Almathea không chịu nổi một đòn.”
“...Ưm, mình cứ nghĩ đã chết rồi cơ… Nhưng mà…”
You nhẹ thở ra, mỉm cười.
Izayoi và Asuka vẫn đang trong lúc căng thẳng, đều nhìn cô với vẻ khó hiểu.
“Chuyện này… làm nhớ lại lúc mới đến Khu vườn nhỏ.”
“Gì… gì cơ?”
“Ưm, Ma vương chúng ta khiêu chiến đầu tiên… chính là Shiroyasha còn gì?”
Nghe được câu trả lời của You, hai người nhớ lại… Cô nói đúng.
Lúc ba người họ vừa được triệu hồi tới Khu vườn nhỏ--- Người cản trở họ chính là [Floor Master] được ca tụng mạnh nhất phía đông, [Bạch Dạ Vương] Shiroyasha.
“...Ưm, nói đúng thật.”
“Khi ấy đúng là đáng sợ thật. Tự nhiên gặp phải người có thể can thiệp vào quỹ đạo vận hành hành tinh, đến tôi cũng phải chịu nhượng bộ.”
“Đúng thế… Nhưng giờ thì khác rồi.”
Thấy nụ cười hiếu chiến trên mặt You, Izayoi và Asuka đều hơi bất ngờ.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau, cả hai cũng mỉm cười y hệt vậy.
“...Đúng thế, do bất ngờ nên sợ mà thôi, không phải đối thủ không thể chống lại.”
“Chúng ta đều có lá bài tẩy để chiến đấu với Ma vương.”
“Ưm, giờ đã khác lúc mới được triệu hồi ba năm trước rồi. Chỉ là còn thiếu một chút. Mình nghĩ community chính là thứ bù đắp những thiếu sót đó, thế nên---”
You phủi đi bụi bặm trên áo, đứng dậy.
Sau đó quay người lại, đưa hai tay tới, mỉm cười.
“Izayoi, Asuka--- chào mừng hai người trở lại [No Name].”
Nghe được lời đoàn tụ đầy vẻ giả vờ mùi mẫn này, cả ba đều bật cười. Coi bộ làm thủ lĩnh giỏi đến thế, cô cũng đã trưởng thành nhiều về mặt tâm lí. Nếu là You ba năm trước thì không thể tin nổi sẽ nói ra như vậy.Izayoi vuốt tóc lên, nhấc Krishna và Arjuna đang hôn mê dậy.
“Dù sao thì nhiệm vụ cũng hoàn thành rồi, cô bé bạch tạng tạm thời sẽ an toàn. Dù rất muốn ngay lập tức giải câu đố của đại lục Atlantic, cơ mà---”
Izayoi nói đến đó, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Tàu hỏa tinh linh đang đi vòng theo hình xoắn trôn ốc, hạ xuống bên cạnh mấy người Izayoi.
“...Trước tiên phải đi tìm ai đó hiểu chuyện, hỏi xem câu đố đại lục Atlantic, chiến tranh chủ quyền mặt trời với cả quái vật tự xưng loài mạnh nhất là gì mới được.”
*
Mặt khác--- trong bóng tối khu rừng, một cô bé ma cà rồng đã chứng kiến hết mọi chuyện diễn ra.
“...A a a a…!”
Lamia Draculea ngồi gục dưới đất, mặc cho những giọt nước mắt như đá quý rơi xuống.
Những giọt nước mắt này không phải do đau khổ, mà do cô vừa thắng được ván bài đặt cược toàn bộ mọi thứ cùng lập trường của cô, thế nên vui mừng đến không thể ngừng khóc.
“Tìm được rồi… mình… tìm được rồi! Mẹ! Bác… La… Lamia cuối cùng cũng tìm được rồi…!”
Tương truyền trên người mẹ của Lamia có lời nguyền không thể hóa giải.
Mẹ của cô cố gắng sửa chữa sai lầm, thực hiện sứ mệnh [Kị sĩ Khu vườn nhỏ]. Muốn phá giải lời nguyền của cô, chỉ có cách sử dụng sức mạnh của [Chúa cứu thế].
Nhưng có thanh Ame no Murakumo của Kudou Asuka thì không cần đến thứ đó nữa.
Dùng thanh kiếm sao đó là có thể cứu được mẹ Lamia ngay.
(Mẹ hãy chờ con thêm chút nữa, cả bác Leticia nữa. Con chắc chắn sẽ cầm theo thanh kiếm đó về. Sau đó ba người chúng ta sẽ có thể mãi mãi… mãi mãi sống cùng với nhau.)
Lamia lau nước mắt, nhìn lại về phía trước mặt. Rồi lấy ra từ thẻ Gift chiếc điện thoại quay số kiểu cổ, gọi đến loài người duy nhất cô tin cậy.
Rồi, từ trong tai nghe vâng lên tiếng bắt máy.
『...Có chuyện gì vậy? [Blonde my fair lady (công chúa hoàng kim)] đáng yêu của tôi?』