---Nước mưa vốn đang rơi xuống trong im lặng, không biết từ lúc nào đã biến thành cơn mưa lớn như thác nước. Âm thanh nước mưa bắn tung tóe át đi tiếng bước chân, khí tức dân chúng gần đó cũng trở nên mờ mịt.
Khu vực đất đai xốp thế này, nếu gặp phải trận mưa lớn như vậy, có sụt lún khiến cho kiến trúc bị hư hại cũng không phải chuyện gì kì lạ.
Đã như vậy, có sử dụng tới một chút sức mạnh thật để chiến đấu cũng không sao.
Nếu gặp phải tình huống xấu nhất cũng đã tính tới chuyện đi về phía biển cây, nhưng hiện nơi này rất thích hợp.
Ngay cả bên trong khu phố ổ chuột, nơi đây cũng là chỗ bị bỏ hoang, thế nên không cần để ý tới mấy thứ thiệt hại vô nghĩa.
Coi bộ xung quanh không có người dân nào ở lại, đúng là tuyệt phối.
Cũng là nói, trận chiến này vô cùng hợp với Izayoi.
“---“
Đi dưới bão tố, đứng trong cơn mưa như thể từng viên đạn bắn xuống, Izayoi thản nhiên bước về phía trước. Địch ý rất rõ ràng là phát ra từ ngay phía trước. Mà so với bão tố, địch ý này còn tác động tới cậu lớn hơn.
Địa Mẫu Thần Prithvi có nói rừng mưa nhiệt đới Amazon là [ô uế], mà bầu không khí nặng trịch Izayoi cảm nhận được lúc này đúng là như vậy.
Như thể bị địch ý và sát ý trói buộc, Izayoi bị cản trở không cho đi tới. Bước đi nặng trịch giống như đi dưới biển vậy. Địch ý của kẻ địch vượt quá hiểu biết thông thường.
Mới gặp lần đầu thì không thể có địch ý lớn như vậy được.
Nếu thế thì dù có là địch hay là bạn, đối phương vẫn là người bản thân quen biết.
Đã là người tới từ Khu vườn nhỏ, có vô số người đối địch với Izayoi và Prithvi.
Nếu những người đó xuất hiện ở đây thật, như vậy cũng không phải chuyện gì bất ngờ, nhưng---
“…Mạnh thật đấy. Tên này rất mạnh. Rốt cuộc là ai chứ? Linh cách còn lớn hơn cả Kouryuu và Karyou-chan.”
“Không biết nữa. Khí tức coi bộ là Thần, nhưng lại cũng giống như là hóa thân. Coi bộ đó là kẻ địch khá đặc biệt đây.”
Địch ý hiện rõ, cứ thế phô ra vị trí bản thân. Coi bộ là không hề định giấu đi sức mạnh thật. Nhưng Izayoi và Prithvi đều khó có thể quên được một người mạnh mẽ như vậy. Hai người lục lọi trí nhớ của mình, nhưng đều không tìm được gì.
Chỉ có duy một chuyện là chắc chắn.
Người đang chờ bọn họ phía trước khu phế tích, là một người ngang hàng với Ma vương.
Khi nãy Izayoi còn nghĩ rằng khu phế tích này thích hợp, nhưng kẻ địch kia và Izayoi mà chiến đấu, cả khu phố ổ chuột sẽ biến thành vùng đất tàn phế.
Bên dưới mưa to gió lớn, hai người rốt cuộc cũng thấy được hình dáng kẻ địch.
(…Phụ nữ?)
Phát ra địch ý, là một cô gái tóc trắng mắt đỏ giống với cô gái được hai người bảo vệ.
Hẳn cũng là người mắc bệnh bạch tạng. Mái tóc và làn da thiếu sắc tố, con ngươi màu đỏ.
Dáng người cao dài, nhưng theo khuôn mặt vẫn còn chút ngây thơ kia thì hẳn vẫn còn chưa trưởng thành. Cô mặc bộ trang phục màu trắng của vật thí nghiệm--- Không, là một bộ trang phục khiến cho người khác phải nghĩ cô và cô gái đang ngủ say phía sau là đến từ cùng một nơi, có màu gần trắng.
Prithvi nói thầm bên cạnh Izayoi.
“Izayoi, có chuyện này hơi kì lạ. Cô bé đó có khí tức của Thần nhưng cơ thể chỉ là loài người. Nhưng cũng không phải bị Thần hoặc ác linh nhập vào. Có lẽ là gặp được cơ hội nào đó, đã hợp nhất với một sự sống cao đẳng có ý chí riêng rồi.”
“Coi bộ là vậy. Nhưng có một bí ẩn đã được giải quyết xong--- Chính cô gái này đã phá hủy cơ sở nghiên cứu thể hạt.”
Izayoi chắc chắn. Nhưng chỉ cần thấy được bộ dáng hiện tại của cô gái tóc trắng, bất kì ai cũng sẽ suy nghĩ như vậy.
Mái tóc và da dẻ tuy đã được nước mưa lau chùi sạch sẽ, nhưng màu sắc bám trên trang phục thì không dễ dàng gì phai đi.
---Đúng vậy, là vết máu. Khắp người cô gái này là vết máu.
Có lẽ ngay từ đầu cô đã không muốn lau đi máu tươi.
Cũng căn bản không để ý gì tới những mẩu nội tạng sẽ khiến làn da cô bẩn.
Trảm sát kẻ địch. Trảm sát kẻ ngăn cản. Gào thét tất cả uất ức, giết chóc theo đúng tiền căn hậu quả.
Cô gái này không phải phát ra địch ý đối với hai người Izayoi. Áp lực này, không phải cơn phẫn nộ cá nhân, do người trước mặt phát ra.
Cô gái này, đơn giản là nguyền rủa ba nghìn thế giới. Cả người cô đều bộc lộ điều đó.
Cô gái tóc trắng đứng đó bằng một cơ thể giống như đã từng cảm nhận dưới đáy địa ngục là sao, sẽ chém ra nhát chém phẫn nộ và hận thù đối với toàn bộ những thứ dám xúc phạm linh hồn mình, thế nên mới đứng chờ mấy người Izayoi tại khu phố tàn tạ này.
Cô gái đẫm máu sử dụng con ngươi thiếu sắc tố nhìn hai người, tay đặt lên cằm rồi nói.
“…Đây, quả là khiến lão thân bất ngờ. Nhật Thiên, Phong Thiên, Đế Thích Thiên, lão thân đã chuẩn bị rồi, dù có gặp phải kẻ địch nào cũng sẽ giết chết không cần nói. Nhưng cuối cùng lại gặp được Địa Mẫu Thần Prithvi Mata sao. Đối mặt với Nữ thần đã chặt đứt thai bàn của hành tinh, ta phải kính cẩn hành lễ đúng chứ?”
Cô gái đẫm mẫu nhìn tới, vui vẻ mỉa mai Prithvi.
Theo như những lời này, vậy là nếu chỉ mình Izayoi tới đây, có lẽ đã đánh nhau sống chết ngay lập tức rồi.
Cô gái đẫm máu có biết Prithvi.
Vậy nên. Prithvi bước tới trước một bước, nói.
“Chặt đứt thai bàn hành tinh sao, nói khó nghe vậy. Chuyện ban tặng cho loài người nền văn hóa nông nghiệp là sự thật, nhưng đã nói sẽ hành lễ cơ mà, thì cũng không nên nặng lời vậy chứ?”
“Nhưng đây là sự thật phải không? Tinh linh địa cầu hiện tại vẫn chưa thức tỉnh, và người đại diện của nó, chính là ngươi--- Linh cách nữ thần Prithvi Mata.”
Cô gái đẫm máu nói, Prithvi không vui vẻ gì phải chấp nhận.
Nhưng cô đã tin chắc.
Người hợp nhất với cô gái đẫm máu này là người có liên hệ với nhóm thần Ấn Độ.
“…Ể. Ngươi nghe được từ đâu?”
“Chuyện như vậy, động não một chút là hiểu được. Khai thác đất đai, trồng trọt, chăn nuôi, là những hình thức Gift nhỏ nhất. Lúc con người hiểu rõ được Gift và hệ thống này--- Tinh linh sẽ từ [Người ban tặng] trở thành [Người bị cướp đoạt]. Nữ thần đã làm ra hành động chặt đứt cội nguồn sự sống của hành tinh mẹ, có bị gọi là kẻ chặt đứt thai bàn hành tinh cũng đâu có gì sai, phải không!”
Cất tiếng cười lớn. Cô gái đẫm máu khoanh tay lại cười.
Nhưng trong tiếng cười đó không mang theo bất kì vẻ thích thú. Không chỉ như vậy, trong âm thanh này, còn chất chứa cơn phẫn nộ rõ ràng và lòng hận thù đơn bạc.
Ánh mắt cô gái đẫm máu chuyển qua người Izayoi, nở một nụ cười lạnh như băng.
“Đứa bé kia. Đứa trẻ của thời đại hiện tại đúng chứ. Đứa bé gái lão thân đang sống nhờ đây, rốt cuộc đã gặp phải chuyện ra sao, chứng kiến những cảnh tượng nào… Muốn nghe chứ? Có lẽ nghe xong hai tai sẽ tan chảy đấy. Dù gì cũng là hành vi độc ác đủ để đánh thức lão thân kia mà. Đứa trẻ ngây thơ của thời đại, có lẽ không chịu nổi đâu.”
“…? Đánh thức?”
Cách nói này khiến Izayoi có dự cảm xấu.
Nhưng cô gái đẫm máu cơ bản không coi Izayoi ra gì.
Cô gái đẫm máu cúi người tới, dùng toàn bộ nỗi buồn và tình yêu của bản thân ôm chặt lấy cơ thể vật chủ, vô cùng thương xót với thiếu nữ vật chủ, thì thầm.
“Nếu như giết được ma thuật sư của thời hiện đại, tước đoạt tính mạng cô bé kia, sau đó cùng nhau rơi vào ngủ say, đó là sự từ bi cuối cùng của lão thân. Nhưng giờ lại gặp được Đại Địa Mẫu Thần tự xưng là mẹ của loài người, vậy thì không thể đơn giản nhượng bộ rồi.--- Là hóa thân của việc tiêu diệt toàn bộ Võ và bất nghĩa trên đời, cơn tức này cần phải được giải tỏa. Xin lỗi, hãy cho lão thân mượn thân xác này thêm chút nữa, cô bé của bóng tối.”
Giọng nói trần đầy yêu thương. Ánh mắt hiện lên vẻ thương xót.
Trông tháy hành động đó, bất cứ ai cũng sẽ nghĩ quái vật này là thuộc về cái thiện.
Nhưng ngay lúc cơ thể đứng thẳng dậy, sự từ bi ngay lập tức biến mất. Cảnh tượng đập vào mắt Izayoi và Prithvi lúc đó, không một chút tình yêu.
Mắt người này ngập kín hận thù.
Hận thù tràn ngập toàn thân.
Hiện tại, cô gái đã trở thành hóa thân của không đội trời chung--- sử dụng bộ trang phục đẫm máu làm vật trung gian, triệu hồi ra một thanh rìu chiến nhuốm máu, vác lên trên vai.
Prithvi giờ mới hiểu được thân phận của kẻ địch, cô run rẩy.
“Rìu chiến nhuốm máu, kẻ phế diệt Võ và bất nghĩa. Ngươi chẳng lẽ chính là [Sát anh hùng] Parashurama!?”
“Đúng thế!!! Ta chính là hóa thân thứ sáu của [Avatara]! Hiền nhân trảm diệt toàn bộ Hoàng tộc và Anh hùng!”
Cô gái đẫm máu--- Parashurama hét lên.
Đối diện với cơn thịnh nộ này, Prithvi cảm nhận được hơi thở của cái chết. Mặc dù một phần nguyên nhân do kẻ địch là thành viên của [Avatara], nhưng lí do cô run rẩy là vì thân phận kẻ này.
(Không xong rồi…! Parashurama khắc chế được Izayoi.)
Đang bảo vệ cô bé, Prithvi nghiến chặt răng lại vì nước cờ xấu đã đi.
Hóa thân thứ sáu của [Avatara]--- [Sát anh hùng] Parashurama.
Nếu chỉ nghe mỗi cái từ [Sát anh hùng], hẳn sẽ bị coi là hóa thân của cái ác. Nhưng nếu tìm hiểu ngược dòng loại võ thuật các vị Anh hùng trứ danh của nhóm thần Ấn Độ sử dụng, tương truyền phần lớn đều sẽ là đệ tử người này. Hơn nữa, tuyệt kĩ người này truyền dạy cho đệ tử đều là tuyệt kĩ tất sát nhiều lần cứu các Anh hùng ra khỏi bước đường cùng.
Dù là Izayoi và các đồng đội của cậu, cũng là sử dụng một số kĩ thuật người này truyền dạy cho đệ tử để đánh bại phần lớn Ma vương. Mặc dù mối liên hệ rất xa, nhưng vẫn là tồn tại.
Nhưng--- Đó không phải hành động người này muốn thực hiện.
Đó chỉ là nói từ kết quả mà thôi.
Với tư cách là hóa thân thứ sáu, thành tựu vĩ đại của Parashurama chưa bao giờ là bồi dưỡng Anh hùng. Cô chưa bao giờ mài đao để sáng tạo tương lai. Bản chất và mục đích của cô phải nói là hoàn toàn trái ngược.
Là hóa thân của Thần, nghiệp chướng cô gánh trên vai là [Phế diệt toàn bộ Võ và bất nghĩa trên đời này].
[Võ] ở đây là chỉ toàn bộ người trong giai cấp chiến binh (Kshatriya), và cả dòng dõi hoàng gia quý tộc.
Còn Bất nghĩa không phải chỉ là những ai bội ước, còn là những kẻ gian dối nịnh hót cô.
Rất lâu khi trước--- Cô từng bị hai loại người này tổn thương. Đó cũng không phải tổn thương bình thường. Mà chính người cô yêu thương đã hại cô, phản bội cô.
Lần đầu tiên, là vị vua và quốc gia từng được cô giúp đỡ.
Lần thứ hai, là vị đệ tử xin được cô dạy dỗ.
Bị phản bôi, bị lừa gạt, bị lợi dụng, người thân cô yêu quí đều bị sát hại.
Thế nên, cô giết chết toàn bộ Anh hùng và hoàng tộc.
Không phải ám chỉ. Cô đã 21 lần giết chóc man rợ, tiêu diệt toàn bộ Anh hùng trong một thời đại của nhóm thần Ấn Độ.
Một hóa thân của Thần sau khi giết chóc man rợ liền rơi vào ngủ say, đến khi tỉnh dậy sẽ lại trảm sát các Anh hùng.
Vị [Sát anh hùng] được phái ra để đề phòng loài người phát triển không giới hạn--- Đó chính là hóa thân thứ sáu của [Avatara], Parashurama.
“Nữ thần đã cho phép loài người sinh sôi nảy nở không giới hạn, đứa bé của thời mạt thế này. Là người phế diệt toàn bộ võ và bất nghĩa trên đời, lão thân phải trừng trị các ngươi. Toàn bộ sinh mạng đã bị hi sinh vô nghĩa tại nơi này, phát ra nỗi hận của mình đi. Dù không phải ý định vốn có, nhưng nếu đã chọn lấy [Avatara] cứu thế--- vậy thì phải thực hiện nghiệp chướng (karma) này thôi!!!”
Vừa hét lớn, cây rìu chiến nhuốm máu cũng theo đó vung lên. Hai người mặc dù tránh được, nhưng nhát chém cây chìu chém lên thế mà đã thổi bay đi khu phế tích.
Tuy đó là nhà dân, nhưng coi bộ không hề có ý định nương tay.
Một khi kẻ địch đã vô tình như vậy, bọn họ không thể không chuẩn bị gì đã lao vào chiến đấu.
“Izayoi! Kéo dài thời gian cho tôi, tôi sẽ mau chóng quay lại!”
“Được, nhờ cô đấy!!!”
Izayoi lao thẳng tới Parashurama. Tuy nhiên đó là [Sát anh hùng], thế nên dù Izayoi thì cũng khó mà xử lí được. Nếu cô không nhanh chóng trở lại sẽ rất rắc rối.
(Trước tiên phải bảo vệ thành phố và cô bé này…!)
Cô bé bạch tạng này là nguồn thông tin quan trọng.
Gặp phải tình huống xấu nhất, ít ra cũng phải bảo vệ được cho cô bé trốn thoát.
Prithvi lấy ra hạt giống cây bồ đề, khiến chúng nhanh chóng phát triển.
Hạt giống bồ đề ngay lập tức phát triển, biến thành bức tường chắc chắn bảo vệ cô bé sau lưng. Kẻ địch hẳn sẽ không giết hại cô bé này, nhưng nếu bị kéo vào trong cuộc chiến, cô cũng không chắc chắn sẽ bảo vệ được cô bé.
Hạt giống Thánh thụ được ban cho Thần cách của Địa Mẫu Thần, bắt đầu phát triển vượt qua giới hạn, bao trùm lên khu phố ổ chuột. Dù thế này sẽ bị người khác trông thấy, nhưng thế vẫn tốt hơn nhiều so với việc để lại dấu vết là một vết thương nghiêm trọng cho vùng đất.
Về phía bên kia, cách làm của Izayoi hoàn toàn trái ngược với Prithvi, vừa tàn phá phế tích vừa bắt đầu chiến đấu.
Cậu lao vụt tới vung ra nắm đấm. Miễn là lao tới được trước ngực, khi đó chính là khu vực của cậu. Nắm đấm sánh ngang với chuyển động vỏ trái đất của Izayoi, một khi đấm trúng thì dù là hóa thân của Thần cũng không bình an vô sự được.
Nhưng Parashurama không động đậy. Cô nhìn Izayoi đang lao vụt tới, không làm ra bất cứ hành động nào.
Thấy được kẻ địch đã nằm trong phạm vi tấn công, Izayoi liền đấm trực diện vào đối thủ.
“Ư… Thế này, thật là thiếu kĩ thuật.”
Kẻ phế diệt võ khinh thường. Đối diện với cú đấm rung chuyển vì sao, Parashurama--- Đá xuống đất bộp một tiếng, lùi về sau một bước.
Nắm đấm vung tới xua tan cuồng phong. Thổi bay đi khu phế tích.
Nếu chuyện này được thực hiện bên trong đường phố Rio de Janero, các tòa nhà cao tầng hẳn đã ngay lập tức tan tành, dân chúng bị thổi bay như thể côn trùng bị cuốn vào lốc xoáy. Nắm đấm từng chiến đấu với Ác ma khống chế thảm họa đất đai của Izayoi cũng không phải nói quá ở đây, chính thực là có sức phá hoại sánh ngang chuyển động vỏ trái đất.
Nhưng cô gái này. Kẻ phế diệt này.
Đối mặt với đòn tấn công rung chuyển vì sao, Parashurama không có bất kì thương tích nào.
(…!)
Nắm đấm của Izayoi vô lực dừng lại tại khoảng cách ba tấc trước chóp mũi kẻ địch.
Cách né tránh này không thể nào là tầm thường. Chỉ cần đi nhầm một bước là đủ để ăn trọn nắm đấm, nhưng cô gái lại không sợ hãi gì, tin tưởng hoàn toàn vào cách né tránh này. Nếu không phải nắm chặt tốc độ lao tới và thời điểm phóng ra nắm đấm của Izayoi, sẽ không thể nào chọn lựa cách né tránh này.
Đây là có sự tự tin tuyệt đối với võ thuật của mình, cũng là để thể hiện sự chênh lệch hai bên, thế nên mới chọn cách né tránh tinh xảo như vậy.
(Ghê gớm thật…! Về mặt võ thuật, có lẽ còn hơn cả Kouryuu nữa!)
Izayoi túa ra mồ hôi lạnh, lại cũng sảng khoái cười.
Rồi cậu cắn chặt răng lại, chuẩn bị cho việc bị phản công. Đánh ra đòn vừa rồi xong cũng không thể né được nữa. Parashurama cứ thế tự nhiên vung xuống thanh rìu chiến, chém ngang qua bụng Izayoi.
“Hự…!!!”
Sức mạnh khủng khiếp khiến cậu như muốn phun ra nội tạng. Cố nhịn cảm giác buồn nôn vẫn cứ trào lên, Izayoi dồn sức vào nắm đấm.
Đòn tấn công thứ hai không chút nương tay đã lao tới. Dù Izayoi đã dùng tay cản lại, nhưng cả hai tay đều hiện lên cơn đau trầm trọng. Mặc dù thanh rìu chiến không chặt đứt được Izayoi, nhưng sức mạnh thì không thể chống đỡ được.
Trông thấy Izayoi dùng cánh tay cản lại rìu chiến, cô gái đẫm máu thốt lên thán phục.
“Cơ thể rất kì lạ, đứa bé kia. Là người sở hữu thành tựu [Sát anh hùng] mà lão thân vẫn không thể trảm sát bằng rìu chiến thế này, mi là người đầu tiên.”
“Chuyện đó còn phải nói sao hả! Nếu xét trên phương diện không thể bị chặt chém thì không có ai hơn được tôi đâu! Sẽ không có bất cứ ngoại lệ nào, cô từ bỏ ý định chặt chém tôi đi thôi!”
“Lão thân hiểu rồi! Vậy thì lấy rìu đập chết mi!”
Cô gái đẫm máu hiểu được cơ thể Izayoi không thể bị chặt đứt, thế nên xoay lưỡi rìu lại.
Trong lúc đó thì Izayoi bình tĩnh phân tích thêm được một chuyện của cô gái này.
(Cô ta không biết mình có Gift của chòm Sư tử. Vậy là sự thức tỉnh của người này không có liên quan gì với Chiến tranh chủ quyền mặt trời sao.)
Cho dù cô là hóa thân của [Avatara], nhưng coi bộ lại không biết đến chuyện Chiến tranh chủ quyền. Vậy cũng là nói, cô không phải người tham dự Gift Game.
Izayoi dùng nắm đấm đánh bật đi đòn tấn công thứ hai, thứ ba của thanh rìu chiến.
Vốn dĩ, Parashurama nắm giữ Gift [Sát Anh Hùng], sở hữu sức mạnh phong ấn Gift của các đối thủ là Anh hùng, biến tất cả khả năng phòng bị trở thành cọp giấy. Chính vì vậy rất khó có thể thắng được Parashurama nếu như không trên cơ về mặt võ thuật hoặc nắm giữ thứ Thần tính cực cao sánh ngang với Hóa thân của Thần có thể áp đảo được bản lĩnh của các Anh hùng.
Sở hữu Gift không thể chặt đứt--- sự bảo hộ từ chòm sao Sư tử vốn là sư tử Nemean, Izayoi sẽ không dính phải bất kì vết thương dạng chém nào. Cho dù là nhát chém cắt núi xẻ biển rạch trời, Gift chòm sao Sư tử vẫn sẽ đơn giản không hề hấn gì.
Đúng như nói, không có ngoại lệ.
Muốn vượt qua được khái niệm này, vậy thì phải là một Gift chắc chắn chém đứt cũng chứa Gift vì sao trong đó, hoặc một Gift giết Tinh linh. Nếu chỉ là [Sát anh hùng] thì vẫn chưa đủ.
Cũng may có lợi thế này, trận chiến hai bên mới có thể duy trì.
Đã tự xưng là kẻ phế diệt võ, tất nhiên cô đã tu luyện tới võ thuật của Thần. Izayoi từng chút một bị dồn vào chỗ chết.
(Không đấu lại được…! Khốn nạn, càng lúc càng nguy cấp rồi!)
Vậy thì. Izayoi sau khi cản lại lưỡi rìu liền tranh thủ dư lực kéo dài khoảng cách.
Cậu nghĩ rằng chiến đấu với loại rìu cán dài như vậy, kéo dài khoảng cách là đúng nhất, nhưng đối thủ không dễ dàng buông tha cậu như vậy. Cô quay tròn thanh rìu chiến quanh người mình như thể một con quay, đập tan và bắn đi mọi thứ xung quanh.
Đúng là muốn kéo dài khoảng cách cũng không dễ dàng gì. Izayoi bị cuồng phong bắn ra, chậc lưỡi nói. Kẻ địch là hóa thân của võ thuật đỉnh cao. Giờ lâm chiến mới mài gươm cũng vô ích. Mà giao chiến trực diện cũng vô ích.
Đã vậy--- thì làm loạn lên để khiến đối phương lộ ra sơ hở, thế mới là cách làm của một đứa trẻ rắc rối.
“Hay lắm…! Cô đã là cực hạn võ thuật, thì tôi lại là đứa trẻ nghịch dại đây! Đem cả cô lẫn khu ổ chuột này đánh bay vậy, đồ bà già không biết xấu hổ!!!”
Lâu lắm mới gặp được kẻ địch mạnh mẽ, cảm xúc của Izayoi dâng trào. Đây là vì cậu tìm ra một đối thủ có thể khiến cậu sử dụng toàn lực, thức tỉnh sức mạnh tại thế giới quê hương này. Không phải Khu vườn nhỏ, mà là thức tỉnh tại chính thế giới quê hương.
Không biết về sau có còn cơ hội này hay không nữa. Izayoi để mặc cho cảm xúc không thể diễn tả bằng lời này bộc phát--- Sau đó dồn sức mạnh toàn thân vào một đòn đánh, cuốn lên cơn sóng thần đất đá.
“Ư…!?”
Thế này thì không ổn rồi. Parashurama lẩm bẩm, thế mà cô giờ cũng đã cau mày.
Cơn sóng đất đá khổng lồ khiến người khác phải nghĩ nó đủ sức nuốt trọn cả một thành phố, mang theo sức phá hoại không đâu sánh bằng bao trùm lên khu ổ chuột.
Tùy tình hình, đây có thể là đòn tấn công siêu mạnh mẽ khiến cho cả một thành phố trở thành phế tích.
Khu ổ chuột đã bị thánh thụ bao trùm, không thể trốn vào đó được nữa. Chưa kể có trốn cũng không tránh khỏi bị thương nặng. Kẻ phế diệt đẫm máu cắm cây rìu chiến xuống đất, rồi buông tay ra.
Để xuống thanh rìu chiến, cô nở một nụ cười mỉm tàn bạo, nói.
“Dám nói không có ngoại lệ, mi nói vậy đúng chứ… Hay lắm. Nếu như Gift của mi thực sự là không thể chặt đứt, vậy thì nhận lấy đây.”
Cô nhắm mắt lại, tay đặt lên ngực.
Hai tay đặt trên ngực như thể cầu nguyện.
Rồi, nói với thứ sức mạnh đang ngủ say bên trong cơ thể vật chủ, cơ thể của cô bé bạch tạng.
“---Chịu ô uế thôi, Astra của ta.”
Ngay khoảnh khắc đó, đầu bên kia đất đá xuất hiện một thanh Huyết thương phát ra ánh sáng cực quang.
Vực sâu còn sâu hơn cả vỏ trái đất--- Luồng nhiệt độ sánh ngang với tâm trái đất bao trùm xung quanh kẻ phế diệt. Đất đá chạm vào người cô đều ngay lập tức biến thành dung nham mà vỡ vụn, sau đó biến mất như thể viên đá phi vào biển.
Vẫn còn nhớ rõ ánh sáng cực quang này, Izayoi run rẩy vì thứ tiếp theo được giải phóng.
(…!?)
Cậu hít mạnh lấy một hơi vì uy hiếp vừa xuất hiện.
Vì, Izayoi nhận ra thanh Huyết thương này.
Prithvi hiện vẫn còn đang sau lưng cậu, không thể né tránh được. Không, một đòn tấn công phát ra nhiệt lượng đến mức này, nếu đón đỡ ở gần cũng không thể bảo vệ được họ.
Đòn tấn công sắp đâm tới chính là bí thuật đã nhiều lần cứu bọn họ.
Đòn đâm mạnh nhất thức tỉnh bằng chân ngôn (manta) đã thất truyền của lúc thế giới Ấn Âu vẫn còn là một.
Biểu tượng của cực hạn võ thuật, của sức mạnh Thần đã rơi vào trong tay loài người.
“Xuyên phá… [Nguyên Sơ Thần Cách. Phạm Thiên Thương (Brahma Astra Origin)]---!!!”
Thanh Huyết thương lao tới gần Izayoi. Ánh sáng đỏ rực chiếu rọi màn đêm trên vùng đất.
Đòn tấn công mạnh nhất các Anh hùng trong nhóm thần Ấn Độ tranh đoạt, chỉ riêng sóng nhiệt đã khiến cho lồng giam thánh thụ bốc cháy gần hết, khiến cho khu ổ chuột biến thành phế tích.
Ánh sáng đỏ rực rạch xé màn đêm của thế giới bên ngoài, nhuộm nó thành hai màu đỏ đen.