Sáng hôm sau, Thẩm Húc tiễn Diệp Cảnh ra bến xe.
“Tự tôi đi được, không cần tiễn.”
Thẩm Húc biết bà ấy vẫn còn khó chịu vì chuyện của Giản Tranh, nên cũng không chủ động nhắc đến, nhưng lúc Diệp Cảnh sắp vào cửa soát vé lại nói: “ Mẹ cảnh cáo con, tránh xa cậu ta ra.”
Thẩm Húc cười: “Có cần thiết phải thế không?”
Diệp Cảnh đứng giữa dòng người qua lại, sau lưng là tiếng loa thông báo soát vé, “Con nghĩ mẹ muốn quản com lắm chắc? Thích đàn ông thì cứ việc thích, nhưng cũng đừng có cái kiểu suốt ngày bám lấy người ta.”
“Con biết rồi.”
“Biết cái rắm.”
Diệp Cảnh lười nói với hắn nữa, soát vé rồi đi thẳng, cũng chẳng quay đầu lại. Thẩm Húc đứng đấy nhìn theo cho đến khi không thấy bóng dáng bà ấy nữa mới rời đi.
…
Mùa mưa ở Bắc Châu qua đi, hắn cùng Du Thanh Thời đến Hồng Kông.
Thời tiết ở đây rất đẹp, nhưng không biết có phải do không quen hay nguyên nhân gì khác mà ngay ngày đầu tiên Thẩm Húc đã bị sốt nhẹ. Du Thanh Thời rất không hài lòng, nhưng thấy hắn vẫn cố gắng hoàn thành công việc nên cũng chẳng nói gì.
“Xin lỗi.”
Ngồi trong xe, Thẩm Húc xin lỗi Du Thanh Thời. Hôm nay vì hắn đến muộn mà cả nhóm phải chờ mười phút. “Sẽ không có lần sau đâu.”
Du Thanh Thời là một người rất nghiêm khắc trong công việc. Điều này với Thẩm Húc mà nói thì không thành vấn đề, chỉ là việc bị ốm thực sự ảnh hưởng đến công việc.
“Khó chịu thì đến bệnh viện đi.” Du Thanh Thời nhìn ra ngoài cửa sổ nói.
Thẩm Húc lắc đầu. “Không sao, uống thuốc rồi, đỡ hơn nhiều rồi.”
Không biết ai gọi đến, Du Thanh Thời không nghe, khoảng hai mươi phút sau mới gọi lại.“Chờ không được nữa hả? Vậy thì chịu thôi, hay là đợi thêm một đêm nữa nhé?”
Xe của Du Thanh Thời đưa hắn đến khách sạn. Có vẻ như Du Thanh Thời còn việc phải làm, nên Thẩm Húc tự mình lên phòng.
Sau một ngày làm việc căng thẳng, cuối cùng cơ thể và đầu óc cũng được nghỉ ngơi. Nhưng hắn lại không đúng lúc mà nhớ đến Giản Tranh. Mấy ngày đến Hồng Kông công tác, hắn nhận được rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ cậu. Hắn chỉ nhắn lại một câu ngắn gọn:
[Đi công tác.]
Cũng thật sự rất bận, không có thời gian nhắn tin trả lời, mà không cần đoán cũng biết Giản Tranh nhìn thấy tin nhắn đó sẽ lộ ra vẻ mặt thế nào.
Có đôi lúc, Thẩm Húc cảm thấy quen thuộc là một chuyện rất tàn nhẫn. Trước kia đã quen với việc thích Giản Tranh, sau đó lại tự mình ép buộc bản thân từ bỏ. Hiện tại đã quen với cuộc sống một mình, nhưng Giản Tranh lại đột ngột xông vào.
Thật quá đáng.
Giản Tranh lúc nào cũng quá đáng như vậy.
Thẩm Húc nhắm mắt một lúc. Tỉnh dậy lúc bảy giờ, bụng đói cồn cào nhưng lại chẳng muốn ăn gì. Điện thoại trên giường reo nửa ngày hắn mới cầm lên.
Nghĩ là Du Thanh Thời nên không nhìn caller ID đã nghe máy.
“Alo.”
Đầu dây bên kia rất yên tĩnh. Thẩm Húc nhíu mày: “Có chuyện gì sao?”
Giọng nói của Giản Tranh như mang theo dòng điện nhỏ bé, truyền vào tai hắn, khiến tim hắn cũng theo đó mà run lên. “Thẩm Húc, anh nghỉ ngơi chưa?”
Ánh đèn chói mắt trên đỉnh đầu khiến Thẩm Húc phải nheo mắt, hắn xoa xoa mắt: “Chưa.”
“Anh nói đi công tác, là đi mấy ngày vậy? Em không giục anh đâu, chỉ là hỏi một chút thôi.”
“Chưa rõ.” Ban đầu dự định là năm ngày, nhưng cụ thể còn phải xem lịch trình của Du Thanh Thời, cũng có khả năng hắn sẽ về sớm hơn.
“Vậy ư.” Giản Tranh ngập ngừng: “Mẹ anh về chưa ạ? Mẹ anh bà ấy…”
Thẩm Húc ngồi dậy, lưng dựa vào đầu giường: “Em muốn gặp bà ấy?”
“Hả? Không, không phải… Em…”
Giản Tranh ấp úng, Thẩm Húc liền nói: “Bà ấy không, muốn gặp em đâu.”
Đầu dây bên kia im lặng, Giản Tranh khẽ nói: “Em biết rồi ạ.”
Giản Tranh chắc cũng đang ở trên giường, Thẩm Húc nghe thấy tiếng lật người.
“Tối nay anh ăn gì rồi?” Giản Tranh vụng về chuyển chủ đề.
“Chưa ăn.”
“Chưa ạ?” Giản Tranh nghi hoặc hỏi: “Sao anh lại chưa ăn?”
Thẩm Húc liếm môi khô khốc, nhắm mắt lại. Trán hắn lại bắt đầu âm ỉ đau, dạ dày cũng có chút khó chịu. Cũng không hẳn là chưa ăn, chỉ là không ăn nổi thôi. Hồng Kông nổi tiếng là nhiều hải sản, trên bàn cơm đa phần là đồ ăn sống, hắn chỉ ăn được một chút đã không muốn ăn nữa.
Hắn muốn cúp máy, người Thẩm Húc lúc này rất khó chịu, hắn phải đi ăn chút gì đó mới được.
“Thẩm Húc, anh không quen ăn đồ ở đó à?”
“Anh mệt rồi, Giản Tranh, anh muốn đi ngủ.”
Hồng Kông về đêm rất náo nhiệt, càng về khuya lại càng phồn hoa. Thẩm Húc ở lì trong khách sạn, hẹn giờ hai tiếng sau sẽ dậy tắm rửa. Nhưng khi tiếng chuông báo thức vang lên, hắn chỉ cảm thấy phiền não. Cái tên Giản Tranh hiện lên trên màn hình, hắn mặc kệ tiếng chuông reo, đi thẳng vào nhà tắm. Tắm xong khoảng nửa tiếng, Giản Tranh lại gọi đến.
“Giản Tranh, em không…”
“Thẩm Húc, anh đang ở khách sạn nào thế?” Giọng của Giản Tranh vô cùng cẩn thận. “Anh vừa ngủ à? Em có làm phiền anh không?”
Thẩm Húc còn tưởng mình nghe nhầm, đưa điện thoại ra xa, nhìn chằm chằm vào thời gian hiển thị trên đó.
11 giờ đúng.
“Em đang ở đâu?”
Giản Tranh chỉ nói: “Anh cho em địa chỉ khách sạn là được.”
11 giờ 35 phút đêm, dưới sảnh khách sạn, Thẩm Húc nhìn thấy Giản Tranh tự mình lái xe đến.
Hắn không thể tin vào mắt mình, thậm chí cho rằng bản thân bị bệnh mà sinh ra ảo giác. Cho đến khi Giản Tranh gọi tên hắn, kéo hắn ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
“Thẩm Húc.”
“Sao em…”
Gió đêm ở Hồng Kông khá lớn, nhiệt độ tuy không thấp nhưng Giản Tranh chỉ mặc độc một chiếc áo phông trắng bước xuống xe, trên má còn vương một chút đỏ ửng.
“Sao em lại đến đây?” Giọng điệu của Thẩm Húc không tốt lắm. Giản Tranh đang định đóng cửa xe, nghe vậy động tác khựng lại: “Em đến thăm anh, anh không phải…”
“Lái xe bao lâu?”
“Không lâu lắm, từ Bắc Châu đến Hồng Kông rất gần, ban đêm trên đường cao tốc cũng vắng xe, chưa đến ba tiếng đồng hồ là đến nơi rồi.” Giản Tranh thản nhiên đáp.
Thái độ lạnh nhạt của Thẩm Húc khiến cậu cảm thấy bất an. Giản Tranh luống cuống: “Hay là, hay là em về nhé? Em mang đồ ăn đến cho anh.”
Cậu vừa nói vừa đi đến ghế phụ lấy đồ: “Thật ra em cũng không quen ăn đồ ăn ở đây. Trước đây em có đến Hồng Kông vài lần, lần nào đến cũng phải nằm bẹp trong khách sạn. Em đưa đồ ăn cho anh xong sẽ về ngay.”
Trên tay Giản Tranh xách một túi giấy màu nâu, Thẩm Húc không nhìn xem trong đó là gì, cũng chẳng quan tâm lắm. Ánh mắt hắn dừng trên khuôn mặt gầy gầy của cậu.
“Bây giờ em sẽ về sao?”
Giản Tranh ngẩn người vài giây, gật đầu. Sau đó lại hối hận, ngước đôi mắt đỏ hoe lên hỏi: “Có thể… không về được không?”Tác giả có lời muốn nói:Du Thanh Thời và chàng trai làm thêm ở tiệm ngọc trai tên Gia Duyệt là anh em ruột.Truyện này là một bộ hiện đại vườn trường mình viết từ rất lâu về trước, nhưng nói thế nào nhỉ, một mực không có cảm hứng viết tiếp, đến nay cũng chỉ viết được ba chương, cho nên không đề cử mọi người đọc.Chờ đến khi nào mình xác định sẽ viết tiếp thì sẽ thông báo sau nhé!