Mondaiji-tachi ga Isekai Kara Kuru Sou Desu yo?

chương 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“---Đó chính là lí do tôi được phái tới đây.”

“Thật sao chứ…”

“Oa… May quá! Siêu chào đón cô! Chuyện [No Name] quá thiếu người đang khiến tôi rất đau đầu đây! Với cả còn là một chị gái xinh đẹp nữa thì chúng tôi lúc nào cũng muốn chiêu mộ!”

You hứng phấn nắm lấy tay Uesugi vung vẩy. Coi bộ chuyện thiếu người đúng là khiến cô rất khổ sở, nên mới hiếm khi thấy cô kích động đến như vậy.

Cách chào đón nồng nhiệt này khiến Uesugi chớp mắt liên tục, nhưng cô ngay lập tức giơ ngón trỏ lên cảnh báo.

“Tuy chuyện là như vậy, nhưng trong Chiến tranh chủ quyền mặt trời, cùng lắm tôi chỉ là chiến binh tùy mấy người sai khiến mà thôi, dù gì tôi cũng còn gánh vác trách nhiệm của Hộ Pháp Thần Thập Nhị Thiên. Trước tiên có hai lá thư này cần đưa cho hai người.”

Uesugi hắng giọng, giải thích cho ba người Izayoi, You và Ayato.

“Một lá thư là do Tokuteru gửi tới, lá thư còn lại do Kudou Asuka nhờ gửi.”

“Thư của Asuka?”

“A? Có lẽ có kế hoạch nào đó cậu ấy dùng làm món quà bất ngờ cho bọn tôi?”

“Đúng thế. Trong thư Kudou Asuka có nói đến bộ mặt thật của Krishna và cách giải quyết kẻ đó, trong thư của Tokuteru thì viết kế hoạch để dụ kẻ đó vào tròng. Nếu mấy người đồng ý với kế hoạch này, tôi có thể tuyên thệ làm thành viên khách mời của [No Name], tham dự vào game ở đại lục Atlantic này… Thấy sao hả?”

“Tôi đồng ý tôi đồng ý! Tôi đồng ý với lời đề nghị này! Nếu chỉ có hai người thì không thể nào hoàn thành game được! Ai trong [No Name] cũng là trẻ rắc rối hết, tôi đang khổ sở lắm rồi đây!”

Nếu là ba năm trước thì đúng là đến lúc nói đểu sao Kasukabe You mà lại có tư cách nói như vậy, nhưng xét đến tình huống hiện tại, cô đúng là người nỗ lực nhất cho [No Name], thế nên không ai có ý kiến gì được.

Izayoi cũng không có lí do gì để cãi lại, nhưng mà---

Cậu cúi đầu xuống nhìn cơ thể vẫn không hề bớt mệt mỏi của bản thân, nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

(Krishna vẫn còn thì không thể bỏ lại cô bé bạch tạng một mình được, nhưng làm vậy thì lại hạn chế hành động của bên mình. Tức là nhất định phải đánh bại Krishna đã…)

Nhưng với tình hình cơ thể hiện tại, cậu có thể chiến đấu bằng toàn bộ khả năng ư?

Hai chân nặng trịch, sức lực hai tay cũng chỉ còn khoảng một nửa bình thường.

Tồi tệ hơn nữa--- lại còn đói đến không chịu nổi. Izayoi không muốn trở thành quỷ đói giống You nên cố chịu, nhưng giờ thì đầu óc như cũng muốn đình công vì quá đói rồi.

You đang hưng phấn và Ayato nhận thấy dáng vẻ Izayoi có gì đó không đúng, cả hai đều ngạc nhiên.

“...Izayoi, cậu khỏe không thế? Hình như sáng nay cậu sai sai sao ấy.”

“Tôi cũng thấy vậy. Vụ hay nói đùa vẫn còn nhưng mà giọng nói và hành động không được dứt khoát như mọi khi.”

“Ưm… không có gì, tôi hơi mệt chút thôi. Con gái mấy người không cần phải…”

“Làm sao mà không quan tâm chứ hả đồ anh trai ngốc.”

Ba người đều quay lại nhìn người mới bước ra từ trong nhà nghỉ.

Ra là một thiếu niên đang hai tay chống nạnh, coi bộ tức giận lắm--- Saigou Homura.

Izayoi nhớ lại chuyện đêm qua, lườm thẳng vào cậu.

“...Có phải Homura hay không?”

“Gì chứ hả? Tự nhiên lườm người ta thế là sao chứ? Cơ mà bệnh nhân có giả vờ mạnh mẽ thì cũng không đáng sợ gì đâu.”

Homura nhanh chóng tới gần. Izayoi vẫn còn nhớ rõ chuyện đêm qua, tất nhiên sẽ phải đề cao cảnh giác.

Đêm qua--- Saigou Homura thức tỉnh thành hóa thân của Ma vương Azi Dakaha.

Vị Đại ma vương đã từng quyết đấu đến chết với mấy người Izayoi và You, nếu giờ có được hóa thân mà trở lại Khu vườn nhỏ thì nhất định sẽ trở thành vấn đề lớn. Nhất là Izayoi cũng không mềm mỏng đến mức em trai mình bị chiếm đoạt thân thể mà lại không dám làm gì.

Nhưng Homura không quan tâm đến sự tức giận của Izayoi, tập trung quan sát B.D.A dính chặt trên tay phải cậu.

“Khốn nạn thật, dính hoàn toàn rồi, muốn lấy ra giờ chỉ có cách cắt đi cả phần thịt dính vào.”

“Nghe đau thế, cậu không sao chứ Izayoi?”

“...Không đau gì đâu, các cậu không cần lo lắng.”

Izayoi tức giận nói như vậy. Mặc dù không thể nào xác nhận nhưng coi bộ ý thức của Azi Dakaha không phải lúc nào cũng hiện lên được.

Thái độ Izayoi trở nên dịu hơn, dùng một tay nâng cằm lên.

“Chuyện của anh không quan trọng, còn cô bé bạch tạng với Parashurama sao rồi? Hai người họ ổn chứ?”

“...Cô bé bạch tạng ổn định lại rồi, nhưng còn Parashurama… chuyện đó… chức năng của cơ thể và nội tạng có chút vấn đề…”

Ánh mắt Homura tránh đi, dường như không biết nói làm sao. Coi bộ tình huống của Parashurama tệ đến mức khiến cậu không nói rõ được.

Trông thấy vẻ mặt khổ sở của Homura, Uesugi giơ tay lên kiến nghị.

“Nếu được Parashurama đồng ý, vậy thì giao người đó cho Hộ Pháp Thần Thập Nhị Thiên bọn tôi được chứ… Để Tokuteru chăm sóc hộ cho?”

Lời đề nghị đột ngột này khiến cho vẻ mặt Homura rạng rỡ hẳn, nhưng rồi lại có vẻ bất an.

“Nếu thế thì tốt quá, nhưng vậy được không? Chúng ta dẫu sao cũng đang tham dự Chiến tranh chủ quyền mặt trời…”

“Parashurama không phải người tham dự nên không có vấn đề gì, chuyện đó khỏi lo. Chưa kể trong số các đồng nghiệp của tôi có học trò của người đó, chắc chắn không đối xử tồi tệ được đâu. Một cậu bé tốt bụng như cậu không cần lo lắng cho chuyện này, cứ để cho bọn tôi lo liệu là được.”

“A… cám ơn cô! Để tôi viết thư giới thiệu đến một bệnh viện Đức đáng tin cậy, xin hãy đến đó gặp giám đốc nhờ giúp! Tôi nghĩ bên đó chắc chắn sẽ giúp đỡ!”

Thấy Homura phấn chấn lại, Uesugi nở một nụ cười hiền lành hiếm khi thấy trên mặt cô.

Rất hiếm khi thấy được một nụ cười như vậy trên khuôn mặt một người nghiêm khắc như Uesugi.

Izayoi chợt thấy có cơ hội đùa giỡn, nở một nụ cười mờ ám đầy hàm ý.

“A… Đúng là Uesugi Kenshin [Con rồng xứ Echigo], [Hóa thân của Bì Sa Môn Thiên] có khác. Cơ mà không hiểu vì sao lại lo lắng cho em trai tôi đến thế.”

“? Cậu tự nhiên nói thế là sao, tôi lo lắng cho thiếu niên này có gì kì lạ sao?”

“Không phải thế, chẳng qua là nói đến Uesugi Kenshin thì ngoại trừ truyền thuyết võ dũng, từng trải qua một trăm trận chiến, thì còn một số lời đồn thất thiệt khác.”

Izayoi mỉm cười, rõ ràng là muốn đùa giỡn. Nghe được mấy lời quá rõ ràng này, đến cả Homura và Ayato cũng hiểu được Izayoi muốn nói gì.

Lời đồn này đúng là cũng tương đối nổi tiếng.

Tuyên truyền hóa thân của Bì Sa Môn Thiên, Uesugi Kenshin, nhằm giữ vững sự thần thành nên không gần gũi với người khác giới nào, không có con cháu về sau.

Nhưng trên thực tế--- theo như lời đồn thì thuộc hạ phục vụ xung quanh Uesugi Kenshin đều là những thiếu niên có vẻ bề ngoài đẹp đẽ hiếm thấy.

Đặc biệt là thiếu niên được mệnh danh điển trai nhất thời đại chiến quốc Nhật Bản, Uesugi Kagetora, đồn rằng giữa hai người có mối quan hệ hơn mức bình thường.

(Tức… tức là Uesugi này…!)

(Hóa ra là một shotacon đến mức có cả truyền thuyết về sau---!)

Hiểu ra sự thật bất chợt bị vén màn này, ánh mắt hai người nhìn Uesugi đều có thay đổi.

Nói đến mới thấy, cô cũng đối xử với Ayato rất ân cần, có khi là có ý định không tốt nào đó.

“Khoan… khoan đã! Gì thế chứ? Mấy người đang nói cái chuyện thất thiệt gì vậy!”

“Không… không cần để ý đâu, tất cả quay lại chủ đề chính thôi.”

“Đúng… đúng thế, tôi cũng có chuyện cần nói với anh Iza.”

Homura hắng giọng, kéo câu chuyện về lại chủ đề gốc.

“Ban nãy nói đến chuyện chúng ta giải quyết Krishna đúng chứ? Xin lỗi nhưng, theo như tình trạng bệnh thì tôi cần ngăn anh Iza lại.”

“Cái gì?”

“Ưm?”

“Sen… senpai? Tình trạng bệnh là ý làm sao cơ chứ?”

Nghe thấy câu hỏi của Ayato, You và Uesugi đều chăm chú lắng nghe.

Còn bản thân Izayoi lại chậc lưỡi, tránh mặt qua chỗ khác,

Dường như nhờ thế mới xác nhận được, Homura nhanh chóng đi tới, liếc nhìn Izayoi.

“...Dù chỉ là trong một lúc, nhưng toàn bộ cơ thể anh Iza chuyển hóa thành [thể hạt ngôi sao] sẽ hình thành tổn hại. Ít nhất thì, chắc chắn giờ máu không có đủ, một phần tế bào cũng bị vỡ. Khi trước thì có thể hạt trong cơ thể bù đắp lại, nhưng giờ những thể hạt đó đã sử dụng hết, thế nên phải nghỉ ngơi một thời gian. Em đoán giờ anh đang trong trạng thái thiếu máu đúng chứ.’”

Nghe được những lời trách móc của Homura, Izayoi coi như đã hiểu được bộ mặt thật của cảm giác mệt mỏi.

Trạng thái bệnh tật này có cảm giác giống với lần mất nhiều máu ba năm trước. Nói một cách đơn giản là do máu trong cơ thể không đủ tạo, thế nên mới cảm thấy mệt mỏi.

“Trong tim của anh Iza có nguyên gốc của [thể hạt ngôi sao]. Tôi nghĩ thứ đó đã trở thành tinh thể kết tinh ngủ say trong cơ thể anh Iza, có thể tăng cường mạnh B.D.A. Nếu không phải thế thì không thể nào từ thể tinh thần hóa thành vật chất được. Quá trình hẳn là bắt đầu từ việc sử dụng các hạt trong máu, sử dụng xong sẽ giảm đi lượng thể hạt kí sinh trên cơ thể. Đối với anh Iza thì B.D.A chính là một thanh đao hai lưỡi vừa có lợi vừa có hại.”

Vẻ mặt Homura rầu rĩ.

Chỉ cần có chút sai sót là có thể tạo thành tan chảy (meltdown) dẫn đến cái chết. Một khi chuyện đó xảy ra thật, dù là nghiên cứu thể hạt hay chuyện cứu cô bé bạch tạng cũng chỉ là xe cát dã tràng.

Izayoi từng nói không thù hận gì cha cậu, nhưng trong lòng Homura thì vẫn còn sự giận dữ không nói lên lời, thật sự rất muốn hỏi xem người đó có ý định gì mà lại nghĩ đến chuyện lấy chính con mình ra làm thí nghiệm.

...Chỉ là bộ dạng của Izayoi nằm ngoài dự đoán của Homura, trông nhẹ nhõm như thể vừa được giải đáp bí ẩn nào đó.

“Thế hả, hóa ra anh vẫn cảm thấy đói là do B.D.A hả?”

“Hả?... Anh đã đói rồi?”

“Đúng thế, đói lắm rồi. Hóa ra từ sáng tới giờ anh vẫn thấy đói bụng là do chuyện này à?”

Trông bộ dạng Izayoi rất tỉnh táo, không có vẻ gì là giả vờ.

Vẻ nghiêm túc trên mặt Homura biến mất sạch, sững sờ trả lời.

“...Không, à mà. Ăn nhiều một chút đúng là có thể bổ sung lượng máu và calo đã mất…”

“Gì thế hả, nếu thế thì phải nói sớm đi chứ. Anh còn tưởng mình bị vị Thần nào nguyền rồi, dính thêm thuộc tính quái dị nào đấy.”

Izayoi càu nhàu chuyện bản thân cố nhịn đúng là đen đủi, cũng gọi cô gái phục vụ mang lên ba suất ăn.

Kasukabe You nhân tiện cũng gọi thêm mười suất.

“Anh biết ngay là khả năng mạnh như thế không thể nào không có gì nguy hiểm được, không biết nguy hiểm ở đâu thì còn thiếu an toàn hơn. Mới dùng lần đầu đã tìm hiểu được nguy hiểm coi như là có lời rồi. Còn chuyện thời gian sử dụng tối đa, hẳn là như đêm qua là tốt nhất đúng chứ?”

“Đúng, đúng thế, nhưng vấn đề nguy hiểm kia phải nghiên cứu tinh tường mới rõ được…”

“Anh biết anh biết, sau khi chiến đấu với Krishna xong, anh sẽ tập trung vào chuyện cần tri thức này. Trước lúc đó thì em bớt nói đi---”

“...Ưm? Izayoi phải ở lại đây chứ?”

You vừa nói vừa nhồi nhét thức ăn vào mồm.

Nhận ra đồ ăn của mình đã trống trơn, Izayoi ngạc nhiên vô cùng.

“...Kasukabe, cậu có ý gì đây hả?”

“Thì nghe xong chuyện vừa rồi làm sao để cậu tham gia chiến đấu được nữa, nếu như mạnh khỏe thì còn có thể…”

“Tôi không hỏi vụ đấy, đồ cậu đang ăn là đồ ăn của tôi ấy nhé.”

“Nếu như mạnh khỏe thì còn có thể, không thể để Izayoi đi chiến đấu lúc đang đói được. Cái kẻ tên là Krishna đó rất mạnh còn gì?”

Kasukabe You cố ý bơ câu hỏi của Izayoi.

Cô nhanh chóng ăn hết phần ăn của cả hai, sau đó quay qua nhìn Homura.

“Chị cho rằng Izayoi ít nhất cũng phải nghỉ ngơi ba ngày, Homura đồng ý không?”

“A… Vâng, em cũng thấy ba ngày là tốt nhất. Trái tim đã bị kết tinh lại, thế nên cần một ngày để trong dòng máu có lại đủ hạt, thêm hai ngày nữa bồi dưỡng cơ thể.”

“Vậy sao. Mà ngày mai là bắt đầu game của Lala rồi, nếu muốn đánh kẻ địch trước khi game chính thức của đại lục Atlantic bắt đầu, vậy thì phải chiến đấu ngay hôm nay.”

“A? Mạnh miệng quá nhỉ, nhưng tôi đồng ý.”

Uesugi nở một nụ cười không biết sợ là gì, dường có hơi khâm phục lời đề nghị của Kasukabe You.

Cô hình như cũng tán thành việc ra tay sớm. Ayato đang ăn ô liu ở bên cạnh thì nhìn về phía lá thư của Asuka, rồi lắc đầu với thái độ lạnh nhạt hơn mọi khi.

“...Thế thì tôi sẽ ở lại đây. Cần có người bảo vệ senpai, Izayoi và thôn làng này. Chẳng may hai người không ngăn lại được kẻ địch thì vẫn còn tôi lo việc phòng thủ.”

“Này, mấy người đừng có mà tự tiện quyết định nhé. Chỉ có tiểu thư, Kasukabe You và Uesugi thì làm sao mà lo liệu Krishna được, có liều mạng ra sao cũng chỉ thất bại mà thôi.”

Nghe được những lời đầy vẻ nghiêm túc của Izayoi, You bĩu môi lên coi bộ rất bất mãn.

“A… Nói ra thì có hơi mất lòng nhưng mà mình cảm thấy mình mạnh hơn Izayoi rồi đấy. Nhìn mình thế này thôi chứ giờ mình được gọi là [Floor Master] mạnh nhất cơ.”

“Hể? Kouryuu khiêm tốn thật đấy.”

“Gì mà khiêm tốn chứ, đấy là do khả năng của mình. Chứ một người thiếu máu còn cố đi theo làm cái gì, tự nhiên lại thành gánh nặng níu chân mọi người chắc… Nếu cậu vẫn còn muốn cản trở, đừng trách mình phải trói cậu lại trước.”

---Bang, không khí như thể có vết rách hiện ra.

Nghe thấy lời không hợp ý là đáp trả lại ngay, hiện tại đúng là như vậy. Mặc dù cả hai đều bắt nguồn từ việc lo lắng cho người còn lại nhưng kết quả là khiến cho hai bên đều tức.

Ayato lặng lẽ đứng dậy chuẩn bị tránh đi, Uesugi thì tính toán xem bao giờ thì nên can thiệp, còn về phía Homura đến giờ vẫn chưa hiểu được gì, thì chỉ muốn thốt lên “Mối quan hệ giữa chị Kasukabe You và anh Iza tốt quá”.

Trong bầu khí hết sức căng thẳng đó---

Vang lên một tiếng động như thể có thứ gì đó rất nặng dẫm mạnh xuống đất.

“Ư!”

Tất cả đều dồn sự chú ý ra bên ngoài thôn làng, tính cả Izayoi đang định nhảy bổ vào Kasukabe You.

Rầm, rầm. Tiếng bước chân từ đằng xa đang tiếp cận, tốc độ còn khá là nhanh nữa.

Có vẻ như có thứ gì đó nặng đến mức rung chuyển đất đai đang cấp tốc chạy như một con thú hoang.

Dân cư thôn làng nhận ra được chuyện kì lạ, bắt đầu nôn nóng.

“Giờ… làm gì đây!”

“Người khổng lồ! Có người khổng lồ đến!”

“Có người khổng lồ sắt màu đỏ tấn công!”

---Người khổng sắt màu đỏ?

Có ba người biết rõ đến những từ này, mỗi người lại đeo lên một vẻ mặt khác nhau.

“Chẳng lẽ…”

“Chắc chắn rồi! Đi đón cậu ấy thôi!”

“? Dù không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng chắc chúng ta cũng đi theo chứ, Ayato?”

“A… Không! Tôi muốn ăn sáng đã! Cần chuẩn bị cho ngày mai nữa! Mọi người cứ đi trước đi!”

Ayato sợ hãi vội rời đi, dường như không muốn gặp ai đó.

Homura đang định đi theo xem sao cùng Izayoi, nhưng Uesugi phía sau lại cản cậu lại.

“Khoan đã Homura. Có chuyện này tôi cần nói với cậu, mong cậu ở lại đã.”

“Có chuyện cần nói với tôi?”

“Đúng thế--- một chuyện quan trọng liên quan đến Arjuna.”

Uesugi nhìn Homura với ánh mắt vô cùng nghiêm túc. Mặc dù không hiểu gì, nhưng Homura cũng biết chuyện này chắc là hết sức quan trọng, thế nên yên lặng ngồi xuống.

*

Mặt khác--- thôn làng của dân bản xứ đã loạn hết cả lên.

“Ô oa a a a a a! Người khổng lồ đến rồiiiiii!”

“Phụ nữ và trẻ con trốn xuống dưới hầm! Còn đâu gọi toàn bộ linh thú biết bay dùng để đi săn ra đây!”

“Nhưng… nhưng mà… chúng ta đánh bại được thứ quái vật thế này ư?”

“Không phải là có thể hay không thể! Bất cứ giá nào cũng phải thắng!”

“Ô a a a a lên ngựa! Mày dám động đến nhà tao à!”

Dân bản xứ rống lên hiếu chiến, bắn tên và phóng thương vào người khổng lồ sắt màu đỏ.

Những thứ này tất nhiên không có tác dụng gì. Người khổng lồ chỉ cần bước lên một bước là đã có thể dễ dàng phá tan hàng ngũ các chiến binh của người dân.

Trên vai người khổng lồ sắt màu đỏ--- Deen, Kudou Asuka hiện đang đau đầu không biết nên hành động ra sao.

“...Chúng ta nên làm gì đây? Tự nhiên lại bị cản trở thế này.”

“Nhưng nhìn phản ứng của bên đó thì coi bộ, giờ có thu hồi Deen vào thẻ Gift cũng không làm mọi chuyện dễ dàng hơn được. Có khi trong lúc hỗn loạn bọn họ sẽ tấn công chúng ta mất.”

“A… Alma nói đúng, phải tìm cách khiến họ lắng nghe chúng ta đã!”

Suzuka yêu hòa bình, cô nắm chặt tay lại đề xuất như vậy. Vì cô có linh cảm, nếu không nhất quyết giữ hòa bình thì có lẽ Asuka sẽ mặc kệ làm ra chuyện tày trời nào đó.

Còn về phía đàn chị Asuka thì giờ vẫn khá là ngượng ngùng, không muốn làm lớn chuyện, trốn trong chỗ núp.

“Cũng đúng. Chị cũng không thể nào để em gái Izayoi với cháu gái Leticia gặp nguy hiểm được.”

“Vâng… em xin lỗi.”

“A, gì mà xin lỗi chứ. Em gái của Izayoi thì cũng coi như đàn em của chị rồi, em cứ để chị lo liệu hết.”

Asuka chớp mắt, nói với vẻ vô cùng đáng tin.

Nhưng luôn được bảo vệ như vậy khiến Suzuka cảm thấy có hơi xấu hổ.

“Nếu mọi người đồng ý thì em có thể dùng bước nhảy không gian xuống nói chuyện với dân làng.”

“Không được, quá nguy hiểm.”

“Nhưng… nhưng mà, em cứ mãi được bảo vệ thế không được. Em cũng có thể hô hoán khiến họ mất tập trung…”

“Không Được! Em không nên bất cẩn. Ngoài khả năng bước nhảy không gian ra thì Suzuka là người thường còn gì? Chẳng may bị thương thì sao giờ? Chị làm sao mà gánh được trách nhiệm.”

Mặc dù giọng nói rất bình tĩnh nhưng lại không cho phép cãi lại.

Cô hiểu rõ sức mạnh cơ thể quan trọng ra sao. Bước nhảy không gian đúng là một Gift rất mạnh, nhưng cơ thể chỉ là người thường thì vẫn có khả năng bị đạn lạc bắn trúng.

Thấy Suzuka rầu rĩ vì bị mắng, Almathea dịu dàng nói với cô.

“Suzuka, mong em hiểu cho, lần này chủ nhân nói rất đúng. Chủ nhân quan tâm đến an toàn của em nên mới nặng lời như vậy… Chắc hẳn chủ nhân nhìn thấy bóng dáng em gái đã qua đời của mình tên người em.”

Suzuka và Asuka giật mình, phản ứng của Asuka có phần kịch liệt hơn.

Cô đỏ mặt quay đầu ra chỗ khác, bực bội trách móc.

“Sao mà có thứ thuộc hạ lắm mồm thế chứ.”

“Rất xin lỗi thưa chủ nhân, tôi chỉ lắm mồm những chuyện có ích với chủ nhân mà thôi, xin thứ lỗi cho tôi.”

Thấy Alma đường đường chính chính như vậy, Asuka cũng không biết làm sao.

Có lẽ là bất cứ chuyện gì cũng là như thế.

Asuka không nói lại nữa, tựa vào mép, sờ vào thanh kiếm Nhật trên lưng như thể nhớ lại gì đó.

“...Nếu bảo không thấy giống thì cũng không phải. Lúc con bé biến mất đúng là tầm tuổi Suzuka. Thanh Ame no Murakumo này cũng là rèn lại từ di vật của em gái chị.”

“...Vậy sao.”

“Ưm, Nữ hoàng đã thu hồi toàn bộ các di vật khác, chỉ đưa cho chị thanh kiếm về sau đem đi rèn lại. Chị muốn thực sự sử dụng nó nên đi nhờ vị thợ rèn Amakuni được mệnh danh [cha đẻ kiếm Nhật] rèn lại thanh kiếm này.”

Asuka vuốt ve di vật duy nhất còn lại của em gái mình, rồi nhẹ nắm chuôi kiếm. Hẳn mọi tưởng niệm của cô dành cho em gái đều đặt vào thanh kiếm này.

Nỗi đau và cảm giác mất mát khi đánh mất người thân không chỉ vài năm là hồi phục được. Có lẽ thanh Ame no Murakumo này là thứ Asuka dùng để tự an ủi bản thân, bù áp cảm giác mất mát.

Suzuka và Alma đều im lặng, cảm nhận cảm xúc của Asuka.

Nhưng--- Lamia thì trái lại.

(Cha đẻ kiếm Nhật Amakuni…? Phải rồi, hẳn chính là [Thiên quốc (Amakuni)], thợ rèn cực đông!)

Cuối cùng cũng tìm ra được câu trả lời, Lamia áp xuống trái tim đang đập mạnh, cố hết sức tổ hợp lại các dữ liệu.

Nói về rèn kiếm Nhật thì là nói tới một phương pháp [đến thời cận đại vẫn không thể xác nhận rõ].

Thời kì Kamakura có chế tạo ra rất nhiều thanh kiếm, nhưng phương pháp chế tạo chi tiết thì vẫn là bí ẩn, trở thành một trong những kĩ thuật bị thất lạc. Theo quan điểm đó, hai người Sanjou Munechika và Ohara Yasutsuna rèn ra năm thanh kiếm nổi danh thiên hạ ngũ kiếm hẳn được xưng là cha đẻ kiếm Nhật.

Trong số những cha đẻ này, lí do [Thiên quốc] được coi là đặc biệt không phải vì kĩ thuật tinh luyện kim loại có gì khác biệt mà do nguyên nhân khác.

Ông là người rèn thanh [Ame no Murakumo], một trong ba thần khí thần thoại, được hoàng gia cất giữ, nhờ thế mà lưu danh sử sách.

(Thiên quốc, ông tổ thợ rèn phương tây [Tubal Cain] và Thần giáp [Xi Vưu] của đại lục Trung Hoa có điểm chung đều là thợ rèn sao xanh được phép rèn [Astra]! Nghe nói thanh kiếm này là một thanh kiếm ngôi sao được thợ rèn đại diện cho Tubal Cain phong cho cái tên Ame no Murakumo trong chiến tranh Dystopia, nếu thế thì…)

Giừ đã có thể xác nhận rằng Ame no Murakumo là một trong những Astra, vũ khí ngôi sao. Giờ đã bị đem ra làm nguyên liệu rèn, trong kiếm có khi còn có cả hạch tâm của Astra.

Nhưng mà--- vẫn còn nghi vấn.

Theo lý thuyết thì, Astra có được sức mạnh vô cùng lớn, trong thần thoại đều có hình dạng riêng. Như một thứ có sức mạnh đặc biệt, hay một tảng đá đăng quang (Lia Fail) có thể tuyển người có tư cách lên ngôi vua, hoặc là kiếm, rìu, kĩ thuật chiến đấu.

Một số thì to lớn như Bò trời, một số thì đã biến mất liền không có vật thay thế.

Nhật Bản ở cực đông đáng ra đã có một [thể hạt ngôi sao] từ dưới đáy biển.

(Có mỗi Nhật Bản được ban cho hai cái ư…? Không, nếu thế thì quá kì lạ, chưa từng nghe qua chuyện như vậy.)

Có khi lại là Astra được đưa qua từ một thần thoại khác. Bằng vào những thông tin hiện tại vẫn chưa thể xác định được, nhưng có thể suy đoán ra như thế.

Để do thám thêm thông tin, Lamia quay đầu về phía mọi người.

“...Asuka, cẩn thận!”

Cô vừa nói xong, một cây rìu chiến sượt qua má Asuka.

Asuka hoảng hốt quay người lại nhìn kẻ địch vừa tấn công.

Khi đó họ mới nhận ra trên vai Deen đã có một số chiến binh đeo mặt nạ bò đang chuẩn bị tấn công.

“Đã tìm ra phù thủy điều khiển người khổng lồ!”

“Những ai chiến đấu được nhanh chóng lên tiêu diệt mụ ta!”

“Ô…! Không xong rồi, không ngờ họ hành động nhanh đến thế…!”

Trên chân Deen đã bám đầy dây thừng dùng để leo trèo, các chiến binh mặt nạ bò liên tục trèo lên trên. Mặc dù mỗi người trong họ không phải đối thủ của mấy người Asuka, nhưng nếu như bị giới hạn không thể giết họ thì lại khác.

Sức chiến đấu trung bình của các chiến binh mặt nạ bò sánh ngang với linh thú cấp thấp.

Thấy mũi tên bay tới từ khắp mọi hướng, Alma nhanh chóng kích hoạt lá chắn bảo hộ.

Mũi tên do các chiến binh mặt nạ bò đạt tới vận tốc gần âm thanh, liên tục bắn vào lá chắn bảo hộ.

“Cái này… lần này mệt rồi! Dân làng mạnh ngoài dữ liệu! Cũng kết hợp rất nhuần nhuyễn, hẳn đã luyện tập chiến đấu theo đội!”

Hiếm khi thấy Alma lo lắng như vậy. Ngay cả theo tiêu chuẩn của Prithvi và Izayoi thì những dân làng đeo mặt nạ bò này cũng là những chiến binh có tiêu chuẩn cao, số lượng lại còn đang liên tục tăng thêm.

“Kẻ địch thế này đánh bại cũng không khó mà?”

“Đánh bại là chuyện đơn giản, nhưng không muốn sát hại ai thì khó rồi! Đúng là phiền phức!”

Alma mà dùng sấm sét thì có thể ngay lập tức khiến tất cả họ ngất đi. Nhưng ngất đi trong lúc thế này hẳn sẽ có người mất mạng do rơi từ trên cao xuống.

Mọi người đều không có cách nào, riêng Lamia thì cau mày khó chịu.

“...Mấy người đang làm gì thế chứ, triệt hạ hết kẻ địch là xong còn gì?”

“Không… không được, làm sao lại làm ra một chuyện quá đáng thế chứ!”

“Vì nó quá rắc rối chứ sao nữa, tại sao lại không thể xõa tay triệt hạ hết bọn chúng chứ? Nhất là bọn chúng dùng cung tên và thương muốn lấy mạng chúng ta còn gì, tại sao lại không thể phản công?”

“...Cũng đúng, nói có lí.”

“Đúng thế, chúng ta không có lí do gì phải nhẫn nhịn cả.”

Nghe được mấy lời nói đầy cực đoan của Asuka và Alma, Suzuka cuống cuồng đến giật nảy.

“Chúng ta cũng chỉ là ngồi trên Deen đi đến chỗ này thôi, tại sao lại bị tấn công chứ? Bọn họ đáng ra mới là người phải nói xin lỗi.”

“Gì thế chứ, hóa ra mấy người cũng nghe hiểu tiếng người cơ đấy.”

Fufu… Lamia khoanh tay trước ngực, mỉm cười đắc ý.

“Dân làng mới là bên hỗn loạn không nhận ra đúng sai, chúng ta là người bị hại. Nói thế nào thì chúng ta cũng ở bên chính nghĩa.”

“Ưm, cho bọn họ một bài học mới được. Nhờ cô để ý Suzuka nhé Alma.”

“Tuân lệnh.”

“A… a oa…!”

Mọi người chỗ này đều suy nghĩ theo phong cách trẻ hư, một học sinh gương mẫu như Suzuka chỉ biết kinh ngạc. Asuka và Lamia thủ thế, chuẩn bị tấn công.

Ngay lúc số lượng mũi tên bắn xuống giảm dần đi---

Hai người đồng bộ nhịp thở, cùng nhảy ra ngoài.

---Nhưng.

“Hự!”

“”””Ô a a a a a a a chết ta rồiiiiiiii!”””

Chuyên gia nương tay, Sakamaki Izayoi.

Bán chuyên gia nương tay, Kasukabe You.

Bị hai người họ tấn công, toàn bộ dân làng đều biến thành ánh sao sáng trên trời.

“...Ể?”

“A.”

Asuka hào hứng nhìn khung cảnh này, đơ người ra.

Lamia thì thấy chuyện này quá mức đơn giản, có hơi chán nên quấn quấn tóc.

Mặt khác, Izayoi và You nhìn xem những dân làng đã bị đánh ngất kia, nghiêng đầu thảo luận về chuyện trước mặt.

“...Chuyện này là sao chứ? Tại sao họ tấn công Deen?”

“Chắc họ tưởng đó là kẻ địch ư? Cậu thấy Deen cũng không khác gì tộc người khổng lồ còn gì.”

Hai người họ tiện tay phủi đi bụi bặm trên người, nhưng mà Asuka bị cướp mất con mồi thì không có hứng thú bàn tán cùng.

“Khoan… khoan đã Izayoi! Kasukabe You! Sao hai cậu lại đánh bọn họ! Tôi còn đang muốn đi tính sổ với họ đây!”

Ưm. Hai người nghiêng đầu.

“Ý tiểu thư là… định tự mình tính sổ với họ ấy hả? Bằng thanh kiếm đeo trên hông á? Cô đang nói thật?”

“Hi hi, Asuka vui tính thật đấy ♪”

“Vui tính…?”

Asuka đã tổn thương, không nói lên lời.

Sau khi đánh bại em gái Vô diện hai năm trước--- Asuka đã lấy lại được linh cách vốn dĩ của mình, sức mạnh cơ thể tăng lên vô cùng.

Do Vô diện là em song sinh nên có được một nửa linh cách. Mặc dù cuối cùng vẫn kém hơn Izayoi và You, nhưng trong hai năm qua Asuka cũng chiến đấu với rất nhiều loại quái vật.

(Thật không thể tin nổi… họ dám… bảo mình [vui tính thật đấy ♪]...!)

Asuka kích động đến mức hai tay run bần bật, một tay nắm lấy cổ áo Lamia.

“...Chúng ta lên, Lamia.”

“Ể? Gì cơ? Định tấn công ngôi làng hả?”

“Đúng thế, trước hết--- xử lí con mồi bên dưới đã---!”

Asuka hét lên, nhảy xuống chỗ Izayoi và You.

Lamia không hiểu được chuyện gì đang diễn ra, nhưng vẫn phối hợp làm theo.

Đòn tấn công bất ngờ khiến Izayoi và You giật mình.

Alma và Suzuka chứng kiến từ bên trên thì chỉ biết cười khổ.

“A… cuối cùng lại thành cảnh tượng tái ngộ náo loạn thật đấy.”

“Thế hả chị? Em lại thấy vụ tình cảm sướt mướt đó không hợp anh Iza!”

『DeN』

Nyahaha. Suzuka cười cùng Deen, từ trên nhìn xuống mấy người Izayoi đang cãi vã.

(...Hóa ra anh Iza cũng có nhiều đồng đội đến thế trong Khu vườn nhỏ.)

Vốn dĩ cô cảm thấy không phải cậu cô đơn mà là kiêu ngạo, hẳn là do người có thể trò chuyện ngang hàng với Izayoi chỉ có Canaria.

Nhưng giờ đã khác. Trong thế giới Khu vườn nhỏ, có những người có thẻ cùng cậu tán nhảm, cùng cậu bày trò.

“...Nyahaha, cuối cùng cũng yên tâm rồi.”

Như vậy là đã có thể mỉm cười tạm biệt.

Có thể chúc nhau một tương lai tốt đẹp, vui vẻ vẫy tay từ biệt.

Suzuka và Alma cứ thế ở lại trên Deen, cùng nhau nhìn ba đứa trẻ rắc rối kia.

Truyện Chữ Hay