---Tàu hỏa tinh linh [Sun Thousand]. Toa tàu ngắm cảnh.
Bãi tắm nước nóng trong Linh mạch.
Để ngắm được phong cảnh bên ngoài từ bên trong, Tàu hỏa tinh linh đã chuẩn bị sẵn một toa tàu dùng cho việc ngắm cảnh. Mặc dù hiện tại vừa xuất phát nên vẫn chỉ đi dọc theo bờ sông, nhưng nhanh chóng sau đây lúc nó đi vào trong nước hoặc Linh mạch, sẽ có thể quan sát được khung cảnh bên trong Linh mạch ra làm sao từ hai bên toa tàu. Nhà hàng và bãi tắm lớn trong toa tàu ngắm cảnh này là nơi cho người tham dự và khán giả nghỉ ngơi.
Biết được sự tồn tại của toa tàu ngắm cảnh, mấy người Saigou Homura liền dự tính tới bãi tắm này thư giãn cơ thể, trước khi liên lạc lại với Izayoi.
Dù gì hôm nay cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Ví dụ như Mikado Tokuteru tiêu hết tiền tài trợ.
Ví dụ như Mikado Tokuteru khiến cậu bị bắt phải tham gia Gift Game.
Ví dụ như cậu bị kéo cả vào món nợ của con trai Mikado Tokuteru.
Cơ bản thì đều là lỗi của Mikado Tokuteru cả. Vụ án này mà là tại thế giới bên ngoài thì chắc chắn là phải xử tội. Không cần thương tình gì cho phế thần.
Một ngày hỗn loạn như vậy sắp kết thúc.
Màn đêm đã hoàn toàn kéo đến. Cũng không phải lúc nào cũng được du lịch thế giới khác thế này, thu xếp chút ít thời gian hưởng thụ là chuyện nên làm.
“---Ư oa, tuyệt thật đấy.”
Âm thanh đầu tiên Saigou Homura phát ra sau khi đi đến toa tàu ngắm cảnh từ cửa nối, là một câu không mang theo nhiều cảm xúc. Dù cậu cũng không phải nhà thơ mà là nhà khoa học, nhưng câu cảm thán này vẫn có chút quá hờ hững.
Giá nến làm từ thủy tinh được chế tạo bằng loại kĩ thuật tỉ mỉ, ngay cả những bộ phận tinh tế cũng được làm hết sức đẹp đẽ, nhưng để không làm ảnh hưởng đến ánh sao nên chỉ phát ra ánh lửa nhỏ bé, bố trí tinh xảo này vừa có thể phô bày bản thân nó nhưng cũng không ảnh hưởng đến phong cảnh.
Bên trong ánh sao và ánh nến có một nhóm tinh linh bay qua bay lại, trang trí thêm cho khu vực nghỉ ngơi này.
Chỉ riêng việc họ hào hứng bay qua bay lại bên trong đoàn tàu đã đủ khiến cho tâm trạng người khác vui vẻ, hẳn là vì bọn họ mang trong mình sự sống và một linh hồn thuần khiết.
Vẻ mệt mỏi của Suzuka ngay lập tức biến mất, nở ra nụ cười xanh đẹp nhất hôm nay.
“A… Dù có kha khá chuyện phát sinh, nhưng rốt cuộc cũng có cảm giác tới chơi thế giới khác rồi ha?”
“Đúng là có nhiều chuyện xảy ra. Chủ yếu vẫn là vấn đề nợ nần của Tokuteru!”
“Ư, rồi mà rồi mà. Em nghĩ tính toán của Tokuteru-sama chắc sẽ có ích về sau thôi. Bỏ qua đi, chúng ta nhanh tới bãi tắm của toa ngắm cảnh thôi. Kasukabe-san đi cùng bọn tôi chứ?”
“Ừm. Ăn tối xong đi ngâm mình có thể hỗ trợ cho việc tiêu hóa.”
Kasukabe nhìn chằm chằm vào nhà ăn của toa tàu, nhẹ gật đầu.
Ayato nở ra một nụ cười khổ, sau đó vén tấm màn lên.
“Vậy nhé senpai. Gặp lại anh sau.”
“Đi đi. Ngâm lâu một tí cũng được, cứ thoải mái tận hưởng đi.”
Nói rồi Homura cũng nhanh chóng đi vào tấm màn khác.
Nhóm người Ayato đi vào trong khu tắm nữ, tới phòng thay đồ. Ayato đặt tay lên trên quần áo, cũng nhớ lại thời tiết giữa trưa lúc trước.
“Thế giới bên ngoài giờ đang là giữa hè, thế nên công nhận thời tiết Khu vườn nhỏ thoải mái thật đấy.”
“Đúng thật. Mùa này khiến cho áo ướt đẫm mồ hôi làm thoáng lộ ra áo lót màu hồng của Aya-chan, đúng là rất đau đầu.”
“…Chuyện này, xin chị đừng nói mấy chuyện bậy bạ như vậy, em không biết phải phản ứng ra sao nữa.”
“Không phải đâu, trước mặt Aya-chan chị đã rất chú ý không nói tới chuyện đó rồi đấy. Nhưng để giúp em tăng cường mức đề kháng, chị mới dần dần trêu đùa chút ít!”
Ayato che ngực đi, trả lời trong xấu hổ, còn Suzuka thấy vậy thì liền nở một nụ cười mờ ám mà đáp lại. You cũng đã cởi hết quần áo bên cạnh thì nhìn chăm chăm vào ngực Ayato, miệng lẩm bẩm.
“Ừm… Đúng là chỉ trùng tên thật rồi”
“Khoan đã Kasukabe-san. Chuyện chị so sánh em với ai em không hỏi, nhưng có phải chị đang lấy ngực ra để làm dẫn chứng không hả?”
“Ngực lớn là chuyện tốt lắm đấy.”
“Em không nói chuyện đó!”
“Chị sờ thử được chứ?”
“Không được!!!”
Ayato nhanh chóng hất đi bàn tay ma quái vươn tới. Hai lần, ba lần, bốn lần, năm lần, bàn tay ma quái liên tục vươn tới không ngừng bị hất đi, You mới cau mày trong tức tối.
“…Kiệt sỉ. Ngực lớn vậy thì cũng phải có nhiều nhiều chứ.”
“Gì mà nhiều hả, xin đừng nói mấy lời sẽ khiến người khác hiểu nhầm như vậy!”
Nghe thấy Ayato chỉ trích, Suzuka như thể nhận ra chuyện gì đó mà nuốt nước bọt cái ực.
“Nhiều ngực… Nhiều ngực bự…? Khả năng kiếp trước Aya-chan là bò cái xét ra cũng lớn như hạt nano đó nhỉ…?”
“Không phải vậy. Với cả chị Suzuka. Chị mà còn nói tiếp chuyện này, về sau em sẽ không mời chị đi ăn buffe bánh ngọt nữa. Chị lo mà giảm béo đi.”
“Ư a, giờ này mà còn phản bội chị sao hả sister? Chị cùng Aya-chan là đồng minh khế ước giúp nhau kiểm soát & ăn uống thả ga cơ mà! Với cả, đều là Aya-chan nhờ chị đi cùng vì cái gì mà đi một mình ngại lắm… A, nghĩ lại thì thấy Suzuka này cũng có sao đâu chứ. Được rồi. Em tự một mình lo chuyện giảm béo nhé.”
“A!? A, không, em không có ý đó…!!?”
Chơi trò thù dai, Suzuka bất chợt cắt đứt mối quan hệ. Cứ thế này thì không xong rồi, Ayato mới lo lắng đi giảng hòa. Đúng là đàn em thì không thể cãi thắng được đàn chị.
You đặt tay lên cằm, nhìn về ánh sao phương xa, lẩm bẩm.
“…Buffe bánh ngọt. Ưm, đúng là tuyệt thật đấy. Hồi còn ở thế giới bên ngoài cũng từng muốn đi thử một lần.”
“Được rồi, tại Khu vườn nhỏ cũng không sao, chúng ta cùng đi ăn đi. Nhà hàng của toa ngắm cảnh coi bộ là muốn ăn bao nhiêu cũng được! Suzuka này tại quê hương còn có danh hiệu mĩ miều là Sheriff tiêu diệt hải tặc (viking) ấy nhé!” (Chú thích: trong tiếng nhật [Viking] còn mang ý nghĩa buffe)
“Vậy hả. Danh hiệu của em thế là trái ngược của chị rồi.”
Nếu như Suzuka là Sheriff tiêu diệt hải tặc, vậy thì You lại là hải tặc hủy diệt đồ ăn. Hai người giờ mà quyết đấu một trận sinh tử, có lẽ phòng bếp của Tàu hỏa tinh linh sẽ biến thành địa ngục trần thế.
“…Ừm? Vậy là, You-san là người thuộc thế giới bọn em?”
“Ừm. Được triệu hồi tới Khu vườn nhỏ cùng với Izayoi, ngoài chị và Izayoi, còn một người nữa tên là Kudou Asuka.”
“…Kudou? Là người liên quan với [Everything Company] sao?”
“Không phải vậy. [Everything Company] là tập đoàn tài phiệt ở trung tâm Châu Âu đúng không? Người kia là người Nhật thuần. Có lẽ chỉ là đồng âm mà thôi.”
“Vậy sao. Người đó cũng sẽ tham dự vào Game mặt trời lần này chứ?”
“Nói sao nhỉ. Có khả năng sẽ tham dự giữa chừng, vậy nên có lẽ là sẽ tham gia.”
“…Vậy sao. Người đó vẫn chưa tham gia à.”
Ayato nói trong vô cảm.
Hai người kia không để ý gì tới cử chỉ của cô, sắp xếp quần áo gọn gàng sau đó đi khỏi phòng thay đồ.
“Mà này, Suzuka-san.”
“Chị cứ gọi Suzuka là được. Em với Homura đều ngang vai vế, bị bạn của anh Iza gọi bằng kính ngữ thì khó xử lắm.”
“Vậy hả. Vậy Suzuka và Homura vì lí do gì lại được triệu hồi tới Khu vườn nhỏ? Chẳng lẽ cả hai đều là thần ăn đã kinh qua nhiều trận chiến?”
“Em chỉ là người bám đuôi Homura thôi. Trông thế thôi nhé, brother là một nhà nghiên cứu rất giỏi đó.”
“Nhà nghiên cứu? Nghiên cứu cái gì vậy?”
“Em cũng không rõ nữa, hình như là thể hạt gì đấy. Là gì nhỉ Aya-chan.”
Nghe thấy câu hỏi của Suzuka, Ayato tản đi dáng vẻ âm trầm vừa nãy, đặt tay lên ngực, nói trong vẻ tự hào.
“Thứ Saigou Homura senpai nghiên cứu chính là Động cơ vĩnh cửu thứ ba---Thể hạt ngôi sao dạng ba (3S. nano machine unit). Anh ấy hiện được công nhận là người có công đầu trong lĩnh vực này, còn được tham dự cả vào trận chiến tại Khu vườn nhỏ của các vị Thần. Em và Suzuka đều chỉ được đưa đến với thân phận là người hỗ trợ anh ấy.”
Quấn quanh người chiếc khăn bông, You lần đầu tiên nhíu mày.
“Nhà nghiên cứu… thể hạt? Lại còn là Saigou?”
“Vâng?”
“A, khoan đã. Họ của Homura là [Sai] trong phía tây và [Gou] trong quê hương?”
“…? Đúng thế, có chuyện gì sao?”
“Vậy là không phải Nghiệp chướng phương Tây… Tây Nghiệp đúng chứ?”
Tất nhiên rồi. Cả hai người cùng gật đầu mà nói. Ayato lẫn Suzuka đều chưa từng nghe được cái tên Tây Nghiệp. Cậu cũng hẳn chỉ có một mình, không còn người thân nào khác bên ngoài trại trẻ.
Nhưng bộ dạng của Kasukabe You hiện ra vẻ đăm chiêu, nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi sau đó phủi tay.
“…Vậy sao. Ayato và Asuka cũng ngẫu nhiên có họ đồng âm mà. Chuyện trùng hợp như vậy vẫn là có thể. Chưa kể, nhìn ra sao cũng không thấy cậu ta giống Ma vương.”
“Ma, Ma vương? Senpai vô hại đó sao!?”
“Gì vậy chứ, siêu buồn cười!! Homura mà là Ma vương thật, có khi Dũng sĩ đập một cái đã thua luôn rồi!”
“Ừm, vậy ra Homura và Izayoi là hai người trái ngược hoàn toàn nhau, chị hiểu rồi.”
You mỉm cười, rồi đi vào bãi tắm.
“Được rồi--- chúng ta vào ngâm mình đi. Mặc dù có nhiều chuyện, nhưng cứ bắt đầu từ những chuyện căn bản trước. Hai người cũng vào cùng đi.”
“Aye, aye, sir!”
“Chị Suzuka. Lúc thế này không dùng từ [sir] mà là [ma’am] mới đúng.”
Lắng nghe Ayato bới móc mấy chuyện vặt vãnh này, ba người cùng nhau đi về phía bãi tắm.
*
Về phía khu tắm nam.
Homura nhanh chóng cởi đồ tại phòng thay đồ sau đó đi vào bãi tắm. Dù mọi người xung quanh đều cảm thấy Saigou Homura là một người không có sở thích gì chỉ biết nghiên cứu, nhưng thực chất cậu là một thiếu niên có hứng thú với bất kể thứ gì. Tất nhiên đối với bãi tắm chung tại thế giới khác, cậu cũng phải vô cùng hứng thú rồi.
Nhưng so với bãi tắm, cảnh tượng đập vào mắt khi lần đầu đi đến bãi tắm chung ở thế giới khác lại càng khiến cậu choáng váng hơn.
(Oa… Gần như không có ai là loài người…!)
Người tới bãi tắm này tất nhiên không chỉ có người tham dự.
Những chủng tộc đứng đầu trong Á nhân như quỷ và Á long không nói làm gì, nhưng ngay cả tộc khổng lồ to hơn cả cửa ra vào cũng ở bên trong bãi tắm, thế là sao đây chứ. Cậu cũng không biết mình nên chỉ trích ở điểm nào.
Theo như bảng chỉ dẫn, coi bộ còn có bãi tắm bố trí riêng cho những loài linh thú.
Cậu đang đứng trước bảng chỉ dẫn không biết nên tới chỗ nào ngâm mình, thì bất chợt có ngựa một sừng dùng sừng chọc nhẹ vào lưng cậu.
“Oa, khoan, cái gì vậy!? Ngựa một sừng có chuyện gì cần tôi sao!?”
『A a, là vì khí tức cậu rất giống với một người khiến người ta hoài niệm. Có phải cậu là người nhà của một vị trong [No Name] không, thiếu niên giai tân.』
“Dù không hiểu ông đang nói cái gì nhưng chắc chắn là mấy lời bất lịch sự đúng không hả ngựa một sừng!”
Nhưng xét theo tuổi của cậu, là giai tân mới đúng mà.
Ngựa một sừng nhận ra cậu không hiểu được tiếng mình, thế nên dùng sừng chỉ vào một chỗ trên bảng chỉ dẫn.
Coi bộ là muốn chỉ cho cậu bãi tắm tốt.
“…? Ông bảo tôi tới đây?”
『Đúng thế. Những loài có dạng người hầu hết đều tụ tập ở đó. Tại đó nhìn lên trên trần có thể thấy được bầu trời sao, khung cảnh rất đẹp. Ban ngày có loài Spriggan chiếm cứ chỗ đó, thế nên không thể thoải mái tận hưởng được. Nhưng giờ là thời điểm thích hợp đấy, thiếu niên giai tân.』
“Ừm. Nếu ông đã chỉ thì tôi đi thử vậy… Nhưng mà, đừng có nói bậy bạ vì nghĩ tôi không hiểu tiếng ông nói đấy nhé.”
Sau khi Homura và ngựa một sừng tách nhau ra, cậu nhẹ bước về phái bãi tắm dùng cho ngắm cảnh. Dù sao mà nói, đi lại giữa các loài nhìn kiểu nào cũng thấy là loài ăn thịt thế này, vẫn cần có sự dũng cảm kha khá.
(Không ổn rồi… Biết thế này đáng ra phải rủ Porol hoặc Tokuteru đi cùng.)
Saigou Homura là một con người tốt bụng và vô hại. Mặc dù các linh thú hẳn sẽ không tấn công người tham dự, nhưng có người đi cùng dẫn đường vẫn hơn.
Homura nhìn khắp xung quanh, có người nhìn không vừa mắt, mới đi tới vỗ vai cậu.
“Này cậu, cậu là người tham dự trận đấu biểu diễn đúng không? Cậu tới đây một mình à?”
“Ể! A, đúng vậy. Đúng là như vậy.”
Bị vỗ vãi,Homura liền quay người lại. Chủ nhân giọng nói này cao hơn Homura một chút, nhưng tuổi tác hẳn là không chênh lệch mấy. Bên dưới mái tóc khá dài là một nụ cười không đáng tin.
Nhưng có thể bắt chuyện với người khác bên trong bãi tắm thế này, Homura cho rằng người này rất dũng cảm.
“Vậy hả… Nếu được hãy để tôi đi cùng cậu được chứ? Bãi tắm có nhiều chủng tộc khác thế này khó mà yên bình được, đúng không?”
“Vậy thì tốt quá rồi. Tôi mới từ thế giới khác đến nên còn không biết gì. Bãi tắm này coi bộ còn lớn hơn vẻ bề ngoài nữa, không biết chế tạo như thế nào nhỉ?”
“A, chuyện đó tôi cũng không biết. Còn không phải là nhờ Nữ hoàng sao--- A, quên chưa tự giới thiệu. Tôi là Jin Russel. Cũng là người tham dự trong Chiến tranh chủ quyền mặt trời giống cậu. Tuy nhiên chỉ xếp ở vị trí cuối thôi.”
Thiếu niên tự xưng Jin Russel gãi đầu, cười nói trong vẻ không đáng tin cậy.
Bị nụ cười tốt bụng đó lôi kéo, Homura cũng tự giới thiệu mình.
“Tôi là Saigou Homura. Cậu xem trận đấu biểu diễn rồi, hẳn cũng biết tôi rồi, về sau xin được cậu giúp đỡ.”
“Cũng xin được cậu giúp đỡ. Hay là chúng ta vừa đi, cậu vừa kể cho tôi chuyện cậu có mặt trong trận đấu biểu diễn đi. 200 nghìn đồng vàng do [Thousand Eyes] phát hành là số tiền vô cùng lớn đấy?”
“A, đúng là vậy sao… Cũng được. Tôi cũng đang muốn tìm người xả cơn tức.”
Homura đồng ý sẽ kể lí do, bắt đầu đi về phía bãi tắm là đích đến.
Vừa kể chuyện về Tokuteru, hai người vừa trò chuyện.
Chuyện thiếu niên tên Arjuna mắc nợ, chuyện Tokuteru quyết tâm liên đới cùng cậu ta. Và cả chuyện bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày đều phải tham gia vào trận đấu biểu diễn.
Nói xong hết những chuyện này, cũng đúng lúc đi tới bãi tắm ngắm cảnh họ hướng đến.
Jin đặt tay lên cằm vô cùng thích thú, nghiền ngẫm tình huống của Homura.
“…Ha a. Vậy là cậu tham dự vào Chiến tranh chủ quyền mặt trời không phải do cậu tự nguyện sao.”
“Đúng vậy. Lúc nhận ra thì đã không hiểu gì mà quyết định tham gia rồi. Tôi đúng là tên đần, đáng nhẽ cho dù có nguy hiểm tính mạng cũng không nên mở tin nhắn của Nữ hoàng.”
“Làm sao lại nói vậy được chứ. Ít nhất cậu cũng được cứu mạng một lần còn gì. Là chủng tộc có mạng sống, còn sống là đã nên cảm tạ trời đất. Mà phải rồi, cả Arjuna kia nữa. Cậu có thể hòa bình sống bên người đó sao?”
“Không biết nữa. Dù sao tôi cũng chưa nói chuyện rõ ràng với cậu ta một lần, thế nên tôi cũng không biết được. Truyền thuyết của cậu ta tôi còn không biết nữa là.”
“…Vậy sao. Nhưng có lẽ cậu nên cẩn thận một chút với Arjuna thì hơn. Người đó đúng thật là Anh hùng bội ước đấy. Cưỡng ép đuổi cậu ta về cũng là một cách.”
Có lẽ vậy thật. Homura ngâm mình trong bãi tắm, lạc quan ngẫm nghĩ.
Jin thì ngồi trên mép bãi tắm, giả vờ như không, nói tiếp.
“Nếu được, hay là để tôi kể cho cậu truyền thuyết của người đó nhé.”
“Cậu biết sao, Jin?”
“Truyền thuyết của người đó rất nổi tiếng đấy. Cả mặt nợ nần cũng có truyền thuyết giống vậy. Nhưng mà khi đó, người này đánh bạc xúc xắc thua mất cả một quốc gia.”
Bất chợt nghe được sự thật, Homura ngạc nhiên đến nỗi giật mình đứng dậy giữa bãi tắm.
“Quốc, quốc gia!? Đánh bạc thua mất cả quốc gia!?”
“Đúng vậy. Chính là từ con ma cờ bạc mọi người vẫn thường nói. Không ngừng đánh bạc cho đến khi thắng lại được những gì đã thua, đến lúc vượt quá rồi giới hạn cuối cùng, bọn họ thua cuộc. Arjuna khi cuối thua luôn cả người vợ của mình.”
Thật sao chứ. Homura cười khổ mà nói, rồi lại ngồi xuống bãi tắm. Chuyện này Homura không thể nào hiểu được. Rốt cuộc là phải có chuyện gì mới có thể liều lĩnh đến mức độ khủng khiếp như vậy.
Mà lại còn kết hôn ở cái tuổi đó nữa sao. Vì lẫn lộn thêm mấy định kiến vặt vãnh đó, Homura không thể nào dễ dàng hiểu được sự thật.
Jin cũng rất hiểu được, mới rời mắt đi, hỏi lại lần nữa.
“Rốt cuộc vì sao người đó lại bị gọi là Anh hùng bội ước. Tôi có thể kể cho cậu… Cậu nghĩ sao?”
“A, vậy thì không cần. Dù coi bộ cũng khá là hay, nhưng lại không có ích gì.”
Homura bơi bên trong bãi tắm rộng lớn, không do dự gì từ chối lời đề nghị của Jin.
Hai mắt Jin mở lớn vì sự ngạc nhiên từ tận đáy lòng.
“…Tại sao? Cậu nghe tôi nói vậy mà vẫn tình nguyện tin tưởng người đó vô điều kiện?”
“Vì đó cũng chỉ là truyền thuyết thôi đúng không? Có khi lại khác với sự thật.”
“Nhưng mà không có lửa thì sao có khói.”
“Có lẽ là vậy.--- Nhưng mà. Câu chuyện này vẫn được tạo ra cùng với ý kiến chủ quan của một người nào đó đúng chứ? Nếu là đang trong Game cần tìm lời giải còn không sao, chứ chỉ dựa vào truyền thuyết để đánh giá một người thì quá bất lịch sự rồi.”
Homura nổi lên trên mặt nước, thật thà nói.
Minotaur cậu gặp được lúc trước, là một đứa bé trái ngược hoàn toàn so với truyền thuyết.
Nếu một truyền thuyết được kể lại bằng định kiến cá nhân hoặc quan điểm chính nghĩa một người nào đó, một khi bị điều đó ảnh hưởng vậy rất nguy hiểm bên trong Khu vườn nhỏ. Homura nghĩ vậy.
“Chưa kể… Dù chỉ là linh cảm của tôi. Nhưng cậu ta cũng không phải người xấu như vậy. Dù là mắc nợ thật, nhưng đó là thua bên trong Game, đúng chứ? Nếu là mắc nợ vì phạm luật thì tất nhiên cần phải đánh cho một trận rồi, song tại thế giới hình thành từ trò chơi thế này, chuyện kia cũng đâu phải chuyện gì kì lạ. Vậy nên trước khi nói chuyện cùng cậu ta tôi vẫn không thể chắc chắn được điều gì. Chuyện bội ước gì đó để sau hãy nói.”
“…Ha a. Đúng là một ý nghĩ đáng kinh ngạc. Cậu rất công bằng với người khác đúng không.”
“Vì tôi cũng muốn được người khác đối xử công bằng--- Vậy nên, có châm ngòi li gián cũng vô dụng thôi.”
Homura mỉm cười nhìn Jin. Còn Jin thì khó xử gãi đầu, cười nói.
“A, bị phát hiện rồi sao?”
“Tất nhiên rồi. Jin cũng là người tham dự kia mà? Tôi sao có thể không nghĩ ngợi gì đã chấp nhận ý kiến chủ quan của đối thủ chứ.”
“Đúng là thế thật. Nhưng khi cơ hội đến tay, tôi vẫn phải thử xem sao đúng không.”
Gian ác thật đấy. Homura nói vậy, nhưng cũng cười vang lên vì khá là vui vẻ. Với một Homura vẫn luôn cắm đầu vào nghiên cứu thể hạt, từ trước đến nay không có người đồng lứa nào cùng cậu đùa nghịch, vậy nên người này rất hiếm thấy.
Ngồi quỳ gối trong bãi tắm, Homura cảm thấy rất hứng thú, nhìn về phía Jin.
“Được rồi, chuyện của tôi đã nói xong. Giờ đến lượt Jin rồi đấy.”
“Tôi?”
“Ừm. Ngay từ đầu đã định đến châm ngòi li gián, vậy là cậu biết chuyện Arjuna gia nhập chúng tôi… Không, hiện tại phải nói là Community của Nữ hoàng mới đúng. Nói chung là chuyện Arjuna tham gia vào Community bọn tôi thuộc về, cậu biết đúng chứ? Cậu nghe ai nói vậy?”
A, đúng là quá thông minh sẽ bị thông minh hại. Jin đánh mắt qua chỗ khác. Quả thật, nếu chỉ xem trận đấu biểu diễn thì không thể tính tới tận chuyện đó được.
Phải biết rõ toàn bộ nguyên nhân mới có thể bắt chuyện với Homura.
“Được rồi, nói đi chứ. Người phương nào nói cho cậu vậy?”
“Ừm~… Trả lời cậu cũng không sao…”
Nhưng mà như vậy thì không vui cho lắm. Đã lâu mới có thể tán gẫu vui vẻ như vậy, thật sự tiết lộ cho cậu cũng không có sao--- Chỉ là, vậy thì nói ra người cung cấp thông tin mất rồi.
Jin không nói gì, nhìn về phía một bóng đen phía sau một cây cột nào đó trong bãi tắm.
Homura cũng nhìn về phía đó. Cậu mơ hồ thấy được bóng dáng một thiếu niên, Jin thì che miệng đi, ra bộ nín cười.
“Không còn cách nào khác, nói thật cho cậu ấy thôi. Dù sao cậu ấy cũng là ân nhân gánh nợ hộ cậu mà.”
“…Tôi hiểu. Quả thật, tôi cũng không muốn làm tăng thêm gánh nặng cậu ta. Và tôi cũng muốn đính chính lại lời nói dối của Jin.”
Một thiếu niên tóc xanh xuất hiện từ sau cây cột, bộ dạng áy náy.
Trông thấy Arjuna, Homura liền rất khó xử mà thở dài.
“…A. Đúng là thế thật sao.”
“Cậu đoán ra rồi?”
“Ừm, tạm như vậy. Nếu thế, Community Jin thuộc về sẽ chính là…”
Ha ha--- Jin cười, giả ngu cho qua chuyện. Chuyện đó căn bản không nên nói rõ ra làm gì. Dù sao đây cũng là bãi tắm chung. Là nơi miễn là quấn khăn vào, ai cũng như ai.
Không ai lại mang chuyện tranh đấu bên ngoài vào đây cả. Quân lược Jin Russel cứ thế mỉm cười giả tạo mà ba hoa. Giờ thì cũng chỉ có thể cười cho qua với sự gian xảo của cậu.
“Jin. Lộ thì cũng lộ rồi, mong cậu có thể đính chính lại.”
“Đính chính cái gì?”
“Chuyện tôi đánh bạc xúc xắc thua cả một quốc gia! Tôi đã nói là tôi bị kéo vào rồi kia mà!? Anh tôi mới là con ma cờ bạc! Tôi không nhớ được tôi lại có hứng thú với chuyện đánh bạc xúc xắc như vậy bao giờ!”
Những lời trần thuật đầy tình cảm này, khiến Homura và Jin đều cùng lúc quay qua nhìn cậu.
Homura nhìn tới bằng ánh mắt thông cảm, nghe được cậu ta có một người anh trai ham mê cờ bạc, liền không khỏi cảm thấy đồng cảm.
“Được rồi! Vậy thì nhân dịp này chúng ta qua phòng tắm hơi nói chuyện đi. Nhân tiện vạch trần lời nói dối của Jin luôn.”
“Đáng tiếc thật. Tôi chỉ nói dối mỗi chuyện đó mà thôi. Chưa kể Arjuna cũng có lỗi mà. Thua hết 200 ngàn đồng vàng lại bảo mình không phải con ma cờ bạc, ai tin được chứ.”
“Đó, đó đáng ra phải là Game giành lấy Chủ quyền mặt trời, nhưng không biết từ lúc nào lại,”
“Ừm, đúng vậy. Tự nhiên lại bị coi là phá gia chi tử. Nhân tiện này chúng ta chơi trò gì chứ. Trong phòng tắm hơi chắc sẽ có vài bộ bài---“
Ba người ồn ào đi vào trong phòng tắm hơi.
Tầm 30 phút sau đó, bên trong toa tàu ngắm cảnh bắt đầu phát lên thông báo.