Mirai-san chỉ là nhìn giống gái địa lôi thôi mà

chương 1: what is gái địa lôi?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong lớp của tôi có một người mang dáng vẻ thu hút ánh nhìn cực kỳ mạnh luôn.

Thứ cô ấy mặc bên trên và bên dưới là đồng phục giống như những bạn nữ xung quanh, nhưng mà nhìn kĩ thì cô có thứ đồ trang trí khác với mấy người đó.

Ví dụ như là ở chân. Ngay dưới tất chỗ mắt cá chân, có hình thêu tỉ mỉ những bông hoa hé nở.

Ví dụ như là ở tay. Mỗi ngày là một bộ móng, lúc nào cũng sặc sỡ xinh xắn.

Ví dụ như là ở cổ. Chiếc vòng xếp ly thì cặn kẽ, mang đậm chất cá tính.

Nhất là mái tóc kia. Nó có độ bóng đến nỗi lấp lánh dưới ánh mặt trời, cô buộc cao tóc thành hai lọn. Chiếc ruy băng dùng để buộc thì to và sặc sỡ, chúng cứ như hòa quyện với chỗ tóc đó, cùng nhau thiết tha tung bay trong gió.

Nói sao nhỉ. Chí ít là đối với tôi thì chỗ bàn học của cô ấy cứ có cảm giác như là một thế giới khác vậy á.

Lý do không chỉ nằm ở vóc dáng của cô, có lẽ việc mọi người vây quanh cô cũng là một nguyên nhân. Tôi không nhớ là cô ấy từng nói chuyện thân thiết với ai cả.

Dù biết là thất lễ, nhưng mắt tôi cứ như bị hút mất tiêu rồi, tôi ngắm nhìn cô gái ấy chống cằm ngồi bên cửa sổ… thế rồi đột nhiên có giọng nói khiến tôi bị kéo về

thực tại.

“Kense, ông đang làm gì zậy?”

“…À à, là Agena hả.”

Người vừa gọi tôi bằng một giọng nói ngọt hớp hồn kia là bạn cùng lớp – Agena.

Khóe mắt ấn tượng, thêm vào đó là nụ cười như hoàn toàn mệt mỏi vậy còn cái cổ thì nghiêng ngả hướng về phía tôi với ý chọc ghẹo.

“Không có gì to tát đâu.”

“Ông ngắm Miura-san đúng hem.”

“Thế thì đã sao, chẳng có gì to tát cả.”

Chẳng có gì to tát cả. Chắc chắn là chẳng có gì cả đâu ha.

“Ahaha, Kense lúc nào cũng ngờ nghệch nhỉ.”

Cùng với tiếng cười như viên kẹo lăn lông lốc, cô ấy quay phắt cổ sang chỗ Miura-san — Tức là, cô ấy hướng tới chỗ cô gái mà tôi nhìn lúc nãy.

Agena gầy gầy, chán chường trông như là díu mắt lại.

“Này, tớ không nghĩ là—

cô ấy hợp với Kense đâu? Vừa là Gái địa lôi này, lại còn hơi hao hao Menhera nữa.” [note60005] [note60006]

“Cậu đang nói chuyện gì vậy?”

“Tuổi thanh xuân đẹp đẽ vốn có của đứa nghiêm túc như Kense thì không nên dây vào cái nanh độc đó âu.”

“Nhưng mà cậu đang nói về cái chuyện gì thế?”

Xì – Agena bắt chéo hai tay lại. Vì chiếc áo Cardigan của cô rộng thùng thình nên thành ra trông nó như chữ X méo mó á.

Dù vậy, Agena vẫn nói như là biết rõ về tôi ý. Quả thật, cái đứa con gái ngây thơ vô số tội này là bạn học của tôi hồi cấp một, cấp hai. Tuy vậy thì gần đây hai đứa mới bắt đầu nói chuyện với nhau mà thôi.

Bỏ qua cái đánh giá của cô ấy về tôi thì còn có những điểm gây tranh cãi khác.

“Nào, đã bảo là ông ngơ ngác như bị cái thứ đó hút hồn còn gì—”

“Không phải là thế, Menhera với là gái địa lôi là cái từ để chỉ người như thế nào vậy?”

“Hể?”

Agena đặt tay lên miệng, chiếc áo Cardigan luộm thuộm thừa vải nên không thể nhìn thấy tay cô. Có lẽ cô ấy là đứa con gái mà nhân cách được hình thành từ cái phong thái ung dung tự tại kia…

“Ừm, thời nay mà không biết Địa lôi với Menhera là gì thì đúng là bệnh nặng thật đấy. Buồn cười ghê ha.”

“Vậy tức là Agena biết đúng không?”

“Cái đó là… Ờm. Người kiểu ấy có một số cái đặc trưng, kết hợp các đặc trưng đó lại thì sẽ được Gái địa lôi Menhera á!”

“Làm gì mà giống Cookpad thế.” [note60007]

“Kense mà biết Cookpad à, hài zãi.”

Sao tôi làm cái gì thì bà cũng cười nhỉ.

Tôi liếc nhìn Miura-san thì thấy cô ấy vẫn như thường ngày, vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Giờ nghỉ giải lao người ta sử dụng thế nào thì tùy người này người nọ, nhưng cô ấy lại chẳng hề găm mắt vào màn hình điện thoại nữa, không biết liệu Miura-san đang tâm tư điều gì khi ngồi trong tầng một phòng học trong khi ngắm nhìn cái phong cảnh chẳng hề đổi thay ở bên ngoài không nữa.”

“Mừ—”

Giữa Miura-san và tôi có cái bụng của Agena chen vào. Đã mặc Cardigan rồi thì cài cúc lại đi chứ.

“Zậy thì để tôi chỉ cho Kensei đặc trưng của Gái địa lôi nhen—”

Từ trong ống tay Cardigan thùng thụng, năm ngón tay của cô chợt thò lên. Có tới 5 đặc điểm cơ à.

“Trước hết là, cực kỳ cảm tính.” – Agena gập ngón tay nhỏ bé lại, cô nói.

Ấy, đáng ra là phải gập ngón tay cái trước chứ.

“Dễ thay đổi cảm xúc hả, nhưng mà với cái đặc trưng đó thì nhiều người có mà.”

“Hông hông, hông phải ở cái lê-vồ đó đâu. Nếu mà bản thân hông được quan tâm nhất thì sẽ nổi cơn thịnh nộ đấy.”

“Cái gì cơ.”

Đáng sợ quá.

“Thế rồi, cái thứ hai. Được cưng nựng là một cái identity.”

“Identity… minh chứng tồn tại á?”

“Đừng có dùng cách nói khó hiểu—”

“Không, chỉ là trực dịch thôi mà…”

“Ờm—, chính zì zậy mà họ muốn được mọi người coi mình là dễ thương đóa.”

“Agena cũng thế còn gì?”

“Tôi thì kệ, người khác nghĩ sao— cũng kệ—… Mà kệ tôi đi chứ! Nói sao nhỉ— Gái địa lôi sẽ làm tất cả mọi việc để được coi là đáng yêu á.”

Nếu nhớ lại hồi cấp một cấp hai thì cái phong thái yểu điệu của cô chắc chắn không phải là bẩm sinh.

Tức là, nét đáng yêu mà cô ấy tự tạo ra. Có vẻ là cô cũng có để ý đến kiểu tóc, mình cũng vài lần được nghe giọng nói của cô ấy với người yêu rồi.

Nhưng mà, những cái đó có thuộc hạng mục ‘muốn được coi là đáng yêu’ không nhỉ. Khó ghê ta.

“Rồi, đến cái thứ ba. Tóm lại là muốn dựa dẫm vào người khác, hoặc là muốn trói buộc. Theo dõi điện thoại là một chuyện đương nhiên rồi—, nhưng mà nếu không dành một nửa ngày cho người đó thì sẽ bị băm nát đóa—”

“Ui sợ quá, sợ quá cơ.”

“À, tôi thì không— làm mấy cái chuyện như zậy đâu.”

“Đúng thật, cái kiểu trói buộc của bà không đáng sợ chút nào…”

Có khi dây thừng để trói còn được làm bằng kẹo bông ấy chứ.

“Rồi, cuối cùng.”

“Còn thừa tận hai ngón tay đấy.”

Nghe tôi nói vậy thì Agena mới nhận ra, cô nhìn ngón tay của mình rồi nhúc nhích, cô gập ngón tay cái lại, coi như không có chuyện gì xảy ra cả.

“Cuối cùng là – – –”

“Sao cái gì cũng hời hợt thế nhỉ…”

Chắc chắn là cái lúc cô ấy đưa ra cái bàn tay lủn bủn đó, cô ấy chẳng nghĩ gì cả.

“Để thỏa mãn dục vọng đó, thì người đó sẽ chìm đắm vào trong các cái cửa hàng ấy—”

“Cửa hàng ấy?”

“Ờm, à thì, là cái… cái cửa hàng ấy ấy á!”

Chẳng hiểu sao cô ấy lại xấu hổ nữa.

Cái cửa hàng ấy, dùng để thỏa mãn dục vọng… À, không lẽ là, mấy cái thứ đó không chỉ đàn ông mà đàn bà cũng có hả. Thế thì… mình lỡ nói ra cái thứ không tế nhị mất rồi.

“Xin lỗi. Tôi chẳng biết gì cả, làm bà khó xử rồi.”

“Ơ, hông, hông sao hông sao… Làm gì có chuyện đến mức đó.”

“Agena biết rõ nhỉ.”

“Ông, này, ông???”

Chết cha, lại lỡ miệng nữa.

“Tôi bảo là Agena biết rõ thôi, chứ có bảo là bà hay qua lại chỗ đó đâu. Chỉ đơn thuần là tôi coi bà là đứa con gái hiểu chuyện tình dục thôi mà, không sao đâu.”

“Ông—!”

Không được à.

Gào—, Agena giơ cả hai tay lên, má cô hơi nhuộm màu đỏ. Nhưng vẫn như thường lệ, vì tay cô không lọt ra khỏi ống tay áo nên không hề sợ chút nào, nhưng mà mình lỡ làm cô ấy giận rồi, có lỗi quá.

Tất cả là tại mình ăn nói vụng về— vừa nghĩ vậy thì tiếng chuông báo hiệu hết giờ nghỉ vang lên.

Đột nhiên Agena cứng đờ lại, rồi cô lại hời hợt hạ tay xuống, sau đó cô thở dài.

“Mà thôi—. Vì thế, ông nên cẩn thận với Gái địa lôi Menhera kiểu như thế đi. Mấy cái thằng kiểu như Kensei dễ bị dụ dỗ lắm đó nhen—”

Đúng thật, tôi cũng không nghĩ là mình lanh lợi gì. Chỉ cần ghé tai nghe lời lừa đảo là coi như xong đời. Cả mấy cái mail rác cũng thế, niềm tin của tôi là không được đụng chạm đến thần linh.

“Mà này Agena ơi.”

“Hử?”

“Thế tức là Gái địa lôi Menhera là cái đứa cực kỳ kinh dị đúng không?”

“Nhận ra rồi—”

Đúng là cái đứa hời hợt thì khoanh tay cũng hời hợt. Khoanh tay cho đàng hoàng vào chứ? Chỉ là đặt tay này lên tay nọ thôi mà?

“Ừ ừ, hiểu ra là tốt rồi—”

“À. Nhưng mà…”

Tôi nhìn Agena – cô chuẩn bị quay lại bàn học của mình, rồi chuyển sang liếc nhìn Miura-san.

Vẫn như thế, trông như một thế giới kỳ bí được hình thành, với những thứ đồ trang sức đáng yêu kết hợp với bầu không khí như không cho ai lại gần.

Nếu như Miura-san thỏa mãn điều kiện của cái loại Gái địa lôi kinh dị đó thì…

Đang nghĩ vậy, tôi lại một lần nữa bị con thú bông hời hợt chắn ngang.

cô ấy ló mặt lên dòm vào mặt tôi, như để chắn đi góc nhìn của tôi vậy.

“Mừ— Nếu mà Kense mê gái, thì có bày kiểu gì cũng thành công cốc nhỉ. Tôi đã cống hiến toàn bộ sức mình rồi, vậy mà lại bị vứt bỏ đi thấy rõ trong mắt ông, nên là khuyên thật đấy, đừng có lại gần cô ta.”“Tôi bị coi là cái thứ gì hả”

Agena quay lại vị trí cũ, cô chỉ nói mỗi thế thôi rồi lại quay về bàn học của mình. Thế là thế nào chứ.

... Dù sao thì. Những ví dụ về việc bị gái hút hồn rồi đánh mất bản thân mình thì cứ mở lịch sử hoặc là mở sách vở ra là trông thấy rõ mấy câu chuyện đó à.

Nhưng mà, nếu Miura-san là một cái đứa kinh dị như thế, thì mình…

Truyện Chữ Hay