Tiếng mưa tịch mịch vang vọng trong khu ổ chuột.
Vùng đất này dù không có bão tố, nhưng mưa to lại nhiều vô kể, cũng là đặc điểm riêng của nơi đây.
Ngay cả tiền sửa sang lại nhà cửa cũng không có, kiến trúc trong khu phổ ổ chuột dột nước mưa, dân chúng vì chuẩn bị đối phó với cơn mưa dự đoán tối nay sẽ đến nên đã chạy đi tìm chỗ trú. Khu phế tích Sakamaki Izayoi chọn làm chỗ ẩn thân này cũng đã bị mưa gió tàn phá tơi tả. Muốn vượt qua cơn mưa to đêm nay chắc chỉ có cách đi tới chỗ phế tích khác. Nơi này gần núi nên còn có thể xảy ra chuyện núi lở nữa.
Đáng ra họ phải tới một khách sạn an toàn trong khu phố Leone, nhưng mang theo một cô bé không rõ xuất xứ thì không thể dễ dàng thuê phòng được.
An ninh khu phố nghèo kém đến mức không thể tin nó nằm bên cạnh khu phố khổng lồ Leone, thế nên nơi đây là chỗ trốn thích hợp cho những người có vấn đề.
Trên khu phố này không chỉ buôn bán súng ống, ngay cả thuốc men và người nhà cũng được trao đổi dễ dàng, vậy nên mang theo một cô bé không rõ xuất xứ cũng không bị ai tra hỏi.
Cô bé bạch tạng yếu đuối cần khám bác sĩ ngay, thế nên Izayoi và Prithvi đã định hành động trước khi cơn mưa đổ xuống, nhưng---
Nghe được tình huống thảm thiết Kudou Ayato kể, hai người không nói được gì.
“---…”
“---…”
『Đó, đó… trên đó chính là tình huống của bên Khu vườn nhỏ. Hai người nghĩ sao?』
“Đầu óc mấy người có sao không thế”
Nhanh chóng trả lời.
Lại còn không chút thương tình.
Đánh thẳng vào tất cả mọi người.
Dù không phải người trong cuộc, Kudou Ayato vẫn trùng vai xuống.
Nhưng cảm giác tức tối và ngạc nhiên của Izayoi thì không lớn như trong lời nói của cậu. Đúng hơn là cậu khâm phục Indra vì đã tạo ra được tình huống hiện tại.
(A… Dù chỉ là tạm thời, nhưng làm yếu đi được sức mạnh [Avatara] còn tăng thêm phe mình nữa. Còn Homura và Suzuka thiếu kinh nghiệm hiến đấu thì lấy lí do nợ nần này bắt hai đứa luyện tập trong trận đấu biểu diễn sao. Dù không biết ổng có tính đến nhiều thế không, nhưng đúng thật là hành động tốt.)
Nếu nói ông muốn gì, hẳn là muốn nhân cơ hội này kéo Arjuna ra. Khiến cậu ta đi theo nhóm Homura cũng là vì vậy.
(Lại còn âm mưu tính toán cùng Shiroyasha nữa, coi bộ cũng khó khăn đây nhỉ. Vậy là dù Chiến thần nhưng đầu óc cũng chỉ có [Con ta là đáng yêu nhất] sao.)
Vị Chiến thần thích đàn bà, mê rượu, yêu bản tính lương thiện của loài người.
Một vị Thần còn giống loài người hơn cả loài người hiện đại, đó chính là Thần Indra.
Tương truyền vào thời kì xưa cũ, ông là người xông xáo nhất giúp loài người khai thác tương lai khi đối mặt với Ma vương mạnh nhất [Dystopia] và cả [Cái ác tuyệt đối Azi Dakaha].
Đối với một vị Thần coi loài người là đồng bào duy nhất như vậy, người con trai Bán thần bán nhân Arjuna hẳn là một tồn tại rất đặc biệt.
Izayoi hiểu được suy nghĩ của ông, thở dài thườn thượt.
“A, nghĩ lại thì tình hình cũng không đến nỗi tệ. Homura, em có thể dần hiểu được Gift Game trong lúc tham gia trận đấu biểu diễn. Game này mà còn khó xử lí thì tương lai cũng tăm tối lắm đó nhé?”
『…Lắm mồm. Thế là anh Iza thì hoàn thành Game kiểu gì?』
“Tất nhiên là ngay lập tức triệu hồi Asterios rồi đập.”
『Em đúng là ngu rồi mới đi hỏi anh!』
Cậu nghe được ý kiến của người anh ngu ngốc thông qua điện thoại. Nhưng dù có nghĩ ra sao thì để Asterios lại đây cũng chỉ có thể là vì vậy, thế nên không có cách nào khác.
Nếu muốn được quyền lựa chọn cách chiến thắng trong Gift Game, chỉ có thể mạnh mẽ hơn mà thôi.
“…Được rồi, không tán nhảm nữa. Nói vậy là, Kasukabe đang ở căn phòng gần đó sao?”
『Ừm? Mình đây.』
Kasukabe You đột nhiên bị nhắc tới, liền lên tiếng.
Coi bộ cô đang ở trong một góc phòng uống trà.
Izayoi nghe được giọng nói của một đồng đội đã lâu không gặp, miệng trở nên ngập ngừng.
“Gì vậy chứ, hóa ra đang ở chung phòng sao. Không ngờ Kasukabe mà cũng biết quan tâm người khác vậy ha.”
『Không phải thế. Nếu không phải em trai Izayoi thì mình đã không giúp gì rồi. Suzuka còn không mang theo đồ ăn vặt kia mà.』
『A!? Chị ấy vẫn còn giận sao!?』
Trông thấy Suzuka giật cả mình, You nhẹ mỉm cười.
『Không giận, chỉ có buồn thôi.』
『A ư ư, chỉ số tội lỗi lại tăng rồi. Lần sau em sẽ mang theo quà mà…!』
“Này này, đừng có mà bắt nạt chị hai nhà bọn này nhé. Suzuka cũng không cần để tâm quá đâu. Kasukabe thôi mà, anh giúp đỡ cổ nhiều lắm rồi.”
『Mình thì lại không thấy vậy. Dù là Izayoi hay Asuka đều không gửi được chút tiền nào cho Community, toàn mình phải kiếm tiền ăn.』
“Chuyện đó rất xin lỗi. Mà phải rồi, mấy món đặc sản của rừng bí ngô hồi trước tôi với Kuro Usagi gửi về ấy… Nghe nói có ngày tự nhiên nó biến mất không rõ vì sao. Kasukabe có biết gì không?”
『…Cái đó, là do yêu tinh』
“Cả tai nghe do Homura làm bị mèo tam thể trộm mất xong làm hỏng nữa---“
『Được rồi! Không nói chuyện này nữa.』
Kết thúc hay lắm. Kasukabe You đầu hàng.
Izayoi giành được phần thắng, tay ôm bụng cười lớn.
“Thật tình… Vẫn ham ăn hơn là chú trọng vẻ ngoài sao hả. Ừm, cậu là người vậy mà. Không thay đổi là tốt nhất. Trưởng thành hơn rồi chứ?”
『Hai năm không gặp. Trưởng thành hơn một chút rồi. Còn Izayoi thì sao?』
“Tôi thì không thay đổi nhiều. Người cao hơn chút ít mà thôi. Nếu nói thay đổi thì--- Mà không, mấy chuyện này sau hãy nói. Đến lúc nói chuyện bí mật rồi. Dù xin lỗi nhưng mà ngoại trừ Kasukabe và Homura… cả Arjuna nữa, những người khác ra bên ngoài đợi hoặc là đi tắm đi.”
『Cũng được, không sao… Được chứ Arjuna?』
Homura liếc nhìn Arjuna.
『…Đươc rồi. Tôi cũng có chuyện cần hỏi Sakamaki Izayoi.』
“Ha a, hay quá đi! Giai cấp chiến binh mạnh nhất của nhóm thần Ấn Độ thế mà biết tên tôi sao, quá là vinh dự, tôi phấn khởi như vậy được chứ?”
『Không cần ra vẻ khiêm tốn thế đâu. Công trạng cậu đạt được tại Khu vườn nhỏ đã truyền tới tai của tôi. Nhất là công trạng đánh bại [Thử thách cuối cùng của loài người (Last Embryo)] Rồng ba đầu. Dù sao đó cũng không phải Ma vương mà loài người có thể đánh bại. Tôi rất tò mò với trò cậu sử dụng để có được thắng lợi.』
Nghe được những lời có ý mỉa mai của Arjuna, phản ứng của Homura và Izayoi khác nhau.
Saigou Homura nghe thấy quái vật trong lời cậu nói liền ngẩng đầu.
(…Rồng ba đầu? [Thử thách cuối cùng của loài người]?)
Cảnh tượng trong mơ hiện lên trong đầu Homura.
Bên trong ngọn lửa rừng rực, con rồng khi đó gặm xé cậu chẳng phải là có ba đầu sao.
Homura với vểnh tai lên nghe ngóng xem chuyện là sao, nhưng nghe thấy giọng nói Izayoi vang qua điện thoại liền từ bỏ ý định đó.
“…Ha. Nói gì không nói. Lại còn nhắc tới cái chuyện khiến người ta mất hứng này. Đúng là uổng công hi vọng.”
『Cái gì?』
“Ma vương loài người đáng ra không thể đánh bại ấy hả? Đừng nói ngu vậy chứ. Làm sao có thứ như vậy tồn tại trên đời này được. Tôi còn cứ nghĩ người được ca tụng vì truyền thuyết của mình như ông sẽ hiểu cơ… A, phải rồi. Vị anh hùng Arjuna, là vị anh hùng thắng nhờ phá vỡ lời thề cơ mà!”
Anh hùng bội ước--- Ngay lúc bị gọi như vậy, cơn tức giận của Arjuna bốc lên như thể sóng thần quét sạch đi bầu không khí hòa thuận, lại còn áp về phía tất cả mọi người.
Kasukabe You thủ thế chỉ trong khoảnh khắc, Kudou Ayato cũng ngay lập tức lấy cây roi kiếm ra chắc trước hai người Homura. Hai người Suzuka và Homura vô cùng kém khoản chiến đấu, vừa cảm nhận được cơn tức giận như thể núi lửa phun trào của thanh niên tên Arjuna, ngay lập tức đứng dậy vì áp lực.
Động trúng vào chỗ đau, lời ẩn dụ này vẫn chưa đủ để miêu tả cậu hiện tại.
Uy áp này đã đủ để đoán được Arjuna lúc trước mới chỉ dùng đến bao nhiêu phần sức mạnh. Hiện tại, coi bộ chỉ riêng ánh mắt đã đủ để xử lý đám quái điểu.Quả bom vừa được miệng Izayoi kích nổ--- Đối với thanh niên trầm tĩnh này, chính là thứ cấm kị không một ai được phép chạm vào.
『…Nói vui lắm, Sakamaki Izayoi. Nếu không phải cách xa ở thế giới khác ta đã muốn hỏi thử cậu ám chỉ gì rồi, lấy cái mạng cậu ra làm cái giá.』
“Ám chỉ gì đâu chứ. Đúng như chữ nghĩa còn gì, anh hùng bội ước. Hành động đưa ông lên vị trí giai cấp chiến binh mạnh nhất, chính là chiến thắng tối kỵ nhất trong Khu vườn nhỏ.”
『…Trò chơi khác với chiến tranh, thế mà đến chuyện này cậu cũng không biết sao,』
“Không, không đúng rồi. Cho dù chiến trường là không quy tắc, nhưng chiến tranh lại có quy tắc. Chiến đấu giết hại lẫn nhau có quy tắc! Sinh ra từ quy tắc nên mới có chính nghĩa, kẻ bại trận mới cam chịu nuốt xuống kết quả và khổ sở vào trong lòng.--- Chiến thắng toàn diện, thua không chối cãi. Những kẻ đánh mất điều đó sẽ không thể đi về phía tương lai đúng đắn được. Chính là để xây dựng lên từ điều đó, quy tắc (Rule) mới sinh ra.”
Chiến đấu không quy tắc chỉ có lũ thú hoang ngu muội.
Vì là loài người, vì là loài linh trưởng, vậy nên mới có con đường chính nghĩa không thể đi lệch.
“Thắng nhờ phá vỡ những điều đó, ông còn muốn bàn luận Ma vương gì đây? Vinh quang ở đâu? Hả một người thắng nhờ bội ước, phải nhận lấy cái kết tồi tệ nhất…!!!”
『Izayoi. Nói quá lời rồi.』
Giọng nói trầm lặng của Kasukabe You cắt ngang những lời nóng nảy của Izayoi.
Arjuna bên kia thì cả người run rẩy vì quá tức giận, nắm chặt tay lại đè xuống cơn tức.
Có lẽ không thấy được mặt người kia nên càng ác liệt hơn. Mà thường Izayoi phải biết chừng mực hơn mới đúng, nếu không cũng không dùng lời nói thế này, lấy nắm đấm ra nói chuyện.
Mà nói lại, chỉ trích người khác như vậy không hề giống Izayoi.
Bầu không khí nặng nề xuyên qua cả điện thoại khiến hai bên đều áp lực.
Người lên tiếng trước tiên là Arjuna đang ở trên Tàu hỏa tinh linh.
『…Sakamaki Izayoi, tôi hiểu được ý của cậu.』
“Hả? Vậy ông định làm gì đây, Anh hùng?”
『Không làm gì. Rốt cuộc, lí do của cậu là đúng. Tôi đúng là… có bị nói anh hùng bội ước cũng không thể làm gì được.』
Nở một nụ cười như thể tự giễu, Arjuna rời khỏi phòng.
Thấy cậu rời đi, Saigou Homura không nhịn được trách móc.
『Này anh Iza, sao anh tức tối thế chứ.』
“Tức tối? Anh á?”
『Đang tức chứ còn gì nữa. Đúng hơn là rất nóng nảy. Dù em không biết cậu ta rốt cuộc là ai, nhưng coi bộ không phải người xấu mà.』
“Đúng vậy. Nếu xét tới chuyện thiện ác, người đó xác thực là bên phía thiện… A--- xin lỗi, nói rồi mà nhỉ. Từ mai mấy đứa không thể không chiến đấu cùng nhau dưới một Community, thế mà anh lại gây bất hòa.”
Izayoi thành thật xin lỗi một cách hiếm thấy. Chuyện này mới là khiến Saigou Homura ngạc nhiên.
Nói về chuyện Izayoi xin lỗi, thì quỷ mắc bệnh nghe còn dễ tin hơn--- Homura cố nuốt lại những lời đang định phụt ra này.
『…Ừm, người tên Arjuna đó để cho Tokuteru an ủi đi. anh Iza cũng có chuyện muốn nói đúng không? Chẳng lẽ là tổ chức kia xóa sổ rồi?』
“Nếu được thế thì cũng mừng. Coi bộ tình hình còn phức tạp hơn chúng ta tưởng nữa--- A, xin lỗi. Anh phải kiếm chỗ trú khác đã, rồi nói sau. Tầm một tiếng sau gọi lại cho anh nhé.”
Vâng. Homura nhẹ trả lời xong cúp điện thoại.
Cơn mưa bắt đầu mạnh hơn.
Izayoi nhìn lên cô bé đang bình yên ngủ trên giường.
Cậu cõng cô bé bạch tạng gặp được ở trong biển cây lên, nói với Prithvi đang ở góc tường.
“Địa Thiên-sama. Chúng ta tìm chỗ khác thôi. Chỗ này có khi có đất lở mất.”
“Vậy cũng không sao… Izayoi. Tôi vừa nhận ra một chuyện khá là phức tạp.”
“…Chuyện phức tạp? Còn hơn cả cơn mưa này sao?”
“Còn tùy nữa. Tôi mong cậu nhìn lại còng của cô bé kia một lần. Nhìn kiểu nào cũng thấy giống như bị chặt đúng không?”
Ừm? Izayoi quay đầu lại kiểm tra.
“…Đúng là bị chặt. Chuyện này khi nãy chúng ta bàn rồi mà?”
“Nói thì nói như vậy. Nhưng mà này, chặt đứt dây xích vậy không phải rất kì lạ sao? Đây là thế giới bên ngoài mà? Không phải đập còng mà là chặt đứt, chuyện đó rất không tin nổi còn gì?”
Bị chỉ ra sự thật này, Izayoi cứng họng. Đúng là như vậy.
Nơi đây không phải Khu vườn nhỏ.
Khi các tổ chức đụng độ, đáng ra phải sử dụng cách chiến đấu hiện đại là súng ống mới đúng. Trong loại chiến đấu đó mà được chặt đứt còng rồi trốn đi, đúng là không thể hiểu được.
Còn nếu đây là Khu vườn nhỏ thì chuyện này cũng không có gì bất ngờ---
“…Ưm, không ổn rồi. Có lẽ đã bị bên phía Khu vườn nhỏ vượt mặt rồi.”
“Có lẽ vậy thật. Giờ có tìm được cơ sở thí nghiệm chắc cũng không tìm được gì nữa đâu, chúng ta chậm một bước rồi.”
“Nếu đó là sát thủ của Khu vườn nhỏ, vậy là người phương nào?”
“Không biết được. Liệu là nhóm Vua mặt trời [Avatara] hay liên minh Ma vương [Ouroboros]… hoặc có người khác nữa sao… Dù sao thì giờ chúng ta đã không còn cách thu thập thông tin nào khác ngoại trừ hỏi cô bé này. Vậy là có lí do ưu tiên cứu cô bé này rồi đúng chứ?”
Rời đi cô bé, Prithvi từ trong ví lấy ra một chiếc thẻ đen, nháy mắt một cái.
Nụ cười này hẳn cũng là mỉa mai Izayoi.
Dù đủ sức đối đáp lại cả trăm lần, nhưng giờ không phải lúc.
Thả xuống cô bé cõng trên lưng, câu nhẹ nhún vai, đi về phía lối vào khu phế tích.
“Đừng có nói mấy lời thừa nữa, nhanh đi thôi. Giờ mà đất lở thì sao hả.”
“Nói gì vậy chứ, tôi là Địa Thiên đó nhé. Làm sao lại chọn trúng nơi sẽ xảy ra đất lở được. Nếu đã muốn rời đi như vậy, thế thì phải đi tới khách sạn cao cấp trên phố Leone mới được…!”
“Đúng là [Hộ Pháp Thập Nhị Thiên] có khác, bạo lực thật. Nhưng còn hộ chiếu cô bé này thì sao đây?”
“Không sao. Dưới tình huống này hẳn [Everything Company] cũng sẽ ưu tiên bảo vệ cô bé. Báo lên rồi sẽ có người chuẩn bị hộ chiếu dùm cô bé--- Không, trước tiên thì có khách tới.”
Trong tích tắc, bầu không khí yên bình giữa hai người biến mất.
Giống như chém tan tiếng mưa rơi tĩnh mịch. Địch ý và sát ý trộn lẫn lại, như các con dao sắc bén phòng thẳng về phía trước mặt hai người từ bên ngoài khu phế tích.
Không nói không rằng đã tấn công như vậy, tức là không còn khả năng thương lượng, nhưng cảm nhận được luồng địch ý và sát ý nặng nề đến vậy, cũng hiểu dù thương lượng cũng vô nghĩa.
Izayoi và Prithvi đều cảm nhận được kẻ địch đang chờ đợi bên ngoài, chậc lưỡi.
“…Rất mạnh. Là người quen của cô sao?”
“Khí tức rất gần với Thần, nhưng cũng khó nói. Trên mặt vật lí đáng ra không thể có thêm Thần nào nữa hiện thân tại thế giới bên ngoài. Thế nên mới có ba vị Thần trong Hộ Pháp Thập Nhị Thiên hạ xuống…”
“Nhưng mà, Tokuteru trở lại Khu vườn nhỏ rồi mà? Thế nên Thần tại thế giới bên ngoài giờ chỉ còn hai thôi còn gì?”
---A, Prithvi thốt lên như vậy.
“Đúng, đúng vậy rồi! Sếp không có giao ca lại cho Thập Nhị Thiên khác đã quay về Khu vườn nhỏ!”
“Đúng là sếp của chúng ta có khác! Indra chuyên gia [làm chuyện không đâu]! Nhờ phúc ông ta mà giờ chúng ta bị vượt mặt rồi!”
“Đúng thế! Lần này khoản tiền công bị trừ cứ trừ thằng vào tiền lương sếp thôi!”
“Cả mấy chi phí khách sạn ăn uống nữa!”
Hai người cùng nhau gật đầu.
Prithvi đã nói, một thế giới chỉ có tối đa ba vị Thần hàng thiên, không thể nhiều hơn được.
Để giành lấy ba hạn mức này nên đã gọi tới Thần trong Thiên Quân. Còn những vị Thần không có hạn mức thì phải đưa tới hóa thân của Thần như Uesugi chẳng hạn.
Khi Tokuteru quay trở lại Khu vườn nhỏ qua [Mê cung Minotaur] vào lần trước, hẳn đã nhận ra chuyện đó. Thế nên có thể cho rằng đây là âm mưu bố trí sẵn.
Nghe được vậy, Izayoi mới ôm đầu thở dài.
“Chú ý tới Khu vườn nhỏ (bên kia) là không cáng được thế giới bên ngoài (bên này) sao… Không còn cách nào khác. Mĩ nữ trắng này nhờ cô đấy Prithvi. Tôi sẽ lo liệu kẻ địch.”
“Giao cho cậu được không?”
“A, yên tâm đi. Tôi cũng bức bối lắm rồi. Lấy việc chiến đấu với Thần làm tiếng chuông báo thức đi. Lâu lâu vận động một tí.”
Sau khi giao lại cô bé bạch tạng cho Prithvi, Sakamaki Izayoi vẫy vẫy tay, đi ra khỏi cửa. Prithvi thì đi theo, cách cậu tầm nửa bước.
(Được rồi. Rốt cuộc là rắn hay là ma đây. Để cho ta xem nào.)
Izayoi đi ra khỏi khu đổ nát, đi về phía kẻ địch trong cơn mưa.