Mikado Tokuteru sau khi đánh hạ con quái điểu thứ 30, nhẹ chậc lưỡi một cái.
(…Coi bộ không hết được rồi.)
Ông cầm Kim cương chử quan sát xung quanh.
Vốn dĩ, đối thủ ở trình độ này căn bản không cần ông phải lấy Kim cương chử gọi tới sấm sét. Cho dù chúng có là loại quái vật thần thoại ra sao đi nữa, vẫn không xứng đáng chiến đấu cùng Chiến thần Indra.
Arjuna kia cũng là vậy.
Hai người căn bản không cần dùng tới linh cách thật vẫn có thể không ngừng xử lí những quái thú này.
Nhưng đó không phải mục đích của trận đấu.
Indra vừa dùng cán gậy Kim cương trử triệt hạ quái điểu, lưng dựa lưng vào Arjuna, cả hai đứng giữa trung tâm sàn đấu.
“Này này, đây là Gift Game đó, con thoải mái chút đi, thằng con ngốc kia.”
“…Ngài đừng nói đùa. Dù chỉ là Game thật nhưng con không phải loại cuồng chiến chỉ thích đấm đá.”
“Không phải nói cái đó. Game này có thể coi như là một màn biểu diễn, sao có thể không khiến cho khán giả thích thú được. Cứ làm cho có vậy là không trả được nợ đâu. Đây là khoản nợ con nợ đấy nhé!”
“A… Chuyện đó, con biết không cần nhắc!”
Arjuna mạnh mẽ kéo dây cung, dường như có hơi nóng vội mà bắn ra một mũi tên chứa đựng cảm xúc trong đó. Chuyện này thật không giống hành động của một người luôn điềm tĩnh như cậu. Nhưng nghĩ tới mở đầu chuyện này thì quả là có thể hiểu được.
Nhóm thần Ấn Độ mà cậu--- Arjuna thuộc về có tồn tại một loại hệ thống giai cấp.
Những tư tế thực hiện nghi thức và tôn giáo, giai cấp tăng lữ (Brahmin).
Quý tộc và các chiến binh, giai cấp chiến binh (Kshatriya).
Giai cấp dân chúng bình thường (Vaishya).
Giai cấp lao động của những người bị bắt làm nô lệ hoặc những người làm công việc ti tiện như đánh cá và săn bắt thú (Sudra).
Sinh ra trong xã hội sử dụng hệ thống 4 giai tầng này, Arjuna thuộc về giai cấp thứ hai, Kshatriya.
Giai cấp chiến binh có quyền tham dự hoạt động chính trị và lãnh đạo chiến tranh, quả thực là một giai cấp có nhiều lợi ích--- Nhưng, tại thế giới Khu vườn nhỏ sử dụng Gift Game làm quy tắc, bọn họ phải nhận lấy một trói buộc trí mạng.
Đó chính là [Nếu bị khiêu chiến đánh bạc xúc xắc, tuyệt đối không được từ chối].
Mikado Tokuteru thở dài thườn thượt, mỉm cười đổi đề tài.
“Thật tình… Lúc ta đi dò hỏi tin tức từ gián điệp trong [Avatara], ta cũng không thể tin vào tai mình nữa. Nợ đến 200 ngàn đồng vàng do [Thousand Eyes] phát hành sao!? Con rốt cuộc là thua bao nhiêu lần mới nợ nần chồng chất vậy chứ hả! Khoản nợ lớn nhất của ta cũng chỉ có 190 ngàn đồng vàng thôi đấy!”
“Nói thế thì cha cũng có hơn con là bao đâu chứ!!”
Arjuna không thể nhịn nổi phải quay đầu lại hét lớn. Đây đúng là câu nói chạy trốn 50 bước chê kẻ chạy 100 bước rồi.
Liệu có phải là nên có người thứ ba đi chỉnh lại cả hai [Cái này thì là do hai người là cha con còn gì nữa] không?
Uesugi nghe được cuộc nói chuyện của hai người từ phía xa, mới vắt tay lên trán vì số tiền không thể tưởng tượng nổi kia.
“Hai, hai người tổng cộng nợ đến 390 ngàn đồng vàng…!!? Rốt cuộc là thua kiểu gì mà thua được đến mức đó chứ, hả hai cha con ngu ngốc kia!!?”
“Không chỉ vậy thôi đâu. Tokuteru nói đó là khoản nợ lớn nhất của ổng mà thôi. Tôi thấy số nợ cả đời ổng có khi phải nhiều gấp trăm ấy chứ.”
Tay Homura vuốt cằm, sắc bén chỉ ra điểm mấu chốt. Tokuteru thì ngó lơ qua chỗ khác, coi bộ không đúng thì cũng không sai nhiều rồi.
Dù chỉ là trò đánh bạc đổ xúc xắc, nhưng thực sự thì không thể coi thường được.
Tại đế quốc cổ đại Assyria vào thế kỉ thứ 8 trước công nguyên đã tồn tại hình thức trò chơi cổ xưa này, vẫn thường được sử dụng rộng rãi trên các nghi thức tế lễ, thậm chí xoay chuyển được cả phán quyết cuối cùng của việc kiện tụng, là một trò chơi vô cùng nghiêm túc.
Từng có quý tộc đánh cược lãnh thổ của mình vào con số trên xúc xắc, có cả vị vua đánh cược toàn bộ quốc gia của mình.
Trò đổ xúc xắc này là một trong những trò sánh ngang cùng [Senet] của Ai Cập cổ và [Nine Men's Morris] lưu truyền khắp La Mã cổ đại.
Nhưng dù có nói ra sao, Uesugi vẫn không thể nào hiểu được vì sao bọn họ lại thua đến hoàn cảnh này.
Mắt mũi trợn trắng cứ như đã ngất đi, Arjuna nhìn Homura coi bộ đã thật sự hối lỗi.
“…Xin lỗi, thiếu niên thế giới bên ngoài. Game tôi nên tham gia đáng ra phải là đánh cược Chủ quyền mặt trời với người chiến thắng của thượng giới, nhưng không biết từ lúc nào lại biến thành trò liên quan tới tiền bạc. Tôi không thể đẩy món nợ cho các đồng đội trong Community được, thế nên rơi vào bước đường cùng, đúng lúc đó thì cha tôi nói có thể giúp… Kết quả thành ra lại là đẩy hết cho nhóm người các cậu, tôi không hề ngờ lại như vậy.”
“Tôi cũng không ngờ được đây này! Mới mở đầu chuyến đi tới thế giới khác đã mắc nợ đầy người rồi! Nghĩ cũng không dám nghĩ đâu!”
Xin lỗi. Arjuna trùng vai xuống.
Nhưng Uesugi lại nhận ra một chuyện bên trong những lời này, lông mi dướn lên.
(…Ra là vậy. Giống như truyền thuyết, thua cuộc trong trò đánh bạc xúc xắc, từ đó tạm thời kéo Arjuna ra khỏi [Avatara], lại còn cùng đồng hành với Homura nữa. Với Indra mà nói thì đây có khi lại là một nước đi tuyệt diệu.)
Bên trong thần thoại Ấn Độ có một câu chuyện, Arjuna từng có lần thất bại trong trò đánh bạc xúc xắc không thể từ chối, khiến cho các anh em bị lưu vong ra khỏi đất nước. Uesugi thấy được rằng, nếu con người cậu đúng là quang minh lỗi lạc, vậy thì có thể sử dụng lý do giống với truyền thuyết để tách cậu ra khỏi [Avatara].
“Nếu đã có nguyên do như vậy thì cũng không thể làm khác được… thôi rồi, chi tiết nói sau. Saigou Homura, cậu có tìm được manh mối cho lời giải chưa? Mà phải rồi, cậu có kiến thức liên quan tới Chủ quyền mặt trời không?”
“Cũng coi như là có chuẩn bị trước. Tôi rất giỏi chuyện chuẩn bị trước này đó nhé.”
“Vậy sao. Được rồi, giờ nên làm gì đây?”
Saigou Homura được Uesugi bảo vệ, mới nhìn xuống nội dung viết trên tấm giấy da dê. Uesugi khoanh tay như một vị Nhân vương đứng phía trước người Homura, quay đầu về sau nhìn cậu.
Dù khi nãy Uesugi đã tàn khốc từ chối Tokuteru, nhưng coi bộ vẫn không bỏ mặc ông hoàn toàn. Homura mở ứng dụng từ điển truyền thuyết thế giới khi trước, nói với Uesugi.
“Trước nhất, tôi nghĩ cần phải đoán ra thứ được gọi là quái vật trong Game này rốt cuộc là gì, đúng chứ?”
“Đúng vậy. Trong đó dù viết quái vật, nhưng tại thế giới Khu vườn nhỏ này thì những thứ có thể gọi là quái vật có quá nhiều. Nếu như đó không phải tên riêng mà là tên gọi chung, vậy thì trước tiên phải đoán ra được tên của quái vật đó.”
Phải đoán ra được tên của quái vật.
Lấy đó làm ưu tiên hàng đầu, Homura lại nhìn xuống tấm giấy da dê.
『---Trận đấu biểu diễn lần thứ nhất của Chiến tranh chủ quyền mặt trời---
Nội dung
①Đẩy lùi các quái vật xuất hiện, đánh bại các quái vật có liên hệ tới Game mặt trời (cho phép đưa vào từ bên ngoài).
②Trận đấu biểu diễn mỗi ngày diễn ra một lần, tổng cộng 24 lần.
③Có hạn chế thời gian. Nếu không thể hoàn thành trong vòng một khắc (chừng 30 phút), vậy thì sẽ hoãn lại cho đến ngày tiếp theo.
④Một khi màn thi đấu chính thức của Chiến tranh chủ quyền mặt trời còn tiếp tục, trận đấu biểu diễn này sẽ còn được tổ chức nhiều lần.
Điều kiện chiến thắng: Trong các ngày tiến hành tiến hành Game, đội nào đánh bại được tổng cộng 12 con quái vật trước sẽ là người chiến thắng của trận đấu lần thứ nhất.
Phần thường: Một con quái vật tương đương một phần thưởng. Người chiến thắng sẽ có quyền một lần duy nhất sử dụng điều kiện có lợi để tổ chức Game bên trong cuộc thi đấu chính thức.
Điều kiện tham gia: Bất cứ ai cũng có thể. Rất hoan nghênh những ai lao vào.
Cưỡng chế tham gia: Những kẻ mắc nợ hình thành một đội, bắt buộc phải tham gia Game này để trả nợ.
Tuyên thệ: Thề trên danh dự và Lá cờ, sẽ quản lí Game tuân thủ nghiêm những điều khoản trên.
Dấu ấn [Ủy ban tổ chức Chiến tranh chủ quyền mặt trời].』
“Tổ chức trên nhiều ngày, vậy là trong game này, quái vật mỗi ngày đều sẽ thay đổi sao?”
“Hẳn là vậy. Dù sao thì cậu trước hết hãy bỏ qua chuyện Tokuteru mắc nợ, tập trung hoàn thành Game là được. Nhất là hoàn thành Game sẽ có được điều kiện có lợi khi thi đấu chính thức kia mà.”
Đúng vậy. Đây là điểm cần chú ý tới nhất.
Nếu trận đấu biểu diễn chỉ là để Tokuteru trả nợ, vậy thì hai người sẽ ngay lập tức hai tay giơ cao rời đi. Nhưng quả thật phần thưởng của Game này không thể bỏ qua được.
“Người chiến thắng sẽ có quyền một lần duy nhất sử dụng điều kiện có lợi để tổ chức Game bên trong cuộc thi đấu chính thức, sao. Mặc dù không viết rõ ràng nhưng thứ này cũng không thể bỏ qua được. Đến lúc bị Community khác cướp được vậy thì có hối hận cũng muộn rồi.”
“Nói cũng đúng.--- Vậy thì lần này tôi sẽ yểm trợ cậu. Cứ thoải mái làm đi.”
Nghe được câu đồng thuận chắc chắn của Uesugi, Homura nhẹ gật đầu.
“Đây là trận chiến mô phỏng Chiến tranh chủ quyền mặt trời, thế nên hẳn là xuất hiện những quái vật có liên quan tới Chủ quyền mặt trời. Loài quái điều đồng xanh này hẳn là không liên quan gì tới Chủ quyền mặt trời đúng chứ?”
“Giống Stymphalian này ấy hả?... Không, cũng không thể nói chúng hoàn toàn không có quan hệ với Chủ quyền mặt trời được. Loài quái điểu này hẳn chính là quái vật xuất hiện bên trong truyền thuyết [Mười thử thách] của bán thần Hercules.”
“Mười? Không phải là mười hai thử thách sao?”
“Đây là tên chính thức. Còn chi tiết ra sao thì tôi cũng không biết rõ. Có khi nào nội dung Game là hoàn thành 10 trong 12 thử thách là đã xong rồi không?”
Uesugi vừa nghiêng đầu hỏi vừa đấm bay con quái điểu lao tới tấn công. Con quái điểu bị đánh bay đi co lông vũ bằng đồng xanh lại, đâm xầm vào khu vực khán giả. Đây đã không còn là tên bắn nữa mà như một quả đạn pháo. Khán giả bị tấn công ác liệt như vậy gào thét lên, lũ lượt kéo nhau chạy trốn.
Trông thấy vậy, Homura mới nhìn khắp xung quanh như thể đột nhiên nghĩ ra gì đó.
“Mà này, không thấy có ai tham gia cùng nhỉ. Chẳng lẽ không thích thú gì phần thưởng? Hay là không muốn cho người khác thấy lá bài trên tay mình?”
“Khả năng thứ hai là có thể! Cơ bản là không có người tham dự nào lại muốn người khác thấy được thực lực mình trước màn thi đầu chính--- Nhưng dù nói vậy thì vẫn kì lạ. Phần thưởng là ưu thế trong màn thi đấu chính đáng ra phải có giá lắm chứ. Nên phải có một ít người lao vào…”
Được nói cho điểm mù này, Uesugi nhìn lên khu vực khán giả.
Đúng lúc đó, từ chỗ cửa nối các toa tàu vang lên giọng nói của Ayazato Suzuka.
“Cứ… cứ nghĩ lần này tiêu rồi chứ…! Mà chúng rốt cuộc là cái gì thế, mấy con quái vật ấy! Chúng ta thật là vẫn đang ở trong tàu sao!?”
“Có, có lẽ là trên tàu. Hẳn là sau khi xuất phát, đi vào linh mạch nên vậy sao? Bầu không khí nơi này còn bẩn thỉu hơn cả hang ổ ma quỷ nữa…”
Suzuka và Ayato thở hồng hộc, khó khăn lắm mới đi được từ khoang khách quý đến khoang sân khấu thế giới khác. Hai người vừa mới đi vào, sân khấu đã bao trùm tiếng hoan hô của khán giả.
Họ đi lên khu vực khán giả, lông vũ bằng đồng xanh lả tả rơi xuống trên đầu.
Homura đi về phía sân khấu gần họ, kêu lên.
“Suzuka! Ayato! Hai người không sao chứ!?”
Nghe thấy giọng nói của Homura, cả hai ngay lập tức nhìn qua.
Dù Ayato vẫn chưa rõ được tình huống lúc này, nhưng trông thấy Homura ở giữa sân khấu, liền kêu lên từ trong các khán giả.
“Senpai, câu đấy bọn em nói mới đúng! Tại sao mấy người lại ở giữa sân khấu chứ!?”
“Sao cũng được, brother không sao là tốt rồi! Tới đây nhanh đi,”
“Bình tĩnh đã, trước tiên nói cho brother tình huống hiện tại đi! Những toa tàu khác ra sao!?”
“Có cái này cái kia ghê lắm, nào là đồi núi có con lợn rừng to lớn sinh sống, còn có cả thứ thực vật dâm tiện cứ đuổi riết lấy Aya-chan nữa, sau là một khu rừng có loài hươu chạy nhanh lắm sinh sống, rồi thì một túp lều nhỏ bên sông bốc ra mùi hôi thối không thể không bịt mũi lại! Đây mà là toa tàu khách quý sao chứ, Suzuka cho rằng đầu óc mấy người này có vấn đề hết rồi!!”
“Đúng, đúng vậy. Nếu không nhờ Kasukabe-san mở đường hộ, chỉ dựa vào hai người bọn em muốn đến được đây sẽ khó khăn lắm. Nhất là cái loài thực vật xúc tua đó, trên mặt sinh học đúng là không thể tin được…”
Ư ga---!!! Suzuka tức giận vô cùng còn Ayato thì đứng bên cạnh, gãi gãi má cười khổ.
Homura và Uesugi ngay lập tức hiểu được toàn bộ tình hình, cùng chậc lưỡi.
“Bị lừa rồi…! Hóa ra trong lúc tổ chức trận đấu biểu diễn này thì cả đoàn tàu đều là sân khấu!”
“Sự kiện mỗi ngày một lần, mỗi lần tầm một khắc (30 phút) hóa ra là như vậy sao. Xem ra từ nay về sau mỗi lần 30 phút này đều đau đầu rồi đây.”
Coi bộ biến thành thế giới khác không chỉ có toa tàu này, mà bao gồm cả con đường thông tới toa tàu khách quý và các toa tàu khác. Homura đã từng đi qua nhiều loại không gian nhờ vào sức mạnh Nữ hoàng rồi.
Nếu là Game được Nữ hoàng khống chế ranh giới giữa các thế giới giúp đỡ tổ chức, vậy thì dù sân khấu lớn như vậy cũng chỉ cần một cái vẫy tay.
Bất chợt Kuro Usagi chỉ vào một khối thủy tinh khổng lồ trang trí trên sân khấu, thông báo.
『Vâng vâng, các tuyển thủ hẳn đã nhận ra rồi, xin mời nhìn về đây! Xin mời Lapko III đang ở khu vực cuối toa khách quý, phiền ngài chiếu hình ảnh lên♪』
Cảnh tượng bên trong toa tàu phía sau toa tàu sân khấu dị thế chiếu lên trên thủy tinh.
Cảnh tượng bên trong thủy tinh viễn vọng đó là một toa tàu phía sau chứa đựng một khu vực hiểm địa còn to lớn hơn sân khấu dị giới này nữa.
---Trong tàu thế mà có đồi núi.
Nói một cách đơn giản, ngút tầm mắt chỉ có cảnh tượng hoang dã.
Còn cửa ra vào toa tàu lại đột nhiên đứng đó giữa hai đầu đồi núi và rừng rậm, cảnh tượng kỳ diệu đó hiện lên trong thủy tinh, khiến cho khán giả choáng váng.
Trên núi đồi trong toa tàu, một con lợn rừng khổng lồ lưng vác theo loài thực vật to lớn đang chiến đấu với Kasukabe You.
『A, a ya ya…? Loài thực vật xúc tua kia chẳng lẽ chính là, cây ăn thịt ★ thỏ đen phiên bản editon!?』
“Cây, cây ăn thịt ★ thỏ đen edition!?”
“Thứ đồ chơi gì mà nghe tên đã biết là loài thực vật xúc tua sinh ra để tấn công Kuro Usagi vậy chứ!”
Suzuka và Ayato đều ngạc nhiên với lời giải thích của Kuro Usagi. Kuro Usagi dựng thẳng tai thỏ lên trả lời.
『Yes! Đây là loài cây một người muốn trêu chọc Kuro Usagi nên đã tạo ra… Nhưng mà giờ sau khi cải tiến lại, đã có thêm chức năng ngoại trừ Kuro Usagi thì tấn công cả những cô gái ngực bự!!!』
“Đúng là thứ vũ khí thực vật ngu ngốc!”
“Thể nào Aya-chan lại bị tấn công!”
『Còn con lợn rừng khổng lồ thì sẽ tấn công những cô gái ngực nhỏ♪』
“Đúng! Là! Thứ! Lợn! Rừng! Ngu! Ngốc!”
“Thể nào Kasukabe-san lại tấn công!!!”Ngu ngốc thì cũng có giới hạn thôi! Toàn bộ các cô gái đều nắm chặt nắm đấm lại, còn đám đàn ông đang hi vọng thủy tinh sẽ chiếu ra cảnh có cô gái bị chúng tấn thì càng hào hứng hơn.
Về phía Kasukabe You đang chiến đấu với lợn rừng khổng lồ ở phía bên kia thì không biết chút nào về chuyện tại toa tàu này, chẳng qua là lần nào cũng linh hoạt né tránh xúc tua một cách khó khăn, quan sát xung quanh. Nhìn qua thì không thấy cô đang sử dụng bất kì Gift vào có thể gọi là [Gift], chỉ sử dụng thể thuật và thân thể để vờn nhau với kẻ địch.
Con lợn rừng khổng lồ và thứ vũ khí thực vật này nếu cô muốn tập trung đối phó thì chúng hoàn toàn không phải là đối thủ, nhưng cô cảm nhận được xung quanh có ánh mắt theo dõi, thế nên You không muốn sử dụng sức mạnh. Cô muốn cố hết sức có thể tránh để lộ thực lực trước lúc thi đấu chính.
(…Có rất nhiều ánh mắt. Chẳng lẽ là có kẻ theo dõi hoặc Gift viễn vọng sao. Dù sao vẫn phải tránh để cho người tham dự khác thấy được thực lực của mình.)
Rốt cuộc là sao đây chứ. You vừa nhìn vừa phía sau, vừa suy nghĩ.
Thật ra chỉ là một đám khán giả nam ngu ngốc đang nhìn chỗ này qua thủy tinh viễn vọng mà thôi, nhưng vì You không biết, thế nên cô hiểu nhầm thành có rất nhiều kẻ địch và kẻ theo dõi là chuyện không thể tránh khỏi.
Đúng lúc đó thì Ác ma viễn vọng Lapko III, bé nhỏ đến gần như không nhìn được, xuất hiện trên vai Kasukabe You.
“Kasukabe You-san. Hình ảnh của trận chiến sẽ được truyền tới toàn bộ toa tàu của Tàu hỏa tinh linh.”
“A, ra là vậy. Thế thì nhanh gọn nhẹ giải quyết chúng thôi.”
“Không, xin cô tiêu diệt chúng thật hoành tráng vào!”
A? You nghiêng đầu đi. Làm sao lại đồng ý được yêu cầu thế này chứ, mà bình thường Lapko III hẳn sẽ không nói một chuyện ngu ngốc đến thế.
“…Tại sao phải hoành tráng? Có chuyện phức tạp gì sao?”
“Cũng không phức tạp gì lắm… Chẳng qua là mấy người mắc nợ hời hợt với Game quá, thành ra không thu được hình ảnh gì tốt cả. Cứ thế này thì bầu không khí khán giả sẽ xịt mất, thế nên thà rằng nhờ Kasukabe-san sử dụng Gift siêu cấp hoành tráng khiến cho khán giả hào hứng còn hơn.”
“A? Không được.”
Từ chối ngay lập tức.
“---Vậy thì thế này đi. Nếu giờ cô tiêu diệt quái vật thật hoành tráng, vậy thì một trong năm món ăn mộng ảo ngon nhất của Khu vườn nhỏ là trứng rắn Basilisk…”
“Đập chúng thật hoành tráng nào!”
Đồng ý ngay lập tức!
You lấy ra tấm khắc gỗ từ trước ngực, giơ về phía con lợn rừng khổng lồ. Dù trong truyền thuyết cơ thể nó to như núi lớn, nhưng thật ra lại không lớn đến vậy. Đối với một người từng chiến đấu với tộc khổng lồ như Kasukabe thì vậy vẫn chưa đủ khiến cô sợ hãi.
Gift [Mục lục sự sống] chỉ riêng cô có giờ biến đổi, biến thành một đôi giày thép chói sáng.
Nó phun ra ánh sáng liền biến thành một đôi cánh ánh sáng, giúp cho You bay được lên trời.
Nhưng You bay lên không phải để chạy trốn. Cô lượn xoắn gia tốc, như vẽ ra một đường tròn trên bầu trời mà lao về phía con lợn rừng khổng lồ, tận dụng tốc độ lao xuống.
“Ha---!!!”
Từng cơn gió sáng chói bao quanh người cô, You hô lên một tiếng có hơi ngập ngừng, tấn công con lợn rừng.
Cho dù loài thực vật ký sinh trên lưng con lợn rừng, Cây ăn thịt ★ thỏ đen đã miễn cưỡng để hài lòng với bộ ngực khiêm tốn của You mà vươn xúc tua về phía cô, nhưng chỉ như vậy còn không đáng để coi là chướng ngại vật.
Cơn gió phát sáng sinh ra từ Gift mô phỏng [Pegasus] chỉ một lần đã đánh tan đám vũ khí thực vật, dư chấn cũng thổi bay con lợn rừng đến chỗ hoang dã. You tinh tế khống chế cơn gió phát sáng vẽ ra dấu ấn của [No Name] trên bầu trời, tuyên bố chiến thắng của mình về phía Lapko III.
“…Victory!”
Cô giơ tay chữ V ra dấu thắng lợi.
Cả khán phòng rực lên tiếng hoan hô, như bị đốt cháy vì đòn tấn công hoành tráng do You tạo ra theo yêu cầu. Tất nhiên, cũng có một bộ phận khán giả nam tiếc vì xúc tua không thể hiện được chức năng của mình.
Suzuka cũng xem cuộc chiến thông qua thủy tinh thì trợn tròn mắt, kinh hãi nói.
“A ô---. Kasukabe-san mạnh vậy sao. Đánh một đòn đã giải quyết được con quái vật rồi!”
“Đúng vậy. Nhưng em thấy chị Suzuka cũng xử lí được quái vật cấp độ đó mà?”
“A… Dù đúng là vậy, nhưng có Kasukabe-san tiêu diệt hộ thì tốt quá rồi.”
Ừm. Suzuka dựng ngón trỏ lên nói. Nhưng nếu cứ thắng tiếp sẽ có được quyền tổ chức Game với điều kiện có lợi trong màn đấu chính, hẳn phải có người sẽ không cam chịu khi bị vượt trước như vậy.
Thế cũng được sao? Ayato nghiêng đầu trong sự băn khoăn, nhưng Suzuka đã không muốn chiến đấu với thứ đó thì cũng không còn cách nào khác.
Kuro Usagi bên trên sân khấu bắt đầu thuyết minh, coi bộ vui vẻ lắm.
『Dúng là tuyển thủ của ứng cử viên chiến thắng, [No Name] có khác! Đã đánh bại lợn rừng, Point Get! [No Name] bọn tôi chính là người đạt điểm đầu tiên trong trận đấu biểu diễn!』
Bộp! Kuro Usagi dựng thẳng tai, ngực ưỡn ra nói.
Nghe được lời thuyết minh của Kuro Usagi, Homura cuối cùng cũng hiểu được toàn bộ game.
“Đánh bại lợn rừng nên có điểm sao… Ra là vậy! Những con quái vật xuất hiện trong [Mười thử thách] mà giống với các loài thú trong [Mười hai cung hoàng đạo] hoặc [Mười hai con giáp] chính là mục tiêu!”
Tinh thú trong [Mười hai cung hoàng đạo] gồm mười hai chòm sao Bạch dương, Kim ngưu, Song tử, Cự giải, Sư tử, Xử nữ, Thiên bình, Thiên yết, Nhân mã, Ma kết, Thủy bình, Song ngư.
Tinh thú trong [Mười hai con giáp] bao gồm mười hai thần Tí, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi.
Các loài thú xuất hiện trong [Mười thử thách] giống với 24 loài Tinh thú tồn tại trên quỹ đạo mặt trời này gồm 5 loài, Sư tử, Bò biển, Rồng, Cua và Lợn.
Sư tử trong đó chính là nguyên gốc của chòm sao sử tử, [Sư tử Nemean] sở hữu bộ lông không thể chặt đứt.
Bò biển là [Con bò của Poseidon] xuất hiện trong truyền thuyết Minotaur.
Rồng và Lợn và Tinh thú trong 12 con giáp, nguyên gốc không liên quan, nhưng hình như vì đây là trận đấu biểu diễn nên không nghiêm ngặt như vậy. Chòm sao Cự giải thì là con cua Hercules giết khi đánh lui Hydra.
Lợn rừng khổng lồ đã bị đánh bại vậy là còn bốn con.
Nhưng dù đã giải được câu đố, thời gian cũng không còn nhiều nữa. Chòm sao Cự giải coi bộ là có thể đánh bại, nhưng nó ở chỗ nào trong đoàn tàu thì không biết được.
Arjuna đè Thần cung xuống, nói trong vẻ mặt khổ sở.
“…Vậy thì cũng không còn lý do ở lại toa tàu này nữa. Giờ cũng không còn nhiều thời gian, tôi nghĩ nên dừng lại thôi.”
“Đừng có mà thoải mái như thế. Đây là tiền con nợ Shiroyasha đó nhé!!! Đã nói mỗi trận phải tiêu diệt ít nhất một con quái vật mới tính là trả được nợ cơ mà!”
Tokuteru lớn tiếng trách mắng, nhưng Arjuna thì nhìn qua chỗ khác.
Dù chỉ là bị kéo vào, nhưng nếu mấy người Homura không thể đánh bại dù là một con quái vật, thì có lẽ lửa cũng bén đến chân rồi. Chuyện đó phải tránh bằng mọi giá.
Nhưng vô tình nhất là, kuro Usagi vẫn tiếp tục tuyên bố Game được hoàn thành.
『A, Lapko-san tại khoang động cơ vừa thông báo về Game được hoàn thành! Cái bóng của sư tử Nemean đặt tại khoang động cơ chờ tấn công kẻ địch đã bị đánh bại. Người đánh bại là tuyển thủ Vidor tự xưng là đại biểu của nhóm thần German! Giờ thì chỉ còn rồng, bò cái và cua--- A? Hydra và cua cũng đã bị đánh bại sao? Tuyển thủ Vidor đánh bại ba con quái vật? A oa oa, dù ngài ấy rất mạnh nhưng chuyện này thật không ngờ được! Vậy là chỉ còn bò cái! Đội tuyển thủ mắc nợ xin hãy cố lên!』
Kuro Usagi hai tay cầm cồng và cái gõ, đồng thời cổ vũ mấy người Tokuteru. Dù cô hiểu được chuyện của họ, nhưng là trọng tài thì cô không thể giúp đỡ được.
Homura cũng lo lắng xem thời gian. Giờ chỉ còn hai phút nữa là kết thúc.
“Khốn nạn, không còn thời gian nữa! Mấy người có cách nào không? Tôi không muốn cuộc sống tại thế giới khác mở đầu đã mắc nợ đâu! Lại còn là khoản nợ của người khác nữa!!! Nợ của người khác đó!!!”
Homura hét lên cho bọn họ nghe rõ. Arjuna càng trùng vai xuống hối lỗi hơn.
Tokuteru đánh bại toàn bộ quái điểu trong toa tàu sân khấu, rồi ngẩng đầu lên nhìn trời.
“Không còn cách nào khác…! Homura, phải dùng cách thức cuối cùng thôi!”
“Cách thức cuối cùng!? Ý ông là cái cách đem nội tạng ông bán đi trả nợ ấy hả!?”
“Khốn nạn, ta mà là người thiếu tin cậy thế sao hả! Được rồi, triệu hồi [Mô Phỏng Thần Cách. Tinh Ngưu Lôi Đình] từ trong thẻ Gift ra đi! Rồi triệu hồi luôn cậu ta, đánh bại cậu ta có khi là hoàn thành Game được!”
Homura không hiểu được ông đang nói gì nên bối rối--- Nhưng, cậu ngay lập tức hiểu được ý của Tokuteru.
Tại sao lúc trước lại để cậu ta ở thế giới bên ngoài, Homura vẫn chưa hiểu được, nhưng việc đã đến nước này thì Homura đã hiểu.
“Ông… ông, ông đúng quá sức thối nát rồi…!”
Hiểu được ý định của Tokuteru, Homura vì lương tâm dằn vặt nên đơ người ra. Đúng là triệu hồi cậu ta ra rồi đánh bại, có khi hoàn thành Game được. Dù khác với sự thật, nhưng cậu ta đúng thật bị coi là con của bò biển trong truyền thuyết. Mà như vậy, hoàn toàn đúng so với truyền thuyết.
---Nhưng, như vậy ổn không?
Cậu ấy hẳn là đang sống cuộc sống yên bình tại nhà hàng Pháp [Don Bruno] thế giới bên kia. Xét tới thời gian hiện tại thì khả năng cao là cậu đang hỗ trợ cho nhà hàng vào thời điểm bữa tối cao điểm bận rộn. Cuộc đời cậu mới chỉ có 15 năm, hiện tại chính là khoảng thời gian yên bình nhất. Cậu đang như vậy mà lại triệu hồi tới, lại còn đánh đập thì có đúng hay không? Làm như vậy có còn đi đúng hướng chính nghĩa loài người không? Chưa kể chủ quán Don là một người rất trọng đạo nghĩa. Khi trước lúc còn ở Châu Âu, bác Don từng là người có vị trí cao trong Mafia khiến người người sợ hãi, cho dù đã bị đồng đội phản bội nhưng đến bây giờ vẫn còn giữ lấy vết thương của lời thề máu. Thậm chí đến tận bây giờ vẫn có lời đồn, khi ông thuê nhân viên sẽ yêu cầu họ phải lập ra lời thề máu. Giờ mà quấy rối nhà hàng của bác Don nghiêm khắc đó thì sau này đáng sợ lắm. Nhưng quan trọng nhất vẫn là cậu ta đáng thương quá. Bị triệu hồi đến khiến cho công việc bị phá vỡ, lại còn là triệu hồi đến một nơi không biết là đâu, sau cũng không hiểu gì bị chủ nhân đánh đập, có quá đáng cũng nên vừa vừa phai phải thôi. Cho dù có là ông sếp độc ác cũng sẽ không làm ra chuyện vậy được. Đúng là vẫn không thể gọi cậu ấy tới---
“Nhanh lên Homura!!! Không hoàn thành Game được là món nợ tăng gấp 2 đấy!!? Cậu chấp nhận được sao hả!!?”
“Ư…, khốn nạn, ông đi chết đi Tokuteru---!!!”
Saigou Homura, đã sa đọa.
Homura giương cao tấm thẻ Gift, sau đó Thần tử của ngôi sao và ánh chớp--- Asterios hiện ra.
Đang mặc tạp dề và vui vẻ ăn bánh mặn bí ngô, Asterios đột ngột bị triệu hồi tới nên thốt lên kinh hãi.
“Có, có chuyện gì vậy…!?”
“Uesugi-san, còn lại xin nhờ cô!”
“Đúng là thứ công việc đi chùi đít hộ…!”
Uesugi nhét lại thanh kiếm vào vỏ, không thích thú gì vung nó tới.
Asterios bị sức mạnh quái dị của cô đánh bay không chút thương tình.
Ngay sau đó, tiếng cồng tuyên bố Game kết thúc vang lên.