Million Crown

chương 1 (phần 1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kazuma: "Chiến xa đa cước đã được đưa vào thực dụng. Liệu đó có phải là thứ một đứa con gái có thể lái không nhỉ?"

Natsuki: "Thứ đó là kiểu B.D.A và cũng như dạng tự động nên sẽ rất dễ dàng thôi. Tại sao lại không thử chứ?"

Kazuma: "... Mong được cậu giúp đỡ tận tình."

Di tích thành phố trên biển (Ruins city)--- Đại Thụ Hải Vực (Land Mangrove).

Hồi tưởng lại, đại khái chừng ba tuần trước.

(Mệt mỏi thật, thế này thì chết mất...!)

Một chiếc chiến xa thon dài nhiều chân băng qua tàn tích đô thị cuốn lớp lá rụng quen đường bay lên.

Ngay sau nó là cả một bầy khỉ lớn lông trắng đang đuổi sát không rời.

Đám khỉ này không chỉ sở hữu tứ chi dài thòng, mà cơ thể còn cao tới ba mét, số lượng lên tới hai mươi con.

Để cắt đuôi bầy khỉ vừa hú hét vừa theo sát phía sau, chiến xa nhanh chóng xuyên qua Đại Thụ Hải Vực. Lao nhanh trên những cành cây to lớn, thể hạt phun trào từ những máy đẩy phản lực ở mỗi chiếc chân của nó vẽ nên quỹ đạo nhẹ nhàng linh hoạt, vượt qua chướng ngại vật.

Trong tình huống này còn có thể phát huy tốc độ vượt trội hơn cả khi chạy trên mặt đất, công lao hẳn là thuộc về kỹ thuật điều khiển thượng thừa rồi.

Người lái xe khéo léo di chuyển khẩu pháo gắn trên xe, ngắm vào mục tiêu. Đạn pháo chứa đựng hợp chất hóa học đặc chế và nhiên liệu đốt nhanh bắn ra, khiến cho đám khỉ lớn lông trắng--- Khỉ Đột Lông Trắng (Silverback) bị đánh bay.

「GEEEYAAAAaaaa!」

Bầy dã thú to lớn rống lên những tiếng rít gào điếc tai. Âm thanh đạn pháo vang lên dồn dập, ngay cả mắt thường cũng có thể thấy được những viên đạn pháo đột phá bức tường âm thanh được bắn ra thậm chí khiến cả khu di tích đã trở thành một đống đổ nát này rung lên. Đạn pháo bắn ra đâm xuyên hai tòa tháp cũ, kéo lên khói bụi mù mịt, cây đại thụ khô quắt vừa chạy qua khi nãy cũng nổ tan tành.

Chiến xa tiếp tục lao đi giữa làn khói bụi mù trời.

Những động vật coi nơi này là nhà chen nhau trốn chạy.

Nhưng dù có nhìn thấy đồng bọn bị nổ tan xác chết mất, bầy khỉ vẫn rít gào đuổi sát không tha. Chiến xa nhiều nhân vừa chạy vừa bắn, đạn pháo lại đột nhiên ngừng lại. Dựa vào ưu thế số lượng, bầy khỉ lông trắng chậm rãi rút ngắn khoảng cách, người lái xe nhịn không được hít vào thở ra một hơi.

...Ngắn gọn mà nói, chiến xa đã rơi vào đường cùng.

Dù là chiến xa được trang bị động cơ bán vĩnh cữu "Động Cơ Gia Tốc Thể Hạt Môi Trường" (Ether Acceleration Drive) --- gọi tắt là E.R.A, nhưng lượng đạn trong hộp đã chẳng còn thừa lại bao nhiêu. Do đạn pháo là loại đạn thể hạt kết tinh được ngưng tụ bởi thể hạt trong không khí và kích hoạt bằng nhiên liệu gia tốc, cần thời gian để kết tinh và nạp lại lần nữa.

Vì tranh thủ kéo dài thời gian, chiến xa nhiều chân phun ra một lớp hơi nước, nhanh chóng chạy về phía trước. Bầy khỉ lông trắng cho rằng đây là một cơ hội tốt, chúng bắt lấy đá sỏi sung quanh rồi ném về phía chiến xa bằng những cánh tay to lớn của mình.

Nhờ vào động cơ phản lực gắn trên chân, chiến xa nhảy dựng lên khỏi cành cây, tránh thoát đợt tấn công.

Sau đó trượt xuôi theo khoảng không của Đại Thụ Hải Vực rồi đáp xuống gốc cây lớn và tiếp tục chạy đi.

Khu vực duyên hải của di tích thành phố bởi vì mực nước dâng lên mà đã chìm vào đáy biển, chỉ còn một ít ao ốc và đại thụ ngoi lên khỏi mặt nước là có thể dừng chân.

Nếu phạm phải sai lầm khi di chuyển trong khu vực này thì khó mà tránh khỏi việc rơi xuống biển.

Nhìn thấy ánh lửa và cột khói dày đặc xuất hiện trên màn hình, người điều khiển không cam lòng mà cắn chặt răng. Khói đến từ một chiếc thuyền vận chuyển đang phát tín hiệu cầu cứu, không rõ là do va phải đá ngầm hay là bị tấn công.

Chiếc thuyền gặp nạn đã chìm mất một nửa, ứng cứu những người trên thuyền không phải là việc dễ dàng.

(A...!)

Nếu bây giờ tới đó cứu người lại khiến cho chính mình gặp nạn, đây không phải kết quả có thể làm người ta cười được.

Đúng vậy, thật sự là không thể cười nổi. Đã vậy thì đây chính là lúc phải đưa ra quyết định.

Chiến xa nhiều chân nhảy lên một tòa tháp hoang mọc đầy cây cối rồi dừng lại.

Tuy được trang bị E.R.A, nhưng muốn giao chiến với chủng khổng lồ bằng chiếc xe đời cũ này thì không thể nào.

Nếu cầu xin có tác dụng thì người lái xe cũng cam tâm tình nguyện làm vậy, chỉ tiếc đối phương là loại quái vật khổng lồ vốn không thể nào nói chuyện.

Nếu đã không thể cắt đuôi được kẻ thù thì cũng phải tận lực phản kích... Dựa vào loại khí phách này, người lái xe hơi chút mỉm cười, nhưng loại tinh thần chiến đấu này lại không ảnh hưởng gì tới bầy khỉ.

Dù có thể hiện ra bao nhiêu dũng khí thì đối thủ vẫn là loài quái vật sở hữu cơ thể khổng lồ... Khỉ Đột Lông Trắng.

Khi mà cánh tay to lớn của chúng đã vung lên thì dù có là loại áo giáp kết hợp mạnh mẽ--- áo giáp dùng công nghệ đề cao liên kết vật chất để tăng độ cứng cũng chẳng thể chịu nổi sự tấn công đó.

Đòn đánh của loài quái vật khổng lồ mạnh tới nỗi có thể đập nát đá tảng, gây ra hư hại to lớn cho thành phố.

Bầy quái vật có hàng chục con đang tụ tập này chắc chắn có thể dễ dàng vặn xoắn thân xe, dễ dàng kéo một nhân loại như người lái ra ngoài hủy hoại.

Sau khi bị hành hạ thì sẽ bị cắn xé bởi nanh vuốt sắc nhọn của chúng, những mẩu xương còn thừa lại rồi cũng rơi vào biển cả. Dù chủ động nhảy khỏi chiến xa, giơ tay đầu hàng thì chắc chắn đối phương cũng sẽ không tha.

Tin chắc chiến thắng đã nằm trong tay, bầy khỉ lông trắng rống lên đe dọa, thị uy với chiến xa nhiều chân.

Người điều khiển há mồm hít thở để điều chỉnh hô hấp, khẩn trương kiểm tra số lượng thể hạt còn sót lại bên trong.

Trong lúc hai bên đang ước lượng khi nào nên tấn công---

Ầm ầm!!!... Tiếng nước to lớn đột nhiên vang vọng.

Một thanh niên lạ lẫm xuất hiện nơi đội thuyền gặp nạn bên kia mặt biển.

"---!"

Lực chú ý của người lái xe và bầy khỉ lông trắng lập tức bị kẻ vừa xuất hiện và bọt nước thu hút. Tình hình hai bên vốn dĩ căng như dây đàn. Nhưng người thanh niên xuất hiện cùng bọt nước kia đã cứng rắn xen vào tình huống gấp gáp này.

Cho dù là ai gặp phải chuyện này thì cũng sẽ bị ảnh hưởng thôi.

Người lái xe dùng B.D.A tiến hành đồng bộ thị giác, hướng họng pháo về phía bầy khỉ lông trắng, đồng thời hướng nòng súng phái bên phải thân xe về phía người thanh niên bí ẩn nhằm mục đích khống chế.

Còn phản ứng của người thanh niên kia thì---

"...?"

---Lại có vẻ đang bối rối ngoài ý muốn.

Người thanh niên xuất hiện từ trong biển đứng dậy rồi lắc lắc mái đầu ẩm ướt, nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu. Thấy vậy, sắc mặt người lái xe trở nên tái xanh.

Hiển nhiên là người thanh niên này hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình.

Cậu nghiêng đầu vuốt ngược mái tóc ẩm ướt lên trên, mờ mịt nhìn sang hai bên chiến xa và bầy khỉ lông trắng.

Vào khoảnh khắc ánh mắt của thanh niên và bầy khỉ chạm nhau--- người lái xe đột nhiên hét lớn:

"Không... Không được! Cậu nhanh trốn xuống biển đi!"

Người lái xe kinh hoảng dùng loa phóng thanh để nói, nhưng đã trễ.

Bốn con khỉ lông trắng khổng lồ không thèm quay đầu lại, lao thẳng tới người thanh niên.

Người lái xe chép miệng, bắn đạn thể hạt kết tinh về phía chúng. Đầu một con khỉ lông trắng vỡ nát thành từng mảnh, văng tung tóe, nhưng đạn thể hạt được nạp lại cũng chỉ có vài phát này.

Mà đợt tấn công này cũng chỉ ngăn được một con, ba con còn lại vẫn há mồm nhe nanh rống lên như cũ.

「GEEEYAAAAAaaaaa!」

Người lái xe đã cố gắng hết sức để ngăn bầy khỉ lại, dù hiểu rõ hành động của mình chẳng có chút ý nghĩa nào, vẫn không nhịn được nổi giận:

"Chết tiệt...! Cái gì mà người chi phối Hokuriku chứ, rốt cục chỉ là hư danh! Cuối cùng cũng chỉ là loài súc sinh có thể tấn công bất kỳ ai sao?"

Người lái xe ném nguy cơ của bản thân sang một bên, thét lên một tiếng giận dữ. Vì sai lầm của bản thân mà khiến một người xa lạ chết mất... Loại chuyện này dù chỉ là tưởng tượng thì cũng khó có thể thừa nhận.

Người lái xe xoay tròn chiến xa, đụng bay những con khỉ lông trắng đang phóng lên, nhưng vẫn không giúp kịp.

Lũ quái vật rào rống nhào về phía người thanh niên.

Bọn chúng đồng thời giơ cao cánh tay phải dài ngoằng rồi đồng thời vung xuống, trong giây lát, bọt máu vẩy ra tung tóe.

「GYa--- !!?」

Những cánh tay bay múa giữa không trung.

Máu tươi vẽ ra một đường vòng cung.

Ánh kiếm chợt hiện với tốc độ mà mắt thường không thể nào nhận thấy.

Tiếng gào không biết là trách mắng hay là kêu thảm phát ra từ miệng của lũ khỉ lông trắng--- bị chém thành hai nửa khi ánh kiếm lóe lần nữa.

"...Làm sao mà..."

Quan sát tình huống bên ngoài thông qua màn hình, người lái xe kinh ngạc thốt lên.

Người thanh niên kia chém bay ba cánh tay bằng đao thứ nhất rồi lại xoay chuyển kết liễu lũ khỉ lông trắng bằng đao thứ hai.

Lớp lông mao màu trắng trên thân thể to lớn bị máu tươi chảy ra từ nội tạng vẩy lên, biến thành xác chết đỏ thẩm.

Đối mặt với ánh kiếm thần tốc chợt lóe mà chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một chút dấu vết nơi đáy mắt, người lái xe và bầy khỉ lông trắng đều cảm thấy không khí đông cứng lại. Một bên khác, người thanh niên vẫn trưng bộ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đưa mắt về phía chiến xa nhiều chân và bầy khỉ lông trắng.

"...Chuyện ngoài ý muốn xảy ra liên tiếp khiến tôi không hiểu tình hình cho lắm, nhưng nếu là chiến xa thì chắc là có nhân loại điều khiển trong đó phải không?"

Thanh niên nhìn về hướng chiến xa hỏi.

Người lái xe gật đầu theo phản xạ, nhưng đương nhiên là bên kia không nhìn thấy được rồi.

"Bên còn lại là một bầy khỉ to xác... Một con, hai con, ba... A, tổng cộng 25 con à? Ta không biết nguyên nhân sâu xa là gì, nhưng cuộc chiến này có vẻ không tầm thường. Mà lũ khỉ các ngươi vừa thấy ta thì lập tức tấn công ngay, rốt cuộc là đang nghĩ cái quái gì vậy hả...?"

Thanh niên gãi gãi mái đầu ẩm ướt, mất hứng trừng mắt nhìn bầy khỉ lông trắng.

Lý do cậu bực tức khiến người ta cảm thấy có hơi vi diệu--- không, phải nói khá là vi diệu, nhưng chính cậu thì lại tỏ vẻ khó chịu.

Vung đi vết máu loang lổ trên thân đao, cậu thanh niên nói với người lái xe:

"Để tôi giúp một tay, tôi sẽ lo nửa bầy bên phải."

Trong nháy mắt, tàn ảnh của cậu xuất hiện ngay bên cạnh chiến xa nhiều chân.

Thanh niên khởi động B.D.A hình bao tay trên tay phải--- tức khắc chém vào một con khỉ lông trắng, ngay cả dụng cụ quang học điện tử trên chiến xa cũng không kịp phản ứng.

(Nhanh... Nhanh quá!)

Màn hình trong chiến xa hiện lên thông báo "UNLOCK". Đừng nói là thị giác đồng bộ ngắm chuẩn, ngay cả tia hồng ngoại dẫn đạn và bộ phận khóa mục tiêu của súng máy cũng bị vượt qua triệt để.

Tuy khoảng cách quá gần sẽ tạo thành ảnh hưởng, nhưng lực chân của cậu thanh niên này vẫn thật đáng kinh ngạc.

Nhìn tận mắt loại tốc độ siêu việt quá mức này, người điều khiển của chiếc chiến xa nhiều chân không khỏi hít sâu một hơi.

Con khỉ lông trắng bị thanh niên một đao chém thành hai nửa, không hề có năng lực chống cự, máu tuôn như suối mà ngã ra đất. Dù nói là cậu sử dụng máy gia tốc thể hạt trong máu để tăng cường thể lực nhưng loại biểu hiện này vẫn vượt xa thường thức. Tốc độ xông về phía trước đâm tới của cậu thanh niên vượt trội hơn vũ khí E.R.A bình thường rất nhiều.

Người lái xe còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì đã có một con khỉ lông trắng lợi dụng cơ hội chiến xa bất động mà tấn công.

Thanh niên giơ chân đá bay con khỉ đó, mở miệng nhắc người lái xe:

"Đừng sững sờ! Một nửa bên trái là phần của anh bạn đó!"

"A... Cảm ơn sự trợ giúp của cậu!"

Đạt được sự trợ ngoài ý muốn, người lái xe như cá gặp nước, bắt đầu triển khai phản kích.

Người lái xe ghim B.D.A vào chốt (plug) liên kết thẳng tới E.R.A trên động cơ, lợi dụng thể hạt trong máu của mình để đề cao khả năng của chiến xa. Đây là đang dùng chính máu của mình để phát huy ra ngoài chức năng của máy gia tốc, tạm thời kéo cao toàn bộ hệ số.

Chút dư lực này vốn định dùng để bỏ chiến xa mà chạy nếu gặp phải tình huống nguy hiểm, nhưng nỗi băn khoăn đó từ khi có được viện trợ đã tan thành mây khói. Bộ phận hình cầu ở đầu xe xoay tròn cao tốc như thể muốn xoáy vào mặt đất, những mạch mô phỏng sinh học trải dài khắp thân xe bắt đầu phát ra ánh sáng màu xanh trắng.

Hai trong sáu chiếc chân biến thành những những lưỡi cưa máy xoay tròn với tốc độ cao.

Chiến xa vọt thẳng về phía trước, đánh bay một trong ba con vượn tập kích hai bên trái phải, lại dùng hai cái chân đã biến thành cưa máy chém chết hai con còn lại. Nếu đã không cần phải lo ngại về ưu thế số lượng của kẻ thù, người lái xe hẳn cho rằng sau khi đã tiêu phí hết thuốc súng và thể hạt thì cận chiến có khả năng tiêu diệt kẻ thù nhiều hơn.

Cậu thanh niên cũng phát hiện chiến xa đã đổi sang hình thức cận chiến, vì thế nên giao phía sau lưng mình cho nó phụ trách.

Hai người chưa từng thảo luận với nhau, nhưng cả hai đều không phải là loại lính mới sẽ mắc phải sai lầm ngoài ý muốn.

Một con, hai con, ba con, bốn con... Thanh niên và chiến xa chung tay giải quyết từng con khỉ một.

Người lái xe nhìn thanh niên đang chiến đấu bên cạnh mình thông qua màn hình quan sát, không khỏi kinh ngạc lần nữa.

"Mạnh... Mạnh quá! Chỉ bằng đao kiếm bình thường mà có thể phát huy ra chiến lực cỡ này...!"

Không nói đến thể lực vượt xa người thường, kiếm thuật siêu đẳng càng khiến người ta tán thưởng hơn.

Thanh niên bắt hướng đi của con mồi bằng mũi đao, dùng động tác tối thiểu chém rách lớp da dày của lũ khỉ lông trắng, ngay khi chạm đến nội tạng nhuyễn mềm liền lập tức xoay đao, chém nó thành hai nửa. Kỹ xảo này không phải võ kỹ bình thường, loại kiếm thuật nhị liên kích này chẳng những phù hợp mà còn có thể đạt đến hiệu quả tất sát nhanh nhất. Nhưng người lái xe lại không thể chứng kiến thứ kiếm thuật được nghiên cứu thấu triệt tinh tế tới mức này.

Về phần thanh niên kia, dường như biểu hiện của chiến xa cũng đang khiến cậu bội phục.

Chiến xa nhiều chân duy trì khoảng cách đối xứng hai bên trái phải với thanh niên, không để cho kẻ địch tiếp cận cậu từ phía sau. Mượn nhờ loại ưu thế này, để thanh niên trốn ở phía sau chiến xa, ngăn cách không gian và thị giác.

Nói thẳng ra là tạo điều kiện để thanh niên chiến đấu cực kỳ nhẹ nhõm.

Kỹ thuật hỗ trợ của người lái xe vô cùng cao cấp, thậm chí khiến khóe môi của thanh niên nhếch lên một nụ cười nhẹ do cậu cảm thấy sau lưng mình rất an tâm.

Chiến xa nhiều chân phụ trách gây nhiễu loạn và phòng thủ, còn thanh niên phụ trách giải quyết mục tiêu trong nháy mắt.

---Có điều, cảnh tượng chiến đấu này thậm chí có thể dùng hai chữ kỳ lạ để hình dung.

Bởi lẽ thường thì phải do bộ binh như thanh niên hỗ trợ chiến xa mới đúng. Nhưng hai người bọn họ đều cho rằng đây là đối sách tốt nhất dẫn tới chiến thắng và hành động dựa trên phán đoán này.

Cuối cùng, khi chỉ còn một con khỉ lông trắng sót lại thì nó đã hoàn toàn rơi vào sợ hãi. Hiểu rõ mình không thể chống lại chiếc chiến xa và người thanh niên kia, con khỉ lông trắng chụp lấy một sợi dây leo mọc trên tòa tháp hoang ngay bên cạnh, nhanh chóng chạy trốn, cả quay đầu nhìn lại cũng không dám.

Họng pháo trên chiếc chiến xa nhiều chân ngắm vào lưng của nó, nhưng dường như chiến xa đã chạm tới cực hạn.

Ánh sáng mờ nhạt của những đường mô phỏng sinh học tắt ngúm, các khớp chân cũng bất lực ngã gập xuống.

Người lái xe đột nhiên bắt đầu hoảng lên.

"Oa... Oa oa... Oa...! Không ổn rồi! Động cơ E.R.A đang phát hỏa!"

"? Như vậy không ổn à?"

"Phải chờ thể hạt tập trung tới một nồng độ nhất định thì cửa cabin mới mở ra được! Lỗ thông gió dừng mất rồi, tiếp tục thế này thì khí nóng sẽ tích tụ lại, nhiệt độ sẽ tăng lên rất cao!"

"Vậy sao? Nghe đúng là rất không ổn!"

"Ồ?... Không, cái kia... Thật sự là vô cùng không ổn, nên là nếu thuận tiện, cậu có thể mở cửa từ bên ngoài giúp mình không? Nhanh một chút! Càng nhanh càng tốt!"

Trong giọng nói của người lái xe đã mang theo sự nóng nảy, như thể nếu tiếp tục thế này thì sẽ bị nấu chín bên trong.

Cậu thanh niên tra đao vào vỏ, khẽ gật đầu đồng ý, đưa tay vươn tới cửa cabin. Vốn dĩ cậu còn đang lo thân xe sẽ rất nóng do chiến đấu, nhưng nhiệt độ của những bộ phận phía ngoài đều đã tản đi rồi.

Sau khi cậy mạnh kéo cong cánh cửa cabin ra, cậu thanh niên chờ người điều khiển của nó xuất hiện.

Và rồi, một bóng người màu đỏ xinh đẹp từ trong phóng ra ngoài.

"---...!"

"Hô ha..." Người thiếu nữ mặc áo khoác đỏ thở mạnh một hơi.

Cô đưa tay lau đi dòng mồ hôi óng ánh, vươn người như một con mèo.

Sau đó thiếu nữ quay đầu nhìn về phía thanh niên, với nụ cười nhẹ mang vẻ biết ơn trên môi."Ây da, thật là nguy hiểm...! Quả nhiên không nên thách thức mấy thứ đồ mình không quen dùng như chiếc chiến xa nhiều chân này... He he, cảm ơn cậu ra tay cứu giúp, mình còn tưởng lần này tiêu đời rồi chứ."

"...Vậy à, có thể giúp được thì tốt rồi."

Trả lời một câu đơn giản, thanh niên nhìn lấy người lái xe vừa xuất hiện từ trong chiến xa--- thiếu nữ mặc áo khoác đỏ trước mắt.

Thiếu nữ vung vẩy chiếc áo khoác da màu đỏ tươi, nhảy xuống khỏi chiến xa, ổn định thân người. Nụ cười đọng trên mặt, đôi mắt mang theo ý chí kiên định, mạnh mẽ tỏa ra khí khái hào hùng phấn chấn--- hoặc nên nói là khiến người ta yêu thương thì sẽ càng chính xác hơn. Cô có một làn da tuyết trắng mềm mại và đôi môi non hồng sáng rọi của một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân.

Tuy là chiều cao dưới mức trung bình, nhưng bộ ngực đã phát dục tới tràn đầy nữ tính, dù bị quần áo ngăn cách cũng có thể xem thấy phập phồng. Nét mặt hài hoà đoan chính, khiến người khác chờ mong nhìn thấy tương lai trưởng thành của cô, chắc chắn sẽ là một mỹ nhân.

Nhìn thấy một thiếu nữ đáng yêu như thế đột nhiên xuất hiện, cười với chính mình, chỉ cần là đàn ông thì sẽ nhất thời không biết nên làm gì.

Người thanh niên dường như rất lúng túng gãi gãi cổ, lúc này cậu chợt nhớ lại tình huống vừa gặp mặt lúc nãy.

"...Cơ mà, trong tình huống nguy hiểm như vậy, cô vẫn bảo tôi nhảy xuống biển trốn đi còn gì."

"Nếu sớm biết cậu mạnh tới vậy thì mình đã nhờ cậu giúp đỡ rồi. Vậy... Mình có thể tự giới thiệu chút không?"

"Ừ, cứ tự nhiên."

"Tốt, giờ là lúc chào hỏi chính thức. Mình là một thành viên của Liên Hợp Quốc Đô Thị Viễn Đông Hải Dương, binh sĩ của quân đoàn khai thác viễn chinh 14, Natsuki Kayahara. Trong lúc gặp hiểm cảnh đã được cậu hỗ trợ cứu nguy, mình vô cùng biết ơn."

Nhìn thấy thiếu nữ áo đỏ--- Natsuki Kayahara, đang dùng lễ nghi để đối đãi với mình, tuổi nhỏ như thế đã có thể biểu hiện quy củ tới vậy, cậu thanh niên không khỏi cảm thấy có chút bội phục. Vì cậu xem chừng tuổi của cô có lẽ cũng chỉ ngang khoảng em gái mình.

Dù biểu hiện trên mặt không có sự thay đổi nhưng người thanh niên vẫn đưa mắt nhìn sang hướng khác, gãi gãi đầu.

"Không... Cô dùng thái độ kính cẩn như thế thì tôi khó xử lắm, cứ dùng thái độ bình thường là được rồi."

"He he, cậu khách khí thật đấy. Nếu đã giúp đỡ một cô gái xa lạ như mình, nhận lấy một chút lễ nghĩa thì có sao đâu?"

"Thế thì lầm rồi. Trước khi cô xuất hiện thì tôi không biết người lái chiếc xe kia là nữ đâu. Mà bị súng máy chỉa vào, tôi còn đang định chuẩn bị chiến đấu theo phản xạ nữa đấy."

Cậu thanh niên nhíu mày, có vẻ hơi mất hứng.

Vì mấy con khỉ lông trắng tấn công trước, cuối cùng mọi chuyện thành ra cậu cứu được cô gái này. Nhưng bất kỳ ai bị họng súng máy ngắm vào thì đều sẽ cảnh giác thôi.

Natsuki thu nụ cười lại, áy náy cụp mắt xuống.

"...Thật xin lỗi! Đúng vậy nhỉ, bị chiến xa uy hiếp bằng vũ lực thì rất dọa người..."

"A... Không... Chuyện đó, không phải tôi đang trách cô. Chuyện đó cũng được giải quyết nhanh chóng rồi mà, tôi cũng chẳng để tâm đâu--- phải rồi, tôi vẫn chưa giới thiệu. Tôi là Kazuma Shinonome, là hành khách trên chiếc thuyền gặp nạn kia."

Nghe được câu này, Natsuki mới chợt nhớ nhìn qua mặt biển bên kia.

"Thuyền gặp nạn...! Phải rồi! Phải nhanh chóng qua đó cứu viện!"

"? Kayahara tới đây là để cứu viện con thuyền kia ư?"

"Vì bọn mình nhận được tín hiệu cầu cứu. Khi đó đội của mình đang tuần tra phía ngoài thành phố, nên mình mới chạy tới trước bằng chiếc chiến xa nhiều chân có tốc độ cao nhất đó."

"Ra là vậy. Nhưng mà người trên đó đều không sao rồi, tôi đã cứu tất cả mọi người trên đó ra ngoài. Chỉ là có người bị mảnh thuyền vỡ đâm bị thương nặng, dù đã sơ cứu nhưng vẫn không thể cầm máu hoàn toàn được.

Kazuma tiếp tục bày tỏ hi vọng có thể nhận được chỉ thị.

Natsuki khẩn trương lên, lấy ra một cái đồng hồ xác nhận thời gian.

"Tàu vận chuyển sẽ tới sớm thôi, chúng ta qua bên kia chăm sóc người bị thương đi. Trong xe có thể hạt dùng để tạo máu, mình sẽ ưu tiên dùng nó cho người bị xuất huyết nghiêm trọng. Chờ hai phút nữa là có thể khởi động lại chiến xa rồi, chúng ta sẽ cùng ngồi xe qua đó giúp đỡ người bị thương... Sắp xếp như vậy là ổn rồi chứ?"

"Biết rồi... Nhưng mà, chiếc chiến xa nhiều chân này chở hai được không?"

"Hơi miễn cưỡng, nhưng còn chưa tới nỗi không ngồi được. Chỉ là chiếc xe này vốn dĩ là loại chiến xa dạng nhỏ, chúng ta sẽ phải chen lấn một chút... Vậy có sao không?"

Natsuki Kayahara chỉ tay lên cằm, nghiêng đầu hỏi.

Động tác này của cô không có ý nghĩa đặc biệt gì, ngược lại còn khiến người ta liên tưởng đến những loài động vật nhỏ.

Chen lách vào trong chiến xa để di chuyển cùng một thiếu nữ ngoài cái áo khoác đỏ ra thì chỉ mặc thêm một cái áo mỏng bên trong--- phương án này quả thực có sức hấp dẫn rất lớn, nhưng dưới ánh mắt ngây thơ chân thành đang nhìn mình chăm chú đó, ngược lại khiến người ta khó mà tùy tiện gật đầu đồng ý được.

Kazuma do dự suốt một phút mới dời mắt đi nơi khác rồi trả lời.

"...Chắc là tôi ngồi trên mặt xe vậy, nói không chừng lũ đó... Bọn khỉ to xác đó còn sẽ quay lại."

"Cũng phải, vậy làm phiền cậu canh chừng xung quanh. Đúng, Kazu-kun, cậu..."

"Kazu-kun?"

"Ừ?... Phải rồi... Cậu tới từ đâu vậy Kazu-kun? Dựa vào tên chữ thì chắc cậu là người Yamato?"

Biệt danh đột ngột xuất hiện khiến Kazuma cảm thấy hơi chút kinh ngạc, nhưng Natsuki lại cố tình bỏ qua phản ứng này mà tiếp tục truy vấn xuất thân của cậu.

Có vẻ là vì còn phải mất thêm chút thời gian nữa thì động cơ E.R.A mới có thể khởi động lại được.

Kazuma ôm hai tay trước ngực, lầm bầm nhắc tới mục đích trước mắt của mình.

"Tôi... Tôi là người Nhật Bản. Có người bảo rằng có thể đưa tôi về lại Nhật Bản cho nên tôi mới đến đây."

"A... Vậy ra cậu là di lưu dân ngoại tịch của Nhật Bản ư?"

"...? Ngoại tịch... Di lưu dân?"

"Ồ? Cậu không biết chuyện này ư? Khi Đại Hủy Diệt xảy ra vào 300 năm trước, người Yamato đang ở nước ngoài cần phải đổi thành quốc tịch ngoại quốc, nhưng cũng có một cơ chế đền bù tổn thất, đó là con cháu của họ có thể dùng tư cách di lưu dân trở về, địa vị được chấp nhận.”

Cơ cấu "Quốc gia" đã sụp đổ được 300 năm.

Trong quá trình thiên tai kéo dài dai dẳng rồi lắng xuống, có rất nhiều tư liệu tình báo đã biến mất, thất lạc.

Quốc tịch là một trong số đó.

Tuy từng dân tộc đều áp dụng những chế độ khác nhau, nhưng muốn cùng nhau sinh tồn trong điều kiện lãnh thổ quốc gia có hạn và không gian sống chật hẹp thì việc xử lý thống nhất quốc tịch là không thể thiếu.

"Nói như vậy... Người Nhật Bản ở nước ngoài sẽ bị hủy bỏ quốc tịch ư?"

"Phải, là vậy đấy. Nhưng mà những người muốn lấy lại quốc tịch của tổ quốc cũng không hiếm thấy. Kazu-kun, cậu cũng thuộc loại muốn thay thế cha ông trở về tổ quốc phải không? Nếu cậu có thể đưa ra một ít đánh giá tích cực về chuyến hồi quốc sau 300 năm này, với tư cách là một thành viên khai thác phục hưng, tôi cũng sẽ cảm thấy hơi chút vinh quang đấy."

Natsuki đặt hai tay trước ngực, có chút tự hào hỏi thăm cảm tưởng của Kazuma.

Nhưng Kazuma lại nhìn quanh bốn phía với dáng vẻ nghiêm túc rồi đưa tay gãi gãi sau ót, lắc đầu.

"Xin lỗi... Tôi vẫn chưa rõ tình hình cho lắm, cũng không cảm nhận được rằng mình đã về tới Nhật Bản. Nơi này giống như một đất nước xa lạ vậy."

"Cũng không trách cậu được, từ lúc Đại Hủy Diệt xảy ra đến giờ đã qua 300 năm, vùng đất này vẫn chưa được chỉnh lý lại."

"---Này... Kayahara..."

"Gọi mình là Natsuki được rồi."

"Ừm... Vậy sao, vậy thì... Natsuki."

Kazuma lúng túng gãi gãi đầu, rồi ngẩng đầu nhìn hướng khối kết cấu to lớn gần đó--- một góc cây khổng lồ trong Đại Thụ Hải Vực, lên tiếng hỏi thêm lần nữa:

"Đây... Là nơi nào của Nhật Bản? Hoặc giả thuyết, phải hỏi, nơi hoang phế này thật sự là Nhật Bản sao?"

Cậu quan sát bốn phía, vẻ hoài nghi giăng đầy trên mặt. Natsuki không khỏi cười khổ.

Thoạt nhìn có vẻ đây là lần đầu Kazuma thấy được di tích thành phố trên biển.

Hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, trên mặt còn treo biểu cảm không thể tưởng tượng... Người từ lục địa Trầm Hải khi mới tới đây thường sẽ có những biểu hiện như thế. Mặc dù làm vậy có chút vi diệu, nhưng không thể kết luận hành vi này là khả nghi được.

Xét cho cùng, những di tích thành phố trên biển được bảo tồn tốt như ở quần đảo Nhật Bản khá là hiếm thấy.

Là một nơi thường xuyên phải hứng chịu thiên tai, nên Nhật Bản luôn chuẩn bị đối sách đo đủ loại thiên tai, vì thế mà nơi này còn sót lại rất nhiều thành phố vẫn còn duy trì bộ dạng của 300 năm trước. Dù khi Đại Hủy Diệt xảy ra, có một số công trình kiến trúc đã sụp mất, cũng có một số kiến trúc bằng gỗ chìm vào đáy biển rồi mục nát, nhưng ngoại trừ Nhật Bản cũng chỉ có hai quốc gia khác là có thể thấy được quần thể tháp hoang vẫn còn tồn lưu đến nay. Do đó nghe nói những người đến từ đại lục Trầm Hải lần đầu tiên tới thăm di tích thành phố Nhật Bản đều trừng mắt kinh ngạc.

Natsuki có chút tự hào khục một tiếng, giơ ngón trỏ lên.

"Vậy thì để đền ơn cứu mạng của cậu, hãy để tôi giới thiệu nơi này một chút. Nơi này là một phần của quần đảo Nhật Bản, được gọi là thành phố di tích Đại Thụ Hải Vực (Land Mangrove).

"...Quần đảo... Nhật Bản?"

"Ây chà? Ngay cả chuyện này cũng phải giải thích sao?"

Nghe thấy giọng điệu có vẻ bất ngờ của Natsuki, Kazuma chăm chú gật đầu.

"Vậy thì chúng ta nói từ đầu đi--- nơi đây là đô thị quốc gia Nhật Bản, nằm trên quần đảo Nhật Bản, do chìm vào nước biển cùng với sự mở màn của Đại Hủy Diệt vào 300 năm trước mà tên gọi cũng sửa từ các đảo thành quần đảo. Còn tổ chức thống nhất tất cả các đô thị quốc gia tồn tại trên quần đảo chính là [Liên Hợp Đô Thị Viễn Đông], thường thì sẽ gọi tắt là [Viễn Đông]."

"...Liên Hợp Quốc Đô Thị... Viễn Đông... Nghe cứ như thể chế chính trị cổ đại."

"Đây là nguồn gốc của vấn đề tổng nhân khẩu quốc gia... Viễn Đông chúng mình chỉ có 500 nghìn người, mấy năm gần đây còn bị chia thành Phòng Tuyến Kansai và Tổng Liên Kyushu, khiến cho vấn đề này càng thêm trầm trọng, có thể nói khá là khốn đốn. Chỉ có Thành Phố Triệu Dân (Million City) ở duyên hải của quần đảo Nhật Bản, đó là Liên Bang Đại Lục Trung Hoa, hiện nay thường hay bị phương Bắc áp bức. Ngoài ra, không gian sống của bọn mình chỉ có bốn khu vực là Ogasawara, Tokyo, Osaka và phụ cận Sakurajima, đây cũng là một trong những nguyên nhân... A, xin lỗi, cậu theo kịp không?"

Natsuki bất an hỏi.

Khó trách cô sẽ hỏi vậy, vì Kazuma đang nhăn mày sờ cằm, dường như rất bối rối.

Dựa vào phản ứng của cậu, có thể đoán một nửa mớ thông tin trên kia cậu cũng chả hiểu.

Nhưng tại sao? Natsuki không nghĩ ra được chỗ nào mình nói có thể khiến Kazuma phiền não như vậy.

Những điều này đều là kiến thức cực kỳ phổ thông kia mà---

"...Hao tâm tổn trí, tôi thật sự chẳng có chút cảm giác thực tế nào. Vốn còn cho rằng sau khi trở về Nhật Bản thì mình sẽ có chút cảm giác, hoặc ít nhất cũng có thể nhớ lại chút gì, kết quả lại là..."

"Vậy... Vậy sao? Nghe đúng là bối rối thật. Cậu bị chứng mất trí nhớ hay cái gì đó giống vậy à?"

"Chuyện này... Cũng chẳng quan trọng lắm, ngược lại thì tôi muốn biết cái mảnh rừng ngập mặn (mangrove) này thuộc khu vực nào của Nhật Bản? Khu Kansai? Khu Chubu?"

"Nơi này? Nơi này là quần thể di tích thành phố Kanto. Cậu chưa từng nghe tới Đại Thụ Hải Vực ư? Cái tên này dường như bắt nguồn từ ngọn phế tháp lớn thứ hai của Nhật Bản, cậu nhìn bên kia kìa."

Natsuki đưa tay chỉ hướng xa xa.

Từ xa có thể nhìn thấy giữa vùng biển này có một cây đại thụ to lớn và ngọn tháp khổng lồ đang chống đỡ nó.

Cây đại thụ lấy cành gốc gồ ghề tạo thành cả một khu rừng ngập mặn giữa mặt biển xanh biếc như ngọc bích này chính là bia tưởng niệm của khu vực gần đó.

Kazuma mặt không đổi sắc, ngẩng đầu nhìn về nơi trung tâm của Đại Thụ Hải Vực dù ở phía xa xa cũng ngập tràn khí thế ấy.

Không phải là cậu đang cảm thán hay gì, chỉ là không thể tưởng tượng được thôi.

Trong lúc chiến đấu cùng bầy khỉ lông trắng, người thanh niên này đã trưng ra một gương mặt thiếu thốn cảm xúc, hiện tại thì lại càng rõ ràng hơn. Thật sự rất khó nhìn ra sự thay đổi cảm xúc của cậu, cũng không biết trong lòng cậu đang nghĩ cái gì.

Tuy dùng mặt không cảm xúc để hình dung thì thích hợp vô cùng--- nhưng Natsuki cho rằng so với những kẻ ầm ĩ thì thế này lại càng khiến người ta dễ sinh ra thiện cảm hơn, do đó cô quyết định tạm thời chỉ nên đứng ngoài quan sát.

"Ngọn phế tháp cao thứ hai Nhật Bản... Land Mangrove... Rồi còn tháp (Tower)?"

Đang chống cằm tự hỏi, Kazuma bất ngờ trừng mắt, quay đầu lại hỏi:

"Không lẽ... Kiến trúc bên dưới cây đại thụ kia là Yokohama Landmark Tower!!?"

"Ừ, đúng rồi."

Hỏi xong, Kazuma lại trừng mắt nhìn thành phố chìm trong biển nước, cẩn thận quan sát một tòa nhà màu hồng mọc đầy tảo biển.

"Vậy thì cái chỗ chìm trong biển nước kia... Là kho gạch và cổng vòm của khu phố Trung Hoa?"

"Đúng."

"Nghĩa... Nghĩa là... Cái chỗ hoang tàn này là thành phố Yokohama?"

Nhận thấy Kazuma lại biết tên chữ của thành phố cổ này, khiến Natsuki phải lau mắt nhìn, cảm thấy cậu thật hiểu biết. Bởi vì trong số bạn bè của Natsuki cũng chẳng mấy ai có thể nói tên của thành phố cổ này nhanh như vậy.

Rốt cuộc đây cũng là thông tin người bình thường không có cơ hội tiếp cận.

Những hình ảnh phố xá phồn vinh trong quá khứ đã trở thành tư liệu quý giá lưu giữ lại lịch sử của thành phố cổ đại.

Từ điển ngôn ngữ tổ tiên được chia ra thành từng tờ một để quản lý riêng, muốn đọc thì cần phải có sự cho phép của hội đồng cầm quyền.

Nếu đào được đồ vật xa xỉ nào đó từ di tích cổ đại, dù chỉ là một bình rượu hay một điếu xì gà thì đó cũng là vật phẩm cấp độ bảo vật quốc gia.

Giáo dục toàn dân đã không còn là nghĩa vụ của thời đại này nữa, muốn tăng hiểu biết lên cũng đã trở thành một việc khó khăn. Dù là thành viên của binh sĩ khai thác, những người tiến hành phục hưng văn hóa cổ đại, thì người biết tên của những thành phố cổ cũng rất ít thấy.

Lúc này, Natsuki bỗng nhiên cảm thấy nghi ngờ.

(...Không đúng, nghĩ kỹ lại thì không phải lạ lắm sao? Tên của cậu ấy rõ ràng thuộc tộc người Yamato, nhưng lại không biết tình hình của quần đảo Nhật Bản... Có thể ư?)

Natsuki vốn cho rằng Kazuma là hậu duệ của người Yamato lưu lạc ở nước ngoài sau Đại Hủy Diệt, nhưng thực tế dường như không phải như vậy. Chưa kể đồ cậu đang mặc cũng không giống trang phục của người tới từ đại lục Trầm Hải.

Có lẽ là gián điệp do Liên Bang Đại Lục Trung Hoa phái tới... Tuy khả năng này không lớn, nhưng chuyện này một mực đọng lại trong đầu Natsuki, mãi không tiêu tán.

Kazuma không để ý tới ánh mắt của Natsuki mà tiếp tục quan sát di tích Yokohama, dường như rất thống khổ mà cắn răng.

"Vậy là Nhật Bản... Nhật Bản thật sự chìm mất rồi sao...?"

"Đúng vậy... Nhưng mình có nghe nói, đại lục Trầm Hải cũng bị chìm mất tám phần mười... Nói tới, Kazu-kun, cậu từ đâu tới vậy? Dựa theo tên gọi thì cậu là người Yamato không sai chứ?"

"...Nếu như cô đang hỏi tôi có phải người Nhật Bản hay không, thì câu trả lời là có. Không lâu trước tôi còn đang ở Tokyo, nhưng vào một ngày, khi tôi kịp hồi hồn lại thì đã thấy mình đang ở nơi khác rồi, sau đó tôi được một ông chú mặc áo đỏ giúp đỡ rồi tới đây."

---Ồ? Natsuki híp mắt, con ngươi co rụt ẩn chứa hào quang sắt lẹm.

Ánh mắt cô lúc này lộ rõ vẻ nghiêm túc, cẩn thận đánh giá Kazuma.

"Mình không định nghi ngờ cậu, nhưng những lời vừa nãy của cậu là nghiêm túc ư?"

"Tôi không nói dối."

"Vậy sao? Vậy chuyện này nói sau đi. Vừa nãy cậu nhắc tới một ông chú áo đỏ... Là đang nói Ryujiro-san?"

Kazuma thẳng thắn gật đầu.

Rồi cậu lấy ra một lá thư giới thiệu ướt mem.

"Đây là thư giới thiệu do ông chú áo đỏ--- tên Ryujiro đưa cho tôi, nhưng bị ngâm nát mất rồi. Lão bảo tôi đưa nó cho thiếu nữ áo đỏ nào đấy, vậy đưa cho cô là xong rồi ư?"

Kazuma nói bằng thái độ nhàn nhạt bình thản, rồi đưa lá thư giới thiệu đã bị ngâm nát sang cho Natsuki.

Natsuki nhịn không được trừng to hai mắt, biểu cảm trên mặt trở nên kinh quái. Cậu thanh niên tên Kazuma Shinonome cầm ra một lá thư bị nước biển ngâm nát nên không thể nào xác định trong đó viết cái gì, sáp phong trên thư lại có ấn ký của liên bang Viễn Đông.

"Thư xác nhận của liên bang Viễn Đông... Thật đúng là trịnh trọng..., sáp phong này vốn chỉ dùng khi đối tượng là một đô thị quốc gia khác mà thôi. Nếu như là hàng thật thì cậu sẽ được đối đãi đón tiếp như tân khách ngoại quốc."

"...Vậy sao?"

Kazuma nhăn mày nghiên đầu.

Đại khái là không hiểu tại sao chính mình lại có thể được tiếp đón như tân khách ngoại quốc.

Phản ứng này dường như không phải làm bộ làm tịch, thái độ, lời nói và hành động cũng không giống nói dối. Nhưng những lời kia không thể nào là thật hết được.

Vì cơ bản là Natsuki Kayahara vốn viễn chinh từ Tokyo tới tận đây.

Nếu Kazuma Shinonome thật sự ở Tokyo, Natsuki không thể không nhận ra cậu.

"...Mệt mỏi thật. Tuy nói là chuyện ngoài ý muốn, nhưng không thể xác định được nội dung trong lá thư giới thiệu này thì đúng là làm người ta rối ren thật đấy. Nếu người cam đoan cho tư cách, địa vị của cậu thật sự là Ryujiro-san thì ít nhất nửa tháng tới không thể liên lạc với ông ấy được."

"Tại sao?"

"Vì thời gian này quân viễn chinh đang tiến hành viễn chinh Thái Bình Dương, Ryujiro-san là người phụ trách thống lĩnh tiền tuyến, dài nhất là ba tháng tạm thời không thể trở về."

Viễn chinh Thái Bình Dương là hành động tất yếu về mặt phòng vệ của đô thị quốc gia, dù có nói phạm vi hoạt động chủ yếu của quân viễn chinh hải dương là Thái Bình Dương thì cũng chẳng sai.

"Ba tháng... Thế này thì đáng ngại đây, người mà tôi có thể dựa vào chỉ có mỗi mình lão. Mà quan trọng hơn, tôi cần phải đến được Tokyo, để tìm hiểu xem người nhà tôi thế nào rồi."

Nghe được mục đích của Kazuma, Natsuki trừng lớn hai mắt, khá là ngoài ý muốn.

"Người nhà? Người nhà của cậu gặp chuyện ở Tokyo ư?"

"Tôi không biết, chỉ nghe được họ gặp phải tai nạn nghiêm trọng lắm... Để xác nhận tình hình cụ thể, dù thế nào tôi cũng phải đến được Tokyo."

Dù thế nào cũng phải đến được Tokyo--- người thanh niên lại nhấn mạnh thêm lần nữa.

Tuy thái độ rất bình tĩnh, nhưng đây cũng là lần đầu tiên thanh niên thể hiện ý muốn cá nhân mãnh liệt như vậy. Nếu cậu ta đã nói người nhà gặp phải tai nạn nghiêm trọng, có lẽ là đã gặp phải loài khổng lồ mạnh mẽ nào đó tấn công.

(Mình không nhận được bất kỳ thông báo nào về việc có dân chạy nạn từ ngoài đô thị vào tới đây... Nhưng nghĩ lại thì không phải báo cáo nào mình cũng nắm giữ rõ ràng, với lại những người trôi dạt vào bến cảng hoặc khu vực canh tác nông nghiệp rất có thể sẽ được địa phương chăm sóc trực tiếp.

Tuy nói thế, nhưng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng người này được.

Nếu như cậu ta chỉ hi vọng tìm người nhà, thì đã nhận ơn cứu mạng, Natsuki sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ. Nhưng nếu để một người không thể xác định tư cách và địa vị vào trong đô thị quốc gia thì sẽ xảy ra một số rắc rối.

Quan trọng nhất--- người này đã nói dối.

Natsuki được phân công phụ trách khu vực cư trú Tokyo, họ tên của phần lớn cư dân ở đây cô đều nhớ được. Nhưng cô chưa từng nghe tới có ai mang họ "Shinonome".

Ít nhất là người trong khu vực cư trú Tokyo hiện tại không có bất kỳ ai họ "Shinonome".

Theo âm đọc thì có thể suy ra đây là một họ hiếm gặp, coi như Natsuki tạm thời quên mất thì nhớ lại cũng không phải chuyện khó. Do đó mà hầu như có thể xác định việc Kazuma tuyên bố nhà mình ở Tokyo là nói dối.

Vấn đề là tại sao cậu ta lại dùng lời nói dối có thể bị phát hiện dễ dàng thế này?

"Cậu quay về Tokyo là để tìm người nhà... Thật sự chỉ có thế?"

"Tôi không có mục đích khác."

"Trả lời ngay lập tức ư... Nếu như đây là mục đích thật sự của cậu, cá nhân mình thật sự rất muốn giúp... Nhưng nếu không thể tìm được thì sao? Trong thời đại này, mình không cho rằng có người bình thường nào sống sót nổi khi ở ngoài thành phố."

Natsuki vừa ám chỉ Kazuma rằng người nhà của cậu có thể đã chết, đồng thời cũng dùng thái độ hoài nghi cậu đang nói dối để dò xem phản ứng của Kazuma. Mặc dù Natsuki thể hiện rõ quyết tâm rằng nếu người thanh niên trước mắt còn có ý đồ nào khác thì cô sẽ truy hỏi tới cùng, nhưng mà---

Chẳng những hiểu rõ ý tứ trong lời của Natsuki, Kazuma còn quay lại nhìn thẳng vào mắt cô.

"Nếu như bọn họ đã chết... Thì dù phải đối mặt với loại kết cục nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ truy tìm mọi dấu tích, điều tra rõ ràng lý do người nhà mình chết. Bởi vì tôi cho rằng... Việc lo hậu sự cho người đã khuất là nghĩa vụ mà người còn sống phải cố gắng hoàn thành."

Bỏ qua hết thảy giả dối và che đậy, lời nói thẳng thắng khiến ánh mắt của Natsuki dao động. Có lẽ vì cô nhận thấy sự quyết tâm phát ra từ miệng của Kazuma nặng nề tới mức nào, không khỏi cảm thấy cõi lòng đau nhức.

Trong thời đại quái vật khổng lồ hoành hành này, loài người nếu ở ngoài thành phố thì chỉ có thể rơi vào kết cục bi thảm.

Thi thể bị vượn lớn cắn nát nội tạng hoặc là xương cốt bị cây hút máu ký sinh các loại... Người chịu đả kích khi nhìn thấy tử trạng thê thảm của người thân cũng không ít.

Nhưng người thanh niên trước mắt chẳng những đã suy nghĩ kỹ càng hết thảy, thậm chí còn quyết định--- bất kể kết cục thế nào, đối mặt với cái chết của người thân và chăm lo hậu sự cho họ là nghĩa vụ của con người.

(...Mệt mỏi thật. Không nghĩ tới trong cái thời đại suy tàn này vẫn còn người có thể nói ra những lời như vậy.)

Bởi vì những lời này vô cùng chân thành, nếu cậu ta thật sự đang nói dối, thì bộ mặt chân chính của người này chỉ có thể là ác quỷ hoặc ác ma.

Xem chừng cái thế giới này còn chưa tới mức để cô hoàn toàn thất vọng.

Natsuki thở dài, một nụ cười khổ hiện ra trên môi như thể cô đã chịu thua.

"Xin lỗi, mình đã hỏi một câu không hay cho lắm."

"Không có gì, cô có quyền hỏi tôi... Dù sao thì tôi cũng có hơi đáng nghi thật."

"Thật ra không chỉ là hơi đáng nghi thôi đâu..."

Nói thật, căn bản là cực kỳ khả nghi, nhưng những lời này không cần thiết phải nói ra.

"Được rồi, có thời gian mình sẽ xác nhận lại sau, giờ có thể cho mình biết tên và tình huống người nhà của cậu được không?"

"Cảm ơn sự giúp đỡ của cô, mẹ và em gái đều sống ở Tokyo như tôi, còn ông tôi thì ở Taito. Tên mẹ tôi là Shinonome Izayoi, em gái thì là Shinonome Rikka."

"Izayoi-san và Rikka-san ư--- ừm, quả nhiên là mình vẫn chả có chút ấn tượng nào. Dù từng nghe tên Rikka rồi, tiếc là họ lại không giống."

Về phần "ông tôi ở Taito" thì hoàn toàn không thể nào.

Vì Taito là một nơi đặc biệt nổi tiếng ngay cả trong các tàn tích thành phố, được biết tới như khu vực sở hữu ngọn tháp đã ngã xuống lớn nhất ở quần đảo Nhật Bản. Muốn trốn tránh quân viễn chinh và binh sĩ khai thác để ở lại là chuyện tuyệt đối không thể.

Nếu Kazuma vẫn khả nghi thế này, muốn đưa được cậu ta vào trong thành phố là chuyện vô cùng khó khăn. Nhưng---

(Cậu ấy mang theo thư giới thiệu có ấn ký Viễn Đông, chắc chắn sẽ được đối đãi như tân khách ngoại quốc. Nếu mình xử lý sai, không chừng sẽ dẫn tới cái vấn đề nghiêm trọng nào đó mất."

---Được rồi, tiếp theo phải làm như thế nào đây?

Vốn dĩ trước khi liên lạc được với người bảo lãnh thì phải để cậu ta ở ngoài thành phố, ở lại tháp đèn hoặc trên thuyền mới là cách làm bình thường, song tình huống lần này khá là đặc biệt.

Natsuki muốn tránh tình huống tiếp đón tân khách chậm trễ dẫn tới vấn đề bị nghiêm trọng hóa.

Cộng thêm việc ngoại trừ phải báo đáp ân cứu mạng, Natsuki còn muốn hồi ứng với sự chân thành của cậu.

Cân nhắc tất cả những việc này, còn yếu tố đặc biệt nào làm Kazuma không được phép nhập nước không?

(Phải rồi... Kiếm thuật khi nãy của cậu ấy rất đáng sợ.)

Không nói tới năng lực chiến đấu tổng thể, chỉ riêng kiếm thuật thôi cũng đã cực kỳ điêu luyện rồi, thậm chí còn điêu luyện và trau chuốt hơn xa kỹ xảo mà huấn luyện viên của binh sĩ khai thác truyền thụ, khiến người ta ngạc nhiên không biết cậu học được từ đâu.

Natsuki trầm ngâm một chút, cẩn thận đánh giá Kazuma Shinonome thêm lần nữa.

Thể trạng cậu hơi gầy nhưng cân xứng, hiển nhiên đã trải qua trường kỳ rèn luyện, thế đứng trầm ổn an định, như thể xương cốt của cậu tược tạo nên từ kiếm. Nếu chỉ tập luyện bình thường thì sẽ không thể đạt tới kết quả này được.

Cơ bắp của cánh tay lộ ngoài tay áo dù là trong hay ngoài cũng đều được rèn giũa lâu dài, dù không thô to cường tráng nhưng lại ẩn chứa sức mạnh hơn xa vẻ ngoài. Nếu được chuyên gia nhìn thấy, họ chắc chắn có thể kết luận ngay rằng đó là sức mạnh có được thông qua sự tôi luyện gian khổ.

Cảm giác tồn tại này thậm chí có thể khiến người khác sinh ra ảo giác--- chỉ cần cậu vung thanh đao bên hông lên thì cả đá tảng cũng có thể bị chém đôi.

Ngoài ra chiều cao của Kazuma cũng vượt trội hơn mặt bằng chung.

Với loại thân hình này thì quần áo cậu mặc chắc hẳn là hàng được đặc riêng. Dựa theo khoảng chênh lệch một cái đầu rưỡi giữa cậu và Natsuki, có thể đoán được chiều cao của cậu chắc chắn phải từ 180cm trở lên.

"Kazu-kun có vẻ rất cố gắng tập luyện phải không, ít người chăm chú tôi luyện cơ thể mình mạnh lên lắm."

"Thật sao? Trong hoàn cảnh quái vật hoành hành thế này mà không ai rèn luyện thân thể ư?

"Chính vì có quái vật đó. Đầu tiên phải rèn luyện thân thể ở mức vừa phải rồi lại tham gia huấn luyện và sử dụng thuốc tăng mức độ tương thích với thể hạt để trở nên mạnh mẽ hơn, như vậy không chỉ làm sức chiến đấu tăng cao mà còn khiến sự lao lực và đau đớn giảm đi đáng kể."

"...Vậy sao?"

"Phải. So với việc đốt cháy năng lượng trong tế bào thì việc năng lượng trong các thể hạt đã hấp thụ vào cơ thể được gia tốc đốt cháy sẽ khiến sức mạnh được phát huy với hiệu suất cao hơn nhiều, hơn nữa cũng không cần phải chịu đựng những cơn đau thường xuyên như khi luyện tập mô cơ. Nhưng cậu thì---"

Sau khi đánh giá đại khái, sự hoàn thiện về mặt thể chất của Kazuma làm Natsuki phải nhẹ giọng tán thưởng.

Ở độ tuổi này, những người nhiệt tình cố gắng tăng cường khả năng thể chất của mình rất hiếm.

Vì trong thời kỳ hiện nay, khi mà B.D.A--- Máy gia tốc thể hạt trong máu đã trở nên phổ biến, mọi người thường không quan tâm đến khía cạnh này. Tuy nhiên, Kazuma Shinonome chắc chắn đã một mực tôi luyện đến nay, chưa từng lười biếng buông lỏng.

Người có tỷ lệ tương thích với thể hạt, có tài năng càng cao thì càng không thèm quan tâm tới việc rèn giũa thân thể.

Mặc dù đề cao sức mạnh thể chất cơ bản có thể làm cho sức mạnh tổng hợp tăng lên đáng kể, nhưng sự đau đớn luôn đi kèm với khổ luyện, tuổi còn trẻ, muốn trốn tránh việc này cũng là bình thường.

Bởi vì những ai tích cực rèn luyện thân thể ở độ tuổi này nếu không phải là người cực kỳ cần cù thì cũng là người khuyết thiếu tài năng. Dựa vào tính cách mà Kazuma biểu hiện, cậu chắc hẳn là loại thứ nhất.

Những người giống Kazuma, chỉ dựa vào thân thể mạnh mẽ mà đã có thể nhẹ nhõm đương đầu với loài khổng lồ như khỉ lông trắng đã ít lại càng ít.

(Với sức mạnh thân thể này, nếu kết hợp với hiệu quả thao tác dòng chảy cộng thêm gia tốc đốt cháy thì nhất định sẽ vô cùng mạnh mẽ... Thậm chí còn mạnh hơn xa vũ khí E.R.A công thức cũ mà Viễn Đông sở hữu.)

Không có gì để hoài nghi, người thanh niên này có thể trở thành nhân viên chiến đấu cực mạnh, hơn nữa nhân phẩm của cậu ta có vẻ cũng không tệ.

Dù có vài điểm khả nghi, nhưng đưa cậu ta đi kiểm tra chỉ số chính xác và năng lực rồi mời chào cậu gia nhập binh sĩ khai thác mới là phán đoán có lợi nhất cho Viễn Đông.

Natsuki phiền não một hồi, cuối cùng mỉm cười hạ quyết tâm.

"...Tốt. Mình quyết định rồi, trước khi Ryujiro-san trở về, mình sẽ chịu trách nhiệm làm người cam đoan cho thân phận của cậu."

"Thật không?"

"Sau tất cả, cậu đã cứu mạng mình mà, hi vọng tối nay cậu có thể tìm thời gian nói cho mình biết rõ tình huống cụ thể và tỉ mỉ... A..., nhưng cũng không thể ăn không ngồi rồi. Trong lúc ở lại Tokyo, cậu phải tham gia công tác như một binh sĩ khai thác!"

Nghe được đề xuất của Natsuki, Kazuma cảm thấy khắp đầu mình đều là dấu chấm hỏi.

"...Binh sĩ khai thác? Là công việc khai hoang lập đồn điền các kiểu ư?"

"He he, chuyện này chờ đến Tokyo rồi mới tìm hiểu sau cũng được. Yên tâm đi, với năng lực của cậu thì đi tới đâu cũng thoải mái như nhau thôi... Thuận tiện nói luôn, công việc của mình là---"

Natsuki giơ tay lên má Kazuma, hành động bất thình lình này của cô khiến Kazuma kinh ngạc sững người lại.

Được bàn tay mềm mại của Natsuki chạm vào, Kazuma cảm thấy một cơn đau nhẹ xẹt qua.

Có vẻ má cậu bị trầy xước một chút trong trận chiến trước, chỉ là cậu không để ý tới thôi.

Cơn đau nhanh chóng tan đi như bọt nước ngay sau khi Natsuki chạm vào.

"Ồ... Miệng vết thương không còn nữa...?"

"Đây là lĩnh vực chuyên môn của mình, nguyên lý chi tiết mình sẽ nói cho cậu sau khi chúng ta về đến Tokyo."

Chúng ta đi thôi... Natsuki thúc giục Kazuma bằng thủ thế, có vẻ động cơ E.R.A đã có thể khởi động trở lại.

Mặc dù Kazuma vẫn còn đang ôm má, cảm thấy khó tin, nhưng cũng không thể đứng đây mãi được.

Ép bản thân thừa nhận loại năng lực phi thường như vậy có tồn tại trên đời, theo chân Natsuki vừa chui vào cabin, cậu nhảy lên trần xe của chiếc chiến xa nhiều chân.

Truyện Chữ Hay