Càng truyền chân khí, tuy rằng cũng có chút khởi sắc, có điều nàng vẫn như vậy yếu ớt. Mộ Dung Mặc Nhiên nghi hoặc "Mộ Dung Ngữ Lam sao có thể trở nên yếu đuối đến như vậy, rốt cuộc có chuyện gì"
Hắn không phát giác ra, trên mặt tuấn mỹ xuất hiện lo lắng dấu hiệu. Truyền chân khí xong, Mộ Dung Mặc Nhiên đặt nàng xuống giường, nhìn vẻ mặt có chút ửng hồng trở lại mới an tâm rời đi. roi bản lý lại như sắp lấy đi tánh mạng của nàng, rốt cuộc sức đánh phải mạnh như nào.
Hoàng Thanh cung
Ngôn Khả tức giận đùng đùng đi vào Hoàng Thanh cung, chiếc váy dài uy nghiêm được hắn kéo lê dưới đất, bên cạnh Mân Thuỷ hốt hoảng khuyên nhủ " Hoàng Hậu, có gì ngươi từ từ nói. Không thể kích động đến Hoàng Thượng"
Hắn cần quan tâm chó má Hoàng thượng sao ? Dám đụng đến đại minh tinh. Ngôn Khả chống nạnh trước cổng cung uy nghiêm quát to " Mộ Dung Cảnh, ngươi bước ra đây cho ta"
Đức Công Công canh gác hít sâu, Hoàng Hậu lại gọi tên huý của Hoàng Thượng, đây là trọng tội. Nàng không biết sao ? Mân Thuỷ bên cạnh cũng không kém hoảng sợ " Nương nương, đừng làm nô tỳ sợ hãi, chúng ta hồi cung đi"
" Hồi cung ? Ta có thể hồi cung sao ? Nữ nhi đáng thương của ta vì chịu tội xém nữa mất nửa cái mạng, bổn cung để yên sao ?" Ngôn Khả thở mạnh nói, tuy rằng tỷ chuyển biến tệ như vậy là do mang thai ngoài ý muốn, nhưng cho dù thế thì sao ? Hắn không thể phạt nàng.
Cửa cung dần mở ra, Mộ Dung Cảnh uy nghiêm thân ảnh bước ra, không phải nói cho dù đã bước qua tuổi tứ tuần nhưng nhan sắc của hắn vẫn thuộc hàng cực phẩm, vì thế nên hai nhi tử đều là tuyệt sắc mỹ nam như vậy. Nhìn vào nữ tử đầy lửa giận bên dưới, hắn khẽ quát " Hoàng Hậu, náo loạn như vậy ra hệ thống gì nữa"
" Đúng vậy không còn mặt mũi cho ngươi đấy, Lam Nhi bị chịu cực hình đã ngàn cân treo sợ tóc. Ngươi còn để ý thể diện" Ngôn Khả tức giận lớn tiếng.
Mộ Dung Cảnh giật mình lăng, rõ ràng chỉ có trượng, tuy rằng thế nào cũng không thể nguy hiểm đến tính mạng "Ngươi nói nang nguy hiểm đến tính mạng ?"
" Đúng vậy" Hắn càng nghĩ càng tức tối.
Hắn không để ý nàng tức giận, trực tiếp ra lệnh " Khởi giá đến công chúa điện"
" Là Hoàng thượng" Đức công công tuân lệnh đi trước.
Mộ Dung Cảnh cũng không chậm trễ rời đi. Bỏ lại Ngôn Khả ngây người ở lại, hắn nhìn bóng lưng hoàng bào phía xa, vội quát " Ta chưa xử lý xong, ngươi đi đâu"
Công chúa điện
Tô Từ Ngưng bắt mạch cho nữ tử nằm trên giường, hắn để tay nàng lại chỗ cũ cung kính đối với Mộ Dung Cảnh nói " Hoàng Thượng, công chúa đã vượt qua được thời kỳ nguy hiểm"
" Sao chuyện này lại xảy ra ?" Mộ Dung Cảnh trầm trọng nói, nhìn nữ nhi sắc mặt không tốt nằm yên trên giường, hắn có chút tự trách cùng thương cảm, dù thế nào đó cũng là thân sinh nữ nhi của hắn, hổ dữ không ăn hổ tử.
Tô Từ Ngưng không chóp mắt nói dối "Công chúa vốn thể trạng yếu đuối, lại lần đầu chịu hình, nên thân thể không đủ thích nghi"
" trẫm hiểu, ngươi lui ra" Mộ Dung Cảnh đi đến ngồi bên giường, nhìn khuynh quốc khuynh thành dung nhan có chút tái nhợt. Hắn có chút thở dài.
" Tú Nhi, đến bây giờ nàng hẳn là hận trẫm đi ?" Mộ Dung Cảnh đắp nhẹ chăn cẩn thận cho nàng, trầm giọng hỏi.
" Ngươi còn phải hỏi ?" Ngôn Khả đanh đá nói, làm cho tỷ ra nông nỗi như vậy. Hắn hận không thể một đao chém chết cẩu hoàng đế.
Mộ Dung Cảnh lạnh nhạt hỏi " Năm xưa nếu không phải nàng cố chấp muốn gả cho trẫm, bây giờ có lẽ tốt hơn đi"
" Là do ta mù được chưa, ngươi đừng đem chuyện năm xưa ra nói với ta" Hắn chán nản ngoáy tai, dù sao lúc đó là Ngôn Nhã Tú, không phải hắn.
Nhìn hành động khiếm nhã của nàng, Mộ Dung Cảnh có chút kinh ngạc " Tú Nhi, nàng thay đổi nhiều"
Ngôn Nhã Tú năm xưa vốn là đương kim tiểu thư Ngôn gia, đệ nhất mỹ nhân Huyền Vũ. Từng lời ăn tiếng nói, hành động đều nhất mực quy tắc. Bây giờ nàng bốc đồng, không quy cũ, lại cho hắn một chút cảm giác gần gũi.
" Con người luôn sẽ thay đổi" Hắn nhẹ nhún vai, thay đổi với không thay đổi. Vốn không cùng một người.
" Hoàng Thượng, Vân Thừa Tướng cùng Dực Vương cầu kiến" Đức công công đi vào cung kính nói.
Là đến thăm Lam Nhi ? Vốn dĩ nữ nhi này của hắn không được lòng mọi người. Hôm nay tại sao cả Thần Nhi cùng Vân Phi Vũ cũng đều đến thăm như vậy. " Cho vào"
Không lâu sau Vân Phi Vũ trong bộ hồng bào y phục bước vào, hồ ly nét mặt tuấn lãng dung nhan như tranh thuỷ mạc, song song với hắn là hắc y Mộ Dung Ngạo Thần, mũi cao thẳng, mắt phượng sắc bén, bạc thần lạnh nhạt. Hai nam tử hành lễ cùng hắn, đồng loạt nhìn sang nữ tử đang say giấc.
Mộ Dung Ngạo Thần hơi cau mày, trong mắt xẹt tia thương xót nhanh biến mất. Không ngờ nàng lại bị nặng như vậy.
Vân Phi Vũ ánh mắt mang chút phức tạp. Hắn biết đại danh Mộ Dung Ngữ Lam háo sắc thành tính, vốn nghĩ nàng sẽ không làm ra loại chuyện này, không ngờ lại như vậy.
" Vân Thừa Tướng, ngươi đã cứu nữ nhi của trẫm một mạng, trẫm không biết được nàng lại yếu như vậy" Mộ Dung Cảnh thở dài, mang một chút tự trách. Nếu không phải Vân Phi Vũ kịp thời đến ngăn lại, có lẽ roi thật sự lấy mạng nàng đi.
Vân Phi Vũ ôm quyền " Hoàng thượng không cần tự trách, cứu công chúa là do giao tình của nàng và hạ thần"
Mộ Dung Ngạo Thần nhìn qua Vân Phi Vũ. Giao tình ? Mộ Dung Ngữ Lam từ nhỏ đã thích Vân Phi Vũ. Nhưng hắn vốn đào hoa lại bạc tình, đừng nói là giao tình, cho dù một cử chỉ quan tâm Vân Phi Vũ cũng chưa từng giành cho Mộ Dung Ngữ Lam, bây giờ lại dùng kim bài miễn tử của bản thân để cứu lấy nàng.
" Vân khanh, Trẫm có điều không rõ. Ngươi nếu đã quan tâm đến Lam Nhi như vậy, sao lại năm lần bảy lượt từ chối nàng ?" Mộ Dung Cảnh trầm giọng hỏi.
Ngôn Khả bên cạnh cũng nhìn sang, vì hắn là nam chủ a, nam chủ sao có thể thích nữ phụ. Vân Phi Vũ thông minh như hồ lại rơi vào lướt tình của Lạc Tâm Nghiên, đúng là kịch bản không não.
" Thần tự thấy không xứng với công chúa, huống hồ người nàng thích là Thanh Long quốc Hinh Vương" Vân Phi Vũ không siểm nịnh nói, hắn không hiểu tại sao nàng có thể nhanh như vậy không còn thích hắn, lại luôn miệng nói muốn gả cho Hinh Vương.