Khi trước--- Ba tiếng trước bữa sáng ăn thùng uống vại của Izayoi và You.
*
Tàu hỏa tinh linh, phòng thủy tinh.
Bên trong căn phòng nghỉ bài trí như quầy rượu bao trùm trong khói tím, một quả cầu thủy tinh khổng lồ lơ lửng giữa không trung.
Quả cầu thủy tinh này nguyên gốc là thứ được chuẩn bị cho những người tài trợ theo dõi những người tham dự trong Chiến tranh chủ quyền mặt trời. Khói tím trong phòng khiến cho tầm nhìn bị hạn chế, nhưng hình ảnh trong quả cầu thủy tinh thì từ bất kì vị trí nào cũng thấy được rõ nét.
Khói tím này hẳn đã được thiết kế để những người tài trợ trong phòng không thể nào nhìn được mặt nhau. Dù gì trong số những người tài trợ cũng có rất nhiều người gặp nhau là quyết phân sinh tử.
Bọn họ đồng ý an tĩnh chờ đợi như thế tất nhiên có lí do của nó.
Vì Chiến tranh chủ quyền mặt trời được các vị Thần và Tinh Linh tổ chức dưới tư cách chiến tranh đại diện, tranh đấu giữa những người tham dự có thể nói chính là ganh đua giữa các vị Thần.
Những người tài trợ nếu như phát sinh xung đột bên trong tàu hỏa tinh linh cũng coi như từ bỏ trận chiến đại diện này.
Không có ai muốn làm ra một chuyện rước nhục như là vì tranh chấp bên ngoài mà mất tư cách tham dự, thế nên họ mới an tĩnh đứng ngoài theo dõi đường đi nước bước của người tham dự như vậy.
Tại vị trí quan sát đứng đầu trong căn phòng--- Người vô địch lần trước, Shiroyasha, đang được Kuro Usagi trong bộ dạng loli rót rượu cho, miệng cười tươi rói.
“Ha ha, coi bộ toàn bộ community đều bắt đầu hành động rồi đấy Kuro Usagi.”
“Yes! [No Name] bọn tôi cũng sẽ bắt đầu phản công ngay đây! Sẽ không chịu thua trước Asuka và các community khác đâu!”
Hư! Kuro Usagi coi bộ rất kích động.
“Vấn đề nghiêm trọng [No Name] thiếu người vẫn còn đó, nhưng còn phải xem Izayoi và You xử lý sao nữa. Kuro Usagi tin rằng họ sẽ tìm ra được phương thức thích hợp nhất!”
“Ưm, quả thật số lượng là sức mạnh, nhưng không chỉ có số lượng mới là sức mạnh. Còn phải có cả các yếu tố lòng dũng cảm, tin tưởng lẫn nhau và tư chất của bản thân, từ đó mới dần đi đến được chiến thắng. Chứ như một ai đó á, có khác gì Ma vương đâu chứ, chỉ biết ỷ vào số lượng, đem cả đống người cho vào, thì đúng là ghê rồi.”
Shiroyasha xòe quạt, liếc mắt nhìn cô gái ngồi bên cạnh.
Cô gái bên cạnh đang uống hồng trà đó---Nữ hoàng hoàng kim [Queen Halloween] hất mái tóc vàng, nhìn lại về phía Shiroyasha, coi bộ có chút không vui.
“...Gì chứ? Cô nói ta chỉ biết ỷ vào số đông ấy hả?”
“Ta có nói thế đâu. Nhưng rõ ràng là trong Chiến tranh chủ quyền mặt trời lần này, cô đưa nhiều người tham dự vào nhất còn gì? Coi bộ cô lạm dụng khả năng khống chế ranh giới ngôi sao và ranh giới thế giới quá rồi đấy!”
Bạch Dạ Vương không chỉ nói riêng community của Kudou Ayato và Homura. Khi nãy bí mật đã lộ ra, thực chất [Queen Halloween] còn phái tới rất nhiều người tham dự.
Nữ hoàng quản lý ranh giới thế giới, không có ai mà người này không thể triệu hồi được. Đó là lý do duy nhất để Nữ hoàng dù chỉ là cấp ba chữ số, nhưng lại sánh ngang với Bạch Dạ Vương cấp hai chữ số.
Đối với khái niệm [triệu hồi], Nữ hoàng không bị hạn chế bất kỳ thứ gì.
Cho dù là quái vật mạnh hơn cả bản thân, cũng có thể triệu hồi không giới hạn, thế nên không có lí do gì mà Nữ hoàng không tất tay trong lúc chiêu mộ người tham dự.
Xét đến việc trong số những người được phái tới, ai có khả năng chiến thắng cao nhất, thì mấy người Ayato và Homura cũng chỉ đứng thứ ba. Tính cả những người sống sót của [Avalon], các community khác dưới trướng Nữ hoàng cũng đang hành động tại những sân khấu khác.
Nữ hoàng tỏ vẻ rất bực bội, hất tóc lên.
“Như thế có vi phạm quy tắc gì của Chiến tranh chủ quyền đâu chứ, ta không có lí do gì phải nghe cô nói móc.”
“Đúng thế, nhưng Chiến tranh chủ quyền mặt trời lần này là nghi thức quan trọng quyết định hướng phát triển tương lai của Khu vườn nhỏ. Chiến thuật lấy số lượng áp đảo có phải là quá tầm thường không chứ?”
“Shi… Shiroyasha-sama, sao ngài nói nặng lời vậy…”
Kuro Usagi vội vã khuyên can Bạch Dạ Vương.
Bạch Dạ Vương và Nữ hoàng đã trở thành kẻ địch của nhau kể từ Chiến tranh chủ quyền mặt trời lần trước.
Đúng như giải thích bên trên, trong phòng nghỉ đã được bố trí khói tím giữa các khu vực quan sát nhằm hạn chế tầm nhìn, ngăn ngừa việc kẻ thù đụng độ nhau.
Nhưng Nữ hoàng không hề quan tâm chuyện đó, cứ thế đưa theo thuộc hạ của mình là Scathach đi vào trong vị trí quan sát của Bạch Dạ Vương. Rõ ràng đây là muốn chạm trán với kẻ thù bản thân, đúng thật một Nữ hoàng khiến cho người ta phải thấy đau đầu.
Nghĩ tới lập trường của Bạch Dạ Vương, khu vực của mình tự nhiên lại bị người khác tùy tiện xông vào, tất nhiên là không vui vẻ gì.
“...Nhưng cô nói cũng đúng, ta công nhận không phải chỉ số lượng mới là sức mạnh.”
“A? Hiếm khi thấy cô thật thà nhận thua thế nhỉ.”
“Vì đó là sự thật. Không thể nào chỉ chú ý đến lượng mà bỏ qua chất, cũng không thể chỉ chú ý đến chất mà bỏ qua lượng, dù sao lần ganh đua này của những người tài trợ như chúng ta, cũng là lấy tư cách tồn tại cao đẳng mà so bì… Phải không Scathach?”
“Ngài nói hoàn toàn chính xác. Là người tài trợ, phải khiến cho người tham dự và community phụ thuộc mình khởi đầu trong trạng thái tốt nhất, đó mới là hành động thể hiện cấp độ bản thân.”
Scathach rót hồng trà, đồng thuận với lời Nữ hoàng nói.
Bất chợt, cô nhìn về phía Bạch Dạ Vương như thể chợt nhớ ra gì đó.
“...Nhưng mà, kì lạ thật đấy. Hình như có một người tài trợ để kệ cho community mình tài trợ chỉ có hai người tham dự thì phải?”
Nữ hoàng và Scathach người xướng người họa, cả hai đều mỉm cười đầy hàm ý.
Nhận ra bản thân rơi vào thế yếu, Bạch Dạ Vương đoán được chuyện sắp tới, giả bộ quay qua nhìn chỗ khác.
Nhưng hai người không thể nào cứ thể bỏ qua cho Bạch Dạ Vương.
“Này… Shiroyasha, kể cả có cho rằng ỷ vào số đông là cách thức không đúng… Nhưng cơ bản thì, hỗ trợ người tham dự giảm áp lực chiến đấu bằng những thành viên cấp độ thấp là trách nhiệm của người tài trợ cơ mà?”
“Ê… Chuyện đó… nó…”
“Mấy nhóc Izayoi khổ thật đấy. Thế mà chỉ có hai người đi khiêu chiến Chiến tranh chủ quyền mặt trời, nghe thôi đã thấy tội nghiệp. Cho dù có dự tính mặc kệ thì cũng phải giúp đỡ gì đi chứ?”
Không chỉ Nữ hoàng, ngay cả Scathach cũng trách móc Bạch Dạ Vương với vẻ nửa đùa nửa thật.
[No Name] đang đối mặt với vấn đề thiếu người trầm trọng.
Thật ra thì, đối với Scathach, [No Name] cũng không phải community hoàn toàn không có liên quan. Thế nên nếu như họ nhờ cậy thì hẳn cô cũng lén giúp đỡ.
Ngay lập tức, Kuro Usagi giang tay ra, che chắn trước một Bạch Dạ Vương đang á khẩu không nói được gì.
“Khoan đã! Shiroyasha-sama không bao giờ lại bỏ mặc [No Name] hết! Ngài ấy đã chuẩn bị hết những điều cần làm rồi!”
“Ể… a a? Không phải… À mà đúng thế! Cô nói tiếp đi Kuro Usagi!”
Mặc dù không có vẻ gì là đúng nhưng Bạch Dạ Vương vẫn hùa theo lời bao che của Kuro Usagi.
Tuy nhiên trong lòng bà thì rất băn khoăn và mồ hôi lạnh cũng túa ra như tắm. Thực sự trong chiến tranh chủ quyền mặt trời lần này, sự thật rằng [Bạch Dạ Vương đề nghị hỗ trợ] không có tồn tại.
Lần đầu nghe được những lời trên, vẻ mặt Nữ hoàng trở nên thích thú.
“...A? Thế mà thay đổi cách làm sao, không giống cô cho lắm nhỉ.”
“A… ưm… Thử thách cuối cùng của loài người đã bị đánh bại, Khu vườn nhỏ sẽ quay trở lại như khi trước còn gì. Trở về trạng thái trước khi pha trộn văn minh thế giới bên ngoài. Một thời đại mới sắp đến như thế, ta cũng phải ra sức hơn một chút rồi.”
“Đúng thế! Shiroyasha-sama luôn luôn tính toán trước mọi việc! Không bao giờ quên mất lời hứa với Kuro Usagi hết!”
“...Mà… mà này Kuro Usagi.”
“Vâng?”
“Ta hứa gì với cô vậy? Không, đây chẳng qua là ta bị mất trí nhớ tạm thời chứ không phải ta quên mất đâu! Chẳng qua tự nhiên lại không thể nào nhớ nổi!”
Mặc dù Kuro Usagi nói rất chắc chắn nhưng Bạch Dạ Vương không nhớ nổi gì.
Nói ra thì mất mặt, bà đúng là định mặc kệ hết.
Vì Bạch Dạ Vương mà thực sự giúp đỡ thì bất kì community gì cũng có thể trở thành người vô địch.
Là một Tinh Linh--- Hơn nữa còn đứng tại [Chân lí vũ trụ (Brahman)] cao cấp nhất, không nên can thiệp quá nhiều vào sự đời.
...Cho dù có xảy ra sự kiện thế thảm thế nào đi chăng nữa cũng là thế.
Bạch Dạ Vương hiểu rõ, loài mạnh nhất mà tham dự vào chuyện có liên quan mật thiết đến chuyện bên ngoài Khu vườn nhỏ thì chỉ càng tạo ra bi kịch lớn hơn nữa.
(A a a, mình từ trước đến giờ vẫn tuân thủ đúng nguyên tắc không can thiệp cuộc thi mà, hay lại uống say ở đâu rồi hứa hẹn gì rồi?)
Chuyện này rất có khả năng xảy ra.
Nếu chẳng may đúng là thật, Bạch Dạ Vương sẽ phải xin lỗi Kuro Usagi.
Nữ hoàng đọc được hết nỗi lo trong lòng Bạch Dạ Vương, chuyển qua nụ cười độc ác.
“...Cô quên thật đấy hả?”
“Không… không thể nào! Đúng Là Tự Nhiên Không Nhớ Ra Nổi Thôi!”
“Đúng thế! Shiroyasha-sama không thể nào quên được khế ước quan trọng như vậy đâu! Bằng chứng đây… tấm geass roll đó đây!”
Kuro Usagi lấy ra một tấm giấy da dê phát sáng, bên trên có lá cờ in hình hai nữ thần.
Trông thấy tấm geass roll đầy đủ tiêu chuẩn như vậy xuất hiện, Bạch Dạ Vương lại càng bối rối hơn.
“Trong đây có viết rõ đây!『Mượn Kuro Usagi làm trọng tài trong Chiến tranh chủ quyền mặt trời lần hai, bù lại thì [Thousand Eyes] sẽ phái ra một chiến lực mạnh hỗ trợ』!”
“Cô nói gì cơ!”
“A…”
Bạch Dạ Vương không khỏi thốt lên, quên khuấy đi mất chuyện giả vờ, Nữ hoàng cũng để lộ ra vẻ ngạc nhiên hiếm thấy.
Mặc dù người nhìn vào thì thấy Bạch Dạ Vương là người rất sa đọa, nhưng bà đúng là có thành tích hoàn thành nghĩa vụ [Floor Master] một cách hoàn hảo.
Đã ba năm kể từ khi bà rời bỏ chức vụ nhưng không một ai oán thán về ảnh hưởng tạo thành trong khoảng thời gian đó. Kể cả Chiến tranh chủ quyền mặt trời lần này, cho đến bây giờ vẫn diễn ra rất thuận lợi.
Bà giật tấm [Geass Roll] từ tay Kuro Usagi, đọc lại chữ trên đó.
Đọc xong, mặt Bạch Dạ Vương trắng bệch.
(Thôi xong… quá xong rồi…! Mà đúng thật, mình đúng là đã đồng ý sẽ hỗ trợ vụ thiếu người của [No Name] khi mượn Kuro Usagi làm trọng tài…!)
Nói cách khác.
Chuyện này đơn giản mà nói.
Bạch Dạ Vương quên sạch lời hứa của bà và Kuro Usagi.
Bà nổi tiếng với hình tượng [Một Tinh Linh vừa giỏi giang hay khéo léo trong giao tiếp], chưa từng tạo thành sai sót lớn đến thế.
“Cái này… Shiroyasha-sama?”
“A… không, không phải ta quên đi mất! Chuẩn bị đầy đủ hết rồi! Chẳng qua tình hình hiện tại có hơi không thích hợp, ờ thì ta có việc phải đi đây một lát…!”
Bạch Dạ Vương vừa trả lời bừa vừa nghĩ trong đầu chọn ra ứng cử viên. Chỉ là, trông Kuro Usagi như vậy, chứ cô là [Quý tộc Khu vườn nhỏ] đáp ứng cả ba mặt võ, trí, dũng.
Vốn dĩ là không thể nào tìm ra được người thay thế vị trí cô.
Thuộc hạ do Bạch Dạ Vương dạy dỗ đã được bố trí làm nhân viên quản lý Chiến tranh chủ quyền mặt trời hết rồi, những người quen có thể đồng ý với vị trí đó thì cũng đã tham chiến cả.
Ví dụ như Hercules, Bạch Dạ Vương đã chủ động đến hỏi ông có đồng ý làm Host hay không, thế nên giờ căn bản là không thể nhờ được một anh hùng trứ danh như vậy.
Ngay lúc Bạch Dạ Vương rối như tơ vò, không biết nên giải quyết ra sao…
Có hai người gạt khói tím ra, bước vào trong khu quan sát.
“Xin chào Bạch Dạ Vương. Tôi có việc muốn nói.”
“Xin thứ lỗi.”
Người tới là Đế Thích Thiên--- Nhầm, Tokuteru Mikado.
Người còn lại là một cô gái búi mái tóc đen dài thành đuôi ngựa, chính là Uesugi.
Thấy Chủ thần của mình tự nhiên xuất hiện, Kuro Usagi vội dựng thẳng tai thỏ lên mà chào.
“Mikado-sama, Uesugi-sama!? Hai người tới đây có chuyện gì vậy!?”
“Có chuyện cần bàn. Bạch Dạ Vương, nói chuyện được chứ?”
“Ô, ô ô! Tất nhiên là được! Đến đúng lúc lắm! Ta còn đang đợi ông đến đây!”
...Ưm? Đế Thích Thiên và Uesugi đều nghiêng đầu một cách khó hiểu.
Đế Thích Thiên vốn dĩ thấy Bạch Dạ Vương dễ dàng đồng ý như thế nên rất ngạc nhiên, lại thêm Bạch Dạ Vương túm lấy cổ áo hai người với vẻ không cho phép từ chối.
“Sau khi ta trở lại sẽ trả lời chuyện ban nãy! Ba người ở lại đây chờ một lát! Nhất là Kuro Usagi chuẩn bị tinh thần đi!”
“A… vâng! Kuro Usagi sẽ dựng tai thỏ lên đợi!”
Nữ hoàng và Scathach bị mất trò vui, nhìn Bạch Dạ Vương rời đi với vẻ khó chịu.
Kuro Usagi hình như còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Bạch Dạ Vương thì cảm thấy tội lỗi dằn vặt, đưa Đế Thích Thiên và Uesugi rời khỏi khu vực quan sát.
*
Sau khi bị Bạch Dạ Vương vội vã kéo đến một khu vực quan sát khác, Đế Thích Thiên và Uesugi uống lấy một ngụm trà do giá nến biết đi mang tới, sau đó mới hỏi về hành động ban nãy.
“...Bạch Dạ Vương, cô lại gây chuyện gì rồi?”
“A… ưm, ta có thể đoán được lý do ông tới, nhưng mong ông nghe ta nói trước đã, chuyện rất khẩn cấp.”
Không còn cách nào khác, giờ chỉ có thể hiến trạng cứu chúa.
Nghe được khế ước để mượn Kuro Usagi, nụ cười trên mặt Đế Thích Thiên như thể cảm thấy chuyện này sao mà khó tin đến thế.
Mặc dù ngày thường ông vẫn giả vờ làm một ông bác vô dụng, nhưng những lúc tỏ ra nghiêm túc thì vẫn là một vị Thần khá là nghiêm trang.
Sai sót của Bạch Dạ Vương khó tin đến mức khiến cho vẻ nghiêm trọng của Đế Thích Thiên cũng phải giãn ra.
“A… Bạch Dạ Vương, lâu lắm rồi mới mắc sai sót thế này nhỉ. Không ngờ một nhân vật như cô cũng có thể quên đi nội dung [Geass Roll], Kuro Usagi mà biết thì sẽ thất vọng lắm đấy.”
“Gừ, gừ… thật nhục nhã, nhưng đúng là không thể nói gì nổi! Nói… nói chung thì, ta đã ngậm đắng nuốt cay tìm tới ông rồi. Chỗ ông có thể phái người ra không? Người nào càng giỏi càng tốt!”
Chuyện này… Đế Thích Thiên vuốt cằm suy nghĩ.
Cơ hội khiến cho Bạch Dạ Vương nợ nhân tình không dễ kiếm được. Nếu cho bà mượn người thì vừa có thể giúp xóa nợ hộ Homura, cũng dàn xếp được một số chuyện khác.
(Nói thì nói thế chứ bên mình cũng đang thiếu người. Đúng là có bố trí nhiều người ở thế giới bên ngoài đợi mệnh lệnh nhưng gọi họ trở lại cũng cần thời gian.)
Sau chuyện tối qua, Saigou Homura và Izayoi hẳn sẽ bắt đầu can dự vào chuyện ở thế giới bên ngoài. Khi đó họ sẽ cần người ngoài đó hành động hộ.
(...Chỉ cần giải quyết được bí ẩn tuyên ngôn của Tổ Phụ Thần, hai người đó hẳn có thể hiểu mối quan hệ giữa Khu vườn nhỏ và thế giới bên ngoài, và cả trạng thái lý tưởng của các thế giới song song khác. Vậy thì không thể gọi đám Nhật Thiên về rồi.)
Đế Thích Thiên thành lập công ty bảo vệ ở thế giới bên ngoài đương nhiên có lí do của bản thân.
Đó chính là để khi hai anh em họ khiêu chiến mối nguy hiểm của thế giới, Hộ Pháp Thập Nhị Thiên có thể trở thành trợ thủ đắc lực cho họ.
Izayoi đã biến mất năm năm ở thế giới bên ngoài, xét đến lịch sử nguyên bản, hẳn đã chậm chân mất rồi. Thế nên công việc của các Thần và hóa thân Thần trong công ty của Đế Thích Thiên là muốn bù đắp cho sự chậm trễ này.
...Chưa kể, con đường mà anh em họ lựa chọn.
Để chính thức chiến thắng được Thử thách cuối cùng của loài người hẳn sẽ cần sự giúp đỡ trên quy mô quốc tế.
“Nhưng mà, Nhật Thiên, Phong Thiên và La Sát Thiên trong Hộ Pháp Thập Nhị Thiên đã thâm nhập vào Tổ chức y tế thế giới rồi. Bên bọn ta cũng đang thiếu người.”
“Nhật Thiên và Phong Thiên? Huynh đệ của Arjuna đó ư?”
“Ưm.”
“Cơ mà… ông phái hai người đó sao? Ta nhớ là ông định để cho họ đóng giả làm người tham dự giống Hercules, sau đó gây náo loạn dưới tư cách Host cơ mà?”
Bạch Dạ Vương nghiêng đầu như thể rất khó hiểu.
Đó là thông tin được báo cho Host và một phần người tài trợ, [Đoàn thuyền Argos] đi tới đại lục Atlantic cùng với Hercules thực ra là một community giả do các Host tạo ra.
Hiện tại, người sở hữu thực sự của [Thuyền Argos] trong thần thoại Hy Lạp là Bạch Dạ Vương.
...Cho dù lần sử dụng thực sự duy nhất trong vài trăm năm qua chỉ có lần triệu hồi do sốc nổi, nhưng người sở hữu thì vẫn là Bạch Dạ Vương.
[Thuyền Argos] nhờ vào thân phận Chủ quyền mặt trời nên có được khả năng đi xuyên bầu trời, vừa mới quay lại trong tay Bạch Dạ Vương cùng các chủ quyền mặt trời khác của Hercules.
Không tham dự mà tự nhiên lại có thêm một Chủ quyền mặt trời cũng khiến Bạch Dạ Vương không biết làm gì, nhưng đành phải chấp nhận. Chưa kể đối với nhóm Ma vương đối địch [Ouroboros], một khi vẫn còn ra mặt dưới tư cách người tham dự thì cũng không thể làm gì chúng bên trong Chiến tranh chủ quyền mặt trời. Nói gì thì nói, vẫn phải công bằng.
Thế nên bên cạnh Hercules, những Host khác cũng phái ra sát thủ của mình.
Như community lấy tên [Sanat Kumara] để đăng ký tham dự cũng là một trong những community không tồn tại.
Hay nói đúng hơn là một community đã từng tồn tại.
Những tổ chức cấp thấp từng phụ thuộc [Thiên quân (Deva)] như [Thuyền Argos] và [Sanat Kurama] gần như đã bị tiêu diệt sạch trong chiến tranh Dystopia.
Những cái tên này giờ được mượn để làm bình phong.
“Ta vốn bố trí Nhật Thiên và Phong Thiên tham dự. Nhưng khi trước xảy ra sự kiện [Thiên Ngưu], có một hóa thân của ta hỗ trợ xử lý chuyện đó. Thế nên nhằm khiến [Ouroboros] và các community khác bất ngờ, ta quyết định nhờ hóa thân đó ra mặt.”
Đế Thích Thiên từng đối đầu với Arjuna bên trong mê cung Minotaur.
Lúc đó thái độ của Arjuna rõ ràng là đã biết trước huynh đệ mình sẽ xuất hiện.
Nhưng đáng ra cậu ta không thể điều tra được community [Sanat Kumara] của Host có những ai.
Nói cách khác--- thông tin đã bị lộ.
Đế Thích Thiên là người lãnh đạo [Thiên quân] nên đương nhiên phải ngay lập tức tìm cách đối phó.
“...A, ông đã biết nguyện vọng của con mình mà vẫn làm chuyện này ư.”
“Chuyện này và chuyện đó là hai chuyện khác nhau. Với tình hình hiện tại mà còn để cho họ chạm trán thì đều bất lợi cho cả hai phía. Trước lúc Arjuna hiểu đúng ra lí do bản thân bi ai và phẫn hận, ta sẽ không bao giờ cho phép nó và Nhật Thiên--- Karna gặp nhau.”
Đế Thích Thiên tuyên bố như vậy không phải dưới tư cách một người cha, mà là một Thần vương.
Chuyện giữa Arjuna con trai Đế Thích Thiên và Karna con trai Thần mặt trời thì đúng như những gì Kuro Usagi kể chi tiết ba năm trước.
Trong lòng Arjuna có sự day dứt kéo dài suốt bao nhiêu năm tháng qua, đến nay vẫn còn. Nhưng cậu đã đánh mất căn nguyên của nỗi hối hận đó. Thế nên Thần vương mong rằng vị chiến binh dũng cảm hơn bất cứ ai, cũng tốt bụng hơn bất cứ ai đó, có thể nhớ lại… Nước mắt cậu đổ ra sau trận chiến mang theo ý nghĩa ra sao.
“Ta gọi tới hóa thân của Thần trời cũng một phần là để ngăn lại nếu như hai người đó đánh nhau. Nếu là người đó… Chiến binh từng được xưng là chiến binh mạnh nhất nhóm thần Ấn Độ, hẳn có thể ngăn lại mấy trận chiến vô nghĩa.”
Không phải Đế Thích Thiên yêu cầu họ không đấu với nhau.
Mà là, một trận đấu vì chuyện xưa cũ, chỉ khiến hận thù sâu nặng thêm. Nếu muốn quyết đấu sinh tử, vậy thì hãy tìm ra lý do để chiến đấu tại đây vào lúc này.
(Với cả về phía Karna… hẳn là coi trọng chuyện của cậu ta với Parashurama hơn là Arjuna. Cả hai đều có lí do để hối hận đến tận ngày nay.)
Đế Thích Thiên không phải không có cách nào.
Nhưng là Thần vương, ông có nghĩa vụ chủ động tránh né những ngọn lửa thù hằn vô nghĩa bùng cháy.
Vì ông không muốn để xảy ra--- trận chiến mà ông từng chứng kiến… thù hận chồng chất và rực cháy.
Bạch Dạ Vương nhìn vẻ mặt Đế Thích Thiên khi đó, không khỏi nhếch mép.
“...Thế ư, đến cả người từng được gọi là Chiến thần mạnh nhất cũng đã nói như thế, ta không cần can dự thêm nữa.”
Sinh ra là một vị Thần gần với loài người nhất, công trạng Indra đạt được nhiều như sao trời cũng có vô số thất bại, sau đó mới trở thành như hiện tại.
Ông là một vị Thần sẽ phạm sai lầm như loài người, cũng sẽ phát triển như loài người.
Một khi vị Thần vương này đã nghiêm túc muốn diệt trừ mầm mống chiến tranh, vậy thì không cần lo lắng gì nữa.
“Nhưng mà--- ông có chuyện thì bên ta cũng có chuyện! Quay lại vấn đề chính thôi! Ông có ai tham sự thay thế Kuro Usagi được không? Ta chỉ còn cách nhờ vào ông thôi đấy.”
“Nói thì nói thế… thôi thì ví dụ xem cô muốn người như nào đi.”
“Còn phải hỏi sao, tất nhiên là một cô gái trông vừa thanh khiết lại vừa cứng cỏi, xinh xắn đáng yêu, dễ trêu chọc, không khỏi khiến người ta muốn bắt về nhà nuôi…”
“Cô đừng có mà được voi đòi Hai Bà Trưng! Ta mà có người như thế đã tự đem về nuôi rồi!”
Mấy lời nói của hai vị thần mất nết vang vọng trong phòng.
Cơ bản thì, tộc [thỏ ngọc] của Kuro Usagi là chủng tộc chứa đựng tất cả sở thích của Đế Thích Thiên. Hai người có sở thích giống nhau như họ đương nhiên không thể khách khí gì nữa rồi.
“Gư… Xin… xin ông đây! Ta đã nhờ ông đến mức này rồi! Ta không nỡ nhìn Kuro Usagi đau lòng đâu! Chưa kể nếu mọi chuyện trở nên thuận lợi, Kuro Usagi sẽ nói『Đúng là Shiroyasha-sama có khác!』, lại càng yêu quý ta hơn!”
“Sao mà cô sa đọa thế!”
“Nhờ ông cả đấy! Coi như ta nhờ ông! Duy nhất lần này thôi… một lần này thôi!”
Bạch Dạ Vương trở nên như là trẻ con, quỳ xuống nhờ cậy.
Đế Thích Thiên cảm thấy rất muốn gào lên hỏi xem Bạch Dạ Vương vứt lòng tự trọng của loài mạnh nhất đi đâu rồi, nhưng trông thấy một cô bé quỳ xuống với mình như vậy cũng cảm thấy day dứt, cách này đúng là quá mức thủ đoạn.
Ông xấu hổ gãi đầu, bất chợt---
Uesugi đứng đằng sau chứng kiến từ nãy tới giờ chợt giơ tay lên nói.
“Shiroyasha-sama, nếu ngài đồng ý thì để tôi tạm thời hỗ trợ [No Name] được chứ?”
“Cô ư?”
“Vâng. Mặc dù tôi không được dễ thương nhưng rất tự tin với khả năng của mình. Với cả nếu được tham dự Chiến tranh chủ quyền mặt trời ở vị trí thấp nhất của Thập Nhị Thiên thì cũng là vinh quang vô cùng.”
Uesugi hất mái tóc đen, nói.
Lời đề nghị bất chợt khiến Bạch Dạ Vương khá là ngạc nhiên.
Bà đã gặp các hóa thân khác, nhưng đây là lần đầu gặp Uesugi.
Người trẻ nhất trong Thập Nhị Thiên, Uesugi--- Hóa thân của Bì Sa Môn Thiên, Uesugi Kenshin, so sánh với các hóa thân khác thì ra đời trong thời đại không lâu đời bằng.
Đó là thời đại tập hợp nhiều vị tướng ưu tú nhất trong thời kỳ chiến quốc Nhật Bản, thời kỳ quân thần riêng mình cắt cứ một phương, Uesugi chính là vị tướng mạnh nhất trải qua gần trăm trận chiến.
Gần như cả đời đều ở trên chiến trường, cô được người đời sau gọi là [Chiến thần].
“Ngài nghĩ sao? Tôi tuy thấp tuổi nhưng cũng là người được ban cho Thần cách, cam đoan hoàn thành được kỳ vọng của ngài.”
Uesugi khoanh tay lại trước ngực một cách nghiêm trang.
Bạch Dạ Vương đã nhìn quá nhiều các cô gái đẹp, nhưng lại không có một mỹ nhân với phong cách kiên định như vậy ở bên. Bà đưa tay lên vuốt cằm, nhìn một lượt từ đầu đến chân Uesugi.
“Ưm… Có sức mạnh, có công trạng. lại có lòng.”
“Mặc dù không phải phong cách đáng yêu nhưng khuôn mặt cũng xinh đẹp hơn người.”
“Ưm. Mái tóc đen mềm mượt được chăm sóc tốt, không chê vào đâu được, người thì dù mặc đồ vest vẫn thấy rõ núi non, dù là hình dáng hay kích thước cũng tuyệt hảo, từ bụng xuống chân thì chỗ cần lồi có lồi, cần lõm có lõm quả là nhìn không ngớt mắt. Dạo này xu hướng là muốn bắt về nuôi mấy cô gái phong cách kiên định kiểu này…”
“Ta hiểu được cô nghĩ cái gì, nhưng ít nhất cũng biết tém tém lại đi.”
Đế Thích Thiên đầu tiên tỏ ý đồng tình, sau thì khuyên can Bạch Dạ Vương bình tĩnh lại.
Sau đó ông thở dài, quay lại về phía Uesugi, nhìn cô với vẻ mặt tương đối nghiêm trang.
“...Uesugi, cô chưa từng một mình thực hiện sứ mệnh dưới tư cách Thập Nhị Thiên. Thế nên đúng ra mà nói, đây là lần đầu tiên cô một mình hành động, làm được không?”
“Ngài không cần lo lắng, tôi hoàn thành nghĩa vụ bản thân nên mới đảm nhận được chức trách hóa thân. Cứ nghĩ rằng nhiệm vụ lần này là bảo vệ Izayoi và Homura vậy thì thực chất cũng không khác gì lắm công việc ở thế giới bên ngoài, ngài thấy tôi nói đúng chứ?”
Uesugi hai tay chống nạnh, nở ra nụ cười không biết sợ là gì.
Mặc dù cách ăn nói có phần trang trọng nhưng hành động vẫn không khác gì mọi khi.
Tokuteru do dự một lúc, thế rồi vẫn nhìn ra chỗ khác, lẩm bẩm.“Được rồi, cô càng lúc càng giống người hơn rồi, Uesugi, bảo hộ cô quá mức cũng không nên.”
“Khoan đã, phải là [càng lúc càng giống Thần] chứ.”
Uesugi theo phản xạ cãi lại, chuyện này đúng là không thể trách cô.
Mặc dù có được sứ mệnh dưới thân phận hóa thân Bì Sa Môn Thiên, nhưng sự thật là cô sống cả đời làm người thường. Giờ lại bị nói [càng lúc càng giống người] tất nhiên là khó mà chấp nhận.
Nhưng Tokuteru thì chỉ lắc đầu, cười gượng.
“Ta nói [càng lúc càng giống người] thật ra cũng mang ý nghĩa kia… Mà thôi, chuyện đại lục Atlantic giao hết cho cô đấy. Đã vậy thì, lá thư này cũng cần đưa cho cô.”
Thư? Uesugi nghiêng đầu.
Bạch Dạ Vương cũng khó hiểu nghiêng đầu.
“Dấu ấn này ta chưa thấy bao giờ, community nào vậy?”
“Community mới do Kudou Asuka thành lập--- trong thư có nói đến kẻ tự xưng là Krishna, có cả tin tình báo trong nội bộ [Ouroboros].”
“Cái gì…!”
“Và, dựa vào những thông tin này đi điều tra được kẻ đó thậm chí còn không phải người tham dự chính thức. Thế nên có thể cho rằng kẻ đó thuộc liên minh Ma vương, cần ngăn chặn.”
“Ngăn… ngăn chặn? Ngăn chặn Krishna?”
Uesugi vô cùng ngạc nhiên. Nếu như biết được Krishna vĩ đại ra sao thì phản ứng như thế là đương nhiên.
Nhưng Tokuteru lại lắc đầu.
“Đúng hơn thì đó là Krishna giả.”
“G… giả?”
“Ưm. Ta cũng liên tục chú ý kẻ đó… Cô yên tâm, ta có thể chắc chắn kẻ đó không phải Krishna.”
Bạch Dạ Vương xòe quạt, ngón tay lấy ra một bức tượng màu đen.
“Ta cho rằng chuyện con quái vật màu đen kia là tồn tại gì còn quan trọng hơn… Nhìn sơ qua ta đã hiểu được thứ đồ chơi đó là một thứ rất khó giải quyết. Rõ ràng thứ quái vật đó có sức mạnh rất giống với『Thử thách cuối cùng của loài người』, nhưng về mặt thuộc tính lại khác hoàn toàn. Chưa kể còn có thể nhập vào người Hercules lại còn điều khiển được cậu ta… Dù là quá khứ hay tương lai, Ma vương có thể làm như vậy chỉ có [Thế giới khóa kín (Dystopia)].”
[Thử thách cuối cùng của loài người]--- Đó là những Ma vương mạnh nhất, bị mọi người kính sợ gọi là [Sát thần], hóa thân của những tận thế loài người. Khi trước chúng mặc sức giết chóc ở Khu vườn nhỏ, sau đã bị cô gái ở thế giới tận cùng và chàng trai đến từ thế giới khác đánh bại.
Sau khi cả [Thế giới khóa kín] và [Cái ác tuyệt đối (Azi Dahaka)] đều bị đánh bại, thử thách sau cùng nhất đáng ra sẽ bị tiêu diệt sau khi toàn bộ các [Thử thách cuối cùng của loài người] bị tiêu diệt.
“Nếu như đó là [Thử thách cuối cùng của loài người]--- [Cơn gió hoang phế (End Emptiness)] bắt đầu hành động, vậy tức là ẩn đằng sau là một tồn tại đến cả con mắt Khu vườn nhỏ cũng không thể nhìn ra.”
“Nhưng Chiến tranh chủ quyền mặt trời đã bắt đầu thì chúng ta bắt buộc đã phóng lao phải theo lao. Lần chọn lựa cuối cho ứng cử viên Origin cũng đang tiến hành rồi, giờ chỉ còn cách để cho mọi chuyện diễn ra tiếp… Thế nên, ta có một đề nghị này.”
Tokuteru nhếch mép, cười với vẻ xảo trá. Khi ông nở nụ cười thế này đều là có ý định quấy phá nào đó.
Uesugi cười khổ xong vội nghiêm túc, lắng nghe kế hoạch tác chiến của Tokuteru.