Chuyện đưa cơm cho người khác trước đây Thẩm Húc cũng từng làm, đối tượng đương nhiên là Giản Tranh, nhưng ly hôn đã lâu, ký ức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Nhưng hộp cơm trong túi Giản Tranh vẫn khiến hắn nảy sinh ảo giác mình đang được yêu thương.
Có lẽ, không phải ảo giác.
Hắn không phân biệt được, thái dương đau nhói, bề mặt trái tim mềm yếu như bị thứ gì đó lướt qua, khi bị bệnh con người ta không thể đưa ra phán đoán chính xác, vì vậy Thẩm Húc không muốn xác nhận điều đó lúc này, nhưng trong đầu lại có một giọng nói khác đang le lói mách bảo: Giản Tranh rất thích anh.
Nếu không thì cậu ấy làm tất cả những điều này vì cái gì?
Hắn dẫn Giản Tranh vào khách sạn, hành lang trải thảm dày, hai người đi một trước một sau, Giản Tranh muốn giẫm lên bóng hắn, nhưng luôn hụt lúc sắp chạm vào.
Thẩm Húc vừa tắm xong, đeo chiếc kính gọng đen vẫn thường đeo, mái tóc đen nhánh có vài sợi rủ xuống trán, Giản Tranh thấy hắn uể oải, liền hỏi: “Anh có đói không? Em mang đồ ăn đến cho anh, có thể hơi nguội rồi, em đi tìm lễ tân, chắc là có lò vi sóng, hâm nóng một chút là được.”
Thẩm Húc cắm thẻ phòng vào khe, ánh đèn trên đỉnh đầu bao phủ lấy hắn, toát lên vẻ khó gần nọ, Giản Tranh mím môi, đóng cửa lại, hỏi: “Sao vậy?”
“Giản Tranh.”
“Hửm?”
Mí mắt Thẩm Húc rũ xuống, trông có vẻ mệt mỏi rã rời, giọng nói cũng rất khẽ: “Anh không khỏe.”
“Không khỏe chỗ nào?” Giản Tranh lo lắng hỏi: “Bị bệnh sao?”
“Ừ.” Thẩm Húc không muốn giấu diếm, “Rất khó chịu.”
Giản Tranh vội vàng đặt đồ đạc lên bàn, đi về phía Thẩm Húc, ban đầu còn chưa phát hiện, nghe Thẩm Húc nói xong càng nhìn càng thấy không ổn.
Cậu áp tay lên mặt Thẩm Húc, sờ thấy một mảng nóng hổi, áp trán mình lên để cảm nhận nhiệt độ, hơi thở phả ra toàn là hơi nóng.
“Anh bị sốt sao? Uống thuốc chưa?” Giản Tranh vươn tay kéo tay hắn: “Chúng ta đến bệnh viện đi.”
Thẩm Húc lắc đầu từ chối, không rút tay mình ra khỏi tay Giản Tranh, “Muốn ngủ.”
Giản Tranh do dự một lúc vẫn đồng ý.
Lúc không khỏe giấc ngủ cũng không được yên ổn, Thẩm Húc mơ thấy rất nhiều giấc mơ hỗn độn, hầu hết đều liên quan đến Giản Tranh.
Ví dụ như ngày đi đăng ký kết hôn với Giản Tranh, dù biết Giản Tranh không thích mình, nhưng hắn vẫn không kiềm chế được mà mất ngủ.
Là một trạng thái rất mất mặt, nhưng hắn lại cảm thấy hồi ức này không có gì sai, thích cũng được, yêu cũng được, rồi sau này ly hôn, đối với hắn mà nói đều là một giai đoạn của cuộc đời, hắn đều chấp nhận.
Hắn phát hiện, kể từ khi hắn rời quê lên thành phố học tập, phần lớn thời gian sau này, Giản Tranh chưa từng biến mất khỏi thế giới của hắn.
Thích và yêu đã sớm bén rễ trong lòng hắn, nhổ tận gốc rất đau đớn, Thẩm Húc không chắc mình có thể chịu đựng nổi.
Lúc mơ màng nghĩ, tại sao phải chịu đựng những thứ này, hắn cũng không muốn chịu đựng những thứ này, con người nên làm những việc khiến bản thân vui vẻ, chứ không phải lúc nào cũng tự dày vò bản thân.
Cho nên hắn thừa nhận, việc Giản Tranh lái xe đến tìm hắn suốt đêm làm hắn rất vui.Lúc tỉnh dậy, Giản Tranh đang rót nước vào cốc, rồi dùng đầu ngón tay vê vê mép cốc thủy tinh, Thẩm Húc chống giường ngồi dậy, phát hiện cổ họng mình khản đặc, Giản Tranh bưng cốc nước đến, thấy hắn tỉnh dậy, liền bước nhanh hơn, ngồi xuống mép giường, nước trong cốc đổ ra một ít, bên trong còn lơ lửng những hạt nhỏ li ti, cậu có vẻ rất ngại ngùng.
“Em mua nhầm rồi, mua phải loại pha, chắc là không khó uống lắm đâu, Thẩm Húc, anh cố uống đi.”
Thẩm Húc chưa bao giờ sợ uống thuốc, hắn nhận lấy cốc nước, khó được trêu Giản Tranh: “Anh đâu phải là… là em.”
Giản Tranh đỏ mặt, không phản bác được, trong khoảng thời gian hai người kết hôn, chỉ cần cậu bị ốm, Thẩm Húc nhất định sẽ dỗ dành cậu.
Thẩm Húc uống thuốc xong, miệng rất đắng, nhưng có thể chịu đựng được, nhưng hôm nay hắn không muốn nhịn, liền nói với Giản Tranh: “Đắng.”
“Vậy uống nước, em đi lấy.”
“Không uống.”
“Vậy anh muốn ăn gì?” Giản Tranh nghĩ đến đồ ăn mình mang đến, “Anh đợi chút.”
Hộp cơm cậu mang đến có ba tầng, tôm rim, sườn xào chua ngọt, rau xào, dưới cùng là cơm trắng, cậu sờ thử, vẫn còn nóng: “Hiệu quả giữ nhiệt tốt thật đấy.”
Cậu đút cho Thẩm Húc từng miếng một, nhưng chưa được mấy miếng Thẩm Húc đã không muốn ăn nữa.
“Sao vậy?”
Thẩm Húc cau mày, miệng đỏ bừng lên, môi trên như bị sưng, hắn liếm môi: “Cay.”
Giản Tranh cẩn thận nhìn thức ăn trong hộp, tôm rim có bỏ thêm một chút ớt đỏ, “Anh không ăn được cay sao?”
Thẩm Húc cụp mắt xuống, “Dị ứng.”
Giản Tranh ngẩn người, sau đó là bất an dâng lên, cậu chưa bao giờ biết Thẩm Húc bị dị ứng ớt, trong lòng vô cùng tự trách, sao đến giờ cậu mới biết.
“Xin lỗi xin lỗi, biết vậy đã không bảo họ bỏ ớt vào rồi.” Giản Tranh mở chai nước cho hắn uống, Thẩm Húc uống hơn nửa chai, hỏi: “Không phải… là em làm?”
Giản Tranh chột dạ nói: “Đến muộn, em liền… đến quán cơm mua.”
“Em gạt anh.” Thẩm Húc nói.
“Không có!” Giản Tranh thề với hắn: “Thật sự không có, trước đây đều là em làm, chỉ có hôm nay là không phải, biết vậy em đã tự làm rồi.”
Chính tay cậu làm nhất định sẽ không bỏ ớt.
“Xin lỗi, đừng giận.”
Thẩm Húc rất nhạy cảm với đồ cay, từ nhỏ đã không ăn, chỉ cần chạm nhẹ một chút đầu lưỡi cũng sẽ tê dại, nói chuyện lại càng lắp bắp, nước khoáng sắp hết, môi cũng sưng lên, hơi chu ra, nhìn như bị cái gì cắn vậy.
Giản Tranh đứng ở cửa, Thẩm Húc không đeo kính, nheo mắt nhìn cậu: “Sao thế?”
Giản Tranh từng bước một tiến lại gần, gương mặt xinh đẹp phóng đại trong đáy mắt hắn.
Thẩm Húc không động đậy, hai người dựa vào nhau rất gần, hơi thở quấn quýt lấy nhau, không phân biệt được là ai nóng hơn.
“Có thể hôn anh không?”
Thẩm Húc cứ nhìn cậu như vậy, ánh mắt có vẻ rất mơ hồ: “Tại sao?”
Bởi vì miệng của Thẩm Húc nhìn rất muốn hôn, Giản Tranh đỏ mặt, đưa tay móc ngón tay Thẩm Húc.
Nụ hôn đến tự nhiên như hơi thở.
Cậu thích nhất là hôn Thẩm Húc.
Cậu muốn dùng tất cả những cách có thể để thể hiện tình yêu của mình, để Thẩm Húc biết rằng cậu rất rất thích Thẩm Húc.
Mười ba giờ ba mươi phút, Giản Tranh cùng Thẩm Húc nằm trên giường khách sạn, tắt đèn, tối om, cậu rúc vào lòng Thẩm Húc, ôm chặt hắn.
Trong miệng vẫn còn mùi vị của Thẩm Húc, cậu liếm môi, cảm thấy chưa đủ, lại rướn người xin hôn.
“Còn đau không?” Cậu hôn lên mép môi Thẩm Húc, “Khó chịu không?”
” Vẫn ổn.”
“Thẩm Húc.”
“Hửm.”
“Thẩm Húc, Thẩm Húc.”
Cậu không ngừng gọi tên Thẩm Húc, cũng không biết làm sao nữa, nhịn không được muốn khóc, nước mắt nhanh chóng bị cậu lau đi, không chắc Thẩm Húc có nhìn thấy hay không.
Cậu gần như rất ít khi có những khoảnh khắc ôm nhau ngủ như vậy với Thẩm Húc, cho dù là trước hay sau khi ly hôn, đến nỗi cậu cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn nói chuyện với Thẩm Húc.
“Thẩm Húc…”
Thẩm Húc che miệng cậu lại, “Không buồn ngủ sao?”
“Không buồn ngủ.” Giản Tranh kéo tay hắn xuống, nhân tiện mười ngón tay đan vào nhau, “Em rất nhớ anh.”
Thẩm Húc im lặng vài giây: “Ừ.”
“Đồ ăn em nấu có ngon không?” Không biết làm sao cậu lại lái câu chuyện sang hướng này, nhưng nghe giọng điệu có chút lúng túng.
Lúc này Thẩm Húc đã hiểu lời khen ngợi mà Giản Tranh muốn, hắn nói: “Ừ, rất ngon, tay nghề… rất giỏi.”
Giản Tranh rất vui: “Về em làm cho anh ăn nữa.”
“Được.” Thẩm Húc không tiếc lời khen ngợi Giản Tranh.
“Thẩm Húc, chứng ám ảnh sạch sẽ của em tốt hơn rất nhiều rồi, em đã đi khám bác sĩ, hiện tại khả năng chịu đựng bụi bẩn của em rất cao.”
Cậu ngẩng mặt lên, trong bóng tối truy tìm đường nét của Thẩm Húc, “Anh làm bẩn em cũng không sao.”
“Còn nữa, em đã sớm không thích Phương Thiên Phàm rồi, trước kia cậu ta từng giúp đỡ em, cho nên em có thể hơi mù quáng mà sùng bái cậu ta? Em cũng không chắc nữa, nhưng em có thể khẳng định, hiện tại em thích anh.”
“Hai năm anh đi, ngày nào em cũng muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng lại sợ làm phiền anh, anh có việc quan trọng hơn, em không thể lúc nào cũng làm phiền anh.”
“Hai năm quá khó khăn rồi, ngày nào em cũng rất rất nhớ anh.” Giản Tranh ôm hắn khóc thút thít, nước mắt thấm ướt cổ Thẩm Húc: “Em rất sợ anh không thích em nữa.”
“Anh không thích em, em phải làm sao bây giờ?”
Cậu phải miêu tả cảm giác chờ đợi như thế nào, chỉ cần nghĩ đến những ngày tháng Thẩm Húc kết hôn với cậu cũng đang chờ đợi tình yêu của cậu như thế này, cậu liền cảm thấy đau đớn ở tim.
“Chiếc nhẫn anh tặng em bị mất rồi.” Giản Tranh đau lòng nói với hắn: “Em không muốn vứt bỏ nó chút nào, nhưng sau đó em không tìm thấy nữa.”
Thẩm Húc vuốt tóc cậu, Giản Tranh rất để tâm đến chiếc nhẫn đó, nghẹn ngào nói: “Đó là do anh tặng em.”
“Muốn?” Thẩm Húc hỏi.
“Ừm.”
Thẩm Húc vẫn không lựa chọn nói cho cậu biết tung tích của chiếc nhẫn đó, chỉ rất dịu dàng vuốt ve sống lưng cậu: “Đó là cho… cho Tranh Tranh.”
Giản Tranh vẫn chưa hoàn hồn từ cái tên Tranh Tranh: “Em không có nữa sao?”
“Tranh Tranh.”
Lúc Thẩm Húc gọi Tranh Tranh lần thứ hai, Giản Tranh ôm hắn đến mức suýt chút nữa thì hắn không thở nổi.
Góc khuất trống trải trong tim dần được lấp đầy, cảm giác được coi trọng, được quan tâm rất tốt đẹp, mặc dù nó đến muộn một chút, nhưng Thẩm Húc cảm thấy nó nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được, vì vậy không thành vấn đề.
Vào đêm Giản Tranh đến Hồng Kông tìm hắn, hắn quyết định cho Giản Tranh một cơ hội.
Tác giả có lời muốn nói:
Cập nhật lần hai
Dự định mai nghỉ một ngày
Kỳ thực mình cảm thấy sau khi hai người gặp lại thì đã xem như làm hòa được một nửa rồi, chỉ là không có ai chọc thủng lớp giấy cửa sổ đó (một vài chiêu trò của các cặp đôi nhỏ)
Giờ thì chọc thủng rồi
Trước khi kết thúc, còn có một chiếc xe hơi sang trọng (mình cảm thấy nó khá sang trọng)