Giản Tranh phát hiện có người đã đăng tấm ảnh chụp chung cậu và Phương Thiên Phàm trước hội trường lên nhóm chat. Cậu run rẩy gõ chữ yêu cầu xóa đi, nhưng thứ nhận lại chỉ là dòng chữ “Không thể thu hồi” lạnh lùng cùng mấy lời xin lỗi chẳng chút thành ý.
【Tôi và Phương Thiên Phàm không có quan hệ gì, mọi người đừng tung tin thất thiệt!!】
Cậu lặng lẽ rời nhóm chat.
Thẩm Húc nói là đi vệ sinh, hội trường lầu một có rất nhiều nhà vệ sinh, cậu không biết hắn vào cái nào, liền chọn đại cái gần nhất.
Nhưng cậu không tìm thấy Thẩm Húc.
Liên tiếp tìm kiếm ba bốn nhà vệ sinh, cuối cùng Giản Tranh chán nản quay về hội trường.
“Giản Tranh!”
Tề Minh Châu hôm nay ăn mặc rất đẹp, chiếc váy dài bó sát màu nude tôn lên những đường cong gợi cảm. Cô đương nhiên cũng đã thấy tin nhắn trong nhóm chat. Nhân dịp lễ kỷ niệm thành lập trường, vốn đã náo nhiệt hơn ngày thường, hễ có chút chuyện gì xảy ra, không ai có thể kìm nén được tâm lý tò mò, tin đồn nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Gương mặt cô đầy lo lắng, muốn Giản Tranh vui lên một chút: “Cậu đi đâu vậy? Bảo đợi tớ mà. Lát nữa tớ, khụ khụ, phải lên phát biểu vài lời, cho sinh viên Bắc Châu chiêm ngưỡng một chút sự quyến rũ và hình ảnh của sinh viên ưu tú tốt nghiệp.”
Nước mắt rơi xuống như những hạt châu đứt dây, chóp mũi Giản Tranh đỏ ửng, giọng nói run rẩy: “Thẩm Húc không để ý tới tớ, tớ lại làm sai rồi, Minh Châu, tớ lại phạm lỗi rồi.”
Tề Minh Châu luống cuống dỗ dành cậu, nhưng lại không dám tùy tiện chạm vào: “Không sao đâu, bức ảnh đó, nhìn là biết cậu không tự nguyện, chúng ta giải thích một chút là được, Thẩm Húc không phải loại người không phân biệt phải trái.”
Giản Tranh im lặng rơi lệ. Những lời khác không nói làm gì, nhìn cậu hai ngày nay vì Thẩm Húc mà tinh thần sa sút, Tề Minh Châu cũng chẳng biết phải làm gì hơn.
“Tranh Tranh, chúng ta vào trong trước đã, lát nữa cậu giúp tớ chụp ảnh nhé?” Tề Minh Châu nói, “Tớ không yên tâm giao cho Nguyễn Thanh Chu, kỹ thuật chụp ảnh của cậu ta quá tệ.”
Cô dùng khuỷu tay huých nhẹ vào người Giản Tranh, “Đi nào.”
Người phát biểu có khu vực ghế ngồi riêng, Giản Tranh ngồi ở hàng cuối cùng. Đã lâu rồi cậu không tiếp xúc với nhiều người như vậy, trong hội trường ồn ào náo nhiệt, điều hòa trung tâm hoạt động hết công suất, pha lẫn một mùi hương kỳ lạ, khiến Giản Tranh cảm thấy buồn nôn. Cậu cố gắng chịu đựng, cuối cùng vẫn quyết định đứng dậy, lùi vào góc khuất nhất.
Cậu vẫn không nhìn thấy Thẩm Húc.
Tề Minh Châu là người đầu tiên lên sân khấu, Giản Tranh quên cả chụp ảnh, chỉ ngây người nhìn lên. Khuôn mặt gầy gò trông thật tiều tụy, trong đôi đồng tử phản chiếu ánh đèn rực rỡ trên trần nhà.
“Giản Tranh.”
Không biết ai đó gọi cậu, “Sao cậu lại đứng đây? Không ngồi à?”Giản Tranh như con rối, “Không ngồi.”
“Này, cậu làm sao vậy? Nên chăng là nối lại tình xưa với Phương Thiên Phàm mà không vui nổi?”
Câu nói như con dao nhọn, đâm vào người Giản Tranh khiến cậu đau đớn đến rỉ máu. Gương mặt trắng bệch nhìn chằm chằm người vừa xuất hiện bên cạnh, giọng nói khàn đặc: “Tôi với anh ta căn bản chưa từng bắt đầu, nối lại tình xưa cái gì? Nói hươu nói vượn không sợ báo ứng à?”
Tôn Sóc không ngờ Giản Tranh lại phản ứng như vậy. Bọn họ là bạn bè quen biết từ thời học sinh, tâm tư của Giản Tranh dành cho Phương Thiên Phàm ai cũng biết, cho dù sau khi kết hôn cũng thường trêu chọc cậu, sao giờ lại như biến thành người khác vậy?
“Vậy cậu không phải là… A, cậu thật sự muốn tái hôn với Thẩm Húc? Nghiêm túc đấy à?”
Giản Tranh nhắm mắt, cố gắng hít thở. Cậu ngửi thấy mùi hoa nồng nặc, cảm giác buồn nôn dâng lên đến đỉnh điểm. Sao ai cũng hỏi cậu câu này vậy? Chẳng lẽ cậu thể hiện chưa đủ rõ ràng sao?
“Cậu cầm bó hoa, tránh xa tôi ra.” Giản Tranh nghiến răng nói.
“Ôi, thôi vậy.” Tên kia nói, “Dù sao mọi người cũng là bạn bè, Thẩm Húc và chúng ta không phải một dạng, chia tay thì chia tay, trước đây cũng có thấy cậu vì anh ta như vậy đâu.”
“Tránh ra.”
“Chậc, đừng có trút giận lên tôi, Phương Thiên Phàm lúc nào lên phát biểu vậy, tên này ly hôn rồi vẫn được nhiều người theo đuổi như thế, còn nhờ tôi tặng hoa, đúng là…” Tên kia lải nhải mãi không ngừng, khiến Giản Tranh đau đầu. “Nhưng mà theo lý thuyết thì bài phát biểu này Thẩm Húc cũng nên tham gia chứ nhỉ, anh ta là sinh viên ưu tú nhất khóa đó, suýt nữa thì đi du học rồi.”
Trên sân khấu, Tề Minh Châu tỏa sáng rạng ngời, xinh đẹp động lòng người. Nhưng Giản Tranh lại hoàn toàn không nghe rõ cô đang nói gì, chỉ cảm thấy ngực mình đau thôn. “Cậu nói gì? Du học cái gì?”
“Anh ta tốt nghiệp nhận được offer của trường bên nước A, nhưng đã từ chối rồi.”
“Từ chối… lúc nào?”
“Thì là lúc tốt nghiệp, năm mà Phương Thiên Phàm kết hôn đó.”
Năm Phương Thiên Phàm kết hôn cũng là lúc chứng sạch sẽ của cậu nghiêm trọng nhất. Cũng chính năm đó, Thẩm Húc đã ở bên, bầu bạn với cậu từng ngày từng đêm.
Giản Tranh lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Dạ dày trống rỗng, axit dạ dày như muốn bào mòn cả cổ họng cậu. Toàn thân đau nhức như bị ai đó nghiền nát, mồ hôi trên trán túa ra ướt đẫm tóc. Các mạch máu trên thái dương giật liên hồi, cậu điên cuồng xả nước, cố rửa sạch tay mình.
Cổ ngứa ngáy, trong gương có thể nhìn thấy một mảng da đỏ ửng. Cậu dùng tay gãi mạnh, những nốt mẩn đỏ dày đặc khiến cậu bứt rứt không thôi.
Cậu bắt đầu nhìn thấy ảo giác, tai ù đặc, dị ứng nặng khiến cậu chảy máu cam. Cổ tay áo sơ mi đã bị dính bẩn, may là chất vải chống thấm nước, nhưng vết máu lại không tài nào rửa trôi.
Phiền chết đi được, phiền chết đi được, phiền chết đi được!
Sao lại không rửa sạch được?
Càng rửa càng bẩn.
Cơ thể càng lúc càng nặng nề, cậu cảm giác như có thứ gì đó bẩn thỉu từ dưới đất chui lên, túm chặt lấy chân mình.
Đừng động vào tôi.
“Giản Tranh, Giản Tranh!”
“Đừng động vào tôi!”
Cổ tay áo sơ mi trắng tinh của Phương Thiên Phàm bị cậu quẹt đầy máu. Giản Tranh liên tục lùi về sau, lưng đụng phải bồn rửa mặt, đau đến mức phải hít một ngụm khí lạnh, “Phương Thiên Phàm, anh đừng đụng vào tôi.”
Phương Thiên Phàm trơ mắt nhìn Giản Tranh ngồi co ro trên nền gạch men lạnh lẽo, cổ và tai đều đỏ ửng, trông thật đáng sợ: “Để tôi đưa cậu đến bệnh viện, gọi xe cấp cứu cũng được, cổ cậu bị sao vậy?”
“Hoa của Tôn Sóc.”
“Hoa? Liên quan gì đến hoa?”
Liên quan gì đến hoa? Giản Tranh bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật đáng thương. Cậu thích Phương Thiên Phàm từ hồi cấp 3, luôn cho rằng trong lòng Phương Thiên Phàm cậu dù sao cũng có chút khác biệt, thế nhưng đến giờ phút này, sau bao nhiêu năm trôi qua, Phương Thiên Phàm thế mà lại hỏi cậu, hoa bị làm sao?
Rõ ràng là ngay từ tuần đầu tiên dọn về ở chung, Thẩm Húc đã biết cậu bị dị ứng phấn hoa rồi.
Giản Tranh chưa bao giờ chán ghét bản thân đến thế.
Ghét bỏ sự thờ ơ của mình với Thẩm Húc, ghét bỏ bản thân đã tổn thương trái tim chân thành của anh.
Cậu cứ luôn cho rằng người kiệm lời như Thẩm Húc không xứng với mình, nhưng kỳ thực, người chưa từng xứng với Thẩm Húc chính là Giản Tranh, cậu đây.
Tay cậu bẩn quá, cả người cũng vậy.
Hóa ra, kẻ đáng ghê tởm nhất chính là cậu.
Cậu cứ ngỡ bản thân và Thẩm Húc lên giường, kết hôn, người bị tổn thương là cậu, nhưng thật ra Thẩm Húc vì cậu, có thể từ bỏ cả tương lai của chính mình.
Thẩm Húc chưa bao giờ kể những điều này cho cậu, nếu không phải hôm nay nghe được từ Tôn Sóc, có lẽ cả đời này cậu cũng chẳng hay biết.
“Giản Tranh.”
“Bảo anh đừng đụng vào tôi rồi.”
Giản Tranh cuộn tròn người lại, cậu nghĩ, lát nữa gọi điện cho Tề Minh Châu, ai cậu cũng không cần, cậu bẩn như vậy, ai mà muốn đụng vào cậu chứ.
“Dậy đi.”
Cánh cửa phía sau bỗng nhiên bị đẩy ra, Phương Thiên Phàm va vào cánh cửa gỗ. Tề Minh Châu kéo váy đứng ở cửa nhà vệ sinh nhìn quanh: “Giản Tranh, Giản Tranh à?”
Phương Thiên Phàm cảm thấy Giản Tranh lúc này giống hệt cậu nam sinh trung học năm nào trốn trong phòng dụng cụ khóc thút thít.
Yếu đuối, đáng thương.
Anh ta đưa tay về phía Giản Tranh, nhưng Giản Tranh sẽ không bao giờ đáp lại anh ta nữa.
Giản Tranh lấm lem được bao phủ bởi chiếc áo khoác của Thẩm Húc. Cậu nghe thấy Thẩm Húc nói: “Dậy đi.”
Bàn tay đeo chiếc đồng hồ điện tử rẻ tiền giơ ra trước mặt Giản Tranh.
“Giản Tranh, dậy đi.”
Nước mắt Giản Tranh tuôn rơi như mưa, nước mắt hòa lẫn với vết máu trên mặt, trông như vừa bị ai đó hành hạ. Phương Thiên Phàm siết chặt nắm đấm, dòng máu chảy qua tim như ngừng lại.
“Em bẩn quá.” Giản Tranh thất thần nhìn về phía trước, cậu nhận ra Thẩm Húc, “Không rửa sạch được.”
“Sẽ ổn thôi.” Thẩm Húc nói, “Dậy đi.”
Nước mắt Giản Tranh không ngừng tuôn rơi. Sự xuất hiện của Thẩm Húc như liều thuốc an thần cho trái tim đang rệu rã của cậu, cậu không chút do dự đặt tay vào lòng bàn tay Thẩm Húc, như chú thú cưng lạc đường, cầu xin: “Anh ôm em một cái được không?”
Vừa rồi cậu đã nói sai rồi, cậu không cần gì cả, cậu chỉ cần Thẩm Húc.
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Húc nhỏ bé chính là một tên ngốc si tình.