Khí hậu Bắc Châu luôn khô nóng ngột ngạt, ở ngoài trời lâu dễ đổ mồ hôi. Ngón tay Thẩm Húc vẫn còn dính chút máu trên mặt Giản Tranh, chưa kịp lau đi đã khô lại. Thấy Tề Minh Châu cùng đi bệnh viện, hắn liền rời khỏi phòng cấp cứu.
Điện thoại trong túi reo liên hồi, hắn đi đến cầu thang cạnh nhà vệ sinh mới bắt máy.
“Mẹ.”
“Ừm, con biết rồi.”
Cuộc trò chuyện chỉ kéo dài chưa đầy năm phút, hắn cúp máy. Tin nhắn trong điện thoại lại không ngừng ting ting, tất cả đều là tin nhắn mới.
“Thẩm Húc.” Giọng nói của Phương Thiên Phàm vang lên từ phía sau, tiếng vọng quanh quẩn trong cầu thang vắng vẻ.
Thẩm Húc chưa bao giờ thấy Phương Thiên Phàm chật vật như vậy. Từ hồi đại học, người đàn ông này luôn luôn chỉnh tề, nhưng hiện tại, Phương Thiên Phàm thật sự có thể coi là tiều tụy, chỉ riêng chiếc áo sơ mi dính máu mũi kia đã đủ tệ hại rồi.
“Giản Tranh không sao chứ?” Phương Thiên Phàm hỏi.
Thẩm Húc cất điện thoại vào túi áo, không trả lời. Loại câu hỏi này, vào phòng bệnh nhìn một cái là biết, hỏi hắn có ích gì?
Nhưng hiển nhiên mục đích Phương Thiên Phàm tìm hắn không phải chỉ để hỏi han Giản Tranh.
Quả nhiên, Phương Thiên Phàm nói: “Muốn nói chuyện riêng với cậu chút.”
Phương Thiên Phàm có thói quen khi nói chuyện rất ít khi xin phép người khác, ví dụ như bây giờ, gã chỉ nói muốn nói chuyện, mà không quan tâm Thẩm Húc có muốn hay không.
Cho nên giây tiếp theo gã đóng sầm cửa cầu thang lại, dựa lưng vào cửa như thể ngăn cản người khác đi vào, ánh mắt nhìn Thẩm Húc khó hiểu, xen lẫn quá nhiều cảm xúc ngay cả chính gã cũng không rõ ràng.
“Chứng sạch sẽ của Giản Tranh có vẻ nghiêm trọng rồi đấy.” Phương Thiên Phàm nói: “Tôi vẫn luôn nghĩ em ấy đã khá hơn nhiều.”
Thẩm Húc rất ít khi cảm thấy phiền não vì chuyện gì đó, nhưng hiện tại, hắn thực sự không muốn gặp Phương Thiên Phàm.
“Anh biết chứng sạch sẽ của Giản Tranh là từ đâu ra không?”
Thẩm Húc không biết, nói thật hắn cũng không muốn biết, ít nhất là không muốn biết từ miệng Phương Thiên Phàm. Hắn luôn cho rằng chuyện giữa hắn và Giản Tranh không nên có sự xuất hiện của Phương Thiên Phàm, nhưng người này luôn như hình với bóng, khiến hắn mệt mỏi, cuối cùng chọn ly hôn.
Hắn không ngừng chứng minh với Giản Tranh rằng hắn yêu cậu, nhưng Giản Tranh cũng luôn dùng hành động và lời nói của mình chứng minh cậu thích Phương Thiên Phàm.
Yêu không có lỗi, người mới là người sai.
Sắc mặt Phương Thiên Phàm lộ vẻ giằng xé, cuối cùng gã nhắm mắt lại, rồi lại mở ra. Lông mi sau cặp kính của Thẩm Húc đen nhánh, nhìn như bất động. Trước đây gã chưa từng nghiêm túc nhìn Thẩm Húc, bây giờ nhìn lại, dường như cũng không hề tầm thường như mọi người nói.
Mà Thẩm Húc vốn dĩ không phải người tầm thường.
“Tôi với Giản Tranh, quen biết từ hồi cấp ba.” Phương Thiên Phàm chìm vào hồi ức.“Hình như là năm lớp mười, chuyện này tôi không nhớ rõ lắm. Lúc đó tôi chuyển trường, gặp được Giản Tranh. Lúc ấy em ấy khác hẳn bây giờ, hơi nhút nhát, nhưng vẫn rất xinh đẹp.”
“Ban đầu tôi cũng không để ý lắm, sau này trong giờ thể dục, tôi thấy em ấy bị mấy nam sinh khác đè lên tấm nệm ở phòng dụng cụ bắt nạt, mới biết em ấy bị bắt nạt suốt.”
“Bố mẹ em ấy lúc đó đang ly hôn, không có thời gian quan tâm đến em ấy, tiền của em ấy mỗi ngày đều bị đám côn đồ cướp hết. Tôi rủ em ấy cùng ăn cơm, cùng đi học.”
Nói đến đây, Phương Thiên Phàm cười, như thể rất hoài niệm: “Từ lúc đó em ấy đã rất thích bám lấy tôi, nhưng tôi cũng phát hiện em ấy không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, mỗi ngày đều mang theo nước khử trùng, tôi hỏi em ấy có phải vì đám côn đồ kia không, em ấy không chịu nói.”
“Bọn học sinh cá biệt chặn em ấy ở nhà vệ sinh, lột quần áo em ấy, chỉ để xem em ấy là nam hay nữ.”
Thẩm Húc không muốn nghe nữa, ngón tay vô thức run rẩy. Hắn chưa bao giờ dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, nhưng những lời này của Phương Thiên Phàm lại như đang tuyên bố quyền sở hữu gì đó với hắn, thật vô nghĩa, muốn nói cho hắn biết cái gì?
Muốn nói gã và Giản Tranh rất đặc biệt, bọn họ quen biết từ khi mười mấy tuổi, Giản Tranh thích gã nhiều năm như vậy, tình cảm của bọn họ không thể phá vỡ sao?
Thật nực cười.
Thẩm Húc thầm nghĩ, chỉ có hồi nhỏ, khi hắn đặc biệt say mê một món đồ chơi nào đó mới có ham muốn chiếm hữu như vậy.
Phương Thiên Phàm thở dài, tiếp tục nói: “Trước kia ở Nam Ninh, tôi và em ấy có gặp nhau. Em ấy nói muốn tái hôn với cậu, tôi cứ tưởng em ấy đang nói đùa, thật sự không nghĩ nhiều, tôi cứ nghĩ, có lẽ chỉ là một thói quen, quen có người ở bên cạnh nên không thể nào chấp nhận cậu rời đi.”
“Nhưng hôm nay cậu cũng thấy rồi đấy.” Phương Thiên Phàm cười khổ: “Em ấy không cho tôi chạm vào, em ấy chỉ muốn cậu.”
“Nghĩ nhiều rồi.” Thẩm Húc ngắt lời gã: “Là thói quen.”
Có lẽ ai cũng giống nhau.
“Thói quen có thể thay đổi, tôi thừa nhận, nhìn cậu ôm em ấy ra khỏi trường học, tôi rất ghen tị.” Phương Thiên Phàm nhún vai: “Tôi nhận thua, chuyện em ấy thích cậu, tôi sớm nên nhận ra rồi.”
Thẩm Húc lười phản bác, không khí quá ngột ngạt, hắn muốn đi rồi, nhưng Phương Thiên Phàm lại nói: “Tối hôm trước khi tôi xuất ngoại, trong buổi tiệc chia tay, chẳng phải cậu đã nhìn thấy Giản Tranh hôn tôi sao?”
Hôm đó gã đã nói rất nhiều với Giản Tranh, nhưng gã phát hiện ra rằng Giản Tranh không thực sự lắng nghe như trước. Cậu ấy luôn liên tục nhìn điện thoại, không biết đang nhắn tin với ai, gã nhìn thấy tên của Thẩm Húc trên màn hình điện thoại không hề che giấu của Giản Tranh. Cảm giác đó không nói ra được, gã rót rượu cho Giản Tranh, Giản Tranh tưởng là nước, ngửa đầu uống cạn. Gã thật hèn hạ, gã cũng thừa nhận, lúc đó gã nghĩ, chỉ cần Giản Tranh đợi thêm hai năm nữa là được rồi, dù sao cũng đã đợi nhiều năm như vậy, hẳn là sẽ không có gì thay đổi.
Nhưng sự thật chứng minh, tất cả mọi người đều sẽ tiến về phía trước, Giản Tranh cũng vậy.
Gã ôm Giản Tranh xuống lầu, Giản Tranh không phản kháng, gã thậm chí còn có chút vui mừng, nhưng khi nghe thấy Giản Tranh gọi tên gã, gã vẫn sững người.
“Thẩm Húc, là anh sao?” Gương mặt say rượu của Giản Tranh đỏ bừng, đôi mắt ươn ướt như vì sao trong đêm đen, nũng nịu với gã: “Em đã bảo anh nhanh lên rồi mà, sao giờ mới đến?”
“Em gọi ai vậy?”
“Thẩm Húc, hôn em có được không?”
Trong lòng gã cũng hiểu rõ, Giản Tranh một khi đã uống rượu thì sẽ nói rất nhiều, hơn nữa còn rất thật lòng. Hỏi cậu ấy mười câu, cậu ấy có thể trả lời mười một câu, hơn nữa câu nào câu nấy đều là lời nói thật.
“Em muốn hôn ai?”
Giản Tranh tức giận: “Không hôn thì thôi.”
Gã đã hôn cậu, là gã chủ động, nhưng cũng bị Thẩm Húc nhìn thấy.
Sau khi ra nước ngoài, gã biết tin Giản Tranh ly hôn, trong khoảng thời gian đó gã cũng có liên lạc với cậu, nhưng đều không nhận được hồi âm. Cho đến tận bây giờ, gã mới thực sự cảm nhận được Giản Tranh đã không còn thích mình nữa.
…
Thẩm Húc trở lại phòng bệnh, Giản Tranh đã tỉnh, thay quần áo sạch sẽ, ngẩn ngơ ngồi trên giường, Tề Minh Châu nói chuyện với cậu, cậu như không nghe thấy gì.
Tề Minh Châu nhìn thấy hắn trước, đứng dậy: “Cậu bảo nó ăn chút gì đi, nó cứ tìm cậu mãi.”
Mu bàn tay Giản Tranh cắm kim truyền dịch, hồi máu nên hơi đỏ, băng gạc trắng cũng dính chút máu. Cậu ngẩng đầu lên, sắc mặt yếu ớt tái nhợt, không chắc chắn gọi: “Thẩm Húc?”
Tề Minh Châu cầm đồ ra ngoài, tiện thể gọi điện cho Nguyễn Thanh Chu. Thẩm Húc ngồi xuống ghế Tề Minh Châu vừa ngồi.
“Ăn chút gì đi.”
“Không muốn.” Giản Tranh hỏi hắn: “Anh đi đâu vậy?”
Thẩm Húc nói: “Gọi điện thoại.”
“Ồ.”
Nói xong liền bắt đầu rơi nước mắt, thế nào cũng không nín được, cuối cùng nắm lấy tay Thẩm Húc, liên tục nói với hắn: “Anh thật sự không cần em nữa sao? Chuyện hôm nay, đều là lỗi của em, anh đừng tức giận, sau này em sẽ không gặp Phương Thiên Phàm nữa.”
Thẩm Húc nắm lấy cổ tay cậu, để cậu nằm xuống giường: “Đừng nhúc nhích.”
“Em nói thật đấy.” Giản Tranh rất muốn được ôm, muốn đưa tay ra nhưng lại rụt lại, cuối cùng vẫn lựa chọn ôm lấy Thẩm Húc: “Anh đừng ghét em, được không?”
Thẩm Húc không thích cậu, cậu có thể theo đuổi, nhưng nếu Thẩm Húc ghét cậu, vậy cậu phải làm sao bây giờ?
Cậu giơ cao tay, máu bắt đầu chảy ngược cũng không thấy đau, Thẩm Húc bảo cậu buông tay cũng không nghe.
“Giản Tranh.” Thẩm Húc cau mày, kéo tay cậu xuống, ấn chặt không cho cậu cử động, giọng điệu trách móc: “Không phải anh đã nói, anh ghét… ghét như vậy rồi sao?”
Giản Tranh chớp chớp mắt, nước mắt thấm đẫm hàng mi, cậu cúi đầu, im lặng hồi lâu mới buông tay ra, nắm chặt ga giường: “Xin lỗi, vậy em ăn bánh quy.”
Mũi tràn ngập mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, nốt mẩn đỏ trên cổ cũng đã nhạt bớt, không còn khó chịu nữa.
Giản Tranh cảm thấy rất lạnh, cậu hỏi Thẩm Húc có lạnh không, nhận lại chỉ có sự im lặng.
“Hơi khô, uống nước đi, Thẩm Húc anh có muốn uống nước không?”
Cậu cố gắng kìm nén sự run rẩy trong giọng nói, muốn mình trông bình thường nhất có thể.
Thẩm Húc đột nhiên gọi cậu: “Giản Tranh.”
“Sao vậy?”…
Phương Thiên Phàm từ nhà vệ sinh đi đến phòng bệnh, tổng cộng mất năm phút, trong đầu nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy bản thân chẳng nghĩ thông suốt được gì.
Tề Minh Châu và Nguyễn Thanh Chu đang nói chuyện ở cửa phòng bệnh, đều cau mày ủ rũ. Tề Minh Châu vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Phương Thiên Phàm: “Ơ, cậu…”
Khóe miệng Phương Thiên Phàm bị bầm tím một mảng, Tề Minh Châu kinh ngạc hỏi: “Ngã à?”
Phương Thiên Phàm cười: “Ừm, đau chết mất.”
Nguyễn Thanh Chu nói: “Đúng lúc đang ở bệnh viện, tìm y tá xem sao.”
“Không cần đâu, tôi xem Giản Tranh một lát rồi đi.”
Qua hôm nay, gã sẽ không gặp lại Giản Tranh nữa.
Kính trên cửa sổ phòng bệnh có lẽ đã lâu không được lau chùi, nhìn mọi thứ đều mờ ảo, nhưng thị lực Phương Thiên Phàm tốt, phòng bệnh cũng không lớn, gã vẫn nhìn thấy người bên trong.
Thẩm Húc đang cúi người hôn Giản Tranh, tay hắn ôm lấy gáy Giản Tranh, Giản Tranh thì trông rất ngoan ngoãn, ôm chặt ngón tay Thẩm Húc.
Không phải nụ hôn chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, mà là nụ hôn triền miên, nồng nàn âu yếm của những người yêu nhau.
Phương Thiên Phàm không bước vào nữa. Kể từ giờ phút này, gã không nên gặp lại Giản Tranh nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhìn lại thì truyện đã đến chương 21 rồi, vậy mà số từ hình như còn chưa đến 5 vạn, có vẻ mới đi được một nửa chặng đường.
Việc theo đuổi Giản Tranh cũng không hề dễ dàng.
Tính ra từ chương một đến hiện tại, thật ra cũng chẳng lâu lắm.
Tôi có gắn tag gương vỡ lại lành, đây mới là trọng điểm.