Bên cạnh vốn không lên tiếng, Mộ Dung Ngạo Thần lại nói "Phụ Hoàng, bây giờ danh tiếng hoàng muội xấu càng thêm xấu, bây giờ muốn hoà thân cùng Hinh Vương chỉ sợ khó mà được"
Ngôn Khả bên cạnh lửa giận chầm chầm, nếu không phải tỷ cố ý làm thanh danh xấu đi, ngươi có cơ hội bắt bẻ nàng sao ? " Dực Vương nói đúng, bây giờ thanh danh Lam Nhi chỉ sợ đã quá không ổn. Nếu hoà thân nàng cùng Hinh Vương có vẻ không ổn"
Mộ Dung Cảnh phiền chán hỏi " Bên phía Thanh Long quốc chưa phản hồi lại sao "
" Vẫn chưa" Mộ Dung Ngạo Thần lãnh đạm nói.
Dạ Tử Ly nằm trên giường đột nhiên mở mắt , lờ mờ nhìn thân ảnh trước mặt. Sao lại đứng nhiều người như vậy, cử động nhẹ muốn ngồi dậy, phía sau đã đau điếng, bụng cũng như xé rách bình thường. Nàng nhăn mày rên nhẹ.
Ngôn Khả nghe thấy liền vội vã đi lại " Tỷ... Lam Nhi, không sao chứ. Tỉnh roiig sao ?"
"Lưng ta đau vì chịu hình, bụng sao cũng đau như vậy ?" Dạ Tử Ly không cách nào ngồi thẳng dậy, đành bỏ cuộc nằm xuống.
Lời nàng nói hai nam tử đều nghe được, Mộ Dung Cảnh nhăn mày, vốn dùng roi không thể nào liên quan đến bụng, tại sao nàng lại than đau bụng. Mộ Dung Ngạo Thần cũng không kém thắc mắc, nàng sao lại than đau bụng.
Ngôn Khả tinh vi đảo mắt nói "Lam Nhi, là do ngươi nằm sấp nên mới thương tổn đến bụng"
Dạ Tử Ly bán tín bán nghi nhìn hắn, nàng cứ cảm giác Ngôn Khả tiểu tử này có điều giấu nàng. Vân Phi Vũ nhìn đến nàng tỉnh dậy, có chút xúc động phức tạp, hắn kiềm chế bản thân đi lên trách móc nàng tại sao lại làm điều đó, rốt cuộc hài tử thật sự là của Tiêu Viêm ?
" Ngươi tỉnh rồi?" Giọng nói Mộ Dung Cảnh vang lên trên đỉnh đầu, mang theo một chút quan tâm cùng tự trách.
Lúc này nàng mới thật sự nhìn rõ khuôn mặt từng người trong căn phòng, choáng váng hỏi " Phụ hoàng, các ngươi sao lại ở đây?"
" Trẫm nghe nói ngươi hôn mê, nên đã qua đây xem, ngươi thấy thế nào ?" Mộ Dung Cảnh trầm giọng hỏi, nhìn thần sắc nàng vẫn như cũ tái nhợt, tuy không còn doạ người nhưng vẫn yếu ớt không chịu được.
Dạ Tử Ly cười nhạt " Trừ lưng mông cùng bụng đau ra, còn lại không thành vấn đề"
Hoàng đế nhà ngươi ra tay lại nhẫn tâm như vậy. Trực tiếp roi đây là muốn lấy đi mạng của nàng. Đem mắt lướt qua tuấn mỹ nam tử hồng bào, nàng mang theo tia cảm tạ. Dù sao nếu không có hắn, chỉ sợ nàng đã mất mạng. Tuy nàng không hiểu sao hắn lại dùng kim bài miễn tử cứu ra nàng. Có điều nhân tình này, nàng ghi nhớ rõ.
Đột nhiên nhớ ra mục đích ban đầu, Dạ Tử Ly muốn ngồi dậy, đã bị Ngôn khả ấn nằm xuống " Ngươi muốn làm gì ?"
" Ta..." Dạ Tử Ly bị ấn xuống giường bất lực thở dài, thôi ai biểu bây giờ hắn là mẫu thân của nàng đi.
Nàng nhìn về phía Mộ Dung Cảnh, trầm trọng nói " Phụ Hoàng, là nữ nhi không đúng, bây giờ thanh danh đã huỷ, ta không còn mặt mũi gặp Hinh Vương Gia. Nữ nhi nguyện lấy tử tạ tội"
Dạ Tử Ly cúi gầm mặt, trong lòng cầu nguyện hắn đừng tưởng thật mà giết chết nàng, một khóc, hai náo, ba thắt cổ. Nhưng nàng chỉ có gan nói không có gan làm a.
Ngôn Khả hiểu được ý nàng, cũng nhanh miệng lên tiếng " Hoàng Thượng, Lam Nhi còn trẻ nhỏ dại, là ta không dạy dỗ nàng tốt. Trừng phạt nàng vậy là đủ rồi"
Mộ Dung Cảnh nghiêm mặt, hắn đương nhiên không nhẫn tâm để nàng tử, có điều việc này truyền ra ngoài ít nhiều đều ảnh hưởng đến uy nghiêm hoàng tộc. " Ngữ Lam ngươi biết tội"
" Nữ nhi biết" Dạ Tử Ly vờ hối lỗi cúi mặt, cái miệng hại cái thân, lấy hình tượng để thích sao lại xa xôi đến tận Thanh Long Quốc. Nàng cũng không ngờ rằng Hoàng Đế đại nhân thật sự vì nàng mà cầu thân.
Đối diện Vân Phi Vũ vì nàng giải vây " Hoàng Thượng, công chúa nhỏ người ngây dại. Nàng cũng biết lỗi rồi. Bên phía Hinh Vương, thần nghĩ chúng ta có thể thương lượng"
Dạ Tử Ly có chút cảm kích nhìn hắn, tuy không hiểu lý do mà Vân hồ ly phải giúp nàng, không phải hắn ghét nàng tận xương tuỷ sao.
Đông Phương Cảnh thở mạnh, đứng lên " Không có việc gì trẫm liền hồi cung. Lam Nhi, ngươi nghĩ ngơi trước sau khi hồi phục trẫm sẽ tính tiếp. Thần Nhi hãy liên lạc bên Thanh Long Quốc"
" Nhi thần tuân chỉ" Mộ Dung Ngạo Thần nhìn qua Dạ Tử Ly hơi tái nằm trên giường, hắn tổng muốn điều tra thị vệ dụng hình hôm đó, rõ ràng chỉ phạt roi sao có thể suy yếu như vậy.
Vân Phi Vũ hơi cúi đầu tiễn Mộ Dung Cảnh. Lại quay sang Ngôn Khả nói "Ta đi trước, Hoàng Hậu cáo từ"
" Khoang đã" Dạ Tử Ly vội gọi lại. Vân Phi Vũ đưa mắt về phía nàng, Mộ Dung Ngạo Thần cũng lãnh đạm nhìn nàng.
" Vân hồ ly, đa tạ" Nàng nhỏ giọng nói, nếu không phải hắn đứng ra có lẽ nàng đã thật sự mất mạng. Nàng nên cẩn thận hơn, không thể lỗ mãn như vậy.
Vân Phi Vũ cười nhạt, hồ ly mắt hơi nheo " Công chúa không cần đa lễ. Thần cáo từ"
Hắn xoay người bỏ đi ra ngoài. Nhìn theo hồng y thân ảnh, Dạ Tử Ly nhướng nhẹ mi, nàng cảm giác hôm nay Vân Phi Vũ có điều không đúng. Nam chủ a, tính tình thất thường. Đột nhiên phát hiện trong phòng còn một người, Dạ Tử Ly kinh ngạc hỏi " Hoàng huynh chưa đi"
" Nam tử ở tửu lâu là Tiêu Viêm ?" Mộ Dung Ngạo Thần âm trầm hỏi. Lúc biết đựơc hắn cũng không kiềm được cả kinh, Tiêu Viêm là ai ? Tiêu Âm cung cung chủ Tiêu Viêm, sao nàng có thể nhấc lên quan hệ.
Dạ Tử Ly kinh ngạc không ngờ hắn có thể điều tra ra danh tính của Tiêu Viêm, có điều dù sao Mộ Dung Ngạo Thần cũng là Thất Sát Các chủ, muốn biết lai lịch ai đó không là điều khó. Nàng không giấu diếm gật đầu " Đúng vậy"
" Tiêu Âm ? Là ai ?" Ngôn Khả không hiểu lên tiếng, tên nhân vật này xa lạ không có trong kịch bản đi.
" Ta sẽ giải thích sau" Nàng đưa hắn ánh mắt yên tâm.
Mộ Dung Ngạo Thần lạnh lùng nhìn nàng " Mộ Dung Ngữ Lam, Tiêu Viêm không phải người ngươi có thể dính vào. Tốt nhất không nên tiếp cận hắn"
Cái này có tính đang quan tâm nàng ? Có điều so với các nam chủ bọn hắn, Tiêu Viêm rõ ràng đáng tin tưởng hơn rất nhiều. " Đa tạ hoàng huynh quan tâm. Ta mệt mỏi. Nghỉ ngơi trước"
Mộ Dung Ngạo Thần không tiếp tục nói, tuấn mỹ dung nhan xẹt qua tia không vui. Trực tiếp lạnh nhạt rời bứơc.
Thấy bóng dáng hắn đi khuất, Ngôn Khả liền vội xà đến bên giường nàng tra hỏi " Dạ Tỷ, nói Tiêu Viêm là ai ?"
Dạ Tử Ly trừng mắt " Là một nam tử ta tình cờ quen được. Hắn a, nghe Vân Phi Vũ nói chính là cung chủ Tiêu Âm Cung danh chấn giang hồ, Ngôn Khả, đệ nhớ đó là ai trong kịch bản không ?"
Hắn suy tư lúc lại lắc đầu " Không trong kịch bản vốn không có ai tên Tiêu Viêm hay Tiêu Âm Cung"
" Quái, không lẽ đây chính là tình tiết và nhân vật bị cắt" Từ tiểu thuyết chuyển thể ra phim, một số tình tiết và nhân vật sẽ được thêm hoặc bỏ đi, để tạo nên mạch phim hợp lý. Tiêu Viêm là một nhân vật bị loại khỏi kịch bản đi.
" Tỷ tính sao ?" Ngôn Khả lo lắng hỏi.
Dạ Tử Ly tuỳ ý trả lời " Không vấn đề gì, đến bây giờ Tiêu Viêm cũng chưa phải kẻ xấu"
Ngôn Khả gật đầu, nói vài ba câu cũng lui ra. Dạ Tử Ly phải dùng thuốc nên rất nhanh đã bị cơn buồn ngủ ập đến.
Nàng mê man trong cơn ngủ, cảm nhận mùi hương quen thuộc bên chóp mũi. Nàng từ từ mở mắt, bạch y nam tử đang chăm chú vì nàng bắt mạch. Dạ Tử Ly cả kinh hô nhẹ " Tiêu Viêm, sao ngươi lại ở đây?"
" Sao ? Không muốn ta đến đây ?" Mộ Dung Mặc Nhiên rút tay về, nhướng mày hỏi. Hắn truyền nội công cùng dùng thuốc lúc này mạch tượng của nàng cũng không còn nguy hiểm.