Million Crown

chương 1 (phần 2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Và rồi--- hai người đi dọc theo đường biển của di tích thành phố, tìm được đoàn người trên con thuyền gặp nạn.

Chiến xa nhiều chân men theo cành nhánh của những cái cây to lớn để đến gần con thuyền vẫn còn đang bốc lửa, xác nhận sự an toàn của đoàn người trên đó.

Sau khi yêu cầu giúp đỡ bằng bộ đàm, Natsuki tập trung đoàn người lại, chờ thuyền cứu viện tới.

Sau đó cô vừa kiểm tra danh sách và hàng hóa trên thuyền vừa nói với Kazuma đang đi theo phía sau.

"Mình còn đang nghĩ đây là thuyền của quốc gia nào... Hóa ra là thuyền vận chuyển buôn bán đồ cổ (Junk)."

"Buôn bán đồ cổ?"

"Là mấy người thu hồi chuyên đào móc di tích thành phố để tìm kiếm kỹ thuật hoặc những mặt hàng xa xỉ của thời đại trước rồi bán lại. Chiếc chiến xa nhiều chân này cũng xuất từ tay họ mà ra đấy. Những người thu hồi này còn được gọi là tộc người trên thuyền, một số người sẽ tập hợp thành một đội thuyền lớn, trực tiếp sống trên đó."

Kazuma cẩn thận suy nghĩ những lời mà Natsuki nói.

"...Theo lẽ thường thì tộc người trên thuyền thường dùng để chỉ hải tặc mà?"

"He he, đúng thật là cũng có người gọi thế. Nhưng con thuyền này thuộc loại tuân thủ hiệp định hàng hải, nên không cần lo lắng--- đúng rồi, buôn lậu và đào trộm là đối tượng ngoài vòng pháp luật, phải đặc biệt chú ý đấy!"

Natsuki gọn gàng kiểm tra hàng hóa trên thuyền, đồng thời trả lời câu hỏi của Kazuma.

Cô không hiểu tại sao dân buôn đồ cổ lại mang người thanh niên này tới đây, nhưng nếu đi hỏi thuyền trưởng thì chắc sẽ nghe được một ít thông tin về chuyện đó.

"Nếu hải trình được ghi lại tin được thì con thuyền này đã ký hiệp định hàng hải ở Ấn Độ Dương rồi mới khởi hành đến đây. Vậy nghĩa là Kazu-kun đã gặp Ryujiro-san ở hội trường ký kết hiệp định ư?"

"Có thể... Phải không? Lão Ryujiro kia lẽ nào là một nhân vật quan trọng ư?"

"Tất nhiên! Ông ấy cực kỳ vĩ đại và cũng cực kỳ giỏi luôn!"

"Vậy... Vậy sao? Cực kỳ vĩ đại và cũng cực kỳ giỏi sao..."

"Đúng vậy! Bởi vì ông ấy là người có thể liên lạc với tất cả đô thị quốc gia và thúc đẩy họ ký kết hiệp định hàng hải ngay cả khi ở trong thời đại tận thế này!"

Bị ảnh hưởng từ những câu nói tràn ngập tự hào của Natsuki, Kazuma kinh ngạc mở to hai mắt.

Trong cái thời đại mà vô số thành phố chìm vào đáy biển, cơ cấu quốc gia cũng đã sụp đổ này mà vẫn có thể thúc đẩy việc ký kết hiệp định hàng hải, có thể thấy được mưu lược của người này không hề tầm thường.

"Nghe thì thật sự rất giỏi!"

"Đương nhiên là rất giỏi! Liên Bang Đại Lục Trung Hoa, các quốc gia chủ yếu ở ven biển Ấn Độ Dương, còn có các đô thị quốc gia phân tán trên quần đảo Nhật Bản... Dù vẫn thường hay thăm dò lẫn nhau nhưng mối quan hệ hữu nghị giữa các quốc gia vẫn có thể được duy trì, tất cả đều là nhờ nỗ lực của Ryujiro-san... Nhưng mà, ông ấy cũng gánh chịu nguy hiểm nữa."

"Nguy hiểm?"

"Ừ, dù sao đi nữa thì Kazu-kun cũng phải nghe qua rồi chứ? Con cá voi trắng đáng sợ được gọi bằng cái tên [Bá Chủ Thái Bình Dương]."

Dù nghe tới danh từ [Bá Chủ Thái Bình Dương] ấy, Kazuma vẫn nghiêng đầu ra vẻ khó hiểu.

Nhìn cách cậu phản ứng, Natsuki chỉ có thể cười khổ. Thường thức của người thanh niên này có vẻ rất thiếu thốn nên Natsuki mới tự mình kiểm tra, xem chừng Kazuma đã phải sống một thời gian dài trong tình trạng thông tin bị ngăn cách.

"Ra là vậy--- Mình nghĩ mình hiểu đại khái tình huống của Kazu-kun rồi."

"?Nếu cô cần hỏi cái gì, tôi có thể trả lời."

"Thật vui khi cậu chịu phối hợp như thế. Vậy thì chờ sau khi kiểm tra hết mớ hàng hóa này và hội hợp với binh đoàn viễn chinh, mình sẽ cẩn thận hỏi thăm tình hình cụ thể của cậu."

Natsuki vừa nói vừa gõ bảng danh mục hàng hóa.

Sau đó cô đi đến chỗ vị thuyền trưởng đang nghỉ ngơi cạnh thùng container, xác nhận lại thông tin các mặt hàng.

"Bao gồm lá trà, Kali Nitrat và các loại súng cầm tay... Những thứ này là toàn bộ hàng hóa trên thuyền của ngài sao, thuyền trưởng?"

Nghe được câu hỏi của Natsuki, vị thuyền trưởng luống tuổi rống lên như thể đã từ bỏ:

"Hừm, sao có thể là tất cả được! Tổng số các món đồ vớt lại được chỉ có chừng một nửa! Vì đây là một cuộc mua bán lớn nên tôi mới lặn lội tới cái nơi tận cùng khu vực phía đông này, giờ thì lỗ một món tiền khổng lồ rồi."

Vị thuyền trưởng trung niên của hội buôn đồ cổ ôm đầu ủ rũ, phản ứng như thế cũng dễ hiểu.

Nếu ông thật sự thuộc tộc người trên thuyền thì thế này chẳng khác gì đồng thời mất cả tài sản lẫn nhà ở. Mặt mày của những thuyền viên cũng tái cả đi, như thể vừa bước vào đường cùng.

"Tại sao! Tại sao! Sao lại xui xẻo vậy chứ... Rõ ràng hồi trước tôi nghe được quần đảo Nhật Bản rất an toàn mà, cuối cùng lại rơi vào kết cục này! Loài khổng lồ lẽ ra đã bị Liên Bang Viễn Đông đuổi đi rồi mới đúng chứ?"

"Hiển nhiên là chẳng thể đuổi hết tất cả được! Tuyến đường biển Tokaido tuy khá an toàn, nhưng lúc vận chuyển vẫn cần phải áp dụng một số biện pháp, ví dụ như dùng vũ khí sóng âm để lũ quái vật không dám tới gần các kiểu..."

"...? Sử dụng vũ khí sóng âm trong biển? Ý cô là mấy món đồ dùng để dẫn cá voi trở về biển ấy à?"

"Đúng vậy, là vũ khí E.R.A lấy thứ đó làm nền tảng... Nói tới, Kazu-kun cũng biết một số kiến thức vi diệu nhỉ?"

Natsuki giơ ngón trỏ lên, đáp lại câu hỏi của Kazuma:

"Vũ khí sóng âm [Scream]... Là dạng vũ khí có thể phóng ra tần số âm thanh đặc biệt khiến cho các loài sinh vật sống trong biển cảm thấy khó chịu, qua đó ngăn cản chúng tới gần. Chỉ cần phóng loại sóng âm này vào đáy biển, trừ khi gặp phải loại quái vật cực kỳ hung hãn, còn không thì đội thuyền sẽ không bị tấn công. Đô thị quốc gia cũng sử dụng thiết bị này khi cần phòng vệ, đối với tộc người trên thuyền, những kẻ quanh năm vận chuyển trên biển, thứ này quan trọng ngang ngửa mạng sống... Chẳng lẽ hôm nay các người không khởi động nó?"

"Còn phải hỏi à? Tất nhiên là có rồi...! Nhưng sáng hôm nay dù đã khởi động rồi vẫn bị sinh vật trong biển tấn công! Vũ khí sóng âm ở đáy thuyền đứng mũi chịu sào, lỗ thủng quá lớn, không thể lấp lại được, cuối cùng thì thuyền chìm mất! Từ nay trở đi chúng tôi đã thành những kẻ không nhà...!"

Trong thời đại suy tàn như hiện nay, chỉ dựa vào mớ hàng hóa vớt lại được thì đúng là không thể tiếp tục buôn bán. Càng huống chi tài nguyên có hạn, trong tình huống không có vốn liếng gì, muốn mua một con thuyền mới chả khác gì nằm mơ giữa ban ngày.

Dù bảo vệ được mạng sống, nhưng nghĩ tới tương lai mờ mịt phía trước, nhất định trong lòng của các thuyền viên đang rất lo lắng.

Natsuki nhìn bọn họ một lúc, rồi cầm theo danh mục hàng hóa, so sánh với những thùng container vớt lại được.

Xem đến tờ cuối cùng, ánh mắt của Natsuki đột nhiên thay đổi.

"...Ồ, có cả linh kiện của động cơ E.R.A à... Để thứ này chìm xuống biển thì đáng tiếc thật."

"Thứ đó quý giá lắm à?"

"Khá là quý đó. Vì động cơ E.R.A là động cơ bán vĩnh cửu, tích hợp rất nhiều công nghệ đã mất (Lost Technology), dựa vào công nghệ hiện nay thì khó mà chế tạo lại được. Với lại động cơ E.R.A là thứ không thể thiếu trong việc chế tạo chiến xa nhiều chân và chiến hạm cỡ lớn. Mình nghĩ nó có giá đắt nhất trong đống đồ được moi ra từ di tích."

Ngoài ra, động cơ E.R.A cũng là thiết bị tất yếu trong việc bảo vệ đô thị quốc gia.

Thật đáng tiếc khi để thứ có tác dụng rộng rãi như động cơ E.R.A ngủ yên dưới đáy biển, Natsuki lại bắt đầu suy nghĩ xem làm thế nào để cứu vãn tình hình hiện tại, đồng thời khiến thuyền trưởng đồng ý cuộc mua bán này, đúng lúc đó---

Kazuma đột nhiên giơ tay phải lên.

"Vậy có cần tôi kéo nó lên bờ không?"

"Ừm?"

"Cái gì?"

Kéo lên bờ? Natsuki và thuyền trưởng đội buôn đồ cổ quay đầu nhìn lại, mặt đầy chấm hỏi. Hai người đều nghi ngờ tai mình có phải vừa nghe thấy một chuyện cười lớn hay không, nhưng cái người đưa ra đề nghị này thì đang nghiêm túc vô cùng.

Cậu đứng chỗ biên giới di tích, xác nhận vị trí của những thùng container.

"Container chìm xuống đáy biển à? Nếu nước sâu khoảng 20 mét thì tôi có thể thuận lợi kéo nó lên đấy... Thấy sao?"

Kazuma cử động gân cốt, bình tĩnh hỏi.

Thuyền trưởng đội buôn đồ cổ còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Natsuki đã khoanh tay trước ngực, ước lượng tính khả thi của phương án này.

"...Trong đống hàng hóa có một số cáp và móc câu lớn dùng để trục vớt phải không? Lấy dây cáp móc vào thùng container dưới biển rồi để chiến xa và Kazuma hợp sức kéo lên thì sao?"

"Này này này, nghiêm túc đấy hả cô nhóc? Tuy nói là container cỡ nhỏ, nhưng nó cũng nặng tới 20 tấn đấy! Chỉ dựa vào anh bạn gầy như cái cột tre này và một chiếc chiến xa cỡ nhỏ thì sao kéo lên nổi?"

Thuyền trưởng vò lấy mái tóc ít ỏi của mình, kích động kêu lên. Theo lẽ thường, nếu không có đội thuyền và thiết bị trục vớt chuyên dụng thì khó mà kéo mấy thứ đồ dưới đáy biển lên được.

Bởi vì việc trục vớt ngoại trừ cân nhắc tới trọng lượng của vật phẩm thì còn phải tính tới sự ảnh hưởng của sóng biển nữa, cho nên tuyệt đối không thể thiếu thiết bị chuyên dụng.

Natsuki tất nhiên biết rõ những chuyện này. Nhưng trước đó cô cũng đã được chứng kiến sức mạnh của Kazuma, cô thật sự cho rằng có lẽ cậu có thể làm được chuyện đó.

Vì vậy Natsuki quay lại nhìn thuyền trưởng với một nụ cười hoạt bát trên môi, giơ ngón trỏ lên rồi đề nghị.

"Đừng kích động thế chứ... Nếu chuyện này thất bại thì cũng đâu ai bị tổn thất gì, nhưng nếu thành công thì thuyền trưởng có thể lấy lại món hàng đắt tiền đấy. Về phần chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn được ưu tiên mua sắm thương phẩm của các ông thôi. Bây giờ muốn nuôi sống các thuyền viên thì phải xài tiền nhiều chỗ lắm, đề nghị của tôi đâu phải chuyện xấu với ông đúng không?"

"A..."

Thuyền trưởng đội buôn đồ cổ khoanh tay tính toán. Tuy Natsuki nói vậy, nhưng vì đã đến đây cứu trợ khi nhận được tín hiệu kêu cứu nên Liên Bang Viễn Đông có quyền lấy đi một phần thương phẩm. Do đó ông đang lo rằng nếu trục vớt thành công, một số linh kiện và vật tư quý giá có thể sẽ bị họ lấy mất.

Nói thì nói thế, nhưng thuyền trưởng cũng chẳng có cách hay trợ thủ nào có thể trục vớt hàng hóa lên cả.

Dù quý giá tới cỡ nào nhưng nằm dưới biển thì cũng chẳng thể mang về được một đồng. Mặc dù sẽ bị trưng thu một ít thương phẩm, nhưng chỉ cần hồi một phần vốn thì cũng nên cảm ơn trời đất rồi.

Cuối cùng, thuyền trưởng đội buôn đồ cổ phất phất tay cam chịu.

"...Cũng chẳng còn cách nào khác. Dây cáp dùng để khai thác di tích đô thị ở bên kia. Nếu làm được thì các người kéo lên cho tôi xem thử một chút!"

"Vậy mới đúng chứ! Chúng tôi bắt đầu ngay đây! Kazu-kun, cậu lặn xuống biển móc cáp vào container được chứ?"

"Biết rồi."

Kazuma chạy tới lấy sợi cáp, nhấc theo móc câu ở lối vào rồi nhảy xuống biển. Sau khi xác định cậu đã hành động, Natsuki mới chui vào trong chiến xa nhiều chân, khởi động nó lên.

Vụng trộm nói nhỏ--- thật ra việc thùng container nặng chừng 20 tấn lên bằng chiếc chiến xa nhiều chân cỡ nhỏ nhưng công suất cao này cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì. Nếu đổi đối tượng trục vớt thành một cái nhà thuyền nặng tới hàng chục nghìn tấn thì tất nhiên khó mà làm được, chẳng qua nếu chỉ là dùng để thu hồi mấy thùng hàng thế này thì không có vấn đề gì cả.

Còn lý do tại sao cô lại đề nghị Kazuma cùng trục vớt với mình, đó là vì Natsuki cho rằng đây là cơ hội tốt để kiểm tra thể lực của cậu.

(Khía cạnh nhân cách dường như không có vấn đề, nhưng chuyện gì cũng có nếu như. Nhỡ mà để cậu ta đi vào thành phố xong mới để xảy ra chuyện, lúc đó thì phiền phức lớn rồi.)

Đô thị quốc gia rất giỏi trong việc phòng vệ những mối nguy đến từ bên ngoài, nhưng đối với sự phá hoại từ bên trong thì lại khá yếu kém. Nên Natsuki muốn biết rõ trình độ chiến đấu của Kazuma Shinonome cao tới mức nào.

Cô vươn người lên trước, nắm lấy cần điều khiển, quan sát tình hình bên ngoài thông qua camera.

Chờ đợi Kazuma móc dây cáp vào thùng hàng--- đúng lúc này, tiếng chuông nhắc nhở có tin nhắn mới bỗng vang lên trong chiến xa.

(...Tin nhắn khẩn cấp? Ai vậy chứ?)

Vừa ấn nhận cuộc gọi, tiếng gọi to của một thiếu nữ đã truyền tới từ đầu dây bên kia.

"Cuối cùng cũng--- gọi được! Natsuki! Natsuki! Natsuki, cậu nghe mình chứ!"

"...Chihiro? Sao cậu lại hoảng sợ như vậy?"

"Đương nhiên là mình phải sợ rồi...! Mình vừa trở về mẫu hạm sau khi tuần tra phía ngoài thành phố xong thì đã nghe tin cậu một mình chạy tới chỗ phát ra tín hiệu kêu cứu! Đã vậy còn không thể liên lạc suốt cả một giờ nữa! Thiếu chút nữa là mình lập đội điều tra rồi đấy! Cái cô ngốc này!"

Hỏng bét! Natsuki lúng túng che miệng. Vốn dĩ chiến xa sẽ truyền tín hiệu trở về cho thuyền vận chuyển để báo cáo vị trí đang ở, nhưng động cơ E.R.A tắt ngang khiến đường truyền tín hiệu bị gián đoạn.

Cộng thêm Natsuki còn chưa báo cáo việc cứu hộ đã kết thúc, dù muốn đưa thuyền tới đón, cũng sẽ vì không thể xác định được sự an nguy của cô mà không thể đưa ra quyết định.

"Xin lỗi, mình quên mất việc liên lạc... Bên mình không có chuyện gì đâu, cũng vừa cứu hộ kịp thời rồi. Chỉ là lúc đi đường gặp phải một bầy khỉ lông trắng, khiến động cơ tắt máy."

"Khỉ lông trắng? Đó là loài khổng lồ của Hokuriku phải không? Chúng thuộc cấp (rank) nào?"

"Đại khái là GIII. Sau khi tiến hành vây quét, đã không còn loài khổng lồ nào định cư ở Đại Thụ Hải Vực nữa, nên mình đoán lũ này đã di chuyển từ Hokuriku tới đây."

Vốn dĩ khỉ đột lông trắng không phải sinh vật ở gần đây, mà là loài khổng lồ sống trong rừng rậm Hokuriku.

Bắt đầu từ 300 năm trước, việc thể hạt tràn ngập thừa thải trong không gian đã dẫn tới việc các loài sinh vật tiến hóa to lớn như vậy tồn tại khắp nơi trên thế giới, mấy trăm qua đã phát hiện đủ mọi giống loài mới.

Người thiếu nữ tên Chihiro rút khí thế khi nãy lại, nói bằng thái độ nghiêm túc:

"Nói tới, thật khó tin là cậu có thể bình an vô sự thế này. Nếu chỉ có hai ba con thì không nói, nhưng cậu gặp cả bầy phải không? Dựa vào ghi chép của 30 năm trước, từng có một chiếc chiến hạm bị bầy khỉ lông trắng tấn công, chỉ 30 phút đã chìm mất xác rồi!"

"Mình cũng có nghe qua rồi, là ghi chép về một chiến hạm thả neo chỗ rừng già ven biển bị tấn công đúng không? Trong thời đại dụng cụ quang học rối loạn thế này, thả neo một con thuyền cỡ lớn ở mấy chỗ như thế không bị tấn công mới lạ."

Khi đã vào những khu vực có nồng độ thể hạt cao thì các dụng cụ dò xét như radar hoàn toàn không thể vận hành bình thường được.

Nhất là ở mấy khu vực như rừng rậm, núi đá và mấy vùng vịnh được hình thành trên miệng núi lửa thì vấn đề này còn nghiêm trọng hơn. Tuy rằng chỉ cần mang theo vũ khí động cơ E.R.A thì khỉ lông trắng cũng không đáng sợ mấy, nhưng điều kiện tiên quyết là không được phép để chúng tới gần.

Bởi vì lực tay của chúng có thể dễ dàng nhấc cả chiến xa lên, nếu có hơn mười con khổng lồ như vậy tấn công cùng lúc thì dù là chiến hạm cũng tiêu đời.

Cân nhắc tới những chuyện này rồi nhớ lại khi nãy, tình huống của Natsuki quả thật là chỉ mành treo chuông.

Chihiro há hốc mồm, bội phục thở dài.

"Ây... Thôi vậy, cậu không xảy ra chuyện thì tốt rồi. Hay là nên nói quả không hổ danh là [Hồng Phục] đây? Coi như mình lo lắng không đâu đi."

"Thật... Thật xin lỗi, đã để cậu lo lắng. Bên phía cậu thì sao? Có thu hoạch gì không?"

"Hoàn toàn chẳng có gì. Hoạt động thu hoạch các mẫu nguyên liệu kim loại trong đô thị di tích tiến triển khá tốt, nhưng không tìm được tư liệu quý giá hay di sản đương thời nào--- a, phải rồi, ngược lại có tìm thấy thi thể không trọn vẹn khả nghi của loài khổng lồ."

Thi thể không trọn vẹn? Natsuki nhăn mày nghiêng đầu.

"Bên này có ảnh chụp đây. Thế nào, cậu muốn xem không? Hay đợi tối về xem?"

"Mình muốn xem ngay bây giờ, gửi qua cho mình đi!"

Dù cảm thấy Natsuki trả lời hơi nhanh, nhưng Chihiro vẫn gửi ảnh qua cho cô.

...Khi bức ảnh hiện ra trên màn hình tinh thể lỏng trong xe, Natsuki càng cảm thấy vô cùng khó hiểu.

"...?"

Bởi vì thứ xuất hiện trên màn hình--- là mặt biển, nhưng không phải biển bình thường.

Mà là mặt biển bị một lượng máu tươi lớn nhuộm thành màu đỏ.

"...Thật là một lượng máu chảy đáng sợ, ảnh chụp ở đâu thế?"

"Là ảnh chụp phòng tuyến đường biển Tokaido của bọn mình. Cái xác không trọn vẹn này trôi tới đó, máu chảy rất nhiều, nhuộm đỏ cả khu vực xung quanh, ảnh chụp của cái xác ấy đây."

Nhận được tấm ảnh thứ hai, Natsuki nhịn không được trừng to hai mắt.

Đó là một cảnh tượng có thể dùng chấn động--- không sai, thật sự là một cảnh tượng đủ tư cách để gọi là chấn động.

Lượng máu tươi nhiều tới kinh người khiến mặt biển xanh nhuốm màu đỏ thẫm.

Nhưng lượng máu tươi như nước vỡ bờ đó không phải đến từ nhân loại.

Mà đến từ một loài khổng lồ mọc đầy vảy cứng, mang cá được tạo thành từ thể hạt kết tinh còn đang lóe lên ánh sáng màu đỏ thắm.

Nhìn thấy cái xác dài tới hơn chín mét, Natsuki kinh ngạc không thể nói nổi nên lời. Cô che miệng, bắt đầu lật tìm thông tin phân loại quái vật khổng lồ trong đầu mình.

"...Thể hình khá là to đấy. Thuộc cấp nào vậy? Ít ra cũng phải là cấp GVII?"

"Còn to hơn thế, là cấp GIX."

"...Cái này đúng là đáng kinh ngạc thật, cũng gần mười mét rồi? Tên gọi cố định của nó là gì ấy nhỉ? Mình nhớ hình như trong các loài khổng lồ ở Hokuriku cũng có loài tương tự?"

"Ừm. Căn cứ vào những sợi gai quanh đầu và cơ thể đầy vảy màu nâu đỏ thì đây là một chủng sinh vật trước đây từng được ghi lại, tên gọi cố định là [Cá Sư Tử (Orientshisa)]. Mặc dù phân bố thành bầy rộng rãi từ Kanto tới Hokuriku, nhưng kích cỡ lớn tới mức này thì rất hiếm gặp. Mà còn là con trống nữa, chưa biết chừng là con đầu đàn nữa đấy."

"Con trống ư... Nếu thật sự là đầu đàn thì những con còn lại trong bầy có thể đã phân tán vào các khu vực khác rồi. Đây là loài khổng lồ mang tập tính ăn thịt, nguy hiểm đáng kể đấy. Căn cứ vào việc bọn chúng có thể trốn hướng một góc thành phố, xin hãy thông báo cho binh sĩ đang đóng quân sẵn sàng chiến đấu ở mức cảnh báo cấp 2."

"Rõ rồi, binh sĩ khai thác có cần phái người tham gia không?"

"Cần. Trước khi chúng ta trở lại, từ binh đoàn thứ 7 đến binh đoàn thứ 14 tuyệt đối không được lơi lỏng phòng bị. Còn đối sách cụ thể, đợi đến lúc mình trở lại rồi sẽ tổ chức hội nghị quyết định."

"Biết rồi... Nhưng làm vậy có sao không? Nếu đưa một nửa binh sĩ khai thác đi phòng vệ thì sẽ dẫn đến tình trạng chức năng của thành phố tạm thời dừng vận hành, nếu vì chuyện này mà tuyến sản xuất xảy ra vấn đề gì khiến bên phía hội buôn bán oán giận thì sao?"

"An toàn là trên hết. Có người kháng nghị thì cứ để mình lo. Phái binh sĩ canh gác đi."

Natsuki nhanh chóng đưa ra chỉ thị.

Tuy Chihiro cảm thấy Natsuki rất đáng để dựa dẫm, nhưng mặt khác cô cũng đang nghi ngờ có đáng để làm tới mức này hay không.

"Thôi vậy, lo trước khỏi họa. Dù sao mình cũng hiểu mà, vậy thì để binh sĩ khai thác hành động thôi."

"Làm phiền cậu. Đối với kẻ địch cấp độ này, nếu chỉ dựa vào vũ khí nóng thì khó mà đối phó được... Với lại..."

Natsuki đặt ngón tay lên miệng, hỏi.

"Người đánh bại con quái vật khổng lồ này... Rốt cuộc là ai? Thoạt nhìn là bị chặt làm hai khúc, nhưng chắc không phải Seishiro làm phải không?"

Cái xác trên tấm ảnh bị một đao chém đứt từ chi trước bên phải đến chi sau bên trái.

Cộng thêm việc trên đó không có dấu vết bị gặm cắn, chứng tỏ đây là hành động của con người.

Chihiro cũng đưa tay sờ cằm, cảm thấy khó có thể tin mà trả lời:

"Chuyện này đúng là rất lạ. Lúc bọn mình phát hiện cái xác không trọn vẹn này thì nó đã bị chém làm hai rồi, mà có vẻ như nó trôi từ ngoài biển vào đây."

"Trôi từ biển vào đây? Nghĩa là nó đã bị giết khi còn ngoài khơi sao?"

"Chắc hẳn là vậy, không sai đâu. Dựa vào tình huống của cái xác thì có vẻ nó đã chết từ nửa ngày trước rồi."

Chiến đấu trên biển còn có thể tạo ra vết thương thế này, thật sự khiến người ta cảm thấy kinh dị. Nhát chém này đáng sợ tới nỗi căn bản không hề giống thứ mà nhân loại có thể làm được.

Dù có là vũ khí sử dụng động cơ E.R.A cũng không thể làm được như vậy.

Cộng thêm việc nếu con thú khổng lồ này thật sự chết ngoài khơi thì sẽ có thêm một vấn đề mới cần được giải đáp nữa.

Đó là nửa ngày trước quân viễn chinh hải dương không hề đi khỏi thành phố để tuần tra. Như vậy nghĩa là có ai đó khác đã đánh nhau với con quái thú khổng lồ này và giết chết nó, rồi để cái xác trôi theo sóng biển tới đây.

Natsuki phóng to ảnh chụp, sau khi kiểm tra vết cắt trên người con cá sư tử lần nữa, cô nhíu mày.

"...Mặt cắt này thật sự rất đáng kinh ngạc. Lưỡi đao hoàn toàn xuyên thẳng qua, thớ thịt và xương cột sống cũng không vì thế mà bị lệch khỏi vị trí vốn có. Nanh và vuốt của loài khổng lồ không thể tạo thành vết cắt phẳng lì như gương thế này được, đao kiếm mà chúng ta sử dụng cũng không thể đạt được tiêu chuẩn này."

"Ừm, dù có dùng B.D.A để tăng thể lực, toàn Viễn Đông cũng chẳng ai có thể cùng lúc chém cả cơ thể khổng lồ kia lẫn lớp vảy cứng chắc đó thành hai nửa như vậy."

Chính vì thế mới nảy sinh vấn đề hiện tại, ai là người đã giết nó?

Hai chữ "khả nghi" mà Chihiro nói khi nãy chính là chỉ chuyện này.

Natsuki nhẹ nhàng lấy ngón tay lướt qua mặt cắt của cái xác khổng lồ trên ảnh, nghĩ xem người có thể chém ra một đao này cần phải hội tụ những điều kiện thế nào.

"Vũ khí được sử dụng là chiến xa nhiều chân có thể biến đổi thành đao kiếm ư... Không, hẳn là không phải. Thứ đó thích hợp để ám sát và kéo đứt kẻ địch hơn là chém, không thể tạo thành mặt cắt thế này được."

"Đúng vậy..., hình dạng vết cắt này không giống như bị cậy sức, mạnh mẽ bổ ra."

"Thay vì nói là bị mạnh mẽ bổ ra thì nó giống bị những thứ có lưỡi sắc bén như thái đao hay đao nhỏ cắt đứt hơn."

"Còn nữa... Đao Nhật Bản cũng có thể xem là một trong những vũ khí làm được chuyện này?"

"Ừm, phải rồi phải rồi. Một người sở hữu sức mạnh vượt xa người thường và sử dụng đao Nhật Bản là khả năng cao nhất---"

---Từ từ?

"...Ừm, mình muốn xác nhận lại... Vũ khí có khả năng nhất là đao Nhật Bản à?"

"Ừ. Tuy tạm thời rất khó tin. Chẳng qua nếu thật sự có người chém đôi con thú khổng lồ này thành hai nửa bằng đao Nhật Bản thì đúng là một chuyện rất đáng sợ. Nếu chỉ có sức mạnh thân thể mà thiếu mất kỹ thuật ưu tú thì cũng không làm được thế này đâu."

Đối với kết quả mà hai người vừa suy luận được, Natsuki trưng ra bộ mặt như vừa nuốt phải mướp đắng. Bởi vì cô vừa hợp tác hành động với một thanh niên nào đó có đủ cả hai điều kiện trên.

Thêm việc "nửa ngày" trước vừa hay trùng khớp với bảng tường trình của thuyền trưởng.

Nếu đúng là loại sinh vật biển khổng lồ thế này thì hiển nhiên có thể đục một cái lỗ dưới đáy thuyền rồi.

Tới nước này thì trực tiếp hỏi Kazuma Shininome và thuyền trưởng thì tốt hơn... Natsuki nghĩ thế rồi ngẩn đầu lên--- một tiếng ầm thật lớn đột nhiên vang vọng toàn bộ di tích thành phố.

"A...!"

Chấn động liên tục không ngừng, tiếng động bí ẩn điếc tai. Tình hình này rất dễ khiến người ta cho rằng di tích dưới chân sắp đổ sụp mất, Natsuki nắm chặt cần điều khiển theo phản xạ.

Nghe được âm thanh thông qua bộ đàm, Chihiro hoảng sợ hỏi.

"Sao... Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra à? Tiếng động vừa rồi đáng sợ quá đó!"

"Mình không sao, nhưng phải đi kiểm tra tình hình đã, tối nay liên lạc lại sau!"

"Ồ... Không không không cậu chờ chút coi! Cắt dứt liên lạc trong tình huống thế này không ổn đâu---!"

Âm thanh tuyến liên lạc bị vô tình cắt đứt vang lên bên trong chiến xa. Natsuki bỏ Chihiro còn đang định nói nhiều một tràng sang một bên, thẳng thắn dập máy rồi chuyển qua màn hình quan sát bên ngoài.

Bởi vì cô cho rằng một khi đã xảy ra tình huống khẩn cấp thì không phải lúc để nghe Chihiro lãi nhãi.

Natsuki rút nụ cười khi nãy lại, bắt đầu quan sát xung quanh. Tính tới việc bầy khỉ lông trắng có thể đã tấn công trở lại, cô khởi động máy quan sát diện rộng. Mặt khác, cũng có thể là đám cá biển vừa nhắc tới khi nãy xuất hiện.

Đụng phải mấy con sinh vật biển trong cái di tích thành phố chả có bao nhiêu chỗ đặt chân này đúng là một tình huống khó giải quyết.

Do mục tiêu tuần tra khi trước là viễn chinh Tokaido dọc theo thềm lục địa nên chiếc chiến xa nhiều chân này không được trang bị những bộ phận hữu dụng trong biển. Nếu như bị kéo xuống biển thì chỉ còn nước bó tay chịu chết.

Để đề phòng mình bị đánh lén, Natsuki khởi động bộ phận phản lực trên những chiếc chân.

Nhưng vấn đề lớn nhất hiện tại là Kazuma Shinonome vẫn còn đang ở trong biển.

Bỏ những suy đoán vừa rồi sang một bên, đối đầu với các loài sinh vật biển khi đang ở trong biển, nhân loại căn bản không chịu nổi một đòn.

Cho rằng việc ưu tiên hiện tại là cứu viện Kazuma ngay lập tức, Natsuki quay đầu xe để kiểm tra tình hình. Bộ phận quan sát bên ngoài nhanh chóng thu được hình ảnh của thuyền trưởng đội buôn đồ cổ.

Lúc này đã bơi qua cái tháp hoang gần đó để tránh nạn, ông vung tay với Natsuki, lớn giọng kêu lên:

"Cô... Cô nhóc, tránh ra mau lên...! Container sắp rớt xuống rồi!"

"Hả?"

Natsuki nghiêng đầu, không hiểu điều mà thuyền trưởng đang cảnh báo là gì.

Nhưng máy quan sát diện rộng lập tức có phản ứng. Sau khi xác nhận phía trên bên phải mình có vật gì đó đang rơi xuống, Natsuki gạt cần điều khiển, lăn tránh ra ngoài.

Ngay sau đó--- thùng container nặng tới 20 tấn rơi xuống, hướng vào tháp hoang.

"Cái gì...!"

Natsuki đờ người trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần.

Sau khi đã hiểu được tình hình, vẻ tức giận ánh lên trong mắt cô, cầm lấy cần điều khiển, đếm số lượng container đang rơi, Natsuki nhanh chóng hành động.

Vì tránh việc thùng container rơi xuống tạo thành hư hại, Natsuki đưa chiến xa phóng tới địa điểm rơi với tốc độ cao, dùng những cánh tay máy và các đốt ngón tay nằm trên chân trước để giảm lực chấn động, thuận tiện bắt lấy container.

Tuy Natsuki đang ở trong xe cũng chịu phải sự chấn động tương đương nhưng áp lực lên tòa tháp dưới chân cô thì đã được giảm bớt. Natsuki tiếp tụp đỡ thùng container thứ 2... Thứ 4... Thứ 6, sau đó mở rộng phạm vi dò xét của máy quan sát diện rộng lên mức tối đa. Khi quét tới đáy biển cô không nhịn được đưa tay ôm đầu.

Bởi vì gần một thùng container dưới đáy biển là hình chiếu nhiệt của một con người.

(Khẳng... Khẳng định không sai! Cái tên kia... Đang ném container từ dưới biển lên...)

Máy gia tốc thể hạt trong máu có một loại chức năng là gia tốc thể hạt trong cơ thể, qua đó tăng cường sức mạnh thân thể lên mức cực cao. Nhưng dù có làm vậy thì tỷ lệ sức mạnh được tăng cường này vẫn vượt quá xa bình thường. Muốn ném một thùng container nặng 20 tấn lên bờ, dù có dùng chiến xa nhiều chân hay áo giáp có khung xương ngoài đặc biệt cũng chẳng thể nào làm được.

Nhưng đây không phải điều đáng nói nhất.

(Không có phản ứng của thao tác dòng chảy. Nếu không tính tới lực cản của nước biển, nghĩa là cậu ta có thể làm được chuyện này chỉ bằng sức mạnh thân thể?)

Nếu thật là như vậy thì năng lực thân thể của người thanh niên này thật quá đáng sợ. Rõ ràng là cậu ta không hề dùng toàn lực trong trận chiến khi nãy.

Đáng sợ thì đáng sợ--- nhưng cách xử lý của cậu ta càng khiến người khác cảm thấy khó chịu hơn.

Natsuki chụp lấy thùng container cuối cùng và xếp nó xuống rồi nhảy khỏi chiến xa, kiểm tra tình huống xung quanh lần nữa. Sau khi xác nhận không có ai bị container làm bị thương, cô lấy tay vuốt ngực thở dài một hơi.

Một lúc sau, Kazuma Shinonome bước lên khỏi mặt biển.

Cậu lắc mạnh đầu rũ bỏ nước biển trên đó, lấy hai tay vuốt tóc ngược ra sau rồi đứng thẳng người lên.

Nhìn thấy Natsuki, Kazuma giơ tay lên nói.

"Giải quyết xong xuôi. Nhiêu đây chắc là toàn bộ rồi, vì tôi đã kéo hết mấy thứ trông có vẻ là container trong phạm vi mình thấy lên... Nhưng mà, Natsuki, cô làm sao thế?"

Natsuki giẫm từng bước chân, nhích đến gần. Kazuma cảm thấy có vẻ cô đang rất phẫn nộ, cảm giác này chắc chắn không sai.

Đi đến trước mặt Kazuma, Natsuki chỉ tay vào cọng cáp, chỉ trích khuyết điểm của cậu.

"Nghe này, Kazu-kun. Trước đó chúng ta đã đồng ý là sẽ dùng dây cáp để kéo container lên mà, tại sao cậu chưa thương lượng với mình mà đã chuyển qua kế hoạch khác rồi?"

"...? Vì sau khi sử dụng thiết bị tên B.D.A này tôi có nhấc thử một phát rồi nhận ra có vẻ mình có thể ném lên được, cho nên làm vậy sẽ tiết kiệm thời gian hơn."

"Ừm, chuyện này mình sẽ không so đo với cậu, coi như đây là nhượng bộ lớn nhất của mình nên mình sẽ không so đo, dù sao nhân viên hiện trường có quyền tự phán đoán và hành động ở một mức độ nhất định--- vấn đề là, cậu không nghĩ rằng mấy thùng container mà cậu ném lên có thể đè chết ai đó ư? Những người không có sức mạnh nếu bị container đè trúng sẽ chết ngay tại chỗ đó!"

Natsuki phê bình Kazuma, dù có thiếu thường thức thì cũng vừa phải thôi, tuy nhiên khó trách sao cô lại nổi giận.

Là tộc người trên thuyền, tất nhiên những người này cũng có B.D.A, nhưng không phải ai dùng B.D.A cũng có thể tăng sức mạnh lên. Lần này may mà thuyền trưởng và mọi người đã nhanh chân tránh đi nên không xảy ra chuyện gì, nếu không thì dưới một chút tình huống có thể tạo thành thương vong.

Natsuki không thể để loại người không thể đưa ra phán đoán chính xác ngay cả trong tình huống như vậy vào đô thị quốc gia. Nếu Kazuma đã thiếu thốn thường thức tới mức này thì phải uốn nắn lại, để cậu ta phải ghi tạc vào trong đầu.

Nhưng mà--- sau khi nghe những lời chỉ trích ấy, Kazuma lại tỏ vẻ rất ngạc nhiên, như thể đang nghi ngờ mình có nghe lầm hay không.

"Chuyện này... Nếu tôi có hiểu lầm gì thì rất xin lỗi. Chẳng lẽ thứ tên B.D.A này không phải là vật dụng mà người ở thời đại này ai cũng có thể trang bị sao?"

"...Hả?"

Natsuki sửng sốt một chút, khí thế hùng hổ dọa người vừa nãy biến mất không còn chút dấu vết.

Cân nhắc tới hành động ngu ngốc vừa rồi của Kazuma, Natsuki vốn dĩ định mặc kệ cậu muốn bào chữa thế nào cô cũng sẽ bác bỏ hết, kết quả câu hỏi của Kazuma lại vượt xa những gì cô đã dự định.

Natsuki nhìn vào gương mặt Kazuma trong sự hoài nghi.

Natsuki làm vậy là vì cô không đoán ra ý nghĩa ẩn sau câu nói của cậu, nhưng cũng vì hành động này mà Kazuma đã hiểu rõ tình hình trước mắt.

Cậu gãi gãi ót, bối rối xin lỗi.

"Thì ra đúng thật là vậy... Rất xin lỗi, tôi đã hành động thật thiếu suy nghĩ. Tôi cứ tưởng mọi người ai cũng có thể sử dụng trang... Trang bị đó."

"Sao... Sao mà ai cũng có thể--- không, thôi vậy. Nếu cậu đã hiểu rồi thì thôi, mình sẽ không truy cứu chuyện này nữa."

Thái độ của Kazuma hoàn toàn không giống dối trá.

Dù biểu cảm không thay đổi gì nhưng thần sắc áy náy lại cực kỳ chân thành. Nếu như cậu ta thật sự đang nói dối thì đúng là một người vô cùng kinh khủng. Chỉ là dù Kazuma có hiểu được đi nữa, bình thường thì Natsuki vẫn sẽ nghiêm khắc răn dạy cậu một phen.

Nhưng hiện tại, Natsuki vừa mới nhận ra ý nghĩa trong câu nói lúc nãy của Kazuma.

Trong lúc Natsuki định mở miệng hỏi lại, đã thấy thuyền trưởng đội buôn đồ cổ đi đến.

"Ái chà! Cậu nhóc...! Cậu lợi hại thật đấy! Nhờ cậu mà đã gom được hầu hết đống thương phẩm về! Thời gian tới tạm thời sẽ không rơi vào đường cùng! Cậu thật sự đã cứu chúng tôi đấy!"

"Vậy sao? Thật tốt quá, có ai bị thương không?"

"Ha ha! Trên thuyền của tôi không có mấy thằng ngu chậm chạp vậy đâu! Lúc đầu còn sợ hãi kêu la một chút, nhưng không ai bị gì cả! Nếu mà lỡ có lần sau, xin cậu cẩn thận một chút...!"

Bốp~ bốp~ bốp! Thuyền trưởng đội buôn đồ cổ vừa nói vừa vỗ vai Kazuma bôm bốp. Trên lập trường của ông, bản thân và thuyền viên vừa được may mắn cứu vớt khỏi bất hạnh.

Cho nên đại khái là muốn tỏ vẻ có chút nguy hiểm cũng chẳng sao.

Trong lúc thuyền trưởng đang cảm thấy vui sướng, một thuyền viên chợt hét lên:

"Mọi người nhìn kìa! Đó là thuyền của Viễn Đông!"

"Chắc chắn là tới đón chúng ta rồi!"

"Tốt! Hướng gió đang có lợi cho chúng ta, mọi người lập tức vận chuyển đi nào! Phải nhanh chóng chuyển hết hàng hóa lên thuyền cứu trợ rồi rời khỏi vùng biển này! Tốt rồi, cậu nhóc cũng tới giúp chúng tôi một tay đi!"

Thuyền trưởng và thuyền viên tức tấp làm việc, thuận tiện kéo theo Kazuma. Thiết bị vận chuyển đã chìm xuống đáy biển cùng con thuyền của họ rồi, hiện tại chỉ có thể dựa vào cậu.

Lỡ mất cơ hội truy hỏi tình hình tường tận, Natsuki cười khổ đặt tay lên mặt.

(Thôi vậy, sau này tìm thời gian hỏi là được rồi. Tóm lại là, dù sao việc thu hồi hàng hóa cũng đã hoàn thành tốt đẹp.)

Cô nhẹ nhàng xoay người, bước về phía chiến xa. Vừa rồi chủ động cắt đứt liên lạc, Chihiro nhất định đang rất giận. Nếu không nghĩ kỹ lý do thì khi về rồi sẽ thảm lắm.

Nhưng nhớ tới---

"--- Đây không phải là vật dụng mà người ở thời đại này ai cũng có thể trang bị sao?"

Câu nói này của cậu ấy rốt cuộc mang hàm ý thế nào đây?

Truyện Chữ Hay