Từ lúc đi Hong Kong về, Giản Tranh mời Tề Minh Châu ăn cơm, hai người hẹn nhau tại một nhà hàng tư gia. Nguyễn Tri Lạc thì nằm ngủ ngon lành trong xe đẩy.
“Chồng cậu không tới à?” Giản Tranh rót nước cho cô nàng.
Tề Minh Châu ngẩng đầu tu một hơi gần hết ly nước, nói: “Thôi đừng nhắc nữa, đi chơi có mỗi một tuần mà về đã phải cắm đầu vào làm trâu làm ngựa rồi.”
Giản Tranh cười nói: “Tốt mà, kiếm tiền chứ sao, không thì lấy đâu ra tiền mua sữa cho Nguyễn Tri Lạc?”
“Cái tên mập ú này dạo này lại tăng lượng sữa nữa rồi.” Tề Minh Châu nói: “Tớ phải đưa cu cậu đi khám xem sao, ăn nhiều thế này liệu có vấn đề gì không?”
“Chắc không sao đâu nhỉ? Ăn nhiều là tốt mà?” Giản Tranh dùng câu cửa miệng của Tề Minh Châu để an ủi cô nàng: “Đang tuổi lớn mà.”
Phục vụ dọn món xong, Tề Minh Châu ăn được vài miếng thì nhớ ra chuyện muốn hỏi: “Sao tự dưng cậu lại muốn mời tớ ăn cơm thế? Mà thôi bữa nay để tớ trả tiền, cảm ơn cậu đã giúp tớ trông con.”
“Không sao đâu.” Giản Tranh có vẻ ngại ngùng, nói: “Là thế này… tớ lại gặp Thẩm Húc.”
Tề Minh Châu nghe vậy liền ngừng đũa, ngạc nhiên nói: “Thật hả? Cậu ấy về nước rồi á? Từ bao giờ thế?”
“Gần đây thôi.”
“Vậy hai người… bây giờ là…”
Giản Tranh đưa tay lên sờ tai, có chút ngượng ngùng: “Tớ cũng không biết nữa, xem như là… khá ổn đi.”
Dạo gần đây sau khi tan làm cậu thường chạy qua nhà Thẩm Húc, thỉnh thoảng sẽ ở lại qua đêm, họ sẽ hôn nhau, cũng sẽ làm tình.
Thẩm Húc của hiện tại không hề bài xích việc làm những chuyện này với cậu.
Mỗi ngày nhắm mắt lại người cuối cùng nhìn thấy là Thẩm Húc, lúc mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy cũng là Thẩm Húc.
Tề Minh Châu nhíu mày: “Không biết là sao?”
Cô đánh giá Giản Tranh một lượt, trong lòng cũng đoán được đôi chút, bèn trêu ghẹo: “Trông cậu thế kia, chắc là làm lành rồi nhỉ.”
Giản Tranh không lên tiếng, bản thân cậu cũng không dám chắc chắn.
“Ăn cơm thôi.”
“Sao cậu không gọi cậu ấy đến cùng luôn?”“Anh ấy còn phải đi làm mà.”
“Thế cậu không đi làm à?”
Giản Tranh nói: “Tớ xin nghỉ phép để mời cậu ăn cơm mà.”
Tề Minh Châu giả vờ giận dỗi: “Hứ, giữa tuần thế này mà cậu bảo Nguyễn Thanh Chu nhà tớ đi kiểu gì?”
“Rồi rồi, là tớ sai.” Giản Tranh thành khẩn xin lỗi: “Cuối tuần này tớ mời cả nhà cậu đi ăn bù nhé?”
Tề Minh Châu cười đầy ẩn ý nhìn cậu: “Vậy nhớ dắt theo cả chồng cậu nữa đấy.”
Giản Tranh ngẩn người, một lúc sau mới kịp phản ứng ra “chồng” trong lời nói của Minh Châu là chỉ Thẩm Húc, vành tai cậu từ từ đỏ ửng lên, không nói gì nữa.
Ăn xong thì cũng vừa lúc Nguyễn Tri Lạc tỉnh giấc, hai người đưa nhóc con đi dạo trong trung tâm thương mại một vòng. Giản Tranh lại mua thêm đồ chơi cho nhóc, Nguyễn Tri Lạc thích đến mức vừa ngồi trong xe đã hí hửng cắn lấy cắn để.
“Chưa kịp rửa đã cắn rồi.” Tề Minh Châu vội giật lại: “Con là chó à?”
Nguyễn Tri Lạc giận dỗi đạp chân, ư ư a a đòi lấy, nhưng tay ngắn quá với không tới, mắt thấy sắp sửa khóc ré lên, Tề Minh Châu hết cách đành phải trả đồ chơi lại cho nó.
“Con nít đúng là phiền phức.”
Giản Tranh gật đầu đồng tình, nhưng mà Nguyễn Tri Lạc phần lớn thời gian đều rất ngoan, nên nhìn chung vẫn rất đáng yêu.
Trên đường ra bãi đỗ xe, Giản Tranh vừa đi tìm thang máy, mắt vừa nhìn chằm chằm vào một cửa hàng, ngẩn người hồi lâu. Tề Minh Châu thấy cậu ngây ra đó, bèn vỗ vai cậu một cái, hỏi: “Làm gì thế? Về chưa? Trời nóng thế này, hay là qua tiệm tớ ngồi chơi đi?”
“Qua tiệm cậu làm gì?”
“Ăn dưa hấu.”
Giản Tranh đồng ý, dù sao về nhà cũng không có gì làm, Thẩm Húc lại không có nhà, qua đó còn có thể chơi với Nguyễn Tri Lạc một lúc.
Ở quán đến tận ba giờ chiều, Giản Tranh tranh thủ gửi tin nhắn cho Thẩm Húc:
【Mấy giờ anh về nhà?】
Mười phút sau, Thẩm Húc mới nhắn lại:
【Năm rưỡi】
Vẻ vui mừng trên mặt không thể che giấu được, bị Tề Minh Châu nhìn thấu hết: “Tâm hồn đã bay theo gió rồi hả?”
Giản Tranh cũng chẳng che giấu, nói: “Vậy tớ về đây.”
“Đi đường cẩn thận.”
“Ừm.”
Trước khi về nhà, Giản Tranh lại quay lại trung tâm thương mại một chuyến…
…
Thẩm Húc về nhà muộn hơn dự kiến mười lăm phút, nhà cửa đã được dọn dẹp sạch sẽ. Ánh hoàng hôn mùa hè gần sáu giờ vẫn rất chói chang, Giản Tranh đang nấu ăn trong bếp, chiếc tạp dề màu trắng sữa được thắt gọn sau eo, tạo thành một chiếc nơ bướm xinh xắn. Ở nhà, cậu ăn mặc đơn giản, phần dưới là chiếc quần đùi rộng rãi, để lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp.
Nghe thấy tiếng động sau lưng, Giản Tranh quay đầu lại: “Anh về rồi à? Chờ em một lát.”
Cậu tắt bếp, lấy một thứ từ trong tủ lạnh ra, cắm ống hút vào, sau đó chạy đến trước mặt Thẩm Húc, ra vẻ khoe khoang muốn đút cho hắn uống.
“Anh thử xem.”
Thẩm Húc cúi đầu nhìn, hỏi: “Trà sữa?”
“Không phải.” Những giọt nước đọng trên thành cốc khiến tay Giản Tranh ướt nhẹp, cậu nói: “Nhưng mà cũng gần giống vậy, em thấy quảng cáo nói là vị mới, matcha đó, chắc là ngon lắm.”
Thẩm Húc im lặng nhìn cậu, Giản Tranh khó hiểu: “Chẳng lẽ anh bị dị ứng với matcha à?”
“Không có.”
“Vậy thì anh uống đi.”
Hai người cùng uống chung một ly, nhưng Giản Tranh cứ liên tục thử vị từ miệng Thẩm Húc. Hương vị ngọt ngào mát lạnh của matcha lan tỏa trên đầu lưỡi mềm mại, mặt Giản Tranh đỏ bừng lên, cứ mút mãi không thôi, cuối cùng bị Thẩm Húc đưa tay ấn đầu cậu ra.
“Tự mình uống.” Giọng điệu của Thẩm Húc có chút mất tự nhiên. Giản Tranh không phát hiện ra điều đó, ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc ăn cơm, Giản Tranh hỏi hắn: “Cuối tuần này anh rảnh không?”
“Ừm.”
“Minh Châu rủ đi ăn cơm.” Giản Tranh hỏi rất dè dặt, bởi vì trước đây bạn bè của cậu từng để lại ấn tượng không tốt cho Thẩm Húc, cậu không chắc liệu Thẩm Húc có muốn đi hay không: “Anh có muốn đi không?”
Thẩm Húc ngẩng lên nhìn cậu: “Em có muốn đi không?”
“Em thì có chứ.”
Thẩm Húc khẽ cười: “Ý em là muốn anh đi cùng?”
Giản Tranh ngây người: “Đương nhiên rồi.”
“Biết rồi.”
Giản Tranh cắn đũa, lần đầu tiên cảm thấy mình thật ngốc, nhưng nghĩ lại, nếu Thẩm Húc từ chối, nhất định sẽ nói thẳng với cậu là “không” hoặc “xin lỗi”, chứ không phải là “biết rồi”.
Vì vậy, “biết rồi” của Thẩm Húc, có nghĩa là đồng ý.
Giản Tranh vui mừng đến nỗi cắn phải lưỡi, chảy chút máu. Cậu cứ nghĩ là không sao, nhưng đến tối vẫn còn đau, cuối cùng phải nũng nịu bắt Thẩm Húc hôn mới chịu đi ngủ.
Kể từ ngày trở về từ Hong Kong, Giản Tranh sống rất vui vẻ, trong nhà Thẩm Húc cũng dần xuất hiện thêm nhiều đồ dùng cá nhân của cậu, như bàn chải đánh răng, khăn mặt, cốc uống nước,… Những thứ nhỏ nhặt này đều có thể khiến cho chỉ số hạnh phúc của Giản Tranh tăng lên đáng kể.
Chiều thứ sáu tan làm, cậu lấy mấy hộp mận từ chỗ Tề Minh Châu, định bụng tối về rửa sạch sẽ rồi cùng Thẩm Húc vừa xem phim vừa ăn.
Năm giờ bốn mươi lăm phút, cậu về đến nhà, vừa bước ra khỏi thang máy thì nhìn thấy một đứa bé đang đứng trước cửa.
Hai đứa nhỏ trố mắt nhìn nhau hồi lâu, đúng lúc Giản Tranh định mở miệng hỏi xem nhóc con có đi nhầm nhà hay không thì sực nhớ ra, đây chẳng phải là ảnh đại diện wechat của Thẩm Húc hay sao?
“Chú ơi, chú là ai vậy ạ?”
Giản Tranh nhất thời không biết trả lời thế nào. Bỗng một người tiến lại gần đứa bé, Giản Tranh trong nháy mắt sững người.
Diệp Cảnh, người chưa đầy nửa tháng trước đã bỏ đi, lại đột ngột xuất hiện trước cửa nhà Thẩm Húc. Khuôn mặt kia, không hiểu sao lại khiến cho Giản Tranh cảm thấy vô cùng áp lực.
“Tôi biết cậu vẫn còn ở đây.”