Tiếng ngáy của con rồng vang vọng đến tận những nơi sâu thẳm trong lâu đài trên mây.
Thân thể khổng lồ của con rồng này dài hơn cả sông, ngay cả thung lũng trong lòng núi cao cũng không thể chứa nổi.
Kể cả khi đây là Khu vườn nhỏ nơi Tu La Thần Phập tụ tập, một con rồng to như thế cũng là cảnh tượng hiếm thấy. Dù cho có cơ hội diện kiến thì bất cứ ai cũng sẽ thấy được cái chết ngay lập tức.
Từ xưa đến nay, loài rồng luôn là loài canh giữ vàng bạc và châu báu, con rồng này cũng không phải là ngoại lệ. Ở trung tâm thành trì mà nó bao mình vây quanh, bất chấp dòng cuồng phong chảy xuôi của khí quyển, là một tòa lâu đài trên mây. Tại đây, không chỉ các con phố không bị gió và thời gian mài mòn mà giữ nguyên hình dạng, ngay cả các bức tường cũng không một chút hỏng hóc. Như thể đang được một sức mạnh nào đó bảo vệ, cảnh quan bên ngoài cũng không có lấy một chút thiệt hại nào. Nếu muốn tìm chỗ bẩn để phàn nàn thì cũng chỉ có vết nhơ hình người được in dấu vào trên tường đài quan sát.
Ngay cả những Community cấp cao cũng khó có thể xây dựng một tòa thành trì hùng vĩ như nó.
Có gọi nó là một thứ vũ khí di động trên không cũng không có gì sai. Và đối với những Community với mong muốn kiến tạo quốc gia trên một thành trì, thì tòa lâu đài trên mây này quả thực là một báu vật. Vậy nên số lượng lớn những người kiêu ngạo sau khi nghe được về lời đồn của tòa lâu đài trên mày này liền đi tới thách đấu, sau đó rời khỏi cõi đời cùng với danh tiếng liều lĩnh của mình.
Những kẻ gan dạ đứng lên khiêu chiến với con rồng khổng lồ và những kẻ buộc phải bỏ chạy khi biết không thể chiến thắng.
Tất cả những người thách đấu với con rồng này đều mất đi mạng sống của mình, không sót một ai.
Đây là hang quỷ dễ thủ khó công, không tồn tại người sống.
Phải rồi, mối kinh hoàng thật sự của lâu đài trên mây chưa bao giờ là con rồng khổng lồ kia.
Mà là một Ma vương tàn ác đã đưa ra quy luật không tha thứ cho bất cứ ai dám chống lại hắn.
Một Ma cà rồng với mái tóc vàng đẹp óng ánh, tựa tơ vàng.
Chủ nhân tòa lâu đài luôn say ngủ bên trong ngai vàng của cung điện, Leticia Draculea, mới chính là mối đe doạ chân chính, mới chính là báu vật quý giá nhất đối với những ai hiểu được sự tình.
“……”
Đôi mắt mỹ lệ không một chút cử động. Khiến cô nhìn qua trông như thể một búp bê, nhưng trên làn da cô có màu máu chảy bên dưới, lại cũng nghe thấy được âm thanh hít thở. Vậy là cô còn sống rồi.
Nhưng cô trông không có vẻ gì sẽ cử động.
Thế nên cũng khó mà trách ai được khi họ cho rằng cô chỉ là một món đồ cổ.
Sẽ là một khung cảnh tuyệt đẹp biết bao nếu như có một cơn gió mát thổi tới khiến mái tóc vàng kia xõa ra hình quạt. Nhưng tiếc thay, hành lang dẫn đến ngai vàng đã bị chắn bởi một cánh cửa to lớn, không một cơn gió nào có thể thông qua.
Mái tóc vàng đó sẽ không bị lay động nếu như cánh cửa lớn đó còn không bị mở ra.
Sẽ không nếu như không có ai tránh được ánh mắt của con rồng khổng lồ--- sẽ không nếu như không có một Anh hùng dũng cảm xuất hiện.
“…,?”
Đột nhiên, một cơn gió thổi bay từng gợn tóc vàng.
Cùng lúc đó, một tiếng hát du dương vang lên với tiếng vỗ tay chệch nhịp..
“London Brdige is broken down (Cây cầu London đã sập xuống)”
“Sập xuống~ sập xuống~!”
“Build it up with silver and gold. (Dựng cầu lên bằng vàng và bạc)”
“Dựng lên~ dựng lên~!”
“Silver and gold will be stolen away. Stolen away. Stolen away. Silver and gold will be stolen away. My fair lady. (Vàng và bạc sẽ bị cướp mất. Cướp mất. Cướp mất. Vàng và bạc sẽ bị cướp mất. Tiểu thư xinh đẹp của tôi ơi.)”
“Vậy sao~ Thế thì chúng ta phải làm gì bây giờ ♪… Này, Niania-chan ơi. My fairy lady ở phần cuối có nghĩa là gì vậy?”
Một người phụ nữ hát bài ca du dương, cùng một thiếu nữ vỗ tay chệch nhịp… hay nên gọi cô ấy là một thiếu niên đây(?), nghiêng đầu một cách đáng yêu.
Mái tóc ngắn màu cây gai cùng khuôn mặt thời trung cổ khiến thật khó để mà phân biệt giới tính của cô qua vẻ bề ngoài. Nhưng ở Khu Vườn Nhỏ này thì những người lưỡng tính không phải là cảnh tượng hiếm thấy. Vả lại, đó chỉ là một chi tiết nhỏ mà không nên bận tâm quá làm gì khi nói về con người này. Chính dáng tươi cười ấm áp và hiền dịu kia mới khiến bất cứ ai hễ nhìn thấy là không khỏi lấy lòng thiện cảm đối với cô.
Mặt khác, người phụ nữ với lời ca được phối hợp cùng tiếng vỗ tay ban nãy--- được gọi là Niania-chan, thì nở một nụ cười gượng trong lúc cánh tay của cô bị kéo bởi người bạn đồng hành.
“Từ đó ám chỉ người phụ nữ tế phẩm mà đã bị chôn vùi bên dưới trụ cột của Cầu London để nó không bị đổ nát… Mà này, Eury, dù gì thì tôi cũng đang là thành viên quản trị của Liên minh kia mà. Dù cho chúng ta có là đồng minh hay bạn bè, cô không thấy gọi tôi là Niania-chan thì cũng là hơi quá sao? Orpheus-sensei chẳng phải đã từng nói chúng ta nên duy trì phép lịch sự ngay cả khi giao tiếp với bạn bè mình cơ mà?”
“Fufu, Orpheus chẳng thèm quan tâm chuyện này đâu. Mà một cái tên đẹp như Canaria sẽ không phù hợp với một người như cô đâu. Cô cần phải có một cái tên mang theo khí phách và sức mạnh hơn nữa chứ. Tôi dám chắc điều đó đấy!”
Cô gái với mái tóc nâu vàng hừ một tiếng.
Rõ ràng nói phải dùng một cái tên mạnh mẽ vậy mà lại gọi với biệt danh [Niania-chan] như vậy. Đây đúng là một người không chịu suy nghĩ gì hết rồi.
Canaria và Eury. Hai người phá vỡ sự im lặng trong khi tiến về phía trước ngai vàng. Leticia trong giấc ngủ ngàn thu của mình cũng không thể làm ngơ cặp đôi đó nên đã nhẹ nhếch mi lên.
“…Quả là ngạc nhiên. Không ngờ ta có thể nghe cái tên Orpheus, Nhà thơ thuộc về thần thoại Hy Lạp, được nhắc đến ở nơi đây. Vậy là những vị thần cuối cùng cũng đã quyết định trừng phạt Vua Ma cà rồng rồi sao?”
Giọng nói đầy sáng suốt và uy nghiêm vang dội khắp hành lang làm từ đá.
Hai người xâm nhập kia ngừng lại cuộc nói chuyện.
Họ đồng thời rút lại dáng vẻ cười đùa, chỉnh lại tư thế rồi quỳ xuống cúi đầu chào trước ngai vàng.
“Xin thứ lỗi cho chúng tôi vì chuyến thăm đột ngột này, thưa Nữ hoàng Leticia Draculea. Tôi là Eurydice, vợ Orpheus, Nhà thơ của thần thoại Hy Lạp. Xin cô cứ gọi tôi là Eury.”
Eury và Canaria cung kính cúi chào.
Leticia nhìn chăm chú về hai người họ với cặp mắt đỏ rực của mình, sau đó ngầm hiểu mà gật đầu.
“Ta đã từng nghe rằng tiếng ca và thụ cầm của Orpheus có khả năng ru ngủ cả những thứ ma quái, lí do con rồng khổng lồ ngủ say như vậy hẳn là thế sao… Nhưng ta cứ nhớ ngươi mới là đứa trẻ mà. Thật không ngờ đã trở thành vợ như vậy rồi, ta cảm thấy rất ngạc nhiên.”
“Hoho, tôi cũng đã được nghe lời này từ rất nhiều người. Đúng là tôi có sở thích giả dạng làm một đứa trẻ. Dù sao thì giới tính, chủng tộc và hình dáng cũng chỉ là trang trí bề ngoài thôi mà.”
“…Hừ. Quả thực đầy khí tức của một yêu tinh rừng (Nymph). Vậy diện mạo thiếu niên này hẳn cũng chỉ là nơi cư ngụ tạm thời?”
“Thật đáng khâm phục đôi mắt thông tuệ của cô. Nhưng, xin cô hãy yên tâm. Chúng tôi chỉ là những kẻ lang thang không có quan hệ gì với nhóm thần Hy Lạp. Tôi chỉ ngẫu hứng đến đây để mua vui chút thôi.”
Và Eury nháy mắt một cái về phía Leticia. Đó là một hành động khiếm nhã từ một người vợ đã có chồng, nhưng vì đây chỉ là diện mạo giả nên có thể tạm thời bỏ qua hành vi giả vờ tán tỉnh này.
Ánh mắt của Leticia chuyển từ người Eury sang phía Canaria.
Hành động đó cũng phải thôi. Mặc dù không sánh nổi với của riêng Leticia, nhưng Canaria cũng sở hữu một mái tóc vàng xinh đẹp tương xứng với tên cô.
Tuy nhiên, y phục của cô ta không có mấy hoa văn mà chỉ bao gồm một áo khoác trắng dài và quần áo giản dị. Thứ duy nhất mà có thể được tính là đồ trang sức cũng chỉ có hai khuyên tai vỏ ốc xà cừ mà thôi.
Dựa trên những chuẩn mực của một người phụ nữ trưởng thành, cô ta không có điểm nào gợi cảm.
Không được phép dùng trang sức lộng lẫy nào, vậy ra đây chỉ là một người hầu đi theo Eury thôi sao--- Leticia đi đến kết luận đó nhưng rồi đột nhiên nheo mắt lại hỏi.
“Này, cô hầu kia.”
“…Cô hầu? À, ý quý cô là tôi sao? Vâng, vâng, quý cô muốn ra lệnh gì, thưa Ma vương Ma cà rồng-sama?”
Canaria giả ngu và đáp trả lại bằng một câu hỏi.
Tuy nhiên, Leticia không quan tâm đến điều đó. Cô ấy chỉ về phía mái tóc vàng kia, hai tròng mắt đỏ loé lên.
“Mái tóc vàng đó… nguyên gốc không phải là của ngươi đúng không?”
Hô? Canaria không hiểu vì sao đột nhiên lại bị mắng chửi như vậy.
“Ừm, có thể nói là vậy. Đây là mái tóc vàng kiêu hãnh tôi được bạn mình tặng cho. Thế thì sao nào?”
“Ta cũng nghĩ vậy. Mái tóc vàng đẹp như thế không thể nào lại thuộc về loài người được. Thế nghĩa là, mái tóc vàng đó--- là một Gift do chủng tộc khác ban tặng sao?”
Hai tròng mắt đỏ kia bắt đầu loé lên một màu sắc nguy hiểm.
Màu sắc đó bao gồm cả tức giận, bi oán và thậm chí cả đau thương. Canaria ban đầu chỉ cho rằng cô thuận tiện hỏi qua mà thôi, nhưng khi nhận thấy ánh mắt đó thì cô chợt nhớ lại những chuyện Leticia đã phải trải qua.
“Ra vậy. Cô nghi ngờ rằng mái tóc vàng của tôi là một vật nhận được từ chủng tộc Ma cà rồng… Hừm hừm, từ đó cũng có thể suy ra rất nhiều về sự hiện diện của chúng tôi ở nơi đây. Để đến được khu vực này chỉ với hai con người lang thang thôi thì quả thực là một cửa ải rất khó vượt qua. Vậy mọi chuyện sẽ hợp tình hợp lý nếu chúng tôi là gián điệp của nhóm hậu duệ phản tộc, phải không nào?”
Đau đầu thật à nha. Canaria nói thêm trong khi nhún vai mình để giả dạng khôi hài.
Và Leticia đã xem hành vi kia như lời thú nhận.
“---Vậy, ngươi là kẻ thù của ta?”
“Ai mà biết được chứ. Nhân loại không có dễ gì phân ra thành thù địch hay bạn bè được. Chỉ nhìn vào những thứ mà thoả đáp bội số chung nhỏ nhất sẽ không giúp cô nhìn thấy tổng quát đại thể đâu, cô biết không? Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu như chúng ta cân nhắc cả thế giới, cả vũ trụ này từ những góc khác nhau chứ.”
“Chà? Không phải chúng ta đã có thể tạo ra một vũ trụ quan từ hai hệ số nhân trở lên rồi sao?”
“Eury, hiện tại không phải lúc nói về chuyện đó.”
Cặp đôi kia đối đáp những lời chất vấn với một thái độ vô tư trong khi quay sang hướng Leticia mà mỉm cười.
Tóm gọn lại, đây là một cách nói vòng vo để bày tỏ mong muốn [chúng ta hãy cùng trò chuyện lâu hơn chút nữa nhé?], nhưng Leticia chỉ phớt lờ trò đùa của họ.
“Không cần nhiều lời nữa. Dù cho có quan hệ với tộc Ma cà rồng hay không, ta cũng không hề có ý định để hai ngươi rời khỏi hang quỷ này.”
Những răng nanh bóng phủ đầy khu vực xung quanh ngai vàng.
Cử động đó giống như chủ nhân của một biệt thự ma ám đã đặt con mồi vào vị trí để bị nuốt chủng vào dạ dày. Chỉ cần Leticia muốn, Canaria và Eury sẽ bị nghiền nát ngay tức khắc bởi những răng nanh bóng.
Răng nanh bóng như thể rắn rết bò khắp xung quanh ngai vàng.
Canaria và Eury không một lời nào mà di chuyển lại gần nhau, dựa lưng mình vào nhau và nở một nụ cười gượng.
“Ý cô là… cô không muốn nghe chúng tôi nói gì sao? Đau đầu thật à nha. Tôi chỉ định hỏi thăm một số chuyện với [Ứng cử viên Origin] đầu tiên thôi mà.”
“Này này, Niania-chan, nếu như cô cứ làm cho cô ấy tức giận thì chúng ta biết phải làm sao đây?”
“Phải làm gì? Chỉ cần chúng ta để lại cho cô ấy một chút ấn tượng thì cũng tính là thành tích rồi mà nhỉ?”
“Dù cho đó có là ấn tượng xấu sao?”
“Vẫn tốt hơn là không có ấn tượng gì. Chúng ta cũng giới thiệu xong xuôi rồi, giờ đến lúc ra về thôi.”
“Ô, các ngươi vẫn còn muốn thoát sao?”
Ánh mắt sắc bén từ ngai vàng xuyên qua hai người họ. Đột nhiên, cơ thể họ trở nên bất động cứ như thể có thứ gì đó trói buộc họ lại. Máu dần chảy chậm lại trong cơ thể họ và da thịt họ đang mất đi huyết sắc đỏ vốn có. Nhận thấy rằng đây là một lời nguyền tác động dòng máu trong cơ thể, Canaria đặt đầu ngón tay lên môi mà mỉm cười với vẻ không biết sợ là gì.
“À, đến đây thì tôi nên nói lời tạm biệt. Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi. Lần tới tôi sẽ kể tiếp câu chuyện về tộc Ma cà rồng mà cô luôn để tâm.--- Tạm biệt nhé, Blonde My fair lady (Vua Ma cà rồng hoàng kim).”
Những hàm răng nanh hoá thân thành hàng nghìn cây thương và mũi tên bắn thẳng vào hai người, nhấn chìm họ bên trong bóng đêm. Một trận cuồng phong bão tố dữ dội liền tiếp theo sau và xé nát hai người họ mà không để lại một chút nguyên hình. Cấu xé vào da thịt và nghiền nát những khớp xương của bọn họ, mũi tên và thương thì đã bao vây lấy họ không để chừa một chỗ hở. Những con mồi bị trúng phải đòn tấn công này dù có chạy lên trời cũng không thể trốn thoát được. Âm thanh chặt chém cuồng bạo từ những lưỡi dao bóng phẳng mỏng mang theo một sức ép không tưởng.
Như dông tố và tiếng sấm rền, những hàm răng nanh bóng tiếp tục ào xuống khu vực đó trong suốt hơn một phút.
Giữa điện ngai vàng, khu vực bị tập kích bắt đầu lún xuống, như thể đang sụp đổ.
Tường và sàn đá bị đập vỡ thê thảm không còn nhận ra được nữa.
“…Hừ.”
Nhìn vào hai thi thể họ với không một chút mảy may quan tâm, Leticia một lần nữa nhắm mắt mình lại và dự định rơi vào giấc ngủ—
“Tạm biệt nhé, Blonde My fair lady.”
“…?!”
Đôi mắt Leticia giật dậy bởi tiếng nói đó. Hai thi thể đáng lẽ ra phải nằm dưới sàn đã tan biến vào nơi đâu không rõ. Không, không phải chỉ có thế.
Tường và sàn đá không những không bị vấy bẩn với những vết máu mà mặt khác lại còn khôi phục lại trạng thái nguyên vẹn như ban đầu.
Khu vực đã bị phá nát bởi cơn mưa từ cả nghìn mũi tên và thương giữa điện ngai vàng--- đã trở lại vẻ im lặng vốn có như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“…Xem ra chúng không phải chỉ là bọn chuột nhắt bình thường.”
Leticia phát ra vẻ uy nghiêm, nói với một giọng không vui. Sau đó, cô ấy cảm thấy một cơn đau ở cổ họng mình.
Cô đoán rằng đây là do đã nói quá nhiều sau khi giữ im lặng trong một thời gian dài.
Quả thực vậy, lần cuối cô ấy nói chuyện với một ai đó là từ rất lâu rồi.
Đó là kể từ khi Leticia đối đầu cuộc phản loạn của tộc Ma cà rồng và buộc phải thanh trừng kẻ phản nghịch, mà cô đã rống lên trong vô ngàn nỗi oán thù và khổ sở.
“---Những tên khốn khiếp các ngươi… Đến một cái chết ân xá cũng không xứng với các ngươi…!”
“---”
Giết chết chúng thôi vẫn chưa đủ.
Chúng không được phép chết.
Cơ thể chúng phải bị đốt trọi, đóng vào cọc gỗ và tiêu tan chỉ còn là cát bụi.
…Kết cục của chúng sau đó ngay cả Leticia cũng không biết.
Có lẽ chúng đã chết hết rồi hoặc có lẽ cũng có một vài tên may mắn sống sót. Nhưng chuyện đó không còn quan trọng nữa.
Nếu, nếu như bọn phản nghịch vẫn còn sống---
“Cho dù cả ngàn vạn năm đã qua, chúng vẫn còn nhắm vào đầu ta sao? Coi bộ bọn phản nghịch rất muốn giết ta đây.--- Fufu, được thôi. Lần này ta sẽ thanh trừng hết cả những tên cuối cùng.”
Khóe miệng cô nhếch lên, bao trùm ám khí vô tận, sau đó cô nhắm mắt lại.
Cô thề rằng thời điểm cô mở mắt ra--- cũng là lúc cô sẽ trở thành Ma Vương cuồng bạo một lần nữa.
*
---Lâu đài trên mây, khu vườn bên trong sân.
Trong khu vườn nở rộ những chùm hoa rosacea[note810] vang lên tiếng cười của các cô gái.
Leticia bị hầu gái trưởng Carla nắm tay kéo tới bữa tiệc trà do cô em gái cô tổ chức. Nữ hoàng thứ hai của tộc Ma cà rồng--- Lamia Draculea, trông thấy chị gái mình tới liền vẻ mặt sáng bừng lên.
“Thật sao chứ! Hoàng tỷ chỉ suốt ngày ru rú chỗ trại huấn luyện lại cũng biết tới nơi này tham dự tiệc trà sao? Xin hãy cho em được biết cơn gió phương nào đã thổi chị đến nơi này vậy?”
“Nói vậy là sao chứ, Lamia. Chị cũng có ý định luyện tập mấy chuyện xã giao của phụ nữ này kia mà.”
“Ara, ara, thật sao chứ, câu này mà lại do chị nói ra sao? Chẳng phải hoàng tỷ xuất hiện trong bất kì sự kiện nào cũng trong trang phụ đàn ông, lại cả trong việc khiêu vũ nữa. Có không ít cô gái đã đánh mất con tim mình cho cô công chúa xinh đẹp sau điệu nhảy đó đâu đấy.”
Lamia mỉm cười khúc khích, chọc ghẹo chị của mình.
Leticia bĩu môi lầm bẩm “Em quá lời rồi đấy” trong lúc ngồi xuống.
Tuy rằng hai người là chị em cùng sinh ra trong hoàng tộc, có thân phận là người thân của nhau, nhưng vị thế hai người lại khác xa nhau.
Trưởng nữ Leticia được nuôi dạy theo cách thức một chiến binh để thừa kế ngai vàng, trong khi người con gái thứ hai, Lamia, được nuôi dạy theo cách thức một nữ hoàng chuyên về các vấn đề ngoại giao.
Nói thẳng ra thì, Lamia chỉ là một quân cờ chính trị mạnh mẽ bên trong hoàng tộc.
Cô một là được hứa hôn với Community nào đó trong Liên minh để ổn định mối quan hệ hai bên, hoặc sẽ hứa hôn vào một gia đình Ma cà rồng giàu có để củng cố sức mạnh dòng tộc. Phần lớn là một trong hai khả năng này. Bộ trang phục kị sĩ của Letcia cùng chiếc váy rực rỡ của Lamia, ngay trang phục đã thể hiện vị thế tương phản của hai người.
Không biết có phải Lamia bất mãn với sự sắp đặt này không, cô tiếp tục nở nụ cười hắc ám kia trêu chọc Leticia.
“Hay hoàng tỷ học may vá không? Chỉ luyện tập kiếm kỹ thôi sẽ không giúp chị trói được con tim của người đàn ông nào đâu, chị à.”
“Hừm hừm, đúng là vậy. Chị thậm chí không thể pha một ấm hồng trà ngon miệng. Hỏi trăm người thì cả trăm đều trả lời là muốn làm chồng cả em mà thôi.”
Đáp lại lời trêu chọc bằng suy nghĩ thành tâm nhất của mình. Leticia biết tính cách của cô thì coi như không có hi vọng gì với chuyện tình yêu rồi, vậy nên chấp nhận những lời của em gái cô.
Khi đó thì nhân vật phản diện đương nhiên là người đang mỉa mai rồi.
Lamia liền thu hồi nụ cười của mình và bĩu môi.
“…Nhưng thế cũng chưa chắc đâu. Trên đời này hẳn phải có người đàn ông thích một người phụ nữ bất thường như chị mà.”
“Lamia-sama. Ngài quá thất lễ với Điện hạ Leticia rồi.”
Carla đứng yên bên cạnh họ nãy giờ, lặng lẽ bất mãn lên tiếng.
Carla rót vào chén trà món hồng trà làm từ những cánh hoa rocacea hái trong vườn, nở một nụ cười châm chọc như thể đối đáp lại thay cho chủ nhân mình.
“Cưỡi trên mình tộc rồng cùng mái tóc vàng tán loạn, Điện hạ Leticia như một đóa hoa trên chiến trường vậy. Có hằng hà sa số những chiến binh ái mộ điện hạ. Nói tới Tướng quân nữ hoàng Ma cà rồng thì ai mà chẳng biết đó là một trong những mĩ nhân được nhiều người ái mộ nhất trong Khu vườn nhỏ. Số lượng những anh hùng muốn cầu hôn ngài ấy có đếm cũng không hết nổi.”
“…Vậy sao. Thế hoàng tỷ đã để mắt tới vị anh hùng nào chưa vậy?”
Lamia lo lắng hỏi.
Leticia lắc đầu, nở ra một nụ cười gượng đầy chán nản.
“Làm sao có chuyện đó được cơ chứ? Một ma cà rồng như chị không thể nào lại thành mục tiêu cầu hôn được, chứ đừng nói đến chuyện yêu đương. Chị cũng không có ý định kết hôn khi chưa ổn định được mọi vấn đề liên quan đến việc thừa kế ngai vàng.”
Nghe được câu trả lời của Leticia, Lamia gật đầu lia lịa.
“Phải, phải rồi, đúng vậy mà! Mặc dù ban nãy em có nói thế, nhưng hoàng tỷ của em là báu vật và cũng là nhân vật vĩ đại của tộc Ma cà rồng. Trên đời này không có một người đàn ông nào xứng với chị hết.”
“Lamia-sama nói không sai. Nếu có ai muốn cầu hôn với Tướng quân Nữ hoàng của chúng ta, họ sẽ phải đánh bại fan hâm mộ đứng nhất và đứng nhì là bọn tôi đây!”
Carla ngẫng cao đầu và ưỡn ngực ra mà tuyên bố, khiến cho Lamia cũng phải xấu hổ.
Leticia dường như không nhận ra điều đó nên cô đã cười trừ cho qua.
“Gì vậy chứ? Thế này thì coi như làm gì con ai gánh được vị trí hôn phu của tôi nữa đây. Kiếm thuật của Carla ngay cả kị sĩ trưởng cũng phải khen ngợi, có là tôi thì cũng sẽ thua trong ba hiệp mà thôi.”
Hừm hừm. Hầu gái trưởng Carla và cô nữ hoàng thứ đồng thanh gật đầu.
Leticia nhấm nháp li hồng trà của mình, cố nhịn cười. Thư giãn trong hương thơm của khu vườn rosacea và nhìn ra khoảng sân bên dưới, cô sau đó đột ngột vỗ tay mình như thể vừa nhớ ra điều gì đó.
“Nhưng mà cũng chưa chắc cần phải là một anh hùng.”
“Ể?”
“Ý ngài là sao?”
“Hai người thử nghĩ đi, không phải Community [Thiên Nhãn] đã phái một vài Ma Vương tới rồi sao? Với mục đích giúp đỡ xây dựng hệ thống [Floor master].”
“Ừm, là những người đó sao. [Ác ma của Laplace] và [Bạch Dạ Ma Vương]… hay còn gọi là Bạch Dạ Vương đó sao?”
“Đứng vậy. Và chẳng phải Bạch Dạ Vương là một trong số những nhân vật cổ xưa nhất sao? Nếu là bọn họ, dù cho họ không phải là hôn thê của tôi thì cũng phù hợp làm hôn phu cho Lamia.”
“Ara, vừa rồi là em tự mua dây buộc mình rồi sao chứ?”
Lamia cười, trong lúc cô bị mũi tên bắn ngược lại.
—[Thiên Nhãn], một Community kinh doanh với quy mô lớn nằm ở cổng ngoài số 69 của tầng hai chữ số. Cũng chỉ có duy nhất bọn họ đủ khả năng can thiệp trực tiếp vào hoạt động của các tầng dưới với cấp độ của mình. Số lá cờ tập hợp bên dưới lá cờ [Hai nữ thần đối diện nhau] nhằm có được sự bảo hộ nhiều tới không kể siết. Bởi vậy mà [Thiên Nhãn] đã nổi tiếng là một Community đặc biệt được hình thành từ rất nhiều Community đồng minh. Người ta nói rằng cái tên ban đầu của tổ chức này không phải là vậy nhưng những người hiểu rõ đã không còn nhiều nữa.
Được một Community mạnh mẽ như vậy trợ giúp chiến lực. Nhân cơ hội này tiến tới làm sâu sắc quan hệ giữa hai bên mới chính là nước đi đúng đắn. Và dùng tới việc kết hôn với nữ hoàng thứ hai thì không thể bắt bẻ vào đâu được.
Tuy nhiên, Carla nhún vai và lắc đầu trả lời.
“Nhưng đáng tiếc là chúng ta sẽ không thể làm vậy được. Bạch Dạ Vương và Laplace đều được biết đến là những nữ Ma Vương. Hơn nữa, những Ma Vương đó… Nói sao đây nhỉ, họ không phải là những người có thể được trói buộc bởi những giao ước thông thường.”
“Hô? Vậy là cô đã gặp họ rồi à?”
Nghe thấy câu hỏi của Leticia, Carla lắc đầu.
Cô thu lại nụ cười vui đùa của mình, nhỏ giọng thì thầm như thể đang kể lại một bí mật.
“Bạch Dạ Vương chỉ được triệu hồi lại trong Phật môn sau khi đã trả giá hết nghiệp chướng của mình, nên không cần phải lo về người này… nhưng về phần Ma Vương kia thì, có vẻ như có một số tin đồn không được tốt về [Ác ma của Laplace]. Có tin đồn rằng chúng đang âm thầm câu kết với Ma Vương mới xuất hiện ở phương Tây--- [Dystopia].”
“[Dystopia]?”
“Tôi chưa nghe danh Ma Vương đó bao giờ. Nhưng nếu nó được triệu hồi từ phương Tây, vậy nó sẽ là Ma Vương Bắc Âu, đúng không?”
Leticia và Lamia nhìn nhau, trong đầu nghĩ rằng, nếu là được triệu hồi từ trong khu vực phương Tây thì cũng không cần phải lo lắng làm chi.
Bởi vì phương hướng trong Khu vườn nhỏ có liên hệ chặt chẽ với các thế giới bên ngoài.
Những nhân vật được triệu tập từ các nước Đông Á sẽ xuất hiện ở phương Đông, và những người được triệu tập từ Bắc Tây Âu và Trung Đông thông thường sẽ xuất hiện ở phương Tây.
Khu Bắc được thống lĩnh bởi nhóm thần thần Slav và Bắc Âu; nó cũng là nơi sinh sống của nhiều ác quỷ được coi là biểu tượng của điềm xấu.
Khu Nam là một vùng đất trù phú. Do có rất nhiều chủng tộc khác nhau trộn lẫn trong khu vực nên khó mà có thể truy ra nguyên gốc của tất cả mọi người. Mặc dù chỉ là mô tả thô, nhưng có thể nói sự phân chia của Khu Vườn Nhỏ là như thế.
Và trong số mọi vùng miền, có rất nhiều người quyết định di cư khỏi khu vực lớn nhất là phương Tây.
Nhóm thần Hy Lap, thần La Mã, thần Celtic và cả các vị thần Ulster Cycle đã rời đi cùng các anh hùng của họ. Hiện giờ có thêm một Ma vương mới thì cũng chưa có gì quan trọng hết.
Tuy nhiên, nét mặt của Carla trở nên trầm trọng ngược lại với suy đoán của hai người họ.
“Tiếc rằng chúng ta vẫn chưa thể thu thập được tin tức gì về danh tính thực sự của Ma Vương này. Dù đó có là một Ma Vương sinh ra ở phương Tây hay là một Ma Vương nào đó khác hoàn toàn, đây cũng là một điều đã khiến tôi bận tâm đến nỗi phải gửi một vài điệp viên ra mặt trận. Và báo cáo mà họ mang về thật sự rất đáng sợ… Hai người có muốn nghe không?”
Dùng ánh mắt của mình, cô hướng câu hỏi về phía Leticia. May cho họ, chỉ có những thành viên trong hoàng tộc hiện diện trong khu vực này.
“Lamia. Hãy giữ riêng chuyện này giữa chúng ta thôi.”
“Đừng lo. Cô gái nào cũng có sở thích giả vờ làm một quý cô hay quên.”
“Hừm hừm. Hai vị Điện hạ của tôi quả là thông tuệ. Tôi thật hãnh diện khi đươc làm hầu gái trưởng của các quý cô.”
Carla mỉm cười mỉm, nhưng liền thôi ngay và rút ra giấy tờ báo cáo ra từ tấm thẻ Gift của mình. Ba cuộn giấy da cừu được đóng dấu với phù hiệu hình một nhánh đỏ.
“Phù hiệu hình một nhánh đỏ này… Không phải đây là một bản báo cáo bí mật gửi bởi một hiệp sĩ của [Ulster] sao?”
“Đó chẳng phải là một Community khá lớn trong nhóm Thần Celtic sao.”
“Đúng vậy. Đây là bản báo cáo được gửi bởi một chàng trai trẻ tên Sétana[note811]. Cậu đã chạy ngược trở về với tốc độ đáng kinh ngạc sau khi đưa tin. Hừm hừm, đôi chân mạnh mẽ đó khi chạy chắc chắn sẽ tạo ra ảo giác như một tia chớp hay cả một luồng gió lướt. À thì, cậu ta có nói rằng mình cần phải chạy nhanh đến một địa điểm khác, tôi có cảm nhận được thần cách bên trong cậu ta là một á thần. Cậu ta quả là một thanh niên đầy hứa hẹn--- Ây da, chúng ta quay trở lại chủ đề chính nào. Về nội dung của báo cáo bí mật, nếu là thật thì đây sẽ là một chuyện rung động cả trời đất. Sự thật là, những vị thần Celtic bản địa hiện đã bị xoá sổ.”
Leticia nghi ngờ đôi tai mình mà cau mày lại.
Trong số các vị thần bản địa thì cũng có người mạnh người yếu.
Trong đó số lượng nhiều vẫn là những Thần đất, Thần biển cả và Thần điều khiển thời tiết. Theo định nghĩa thì ngay Thần của một dòng sông nhỏ cũng có thể coi là Thần bản địa. Hẳn chính bộ phận bọn họ đã chịu tổn thất khổng lồ.
Tuy nhiên, Carla dường như đã dự đoán được sự nhầm lẫn này của cô à nói thêm để làm rõ những mối nghi ngờ.
“Thưa Điện hạ Leticia, đây không phải là một cách nói tu từ gì đâu. Câu nói đó mang ý nghĩa hoàn toàn trọn vẹn như thế. Họ đã bị xoá sổ hết. Bắt đầu với thần Bầu trời Taranis, thần của Bầu trời sa ngã Albiorix, và rất nhiều vị thần tên tuổi khác đã bị tấn công và tận diệt.”
“Thật sao chứ…!”
“Không thể nào?! Không phải tử trận mà là bị tận diệt cả thần cách của họ sao?!”
Leticia đập xuống chiếc bàn và kêu lên.
Lamia sửng sốt trước phản ứng của người chị vốn mọi khi lạnh lùng và điềm tĩnh vậy mà giờ lại bị lay động đến mức này. Cô sợ hãi hỏi.
“Hoàng tỷ, không phải thần linh cũng là một dạng sống sao? Bị đánh bại bởi cái ác thì việc chết đi cũng là đương nhiên thôi mà…?”
“Không, không thể nào.--- Đúng vậy, không thể thế được. Thần linh dù có chết cũng có hệ thống để triệu hồi lại. Nhưng để dùng từ… tận diệt ư? Một Ma Vương với sức mạnh như vậy không thể nào tồn tại được?!”
“Không, thưa Điện hạ Leticia. Cô đã quên rồi sao? Có một thứ Ma vương sở hữu sức mạnh ngoại lệ như vậy. Nền tảng của những cổ truyền và cho đến nay vẫn chưa bị đánh bại… chính là chúng, những kẻ mang danh hiệu [Sát Thần].”
Nhận ra hàm ý sâu xa, Leticia hít mạnh một hơi ngạc nhiên.
Trong thế giới của Khu Vườn Nhỏ nơi ác vị thần tụ tập, số anh hùng sở hữu chiến công tiêu diệt Thần không phải là ít. Nhờ vào chiến công đó, một số người nhận được Gift và một số người khác thì đạt được danh hiệu. Có được Sức mạnh, trí khôn tài tình và sự trợ giúp của may mắn, chuyện này cũng không phải chuyện không thể.
Tuy nhiên, đó chỉ là những danh hiệu giả tạo. Chiến thắng không thực. Những [Sát thần] chân chính khiến các vị Thần sợ hãi--- những MA vương có được danh hiệu này đều được gọi là.
“…Một [Thử thách cuối cùng của loài người (Last Embryo)]? Vậy Ma Vương [Dystopia] xuất hiện ở phương Tây là một trong số đó sao?”
“Điều đó vẫn chưa rõ. Nhưng có rất nhiều vị thần nghĩ vậy. Có vẻ như [Chuyển đổi hệ thuyết] đáng lý phải xảy ra trong Celtic hiện tại, không, trong trường hợp này thì phải nói là toàn châu Âu, đang trong tình trạng giải thể và nó sẽ ảnh hưởng trầm trọng đến thế hệ sau này. Ghi chép Akashic sắp hoàn thành cũng vì thế mà hủy bỏ.”
Leticia khoanh tay lại trước ngực trong khi suy nghĩ về những lời của Carla.
Ban đầu với chỉ chút quan tâm được biết thêm về chuyện xảy ra ở thế giới ngoài kia, nhưng tình hình được kể đến đã vượt xa tưởng tượng của cô. Sự ảnh hưởng của việc một nhóm thần huỷ diệt là không thể đo lường được. Đó sẽ là một vấn đề to lớn có thể bóp méo những mốc thời gian hiện tại.
Cũng vì--- linh cách của họ đều có liên quan mật thiết với lịch sử nhân loại ở thế giới bên ngoài.
Nhân cách hóa từ lịch sử, thần cách hóa từ những người thống trị, cúng bái tổ tiên mà thành. Những tồn tại này đạt được tín ngưỡng từ loài người, sinh ra linh cách và ra đời.
Vậy nên việc huỷ diệt một nhóm thần cũng đồng nghĩa với việc thay đổi lịch sử nhân loại.
Do đó, hệ thống tái triệu hồi đã được thiết lập để ngăn chặn việc này. Nhưng hiện hệ thống này không hoạt động… Vậy mà một phần nhóm thần Celtic đã bị xóa khỏi lịch sử loài người.
“Một bộ phận nhóm thần may mắn sống sót đã chạy thoát tới những nhóm thần khác nhưng xem ra họ không thể tái sinh lại nhóm thần của mình sớm được. Đại Thần Dagda cũng đã trốn đi cùng với [Cuốn sách xâm lăng]. Trong khi nữ thần Scáthach chạy đến thần thoại Bắc Âu đã bắt đầu thu nhập môn đệ để xây dựng lại lực lượng chiến đấu.”
“Thế còn Thần Mặt trời Lugh thì sao? Ông ấy chính là người mạnh nhất của nhóm thần Celtic kia mà?”
Biểu hiện của Leticia tràn ngập lo âu khi hỏi.
Về vị thần Mặt trời mang tên Lugh này, ông là một vị Chủ thần danh tiếng, sở hữu cây Thần thương cùng rất nhiều Gift mạnh mẽ khác.
Không lẽ ông ấy cũng đã, cô đang định hỏi như vậy, Carla đã lắc đầu chối bỏ suy đoán đó.
“Vẫn còn quá sớm để kết luận gì từ các bản báo cáo chưa được xác định này… nhưng có vẻ như thần Mặt trời Lugh đã trốn thoát, sau đó triệu hồi ra Loài mạnh nhất trong nhóm thần Celtic nhằm chống lại [Dystopia].”
“…Hành động này đúng là liều hết tất cả rồi.”
“Họ đã đi đến bước đường nên cũng đành vậy thôi. Dù sao thì, nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này, sớm muộn gì thì nó cũng sẽ dẫn đến sự sụp đổ của thần thoại Celtic. Lúc đó, ngay cả những vị thần cũng không thể trốn thoát khỏi số phận rơi xuống cấp độ của những [No Name].”
[No Name]--- Một Community đã đánh mất Lá cờ và Tên của mình. Các nhóm thần được tạo lên từ tín ngưỡng. Vậy nên khi rơi xuống tình trạng [No Name] cũng chẳng khác gì không bao giờ xây dựng lại hoặc lấy lại được vinh quang trước đây của họ.
Hiểu ra được sự tình lần này quan trọng ra sao, Leticia khoanh tay lại trước ngực lẩm bẩm.
“[Dystopia]… Một Ma Vương sở hữu sức mạnh lên đến cấp độ vậy mà lại xuất hiện sao. Nguồn gốc của hắn từ đâu ra? Có lẽ nào là Thần ở một nơi nào đó không?”
“Chúng ta không có cách nào lược bỏ khả năng hắn được một một nhóm thần nào đó chống lưng. Mà, tuy nhiên, hắn chắc hẳn là một Ma Vương nắm giữ một loại Gift hay vũ trụ quan đặc biệt nào. [Kị sĩ Khu vườn nhỏ] như chúng ta nhất định sẽ có lúc phải đí đầu với hắn. Vậy nên cần phải chủ ý hắn gấp đôi.”
“Ưm. Bất kể sức mạnh của Ma Vương đó có ra sao, miễn là chúng ta có hoàng tỷ thì chẳng còn gì để sợ hãi nữa. Với chủng tộc Ma cà rồng dưới sự dẫn dắt của Tướng quân Nữ hoàng, chúng ta nhất định sẽ lấy đầu tên Ma Vương đó.”
Cô nữ hoàng thứ hai nắm chặt tay mình ở trước ngực và nói tràn đầy tự tin.
Sự tin tưởng này đáng ra sẽ khiến người được nhắc tới cảm thấy tự kiêu, nhưng Leticia lại thấy hơi chút lo lắng.
(Nếu như lịch sử nhân loại diễn ra một sự thay đổi lớn, tương lai của chủng tộc Ma cà rồng chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng. Chúng ta cũng chỉ là một chủng tộc được triệu hồi từ các nhánh dài nhất của lịch sử nhân loại. Chuyện này nhất định sẽ ảnh hưởng kha khá đến đặc tính di truyền của chúng ta.)
Ma cà rồng là một chủng tộc triệu hồi từ tương lai xa xôi, người bảo hộ của cây phả hệ.
Đặc tính đặc thù [không chịu được ánh mặt trời] của chủng tộc bọn họ được cho rằng bắt nguồn từ các hoạt động bất thường của mặt trời trong tương lai đã tác động tới toàn bộ Trái Đất. Theo sau các hoạt động bất thường đó, bức xạ do mặt trời chiếu xuống đưa loài người tới tương lai bị hủy diệt, và tổ tiên của tộc Ma cà rồng hiện tại chính là những người muốn tránh thoát khỏi tương lai dự kiến này. Để tránh hỏi ánh mặt trời có hại, các Ma cà rồng di tản tới vệ tinh nhân tạo xoay quanh xích đạo. Đây là những điều ghi lại trong lịch sử.
Nói một cách đơn giản, trong lịch sử loài người thì Ma cà rồng nguyên bản là loài người.
Mặc dù vẫn còn câu hỏi liên quan tới khả năng hút máu của tộc này đến nay vẫn chưa được giải đáp.
---Tuy nhiên, tất cả mọi thứ xảy ra đều có mục đích, và tộc Ma cà rồng biết rõ điều đó theo bản năng của họ.
Và chính bản năng của chủng tộc họ đang báo động trong đầu Leticia.
Sự việc này sẽ phủ bóng tối mịt mù lên chủng tộc Ma cà rồng.
“…Việc kế thừa ngai vàng có lẽ nên phải tiến hành sớm thì hơn.”
“Ara. Điện hạ Leticia cũng thấy hào hứng rồi sao?”
“Có lẽ chỉ một chút thôi. Carla, phiền tiếp tục theo dõi cuộc điều tra về [Ác ma của Laplace]. Và Lamia, xin em hãy quên cuộc trò chuyện của ngày hôm nay.”
“Em hiểu rồi. Dù sao thì chuyện này cũng quá là nguy hiểm với những đóa hoa trong việc xã giao mà.”
Ba người gật đầu nhìn nhau.
Lú họ nhận ra thì mặt trời đã dần xuống núi. Coi bộ họ đã nói chuyện một lúc lâu rồi.
Leticia sau đó đứng dậy, tiến về phía văn phòng của cha cô.
“Chị sẽ báo lại việc này với phụ thân bệ hạ. Chúng ta cũng phải đồng thời chuẩn bị cho việc bảo vệ những người sống sót của nhóm thần Celtic. Carla, đi theo tôi.”
“Vâng, thưa chủ nhân… Tiện đây, Lamia-sama. Tôi xin lỗi vì đã mang một chủ đề nặng nề như vậy cho buổi tiệc trà. Tôi hứa sẽ đem tới những chủ đề thú vị hơn cho lần sau.”
“Chớ bận tâm làm gì. Tôi sẽ yêu cầu thanh toán từ hoàng tỷ của tôi.”
“Không hổ danh Điện hạ Lamia. Thế xin cô hãy đặt nợ cho Nữ hoàng Leticia.”
“Ây dà, đúng là hầu gái quá phận cùng với đứa em gái của tôi đây rồi.”
Đương nhiên rồi. Lamia mỉm cười và đưa mắt tiễn hai người họ đi.
“---Chào tạm biệt, hoàng tỷ. Em sẽ mong chờ ngày được uống món trà do chính tay chị gái mình pha.”
“Hiểu rồi. Chị sẽ dành một chút thời gian để luyện tập qua.”
Leticia choàng chiếc áo khoác lên vai và rời khỏi sân vườn.
Cô nở một nụ cười trên khoé miệng, dự định sẽ gây bất ngờ cho em gái mình vào buổi tiệc trà tiếp theo.
Vùng đất sinh sống của nhóm thần Celtic là nơi coi hồng trà như dòng nước của sự sống. Các vị thần vụ mùa chắc hẳn sẽ có những lá trà tốt nhất. Khuôn mặt ngạc nhiên của cô em gái đã hiện ra bên trong suy nghĩ của cô.
Nếu là vậy thì cô cần phải bảo vệ họ thật tốt. Leticia mang theo một nụ cười vui vẻ---
*
---Những giờ phút hạnh phúc đó.
…Cùng lời hứa quan trọng với em gái của mình.
Nghĩ lại những chuyện sẽ không bao giờ thực hiện được nữa… cô lặng lẽ khóc nức nở trên ngai vàng của mình.
*
Bên trong điện ngai vàng lạnh lẽo và vắng vẻ, chỉ có âm thanh của những giọt nước mắtrơi xuống vang vọng trong sự yên tĩnh.
Không một âm thanh của tiếng gió.
Không một âm thanh của tiếng nói.
Không một quan chức nào đang bận rộn làm việc.
Không một kị sĩ nào đang la hét trong buổi luyện tập và tập dượt.
Và không hề có sự hiện diện của người hầu nhiều lời hay cô em gái ngưỡng mộ mình.
Chỉ có âm thanh của những giọt nước mắt như những viên ngọc rơi xuống trên ngai vàng bị Ma Vương chiếm giữ.
Ngai vàng này chỉ còn là một thứ trống rỗng mà thôi.
“…Một giấc mơ của quá khứ sao.”
Những ngày đó đã trôi qua lâu rồi.
Sau khi rơi vào giấc ngủ sâu suốt bao nhiêu năm trời, Leticia cũng không biết rõ thời gian nữa. Nhưng cô mập mờ nhận ra một hoặc hai trăm năm đã trôi qua. Tuy nhiên, nếu nghe theo lý lẽ thì đã phải là một nghìn năm rồi.
Leticia kế vị ngai vàng cũng đã hợp làm một thể với Rồng nên không còn bị lão hóa. Dẫu vậy, tuổi thọ của Ma cà rồng bên ngoài dòng máu hoàng gia vào khoảng hai trăm năm mươi năm. Ngay cả khi có những người sống sót, bọn nghịch tặc đó đến giờ phải chết vì tuổi già. Giờ thì ngay cả những tộc nhân sót lại của tộc Ma cà rồng cũng có thể nói là không còn quan hệ gì với Leticia nữa rồi.
Nhưng--- với sự trả thù, không tồn tại cái đúng.
Leticia Draculea đã thiết lập các quy tắc.
Chúng không được phép chết vì cháy rụi.
Chúng thậm chí còn không có quyền được chết.
Nếu như nhóm phản loạn đấy vẫn chưa hoàn toàn bị xoá sổ, ngọn lửa trong lồng ngực cô sẽ không bao giờ được dập tắt.
Ngọn lửa căm hận phun trào từ ngàn vạn lời nguyền rủa và ân hận của cô--- bị xua tan đi bởi tiếng hót líu lo của một chú chim hoàng yến.
“Aiya. Mặc dù tôi đồng cảm với hoàn cảnh của cô, nhưng đi tiêu diệt toàn bộ cả một chủng tộc thì có hơi quá đà rồi đấy”
Rầm!!! Cánh cửa khổng lồ trong điện ngai vàng bị mở toang ra. Những kẻ to gan xâm nhập vào đây không hề có ý định xưng danh họ. Nhưng vậy cũng phải thôi. Dù gì họ cũng đã giới thiệu bản thân mình một lần rồi.
“Chào buổi tối. Đã được một tháng rồi nhỉ. [Blonde My fairy lady], cô vẫn mạnh khoẻ chứ?”
“Như ngươi thấy đấy. Ta đã hoàn toàn hồi phục lại rồi. Ta đang định tự mình đi kiếm ngươi nếu như ngươi bắt ta phải đợi lâu thêm một phút nào nữa.”
“Ò ồ. Vậy chắc là tôi đã đến đúng lúc nhỉ. Làm cô phải lo lắng và hồi hộp cũng là một phần của gia vị gia tăng niềm vui cho Game mà, phải không nào?”
Canaria không hề thấy ăn năn hối cải mà thay vào đó lại còn khoe khoang nữa.
Nhưng Leticia đã không cắn câu. Dẫu sao cô cũng chẳng quan tâm đến người phụ nữ này và không lời nào của cô sẽ lọt vào tai Leticia hết.
Leticia nheo cặp mắt đỏ rực của mình lại và đưa ra lời cảnh báo cuối với một giọng điệu cao ngạo.
“Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi.--- Hãy nói cho ta biết địa điểm của ngôi làng Ma cà rồng và ta sẽ tha mạng ngươi.”
“…Hửm? Tôi từng nói tộc MA cà rồng còn người sống sót sao?”
Lạ thật đấy. Canaria khoanh tay lại mà tự hỏi.
Lần này, Leticia không kiềm lại được mà nhíu mày.
“…Vậy là tất cả bọn chúng đều đã bị tiêu diệt?”
“Ai mà biết. Đó là một bí mật. Nếu không Game này làm sao tổ chức được nữa đây? … A, và cô tốt nhất đừng nên nói to nguyện vọng muốn [giết] một nhà thơ. Ở thời đại ngày nay, từ đó chỉ đem lại cho cô những lời nhạo báng và cười thầm thôi.”
Đặt ngón tay trỏ lên môi, Canaria vui vẻ nói.
Mở căng cuộn giấy da cừu, Canaria dùng tay di chuyển điêu luyện cây bút lông ngỗng lên trên bề mặt giấy và viết ra nội dung [Geass Roll].
“Phần thưởng cho Game này sẽ là [mọi thông tin về tộc Ma cà rồng]. Cô có thể tuỳ thích thách đấu Game này bao nhiều cô muốn và không cần phải đặt cược thêm gì để tham gia cả. Liên tiếp thách đấu cũng OK.”
“…? Vậy là sao? Ngươi có thể đạt được gì từ chuyện này?”
“Ara, cô có vấn đề gì với hành động coi thường tiền tài này của tôi sao hả? Một trái tim tốt bụng đáng giá lắm đấy cô biết không? Thôi thì, nếu cô không thoải mái với điều kiện chiến thắng này, lấy quá khứ của cô ra được chứ?”
Mỉm cười trong khi đâm chọc vào những điểm yếu của người khác. Leticia không thích cách tiếp cận vòng vo này nhưng nếu phải bắt đầu tìm kiếm toàn Khu Vườn Nhỏ này mà không có lấy một thông tin gì về chỗ ở của tộc Ma cà rồng thì sẽ quá là rắc rối.
Hơn nữa, cơ thể đã ngủ say giấc hàng nghìn năm rồi vẫn chưa thể chuyển động nhanh nhẹn được, nên cô sẽ khó lòng nào hoạt động ở trạng thái tốt nhất mà chiến đấu. Sau khi xem xét điều đó, có lẽ sẽ không sao nếu coi đây là một bài khởi động nhẹ.
Dù gì thì, như vậy vẫn đơn giản hơn chính cô tự tay tra khảo.
“---Được thôi, ta sẽ tạm thời chơi cái Game thấp kém của ngươi.”
“Rất cảm ơn cô. Vậy thì---”
Bặc. Tiếng búng tách ngón tay. Mặc dù đó chỉ là một âm thanh giòn tan tựa như tiếng bong bóng nổ, nhưng những thay đổi xuất hiện chỉ từ hành động đó còn kịch liệt hơn sự di dời những ngôi sao.
Leticia vốn đang ngồi trên ngai vàng, đến lúc nhận ra đã thấy mình đang ở trên không trung của lâu đài trên mây.
Tuy nhiên, những biến đối không dừng lại ở đó.
Lâu đài trên mây đã bị nhấm chìm trong biển lửa hung hãm và những con phố đều đổ nát hết, hệt như một khung cảnh của khu vực chiến tranh.
Đây không phải là một kỹ năng dịch chuyển tức thời mà đã di chuyển cô lên trên bầu trời. Và cũng chẳng phải là tuyệt kỹ dịch chuyển bầu trời đến chính cô.
(Dịch chuyển không thời gian…!? Không, không phải vậy! Đây là kỹ thuật tái hiện ký ức….. một Gift Game dựa trên ký ức sao?!)
Mức độ đáng kinh ngạc của Game khiến cô mở to đôi mắt và không biết nói gì. Đây không phải là một trận Game triệu hồi tới cả sân khấu.
Nói đúng hơn thì, đây là Gift Game xây dựng dựa trên trải nghiệm và ký ức thực tế của một người nào đó nhằm tìm ra sai lầm hoặc mâu thuẫn của lịch sử. Bằng chính là con rồng khổng lồ đang điên cuồng rống lên bên dưới chân cô. Nhìn thấy cảnh tượng bên dưới với đôi mắt của một cá nhân nào đó đã trải nghiệm sự kiện tận diệt của tộc Ma cà rồng, Leticia nhìn chăm chăm vào con rồng khổng lồ cũng chính bản thân cô.
(Con rồng khổng lồ này......?!)
Nhịp cánh cuốn đi biển mây. Hàm răng nuốt trọn sông núi. Đây chính là thứ sức mạnh mạnh nhất được miêu tả trong thần thoại.
Nhưng, ký ức này thuộc về ai chứ. Vào ngày đó, những kẻ duy nhất chống lại rồng khổng lồ cũng chỉ có thể là tộc Ma cà rồng—
“---Hoàng tỷ!! Trận chiến đã kết thúc rồi! Xin hãy bình tĩnh lại đi!”
(…!!?)
Một giọng nói hoài cổ và quen thuộc vang tới tai cô.
Không--- nói chính xác hơn, đây là giọng nói vang lên từ chính người Leticia đang hóa thân vào.
Mái tóc vàng xinh đẹp của người này rối tung, bộ váy rách rưới. Trên tay phải cô là một đôi găng tay mang biểu tượng của ngai vàng.
Người đó cưỡi trên một con rồng, thoát được trong đường tơ kẽ tóc cú lao đến giận dữ của con rồng khổ lồ, đau thương hét lớn.
“Hoàng tỷ!!! Chị không nhận ra em sao!!?--- Hoàng tỷ của em!!!”
Đôi bàn tay công chúa thường ngày chỉ thêu vá và đùa giỡn với bướm bướm nay phải nắm chặt lấy dây cương một cách gượng gạo. Vừa run rẩy cưỡi rồng cô vừa cố hết lên sự hiện diện của mình, nhưng Leticia trong lúc phẫn nộ mất đi ý thức không nghe được những lời của cô.
Chiếc lược vàng lấp lánh. Bộ trang phục được may với biểu tượng của gia tộc.
Leticia không thể nào nhầm lẫn với ai khác được.
Đây chính là người em gái yêu quí luôn ngưỡng mộ cô.
(Không lẽ… Tại sao vậy được…!!?)
Đúng vậy--- đây chính là ký ức của Lamia Draculea về ngày suy tàn của tộc Ma cà rồng.
『 Gift Game --- [Blonde My fair lady] ---
Điều kiện tham gia:
*Cho đến khi người chơi chưa thừa nhận thất bại, họ có thể thách đấu Game này bao nhiêu lần họ muốn.
*Người chơi có thể tự do tuỳ chọn phương pháp để giành được thắng lợi (chi tiết bên dưới).
*Là một phần của tiền đề Game này, xin tuyên thệ rằng [Mọi thứ phù hợp với sự kiện lịch sử thực tế].
Điều kiện thắng lợi:
*Cứu Lamia Draculea.
*Cứu tộc Ma cà rồng.
*Đối mặt với những tội lỗi khi trở thành một Ma Vương.
Tuyên thệ: Thề trên danh dự và lá cờ, Game này là hợp pháp.
Dấu ấn [Arcadia] 』
*
Tiếng gầm rú của con rồng khổng lồ rung chuyển toàn bộ lâu đài trên mây. Với chỉ một lần đập cánh nó đã quét sạch cả biển mây, quả thực là hiện thân của loài rồng thần thoại. Với sự có mặt của [Host Master] này, những Ma cà rồng phản nghịch khởi xướng cách mạng bị tiêu diệt toàn bộ chỉ trong hai mươi ngày sau.
Những người được ngợi ca [Kị sĩ của Khu vườn nhỏ] như họ nhưng một khi không có sức mạnh của hoàng tộc cùng chiến lực chủ đạo, rất khó để chống lại một Loài mạnh nhất. Dù sao chủ lực của Community chính là sánh ngang với sức mạnh vạn quân.
Quân phản loạn bị Rồng khổng lồ cắn nát, đập tan và sấm sét thiêu chết. Hiểu rằng chúng không có cơ hội chiến thắng, quân phản loạn hoảng hốt tranh nhau bỏ chạy, nhưng [Host Master] do Leticia kích hoạt không để cho quân phản loạn rời đi được.
Số Ma cà rồng may mắn sống sót đều đang run rẩy trong sợ hãi sau khi đọc tấm [Geass Roll] màu đen rơi xuống trên bầu trời.
『Gift Game: Quỹ đạo đồng bộ mặt trời bên trong vị vua ma ca rồng
Danh sách người tham gia:
*Toàn bộ vật thể sống bị nhấn chìm bởi Vòng tròn của các linh vật
*Với sự biến mất của Vòng tròn của các linh vật, trò chơi sẽ bị trì hoãn vô thời hạn.
Điều kiện thua cuộc:
*Không có (Cái chết của người tham gia sẽ không được tính như không thể hoàn thành trò chơi)
Điều cấm:
*Không có.
Hình phạt:
*Một thời hạn sẽ được đặt lên toàn bộ người tham gia đã nhắm vào và tấn công chủ trò chơi.
*Thời hạn sẽ lặp lại trong mỗi chu kì 10 ngày.
*Hình phạt sẽ được chọn ngẫu nhiên giữa [Đâm cọc], [Đóng đinh] và [Hiến tế].
*Cách duy nhất thoát khỏi hình phạt là hoàn thành trò chơi hoặc có thời gian tạm ngừng trong trò chơi.
*Cái chết của người tham gia không nằm trong điều kiện thoát khỏi hình phạt và họ sẽ phải tiếp tục gánh chịu vĩnh viễn.
Điều kiện thắng cuộc của Host:
*Không có.
Điều kiện thắng cuộc của người tham gia:
*Giết chủ trò chơi: [Ma vương Draculea].
*Giết chủ trò chơi: [Letiacia Draculea].
*Thu thập những mảnh vỡ của các chòm sao, và đưa Vòng tròn của các linh vật đến trình diện vương tọa.
*Tuân theo thứ tự thích hợp và sử dụng Vòng tròn của các linh vật đã được phục hồi với vương tọa như một chỉ dẫn, tấn công vào trái tim của nhà cách mạng bị trói trong xiềng xích.
Tuyên thệ: Ta từ đây tôn trọng những điều kiện trên nhân danh niềm kiêu hãnh, biểu tượng của chúng ta và Host Master để tổ chức Gift Game này.
Dấu ấn [ ]』
Người sống sót duy nhất của hoàng tộc--- Lamia Draculea, đọc đi đọc lại nhiều lần nội dung của tờ giấy da cừu, khuôn mặt và môi cô tái mét.
“Sao, sao lại như vậy…! Người triệu hồi con rồng khổng lồ đó lại là hoàng tỷ của tôi, thật là vậy sao…!!?”
Cô run rẩy nói trên con rồng mình đang cưỡi. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong lúc cô rời đi cơ chứ. Lamia nắm chặt lấy dây cương, quất roi thúc giục con rồng phóng đi, chứng kiến toàn bộ tòa thành từ trên không.
Sông máu núi thi lấp kín khu dân cư.
Tất cả dường như đều bị sát hại bởi cách thức đóng cọc gỗ đâm từ dưới lên xuyên qua miệng họ. Chính là một quy luật tàn ác trong Game do Leticia đặt ra.
Giữa những thi thể vẫn bị đóng thẳng đứng lên đó, cô trông thấy có những người cháy đen như than.
(Cái này là… vết thương khi bị ánh nắng mặt trời đốt cháy…! Không lẽ tấm màn chắn của Khu Vườn Nhỏ bên trêb lâu đài bị mở ra sao…!?)
Dẫu có thuộc dòng dõi hoàng gia kiên cường cứng cỏi của tộc Ma cà rồng cũng khó thoát được cái chết khi bị ánh mặt trời chiếu phải. Mặc cho đã có tin tức về cuộc phản loạn, cô cũng không thể ngờ rằng bọn chúng sẽ làm một chuyện đáng khinh như vậy.
Nhưng dù cho cơn thịnh nộ này có dựa trên lý do gì đi nữa, những người sa ngã trở thành Ma Vương sẽ không bao giờ được cứu rỗi.
Vậy ít nhất thì, cô, với tư cách là người của hoàng tộc, sẽ đứng lên chống lại chị gái của mình. Môi cắn chặt lại, Lamia Draculea lại một lần nữa dùng dây cương tổ lái tới con rồng khổng lồ cuồng loạn.
“---Hoàng tỷ của em!! Trận chiến đã kết thúc rồi!! Xin hãy bình tĩnh lại đi!”
Lamia hét lên một tiếng kêu tuyệt vọng và đau thương. Tuy nhiên, lời nói của cô không có tác dụng gì, con rồng khổng lồ vẫn tiếp tục gầm thét và tàn phá mọi thứ. Bầu khí quyển rung lên chỉ với hành động đó của nó cũng đủ để thổi bay Lamia và con rồng của cô, hai người lộn nhào trong không trung.
Mái tóc vàng xõa ra, chiếc váy dài đã rách đến nỗi đường khâu bên trong phập phồng theo gió.
Một Ma cà rồng trông thấy cô, liền mồ hôi nhễ nhại tới gần phía cô.
“Điện hạ Lamia! Cô không sao chứ?!”
“Carla! Chuyện gì đang xảy ra thế này?!”
“Tôi cũng muốn biết rõ! Tôi nhận được tin rằng tổ tiên và cả Điện hạ Lamia đều đã bị quân phản loạn giết hại, tôi còn đang không biết phải làm gì sau này dù có sống sót nữa mà…!”
Bộ đồng phục hầu gái của Carla đã rách nát đến nỗi không nhận ra được sau trận chiến khốc liệt.
Bộ đồ vấy bẩn máu me kể lại lòng quả cảm của cô trong chiến đấu.
Nếu không nhờ vào kiếm kỹ xuất chúng cô tự mình rèn luyện lên tới vị trí đứng đầu của tộc Ma cà rồng, nhờ vào khả năng Quân sư (Game Maker) của cô, những người sống sót của tộc Ma cà rồng có lẽ đã chẳng còn một ai.
“Tôi hiểu rồi…. Cảm ơn cô, Carla, cô đã làm rất tốt. Đáng lý ra tôi mới là người phải có trách nhiệm bảo vệ tộc Ma cà rồng trong trường hợp khẩn cấp như vậy.”
“Cảm ơn vì lời khen của cô. Nhưng Điện hạ Lamia, cô đã ở đâu trong suốt thời gian qua vậy?”
“Tôi được cử đi làm nhiệm vụ gửi thông điệp mật đến các nhóm thần ở Đông Âu nhằm tập hợp lực lượng đánh bại Dystopia.”
“Nhóm thần Đông Âu? Là nhóm Slav hay nhóm Latin?”
“Là nhóm Latin. Tôi nghe nói nơi đó có loài hút máu khác hệ với chúng ta nên đi xem thử. Vì nhiệm vụ mật này nên tôi có tìm một người đóng giả thay thế mình… có lẽ cô gái đóng thế vai tôi đã bị giết thay cho tôi rồi…?”
Cô nắc nghẹn nói, tay đặt lên trên lồng ngực mình.
Carla cũng nhắm mắt lại trong thương tiếc. Nhưng đây không phải là lúc để họ đau xót cho người đã mất.
“Thưa Điện hạ Lamia. Tôi hiểu nỗi đau của cô, nhưng chúng ta không thể để chiến công của cô gái đã đóng giả cô trở nên vô ích được. Đáng ra hiện giờ chúng ta phải tổ chức lễ tưởng niệm và phong tước cho cô ấy… nhưng nếu suy nghĩ cho co gái đã chết thay cho Điện hạ, chúng ta phải đi tới nơi an toàn ngay đã.”
“Cái… Tôi, tôi làm sao có thể làm vậy được! Cô muốn tôi từ bỏ hoàng tỷ của mình mà bỏ chạy sao!?”
“Nhưng đây là trường hợp khẩn cấp! Cho dù có vì lí do gì, sự thật là Leticia-sama đã sa đọa trở thành một Ma Vương cũng sẽ không thay đổi! Và một Ma Vương sinh ra từ hoàng tộc của tộc Ma cà rồng sẽ xoá bỏ tất cả những thành quả mà chủng tộc của chúng ta đã tích luỹ cho đến được bây giờ! Cô chấp nhận điều đó được hay sao?”
Câu hỏi đáng sợ của Carla khiến cô không nói nên lời.
Một Ma Vương sinh ra từ một chủng tộc bất kì nào cũng đủ là một vết ô uế cho cả chủng tộc đó. Nhưng nếu nó phát sinh từ chính hoàng tộc, đây nhất định sẽ là một nỗi nhục lan truyền khắp cả thế giới của Khu Vườn Nhỏ. Nếu để yên như vậy, chủng tộc Ma cà rồng nhất định sẽ đến bước đường cùng.
Mọi thành quả mà Leticia và mọi người đã tích luỹ cho đến nay sẽ bị hạ thấp… và cô tuyệt đối không chấp nhận điều đó được.
Hơn nữa hiện tại Ma vương khắp nơi dưới sữ dẫn đầu của [Dystopia] đang tàn phá khắp Khu vườn nhỏ, lúc này phải ưu tiên hết sức cho hệ thống bảo hộ [Floor Master]. Một hệ thống luật pháp trong Khu vườn nhỏ nơi Tu La Thần Phật tụ tập chính là nguyện vọng chung của những người dân sống trong nỗi sợ hãi các Ma vương.
“Điện hạ Lamia, xin cô hãy cố chịu đựng. Nếu không có cô, những Ma cà rồng may mắn sống sót sẽ lạc lối, sẽ có những người sa ngã vào con đường tà ác. Hiện trong lúc Điện hạ Leticia rơi vào trạng thái này, chúng tôi chỉ biết dựa vào cô để làm thủ lĩnh của chúng tôi thôi.”
“…Ư…!”
Lamia nghiến chặt hàm răng của mình đến nỗi chúng cắn vào môi cô. Và chính mùi vị của máu đã khôi phục lại sự bình tĩnh của cô.
Hoàng tộc không chỉ là những người mạnh mẽ hoặc những người cai trị. Họ còn là biểu tượng cho tổ chức sánh ngang bằng với tầm quan trọng của Lá cờ. Uy quyền truyền lại qua huyết thống đó một khi đánh mất sẽ không bao giờ khôi phục lại được.
“Lamia-sama… xin cô hãy đưa ra quyết định.”
“…Không còn cách nào khác. Hãy đưa tôi đến những người còn sống.”
Lamia gật đầu đáp trong khi nghẹn ngào nói những lời đó. Đây là điều duy nhất cô có thể làm trong tình huống này.
“Những thành viên còn sống sót của chủng tộc chúng ta đã thiết lập một nơi trú tại dưới mặt đất và theo dõi tình hình của con rồng khổng lồ tại đó. Mặc dù họ đang rã rời cả thân thể lẫn tâm trí từ trận chiến với quân phản loạn, nhưng họ chắc chắn sẽ lấy lại sức lực khi hay tin Điện hạ Lamia còn sống. Dù đây là một quyết định khó khăn, nhưng xin cô hãy gắng kiên trì.”
Carla siết chặt bàn tay lại và cố gắng khuyên nhủ Lamia. Cô hẳn cũng đang mệt mỏi lắm rồi, nhưng cô không biểu hiện nó ra ngoài.
Lamia vỗ tay lên má và sắp đặt lại suy nghĩ của mình. Đây vốn là nhiệm vụ của riêng cô, một thành viên của hoàng tộc. Mặc dù cô được nuôi nấng như một cô công chúa và do đó không thể chiến đấu trong chiến trường, cô vẫn có nhiệm vụ lãnh đạo những đồng đội của mình.
Lamia nhìn lại con rồng khổng lồ--- nhìn lại lần cuối tòa lâu đài trên mây.
“---Xin chị hãy chờ đợi em, thưa hoàng tỷ. Em nhất định… nhất định sẽ đến cứu chị…!”
Đưa ra lời thề đó, hai Ma cà rồng rời đi xa khỏi con rồng khổng lồ.
Tiếng gầm rống của con rồng khổng lồ càng ngày càng mãnh liệt, vang vọng khắp đất trời.
Những lời của Lamia lạc đi mất trong tiếng gầm rống, không bao giờ lọt được đến tai Leticia.
*
Nhưng từ kết quả mà xét thì hai người họ vẫn thật ngây thơ.
Khó khăn gian khổ của tộc Ma cà rồng chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Các nhà thơ của Khu Vườn Nhỏ xem sự sa đọa thành Ma vương của hoàng tộc Ma cà rồng như một thứ tư liệu tuyệt vời, đem thứ đó theo bài hát và thơ ca truyền đi khắp thế giới.
---Họ hát về tộc Ma cà rồng như những quái vật ăn thịt người.
---Họ hát về tộc Ma cà rồng không bao giờ già hoá hay chết đi.
---Và họ đã hát về Ma cà rồng như những Ma Vương sẽ đóng đinh người khác bằng những cây cột.
Những bài ca tạo bởi các Nhà thơ nhanh chóng lan truyền đi và thậm chí còn ăn mòn những ngoại vũ trụ (thế giới bên ngoài). Trong những thế giới đó, có cả những câu chuyện nói rằng Ma cà rồng là bộ tộc ăn thịt người ngay cả thi thể cũng không tha hay những truyền thuyết họ là nguồn gốc của quái vật.
Người sống sót cuối cùng của hoàng tộc, Lamia, muốn ngăn chặn những lời đồn này. Nhưng ngay cả trong Khu vườn nhỏ, những người có thể ngăn lại những Nhà thơ muốn nhân lúc này nổi danh cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.
Tộc Ma cà rồng phải nhận lấy vô số lời đồn đại, hệ thống [Floor Master] bốn phương do bọn họ xây dựng cũng bị tạm ngưng, đổi qua một tổ chức khác để chống lại các Ma vương.
Với mục đích đàn áp các Ma Vương đang ngày một lớn mạnh, các Võ thần trứ danh trong các nhóm thần được mời tới, sắp xếp cho mỗi người họ một khu vực quản lí. Cũng từ đây xuất hiện nhóm thần hỗn hợp [Hộ pháp thập nhị thiên] quản lí mười hai phương hướng.
Về sau chính là nhóm Võ thần mạnh nhất, [Thiên quân].
Tuy nhiên, họ chỉ là những vị thần chiến tranh chuyên môn chiến đấu và không hề có liên hệ gì với lý tưởng ước mơ của tộc Ma cà rồng tạo nên [sự thịnh vượng cho các Community tầng thấp].
Những Ma cà rồng sống sót ban đầu cũng kịch liệt phản đối sự dàn xếp này nhưng họ bị phần lớn thế giới làm ngơ. Sự việc Leticia Draculea sa ngã làm Ma Vương đã khiến cho mây đen bao trùm lên tộc Ma cà rồng.
Trong tình huống không lối thoát đó--- Lamia vẫn không ngừng lặp lại những lời này.
“---Hoàng tỷ của tôi không phải là một con quái vật như các Nhà thơ hát!”
Đôi khi khích động. Đôi khi lại điềm tĩnh. Đôi khi lạc quan. Cô không ngừng tìm cách kháng án cho tội lỗi của chị mình. Nhưng những gì cô làm chỉ là vô ích. Thậm chí còn có tác dụng ngược lại.
Câu chuyện do Nhà thơ chế ra không cần biết chính xác hay không.
Những bài ca của họ [tự chúng sẽ trở thành hiện thực]. Ngay cả dấu vết của việc họ thay đổi lịch sử cũng không còn, với khả năng tập hợp và biến đổi vô hạn các thế giới rộng lớn khác, đó chính là Loài mạnh nhất thứ tư bọn họ.
Đáng sợ nhất là, bọn họ luôn sống thật với niềm vui của mình.
Bình thường không có sự kiện gì thì họ chỉ là những kẻ ngốc. Nhưng nếu tìm ra được một chủ đề thú vị phát sinh, bọn họ sẽ không cần để ý gì tới thiện ác mà đi ca tụng chúng. Khi bọn họ đã bắt tay vào câu chuyện của tộc Ma cà rồng như hiện tại, lời đồn của tộc Ma cà rồng biến thành truyền thuyết, sau đó lại biến thành sự thật.
Nếu như họ đổ hết tất cả tội lỗi và nguyền rủa cho Leticia, tộc Ma cà rồng có thể sẽ lại được vực dậy trong vinh quang. Tuy nhiên, những người may mắn sống sót của tộc Ma cà rồng đã không làm vậy.
“---Hoàng tỷ của tôi không phải là một con quái vật như các Nhà thơ hát!”
Như thể cười nhạo vào nỗ lực bảo vệ danh dự hoàng tỷ kính yêu của cô, cười vào chính tộc Ma cà rồng, các Nhà thơ vẫn tiếp tục bài ca của mình. Bộ dáng nỗ lực đó của cô dường như món ăn ngon miệng nhất với họ vậy.
Là thành viên của hoàng tộc, Lamia trở thành mục tiêu cho vô số lời nguyền rủa trải dài từ Tây Âu đến vùng Viễn Đông của thế giới. Chỉ cần là chuyện của tộc Ma cà rồng đều đổ lên đầu cô. Nhưng dù vậy cô vẫn không ngừng nói.
“---Hoàng tỷ của tôi không phải là một con quái vật như các Nhà thơ hát!”
Kìm nén những giọt nước mắt cay đắng trên bờ mi, Lamia tiếp tục lặp lại những lời này. Cô cảm thấy đau buồn cho người chị gái đáng kính trọng lại bị xuyên tạc thành như vậy.
Vì muốn bảo vệ danh dự của chị mình, Lamia nhận lấy toàn bộ lời nguyền rủa. Và rồi cô đạt tới một Gift sánh ngang cả trăm triệu Ma thần.
Nếu không phải vì Game nghịch lí [Nghịch lí của Toàn năng (Omnipotent Paradox)] đã niêm phong linh cách của cô, sức mạnh của Lamia có lẽ đã vượt qua cả Lĩnh vực Toàn năng.
Tuy vậy, cái giá phải trả là quá lớn.
Trên làn dà trắng nõn nà của cô mọc lên vẩy, đôi mắt ánh như bảo thạch giờ trở nên đục ngục--- cô biến thành quái vật một khi đã mang thai con mình, nếu không ăn chúng sẽ không thể sống sót.
Đối với hoàng tộc, thứ lời nguyền phải ăn con mình như vậy chính là dấu chấm hết.
Dù sao thì, khi thành viên duy nhất còn sống của hoàng tộc bị nguyền phải ăn đứa con của mình, thì nó cũng đồng nghĩa với sự kết thúc của tộc Ma cà rồng. Kết quả tộc Ma cà rồng phải giải tán Community, những người may mắn sống sót rời đi sống ẩn dật. Còn Lamia, để không ăn mất đứa con trong bụng mình, cô phong ấn chính bản thân lại, ngoại trừ cách đó cũng không còn cách nào khác giữ lại huyết thống hoàng tộc.
Vị Nữ hoàng tự nhận lấy toàn bộ nguyền rủa lên mình, vào thời khắc cuối cùng trước khi phong ấn--- lần đầu tiên trong đời nguyền rủa thế giới.
“Thịnh vượng và suy vong… Sự hủy diệt của tộc Ma cà rồng chính là một loại vận mệnh. Nhưng cho dù như vậy--- cũng không phải bị hủy diệt theo cách thế này.”
Chủng tộc đã nỗ lực hết mình vì chính nghĩa nay lại bị hủy diệt trong vòng xoáy của lời đồn và nhạo báng.
Kết cục vô tình đó khiến cô phải rơi ra giọt lệ chất chứa sự cay đắng của mình.
Đây lại là cái thiện sao, cô nghĩ thầm. Nếu không sửa lại tất cả sai trái này sao cô có thể yên nghỉ chứ. Nhưng nếu như Lamia mà làm vậy thật, cũng tựu một Ma vương mới sắp ra đời rồi.
Liên tiếp có hai người sa ngã thành Ma vương, những Ma cà rồng sống ẩn cư cũng sẽ phải gánh trên lưng mình tai tiếng.
Là thành viên hoàng tộc cuối cùng, cô không muốn chuyện đó xảy ra. Dù cô là một vị vua ngu ngốc chưa từng hoàn thành được bất kì nghĩa vụ nào cả hoàng tộc, nhưng ít nhất, cô vẫn muốn làm được trách nhiệm tối thiểu này.
Âm thầm chịu đựng sự cay đắng giày vò bản thân, Lamia phong ấn chính cô vào địa ngục không có không gian.
Cô nuốt xuống toàn bộ oán hận vào trong lòng--- hi vọng tộc Ma cà rồng sẽ có được hạnh phúc. Cô thành tâm cầu nguyện.