Lần cuối cùng làm tình với Giản Tranh là ngày hắn tham dự tiệc tiễn biệt Phương Thiên Phàm. Giản Tranh, không nằm ngoài dự đoán, lại say. Thực ra tửu lượng cậu không tốt chút nào, chỉ cần nhấp môi một chút là say, nhưng cậu lại cứ thích uống rượu trong những bữa tiệc liên quan đến Phương Thiên Phàm.
Giản Tranh rất thích Phương Thiên Phàm, Thẩm Húc vẫn luôn nghĩ như vậy.
Hắn tận mắt chứng kiến ở cửa xoay sảnh khách sạn, Giản Tranh vòng tay ôm cổ Phương Thiên Phàm, hôn lên môi người kia. Khoảnh khắc ấy, Thẩm Húc không thể diễn tả được cảm giác trong lòng mình. Hắn chỉ biết rằng, có lẽ hắn nên đến muộn một chút, như vậy sẽ không phải chứng kiến cảnh tượng ấy, có lẽ hắn vẫn còn có thể tiếp tục lừa dối bản thân thêm một thời gian nữa.
Hắn luôn hiểu rõ, thứ không thuộc về mình, dù bỏ ra bao nhiêu thời gian và tâm sức cũng vô ích.
Nhưng hắn cũng rất yêu Giản Tranh, nên phần lớn thời gian, hắn có thể hiểu được cho cậu.
Đêm đó, Giản Tranh rất chủ động. Sau khi tắm xong, cậu thậm chí còn không mặc quần áo, cứ thế quấn lấy hắn, đòi hôn. Hai má ửng hồng, ánh mắt mơ màng, đôi môi vì hơi nước nóng ẩm trong phòng tắm mà mang theo sắc dục mê người.
Thẩm Húc có chút tức giận, cũng không phải là không có lý do. Người bạn đời hợp pháp của hắn trước mặt hắn lại đi hôn người khác, hắn tức giận chẳng phải là lẽ thường tình sao?
Hắn có chút thô bạo với Giản Tranh, còn chưa nong được bao nhiêu đã tiến vào. Giản Tranh đau đến rơi lệ, thở dốc từng ngụm lớn, giọng điệu oán trách không giống như trước kia, mà càng giống như đang làm nũng: “Anh nhẹ một chút được không? Đau quá.”
Chính là giọng điệu này, khiến Thẩm Húc cảm thấy Giản Tranh lại nhận nhầm người rồi.Giản Tranh không thích hắn, càng không thể nào nói chuyện với hắn như vậy.
Hắn vẫn luôn kiên nhẫn với Giản Tranh. Từ lần đầu tiên gặp mặt, cậu thiếu gia nhà giàu kiêu ngạo, có chút nóng tính, vốn dĩ chẳng phải người cùng một thế giới với hắn. Thế nhưng, thứ tình cảm mang tên “thích” này, một khi đã bén rễ trong lòng thì sẽ nhanh chóng nảy mầm, sinh sôi. Đợi đến lúc hắn nhận ra, thì đã không còn kịp nữa rồi.
Giản Tranh không biết là vì đau hay vì thoải mái, tiếng rên rỉ vụn vặt chôn ở cổ Thẩm Húc, hai chân thon dài quấn chặt lấy hắn, thậm chí đến cả giọt mồ hôi lăn dài trên má cũng bị hắn liếm đi.
“Nặng quá… Ưm… Ôm em đi…”
Hắn không đáp lại mong muốn được ôm của Giản Tranh, chỉ nhìn khuôn mặt đắm chìm trong men say và dục vọng của cậu, trong thoáng chốc cảm thấy hối hận.
Không phải hối hận vì thích cậu, mà là hối hận vì đã làm tình.
Hắn đang dùng cách thức mà cả bản thân và Giản Tranh đều chán ghét nhất để giải tỏa sự phiền muộn trong lòng mình.
Hắn vốn dĩ là người ít nói, trên giường lại càng kiệm lời. Tật nói lắp của hắn có từ nhỏ, ở quê, ở trường đều là đối tượng bị người khác bàn tán. Nhưng bản thân hắn lại chẳng cảm thấy có gì to tát. Không giỏi giao tiếp cũng không phải là khuyết điểm gì quá lớn, hắn học giỏi, tính cách cũng không tệ, mọi người tự nhiên cũng sẽ không để ý quá nhiều đến chút “không hoàn hảo” trên người hắn. Chỉ là, từ ngày đến Bắc Châu học tập, gặp Giản Tranh, hắn mới lần đầu tiên cảm thấy tự ti.
Sau này kết hôn, trải qua vô số lần cãi vã với Giản Tranh, hắn càng cảm thấy tự ti vì tật nói lắp của mình khiến bản thân không thể nói ra lời yêu thương với người mình thích.
Đêm hôm đó sau khi kết thúc, Giản Tranh thậm chí còn không muốn rời khỏi người hắn, cái kiểu ỷ lại gần gũi ấy cuối cùng đã khiến trái tim Thẩm Húc mệt mỏi.
Hắn cảm thấy mệt mỏi, từ sau tuần đó, hắn bắt đầu mất ngủ, ngủ không ngon, ban ngày ở cơ quan cũng thường xuyên mắc lỗi, hắn nộp đơn xin nghỉ việc, cấp trên muốn hắn suy nghĩ lại nhưng Thẩm Húc vẫn kiên quyết như vậy.
Hắn lại mặc chiếc áo sơ mi kẻ ô vuông và đeo chiếc kính gọng đen mà Giản Tranh ghét nhất. Hắn nghĩ, có lẽ ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Giản Tranh, hắn đã không nên đưa chiếc khăn tay ấy, cũng không nên tham gia bữa cơm do Phương Thiên Phàm mời, càng không nên chụp chung bức ảnh kia.
Ly hôn là quyết định sau một tuần suy nghĩ kỹ càng của hắn, trả lại tự do cho Giản Tranh, cũng cho bản thân mình một con đường sống.
…
Ngày 19 tháng 4, thứ Sáu, lễ kỷ niệm 50 năm thành lập trường đại học Bắc Châu được tổ chức rất long trọng, thời tiết cũng rất đẹp. Thẩm Húc xin nghỉ phép một ngày để tham dự, trước đó đã gọi điện thoại cho giáo sư cũ, hắn hiếm khi bắt taxi, trên đường đi cũng không suy nghĩ gì nhiều, dù sao hắn cũng không phải là đại diện phát biểu, hắn chỉ đến xem một chút mà thôi. Quãng thời gian học đại học với hắn mà nói, là những ngày tháng vui vẻ, những ký ức nơi đây, hắn sẽ mãi mãi không bao giờ quên.
Bóng bay đủ màu sắc bay phấp phới trước cổng trường đại học Bắc Châu, loa phát thanh vang lên những giai điệu vui tươi. Thẩm Húc đi theo dòng người, tìm đến văn phòng khoa ở tòa nhà dạy học.
Hắn lịch sự gõ cửa, bên trong có người nói “Vào đi”, Thẩm Húc mới đẩy cửa bước vào. Trong phòng chỉ có lác đác vài người, ngoài vị giáo sư mà hôm qua đã gọi điện thoại, Thẩm Húc còn nhìn thấy một bóng lưng mặc vest.
Người nọ sau khi hắn bước vào liền xoay người lại.
Thẩm Húc không tiến lên nữa, cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, hắn nhìn Phương Thiên Phàm đang mỉm cười với mình, nụ cười lịch sự mà xa cách.
“Đã lâu không gặp.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay hơi sớm
Mình phải cố gắng hoàn thành truyện này trước kỳ nghỉ.