Chuyện Thẩm Húc bỏ cậu ra khỏi danh sách chặn khiến Giản Tranh vui mừng mấy ngày liền. Tuy nhiên, thái độ của Thẩm Húc đối với cậu dường như chẳng khác gì trước, hắn không nói cho cậu biết công việc mới ở đâu, làm gì, cũng ít khi trả lời tin nhắn. Song điều đó cũng chẳng sao, Giản Tranh nghĩ, thế này còn hơn cả việc gọi một cuộc gọi vĩnh viễn không ai nghe máy.
Sau khi đổi công việc mới, Thẩm Húc hình như ngày nào cũng bận rộn. Lần muộn nhất, Giản Tranh đợi hắn đến tận chín giờ tối mới về, cậu gần như sắp ngủ thiếp đi thì mới thấy Thẩm Húc mặc đồng phục công ty mới về nhà.
“Sao giờ này anh mới về?” Chân Giản Tranh tê cứng, không đứng dậy nổi, cứ thế ngồi xổm, mắt bị đèn cảm ứng chiếu vào nheo lại, ngay cả gương mặt Thẩm Húc cũng trở nên nhạt nhòa.
Thẩm Húc chỉ ừ một tiếng, nói ngắn gọn: “Đừng đợi nữa.”
Giản Tranh chớp chớp mắt, cảm thấy khô rát: “Không sao, em chỉ mang ít đồ qua cho anh thôi.”
Cậu chậm chạp vịn gối đứng dậy, nhìn Thẩm Húc vào nhà nhưng cũng không vào theo, đặt túi đồ mua sắm bên cạnh ở huyền quan, nói: “Em về đây, anh ngủ sớm nhé.”
“Thẩm Húc.” Giản Tranh do dự hỏi trước khi xuống lầu: “Cuối tuần này anh được nghỉ không?”
Thẩm Húc đứng trong nhà nhìn cậu, bóng lưng khuất sau ánh đèn phòng khách, nét mặt có vẻ nghi hoặc. Giản Tranh mím môi, nói: “Đi xem phim không? Hay là, anh có hứng thú với concert không? Tuần sau có một ca sĩ nổi tiếng tổ chức concert ở sân vận động Bắc Châu, chúng ta đi xem nhé, được không?”
Concert, tuần sau, cho dù không hứng thú với chuyện này thì Thẩm Húc cũng biết, vé concert không phải muốn mua là mua trước một tuần, cho nên đề nghị này của Giản Tranh phần lớn là chợt nghĩ ra.
“Bận.” Hắn vẫn từ chối.
“Vậy à.” Ánh mắt Giản Tranh tối đi: “Ngủ ngon.”
Thực ra, dù được Thẩm Húc bỏ chặn, Giản Tranh vẫn nhiều lần chỉ dám gọi vào số di động cũ của Thẩm Húc, lảm nhảm vài câu linh tinh. Cậu biết Thẩm Húc không phải thùng rác chứa cảm xúc của cậu, những lời vô vị hỗn độn kia chỉ có thể tự mình tiêu hóa.
Tắm rửa xong, Giản Tranh vào bếp uống nước, đèn trong phòng ngủ của Kỳ Minh Châu vẫn sáng, không biết đang cãi nhau với Nguyễn Thanh Chu chuyện gì mà giọng hai người đều lớn tiếng. Giản Tranh cũng không tiện nghe tiếp, cầm cốc nước về phòng.
Chỉ một lát sau, cậu lại đi rửa tay. Gần đây không biết sao cậu luôn cảm thấy không muốn ở đây, lần trước Minh Châu thay ga giường, có một chỗ giặt chưa sạch, ở trong góc, vốn dĩ không ảnh hưởng gì, cậu nhịn không nói, nhưng sau đó nhân lúc không có ai, cậu tự lột ra giặt lại cho sạch. Ở nơi Kỳ Minh Châu không nhìn thấy, cậu sẽ bắt đầu đeo găng tay dùng một lần.
Cậu biết bản thân như vậy là không đúng, nhưng cậu phải nhịn đến mức khó chịu, chỉ có chính mình mới hiểu rõ. Cứ như vậy, hết lần này đến lần khác, chỉ có làm sạch và khử trùng mới khiến cậu an tâm.
Nằm trên giường, cậu nghĩ ngợi một hồi, hình như là từ sau ngày hôm đó từ nhà Thẩm Húc về thì thành ra thế này.Mu bàn tay lại có thêm vài vết xước mới, Giản Tranh dán băng cá nhân hình hoạt hình lên, là loại mà lần trước Thẩm Húc mua còn dư lại.
Tắt đèn, cậu co hai chân ôm chăn, nằm trên giường lẩm bẩm tên Thẩm Húc rất nhiều lần. Giờ này chắc hắn đã tan làm rồi, không biết đã ăn cơm chưa? Cậu rất muốn hỏi Thẩm Húc công việc mới là gì, làm ở đâu, có mệt không, thậm chí còn muốn hỏi lương cao không, nhưng lại sợ chỉ cần một cuộc điện thoại, Thẩm Húc sẽ thấy phiền.
Cũng phải thôi, mấy lời này ai mà muốn trả lời chứ. Trước đây Thẩm Húc hay hỏi cậu, đến cậu còn thấy phiền. Nhớ tới những chuyện này, Giản Tranh lại thấy hối hận, sao lúc trước cậu có thể như vậy chứ.
Điện thoại bị cậu siết đến nóng lên, Giản Tranh lăn trên giường một vòng, một chân gác lên thành giường, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cậu mở Wechat, ánh sáng màn hình chiếu lên mặt, cắn ngón tay, ở mục thêm bạn tốt, cậu nhập số di động mới của Thẩm Húc.
Cái hiện ra là avatar một đứa trẻ đang ăn kem.
Không biết background chụp ở đâu, tối om, là một bé trai, trông cũng được, chỉ là rụng mất một chiếc răng cửa, nhìn khá đáng yêu.
“Thẩm Húc hồi nhỏ sao?” Giản Tranh lẩm bẩm.
Thẩm Húc không giống kiểu người dùng ảnh mình làm avatar, Giản Tranh hơi nghi ngờ có phải Wechat của Thẩm Húc không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại chỉ có Thẩm Húc dùng số điện thoại này, không thể là người khác được.
Cậu mang tâm lý thử xem sao, nhấn vào thêm bạn tốt, trong lúc chờ đợi hồi âm, di động rung lên, cậu nhận được tin nhắn Wechat của Phương Thiên Phàm.
[Cậu đang ở Bắc Châu đúng không? Tôi hôm nay vừa tới, đi công tác, ngày mai cùng ăn cơm nhé?]
Giản Tranh không trả lời, bây giờ cậu cũng không cần thiết phải gặp Phương Thiên Phàm, hơn nữa lần trước ở Nam Ninh, Phương Thiên Phàm còn chúc cậu nối lại tình xưa thành công, bây giờ lại hẹn cậu ăn cơm muốn làm gì đây?
Điện thoại lại rung lên, Giản Tranh tưởng vẫn là Phương Thiên Phàm, nào ngờ lại là thông báo được thêm bạn tốt của tài khoản vừa nãy.
Lúc này cậu mới chú ý đến nickname của đối phương: 言言 (Ngôn Ngôn).
Giản Tranh không nhắn gì, đối phương đương nhiên cũng không chủ động, gần năm phút sau, Giản Tranh mới soạn xong một tin nhắn gửi qua.
[Là em, tan làm chưa?]
Rõ ràng vừa rồi còn tự nhủ không được hỏi mấy câu nhàm chán thế này, nhưng mà chữ nào gõ ra lại chẳng hề qua não, muốn rút lại thì thấy không cần thiết.
Đối phương chỉ đáp lại một chữ: “Ừ”.
Chỉ một chữ này, tim Giản Tranh đã lỡ mất một nhịp. Cậu chắc chắn rồi, “Ngôn Ngôn” chính là Thẩm Húc.
[Hôm nay anh vẫn tan làm muộn như vậy sao? Sao lại bận thế?]
Thẩm Húc không trả lời, Giản Tranh lại gửi tiếp một tin:
[Anh ăn cơm chưa?]
Giản Tranh cầm điện thoại, thấp thỏm chờ Thẩm Húc đáp lại, đầu óc trì trệ, suy nghĩ chậm chạp, Thẩm Húc trả lời cậu.
[Tôi đang ở ngoài, khi khác nói.]
Giản Tranh ngây người, trong đồng tử phản chiếu ánh sáng vụn vặt từ màn hình điện thoại.
Cậu quên mất, Thẩm Húc có bạn trai nhỏ, cậu đã hỏi Thẩm Húc rất nhiều lần, Thẩm Húc dường như chưa từng trả lời thẳng thắn.
Là ngầm thừa nhận sao?
Vậy nên hiện tại, hắn đang ăn cơm cùng Hạ Mạc?
Giản Tranh càng thêm bất an, cậu ngồi bật dậy, điên cuồng gõ chữ, rồi lại xóa đi, cứ thế lặp đi lặp lại, thậm chí còn gửi tin nhắn thoại nhưng lại bị rút về.
[Anh đang ăn gì thế?]
[Em cũng đói, em cũng muốn ăn.]
[Thẩm Húc, anh đang ở đâu, em đến tìm anh nhé?]
[Xung quanh anh còn ai không?]
Tất cả đều bị Giản Tranh thu hồi lại hết.
Cậu chán nản rủ đầu, có chút không biết làm sao.
Tin nhắn của Thẩm Húc mãi gần mười phút sau mới gửi tới.
[Giản Tranh, điện thoại tôi hơi lag, cậu đừng gửi tin liên tục, ồn lắm.]
Giản Tranh chỉ nghĩ chắc tại cậu gửi tin nhắn làm phiền đến cuộc hẹn hò của hai người họ, trong lòng khó chịu không biết làm sao, bèn gửi một câu “Xin lỗi”.
Thẩm Húc không đáp lại nữa. Giản Tranh ngồi ngây ngốc trên giường, cuối cùng cảm thấy cổ cứng đờ mới chậm rãi nằm xuống.
Cậu gửi tin nhắn cuối cùng trong hôm nay cho Thẩm Húc.
[Thẩm Húc, sao anh lại để tên là Ngôn Ngôn nhỉ? Hay ghê, ngủ ngon.]
Cậu mơ mơ màng màng đến nửa đêm mới ngủ, giữa chừng tỉnh giấc một lần, trong lòng còn canh cánh chuyện kia, lại nhớ đến Thẩm Húc, mở điện thoại ra xem thì đã ba giờ sáng, thông báo hiện lên một tin nhắn Wechat từ Thẩm Húc, được gửi vào lúc mười hai giờ năm mươi phút.
Nhịp tim Giản Tranh chợt nhanh hơn, vừa đoán xem Thẩm Húc sẽ nói gì với cậu, vừa không dám xem, cuối cùng run rẩy đầu ngón tay, cậu ấn mở.
[Là cháu trai tôi.]
Mắt Giản Tranh cay cay, dụi dụi, cậu còn tưởng Thẩm Húc sẽ không trả lời tin nhắn của cậu nữa chứ. Vậy mà giờ này, là anh về đến nhà muộn lắm rồi sao?
Căn phòng tối đen như mực, chỉ le lói ánh sáng phát ra từ điện thoại, Giản Tranh nằm nghiêng trên giường, tim đập thình thịch. Sau khi ly hôn với Thẩm Húc, cậu đã trải qua vô số những đêm bình thường như bao đêm khác, nhưng hôm nay, nhìn tin nhắn Wechat mà Thẩm Húc gửi, cậu nhịn không được, cầm điện thoại gửi cho đối phương một tin nhắn thoại: “Có phải mệt lắm không? Tin nhắn này anh không cần trả lời đâu. Thẩm Húc, em chỉ là… nhớ anh thôi.”