“Cái này là do Kensei đấy chứ.”
Ân nhân của tôi – người đang chống cằm sau quầy thanh toán, nở nụ cười nồng ấm như phật tổ - vừa đưa ra một kết luận về vụ náo loạn đêm hôm qua.
Đây là tiệm trà thuần có phong cách châu Âu cổ, được làm cho gần giống với thời Đại Chính, phía trong tiệm thì tạo cảm giác tĩnh lặng. [note60066]
Người vừa nghe cái sự việc xảy ra tối hôm qua mà tôi thổ lộ ra là một người ba mươi tuổi, ăn mặc chỉnh tề với chiếc áo sơ mi trắng và áo vest màu đen sành điệu.
Tên chú ấy là Satonaka Tooru, chú là ân nhân của tôi, chắc chắn không sai vào đâu được. Chỉ là chú ấy là kiểu người hơi hỏi chấm.
Nhưng chú lại đứng ra làm người bảo lãnh khi biết cảnh ngộ của tôi, còn là người cho tôi dùng một căn hộ mà mình sở hữu, thế rồi chú lại cho tôi làm thêm tại cửa hàng nữa, đó là ân nhân cả đời tôi không quên. Nhưng mà chú ấy vẫn là người hơi hỏi chấm.
Đứng ngắm nhìn ngọn lửa đèn cồn hâm nóng bình syphon, người chủ kiêm pha chế của cửa tiệm này lúc nào cũng cầm một chiếc cốc trên tay.
Chú vẫn mang động tác chuẩn bị pha cà phê mê hoặc như mọi ngày. Nhưng mà chú vẫn là người hơi hỏi chấm.
“Vâng, đúng như chú nói đấy ạ, toàn bộ là lỗi của cháu.”
Về chuyện tối hôm qua, quả thật là tôi hơi khinh suất.
Có vẻ như hệ địa lôi là cái kiểu người cực kì là kinh khủng.
“Thế, cậu đã xin lỗi chưa?”
“Vâng. Sau khi rút lại lời nói đó thì cháu xin lỗi rồi.”
“…Thế mà.”
Ở phía trước chỗ mà Satonaka liếc mắt, ánh nhìn của tôi cũng bị kéo theo.
Màu đen và màu trắng tương phản với nhau đang nhẹ nhàng nhảy nhót.
“Kính chào quý khách ♪”
Trên nền gạch vân gỗ trải rộng khắp cửa hàng, một bóng dáng quen thuộc trong chiếc váy trang trọng đang đung đưa bồng bềnh qua lại.
Nụ cười hoan hỉ giống như là cố tình, nhưng đôi mắt thì lại mang mị lực cuốn hút đối phương khi nhìn vào.
Chiếc váy tạp dề mà cô luồn qua ống tay thì được làm theo kiểu nhân viên bồi bàn hơn là maid, trông như cô công chúa vậy á.
“Mời quý khách ngồi vào bàn này ạ. Món được recommend của ngày hôm nay là cà phê Hawaii Kona, nồng nàn mùi hương chua nhè nhẹ ♡”
Miura-san, dù mới tháng trước bắt đầu làm thêm tại quán trà này, mà nay đã làm nhân viên đón khách ở biển hiệu rồi.
Nghe nói là cô thích bộ đồng phục đáng yêu như này.
“Á… hừ.”
Cô bắt gặp ánh mắt của tôi thì dứt khoát quay mặt đi.
“Đúng là hình như cô bé vẫn đang khó chịu nhỉ.”
“Cháu lỡ lời rồi, nên là cháu định sẽ xin lỗi cho đến khi nào được tha thứ thì mới thôi.”
“Thế hả?”
Satonaka vẫn giữ nguyên nụ cười, chú vừa nhìn tôi vừa ngửi mùi hạt cà phê.
“Tiện thể thì, tại sao cậu lại hỏi câu đó?”
Vốn là, cái lý do mà tôi hỏi câu đó, là vì tôi tò mò với vẻ mặt buồn rầu mà Miura-san để lộ ra. Thế là tôi lại châm lửa vào đoạn dây dẫn đường của một quả bom khác, có thể nói là thế. Chứ chẳng phải là tôi cà khịa cô là địa lôi hay cái gì đâu.
“Miura-san nói sao?”
Nghe hỏi như vậy, tôi mới nhớ lại lời của Miura-san.
“Xin lỗi với cái kiểu dán nhãn người ta bừa bãi như thế nhá. Tôi vẫn là tôi thôi!”
Tôi truyền đạt lại nguyên văn cho chú Satonaka, thế là chú khoanh tay rồi gượng cười.
“Ừm thì, Gái địa lôi cũng hay nói như thế đấy, chắc thế.”
“Thế ạ!?”
Baka. Tại sao lại cứ đi đường thẳng vậy hả. – Lúc đó, có tiếng giày xen vào.
Đó là tiếng của Black Mary Jane – thứ mà Miura-san thích. Dạo gần đây tôi mới biết. [note60073]“Khách gọi 2 Hawaii Kona ạ ~ ♡”
“Rõ.”
Sau khi order thông qua chú Satonaka, Miura-san cứ thế mà vụt qua chỗ tôi.
Trong cú xoay nhẹ nhàng, cô chậm lại một nhịp, khiến cho chiếc váy gái hầu khẽ tung bay.
Với gương mặt như là giễu cợt, cô nhẹ nhàng chạm ngón trỏ vào môi, vẫn thể hiện cái mặt giả nai lúc ở ngoài đường, giọng nói có âm điệu hơi cao hơn bình thường một chút của cô lọt vào tai tôi.
“Maizono-kun nè, cậu không làm việc mà lại nhìn cái gì thế nhỉ?”
“Xin lỗi, mắt tôi cứ đuổi theo Miura-san mãi thôi à.”
“Xì!!”
Ngay lập tức, hành động lùi xa khỏi tôi của cô y như là một con mèo dựng lông hay gì đó. Nhưng, cái vẻ mặt giả nai lại đi đâu mất, thay vào đó là một Miura-san thường lệ, tức giận lườm tôi.
“A–a, Kensei này.”
“Chỉ là, cháu đang cố gắng thành thực xin lỗi từ hôm qua tới giờ thôi mà.”
Satonaka-san mà chán chường tức là tôi cũng đã thất bại.
Có lẽ là tôi lại làm Miura-san tức giận rồi, phải gặp cô một lần nữa để xin lỗi thôi.
“Ba–ka.”
Nét mặt của cô cứ như là cố tình, trên gò má đó hơi một chút ửng hồng.
Cô thè chiếc lưỡi đỏ ra, xong rồi một tay bê chiếc khay đi phục vụ khách.
“Được rồi còn gì nữa.”
“Được cái gì cơ ạ?”
Bên trong bình syphon, nước đang sôi sùng sục lên.
Chú Satonaka vừa làm ấm chiếc cốc hoàng gia Copenhagen, vừa nháy mắt. [note60069]
“Có vẻ là tâm trạng của Miura-san ổn định lại rồi đấy”
“Tại sao ạ…?”
Tôi thì chẳng rõ gì cả, nhưng mà bên trong cửa hàng vẫn là cái sân khấu độc diễn của Miura-san như mọi ngày. Cô rải rắc sự duyên dáng của mình khiến ai cũng phải yêu, hôm nay cũng là một ngày của cô phục vụ bàn được mọi người ưa thích.
Đúng thật là, mình cũng cảm thấy… là cô ấy lấy lại tinh thần rồi. Miura-san lại gặp lấy ánh mắt của tôi một lần nữa, tóc cô dựng phắt lên, tiếp đó, cô lấy chiếc khay che tầm nhìn mình lại.
“Tôi thấy lời tạ lỗi và thành ý cũng quan trọng, nhưng mà quan hệ con người thì kết cục nó lại là sự thỏa hiệp với cảm xúc thôi đúng không nào.”
“Thỏa hiệp, với cảm xúc… ừm, cháu nghe nói là cảm tính là một điều không tốt lắm.”
“Nếu mà có thể giải quyết bằng lý tính thì xã hội loài người đâu có phức tạp đến thế chứ. Nếu mà người ta bảo là cậu chết đi thì sẽ có ích hơn thì cậu cũng chết luôn à?”
Đó là một lý luận cực đoan…
“Giả sử, trong cơn mưa như xối xả, cơ thể lạnh buốt, có người đưa cho mình cốc cacao…”
“Ơ?”
“Lúc đó mà yêu cầu thanh toán tiền thì nó gọi là lý tính. Cậu, cậu đã chiêu đãi cô ấy đúng không nào?”
“…Sao chú biết hay vậy?”
“Cảm tính, tức là như thế đấy. Kết quả là, con bé đó giờ mới ở đây.”
“Đâu có, Miura-san bảo lý do cô ấy thích làm ở cửa hàng này là vì đồng phục dễ thương mà.”
“Hà—… cái đó mà cũng tin cho được à.”
Miura-san, liên tục bị bắt chuyện, cô đáp lại bằng nụ cười. Để ý thì thấy Miura-san đang xé mấy tấm giấy gọi thêm đồ của khách, cổ trông khỏe khoắn, không hề mệt mỏi chút nào.
Nhìn thấy cái mặt đó của cô, thì tôi thấy đó không phải là điều như Agena nói…, thế nhưng bản thân tôi vẫn có thể tưởng tượng là, một ngày nào đó, tôi sẽ bị Miura-san bóc lột mọi thứ, giống như là một con bù nhìn vậy.
Chí ít là, tôi vẫn chưa có đủ sự tự tin để từ chối, nếu như Miura-san nài nỉ cái gì đó.
“Kết cục thì điều gì là đúng đây?”
“Chú không nghĩ là lời tạ lỗi của cậu kém cỏi đâu, và đó chắc chắn là thành ý… nhưng mà, tại vì cảm xúc bị phá vỡ một cách đơn thuần, cho nên là cái việc lấp cái lỗ hổng đó là đúng đắn đấy.”
“Hửm?”
“Tức là cháu phải lấy lòng cô ấy à.”
Ồ. Tức là tại vì mình làm cô ấy bực rồi nên phải nhận trách nhiệm, làm cô ấy vui lên. Hiểu rồi, đúng là đạo lý mà.
Không hổ danh Satonaka-san. Kinh nghiệm nhân sinh khác hẳn với mình.
“Chắc chắn đó phải là cái kinh nghiệm của chú Satonaka đúng không?”
“Của chú á? À thì, đúng là thế. Chú đã từng bị bắt làm chiều lòng phụ nữ, nhưng mà phụ nữ thì lại không vừa lòng.”
“Thế gian này đúng là không công bằng nhỉ…”
“Đúng thế đấy. Cái đó chú thường hay dạy cho Kensei mà.”
Dần dần tôi cảm thấy, nếu mà kinh nghiệm nhân sinh khác nhau quá mức thì chẳng thể nào mà tôi học được...
“Miura thì gần như là thu phục được rồi, tại vì con bé cũng có cái như thời gian thưởng của Kensei vậy”
“Khoan, chú nói gì thế cháu không hiểu.”
“Kensei mà mạnh dạn hơn chút thì cô ấy sẽ làm bất cứ điều gì cho cậu đúng không nào?”
“Chú coi người khác là cái gì thế?”
Đôi khi, bản năng của tôi lại thét lên với cái người ân nhân mà tôi kính trọng…!
“Tóm, tóm lại. Là cháu thấy cái việc chiều lòng, là một phương án tuyệt vời, cháu sẽ thử thực hành. Cảm ơn chú, Satonaka-san.”
“À. Nếu mà cậu muốn làm được cho Miura nhõng nhẽo mê mẩn, phải nghe bất kỳ điều gì cậu nói thì chú sẽ cho cậu lời khuyên bất cứ lúc nào.”
“Không đời nào cháu làm chuyện đó đâu!! Cô ấy là ân nhân đấy ạ!!”
Cơ mà, mình có thể làm được chuyện như thế ư…
Miura-san, nhõng nhẽo mê mẩn… nghe bất cứ điều gì mình nói…
‘Đừng. Đừng bỏ tớ mà, Maizono. Tớ sẽ làm bất kỳ điều gì vì cậu mà…’
Cái cô Miura-san đó sẽ thê thảm ôm lấy chân tôi, banh áo ra, ghé vào tai tôi, hơi thở đầy hưng phấn.
‘Tớ… tớ sẽ làm… bất kỳ… điều gì’
……………………
“Anh bạn trẻ à, cậu đang nghĩ cái gì thế?”
“Cháu không nghĩ gì hết. Thề luôn ạ.”“Còn trẻ đúng là thích thật ha.”
“Cháu đã bảo là cháu không có nghĩ gì mà.”
Cơ mà, cái ý tưởng đáng sợ này của chú Satonaka là cái quái gì vậy trời.
“À mà Satonaka-san bảo là hoàn toàn có thể làm được, nhưng mà không lẽ là chú đã từng làm thật…”
Tôi hỏi như vậy, thế là Satonaka-san – người vẫn luôn giữ nụ cười tủm tỉm của Archaic hằng ngày – chú vẫn như thế, vẫn mỉm cười trước mặt tôi. [note60070]
Ài chà… mà thôi, mình không muốn nghe đâu…!
Dừng lại đi, đừng gập ngón tay nữa, chú đang gập bao nhiêu ngón tay vậy, bảy, tám…!?
“Còn có cả cái con bé có ngoại hình giống Miura đấy.”
“Cái phát ngôn đó đi quá giới hạn rồi đấy ạ!”
“Không chừng Miura lại là cá thể đặc dị đấy. Cái kiểu mẫu Gái địa lôi thế kia, chỉ cần làm cho vui vẻ một chút thôi là mọi thứ nhanh chóng thay đổi rồi. Mấy đứa như thế ấy, chỉ cần làm thỏa mãn lòng tự kiểu của chúng nó, xong rồi chặn đường thoát, thế là dành được chiến thắng thôi.”
Đáng sợ quá, chú Satonaka đáng sợ quá.
“Hay là tôi thử xúi dục để con bé nó vui vẻ chụp ảnh khỏa thân gửi cho cậu nhé?”
“Ai cơ!? Không, đừng có lôi điện thoại ra! Đừng có mà mở Line ra mà! Đừng có thay đổi tâm hồn người ta bằng một nút bấm như thế chứ! Đáng sợ lắm!”
“Vừa nãy Kensei cũng nói rồi còn gì. Gái địa lôi, thì cảm xúc thất thường là cái thứ mà rất nặng lòng tự ái.”
“Ờ thì, đúng là cháu đã nói thế, nhưng mà.”
Để giải thích cho chú Satonaka về vụ việc đêm hôm qua, tôi đã kể cho chú về các đặc điểm có thể có của Gái địa lôi Menhera mà Agena kể.
Tôi thì không muốn Miura-san tương thích với những điều đó.
“Chính vì thế mà, cậu phải kích thích lòng yêu bản thân của cô ấy một chút đi, lấy lòng cô ấy, như thế là có thể hình thành sự cân bằng giữa công và thủ. Ờm, nhưng mà đó không phải là cái thủ đoạn mà có thể áp dụng lên Miura nên là chú không khuyên dùng đâu.”
“Cháu đã bảo là cháu không dùng rồi còn gì!”
…Cơ mà.
“Quả thật là, từ con mắt của chú Satonaka thì Miura-san lại rất khác nhỉ.”
“Khác mà. Vốn dĩ, nếu mà con bé là cái loại phàm ăn thì chú đã không thuê nó rồi. Sau này kiểu gì cũng sinh chuyện ra thôi.”
Chú Satonaka mà đã nói thế thì có lẽ là thế ha.
Tôi khá là nhẹ nhõm rồi, nhưng mà nói sao nhỉ.
“Ờ thì… cái chuyện Gái địa lôi thì sao cũng được. Tôi nghĩ là cậu cứ hỏi chính cái người mà cậu muốn hỏi. Rồi, nếu mà đã làm cho người đó khó chịu, thì lại làm cho họ hài lòng đi. Đó là việc mà Kensei có thể làm được mà.”
“Việc đó, vâng. Cháu cảm ơn ạ.”
Tôi không muốn làm Miura-san nổi giận, nhưng tôi không tự tin là mình sẽ không thất bại.
Nếu thế thì phải làm cho Miura-san vui vẻ thôi, cứ coi như là phương án thay thế vậy.
“Tiện thể thì… Satonaka-san nghĩ sao về Miura-san vậy.”
“Đương nhiên là tôi có nghĩ về con bé rồi. Tôi chỉ nghĩ là con bé này tốt tính thôi. Tại vì tuổi chú hơn cậu gấp mấy lần rồi còn gì?”
“Nhưng mà chú Satonaka trông trẻ lắm, cho nên là…”
“Ờm, tôi thì theo chủ nghĩa không nhúng tay vào mấy bé ngoan đâu. Thêm vào đó thì con bé cũng là nhân viên cửa tiệm này, nhúng vào là thành chơi với lửa, phức tạp lắm.”
“Nghe thế là cháu yên tâm rồi”
Miura-san thì, ờm. Những điểm mà tôi muốn biết, chẳng rõ là cô sẽ như thế nào, tôi chẳng muốn suy nghĩ lắm.
Còn lý do là vì sao thì lúc đó tôi chưa nghĩ kỹ lắm.
†
†
†
Vì mình làm cô ấy khó chịu rồi nên phải làm cô ấy vui lên. Đúng là đạo lý thật đấy.
Đối với tôi thì Miura-san là ân nhân.
Chính cái lần đầu bắt gặp, tôi đã mời cô vào quán trà Sandra - nơi mình làm thêm và rồi tôi đã nhận quá mức cái ‘trả ơn’ mà cô nhắc đến kể từ sau hôm đó.
Cho nên, tôi muốn làm gì đó mà mình có thể cho Miura-san.
Sau khi thay đồ xong rồi ra khỏi Sandra, trước mắt tôi đã trở thành một con đường xa hoa. Xe hơi không thể nào đi qua cho đến tận đêm muộn, có lẽ nên gọi nó là con phố đi bộ rộng lớn thì đúng hơn.
Ngắm nhìn con đường với toàn là quán cà phê và cửa hàng thời trang xếp hàng loạt, lúc nào tôi cũng nghĩ…
Nếu như chỗ này không phải là nơi làm thêm của mình thì chắc cả đời mình chẳng có duyên tới đây đâu…
“Maizono.”
Giọng nói dịu dàng thanh thoát gọi tên tôi. Tôi vẫn thích cái giọng nói ngọt ngào ở nơi làm thêm, nhưng giọng nói lúc này lại mang cảm giác vốn có của Miura-san hơn.
Tôi nhìn quanh quanh một chút thì thấy bóng dáng của cô ở dưới mái hiên của một cửa hàng thời trang.
Cổ mặc một bộ đầm, phối màu hồng matte trên nền đen chủ đạo. Thiết kế bó sát ở eo, kết hợp với đó là chiếc váy ngắn xếp ly, chúng làm nổi bật lên nét nữ tính vốn có của cô.
Chiếc cặp thì bé tí xíu, nói sao nhỉ, nhân cách hóa của sự dễ thương hả?
Tôi thẫn thờ suy nghĩ, cổ có nhiều trang phục thật đấy.
“Hôm nay cảm ơn cậu nhé, Miura-san.”
“Tại sao cùng làm thêm với nhau mà lại cảm ơn chứ.”
“Từ sau khi Miura-san vào là đánh giá của khách hàng có vẻ tốt đấy.”
“À, thế hả…”
Miura-san như chẳng có hứng thú, cô vuốt ve lọn tóc trên tai.
Mái tóc của cô, không phải là mượt mà như trong các quảng cáo dầu gội đầu, mà nó lại mang ấn tượng tuyệt đẹp, từng sợi tóc đều tỏa ra độ bóng.
Thế rồi, trong lọn tóc cô vuốt lên, từng sợi từng sợi một tuột qua các ngón tay như một tấm mành.
“Gì thế?”
“Nói thẳng ra thì… tôi thấy tóc cậu đẹp ghê ha.”
“Háááá… tôi cứ bị cậu đơn phương khen cái này đẹp, cái kia đẹp thì biết phản ứng sao bây giờ.”
Miura-san bối rối.
“Cậu nghe ông chủ bảo cái gì? Có phải là trước hết là cứ khen tôi đúng không?”
“Không, không phải thế. Ờ, hình tượng về chú Satonaka là như thế à?”
“Ờ thì, cái sắc thái cứ như là kẻ địch của phụ nữ rất là mạnh. Cơ mà…”
Miura-san hơi cúi xuống, cô nói tiếp.
“Vào cái ngày mà tôi vào cửa hàng ấy. Cái câu mà chú ấy nói với tôi đầu tiên, đó là ‘Chăm sóc Kensei nhé’. Cho nên là, Maizono được cưng nhất rồi còn gì nữa.”
“Thế à. Cái câu đó, không biết nó có ý nghĩa gì nhỉ…”
Chăm sóc tôi à… Đối với Satonaka-san thì tôi vẫn còn non nớt, nên chú ấy muốn Miura-san giúp đỡ tôi chẳng hạn.
Trong khi tôi đang băn khoăn thì Miura-san hơi phụt ra.
“Phì…”
“Miura-san?”
“Không có gì. Nếu mà cậu không hiểu ý nghĩa thì cứ không hiểu đi.”
Thế à? Thế cũng được. Nhưng mà điều tôi hơi chút để tâm là.
“Miura-san có quá gắng sức vì chú ấy bảo là chăm sóc tôi không thế?”
“Làm gì có. Nếu mà tôi thấy bất mãn thì tôi đã bỏ từ lâu rồi.”
“Thế thì tốt rồi.”
Câu đáp trôi chảy và nụ cười tự nhiên mà Miura-san thể hiện ra, làm cho tôi giật mình.
“…Nào, cậu nói nhiều chuyện với ông chủ rồi đúng không? Tôi có nghe qua là tâm trạng của tôi gì gì đó. Nên là tôi đoán là cậu đã nhận lời khuyên để chiều lòng tôi đúng không.”
Chết rồi. Trúng tim đen luôn à.
“…Cái đó, và cái này, không liên quan gì cả.”
Tôi định né tránh, nhưng Miura-san đứng bên cạnh lại dòm vào tôi, không né được.
Tôi bị cô díu mắt ngước lên nhìn, đôi hàng mi dài của cô, tất cả đều dồn áp lực vào tôi.
“Cậu đã nghe lời khuyên rồi đúng không…”
“Nhưng, nhưng mà!”
Đúng, nhưng mà.
“Tôi thấy Miura-san xinh đẹp, đó là cảm xúc của tôi, tin tôi đi!”
Cùng với ý chí mạnh mẽ, tôi tuyên bố với Miura-san. Để hóa giải hiểu lầm.
“Đ…”
Đ?
“Đừng có nói cái đó ở giữa chốn đường đông người thế này chứ!”
Nghe nói vậy, tôi mới để ý là chúng tôi bị khá nhiều người xung quanh nhìn vào. Đúng thật là không thoải mái lắm. Có lẽ đây là sắc thổ của vùng này, những người nhìn chúng tôi toàn là cặp đôi hết.
“…Xin lỗi.”
“Hà, đúng thật là, qua chỗ này đi!”
Miura-san kéo tay tôi rồi bắt đầu di chuyển về hướng của một con đường nhỏ bé trên nhánh đại lộ.
“Hà, tôi chịu cậu rồi đấy.”
“Xin lỗi.”
“Cậu đừng có nói kiểu đó với kiểu người như tôi nữa.”
“Xin lỗi.”
“Cậu là một con người hoàn chỉnh còn gì.”
“Xin lỗi.”
Cô di chuyển nhanh chóng, vừa nói bằng tâm trạng bực tức.
Tôi bị kéo tay đi theo, vừa gật đầu để xoa dịu cơn giận của cô bằng cách nào đó.
Tôi gật đầu… nhưng mà hơi kỳ lạ thật. Đừng có nói với kiểu đó với kiểu người như tôi, là sao hả?
“Miura-san, tôi xin lỗi vì đã không nói đúng thời điểm.”
“Ừ đúng rồi còn gì!”
“Nhưng mà cảm xúc khen ngợi Miura-san của tôi không hề thay đổi đâu.”
“Xì.”
“Hay là, tôi dùng sai từ để khen người khác vậy?”
Có thể là tôi dùng sai mà tôi không biết. Giống như cái lúc tôi thiếu thận trọng, tôi đã hỏi cô có phải là Gái địa lôi hay không—.
Thế rồi, ngay lúc đó, Miura-san đứng khựng lại.
“Cũng… không phải là thế” – Miura-san quay phắt lại, cô chu môi lên nói.
“…”
Thế nhưng, tiếp theo đó thì Miura-san lại lườm tôi. Cứ như là cô bất mãn về điều gì đó vậy.
Có lẽ nguyên nhân là tôi không đúng lúc đúng chỗ ha.
Tôi định xin lỗi thì chợt nhận ra. Bây giờ tôi cứ xin lỗi liên tục như thế này, nhưng tinh thần Miura-san vẫn cứ bị tổn thương. Satonaka-san đã bảo rồi mà.
Nếu đã làm người ta khó chịu, thì hãy làm người ta vui vẻ đi.
Nhưng, Miura-san thì dù có khen ngợi, cô vẫn không vui.
“Miura-san.”
“Gì hả.”
“Cậu có điều gì muốn tôi làm cho không?”
Nam tử hán Kensei chỉ có khả năng hỏi trực tiếp mà thôi…
“…”
Miura-san chớp mắt lịa lịa như bàng hoàng, cô ra vẻ hơi tâm tư.
Tiếp đó, cô bối rối lên tiếng.
“Chỉ cần tinh thần và thể chất của cậu khỏe mạnh là tốt rồi.”
…Là cái này đây. Kết cục là, tôi chẳng thích gương mặt chứa bí ẩn này của Miura-san chút nào.
Gương mặt như từ bỏ một cái gì đó, chứa đựng nỗi buồn trong đó.
Dù vậy, nam tử hán Kensei chỉ có thể thẳng thắn đeo bám.
“Thế thì tôi không kiềm chế được. Cái gì cậu thích cũng được, cái gì cậu hứng thú cũng được. Nếu đó là điều mà tôi có thể làm, thì hãy để cho tôi làm đi.”
“Cậu có nói thế thì…”
“Xin cậu đấy, cứ coi như là giúp tôi đi mà.”
“Hiểu rồi, hiểu rồi mà!”
Dứt lời, Miura-san lại một lần nữa suy nghĩ. Tiếp sau đó, cô ngước lên liếc nhìn tôi.
Trong bóng tối chẳng thấy bóng người của còn phố hẻm nhỏ hẹp, hình như gò má của cô hơi nhuộm hồng.
“Miura-san?”
“….Thế thì”
“Aa.”
“Chỉ một chút thôi.”
Nói vậy, cô tiến lên một bước. Miura-san luồn hai tay ra sau lưng rồi ôm chặt lấy tôi. Chỗ bụng tôi cảm thấy mềm mại, đầu của cô cọ cọ, ép vào trước ngực. Bản thân tôi còn chưa kịp xác nhận xem chuyện gì đang xảy ra thì hơi ấm đó đã rời đi mất rồi.
“…Ừm, xong rồi.”
“Ớ”
“Mình về nhà thôi.”
Dứt lời xong, cô nhanh chân rảo bước.
“Khoan đã, Miura-san.”
“♪”
Tôi hốt hoảng chạy đến bên cạnh cô.
Chẳng hiểu sao, Miura-san lại trông rất yêu đời nữa chứ.