Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo

chương 24

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một lúc sau nàng rời khỏi môi hắn, vẻ mặt vẫn bình tĩnh vô ba, nhìn khắp xung quanh mọi người đều mồm chữ o, Dạ Tử Ly gợi môi nói "Việc bổn công chúa ra ngoài cung, có nam tử đối với các ngươi khó coi lắm sao ?"

Xung quanh dần im lặng, Mộ Dung Ngữ Lam bản tính độc ác, tàn bạo. Bọn hắn sao dám chọc nàng mất hứng.

Mộ Dung Mặc Nhiên lúc này cũng phục hồi tinh thần, vô thức đưa tay lên khoé môi, nàng hôn hắn ? Sao có thể hắn rõ ràng chính là ruột thịt hoàng huynh của nàng. Điều đáng sợ là hắn không chán ghét, bài xích nàng thân môi.

Dạ Tử Ly không che đậy trong mắt ý cười, quay nhìn sang Mộng Uyển Phù "Mộng cô nương, ngươi nhìn rõ ta là ai, sau này đừng lại chọc đến ta"

Mộng Uyển Phù xanh mặt, hai tay giấu trong tay áo khẽ nắm chặt. Dạ Tử Ly không tiếp tục đứng đó, trực tiếp nắm lấy bàn tay Mộ Dung Mặc Nhiên ngang nhiên rời khỏi Quế Hương Lâu. Dù sao kết quả cũng đạt được nàng cũng không muốn nán lại chỗ nồng mùi son phấn quá lâu.

Đi một quãng, cách xa khỏi khu phố sầm uất, Dạ Tử Ly cũng buông ra tay hắn, có chút hối lỗi nói " Xin lỗi, khi nãy đường đột không nói ngươi trước"

" Sao lại xin lỗi ta, không phải ngươi là người chịu thiệt sao ?" Hắn nhăn mi, nàng không có chút gì là cảm giác khi mất đi nụ hôn. Đối với nàng giống như thoáng qua, không hề quan trọng.

Dạ Tử Ly lắc đầu " Không có"

Nàng là diễn viên, đóng cảnh thân mật với bạn diễn khác giới nhiều vô kể. Nếu một cái hôn đã làm nàng xấu hổ thì nên giải nghệ đi.

Đối với Mộ Dung Mặc Nhiên lại khác, nàng có thể dễ dàng hôn nam nhân khác ? Đúng là Mộ Dung Ngữ Lam háo sắc thành thói, hắn cứ tưởng nàng đổi thay, ai ngờ vẫn chứng nào tật nấy.

Mộ Dung Mặc Nhiên đi đến ôm lấy nàng vận khinh công rời đi về hướng hoàng cung, Dạ Tử Ly bị đột ngột liền kêu to " Tiêu Viêm, ngươi làm gì"

Không trả lời nàng, một đường thẳng về đến hoàng cung. Mộ Dung Mặc Nhiên thả nàng xuống đất, liền rời đi. Dạ Tử Ly xoa mông ê ẩm khó hiểu " Hắn đang sinh khí ?"

Là do nàng hôn hắn sao ? Không phải chỉ một nụ hôn thôi sao? Khi khác nàng đền lại cho hắn được không ? Có cần sinh khí như vậy. Nhỏ nhen nam tử. Khó chịu lầm bầm đi vào trong.

Hôm sau,

Say mộng đẹp Dạ Tử Ly bị tiếng ồn ào đánh thức. Nàng bèm nhèm ngồi dậy đã thấy Xuân Hoa vội vã chạy vào " Công chúa, Hoàng Thượng cho gọi người, không thể chậm trễ"

Đóng qua phim cung đấu, nàng sao lại không đoán ra mọi chuyện liên quan đến việc hôm qua ở Quế Hương Lâu. Hiệu suất làm việc của hoàng cung còn nhanh hơn internet, mới đó đã đến tai Hoàng Thượng.

Nàng bình tĩnh đứng dậy nói " Thay y phục cho ta"

Dù sao cùng lắm là đánh vài roi, hay bị nhốt sám hối, dù sao cũng không thể giết đi nàng. Sau lưng nàng còn có một Ngôn gia làm chỗ dựa, hắn không thể tự tiện làm bậy.

Dạ Tử Ly trầm mặt đi đến Hoàng Thanh cung. Lúc này Hoàng đại nhân đã đứng sẵn trước cửa cung, nàng có chút bất ngờ Lạc Tâm Nghiên cũng xuất hiện ở đây. Vừa thấy nàng tới, Mộ Dung Cảnh liền trầm giọng quát " Bắt lấy Lục công chúa, quỳ"

Xung quanh hộ vệ tuân lệnh đi đến giữ lấy nàng đè xuống. Dạ Tử Ly không kịp thăng bằng, đầu gối bị đè xuống sinh đau. Nàng ngước nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, trong lòng thở dài, Hoàng đế đại nhân tức giận không nhỏ.

Có điều phạt thì phạt, sao lại có nữ chính Lạc Tâm Nghiên cũng đứng đây. Thật mất mặt. Nhìn ánh mắt không mấy thiện cảm của nàng, chắc mong Dạ Tử Ly nàng đây không yên ổn.

Mộ Dung Cảnh tiếp tục cơn thịnh nộ quát " Mộ Dung Ngữ Lam, ngươi biết tội"

" Nữ Nhi biết" Dạ Tử Ly cung kính trả lời.

Mộ Dung Cảnh hất tay bạo nộ " Thân là Huyền Vũ quốc công chúa, còn ngang nhiên vào thanh lâu thân mật cùng nam tử. Ngươi muốn trẫm tức tử sao?"

Dạ Tử Ly lãnh đạm quỳ thẳng lưng, nhẹ giọng nói " Nữ nhi phạm vào nữ quy, mong Phụ Hoàng xét tội. Ta đã không thể nào còn mặt mũi gả cho Hinh Vương Gia"

Lạc Tâm Nghiên bên cạnh lùng lùng nhìn nữ nhân đang quỳ gối bên dưới. Trong con ngươi hiện lên kinh ngạc, Mộ Dung Ngữ Lam làm như vậy là không muốn gả cho Hinh Vương. Từ lúc qua đây nàng cũng nghe qua danh của Hinh Vương, tuyệt sắc mỹ nam Thanh Long Quốc, đệ nhất chiến thần Hinh Vương. Hoàn mỹ nam tử như vậy, háo sắc Mộ Dung Ngữ Lam sao lại từ chối.

" Ngươi làm như vậy, là không muốn gả cho Hinh Vương. Được, trẫm sủng ái ngươi quá, ngươi lại cho thành lẽ đương nhiên, người đâu mau đem Lục công chúa đánh trượng" Mộ Dung Cảnh trầm giọng nói.

Theo sau hắn, hai hộ vệ cũng đi đến nâng nàng dậy. Chiếc ghế nằm cũng được đem lên. Dạ Tử Ly trầm mặt, trượng là muốn lấy đi mạng nàng. Hơn thế đánh giữa nơi đông người như vậy, thật sự muốn nàng chịu hình.

Bị ép nằm xuống ghế. Cây trượng vừa đưa lên đã có tiếng kêu lại " Dừng tay"

Ngôn Khả vội vã chạy đi đến, muốn đi đến nâng dậy Dạ Tử Ly đã bị cung đình cẩm y vệ ngăn lại. Mộ Dung Cảnh nhìn thấy nàng đến, nghiêm giọng nói " Hoàng hậu, Mộ Dung Ngữ Lam phạm phải đại tội, trẫm phạt nàng có gì không đúng. Còn không mau đưa hoàng hậu sang một bên"

" Hoàng Thượng, cho dù thế nào, phạt nàng sám hối, viết kinh thư không phải liền được sao. Phạt roi giữa nhiều người như vậy, chẳng khác nào lấy mạng ta nữ nhi" Ngôn Khả kích động nói, hắn đương nhiên biết tại sao tỷ nhất quyết không chịu đi Thanh Long quốc, còn không phải vì hắn sao ? Nếu để nàng vì hắn mà chịu đòn, hỏi hắn sao có thể vui vẻ.

Mộ Dung Cảnh hừ lạnh lùng nói tiếp " Mộ Dung Ngữ Lam được sủng sinh kiêu, nếu không dạy dỗ nàng đàng hoàng . Sao còn mặt mũi với Hoàng thất uy nghiêm"

" Hoàng thất uy nghiêm quan trọng hơn nữ nhi tính mạng sao ?" Hắn như quát lên với Mộ Dung Cảnh, hai mắt tràn ngập phẫn nộ. Tỷ ở hiện đại là minh tinh triệu đô, được nâng như vàng, về đến cổ đại liền bị đối xử tệ bạc như vậy.

Mộ Dung Cảnh không chút lây động nói " Đúng vậy, quốc có quốc pháp, gia có gia uy. Mộ Dung Ngữ Lam phạm phải tội lớn, phạt như thứ dân"

Dạ Tử Ly nằm trên ghế gỗ lạnh lẽo, lạnh lùng hướng hắn. Đây chính là Đế Vương vô tình lạnh lùng. Trong mắt hắn vốn không có tình, không đúng, nhìn sang Lạc Tâm Nghiên đang mang tâm trạng xem kịch vui. Dạ Tử Ly gợi môi ý cười, phải nói là bọn nàng không phải nơi hắn gửi tình.

Ngôn Khả cũng chú ý đến Lạc Tâm Nghiên, hắn cười lạnh " Hoàng Thượng, ngươi quan tâm nữ nhi của nữ nhân khác còn hơn quan tâm thân sinh nữ nhi"

Mộ Dung Cảnh bị nói sinh khí, trầm giọng quát " Còn không mau hành hình"

"Ai dám đụng nữ nhi của bổn cung, ta sẽ giết người đó" Ngôn Khả lạnh lùng quát. Hộ vệ tay ngừng trên không trung nhìn nhau. Đế Hậu hai bên, bọn họ nên làm gì.

Mộ Dung Cảnh tức đến xanh người, quát lớn " Trẫm phê chuẩn hành hình"

Dù sao Hoàng Thượng đứng đầu, dù sợ Hoàng Hậu đến đâu cũng không thể cãi hắn. Goi gỗ mạnh mẽ rơi xuống. Dạ Tử Ly đau đến tái mặt.

Ngôn Khả điên tiết muốn nhào lên đỡ hộ nàng, hai bên hoàng thất cẩm y vệ đã giữ nàng lại. Dạ Tử Ly cắn môi đến bật máu, nàng từng đóng cảnh bị đánh trên phim, nhưng chỉ là giả vờ, không ngờ rằng ngoài đời lại đau đến chết đi sống lại như vậy.

"Lam Nhi, Lam Nhi a" Không biết đây là cảm xúc của bản thân hắn, hay do nguyên chủ còn xót lại. Lúc này Ngôn Khả bi phẫn cùng độ. Mộ Dung Cảnh ngươi nhớ đấy, sẽ có ngày ta vì tỷ trả thù.

Dạ Tử Ly đưa mắt nhìn Lạc Tâm Nghiên đang nhếch môi cười lạnh về phía nàng. Hai mắt trầm xuống, trực tiếp quay đi, đàng chết dụng hình cũng dẫn theo nàng, quả là xui xẽo nhục nhã.

Sau lưng đau đến không còn cảm giác. Mặt cũng đã tái không còn vết máu. Lúc này nàng như sắp ngất đi. Bên tai lại vang lên một giọng nói " Hoàng Thượng, xin tha tội cho Lục công chúa"

Bằng sức lực còn sót lại nàng nhìn sang nam nhân vừa đi đến. Tóc đen như thác tuấn mỹ phi phàm, lúc này hồ ly ánh mắt lướt sang nàng loé ra thương tiết. Dạ Tử Ly bất ngờ, Vân Phi Vũ cầu tình cho nàng.

" Vân Thừa Tướng, việc hậu cung ngươi không cần xen vào" Mộ Dung Cảnh bất ngờ, Vân Phi Vũ luôn không quan tâm sự đời. Sao lúc này lại muốn cầu tình cho Mộ Dung Ngữ Lam.

Bên cạnh Lạc Tâm Nghiên không kém bất ngờ. Ghen ghét hiện lên trong mắt lạnh.

" Thần muốn dùng kim bài miễn tử của bản thân, cứu ra Lục công chúa" Vân Phi Vũ còn thật sự nói. Trong tay còn rút ra kim bài miễn tử dâng đi lên.

Dạ Tử Ly nhợt nhạt kinh ngạc, hắn lại dùng kim bài miễn tử để cứu nàng. Ngôn Khả không kém phần cả kinh cùng cảm kích. Tuy Vân Phi Vũ cũng là một trong những đáng ghét nam chủ. Nhưng hắn lại dùng miễn tử kim bài quý giá của bản thân để cứu ra tỷ, không hẳn đáng ghét.

Mộ Dung Cảnh ngạc nhiên, Vân Phi Vũ lại vì nữ nhi này xuất ra kim bài miễn tử hắn ban cho " Ngươi chắc chứ ? Kim bài miễn tử chỉ hiệu lực một lần"

" Thần không hối hận" Vân Phi Vũ lâu được một lần nghiêm túc nói.

Lạc Tâm Nghiên không nói lời nào, mắt lạnh nhìn bên dưới. Mộ Dung Ngữ Lam có gì tốt mà đáng giá hắn làm vậy.

" Trẫm chuẩn" Mộ Dung Cảnh hít sâu, lạnh giọng ra lệnh.

Hai bên hộ vệ cũng lui về sau, Dạ Tử Ly rơi từ trên ghế xuống nền đất. Vân Phi Vũ nhanh tay đỡ lấy nàng, công chúa ôm bế nàng dậy. "Đa tạ Hoàng Thựơng khai ân, Thần cáo lui"

Hắn nhanh chóng rời đi. Ngôn Khả cũng vùng tay khỏi Cẩm y vệ đuổi theo. Vân Phi Vũ hôm nay thật soái, trực tiếp cứu tỷ khỏi tay cẩu hoàng đế.

Ra ngoài cửa đã bắt mỹ mạo nam tử, hắn lạnh lùng tựa băng tuyết ngàn năm. Mộ Dung Ngạo Thần nhìn Vân Phi Vũ ôm lấy nàng, trong tâm đột nhiên thương xót, nàng yếu ớt dựa vào lòng Vân Phi Vũ, hai mắt nhẹ nhắm nghiền.

" Ngươi cứu ra nàng" Mộ Dung Ngạo Thần lãnh đạm hỏi.

" roi, nàng sẽ tử" Vân Phi Vũ nhẹ giọng nói.

" Là do nàng tự chọn, đi vào thanh lâu, thông dâm nam tử. Miễn tử đã là rất tốt" Mộ Dung Ngạo Thần không chút cảm xúc nói, trực tiếp đè xuống cảm giác thương xót của hắn.

Vân Phi Vũ cười đến yếu ớt " Các ngươi mong nàng tử, nhưng ta thì không. Mời Dực Vương tránh đường"

Vân Phi Vũ trực tiếp lướt ngang qua Mộ Dung Ngạo Thần đi về phía trước. Hắn nhìn theo bóng hình cả hai, tròng mắt lạnh khẽ nheo. Lúc này trong hoàng thanh cung lại có một nữ tử bước ra, Mộ Dung Ngạo Thần lạnh lùng lên tiếng " Hoàng Hậu"

" Ra là Dực Vương, đến xem náo nhiệt sao ? Tàn tiệc rồi ngươi mau về" Giận cá chém thớt, hắn không nghĩ ngợi nhiều đem Mộ Dung Ngạo Thần thành cái thớt, đến khi nhận thức lại cái thớt này còn nguy hiểm hơn con cá. Ngôn Khả đành xách váy chạy đi

" Ta còn có việc. Hôm khác gặp ngươi"

Mộ Dung Ngạo Thần chau mày tuấn lãng, hắn nghe tin Mộ Dung Ngữ Lam bị dụng hình, trong tâm liền lo lắng chạy đến, không ngờ lại nặng như vậy.

Truyện Chữ Hay