Liên tiếp hai ngày Thẩm Húc không hề trả lời tin nhắn WeChat của Giản Tranh, cũng không thèm nhấc máy cho dù Giản Tranh có gọi đến mấy.
Hắn tự nhủ, trước kia Giản Tranh cũng thường xuyên không trả lời tin nhắn và điện thoại của hắn, nên hắn chẳng việc gì phải áy náy cả.
Lí do hành động như vậy, đơn giản là vì bản thân hắn cũng không hiểu nổi, không biết mình đang tức giận điều gì, nên trước khi hắn thấu đáo mọi chuyện, hẳn là sẽ không gặp lại Giản Tranh.
Từ ngày đầu tiên về nước gặp lại Giản Tranh đến giờ, mọi chuyện đều nằm ngoài dự tính của hắn, hắn cần thời gian suy nghĩ kĩ càng về mối quan hệ giữa hai người.
Hai ngày nay, Du Thanh Thời cứ bám riết lấy hắn, hắn tan sở rất muộn, cơn mưa ở Bắc Châu vẫn chưa dứt, mãi đến tám giờ tối Thẩm Húc mới rời khỏi công ty, bụng đói meo. Tám rưỡi hắn về đến nhà, mẹ hắn đã ở đây được hai hôm, sáng mai sẽ bắt xe rời đi.
Ăn cơm xong, Thẩm Húc tự giác dọn dẹp bàn ăn, bị mẹ hắn cản lại, “Nghỉ ngơi đi, để mẹ làm cho.”
“Không sao, con không bận.”
“Mẹ nói là mẹ làm.”
Thẩm Húc còn định nói gì đó, mẹ hắn đã bưng bát đũa quay lưng đi vào bếp.
“Mẹ.” Hắn muốn nói tuần sau hắn phải đi công tác, sáng mai sẽ đưa bà ra bến xe, Diệp Cảnh mở vòi nước, nói, “Hôm nay nó lại đến.”
Không cần hỏi cũng biết là ai, Diệp Cảnh nói tiếp, “Cứ đứng chờ mãi, mẹ thấy chướng mắt nên không cho nó vào, cũng chẳng cho nó đứng trước cửa.”
Thẩm Húc chớp mắt, nhìn về phía cửa ra vào, “Lúc nào ạ?”
“Không biết.” Tiếng nước chảy át đi giọng nói của Diệp Cảnh.“Vâng.”
“Thẩm Húc.” Diệp Cảnh quay đầu lại, “Có phải con muốn tái hôn không?”
Thẩm Húc nhíu mày rất nhẹ, “Mẹ, mẹ thấy con, con trông giống, giống như muốn tái hôn à?”
“Mẹ chẳng còn chút tin tưởng nào ở con nữa, Thẩm Húc, con đúng là đồ vô dụng.” Diệp Cảnh chẳng biết làm sao với hắn[1], bà nói, “Cứ dây dưa không rõ ràng với một người đàn ông đến bây giờ, mẹ cũng không muốn đùa với con nữa, bất kể là ai cũng không thể là nó? Bao nhiêu năm qua rồi cứ phải là nó?”
“Vâng.”
Diệp Cảnh ngẩn người, không hiểu rõ tiếng “vâng” của Thẩm Húc là có ý định tái hôn, hay đồng ý với bà sẽ không phải là Giản Tranh, bà thật sự không muốn quản nhiều nữa. Hai hôm trước, lúc ở nhà nhìn thấy Giản Tranh, phản ứng đầu tiên của bà là không vào nhà, sau đó là hối hận, hối hận vì sao lại đến vào lúc này.
Ấn tượng của bà về Giản Tranh xuất phát từ những bức ảnh trong điện thoại của Thẩm Húc, là một chàng trai có ngoại hình rất đẹp, nhưng đẹp trai đến mấy cũng không thể che lấp được sự thật rằng giữa cậu và con trai mình không có tình yêu.
Thẩm Húc vốn đã rất ít khi về nhà, lần nào về cũng chỉ có một mình, bản thân bà cũng là người từng kết hôn sinh con, làm sao có thể không hiểu rõ nguyên nhân trong đó?
Bà vẫn luôn rất hài lòng về Thẩm Húc, mặc dù có một số khuyết điểm, nhưng không thể phủ nhận Thẩm Húc là một người rất ưu tú.
Con người có thể mắc sai lầm, nhưng không thể cứ mãi mắc sai lầm ở cùng một chỗ.
“Tự mình suy nghĩ cho kĩ đi, mẹ không muốn nhìn thấy nó nữa.”
Thẩm Húc đi vào toilet rửa tay, sau đó cầm ô, xách túi rác trong bếp xuống lầu vứt.
Bên cạnh thùng rác có hai con mèo hoang đang vây quanh, lúc hắn đến gần chúng hoảng hốt chạy mất, bộ lông ướt sũng nước dính bết vào người, nhìn thân hình chúng càng thêm gầy gò. Thẩm Húc bung ô định quay về, dưới ánh đèn trắng bệch của mái hiên, hắn nhìn thấy Giản Tranh.
Giản Tranh tay cầm một chiếc ô caro màu xanh đậm, phần trên là áo sơ mi trắng, vạt áo sơ mi được sơ vin gọn gàng vào trong quần, tôn lên vòng eo thon gọn, ống quần màu đen bị nước mưa nhuộm sẫm màu, có xu hướng lan rộng ra.
“Thẩm Húc.”
Giản Tranh tiến về phía hắn hai bước, không dám đến gần, nhưng Thẩm Húc vẫn nhìn thấy khóe mắt đỏ ửng của cậu.
“Mấy hôm nay bận lắm à?” Giản Tranh liếm môi, lộ ra nụ cười gượng gạo, “Sao không trả lời tin nhắn của em?”
Thẩm Húc nhìn cậu bằng vẻ mặt không chút cảm xúc, không có ý định để cậu vào trú mưa, cố tình lờ đi thân hình đang run rẩy của Giản Tranh.
“Không muốn trả lời.”
Khớp xương ngón tay Giản Tranh cầm ô đã trắng bệch, giải thích với hắn, “Hôm đó thật sự là em đưa Nguyễn Tri Lạc về nhà thôi mà, vốn dĩ em muốn nói với anh ngay lúc đó, nhưng anh và mẹ anh đang nói chuyện, anh đang giận em sao? Sau này em sẽ không như thế nữa, tha thứ cho em được không?”
Thẩm Húc mặc kệ cậu, hắn nhìn thấy rõ sự hoảng loạn của cậu, “Đừng chán ghét em, cũng đừng mặc kệ em, em…”
Gặp được mẹ của Thẩm Húc hoàn toàn nằm ngoài dự liệu, lúc ấy, cậu ôm Nguyễn Tri Lạc gọi “dì” cũng chẳng nhận lại được câu trả lời nào, nghĩ đến cũng đúng, dì ấy chắc cũng không thích cậu đâu.
Không cần nghĩ cũng biết bản thân trong lòng người nhà họ Thẩm Húc có hình tượng thế nào, tất cả đều là cậu đáng đời.
“Bữa tối đều là tự tay em làm.” Giản Tranh vẫn muốn nói, “Không phải gọi đồ ăn ngoài đâu.” Giọng điệu giống hệt như một đứa trẻ bị oan ức. Thẩm Húc bỗng nhiên có chút muốn cười.
Giản Tranh cúi đầu, một lát sau lại ngẩng lên, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Húc sáng lấp lánh, “Vậy anh về đi, lát nữa em gọi điện cho anh, anh nghe máy nhé?”
Thẩm Húc cụp mắt xuống, hỏi cậu, “Vì sao phải nghe?”
“Không nghe cũng không sao.” Giản Tranh sợ hắn không vui, không muốn mối quan hệ hai người không dễ gì mới dịu lại, lại vì cậu mà trở nên cứng nhắc, “Ôm một cái được không? Hôm nay… Hôm nay em còn chưa…”
“Không ôm.”
Mưa quá lớn, gió cũng mạnh, Thẩm Húc không phân biệt được trên mặt Giản Tranh là nước mưa hay nước mắt.
“Được rồi.” Nỗi thất vọng như cỏ dại mọc um tùm, bò lan khắp mọi ngóc ngách trong lòng Giản Tranh.
“Giản Tranh.” Thẩm Húc gọi cậu lại, “Tôi cảm thấy cậu đã nhầm lẫn một chuyện rồi.”
Gió thổi hun hút sau lưng, Giản Tranh ngơ ngác lắng nghe.
“Chúng ta không phải, là mối quan hệ có thể tùy tiện ôm ấp, tôi cũng không phải, phương pháp trị liệu cho cậu.”
Tim Giản Tranh như bị ai đó bóp nghẹn, “Mới không phải.”
Sao Thẩm Húc có thể nghĩ như vậy chứ? Trị liệu cái gì, đó chỉ là cái cớ thôi mà.
“Em thích anh mà Thẩm Húc.”
Giản Tranh đứng giữa màn mưa xối xả, nói với hắn, “Chính là vì thích anh nên mới muốn ôm anh.”[1]恨铁不成钢 (hận thiết bất thành cang): ý nói ai đó rất thất vọng về một người nào đó khi người đó không thể đáp ứng mong đợi của họ, thường là do thiếu nỗ lực hoặc động lực. ( Nguồn: Chinese idiom)