Hinh Vương Phủ trầm lặng một màu u ám. Xung quanh yên tỉnh đến đáng sợ. Hắc y nhân nhảy đi vào, không lâu đã bị nhiều ám tiễn từ trong tối phục kích, hắn khó nhọc trốn thoát, thành công đáp hạ xuống mặt đất.
Từ đối diện đi ra một nam tử, lam y sắc phục, dày rậm lông mày toát lên vẻ uy nghị, hắn trầm giọng nói " Ngươi là ai lại to gan xâm nhập vào Hinh Vương phủ"
" Ta không có ý xấu, chỉ muốn gặp Hinh Vương Gia" Thanh Hoành đứng ổn định, đề phòng trả lời. Điều hắn không ngờ bọn họ hộ vệ lại tinh thông ám thuật như thế, nếu không phải hắn cũng võ công cao cường, chỉ sợ vạn tiễn xuyên tâm.
Nam tử tên Sơ Vệ Phong nhíu mày, không vui nói " Vương Gia để ngươi gặp là gặp sao ?"
" Nghe nói Hinh Vương nhận được lời hoà hôn từ Huyền Vũ Quốc. Người được gả đến sẽ là thối danh Lục công chúa" Thanh Hoành không để ý lời khinh thường của hắn.
Sở Vệ Phong cúi cùng chán ghét nhăn mày, Hoàng đế Huyền Vũ lại hoà thân với Vương gia bằng phế vật công chúa, đây không phải khinh thường Vương Gia, khinh thường Thanh Long Quốc sao. " Sao ngươi biết ? Ngươi là ai ?"
Hắn cầm kiếm uy nghiêm chĩa vào Thanh Hoành. Vốn đây chỉ là mật thư, người ngoài không nên biết.
Thanh Hoành không chút hoảng sợ, trong con ngươi hiện lên vô cảm xúc. "Ta là ai, khi gặp Hinh Vương sẽ nói rõ"
Lúc này từ trong tối đi ra một tuấn mỹ nam tử, trên tay đang bồng con hổ nhỏ đang say mê ngủ, một đầu hắc sắc tóc xoã dài tự do, thon cao mũi, mắt phượng uy vũ không chút độ ấm. Hắn diện bạch y trang phục thêm vài phần tao nhã, trích tiên không nhiễm bụi trần. Lúc này ôn hoà hỏi "Ngươi muốn gặp Bổn Vương ?"
Thanh Hoành nhìn ôn nhu như ngọc nam tử, khó tin đây chính là bách chiến bách thắng chiến thần Hinh Vương. Hắn giống một nho sĩ ung dung tự tại. Hoàn hồn, Thanh Hoành từ tốn hành lễ " Bái kiến Hinh Vương gia, ta là hộ vệ thân cận của Huyền Vũ Quốc Thương Vương. Vương Gia sai ta đến đây để nói mong Hinh Vương hãy từ chối lời đề nghị hoà hôn cùng Lục công chúa"
Tuyết Vô Ảnh một tay ôm sủng vật, ôn nhu xoa đầu nó. Gợi lên khoé môi cười " Thương Vương muốn Bổn Vương từ chối hôn sự?"
Đối với hắn cho dù có lấy Mộ Dung Ngữ Lam cũng không thành vấn đề gì. Hắn không quan trọng sắc nữ, nàng nếu về đến cũng hữu danh vô thực. Chỉ cần không đụng đến hắn, Hinh Vương Phi vị trí, nàng thoải mái ngồi.
" Vương Gia chúng ta luyến tiếc Lục công chúa hoà thân xa quốc, nên mong Hinh Vương suy nghĩ. Ta cáo lui" Thanh Hoành không chớp mắt nói dối, liền ôm quyền thoắt biến mất.
Sở Vệ Phong chưa kịp định hình, há hốc nhìn hướng hắn rời đi nói " Vương Gia, tiểu tử này hảo thân thủ. Có điều ngài không phải tính đồng ý lấy Lục công chúa thật chứ"
" Lục công chúa thanh danh xấu lan khắp Huyền Vũ. Mộ Dung Mặc Nhiên cũng chưa bao giờ để tâm đến nàng. Hôm nay lại phái người đi đến Thanh Long để huỷ hôn" Tuyết Vô Ảnh trầm ngâm. Rốt cuộc bên trong hồ lô hắn chứa cái gì, vốn dĩ Mộ Dung Ngữ Lam hoà thân là chuyện tốt cho bản thân hắn.
Sở Vệ Phong nghe tên nàng liền nổi giận " Huyền Vũ hoàng đế thật quá đáng. Vương Gia chính là chiến công lừng lẫy Hinh Vương, lại gả phế vật công chúa, đây không phải sỉ nhục chứ là gì"
Tuyết Vô Ảnh vẫn tự thuỷ vô ưu, xoay người nhàn nhạt nói " Bổn Vương mệt mỏi"
Lúc này, tiểu hổ trong lòng thức tỉnh, nó đột nhiên nhăn cái mặt gầm gừ. Lúc này Tuyết Vô Ảnh cũng ngưng thần, trong tay ám khí vô thanh vô tức bắn ra. Trong lùm tối hắc y nhân nhanh chóng đi ra. Cho dù tốc độ hắn có nhanh cỡ nào trên tay cũng dính ám khí. Triệu Bân cả kinh, không ngờ võ công của Hinh Vương lại trên cả đại cao thủ, thâm sâu không lường. Nếu không phải hắn nhanh chóng. Ám khí đó đã đâm xuyên tim.
"Hôm nay Vương Phủ của Bổn Vương là trốn không người sao ?" Tuyết Vô Ảnh tay vuốt ve đầu tiểu hổ con, giọng điệu ôn hoà không nghe ra hỉ nộ.
Từ sau lưng hắn vang lên tiếng gầm to lớn của chúa tể sơn lâm, một thân hình đại hổ tử uy vũ bước ra. Đứng kế Tuyết Vô Ảnh, khát máu nhìn trước mặt nam tử.
Triệu Bân trầm mặt, nghe nói Hinh Vương sủng vật chính là đại hổ tử này, luôn kề vai sát cánh cùng hắn trên chiến trường " Hinh Vương, ta phụng mệnh Dực Vương đến muốn truyền lời"
Tuyết Vô Ảnh nhướng mày. Bên cạnh Sở Vệ Phong của cầm kiếm nhăn mi, hôm nay là ngày gì mà cả Thương Vương cùng Dực Vương đều sai người xa xôi đến Hinh Vương phủ.
" Dực Vương mong rằng, hôn sự của ngài cùng Lục công chúa được huỷ bỏ" Triệu Bân không vòng vo trực tiếp nói.
Tuấn mỹ ôn hoà dung nhan hiện lên tia ngoài ý muốn. Cả hai Dực Vương cùng Thương Vương đều muốn hắn từ chối lời hoà hôn cùng Huyền Vũ. Uổng công bản thân trải qua biết bao thăng trầm cũng không đoán nỗi tâm ý bọn họ. " Tại sao ?"
Sở Vệ Phong hiện lên cả kinh, theo tính cách của Vương Gia hắn sẽ không hỏi lại mà trực tiếp đồng ý. Dù sao Vương Gia luôn từ chối mọi rắc rối, hôm nay sao lại phí lời đặt câu hỏi.
" Hinh Vương đừng lo, việc này chúng ta Vương Gia đảm bảo không ảnh hưởng đến ngươi" Triệu Bân từ tốn nói.
Tuyết Vô Ảnh hơi cụp mắt không biết suy nghĩ gì, lại tiếp tục trả lời " Lục công chúa vẫn là một đại mỹ nhân đi. Ngươi nói bổn vương từ chối hôn sự với nàng, vậy là thiệt hại đi"
Sở Vệ Phong xém ngất, Vương Gia khi nào thì bắt đầu trò đùa dai. Nếu cả hai Vương Huyền Vũ đều cổ vũ từ chối. Hắn còn chần chờ gì nữa a.
Triệu Bân bất ngờ không hề biết Tuyết Vô Ảnh sẽ lại loại ham mê sắc nữ, không phải nói hắn không hề có một nữ nhân nào sao ? " Lục công chúa thanh danh không tốt. Nếu thật sự lấy nàng, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Hinh Vương ngươi"
Hắn u nhã cười " Bổn Vương còn muốn một hình tượng sao? Yên tâm, ta chưa nói sẽ thú Huyền Vũ Quốc Lục công chúa"
Nói rồi hắn nhàn nhạt xoay người rời đi. Tử y thanh cao phất phơ theo cơn gió, ưu tư nhàn hạ. Triệu Bân muốn đuổi theo Sở Vệ Phong liền ngăn lại " Vương Gia tự có quyết định, mời người về cho. Hãy nói Dực Vương yên tâm"
Triệu Bân hết cách, đành ôm quyền rời đi. Hinh Vương phủ ám vệ khắp nơi toàn cao thủ. Nếu manh động chỉ sợ hắn không còn cái mạng trở về.
Huyền Vũ Quốc
Phượng Cung uy nghiêm lúc này liên tiếp tiếng bước chân. Trong phòng tuấn mỹ dung nhan Vân Phi Vũ cùng Phượng bào Ngôn Khả đứng ngồi không yên bên giường. Dạ Tử Ly tái nhợt không huyết sắc nằm trên giường, bên cạnh là Tô Thái Y đang trầm ngâm bắt mặt. Lúc sau trong mắt hắn loé lên kinh hoàng, cùng sợ hãi.
Bên cạnh Ngôn Khả nhận ra vẻ mặt của hắn, lo lắng vội hỏi " Tô Thái Y, Lam Nhi như nào"
" Hoàng Hậu, việc này.... ngươi có thể cho tất cả mọi người lui" Tô Thái Y nét mặt già nua mang vẻ trầm trọng.
Vân Phi Vũ mày kiếm nhăn lại, phất tay, cung nữ liền tuân mệnh lui xuống, bao gồm cả thị nữ thân cận Xuân Hoa cùng Mân Thuỷ. Hắn trầm thanh âm nói " Ngươi có thể nói"
" Việc này... Vân Thừa Tướng e rằng..." Hắn ngập ngừng không trả lời.
Lúc này Ngôn Khả đã gấp không còn chịu được, đành hối hả nói " Không cần lo, Ngươi nói đi"
Dù cho Vân Phi Vũ là nam chủ, nhưng hôm nay hắn lại dùng kim bài miễn tử quý báu để cứu lấy tỷ, ấn tượng của hắn về Vân hồ ly này cũng lên một chút.
Tô Thái Y trịnh trọng quỳ xuống, sợ hãi nói " Bẩm Hoàng Hậu, công chúa... người mang thai được tháng"
" Sao cơ ?" Ngôn Khả cả kinh.
" Ngươi nói gì ?" Vân Phi Vũ bàng hoàng, Mộ Dung Ngữ Lam mang thai ? Nàng còn chưa có phu quân, vậy cái thai đó là của ai!
Ngôn Khả ổn định hơi thở, điều tiết thông tin vừa tiếp thu. " Ngươi nói Lam Nhi mang thai, vậy bây giờ hài tử?"
" Mong Nương nương bớt đau buồn, hài tử chưa cứng cáp, chịu phạt hình như vậy. Nên đã không còn" Tô Thái Y dập đầu run rẫy. Lục công chúa không phu quân đã có thai, là nặng tội. Chỉ sợ hắn biết đựơc sẽ gặp nguy hiểm.
Quả nhiên! Ngôn Khả ngầm thở dài, đây chắc là của nguyên chủ Mộ Dung Ngữ Lam đi. " Vậy bây giờ công chúa gặp nguy hiểm ?"
" công chúa bị chịu hình, lại sảy thai. Chỉ sợ ngàn cân treo sợi tóc" Hắn không dám nói tiếp, đành ngậm miệng.
Vân Phi Vũ hít khí lạnh, trong lòng không hiểu sao lại ẩn ẩn đau. Nàng đúng là tuỳ tiện không quy cũ nữ nhân. Rốt cuộc hài tử là của ai ? Vân Phi Vũ đột nhiên hơi cả kinh, là hắn ? Tiêu Viêm ?
Ngôn Khả đi đến trước mặt hắn, tay nắm lấy cổ áo đe doạ nói " Chuyện hôm nay có chết ngươi cũng không được nói ra, kể cả công chúa. Nếu không bổn cung sẽ giết ngươi"
" Thần ... không dám, thần không dám" Tô Thái Y Tô Từ Ngưng hoảng thần lấp bắp, cho hắn tám cái đầu cũng không dám khai.
Hắn buông ra Tô Từ Ngưng. Nhìn sang Vân Phi Vũ, trong mắt loé lên tia sáng nói " Vân Thừa Tướng, chuyện hôm nay mong ngươi giữ im lặng, vì thanh danh của Lam Nhi"
Vân Phi Vũ mắt hồ nhìn trầm trầm nữ tử yếu ớt trên giường. Hài tử thật là của Tiêu Viêm ? Từng con dao nhỏ nhẹ cứa vào lòng hắn, chỉ từng đợt khó chịu nhỏ bé len lõi khiến hắn không nhận thấy.
" Hoàng Hậu yên tâm" Vân Phi Vũ trầm giọng trả lời.
" Hoàng Hậu nương nương. Thần sẽ kê cho công chua toa thuốc để lấy bào thai còn xót. Cùng tẩm bổ thang thuốc" Tô Từ Ngưng tiếng lại vang lên.
" Làm đi" Ngôn Khả phất tay hạ lệnh.
Một chút lâu Tô Từ Ngưng dặn dò Dạ Tử Ly cần nghỉ ngơi. Nên Ngôn Khả cùng Vân Phi Vũ cũng lần lượt ra ngoài. Hắn đâm chiêu suy nghĩ, Mộ Dung Ngữ Lam trong nguyên tác vốn không có lúc nào nói đến nàng sẽ mang thai, hơn thế đứa nhỏ là của ai ?
Vân Phi Vũ cũng lạc trong thế giới riêng. Hắn không biết cảm xúc bản thân mình là gì, là chán ghét nàng hay thương hại ? Hắn ôm quyền rồi rời đi " Thần cáo lui"
" Vân Thừa Tướng, cảm ơn vì ngày hôm nay, nếu không có ngươi, chỉ sợ Lam Nhi đã không còn sống" Ngôn Khả thật lòng cảm kích.
Vân Phi Vũ cười nhẹ " Hoàng hậu không cần đa lễ"
Nhìn hắn rời đi, Ngôn Khả cũng đi mất, dù sao nàng cần nghiên cứu một vài vi thuốc bổ cho tỷ.
Trong phòng yên tĩnh, Dạ Tử Ly vẫn tái nhợt nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiềng. Khuynh quốc khuynh thành dung nhan lúc này đang ngủ yên tựa đoá hoa tuyết liên yên ắng. Từ cửa sổ, một hắc y nhân đi vào. Cả dung mạo bịt kín bằng vải đen, chỉ để lại con mắt.
Phượng mắt nhìn vào Dạ Tử Ly hiện lên chua xót, hắn đưa tay lên cổ tay nàng bắt mạch, cả kinh, sao lại yếu ớt như vậy, rõ ràng chỉ có trượng được thi hành. Mạch tượng của nàng không ổn định, như có thể ngừng bất cứ lúc nào.
Mộ Dung Mặc Nhiên nâng nhẹ nàng dậy, chân khí trong người từ tốn truyền qua, tuy không hiểu sao hắn phải cứu nàng, không phải nàng tử là tốt nhất sao.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hài tử của ai đây :((((