Có lẽ vì sắp đổi mùa, Bắc Châu cứ cách hai ngày lại mưa, thời tiết thay đổi thất thường, Giản Tranh cũng không còn thường xuyên gặp được Thẩm Húc.
Phương Thiên Phàm không biết còn ở lại Bắc Châu bao lâu, thi thoảng lại nhắn tin WeChat cho cậu. Giản Tranh lấy cớ bận rộn, từ chối lời mời đi ăn của hắn.
Bốn giờ chiều, Giản Tranh kéo rèm cửa sổ nhìn cơn mưa bên ngoài. Cũng may chỉ là mưa phùn. Cậu đi tắm, mặc áo khoác gió, dùng dung dịch sát khuẩn mới mua để rửa tay kỹ càng, cuối cùng mới đeo khẩu trang và xách đồ ra ngoài.
Bây giờ cậu đi đến chỗ Thẩm Húc đã rất quen đường, chỉ là việc đi taxi hiện tại khiến cậu hơi khó khăn, đặc biệt là vào những ngày mưa. Thời tiết oi bức, trong xe toàn mùi lạ, cứ ngửi là cậu lại buồn nôn. Cậu mở cửa sổ xe chịu đựng một lúc lâu, đến khi xuống xe còn chưa kịp mở ô đã nôn ọe bên đường.
Mưa rơi ướt đẫm lưng áo, cả tóc tai cũng ướt sũng. Giản Tranh mở ô rồi mới lấy khăn giấy lau nước mưa trên trán. Dù đeo khẩu trang nhưng cậu vẫn ngửi thấy mùi đất ẩm và cỏ cây trong không khí. Cậu cúi đầu nhìn ngón tay, phải lựa chọn giữa việc khử trùng ngay lập tức và để cho nó bẩn hơn nữa. Cuối cùng cậu vẫn nhịn.
Điện thoại báo có tin nhắn WeChat mới. Tuy không thể nào là của Thẩm Húc nhưng cậu vẫn mở ra xem.
Phương Thiên Phàm: [Lễ kỉ niệm 50 năm thành lập trường Đại học Bắc Châu, nhớ đến đấy]
Giản Tranh thở dài. Sao trước đây cậu không nhận ra Phương Thiên Phàm lại phiền phức đến vậy chứ. Cậu không muốn trả lời nhưng Phương Thiên Phàm lại gửi tin nhắn tiếp.
[Thẩm Húc cũng sẽ đến]
Đằng sau còn kèm theo một biểu tượng mặt cười. Giản Tranh không hiểu nổi nụ cười này có ý nghĩa gì. Sao Phương Thiên Phàm lại quan tâm đến chuyện của cậu và Thẩm Húc vậy? Cậu không muốn dính dáng gì đến Phương Thiên Phàm nữa. Chỉ cần nghĩ đến cảnh mình hôn hắn ta trước mặt Thẩm Húc là cậu chỉ muốn block hắn ta ngay lập tức. Nhưng không được, dù sao Phương Thiên Phàm cũng đã từng giúp đỡ cậu. Vì thế, Giản Tranh đành im lặng.
…
Hôm nay Thẩm Húc tan làm sớm hơn mọi ngày. Mấy ngày nay trời mưa nắng thất thường, hắn bị cảm nên ghé tiệm thuốc mua thuốc rồi mới về nhà. Giờ cao điểm lại thêm trời mưa, đường xá tắc nghẽn. Gần 6 giờ tối hắn mới về đến nhà. Tin nhắn trong nhóm WeChat mới thêm vào liên tục hiện lên. Hắn vừa đi chậm dưới mưa vừa cúi đầu xem điện thoại, tiện tay tắt thông báo nhóm.
Đến cửa chung cư, hắn cất ô, nghe thấy tiếng mèo kêu liền nhìn theo hướng phát ra âm thanh, sau đó nhìn thấy Giản Tranh.
Trong khu chung cư có kha khá mèo hoang, thỉnh thoảng khi rảnh rỗi, tan làm hắn sẽ mua ít vụn bánh mì cho chúng ăn. Nhưng khi thấy Giản Tranh cho chúng ăn loại thức ăn cho mèo đắt tiền, hắn có chút sững sờ.
Giản Tranh đeo khẩu trang, hàng mi dài cụp xuống che khuất đôi mắt. Toàn thân cậu gần như ẩn mình dưới chiếc ô màu đen. Ống quần bị nước mưa làm ướt sũng, chân đi đôi giày thể thao màu trắng dính đầy bùn đất. Bàn tay trắng nõn thò ra từ trong ô rồi lại rụt vào. Hình vẽ hoạt hình trên tay cậu tuy chỉ lướt qua trong chớp nhoáng nhưng vẫn thu hút sự chú ý của Thẩm Húc.
Hắn thực sự không biết Giản Tranh lại là người kiên trì như vậy. Cậu đã từng cố chấp thích Phương Thiên Phàm một thời gian dài như thế. Nghĩ vậy cũng thấy bình thường.
Giản Tranh chăm chú cho mèo ăn, cũng có thể là đang mải suy nghĩ, đến khi Thẩm Húc đứng bên cạnh cũng không hay biết. Cậu chỉ cảm thấy người nọ chặn mất chút ánh sáng le lói của mình, liền nhàn nhạt lên tiếng: “Làm phiền tránh ra một chút, tôi không nhìn thấy gì cả.”
Mấy con mèo con ăn no liền nhanh chóng chạy mất. Bùn đất bắn lên khiến Giản Tranh bực bội, cậu trừng mắt ngẩng lên định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
“Anh về rồi.”
“Trời mưa rồi.” Thẩm Húc đáp.“Ừ.” Giản Tranh có chút mất tự nhiên, cậu vẫn ngồi xổm, “Thẩm Húc, anh ăn cơm chưa?”
Thẩm Húc lắc đầu. Giản Tranh có chút vui vẻ, nở nụ cười: “Vậy cùng ăn nhé?”
Cậu bẩn như vậy mà lại coi như không có gì. Hoặc có thể là đang cố gắng chịu đựng. Thẩm Húc nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của cậu, không gật đầu cũng không lắc đầu. Ánh mắt hắn rơi vào bàn tay dán đầy băng cá nhân của cậu.
Lần Giản Tranh khẩu giao cho hắn đã trôi qua hơn một tuần, chỉ là vài vết thương do móng tay cào mà thôi, sao vẫn chưa khỏi?
Hắn có thể tưởng tượng ra cảnh Giản Tranh sẽ khử trùng như thế nào sau khi về nhà, sẽ tức giận và lo lắng ra sao.
Trong lòng Thẩm Húc dâng lên cảm giác tự giễu. Ghê tởm hắn đến vậy sao.
“Không ăn cũng không sao.” Giản Tranh ngẩng đầu, “Em cho anh cái này.”
“Không cần.”
“Em…”
“Đi siêu thị tiện lợi.” Thẩm Húc không muốn nấu ăn, quá mệt mỏi.
“Ừ.” Giản Tranh chần chừ chưa chịu đứng dậy, Thẩm Húc bèn đợi cậu: “Đừng quên khử trùng.”
“Không cần đâu.” Giản Tranh lập tức từ chối. “Đã bảo không sao rồi mà, anh không bẩn, em mới bẩn nè, toàn là bùn đất.”
Trong siêu thị tiện lợi, Thẩm Húc lấy hai hộp mì ly. Giản Tranh thấp thỏm bất an ngồi xuống, cố tình phớt lờ vết bẩn trên quần áo. Cậu lấy túi giấy mang theo đưa cho Thẩm Húc.
“Tặng anh, anh không phải nói điện thoại bị hỏng rồi sao?” Sợ Thẩm Húc không nhận, cậu nói thêm, “Không đắt đâu.”
Nhìn Giản Tranh căng thẳng đến mức run cả người, Thẩm Húc đặt hộp điện thoại lên bàn tính tiền, đẩy về phía cậu. “Có thể nhắn tin cho tôi không?”
Cậu cúi gằm mặt, dè dặt hỏi: “Không… không phải nhắn liên tục cũng được chứ?”
Thẩm Húc có chút mơ màng. Hắn bị bệnh, đầu óc choáng váng, thái dương đau nhức, chưa kịp uống thuốc nên ngực cũng thấy khó chịu, giống như bầu trời âm u bên ngoài.
Giản Tranh để ý thấy chiếc túi nilon trên tay Thẩm Húc in logo tiệm thuốc.
“Anh bị ốm à?” Giản Tranh lo lắng hỏi: “Sốt hay cảm vậy?”
“Ăn cơm.”
“Thẩm Húc.”
Mì gói tuy thơm nhưng Giản Tranh không thấy ngon miệng chút nào. Cậu thấy Thẩm Húc dùng dĩa đảo mì. Sợi mì còn chưa chín hẳn, cứng ngắc, nhưng Thẩm Húc không quan tâm. Giản Tranh sốt ruột, bèn hỏi: “Có thể nói cho em biết cậu ấy rốt cuộc có phải bạn trai anh không?”
Thẩm Húc ăn một miếng mì. Mì còn chưa chín kỹ, cứng ngắc nhưng hắn không để ý: “Quan trọng lắm sao?”
“Tất nhiên là quan trọng rồi.”
Thẩm Húc luôn nói không quan trọng, thấy cậu hôn Phương Thiên Phàm cũng không quan trọng, Hạ Mạc có phải là bạn trai hắn hay không cũng không quan trọng, vậy cái gì mới là quan trọng?
Giản Tranh cảm thấy vô cùng thất bại. Cậu dường như không có cách nào lay chuyển được trái tim của Thẩm Húc.
“Không có gì đâu.” Cậu cười gượng. “Đúng rồi, anh còn có một cháu trai nhỏ phải không? Người trong ảnh đại diện của anh ấy hả? Trước đây em chưa nghe anh nhắc đến bao giờ, đáng yêu ghê, còn hơi giống anh nữa.”
Thẩm Húc: “Nói rồi.”
Giản Tranh như thể tim ngừng đập, hận không thể cắn đứt lưỡi mình vì lỡ lời: “Xin lỗi.”
“Không ăn nữa sao?”
Giản Tranh mím môi. “Vẫn ăn ạ.”
Cậu cố ăn được hai miếng, bụng dạ đã bắt đầu buồn nôn nhưng không muốn để Thẩm Húc phát hiện ra nên ra sức tìm chuyện để nói. Thẩm Húc thi thoảng đáp lại. Cuối cùng, Giản Tranh cũng im lặng.
Nửa tiếng sau, cả hai mới ra khỏi siêu thị tiện lợi, một trước một sau đi trên đường.
Giản Tranh không thể chịu đựng nổi nước mưa và bùn đất nữa, cậu phải về nhà tắm rửa thay đồ.
“Thẩm Húc, anh cầm điện thoại đi.” Cậu không nói không rằng nhét đồ vào tay Thẩm Húc, “Em về trước đây, hôm khác lại đến tìm anh.”
Một chiếc xe hơi lao nhanh qua khiến nửa người Giản Tranh ướt sũng. Cậu tái mặt. Thẩm Húc liền kéo cậu sang một bên.
Làn da tiếp xúc với nhau truyền đến hơi ấm. Giản Tranh cảm thấy khó chịu trong lòng, cậu muốn chạy trốn.
“Lễ kỉ niệm thành lập trường, chắc anh cũng đi nhỉ?” Giản Tranh hỏi.
Thẩm Húc buông tay ra. “Ừ.”
“Em cũng đi.” Giản Tranh nói, “Anh về nhà đi, tạm biệt.”
“Rửa tay mấy lần rồi?” Thẩm Húc vẫn hỏi.
Giản Tranh ngây ra, sau đó vội vàng giải thích: “Anh nói gì cơ? Em không sao mà, đừng nghĩ nhiều. Em chỉ là lúc giúp Minh Châu chuyển đồ bị thương thôi, không liên quan gì đến anh đâu. Anh còn nhớ Minh Châu chứ? Chị ấy sắp kết hôn rồi.”
Thẩm Húc im lặng. Giản Tranh nhất thời không biết nói gì thêm, chỉ biết siết chặt vạt áo. Cậu nhìn Thẩm Húc cầm ô quay người bước đi. Cậu vội vàng chạy lên chặn hắn lại, đôi mắt đỏ hoe như chú thỏ nhỏ.
“Thẩm Húc, em thật sự không có ghét bỏ anh.”
Càng nói, Giản Tranh càng luống cuống, “Có thể nói cho em biết không? Em muốn biết.”
Tất nhiên, Thẩm Húc biết cậu muốn biết điều gì nhưng giờ phút này, hắn không muốn nói. Bị ốm khiến đầu óc hắn không tỉnh táo, hắn không muốn đồng ý bất cứ chuyện gì với Giản Tranh khi đang trong trạng thái mơ hồ thế này.
Từng giọt mưa rơi lộp bộp trên mặt ô, chảy xuống ào ạt.
Thẩm Húc nghĩ chắc là do dáng vẻ của Giản Tranh trông quá đáng thương, giống hệt hắn của ngày xưa, vì vậy trái tim hắn đã mềm lòng.
Chữ “Không” còn chưa kịp thốt ra, Giản Tranh đã lên tiếng trước.
“Thôi được rồi, không quan trọng.” Đôi mắt Giản Tranh sáng lên, “Hay là chúng ta thử lại lần nữa đi? Em có thể làm tốt mà.”
Thẩm Húc cau mày. Thử cái gì? Tai hắn nghe nhầm sao?
“Có bạn trai rồi cũng có thể thử mà.” Giản Tranh nói: “Cậu ta sẽ không biết đâu.”
Thẩm Húc cảm thấy lồng ngực như bị ai đó đốt lửa. “Giản Tranh, cậu có biết là tôi ghét nhất… làm tình với cậu hay không?”
Sắc mặt Giản Tranh tái nhợt, cậu lại một lần nữa nhận ra mình đã sai.
Thẩm Húc ghét làm tình với cậu.
Thẩm Húc ghét Giản Tranh.
Tác giả có lời muốn nói:
Bảo bối Kiều Kiều ráng chịu đựng thêm chút nữa thôi, sắp khổ tận cam lai rồi!