Hibiki - Fubuki: "Vậy đi thôi, sister!"
Những dãy lá xanh tươi tốt mọc dọc theo bờ biển của di tích thành phố.
Mỗi một dãy nhà bỏ hoang nối tiếp nhau trong thành phố này tuy đã trải qua gió táp mưa sa suốt 300 năm nhưng những bức tường bên ngoài lại không bị phong hóa hoàn toàn. Bởi vì bê tông tu bổ được tạo ra từ phản ứng hóa học đặc biệt sẽ hấp thụ thể hạt trong không khí và tiếp tục tiến hành tự mình chữa trị, chính vì vậy, dù con người có biến mất khỏi thành phố này thì quan cảnh của nó vẫn sẽ được giữ gìn tới mấy trăm năm.
Nơi đây rõ ràng đã không tồn tại bất kỳ cảm giác gì về cuộc sống, cũng chỉ có những công trình kiến trúc mà loài người để lại là vẫn còn giữ lấy hình dáng trong quá khứ của chúng.
Một người thanh niên--- Kazuma Shinonome đứng trên quyền nhìn lấy quan cảnh yên lặng vắng vẻ này rồi thở dài.
"...Nhức đầu thật, xem ra tình huống hiện tại của mình còn tệ hơn cả dự đoán ban đầu nữa."
Câu nói này không phải để thổ lộ cho ai nghe cả, chỉ là đơn giản là thể hiện tâm trạng của cậu bây giờ thôi.
Sau khi được quân đoàn viễn chinh hải dương cứu lên, Kazuma và đội thương buôn đồ cổ cuối cùng đã quyết định để cho tổ chức tên Binh Sĩ Khai Thác tạm thời chiếu cố chính mình.
Đứng trên boong tầng hai của chiếc thuyền cứu hộ, đón lấy gió biển, Kazuma nhìn theo khu di tích trên biển đang dần trôi qua. Hứng lấy ánh sáng mặt trời mãnh liệt, mặt trên thuyền lúc này chẳng khác gì một tấm sắt bị đốt nóng, chỉ là dường như cậu cũng không thèm để ý.
Bởi vì biểu cảm thiếu thốn nên người ngoài chỉ có thể phỏng đoán cảm xúc của cậu thanh niên này nhờ vào sự thay đổi của hai đầu lông mày và ánh mắt, và lúc này dường như trong lòng cậu đang có một tâm sự nào đó.
Kazuma tựa tay lên thành lan can bảo hộ, nhìn theo di tích thành phố bằng ánh mắt mờ mịt.
Thuyền trưởng đội buôn đồ cổ đại khái đang ở trong thuyền đàm phán với nhân viên của quân đoàn viễn chinh hải dương, Kazuma thì vẫn tiếp tục đứng trên boong thuyền tầng hai, quan sát những thuyền viên bề bộn qua lại.
Trong đó có một đám người mặc áo khoác trắng, tạo thành sự đối lập mãnh liệt với cái áo khoác đỏ của Natsuki, có vẻ họ là nhân viên lệ thuộc của quân đoàn viễn chinh hải dương.
"Đồng phục trắng... Không, là quân phục? Chỉ nhìn trang phục thôi thì trông khá giống lực lượng phòng vệ trên biển."
"Ừm ừm! Vậy mà có thể chú ý tới việc này, khả năng quan sát của anh rất tốt đấy! Anh trai ngoại quốc!"
Hai cánh tay nhỏ đột nhiên vỗ vỗ vào lưng Kazuma.
Không rõ chuyện gì xảy ra, Kazuma nhíu mày, nhưng cậu vẫn bình tĩnh quay người lại xem.
Ngay sau lưng cậu là hai cô bé sinh đôi lẽ ra không nên xuất hiện ở một nơi như thế này, chị em hai người đều mặc đồng phục trắng và thắt tóc hai bím.
"Lần đầu gặp mắt, anh trai trở về từ ngoại quốc!"
"Thay tổ tiên về lại quê nhà sau 300 năm, anh có vui không?"
"...Nói thế nào đây, giống như không có cảm giác cụ thể gì. Thật sự muốn nói, thì lúc này tôi lại muốn biết thân phận của hai em hơn."
"Đây là phản ứng bình thường mà!" Hai chị em sinh đôi bí ẩn mỉm cười vui vẻ.
Lúc nãy Kazuma có thờ ơ nhìn phía trong thuyền một lượt nhưng chưa từng thấy bất kỳ thuyền viên nào nhỏ tuổi hơn hai người đang ở trước mắt cậu.
Vốn dĩ cậu còn đang nghi ngờ không biết liệu có phải hai người bị cưỡng chế gọi đi hay không--- nhưng nếu thật sự là vậy thì hai người họ lại có vẻ phấn chấn quá mức.
Cặp song sinh đứng thẳng người lên, bắt đầu tự giới thiệu bản thân.
"Tốt! Để em tự giới thiệu mình một chút! Em là Hibiki Hitsugaya, học viên thực tập tương quan lệ thuộc đội khai thác 14 của quân đoàn viễn chinh hải dương."
"Em là Fubuki Hitsugaya, cũng là học viên thực tập tương quan lệ thuộc đội khai thác 14. Là công chúa nhờ bọn em đi gọi anh."
"Công chúa?--- À, ý em là Natsuki?" (Natsuki = 那姬 = Na Cơ, 姬 = Cơ = Người phụ nữ có địa vị, đôi khi cũng được dùng với nghĩa công chúa)
"Ừm, mà chỉ có bọn này mới gọi chị ấy là công chúa thôi."
"Đúng vậy, nhưng công chúa là thành viên Hồng Phục, nên gọi thế cũng không sai đâu."
Hồng phục--- nhắc mới thấy, toàn bộ chiếc thuyền này chỉ có mỗi Natsuki là mặc áo đỏ, nói không chừng đó là loại phục trang đặc biệt chỉ cô mới có.
"...Hai người các em nhìn nhỏ như vậy mà đã là thành viên của Binh Sĩ Khai Thác rồi à? Không nguy hiểm sao?"
"Không sao! Công việc của bọn em chủ yếu là khôi phục những công nghệ và tài liệu đã mất."
"Không nguy hiểm! Trên cơ bản thì chỉ có người lớn mới phải chiến đấu với loài khổng lồ, cộng thêm việc Binh Sĩ Khai Thác vốn dĩ là tổ chức nửa chính phủ! Trừ khi là tình huống khẩn cấp, còn không thì sẽ không gặp phải nguy hiểm!"
Nghe những gì cặp sinh đôi giải thích, đôi mày Kazuma hơi hơi giãn ra.
Cậu vốn tưởng những người này đã cưỡng chế triệu tập các thiếu niên thiếu nữ mới hơn mười tuổi đi làm công việc trên tiền tuyến--- nhưng coi bộ là chẳng có chuyện đó.
Căn cứ vào thái độ sáng sủa của hai người, Liên Bang Viễn Đông là một đô thị quốc gia khá có lý tính.
"Thật tốt quá, ban đầu nghe đây là một đô thị quốc gia dưới dạng thành bang, tôi đã có hơi lo lắng, nhưng xem ra các cơ quan cầm quyền vẫn còn giữ quan niệm đạo đức hiện đại."
"?Đây không phải chuyện đương nhiên à?"
"Quốc gia suy yếu không có nghĩa là nhân loại cũng suy thoái theo, nếu cái thời đại đã sử dụng tân lịch này mà còn theo quan niệm đạo đức cổ đại, anh không thấy nó hơi đáng sợ sao?"
"Phải không? Có lẽ là do trước khi tới nơi này, tôi từng bị đối xử như một quả bóng, bị đá qua đá lại suốt 3 tháng, còn tự mình trải qua nạn buôn người."
"Ồ!" Cặp sinh đôi kinh ngạc thốt lên.
"Tự mình trải qua nạn buôn người..."
"Thật sao? Anh bị tổ chức buôn người bắt ư?"
"Ừ, vừa tỉnh lại đã phát hiện hai tay mình bị còng lại, nhốt trong phòng giam. Mà ngoài tôi ra còn có những đứa trẻ và phụ nữ bị bắt trói khác nữa, dường như là một tổ chức buôn người có quy mô khá lớn."
"Sau... Sau đó thì sao?"
"Làm sao anh tới đây được? Là Ryuujiro mua lại anh à?"
"Sao có thể chứ, khi tôi sắp bị bán mất rồi thì được cái người tên Ryuujiro cứu. Vì dựa vào mình tôi thì chỉ mỗi việc giúp những người khác trốn thôi cũng đã sức cùng lực kiệt rồi."
Kazuma nói bằng giọng điệu bình thản không chút phập phồng. Cặp sinh đôi thì kinh ngạc nhìn cậu.
Mặc dù thái độ của Kazuma rất bình tĩnh, nhưng tình huống thực tế chắc chắn không nhẹ nhàng đơn giản như cậu đã kể.
Nếu đã bị đối xử như nô lệ thì chắc chắn không thể có được B.D.A.
Rõ ràng chỉ có thể dựa vào dũng khí và trí tuệ của chính mình, nhưng cậu không bỏ trốn khỏi lũ buôn người một mình, trái lại còn ưu tiên giúp đỡ những phụ nữ và trẻ em bị bắt khác trốn đi.
Cặp sinh đôi dường như rất bội phục, khoanh tay mỉm cười vui vẻ.
"Hừm... Thì ra là vậy..., em đoán được mọi chuyện đại khái ra sao rồi!"
"Vậy nghĩa là... Ryuujiro đã cứu người duy nhất không trốn được là anh sao!"
"Ừ. Tôi bị ngất trong lúc chạy trốn nên cũng không rõ chi tiết lắm, nhưng có nghe được việc mình được lão cứu khỏi tay đám buôn người ấy. Nhận được nhiều sự giúp đỡ nên tôi rất biết ơn người này. Mặc dù lão bề bộn nhiều việc nên không có nhiều cơ hội nói chuyện, nhưng tôi cảm thấy lão là người mình có thể tin tưởng."
Khóe miệng Kazuma nhếch lên một nụ cười nhẹ. Cặp song sinh được nghe nói cậu là một người hiếm khi để lộ cảm xúc, nụ cười nhẹ lúc này lại rất có tình người.
Xem dáng vẻ thì chỉ là cậu không biểu hiện ra ngoài mà thôi, thực tế cảm xúc bên trong cũng phong phú như người thường.
"Nói trở về... Thật đúng là 3 tháng khó nhằn phải không."
"Nhưng kết quả cũng không tệ... Cuối cùng cũng có thể trở về Nhật Bản! Nếu anh có cái gì không hiểu hay muốn hỏi cái gì, tất cả đều có thể đến tìm bọn này!"
"Thật sao... Vừa đúng dịp, tôi trực tiếp hỏi vậy. Khi nãy cũng có nhắc tới rồi, quân đoàn viễn chinh hải dương có nguồn gốc là... Lực lượng phòng vệ trên biển sao?"
Kazuma chỉ vào những thuyền viên mặc đồng phục trắng hỏi.
Cặp sinh đôi kéo đồng phục trên người, đắc ý trả lời.
"Không sai, chính là vậy, brother ngoại quốc! Tiền thân của quân đoàn viễn chinh hải dương chính là lực lượng phòng vệ trên biển!"
"Không, lầm rồi sister! Chính xác thì kỹ thuật và đội thuyền mà quân đoàn viễn chinh sử dụng được lấy và khôi phục từ căn cứ cũ của quần đảo Ogasawara thuộc Nhật Bản, còn chủ thể của tổ chức mới được thành lập vào 300 năm trước!"
Quần đảo Ogasawara--- lúc trước Natsuki cũng từng nhắc tới nơi này.
Kazuma biết đó là một quần đảo cách Tokyo một nghìn km về phía nam.
Mặc dù đã có cơ sở trên biển của Nhật Bản, cậu nhớ khi ấy bởi vì có Tháp Điều Khiển môi trường ở gần nên mới bắt đầu xây dựng một thành phố phát triển trên biển.
"Như vậy không lẽ thành viên của quân đoàn viễn chinh đều có xuất thân từ quần đảo Ogasawara?"
"A... Phần này thì có hơi khó hiểu."
"A... Chúng em cũng không rõ lắm--- nói sơ lược thôi được chứ?"
"Ừm, nhờ hai em."
"Được rồi!" Cặp sinh đôi đồng thời hắng giọng một cái rồi bắt đầu giải thích.
"Mọi chuyện bắt đầu từ Đại Hủy Diệt 300 năm trước--- Nghe nói lúc đó Nhật Bản có ít nhất 4 khu tị nạn siêu khổng lồ."
"Chính là 4 khu vực Ogasawara, đảo Awaji, Hokkaido và Sở Nghiên Cứu Sakurajima."
Kazuma gật đầu, cố gắng lý giải những thông tin này.
"Tổ tiên của bọn em đã từ Kanto chạy đến quần đảo Ogasawara khi Đại Hủy Diệt xảy ra."
"Kanto? Vậy thì người ở Tokyo cũng chạy đến quần đảo Ogasawara ư? Nhưng dù có là để tránh nạn đi nữa thì khoảng cách giữa hai nơi không phải vẫn quá xa sao? Với lại còn phải cần tới thuyền bè nữa phải chứ?"
"Nói thì nói vậy... Nhưng lúc đó đã không còn nơi nào để đi nữa rồi."
"Trong suốt 200 năm, quần đảo Nhật Bản một mực phải chịu cảnh bao trùm trong bụi núi lửa. Tai hại là tình trạng băng lạnh kéo dài, trục trái đất nghiêng lệch, thiếu thốn lương thực, nước biển dâng cao dẫn tới việc không gian sinh tồn sụt giảm. Sau này còn xuất hiện thêm những loài khổng lồ và huyễn thú (Grimm), khiến dân tộc Yamato không thể rời khỏi chỗ tị nạn."
Bản thổ Nhật Bản bị bụi núi lửa bao phủ, trở thành vùng đất mà loài người không thể sinh tồn.
Tới nước này, quốc gia mang tên Nhật Bản đã gần như bước vào ngõ cụt.
Từ xa xưa, bụi núi lửa đã được ví như là tro bụi của cái chết, là một trong những nguyên nhân mang đến những biến đổi của môi trường.
Lúc bay đầy trời thì che đậy ánh sáng, khi rơi xuống thì vùi lấp ruộng đồng, phá hoại cuộc sống loài người, nếu hít vào cơ thể sẽ khiến sức khỏe bị nguy hại. Tai nạn vượt qua trí tuệ loài người này thật sự đủ tư cách là một trong những nguyên nhân dẫn đến sự diệt vong của nhân loại, tuyên bố này không phải chỉ là một loại ví von.
"Nghe nói người chạy tới Ogasawara tị nạn đa phần là người ở Tokyo, còn tình hình ở những khu vực khác thì còn bi thảm hơn nhiều."
"Người dân Hokuriku trốn tới Hokkaido, người dân Kanto chạy sang Ogasawara, người dân Kansai trốn đến ở đảo Awaji, Còn Kyuushu thì chạy đến sở nghiên cứu Sakurajima... Trên mặt lý thuyết thì là như vậy, còn tình huống thực tế thế nào thì chẳng ai biết."
"Người có thể tới được chỗ tránh nạn thành công cũng không nhiều, mà sau đó ngoại trừ Ogasawara ra thì những nơi tị nạn khác còn xuất hiện rất nhiều người chết vì đói kém, do đó nên chẳng thể thống kê chính xác được số người còn sống."
Đây chính là điểm đáng sợ của bụi núi lửa.
Một khi đồng ruộng bị chôn vùi, khi mọi động thực vật trên đó đều chết hết, nhân loại đương nhiên cũng chẳng thể sinh tồn.
Chỉ có khu vực Ogasawara cách xa bản thổ không bị bụi núi lửa ảnh hưởng trực tiếp mới có thể tiếp tục duy trì.
"Phía Ogasawara dường như vốn là khu vực tị nạn được tạo ra dựa trên sự cân nhắc đến vấn đề này, còn về phía sở nghiên cứu Sakurajima, đó khu tị nạn có quy mô lớn nhất và có đủ thiết bị tự cung tự cấp, người ở đấy dường như đã sống sót nhờ vào việc một mực trốn trong chỗ ẩn náu."
"Người mà không có ăn thì sẽ chết, những người tị nạn ở nơi có thể tự cung tự cấp như khu Ogasawara và sở nghiên cứu Sakurajima quả thực là vô cùng may mắn."
Giọng điệu của cặp song sinh dù khá bình tĩnh, nhưng đáy mắt họ lại ánh lên vẻ đau thương.
Nếu trong khu tị nạn đóng kín ấy mà xảy ra tình trạng tranh giành thức ăn thì bi kịch xảy ra là điều hiển nhiên.
Những con người lâm vào khủng hoảng sẽ vì tranh giành thức ăn mà tàn sát lẫn nhau, tạo thành thương vong trên quy mô lớn.
Chỉ những hòn đảo xa xôi trên biển với ưu thế tự nhiên hoặc những khu vực có cơ quan cầm quyền để đưa ra khẩu phần phù hợp thì mới có thể sống sót trong thời đại suy tàn như địa ngục này.
"Nhắc tới... Tôi từng nghe cha mình nói rằng Tháp Điều Khiển Môi Trường được tạo ra để kiềm hãm và khống chế sự hoạt động của ngọn núi lửa to nhất hệ mặt trời nằm dưới đáy Thái Bình Dương, khu tị nạn hẳn là cũng được xây dựng trong khoảng thời gian này?"
"Vậy... Vậy sao?"
"Bọn... Bọn em chưa từng nghe tới việc này luôn ấy, brother."
Thông tin lần đầu nghe được này khiến hai người kinh ngạc chớp mắt liên tục.
Trong lịch sử, nhân loại đã từng rơi vào nguy cơ diệt vong hai lần vì hoạt động phun trào của núi lửa.
Không biết là phúc hay họa, các nhà khoa học đương thời xem xét cảm thấy trái đất sắp rơi vào một tràng tai nạn khủng khiếp, quy mô có thể so với sự kiện đã khiến các sinh vật trên trái đất tuyệt diệt đến 98% xảy ra ở mấy chục nghìn năm trước, thậm chí còn lớn hơn.
Trước khi vấn đề được giải quyết, các quốc gia đã tiến hành quản chế báo chí để ngăn tin tức lộ ra, nhưng tình hình hỗn loạn lúc đó vẫn có thể tưởng tượng được.
Đây là thời hạn cuối cùng của lịch sử loài người (Time Limit), tai ách khổng lồ chỉ có thể gọi bằng vận mệnh diệt vong. Vì lý do đó, một dự án lớn được thành lập để chống lại thảm họa ấy chính thức khởi động trong thời gian này.
Đó cũng chính là kết tinh của trí tuệ loài người--- Tòa tháp khổng lồ được gọi bằng cái tên "Tháp Điều Khiển Môi Trường".
Loài người đã xây dựng một tòa tháp cao quá mây trời, phân tán thể hạt để kiềm hãm và khống thế thảm họa tự nhiên, cuối cùng hoàn toàn kiểm soát môi trường của hành tinh này.
"Cũng có nghĩa là... Đại Hủy Diệt xảy ra vì chức năng khống chế của Tháp Điều Khiển Môi Trường không hoạt động thuận lợi, nên núi lửa dưới đáy biển mới phun trào sao?"
"Ừm... Lý luận này hơi sai sai thì phải."
"A... Brother, rõ ràng là anh biết vài chuyện quái lạ vậy mà lại không rành kiến thức thông thường."
"Vậy... Vậy sao?"
"Đúng rồi. Nếu cái loại núi lửa như thế phun trào thì tro bụi đã bao trùm khắp thế giới rồi, làm gì có thời gian chạy tới chỗ tránh nạn."
"Thứ phun trào ở Nhật Bản là bảy ngọn núi lửa nằm trên bản thổ, nguyên nhân là vì Tháp Điều Khiển Môi Trường xảy ra chuyện bất thường và mất khống chế. Giống với tên của nó Tháp Điều Khiển Môi Trường có khả năng điều khiển thảm họa tự nhiên, cuối cùng đã dẫn tới bi kịch này đây."
"...Là vậy sao..."
"Trong thảm họa khủng khiếp ấy, lực lượng phòng vệ trên biển đã liều mạng tiến hành cứu hộ, để rồi hứng chịu đả kích mang tính hủy diệt. Sau đó, vì cứu trợ người khác, những người chạy tới Ogasawara đã thành lập nên một tổ chức mới."
"Tổ chức đó chính là tiền thân của quân đoàn viễn chinh, nên nói quân đoàn viễn chinh hải dương là hậu duệ của lực lượng phòng vệ trên biển ha, sister?"
"Đúng vậy, trong suốt 50 năm, tổ chức này đã tạo nên kỷ lục đi lại giữa quần đảo Ogasawara và bản thổ tận 24 lần. Nhưng ở lần thứ 24, bọn họ gặp phải một con quái vật. Người đứng đầu tổ chức hi sinh, hoạt động này cũng bị đình chỉ từ đó. Nhưng cũng chính nhờ vào hoạt động viễn chinh ấy, thế hệ cha ông mới có sống sót trong thời đại nhân loại suy tàn này!"
Cặp chị em sinh đôi tên Hitsugaya kéo lấy chiếc áo thuần trắng tinh khiết trên người, ưỡn ngực lên.
Kazuma cảm thấy hai người có vẻ đang rất tự hào, cảm giác này hẳn không phải do cậu hiểu nhầm. Đối với những thiếu niên thiếu nữ trong thời đại này, bộ đồng phục trắng đó có lẽ làm họ đặc biệt khát khao.
"Bởi lẽ quân đoàn viễn chinh mặc đồng phục màu trắng---"
"Đương nhiên là để ghi ơn cha ông và tổ chức đã phấn đấu chống lại thảm họa khủng khiếp kia!"
"Làm người phải học tập cái cũ thì mới có được cái mới, brother!"
Chị em Hitsugaya dựng thẳng ngón tay cái, sảng khoái trả lời. Mặc dù nói miệng thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng việc nhiều lần vượt biển cứu trợ đang lúc thảm họa quả thật là một hành động đánh cược mạng sống.
Núi lửa dồn dập phun trào, động đất liên tục không ngừng, biển động điên cuồng và sóng thần. Đối với những thảm họa mà chỉ riêng từng cái thôi đã có thể hủy diệt nhiều thành thị, những người kia lại có thể chống lại nỗi sợ của bản thân mà vượt biển cứu người.
Hai người nói với Kazuma rằng vì ghi nhớ công ơn của những người đã từng chống lại thảm họa, khắc ghi thành tựu của họ mà quân đoàn viễn chinh mới mặc đồng phục màu trắng.
"Thì ra là vậy... Hai em rất giỏi."
"Chuyện đó là đương nhiên! Bọn em là học viên thực tập tương quan đó!"
"Mặc kệ anh gặp phải vấn đề gì, thì cũng đều có thể hỏi bọn em!"
Cặp song sinh đặt tay trước ngực, cao giọng tuyên bố.
Kazuma rất biết ơn hai người vì có thể trả lời những câu hỏi của cậu mà chẳng hề nghi ngờ gì.
Tuy việc hỏi hai cô bé còn nhỏ tuổi hơn mình nhiều khiến cậu cảm thấy không ổn lắm--- nhưng tình huống trước mắt rất đặc thù, cậu quyết định ném cái không ổn đó qua một bên.
"Xin lỗi vì đã giữ hai em lại trò chuyện lâu như vậy, hai em đến gọi tôi phải không? Muốn dẫn tôi đi đâu?"
"Đi phòng nghiên cứu dưới đáy thuyền, trước khi tới thành phố, công chúa muốn kiểm tra tỷ lệ tương thích với thể hạt và số lượng thể hạt trong cơ thể của anh!"
"...? Vậy sao..."
Không rõ ý nghĩa trong câu nói này, Kazuma trực tiếp gật gật đầu, bắt đầu đi theo cặp song sinh.
Ba người dời bước về hướng phòng nghiên cứu dưới đáy thuyền, trên đường đi có thể thấy được những thuyền viên đang kiểm tra lại hàng hóa, những nhân viên mặc đồng phục trắng đang chăm sóc người bị thương, còn có chiến xa nhiều nhân đang được bảo trì trong kho cơ khí.
"Không ngờ trong thuyền còn có phòng nghiên cứu, không gian thực tế trong thuyền có vẻ còn lớn hơn bên ngoài."
"Vậy ư? Đây là lần đầu anh thấy chiến hạm cấp Drake à?"
"A... Đây đúng là lần đầu tôi lên chiến hạm, mà cả thương thuyền lẫn thuyền nô lệ không lâu trước cũng là lần đầu."
"...Ồ?"
"Oa... Thật à? Nói như vậy đây là lần đầu anh ra khơi sao? Không tin được là anh vẫn còn sống được trong cái thời đại này đấy."
Cặp song vừa cảm thấy ngạc nhiên vừa không cho là đúng. Gặp phải ánh mắt chỉ trích mãnh liệt của họ, Kazuma lúc này chợt hiểu.
Trong cái thời đại mực nước dâng cao khiến cho phần lớn lục địa chìm trong biển cả, không có kinh nghiệm đi thuyền--- có khác gì một người không có việc làm đâu?
Nghe qua câu chuyện vừa nãy, Kazuma đủ hiểu rằng hành động chơi bời lêu lỏng trong thời đại này nó mang nghiệp chướng nặng nề cỡ nào.
Phát hiện cặp sinh đôi hiểu lầm mình là kẻ vô công rỗi nghề, sức lao động và khả năng sản xuất bằng không, Kazuma vội vàng giải thích.
"Không, chờ đã, hai em hiểu lầm rồi."
"Không sao không sao mà, chúng em đã hiểu tình huống của brother rồi."
"Đúng vậy đúng vậy, đã tuổi này rồi mà brother còn là một người vô công rỗi nghề không có kinh nghiệm đi biển! Thật không ngờ tới anh không thể tự mình chăm sóc bản thân, ngược lại đúng là khiến người ta phục sát đất! Khó trách tại sao công chúa lại quan tâm anh như vậy, chuyện này em hiểu mà!"
Hiểu lầm càng lúc càng sâu, cơ bản là hai người còn thẳng thèm đặt những lời Kazuma vừa nói vào tai mình mà nhanh chân bước tới. Tới nước này thì giải thích cho mình đã biến thành một chuyện phiền toái mất rồi.
Do đó Kazuma gãi gãi sau gáy, quyết định bỏ qua sự châm chọc của hai cô bé.