“Mừng cậu đã về.”
Mình bị dụ dỗ từ hồi nào rồi nhỉ—.
“À ừm, tôi về rồi đây.”
Nhà bếp của căn hộ rẻ tiền chật hẹp, nó được nối với hành lang luôn. Vì thế mà chỉ cần có người đứng ở đó thì lúc mà tôi đi qua lối vào là người đó ở ngay trước mắt mình luôn.
Thứ đầu tiên bay vào tầm mắt của tôi là chiếc tạp dề được đeo ở ngoài bộ đồng phục.
Những đường viền tạo ra hình đường cong trên đó đều được cấu thành từ những đường thêu ren, chiếc ruy băng cột ra sau lưng thì to bự như đùa vậy.
Chiếc ruy băng to nhất mà tôi biết trên thế gian này, đang đính vào sau lưng của cô ấy.
Đến độ mà lúc đầu tôi còn tưởng nó là cái khóa vặn dây cót nữa cơ.
“Gì thế?”
Giọng nói trong veo, thanh thoát. Trái ngược hoàn toàn với giọng nói ngọt lịm thong dong của Agena, nó bình tĩnh và điềm đạm, âm thanh mặc dù nhỏ nhưng mà đúng là vẫn lọt được vào tai tôi.
“Xin lỗi nhé, thật ngại quá. Vẫn như mọi khi nhỉ, cái tạp dề khủng bố ấy.”
“Hợp không?”
“À ừm.”
“Hợp là được rồi còn gì.”
“À ừm.”
Đúng như cô ấy nói. Nếu mà nó hợp với cô ấy thì chẳng có vấn đề gì cả. Vì thấy kỳ lạ nên tôi mới nhìn bằng con mắt hiếu kỳ, mình đúng là đáng hổ thẹn thật đấy.
“Phù… Đâu cần phải lom khom đến thế. Vào đi, đây nhà của cậu mà.”
Cô ấy điềm đạm cười rồi tha thứ cho tôi.
Đúng thế, đây là nhà của mình. Vậy mà sao cô ấy lại—.
“Hôm nay tôi nhận được yêu cầu, cho nên là tôi làm món thịt băm chiên đấy.”
“Thế à. Ngày nào cũng để cậu vất vả rồi.”
“Không có gì, việc này là tôi tự ý mà.”
Trong lời nói thản nhiên đó hầu như không có cảm xúc nào. Nhưng trong khi nói chuyện qua lại với nhau, cô từ từ băm nhỏ củ hành tây, hành động đó trông đẹp thật.
Cả bộ móng tay giả mà tôi nhìn thấy ở trường học, bây giờ cô cũng không đeo nữa.
“Cơ mà, cảm ơn nhé. Miura-san.”
“Ừm.”
Miura-san đang tương trợ cho cuộc sống của tôi mà cô chẳng đòi hỏi lại cái gì cả.
Không lẽ đây lại là cái thứ gọi là Gái địa lôi Menhera – chuyên hút hồn người khác à.
Tôi chẳng hiểu một chút nào.
“Nii-san về rồi à.” – Đứa bé từ trong góc phòng ló mặt ra là em gái của tôi.
“Hôm nay là món thịt băm chiên đấy.”
Và, con bé chính là chủ nhân của lời yêu cầu món ăn tối hôm nay.
Mắt con bé long lanh thấy rõ. Con thú bông mà con bé ôm chặt lấy, thì nghiêng sang một bên, trông khổ sở. Ài chà, không chừng là con thú bông đó bị biến thành món thịt băm mất.
“Thích nhỉ, Arisa. Em nói cảm ơn với Miura-san chưa.”
“Nói rồi ạ.”
Arisa gật đầu vụt một phát, năm nay con bé mới lên bảy tuổi, còn là học sinh tiểu học năm đầu tiên.
Con bé đang ở cái đỉnh cao của sự nũng nịu, vậy mà gia đình thì chỉ còn lại tôi mà thôi. Đi học về nhà cũng chẳng có ai, nói cách khác là đứa trẻ tự xoay sở. Đúng là đáng thương.
“Nhìn này.”
“Hửm?”
Arisa chìa con thú bông gật gù ra trước mắt tôi rồi nói với vẻ tự hào.
“Onee-chan tặng cho em đấy.”
“Hô… ồ ồ.”
Tại vì tôi chậm chạp nên chưa nhận ra, nhưng chẳng biết từ lúc nào mà con gấu bông đã được cho mặc chiếc váy trắng đung đưa rồi.
“Arisa. Con gấu bông này không phải là đực à.”
“Ờm…”
Chắc chắn là Arisa đã đặt tên rồi. Hình như là Ponta hay sao ấy, kiểu kiểu vậy.
Tuy nhiên, Arisa suy nghĩ cái gì đó một chút rồi nói thẳng thừng ra một câu.
“Thời đại này là thế mà.”
“Nói thế thì chịu rồi chứ biết sao giờ…”
Hiểu rồi, nếu mà nghe con bé nói vậy thì cái thằng luôn vô tư về tình hình xã hội như tôi chỉ có thể câm nín mà thôi.
“…Phù phù ♪” – Phía sau lưng tôi có tiếng thổi nhè nhẹ, rất đáng yêu.
“Arisa dễ thương ghê.”
Đương nhiên là, chủ nhân của cái âm thanh đó là Miura-san, có vẻ như cô thích thú với cách tranh luận của Arisa.
“Ừ. Tiếng của Miura-san vừa nãy cũng dễ thương không kém.”
“Coi như là chưa nghe thấy gì đi.”
“Onee-chan dễ thương lắm”
“Coi như là chưa nghe thấy gì đi”
Diện mạo thì dễ thương giống như một nàng chúa như thế này, vậy mà trong cái dáng vẻ để lộ ra từ sơ suất của cô, lại dường như có cái gì đó như ngượng ngùng.
“Cơ mà, cậu tốt bụng ghê, cảm ơn nhé. Arisa cũng vui lắm đấy.”
“Arisa cũng vui nhắm.”
Arisa đứng bên cạnh tôi gật đầu lia lịa, Miura-san liếc mắt nhìn hai chúng tôi, đôi chân mày của cô hạ xuống với vẻ khốn đốn. Trên tay cô, miếng thịt băm đập đập lẹt bẹt.
Ánh mắt của Arisa nhanh chóng bị kéo về phía đó.
“…Có gì đâu. Tôi cũng chẳng khổ công gì hết á. Nó là cái váy mà tôi làm từ vải thừa, đừng để tâm đến nó.”
“Lòng biết ơn của tôi không tương xứng với công sức của cậu đâu.”
“Xì… nếu mà nói thế thì hòa nhau nhé.”
Cái gì cơ? – Tôi nghĩ, thế rồi Miura-san mỉm cười.
“Nếu mà cậu không hiểu thì cứ không hiểu đi.”
Arisa thấy nụ cười của cô quá xinh đẹp nên lơ đễnh ngơ ngác.
Thứ mà khiến tôi thấy cô có mỹ lực ma giáo, chính là nó. Đây chính là lý do.
Ý nghĩa của điều mà Miura-san nói ra, đúng là tôi không hiểu được. Duy chỉ có điều là, cứ như vậy, Miura-san – cô gái tương trợ cho cuộc sống của tôi, chẳng hiểu sao trông cô có vẻ hí hửng. Ấn tượng lạnh lùng mà tôi nhìn thấy ở trường học thì biến đâu mất tiêu rồi, biểu cảm thay đổi xoành xoạch của cô cũng biểu hiện lên một cách lôi cuốn.
“Onee-chan ơi, xong chưa aj?”
“Phải để cho miếng thịt nó nghỉ một chút, sau đó mới chiên. Chịu khó một chút nữa đi.”
“Vâ—ng.”
Miura-san tới nhà tôi đã được hai tháng rồi. Chẳng biết từ lúc nào mà Arisa gọi cổ là onee-chan một cách ngưỡng mộ nữa, lần nào mà con bé nói chuyện với Miura-san, con bé cũng trông rất vui.
Một căn nhà mà đáng lẽ chẳng có ai cả, nay lại trở nên sáng sủa. Chỉ có thế thôi mà đối với tôi, Miura-san là một sự tồn tại to lớn mất rồi, có biết ơn ngần nào cũng không đủ nữa.
“Arisa cũng muốn để tóc như onee-chan nữa.”
“Chị biết là bé sẽ nói thế mà, nên chị mang ruy băng đến rồi đây.”
“Thích quá đi.”
Người mẹ đẻ ra đứa con trai, còn ông bố thì bốc hơi mất. Trong cái cảnh bế tắc, tôi có thể sống được là nhờ có người bảo hộ cho tôi và Arisa. Tôi cho rằng, chỉ có như thế thôi là tôi đã được ban ơn lắm rồi, vậy mà giờ tôi thật sự phải ngả mũ trước lòng tốt của Miura-san.
“Nii-san nè.”
“Gì hả?”
Tôi quay lại thì nhìn thấy dáng hình của Arisa, con bé có kiểu tóc giống Miura-san, lọn tóc được tết lại, xinh xắn, được buộc lên bởi chiếc ruy băng.
“Nhìn đi, em giống như onee-chan chưa nè.”
“Ừ đúng thật. Anh chẳng nói được chính xác đâu… nhưng mà anh nghĩ đây là kiểu tóc đẹp nhất thế giới rồi đó.”
“Arisa cũng nghĩ thế á.”
Hai người gật đầu với nhau, còn Miura-san thì chẳng hiểu sao lại chu môi lên.
“Đúng là khen quá đà mà.”
“Thế à. Như tôi bảo, tôi không rõ về kiểu tóc lắm đâu, với lại cũng không có hứng thú. Nói vậy thôi nhưng mà, chẳng hiểu từ lúc nào mà ánh mắt tôi cứ đuổi theo Miura-san. Cho nên, đối với tôi, có lẽ là Miura-san đã trở thành tiêu chuẩn của vẻ ngoài có sức hút mất rồi–––”
“Rồi! Biết rồi mà!”
“Xin lỗi, tôi không giỏi khen người khác lắm.”
“Nói dối!!”
Đây là âm lượng lớn nhất của ngày hôm nay tôi nghe được. Giật hết cả mình.
“A a, hết chịu nổi rồi… đừng có kỳ vọng gì hơn thế này nữa…”
“Miura-san?”
“Không có gì! Nào, chuẩn bị nướng thôi, cậu ra chỗ kia đi!”
“Thịt băm chiên!”
Tôi bị đẩy sau lưng về phía góc phòng. Đây là căn phòng nhỏ, không biết có được gọi là phòng ăn không, nhưng mà dù gì thì nó cũng là nơi thư giãn của anh em chúng tôi.
Đi sâu vào trong nữa thì có một cánh cửa, bây giờ thì nó là phòng ngủ mà tôi và Arisa chung nhau dùng.
Sau này tôi định nhượng lại cho Arisa, nhưng mà tôi muốn làm việc chăm chỉ để chuyển đến một nơi rộng hơn. À không, căn phòng này là được cho mượn, với tôi thế là thật sự rất biết ơn rồi.
“…Maizono”
“Hửm?”Nghe gọi tên nên tôi quay lại. Miura-san như muốn nói gì với tôi, cô lườm tôi xong rồi nhẹ nhàng lắc đầu. Gương mặt mà đôi khi tôi nhìn thấy, trông như thể cô vừa từ bỏ cái gì đó vậy.
“…Lời khen của cậu, tôi xin nhận. Nhưng tôi không phải là con người có sức hút hay gì đâu.”
Cái dáng vẻ mà Miura-san thể hiện ra, tôi không chỉ thích mỗi thứ này.
“Miura-san có nghĩ sao thì trong thâm tâm tôi vẫn không thay đổi đâu.”
“…Cậu, đúng thật là.”
“Ngay sau khi cậu biết được tình cảnh của tôi và Arisa, cậu đã ra tay giúp đỡ như thế này. Chỉ có thế thôi thì đối với tôi là quá đủ để cảm tạ rồi.”
Tôi chợt nhớ lại lúc mới nói chuyện với Miura-san.
Tôi không giỏi mồm miệng lắm nên chẳng hỏi sự tình gì.
Chỉ đơn thuần là, theo như lời của Miura-san lúc đó, thì cái món cacao tôi đưa ra rất ngon, thế là cô bảo là để đáp lễ thì cô sẽ giúp đỡ cho cuộc sống của tôi.
“Nhận trả lễ cái món cacao thôi mà tôi được nhận nhiều quá rồi.”
Tôi nói vậy, Miura-san thẫn thờ thở dài.
Sau đó, cô lại nở nụ cười điềm đạm của cô gái mà tôi thích.
“Lòng biết ơn của tôi không thể sánh bằng công sức của cậu được đâu”
Không lẽ, đây là cái thứ gọi là Gái địa lôi – chuyên hút hồn người ta ư?
Tôi chẳng hiểu chút nào cả.
Nhưng mà tôi dù có bị Miura-san lừa cũng được.
“Đúng là… đây mà có gọi là dụ dỗ thì mình cũng cam chịu.”
Mặc dù có lỗi với Arisa, nhưng mà quả thật, có lẽ là cái thứ gọi là đàn ông thì nó rất thuần túy. Chỉ cần người mà mình cho là có sức hút mỉm cười với mình là sẽ thấy hạnh phúc như thế này rồi.
Ừm, chết cha, mình lỡ nói ra thành lời rồi.
“Ơ, hả? Dụ dỗ? Cái gì dụ dỗ cơ?”
Lạ thật. Đáng ra trong cái gương mặt tươi cười của Miura-san, lúc nào mình cũng cảm nhận được sự hạnh phúc chứ.
Nhưng mà cái cảm giác giống như là trời mùa đông thế này là sao nhỉ.
“À không, không có gì đâu.”
“Nói là không có gì, nhưng mà tôi nghĩ là cậu phát ngôn ra hết sảy rồi đấy. Dụ dỗ cái gì.”
“À— ờm. Đương nhiên là tôi biết mình không có cái giá trị đến mức như thế”
“Cậu có nghĩ sao cũng được, trong tôi, giá trị của cậu vẫn không thay đổi, cái kiểu khiêm tốn không cần thiết thì để sau đi, được chứ?”
Cô ấy nổi giận rồi. Cô vẫn tươi cười, nhưng trên trán cô, tôi nhìn thấy những đường gân xanh nổi ra.
Một bước, rồi lại một bước nữa, tôi bị dồn ép, trong khi đó, không hiểu sao tôi chẳng thể lùi ra sau. Mình không muốn cho Arisa nhìn thấy Miura-san tức giận chút nào.
“Cậu nghe ai nói thế? Ai bảo là cậu bị tôi dụ dỗ hả?”
“Cũng không hẳn là nghe ai nói.”
Tôi định tìm cách sủi đi thì ngay lập tức Miura-san thay đổi thủ đoạn.
Cô mím đôi môi căng mọng lại, nắm lấy tay tôi, cô nghẹn ngào nhìn vào tôi bằng cặp mắt ướt nhòe.
“Tôi mà bị cậu lừa dối là tôi khóc thật đấy.”
“Là bạn cùng lớp ạ.”
Đúng là mình có khác, khả năng kháng cự chỉ ở mức độ hệ số ma sát của vật lý cấp hai.
“Hừm.”
“Ờm… Miura-san?”
Tốc độ thay đổi nhanh quá. Cô đặt tay lên môi như đang tâm tư gì đó, chằm chằm nhìn vào bức tường.
“Tôi có bị dụ dỗ cũng không sao. Mà nói đúng hơn là, động cơ của Miura-san có là thế nào đi chăng nữa, thì tôi nghĩ là kết quả vẫn là tất cả. Vốn dĩ là, ngay cả cái giá trị của tôi là cái thứ ngáng chân, thì đối với Miura-san, đó là cái thứ cực kỳ là đáng tiếc, tôi nghĩ thế, cho nên là, cậu có phủ nhận cũng không sao.”
“Maizono.”
Cứ như là để chặn đứng lời nói của tôi, Miura-san bất mãn, ánh mắt của cô đâm thẳng vào tôi.
Cô nhẹ nhàng chạm ngón tay trỏ vào bờ môi mềm mại đầy đặn màu đỏ huyết.
“…Cậu có nghĩ là, sự cố gắng để được cái người mà mình muốn được coi là là có sức hút suy nghĩ như vậy, mà lại gọi nó là dụ dỗ, thì có được không?”
“Thế nào nhỉ. Cũng không hẳn là không gọi được như thế, nhưng mà tôi cảm thấy kiểu gọi đó hơi tệ…”
“Thế thì cũng không hẳn là cậu sai đâu.”
“Hể?” – Tôi ngây người ra, Miura-san nhếch một bên mày lên như trêu đùa.
“Cái đó, là sao vậy hả.”
“Ý nghĩa của nó thì cậu khoan hãy hỏi.”
Nói vậy, Miura-san nhẹ nhàng nháy mắt một cái.
“Còn nữa, cậu nên xem lại giá trị của mình một lần đi. Cậu hơi bị nghiêm túc đấy, gia cảnh của cậu có thể là bất ổn… nhưng cũng sẽ có những người sẽ giúp cậu lật ngược hoàn cảnh, với lại cậu còn có sự tốt bụng nhờ vào nét nghiêm túc đó, lại còn có tiềm năng, lại còn cố gắng chăm chỉ vì tương lai, để ý từng tí từng tí một tới những việc nhỏ nhặt–––”
Lời nói của Miura-san bị dừng lại giữa chừng. Mình đang được cô ấy khen à? – Tôi bối rối suy nghĩ, không còn là chính mình nữa, nhưng rồi chẳng hiểu sao cô đặt một tay lên trán tôi như chắn ngang tầm nhìn của tôi lại.
“…Quên nó đi”
“Ớ.”
“Cái vừa rồi coi như là tôi chưa từng nói gì hết á.”
“Th, thế hả”
Tôi thấy có chút tiếc nuối.
“Tại sao lại coi như chưa từng nói, tôi hỏi có được không?”
“Cậu đừng tỏ vẻ mặt nghiêm túc thế chứ…!”
“Tôi có nghiêm túc đâu.”
Mình không có nghiêm túc chút nào nhỉ.
“Tại vì là cán cân Thiên Bình không cân bằng đấy! Cậu toàn nói về tôi thôi— à không! Ừm, đúng rồi! Tôi sẽ không tha thứ cho cái đứa nói là tôi dụ dỗ đâu đấy! Đa phần là do cái đứa đó thích cậu đấy! Hà hà, cho mày chết! Ta đây được Arisa gọi là onee-chan đây này!”
“Mi, Miura-san…?”
Cổ bị cháy máy mất rồi à.
Tôi thì tôi muốn tin là, Agena đơn thuần là cảnh cáo cho tôi với ý tốt thôi.
Còn nói về cái việc thích hay không thích, thì cái câu chuyện chỉ là, hai đứa có mối duyên quá dài, đến tận cấp ba luôn mà thôi.
Nhưng mà… Nhớ lại lời của Agena thì.
‘Cực kỳ cảm tính’
Với Miura-san lúc này thì tôi khó mà phủ nhận được…
“Này, tôi hỏi một chuyện được không? Có một chuyện, đến mức độ mà tôi muốn hóa giải một cái nguyên nhân gây hiểu lầm, mà nói đúng hơn là tôi muốn phủ nhận hoàn toàn.”
“—Nếu mà Maizono bị mang tiếng thì tôi khó chịu lắm, nên là ở trường tôi đã không tiếp xúc với cậu, nhưng mà cái đứa con gái mà cậu ghét đang đột nhập vào nhà của đứa con trai mà cậu thích, nếu cậu biết điều đó thì cái đứa con gái đó sẽ ra sao? Mặc dù tôi chẳng biết đó là ai đâu!”
“Miura-san?”
“Gì hả!”
Miura-san quay phắt lại, với suy nghĩ an toàn là trên hết, tôi hỏi cổ.
“Miura-san, cậu là Gái địa lôi à?”
Miura-san nổi cơn thịnh nộ.