“Có vẻ cậu không muốn gặp tôi lắm nhỉ.” Giọng nói của Phương Thiên Phàm chẳng khác gì mấy năm trước, vẫn là cái ngữ điệu trưởng thành mang theo ý cười ấy.
“Không có.” Thẩm Húc không hề có ý thù địch với Phương Thiên Phàm. Ngay từ đầu, Thẩm Húc chỉ coi anh ta là một người học trưởng tốt bụng và luôn sẵn lòng giúp đỡ. Kỳ thực, nhiều lúc nghĩ lại, Giản Tranh thích kiểu người như vậy cũng là chuyện dễ hiểu.
Chỉ là hắn không có tâm trạng hàn huyên với Phương Thiên Phàm, bởi vì rất có thể Giản Tranh sẽ xuất hiện ở đây bất cứ lúc nào.
“Nếu Thẩm Húc đã đến rồi thì Thiên Phàm, em ra ngoài chuẩn bị cho bài phát biểu của các cựu sinh viên xuất sắc tối nay đi, thầy không giữ em lại nữa.” Giáo sư Phong tháo kính xuống đặt vào hộp, quay sang nói với Thẩm Húc: “Sau khi tốt nghiệp hình như em chưa từng quay lại trường nhỉ?”
“Vâng.” Thẩm Húc lễ phép gật đầu.
“Hai đứa các em cái gì cũng tốt, chỉ là kết hôn hơi sớm.” Giọng giáo sư đầy tiếc nuối. “Thiên Phàm thì còn đỡ, còn em…”
“Tốt cái gì chứ, kết quả là ly hôn đấy thôi.” Phương Thiên Phàm cười.
Giáo sư lắc đầu, “Hôn nhân quan trọng là duyên phận, ly hôn cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.”
“Vâng ạ.”
“Thẩm Húc, hôm qua còn chưa kịp hỏi em, bây giờ đang làm việc ở đâu? Còn ổn chứ?”
Ông rất hài lòng về mọi mặt của Thẩm Húc, chỉ là mỗi người mỗi chí hướng, Thẩm Húc đã chọn con đường tồi tệ nhất.
“Bây giờ em rất ổn.”
“Vậy thì tốt.”
Thẩm Húc và giáo sư cũng chỉ trò chuyện về tình hình gần đây, những chuyện khác đều không nói tiếp nữa. Dường như rất nhiều người đều bày tỏ sự tiếc nuối cho tương lai của Thẩm Húc, nhưng bản thân anh lại cảm thấy không sao. Anh không hối hận, mỗi bước đi, mỗi lựa chọn của anh đều là sau khi đã suy nghĩ thấu đáo.
Tạm biệt giáo sư, anh đi dạo một vòng quanh trường. Trên đường đi, anh nghe một cuộc điện thoại từ đơn vị rồi mới đi về phía hội trường lớn.Nhiều tòa nhà của Đại học Bắc Châu đã được cải tạo, khoác lên mình diện mạo mới. Sân bóng rổ chật cứng sinh viên, dọc đường vô cùng náo nhiệt.
Anh đã nghĩ đến việc Giản Tranh sẽ đến đây, cũng đã nghĩ đến việc nếu gặp Phương Thiên Phàm ở đây thì Giản Tranh sẽ gặp anh ta, nhưng khi nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau ở cửa hội trường, anh vẫn cảm thấy hơi tức ngực. Thẩm Húc phát hiện, dường như Giản Tranh luôn có cách khiến anh phải hối hận.
“Thẩm Húc!”
Gương mặt Giản Tranh trông không được tốt cho lắm, thời tiết hơn hai mươi độ mà vẫn mặc một chiếc áo khoác gió kín mít. Đôi mắt cậu nhìn anh đầy mong chờ, “Anh đến rồi sao?”
Thẩm Húc không đáp lại, lướt qua Giản Tranh và Phương Thiên Phàm, bước vào trong hội trường. Bên trong đang phát bài hát của trường Đại học Bắc Châu, Thẩm Húc tìm một chỗ ngồi ở góc cuối cùng.
Giản Tranh định bám theo sau, lại bị Phương Thiên Phàm giữ chặt tay.
“Anh làm gì vậy? Buông tôi ra!”
Phương Thiên Phàm chạm vào làn da cổ tay cậu, Giản Tranh thấy ghê tởm vô cùng, cảm giác như bị vấy bẩn, dùng sức giật tay lại. Thế mà Phương Thiên Phàm vẫn không có ý định buông tay.
“Giản Tranh, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện.”
“Có gì để nói chứ?”
Phương Thiên Phàm thật sự rất kỳ lạ. Trước đây, Giản Tranh theo đuổi anh ta, cái gì cũng không có được, vậy mà tại sao bây giờ sau khi ly hôn, anh ta lại như biến thành một người khác vậy?
“Nói về Thẩm Húc, cậu cũng không muốn sao?”
Giản Tranh vẫn đồng ý.
Bảng chỉ dẫn chương trình biểu diễn được đặt ở lối thoát hiểm của hội trường lớn. Giản Tranh đưa tay, hung hăng lau đi chỗ vừa bị Phương Thiên Phàm chạm vào, hỏi: “Anh muốn nói gì?”
“Chuyện tái hôn với Thẩm Húc có vẻ không được suôn sẻ nhỉ?”
Mặt Giản Tranh đỏ bừng, trợn mắt nhìn anh ta: “Nếu không phải tại anh…”
Phương Thiên Phàm nhìn thẳng vào cậu, tiếp lời: “Tại tôi cái gì?”
Giản Tranh thầm nghĩ, Phương Thiên Phàm rõ ràng là biết tất cả mọi chuyện, cũng giống như trước đây, rõ ràng biết cậu thích anh ta, nhưng lại chẳng cho cậu một câu trả lời nào. Và bây giờ, rõ ràng biết vì sao Thẩm Húc lại ly hôn, nhưng vẫn thản nhiên hỏi tại sao.
“Tại anh… Còn ý nghĩa gì nữa chứ?” Giản Tranh hỏi ngược.
“Ừ, cũng không quan trọng lắm.”
Giản Tranh có vẻ tiều tụy nhưng ngũ quan tinh xảo vẫn không thể bị che lấp. Anh ta từng nghĩ rằng một người như Giản Tranh sẽ mãi mãi chạy theo sau mình, bởi vì dù sao bọn họ cũng có một bí mật chung, độc nhất vô nhị.
“Giản Tranh.”
“Phương Thiên Phàm.” Giản Tranh ngắt lời anh ta. “Rốt cuộc anh muốn nói gì với tôi? Tôi muốn đi tìm Thẩm Húc rồi.”
Phương Thiên Phàm thở dài. “Từ bao giờ mà cậu ngốc đến thế?”
Giản Tranh khó hiểu, cũng chẳng muốn đoán ý tứ trong lời nói của Phương Thiên Phàm, lặp lại câu nói ban nãy: “Tôi muốn đi tìm Thẩm Húc rồi.”
“Vậy cậu nghĩ Thẩm Húc sẽ tha lỗi cho cậu sao?”
Cơ thể Giản Tranh cứng đơ, miệng lưỡi khô khốc. “Tôi sẽ không bỏ cuộc.”
Phương Thiên Phàm chú ý thấy cậu liên tục xoa xoa cổ tay, làn da trắng nõn nhanh chóng ửng đỏ. Anh ta nhận ra đó là chỗ vừa rồi mình chạm vào, cau mày hỏi: “Cậu… bệnh tình ngày càng nghiêm trọng rồi sao?”
“Không liên quan đến anh.” Thái độ xa cách dửng dưng của Giản Tranh khiến Phương Thiên Phàm nghẹn họng. Anh ta bước tới định xem thử tay Giản Tranh. “Sao lại không liên quan? Cậu đã đi khám bác sĩ chưa?” Trong nháy mắt, ánh mắt anh ta chạm phải chiếc nhẫn trên ngón áp út của Giản Tranh, không quá đắt tiền nhưng lại vô cùng lóa mắt.
Trái tim Phương Thiên Phàm thắt lại. Trước khi quyết định ra nước ngoài, thậm chí là lúc ở trước cửa nhà Giản Tranh ở Nam Ninh, anh ta đều chưa từng thấy Giản Tranh đeo nhẫn cưới.
“Giản Tranh, cậu…”
“Đương nhiên là không liên quan đến anh!” Giản Tranh chịu đủ rồi, kích động đẩy anh ta ra. “Anh tránh xa tôi ra, được không?!” Giọng cậu nghẹn ngào, khóe mắt đỏ hoe. “Trước kia, lúc tôi cầu xin anh, anh đều phớt lờ tôi. Anh muốn kết hôn với người khác… bây giờ anh đang làm gì vậy? Rất phiền đấy Phương Thiên Phàm! Hôm đó là hôn lễ của anh, cũng là anh bảo Thẩm Húc đưa tôi về. Anh quản lúc nào tôi thích anh ấy làm gì? Chúng ta đã không thể quay lại như xưa được nữa.”
Phương Thiên Phàm hít sâu một hơi, nghiến răng. “Tôi đã nói rồi, tôi kết hôn là bất đắc dĩ. Tôi không hề thích vợ cũ của mình. Còn về phần Thẩm Húc, bởi vì tôi biết cậu không ưa anh ấy, cho nên mới sắp xếp để anh ta đưa cậu về, bằng không tôi…”
“Thế thì đã sao chứ?! Bây giờ tôi thích anh ấy đấy!”
Vẻ kiên quyết tranh luận với anh ta của Giản Tranh khiến Phương Thiên Phàm cảm thấy xa lạ. Người trước mặt dường như không còn là cậu thiếu niên năm đó luôn đuổi theo sau lưng anh ta nữa.
Phương Thiên Phàm giật mình, nghe thấy tiếng màn trập máy ảnh vang lên, quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào đã có một đám người đứng ở đó, có người còn giơ điện thoại lên chụp hình. Anh ta vội vàng che chở Giản Tranh vào trong lòng, quát lớn: “Ai cho các người chụp hả?”
“Đừng có động vào tôi!” Giản Tranh dùng sức đẩy anh ta ra, muốn rời khỏi đây, nhưng trong đám người đang xúm lại, cậu nhìn thấy Thẩm Húc.
“Cái đó… Ơ…” Bên cạnh Thẩm Húc còn có một người đàn ông khác. Giản Tranh chẳng còn tâm trí nào mà quan tâm xem người đó là ai nữa, ánh mắt cậu chỉ chăm chú nhìn Thẩm Húc, thế nhưng Thẩm Húc lại không hề liếc nhìn cậu lấy một cái.
Giản Tranh không nhịn được nữa, nước mắt trào ra, đong đầy hốc mắt. “Thẩm Húc…”
“Đi thôi, đi thôi.” Người đàn ông đó khoác vai Thẩm Húc, kéo anh đi. “Không phải là đi vệ sinh sao? Đi đi, đi thôi.”
Đầu óc Giản Tranh trống rỗng, nỗi tuyệt vọng len lỏi trong vết thương lòng mà Thẩm Húc để lại, bắt đầu bén rễ nảy mầm.
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Tranh: Phương Thiên Phàm, hay là anh đến bệnh viện kiểm tra xem sao?