---Vượt qua biển sao như một con cá voi trắng.
Cậu chợt nảy sinh ý nghĩ như vậy khi trông thấy trăng non giữa những đám mây.
Ánh trăng chiếu xuống sáng rực, khiến cậu sinh ra ảo giác đây là bọt nước bắn lên do cá voi rẽ sóng.
Cái đầu đang bị đêm oi nóng hun khói vậy mà cũng lãng mạn thi phú thật, nhưng giờ không phải lúc như vậy.
Miệng nhẹ nở một nụ cười khổ, cậu ta--- Shinonome Kazuma lắc đầu.
(…Chuẩn bị đến bình minh rồi đây.)
Trên con thuyền nhỏ cắm neo tại biển của của di tích đô thị (ruins city), cậu từ trong ngực lấy ra chiếc đồng hồ bỏ túi. Cùng lúc đó, đường chân trời cũng bắt đầu ửng đỏ, ánh sao ban đêm đồng loạt không còn sáng nữa.
Mặt biển xanh đậm dưới ánh mặt trời chiếu rọi bắt đầu sáng lên.
Thể hạt phát ra ánh sáng màu xanh ngọc bích và gió biển cùng nhau thổi bay thành một đường vòng cung, nhẹ lướt qua mặt Kazuma, khiến mũi cậu lên cơn ngứa. Mặc dù là khí hậu nhiệt đới ấm áp, nhưng gió biển lúc này vẫn còn mang theo chút lạnh giá.
Cậu nghĩ ngợi không biết có phải mình mặc ít quần áo quá không.
Cũng ngồi đợi trên thuyền giống Kazuma, hai bóng người nhỏ nhắn đang trùm chăn lông kéo lấy áo cậu, vẻ mặt không vui, môi bĩu lên mà cằn nhằn cậu.
"Nè nè, brother!! Chúng ta về được chưa!? Gió đêm lạnh quá đi!"
"Đúng vậy á brother!! Chuyện tuần tra đêm cứ làm qua cho xong là được rồi mà!"
"...Không được. Bình minh sắp đến rồi, hai đứa cố chịu chút nữa đi."
Kazuma cười khổ lắc đầu, vậy nên hai chị em song sinh nhỏ nhắn này càng bĩu môi hơn nữa bày tỏ ý phàn nàn.
Hai cô bé này vào khoảng 12 tuổi.
Cả hai đều có mái tóc vàng đặc biệt dễ nhận biết. Lại còn đều để một kiểu tóc nữa, thế nên người nào nhìn qua hẳn đều cho rằng cả hai đều là một người. Điểm khác biệt duy nhất là dây buộc tóc hai bím của hai người có màu sắc khác nhau. Ngay cả người quen cũng thường nhầm lẫn hai người.
Hai chị em song sinh như thể hình ảnh phản chiếu của nhau cùng giận dỗi mà đạp chân, cằn nhằn.
"Brother thật là quá cứng nhắc. Mấy trận tấn công lớn như ba tuần trước làm sao có khả năng diễn ra nhiều được chứ."
"Sister quá bất cẩn rồi đấy. Khả năng không phải con số không thế nên chúng ta mới phải canh gác để cho người dân yên tâm còn gì... Ừm, cơ mà anh cũng rất hối hận với bàn tay đen đủi bốc thăm của mình."
Gư ư ư, hai chị em song sinh nghiến răng nghiến lợi, nhưng Kazuma mặc kệ hai người, nhìn chăm chăm về phía đường chân trời. Coi bộ nắng hôm nay cũng lại gắt lắm đây.
Mùa mưa năm nay dường như kéo dài hơn nhiều những năm trước đó, khiến cho cơn nóng tiếp diễn.
Tục ngữ đã có câu cái nóng mùa hè Tokyo sẽ khiến con người ta rầu đến chết.
Và khí hậu Tokyo lúc này vẫn không thay đổi gì, căn phòng của cậu cũng vì nhiệt độ và độ ẩm như thể phòng tắm hơi này mà biến thành không gian chết người (killer box) rồi.
Theo như chuyện đó, có khi giữa đêm có cuộc tấn công lại là chuyện may mắn.
Gió biển thổi đi cơn nóng của đêm hè khỏi cơ thể. Nếu tiếp theo không có gì xảy ra, được yên bình quay lại kí túc xá ngủ đúng là không còn mong gì hơn nữa.
(Cơ mà đúng là lạnh thật.)
Kazuma cũng lấy chăn lông ra khoác trên vai giống hai chị em song sinh.
Vốn dĩ là để đề phòng và cảnh giác việc tấn công đột xuất lúc sáng sớm nên mới phái họ ra, nhưng mà thời gian giữa các con sóng không có gì bất thường. Nếu không có chuyện gì thì sau khi mặt trời mọc hẳn sẽ được lệnh quay về--- Ngay lúc cậu nghĩ như vậy, máy liên lạc trước ngực bất chợt phát ra âm thanh nhẹ nhàng.
Pi pi pi, cậu lấy ra chiếc máy liên lạc, chờ bên kia lên tiếng.
Ngạc nhiên là, từ phía bên kia máy liên lạc vang lên giọng nói đáng yêu như tiếng chuông ngân của một cô gái.
[Cậu vất vả rồi Kazuma. Có trông thấy thứ gì giống kẻ địch trên mặt biển không?]
"Không, không có gì."
[Vậy sao. Thế thì có lẽ là người gác hải đăng nhìn nhầm rồi. Chuẩn bị sẵn cho mấy người món súp nóng rồi đấy, mọi người có thể về đi.]
"Đã rõ... Mà này, Natsuki."
Ừm? Trên đầu Natsuki xuất hiện một thứ giống dấu chẩm hỏi mà đáp lời.
Trong đầu Kazuma hiện lên cảnh tượng cơ thể nhỏ nhắn như một con vật nhỏ của Natsuki nghiêng đầu đi, cậu có hơi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn hỏi.
"Cậu, cả đêm không ngủ chờ bọn tôi sao hả?"
[...? Đúng vậy, thì sao?]
Chuyện đó có vấn đề gì sao? Cô hỏi trong vẻ ngạc nhiên. Còn Kazuma thì thấy ấm lòng trước sự quan tâm được cô cho là lẽ thường tình này.
Đã nhận được lệnh rút lui, vậy thì tất nhiên phải nhanh chóng rút lui rồi. Thức ăn ấm áp và người bạn tuyệt vời còn đang đợi kia kìa.
Giờ không phải lúc ngồi hóng gió biển ở khu vịnh vắng vẻ này.
"Được rồi. Chúng ta về thôi. Cùng nhau ăn món súp nóng nào."
[Đã rõ. Mấy người định bao lâu thì về?]
"Tới công viên sẽ vòng lại một vòng, sau đó đi tuần tra xung quanh một lượt vịnh Tokyo. Rồi bọn tôi sẽ về. Hẳn không..."
Mất quá nhiều thời gian đâu--- những lời này còn chưa nói xong.
Kazuma đột ngột không nói nữa, tập trung ánh mắt, nghi nhờ nhìn về một phía. Còn đầu bên kia máy liên lạc, cô gái tên Natsuki cũng ngay lập tức hiểu được tình hình, hỏi với giọng nôn nóng.
[...Tới rồi?]
"Không, không phải tới từ trên biển. Ở khu nước cạn của du tích... Trong cây Đại thụ có thứ gì đó."
[Đại thụ... Loại cây đại thụ mọc lên rất cao đúng không? Xung quanh tháp thông khí hẳn mọc khá nhiều đây mà?]
"Tháp thông khí? Đồ chơi gì vậy? Thứ này cũng giống tháp điều khiển môi trường sao?"
[Không phải thứ to lớn đến thế đâu. Trong thành phố Tokyo khi trước có tàu điện ngầm và đường ngầm dưới lòng đất, tháp thông khí đại khái là công trình nhằm điều hòa không khí trong những nơi đó. Chỉ là hiện tại thì tàu điện ngầm hay đường ngầm đều đã chìm trong nước biển rồi, tháp thông khí hẳn cũng không vận hành gì nữa.]
Kazuma nghiêng tai nghe Natsuki giải thích ngắn gọn.
Công viên dưới đáy biển của di tích đô thị--- một quảng trường thành phố rộng lớn với diện tích ước chừng 155,000 m2 hiện đang chìm sâu dưới biển, tháp thông khí là một kiến trúc màu trắng nằm sừng sững tại một góc quảng trường. Để không làm mất đi vẻ hài hòa của cảnh quan, tòa tháp có tác dụng thông khí cho đường ngầm Tokyo này cũng được sơn lên lớp sơn màu trắng đẹp đẽ bên ngoài. Vậy nên nhìn qua, người ta sẽ chỉ nghĩ đó là tháp kỉ niệm của quảng trường. Nhưng giờ thì gần như toàn bộ quảng trường đều đã chìm xuống đáy biển, tác dụng của nó đương nhiên cũng không còn.
Tòa tháp hoang phế bị giăng đầy dây leo mọc trên mặt biển, mọi mặt tường đều bị giống cây này cắm rễ.
"Tôi không biết chuyện đó đâu đấy... Không ngờ tòa tháp trắng này hóa ra còn có tác dụng đó sao."
[Fufu, hóa ra cũng có chuyện Kazuma không biết ấy hả. Bất ngờ thật đấy.]
"Tôi mới là người ngạc nhiên chứ. Còn đầy thứ tôi không biết được--- Được rồi, giờ tôi nên làm gì đây? Tốt hơn là nên đi kiểm tra nó có nguy hiểm hay không, phải không?"
Kazuma thả lỏng cơ thể, đặt tay lên trên chuôi đao đeo bên hông, nhìn chăm chú về phía tòa tháp hoang phế trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Bên dưới đống lá cây xanh thẫm có thể thấy được một tòa kiến trúc ủ rũ màu trắng đã bị phong hóa.
Vì luôn bị ánh mặt trời chiếu rọi nên đã có một vài chỗ bị ăn mòn, nhưng hình dạng đầy vẻ xa xỉ thanh khiết vẫn còn được giữ lại.
Tòa tháp thông khí giờ bị bỏ hoang này, đối với đám trộm cướp là chỗ trốn tuyệt vời.
Natsuki hiểu được tình hình, suy nghĩ mất một lúc rồi nói nhỏ như thể tự lẩm bẩm.
[Dân thường sao... Không thể nào được nhỉ. Lẽ nào là đám trộm mộ trong đêm?]
"Vậy là đến giờ vẫn còn cái đám đi làm việc trộm mộ sao?"
[Ể, khi trước mình nói rồi mà? Những món đồ xa xỉ của thời đại trước có thể bán được với cái giá rất cao, thế nên có rất nhiều người xâm nhập trái phép các di tích. Quân viễn chinh trên biển mới cấm việc xâm phạm không phép những khu vực chưa khai thác.]
"...Ra là vậy. Thế nên khu trung tâm và khu cảng mới cấm người đi vào đó hả."
[Ừm. Khu trung tâm là nơi của cơ quan hành chính, di tích khu vịnh thì là chỗ của giai cấp giàu có còn di tích quảng trường nằm ngay giữa thành phố phồn hoa, những nơi này có thể đào bới được rất nhiều đồ. Thế nên chắc chắn là đám trộm mộ rồi. Để cho chắc thì đành nhờ cậu đi điều tra vậy, Kazuma. Chỉ ba người thôi thì không sao chứ?]
"Không sao."
Kazuma ngay lập tức trả lời. Cậu rút ra thanh đao từ trong vỏ đao đeo trên hông. Ngay lúc cậu kích hoạt B.D.A đeo trên tay phải, khiến dòng máu chảy nhanh, thân đao cũng phát ra ánh sáng chói mắt.
---Nhịp đập cơ thể bắt đầu nhanh dần.
Hoa văn đặc biệt chỉ có trên đao Nhật Bản ánh lên ánh sáng khác thường theo nhịp đập cơ thể cậu, như thể phô bày khả năng một chém đứt đoạn.
Cây đao hút lấy thể hạt ngôi sao trong cơ thể cậu thông qua chuôi đao, hoa văn trên lưỡi đao bắt đầu sáng lên. Thể hạt ngôi sao giống như vứt đi nhược điểm của thế giới vật chất, khiến thân đao đạt được độ cứng vượt trên cả mức độ liên kết của các phân tử vật chất.
Cảm nhận được Kazuma đã đi vào trạng thái chiến đấu, Natsuki thầm cổ vũ, rồi chấm dứt cuộc nói chuyện.
[Kazuma, xin nhờ cậu đưa Hibiki và Fubuki theo điều tra di tích.]
"Đã rõ."
Kazuma sau khi thấy cuộc nói chuyện kết thúc, để lại máy liên lạc vào trong túi áo.
Rồi nở một nụ cười khổ mà nghĩ.
(...Tháp thông khí cho giao thông ngầm của Tokyo biến thành di tích còn đường tàu điện thì thành mê cung rồi sao.)
Đúng là muốn ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng. Nhưng đã là thời đại này rồi thì cũng không thể thay đổi gì nữa. Kazuma đành phải nhịn xuống nỗi buồn.
Shinonome Kazuma bình tĩnh nhìn lại về phía tháp thông khí. Hai chị em song sinh đang chùm chăn lông--- Hitsugaya Hibiki và Hitsugaya Fubuki, khác hẳn với dáng vẻ ầm ĩ khi nãy, đều im lặng chờ đợi lệnh của Kazuma.
Kazuma nói chuyện qua ánh mắt với họ, rồi ra lệnh.
"Hibiki, Fubuki. Chúng ta sẽ điều tra tòa tháp trắng này. Lái thuyền tới đó đi."
"Toàn bộ brother---"
"Đã rõ brother---"
Chị gái Hibiki và em gái Fubuki đồng thanh trả lời như thể hát bè.
Dù cũng rất mong khi nãy chỉ là nhìn nhầm, nhưng từ nhỏ Kazuma đã rất có tự tin về ánh mắt mình. Chưa kể vào thời điểm còn chưa bình minh thế này, tại chỗ cách xa nơi dân cư sinh hoạt--- khu di tích Shinjuku, hẳn không có người dân thường nào lại lai vãng đến.
Tám chín phần mười là kẻ xâm nhập từ bên ngoài thành phố rồi. Kazuma nguyên gốc muốn tiếp cận trong bí mật. Nhưng đen là xung quanh không có thứ gì để ẩn nấp. Kazuma nắm chặt lấy thanh đao đã rút ra khỏi vỏ, con thuyền nhỏ chậm chạp tiến về phía tòa tháp trắng.
Mặt trời lúc sáng sớm chậm rãi bay lên.
Sóng lăn trên mặt biển càng lúc càng mãnh liệt hơn theo việc mặt trời mọc. Đồng thời khung cảnh xung quanh cũng càng ngày càng hiện ra rõ hơn. Bọn họ nhìn ngó xung quanh. Khu công viên xây dựng tại một góc trung tâm thành phố Tokyo giờ đã chìm dưới nước biển. Mấy trò chơi tại công viên bị rong biển bao trùm, giờ đã trở thành nhà cho đám cá.
Hệ sinh thái hẳn không thay đổi nhiều gì rồi, Kazuma vừa nghĩ vậy vừa nhìn về phía mặt biển.
Nước biển trong suốt, thanh tịnh. Dù mới chỉ ánh sáng bình minh nên còn chưa sáng rõ nhưng đã có thể thấy rõ được dưới nước.
Nghe nói rằng, dù là cá nước ngọt hay cá nước mặn, cá con hiện tại đều đã không còn ăn sinh vật phù du nữa. Thay vì vậy, chúng chuyển thành hấp thụ thể hạt ngôi sao. Chuyện này tạo thành tác động rất lớn.
Từ trên mặt biển nhìn xuống dưới nước biển trong suốt khác hẳn với nước biển của vịnh Tokyo.
Có thể nhìn thấy giữa khe hở các trò chơi công viên có một sinh vật giống với loài kỳ nhông lưỡng cư. Nhưng làn da chúng trắng bệch, đã biến thành một loài khác chưa từng trông thấy bao giờ.
Con kỳ nhông lưỡng cư giống mới này ngẩng đầu lên trông thấy mấy người Kazuma, làn da trong suốt của nó ngay lập tức biến đổi màu sắc thành màu đất đá đáy biển, biến mất không còn tung tích.
Nhìn theo con kỳ nhông lưỡng cư giống mới đang chạy trốn nhanh chóng trong nước, Kazuma lại một lần nữa hiểu được câu [khoa học vạn năng là một thanh kiếm hai lưỡi], rồi nhìn lại về phía tháp thông khí.
Sau khi tìm được một khu nước cạn, Kazuma cho hai chị em song sinh ở lại chờ lệnh, một mình đi về phía tháp thông khí. Đây là để đề phòng nếu chẳng may khiến cho kẻ trộm mộ chạy thoát, có hai người vây sẵn bên ngoài sẽ thành thế bao vây.
Một mình Shinonome Kazuma--- lại khởi động động cơ con thuyền nhỏ, từ từ tiếp cận tháp thông khí.
Nhưng, dù có đưa thuyền nhỏ chạy tới gần tòa tháp hoang phế này, thì phải làm sao để đi vào tháp đây?
Cách đơn giản nhất là bò theo mấy cây đại thụ kia, chặt đứt mấy sợi dây leo mọc trên tường rồi leo lên, sau đó lao vào thông qua cửa sổ. Nhưng cậu cũng băn khoăn nhảy vào từ cửa sổ như vậy có khả năng bị phục kích. Thế nên phải cẩn thận hơn. Vì vậy, giữa lúc bình minh còn mờ mờ ảo ảo này, Kazuma bám lấy dây leo mọc trên tường mà leo.
Nhưng đang trèo--- Kazuma bỗng nhiên bị đánh lén bởi một đòn nặng nề.
"Ư!?"
Bất chợt xảy ra.
Cơ thể Kazuma như thể bị đánh trúng bởi một tảng sắt lao tới với tốc độ siêu nhanh. Cậu bị đánh bay đi, lao về phía mặt biển. Vang lên tiếng nổ như thể hai tảng sắt khổng lồ đâm vào nhau. Tiếng vọng cứ lởn vởn trên bờ biển.
Bị đánh lén, cơ thể Kazuma giống như đá lăng, nảy bật vài lần sau đó mới chìm xuống dưới nước.
Thứ sức mạnh biến cơ thể người thành đá lăng này không thể là bình thường.
Dù có là quả chùy cần cẩu dùng để phá hủy nhà cửa có lẽ cũng không có sức tàn phá kinh khủng đến vậy. Trọng lượng siêu nặng và tốc độ siêu cao đã khiến đòn tấn công vừa rồi đủ sức đánh nát người thường thành cát bụi.
Thứ đánh bay Kazuma là chủ nhân tòa tháp. Những cái chân to lớn của nó phát ra âm thanh xào xạc rồi quay lại trong tháp. Phải là sinh vật có chi gấp khúc mới làm ra được hành động như vậy. Bộ mặt thật của chủ nhân tòa tháp đang từ từ hiện ra.
Ngay lúc đó--- Trong tòa tháp thông khí u ám, tám con mắt đỏ thẫm ánh lên vẻ hung tàn.
Vốn chỉ cho rằng kẻ địch là đám trộm mộ, bộ mặt thật của chủ nhân tòa tháp đúng là khiến Kazuma vô cùng kinh ngạc.
Sở hữu nhiều con mắt to lớn như vậy cùng tám cái chân to lớn như thép, thứ đồ chơi này nhìn kiểu gì cũng không thể là loài người được.
Trong tháp bố trí đầy tơ trắng do chủ nhân tòa tháp dệt. Tơ của nó chứa sức dính và bền vô cùng. Một khi đã bị đám tơ này trói phải thì kết cục chỉ có thể là làm thức ăn cho chủ nhân tòa tháp.
Shinonome Kazuma bị nó đập phát chết luôn có lẽ còn là may mắn.
Nếu cậu bước vào trong tháp, chắc chắn sẽ bị tiêm vào loại độc tố thần kinh, cơ thể không thể cử động, sau đó thì bị cái mồm to lớn của nó ăn bằng sạch. Chủ nhân tòa tháp lúc này linh hoạt thu lại cái chân to lớn như thép của nó, vừa gãi gãi gãi độc bên dưới răng nanh, quay lại chỗ ngủ.
"..."
Chủ nhân tòa tháp bất chợt dừng lại.
Dù là tấn công kẻ xâm nhập theo phản xạ. Nhưng đây đâu phải nguyên nhân cho hành động tự nhiên đập nát nguồn dinh dưỡng lâu lắm không có vậy chứ. Nếu như kẻ xâm nhập là đối thủ không hề xứng tấm, chẳng phải cứ dụ hắn vào sào huyệt sau đó bắt lại là được mà?
Bỏ qua cả việc bao vây trói buộc chỉ để đuổi đi kẻ xâm nhập, lí do phải làm đến tận mức đó hẳn là trực giác của kẻ đi sẵn. Nếu không xử lí hắn như thế sẽ có nguy hiểm cực lớn, cảm giác uy hiếp đè nén như vậy đã kích thích nó làm ra hành động thế này.
Bộ não còn chưa tiến hóa hoàn toàn của nó vẫn chưa thể suy luận được nguyên do trong chuyện này.
Nếu nó có trí tuệ có thể suy luận được nguyên do trong đó, có lẽ còn có khả năng sống được.
"...Đúng là giật cả mình. Không ngờ hiện tại có cả con nhện lớn đến vậy."
Gasat!--- Chủ nhân tòa tháp sợ hãi nên rung lên cơ thể trên một bên tơ. Tên thanh niên đáng ra đã bị đòn đánh bất ngờ của nó đánh nát--- Shinonome Kazuma, lại đang dùng vẻ mặt của một người quan sát động vật quý hiếm mà đứng đó.
"...!?"
Con nhện lớn dù trí tuệ rất thấp, nhưng vẫn rất nhạy cảm đối với [bất thường] xảy ra trước mắt.
Trông thấy vẻ mặt thoải mái của Kazuma, con nhện lớn liền run rẩy sợ hãi vô cùng.
Nếu con mồi bị nó tấn công chỉ gần như [còn sống] thì còn hiểu được. Dù sao vẫn có khả năng được trời giúp mà kéo dài hơi tàn.
Nhưng kẻ xâm nhập này không những tay chân còn nguyên vẹn, ngay cả một vết thương ngoài da cũng không tìm thấy được. [Loài người] mà con nhện lớn biết đáng ra không được Thần ban tặng cơ thể bền bỉ mạnh mẽ như vậy mới đúng.
Xét theo loài người thì sự bền bỉ của hắn thật quá bất thường.
Chủ nhân tòa tháp đề cao cảnh giác, sử dụng tám con mắt chỉ mình nó có khóa chặt kẻ xâm nhập.
Đứng quay lưng lại phía mặt trời đang dần nhô cao trên đường chân trời, Shinonome Kazuma đứng đó--- mặc trên người một chiếc áo khoác da màu đỏ tươi rực rỡ đến nỗi khiến người khác nhìn vào là hết bối rối, thản nhiên quan sát chủ nhân tòa tháp.
"Nhện khổng lồ. Nếu mày là thứ hiền lành không làm hại ai thì có thể tha được cho mày. Nhưng coi bộ không thể rồi nhỉ.--- Đòn khi nãy nếu là người bình thường chứ không phải tao thì đã chết rồi."
Kazuma mắng chửi con nhện lớn với vẻ tức giận trên mặt. Nhưng đáng ra tình huống không phải như vậy. Cơ thể con nhện lớn ước chừng cũng phải đến hơn 5 met, nếu tính cả mấy cái chân thì phải qua 20 met.
Dù nó đã linh hoạt co hết lại mấy cái chân vào trong tháp, nhưng không khó để tin rằng mỗi cái chân đều chứa đựng sức mạnh đủ để nâng lên xe tải.
Nhưng cậu vẫn bình tĩnh nhìn chủ nhân tòa tháp, không có lấy một chút sợ hãi, cứ thế bước một bước về phía nó.
Nếu là người có hiểu biết tốt về võ thuật mới nhận ra được thế người của Kazuma là phải nghiên cứu rất lâu cùng trui rèn ngày đêm mới có được. Đương nhiên, con nhện lớn không biết những chuyện đó.
Nhưng con nhện lớn tám mắt lại thực sự cảm nhận được tư thế thô lỗ của Kazuma phát ra cảm giác đè nén.
『---!!!』
Bộ phận khí quản đáng ra loài nhện không có, trong tình huống tuyệt cùng này sinh ra.
Nó nhe ra gai độc ẩn trong mấy cái răng nanh khổng lồ, phun tơ nhện ra như thể phun ra bọt biển. Một cơn mưa trắng đục giống như thác nước bắn về phía Kazuma. Nhưng tư thế giương đao trước mặt của Kazuma vẫn giữ nguyên không lay động.
Chỉ là mắt nhìn phía trước, dồn sức vào cây đao trong tư thế giương đao trước mặt.
Rồi chém xuống một chém--- cuốn lên gió xoáy khiến cho cả không khí cũng nứt ra mãnh liệt.
『GE----EEEEEEEEEYAAAaaaaaaaaaaaa!!!』
Tơ nhện của con nhện lớn đứng trước gió lốc chỉ như rơm rạ, bị đánh bật đi.
Nhưng dư âm đòn đánh này không chỉ có vậy. Vết nứt không khí lan tới cả cơ thể khổng lồ của chủ nhân tòa tháp. Ngay lập tức, hai trong tám cái chân của nó bị cắt mất. Chất dịch phun ra từ vết mắt bắn tung tóe lên tường tháp thông khí.
Chủ nhân tòa tháp giờ đã hiểu. Cuối cùng nó cũng học được rằng, giờ mình đang đối diện tình huống tử vong.
『GEEEEEEEEYAAaaaaaaa!!!』
Con nhện lớn vừa phun ra nước bọt vừa bắt đầu chạy trốn.
Nhưng Kazuma đã chuẩn bị sẵn, sử dụng đôi chân nhanh nhẹn lao tới bên cạnh con nhện lớn, không chút thương tiếc bóp chặt một chân nó, nhẹ dồn sức, định kéo nó lại. Nhưng dù với cậu, từng này sức chỉ vừa đủ để không cho mục tiêu chạy trốn. Thế mà lại là sai lầm.
Cái chân bị bóp chặt như thể bị thú hoang xé tan--- Ngay cả cơ bắp cũng bị bóp nát, toàn bộ cái chân đều bị xé toạch ra không thương tình.
"---a,"
Không xong rồi... Kazuma chậc lưỡi.
Cậu muốn không để nó chạy trốn nên mới ghìm chân nó lại, giờ cả cái chân bắt được đều xé tan rồi thì còn ý nghĩa gì nữa.
Con nhện lớn rên lên một tiếng chưa từng có từ trước tới nay, điên cuồng chạy trốn đi như một con thỏ. Nó đúng là loài sâu bọ không có trí tuệ, nhưng ít nhất cũng hiểu được mức độ bất thường của kẻ xâm nhập này.
---Con mồi này, có gì đó không đúng.
Bản năng của kẻ săn mồi nói với nó như vậy. Đáng ra không thể có khả năng tồn tại con người như vậy.
Một chém cắt cả không khí, tay không bóp nát chân con nhện lớn.
Chuyện này sao có thể! Loài người như thế sao tồn tại được! Đáng ra là không thể tồn tại!
Con nhện lớn nhận ra được chênh lệch sức mạnh hai bên, chạy đi trong lúc miệng vết thương vẫn phun ra chất dịch. Đồng thời nó cũng lấy trí tuệ thấp kém suy nghĩ lại sự bất hợp lí trước mắt. Lúc này nó đã không còn uy thế của chủ nhân tòa tháp nữa rồi.
Kẻ săn mồi và con mồi giờ khắc này đã đổi chỗ cho nhau. Đối thủ là một con người bóp nát được cái chân cứng như sắt thép. Nếu người đàn ông áo đỏ này mà chiến đấu thật, nhát chém lúc nãy chắc chắn là đã chém nó thành hai rồi.
Lao ra khỏi cửa sổ, con nhện lớn chỉ nghĩ tới việc chạy trốn, chạy về phía đỉnh tháp thông khí men theo bức tường.
Đã lên tới đỉnh tháp, con nhện lớn phun ra xung quanh tơ nhện có độ dính cao, bao vây chính bản thân lại.
Dưới tầng lớp rễ cây đại thụ rắc rối tạo thành thành lũy tự nhiên này, nó còn dệt ra thêm một lớp tường tơ nhện dày đặc tự bảo vệ bản thân.
Nếu có người dám bước vào chỗ này, tơ nhện sẽ ngay lập tức dính chặt khóa lại cử động kẻ đó. Sau khi đã chuẩn bị tốt cho chiến đấu, con nhện lớn im lặng chờ đợi kẻ địch.
Gai độc có dính chất độc thần kinh này có thể bắn ra như đạn pháo, dù là kẻ địch mạnh mẽ ra sao cũng khiến hắn liệt cả người. Sau đó ăn sống con mồi, đợi vết thương khép lại vậy.
Giỏi thì đến! Con nhện lớn im lặng vuốt nhọn gai độc bên dưới răng nanh khổng lồ.
Bất chợt--- từ bên dưới vang lên âm thanh.
"Override in Far East Crown (Giải trừ hạn định, vương miện viễn đông)."
Bình minh yên tĩnh bao trùm lên toàn bộ nơi này.
Ngay khoảnh khắc toàn bộ âm thanh bị đánh nát, một ánh sáng còn rực rỡ hơn ánh sao lan ra.
Thể hạt ngôi sao lấp lóe ánh xanh lục bích rải rác trong không khí, được mặt trời đang dần nhô lên ở đường chân trời chiếu rọi, trở nên có thể nhìn thấy được. Đây đúng là cảnh tượng sóng vỗ của ánh sáng.
Hạt ngôi sao lấp lánh cuốn thành lốc xoáy giữa không trung, như thể sóng lớn tụ vào trong thân đao của Kazuma. Trong thời gian một hơi thở của cậu, hoa văn trên cây đao phát sáng, hút hết thể hạt vào trong thân đao.
Nhiều con mắt của con nhện lớn trông thấy ánh sáng này, thân thể cứng đơ lại. Giờ thì nó chỉ có một linh cảm.
---Luồng ánh sáng này, không thể chạy trốn được.
Dù chỉ là thứ côn trùng ngu dốt, nhưng nó vẫn cảm nhận được đây là sức mạnh vượt xa bình thường.
Nếu thanh đao chứa đựng hạt ngôi sao này mà chém xuống, kết cục của nó chỉ có thể là nội tạng bắn ra tung tóe. Con nhện lớn cứng đơ người giờ tin chắc người đàn ông áo đỏ trước mặt là tử thần sẽ đưa cái chết đến cho nó, nó phát ra tiếng la hét lâm chung.
『GEEEEEEEEYAAaaaaaaa!!!』
Sóng thần ánh sáng tràn lên từ bên dưới. Đây là cảnh tượng cuối cùng con nhện lớn chứng kiến.
Từ trong tháp phát ra ánh sáng như thể một cây cột làm rung chuyển trời đất, giống như một ngôi sao mai đánh xuyên màn trời.
*
Sau đó--- Kazuma Shinonome đứng trên đá sỏi của tháp thông khí, xác nhận lại tình huống xung quanh.
Tuy kiến trúc sụp đổ khiến cho khói bụi dấy lên tứ phía nhưng rất nhanh chúng cũng bị gió biển của buổi sớm mai thổi tan đi. Tầm nhìn khôi phục, Kazuma xác định con nhện khổng lồ đã bị đánh bại hoàn toàn, xoay xoay cánh tay để bả vai vận động.
Rồi cậu gom những khúc xương người bị con nhện kia cắn đến vặn xoắn lại một chỗ, châm lửa đốt.
Ngọn lửa mãnh liệt đến mức phát ra tiếng vang nhanh chóng khiến những khúc xương bị độc tố của nhện làm biến hình cháy thành tro bụi.
Nhìn thì chẳng mất bao nhiêu thời gian nữa là toàn bộ chỗ xương này sẽ bị đốt trụi hoàn toàn.
Kazuma chờ một chút rồi đánh nát những mẩu xương còn sót lại thành tro cốt, chuẩn bị làm một lễ hải táng đơn giản. Không biết phải tiến hành nghi thức như thế nào là một vấn đề, nhưng ít nhất thì cũng tốt hơn là không làm gì cả.
Làm được một nửa, thiết bị liên lạc bỗng phát ra tiếng kêu pi pi nhẹ nhàng.
Kazuma dừng việc thu gom tro cốt lại để nhận tin.
Một lúc sau, từ trong bộ đàm truyền ra giọng nói của Natsuki Kayahara.
[Vất vả rồi, Kazu-kun. Thứ cậu thấy được thật sự là mấy tên ngố dám tự tiện xông vào di tích à?]
"Không, là một con nhện lớn, nhìn thì có vẻ nó sẽ là một mối nguy hại nên tôi xử lý rồi."
[Nhện lớn? Chủng côn trùng khổng lồ (Gigant) ư?...A..., mình chưa từng nghe tới chuyện này, nếu có loại sinh vật dạng côn trùng nguy hiểm thế này thì lẽ ra phải có báo cáo mới đúng. Mà nói sao thì nói, cậu vừa lập công đấy, Kazu-kun.]
Nghe Natsuki thẳng thắng khen mình như vậy, dường như Shinonome không thể hiểu được, chỉ có thể sờ sờ đầu.
Giữa hai người tạm thời chìm vào tĩnh mịch, cuối cùng sự im lặng cũng bị Natsuki phá vỡ bằng một câu hỏi với giọng điệu bình ổn:
[Cậu cảm thấy thế nào? Đã quen với cuộc sống ở thời đại này chưa?]
"...Phải nói như thế nào đây? Còn có chút cảm giác như là nửa tỉnh nửa mê."
Nửa tỉnh nửa mê --- cảm giác này tới tận bây giờ vẫn chưa từng thay đổi. Đối với Kazuma thì dù là con nhện khổng lồ kia hay thành phố chìm nơi đáy biển này đều giống như một giấc mơ thiếu thốn cảm giác thực tế vậy.
Cậu đứng trên đỉnh tháp đổ nát, nhìn qua di tích của thành phố.
Phong cảnh trước mắt hệt như một mô hình lập thể tinh xảo được dựng trong bảo tàng.
"Tôi nghĩ... Mình vẫn chưa thể hiểu được thời đại này."
[Vậy ư. Không sao cả, từ từ rồi sẽ quen thôi. Mình và các binh sĩ khai thác sẽ giúp cậu.]
"Cảm ơn... Giờ tôi rất mong được uống một ngụm súp nóng đấy."
Kazuma gật đầu, đáp lại sự khích lệ của Natsuki, rồi ngắt liên lạc.
Cậu tra đao vào vỏ, hơi hơi duỗi người.
Việc tuần tra hôm nay tới đây thôi.
Sau khi trở về ăn cơm, viết báo cáo xác nhận di tích nữa là có thể nghỉ một thời gian, một thời gian--- nghĩ tới đây, cặp song sinh bỗng nhiên xôn xao nhảy phốc lên lưng Kazuma.
"Ây da~! Anh gây họa rồi, brother!"
"Ừm ừm~! Còn bị mắng một trận nữa, brother!"
Trọng lượng của hai thiếu nữ đè lên đôi vai Kazuma Shinonome.
Kazuma sở hữu một dáng người cao lớn, tới hơn 185cm, hai thiếu nữ phốc đi lên tất nhiên sẽ rơi vào tình huống treo lơ lửng trên vai cậu, tuy nhiên chút cân nặng này không khiến Shinonome cảm thấy cố sức.
Dù sao thì cậu cũng đã trải qua sự rèn luyện khắc khổ hơn thế này nhiều.
Kazuma nghĩ lại ý mà hai người vừa nói khi nãy.
Đánh đổ một con nhện to lớn đầy nguy hiểm, chuyện này có gì để khiến ai đó quở trách? Cậu nhíu mày vì không phục.
Vẻ tươi cười sặc mùi mờ ám hiện ra trên mặt hai chị em song sinh, họ đưa miệng đến sát hai bên tai trái phải của cậu, nhẹ giọng nói:
"Không chỉ phá hoại mà còn không điều tra di tích là tội nặng đó, brother!"
"Dù có là phòng vệ chính đáng thì cũng sẽ bị trách mắng đó, brother!"
"...A..."
Kazuma xác nhận lại tình huống xung quanh một lần nữa.
Bởi vì một đòn kia của cậu, đại thụ và nửa phần trên của ngọn tháp di tích đã bị phá sụp. Lại thêm việc cấp trên vốn dĩ có một quy định, cấm phá hủy cây cối sinh trưởng ở núi trên mặt biển.
Bởi vì loại cây sinh trưởng trên vùng biển này có khả năng tinh lọc nước biển thành nước sạch, nước sạch được trữ trong thân cây cũng là loại nước quý giá dùng trong sinh hoạt.
Tuy nói là đã loại bỏ phần tử nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng phá hủy nguồn tài nguyên nước quan trọng của đô thị quốc gia, chắc chắn là sẽ bị quở trách.
Đúng là đã gây họa... Kazuma ôm đầu, ai thán nhìn sang cặp song sinh.
"...Quả nhiên là sẽ bị mắng phải không?"
""Còn phải hỏi ạ?""
Cặp song sinh vui vẻ trả lời ngay lập tức, lại khiến Kazuma càng ủ rũ hơn.
Trực cả đêm dài lại còn bị trách mắng một trận, chắc chắn là sẽ rất đau khổ. Muốn uống súp nóng thì chắc phải đợi thêm rồi.
Kazuma vừa ai thán vừa gom tro cốt trước đó bỏ vào túi. Cặp song sinh không hiểu cậu đang làm gì, hiếu kỳ hỏi.
"A... Đó là gì? Tro?"
"Là tro cốt, di cốt của những nạn nhân bị loài khổng lồ ở đây ăn mất. Dù là ngay cả tên của họ là gì anh cũng không biết, nhưng cảm thấy ít nhất cũng nên làm một lễ hải táng đơn giản."
Cho dù chỉ là những người xa lạ, nhưng Kazuma không đành lòng nhìn họ phơi thây nơi hoang dã.
Đại khái cậu cho rằng nếu như đây là nhân duyên ở kiếp trước thì nên để cho những người này được an táng với tư cách và địa vị của một con người.
"Hể... Brother thật là tốt bụng quá đi!"
"Nếu vậy thì để bọn em giúp nữa! Ba chúng ta cùng truy điệu, người đã khuất sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn!"
Hai người buông bả vai Kazuma ra rồi ngồi xổm xuống thu gom tro cốt.
Hai người là một phần của binh sĩ khai thác, cả ngày sống cùng nguy hiểm, hành động và lời nói của Kazuma có lẽ đã khiến hai người sinh ra một loại cảm xúc nào đó.
Hai chị em song sinh thu lại nụ cười nghịch ngợm thường ngày, giúp đỡ Shinonome tiến hành hải táng.
Ba người gom tro cốt lần nữa, đứng trên phế tích hẻo lánh của tòa tháp mà rải chúng vào biển cả.
Những người lữ khách không biết địa vị hay tư cách này được mai táng như nhân loại, tro cốt còn sót lại nương theo gió mà phiêu tán rồi rơi xuống mặt biển, từ từ chìm xuống.
Và rồi--- những đốm sáng xanh lam bỗng nhiên xuất hiện, bay múa xung quanh ba người.
"Oa!"
Cô em gái Fubuki kinh hô một tiếng, dường như bị cơn gió biển xán lạn dọa sợ.
Thể hạt bình thường chỉ có thể tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, nhưng những thể hạt trước mắt này rực rỡ hơn xa thể hạt bình thường.
Kazuma vươn tay bắt lấy một nắm lớn những thể hạt tỏa sáng như đom đóm ấy, rồi hỏi người chị gái Hitsugaya Hibiki:
"Sóng ánh sáng màu xanh lam... Đây cũng là thể hạt ngôi sao ư?"
"Đúng vậy, brother!"
"Đây là hiện tượng phát quang trước bình minh, tỷ lệ xảy ra cực thấp! Bình thường rất khó gặp... Không chừng hôm nay muốn truy điệu cùng chúng ta!"
Nhìn những thể hạt lóe sáng này, cặp chị em song sinh hưng phấn chạy tới chạy lui.
Kazuma nhẹ nhàng nắm lấy những thể hạt trong tay, giơ lên đầu rồi đưa mắt nhìn về đường chân trời phía xa.
Nếu xuất hiện với tư cách là ánh sáng tiễn đưa thì sóng ánh sáng trước mắt dường như có chút lập loè nhỏ bé, nhưng cân nhắc tới việc buổi tang lễ này chỉ có ba người tham dự, có lẽ thật chỉ cần tới khung cảnh cấp bậc này.
Sau khi nghi thức hải táng kết thúc, B.D.A --- Máy Gia Tốc Thể Hạt Trong Máu (Blood Accelerator) được gắn trên tay phải Kazuma và cặp song sinh dừng hoạt động.
"...Cũng phải. Chúng ta cử hành hải táng, tuần tra đêm, còn giải quyết con nhện khổng lồ kia nữa, có chút phần thưởng cũng hợp lý thôi."
""Nhưng sau khi trở về thì brother vẫn phải nghe quở mắng thôi!""
Nghe đôi chị em song sinh mỉa mai như vậy, Kazuma mất hứng nghiêm mặt lại. Nhưng phản bác sẽ chỉ khiến họ ồn ào hơn thôi, cậu không muốn hao tốn thể lực thêm nữa.
Trong lúc ba người nhao nhao, tro cốt của những nạn nhân được sóng ánh sáng tạo thành từ thể hạt hòa cùng gió biển tiễn đưa càng lúc càng xa.
Sau khi tro tàn hòa vào không khí yên tĩnh của di tích thành phố, ba người chắp tay trước ngực, lẳng lặng cúng bái, rồi cười nói rời khỏi nơi này.
*
---Ba người bước xuống thuyền nhỏ, trở về khu cư trú.
Mệt mỏi do chuyến tuần tra đêm, hai chị em song sinh chìm vào giấc ngủ, hơi thở trầm ổn, thoạt nhìn chẳng khác gì những thiếu nữ bình thường.
Đối với những người còn đang tuổi ấu thơ như hai người, tuần đêm không ngủ thật sự rất gian nan.
Dưới tình huống bình thường thì đáng lẽ phải gọi hai người dậy, nhưng Kazuma cảm thấy nếu không xử lý tốt thì sẽ khiến họ nhao nhao lên, vậy thì rất phiền, nên cậu đưa mắt nhìn sang nơi khác, giả vờ như không thấy.
Dù sao cũng đã kết thúc công tác một cách thuận lợi, ít nhất hiện tại cũng nên để họ nghỉ ngơi một chút.
"...Lượn vòng một chút rồi hẳn trở về vậy."
Từ nơi này về thẳng Shinjuku cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng mà Kazuma vẫn chưa nghĩ ra phải giải thích thế nào cho cái hành vi phá hoại di tích của mình. Cậu định cho thuyền lượn một hồi, thuận tiện để đầu tỉnh táo lại.
Vậy nên cậu điều khiển thuyền chầm chậm tiến về hướng bắc trên mặt biển phản chiếu ánh bình minh.
Trước mắt là phế tích thành phố đã chìm xuống đáy biển một nửa --- Tokyo.
Kazuma đứng đấy một mình, chiếc áo khoác da màu đỏ tươi trên người phiêu động trong gió sớm.
Những tòa cao ốc phản xạ sắc xanh lam của quá khứ giờ đây ngập tràn khe hở, tất cả cửa kính đều vỡ nát, có thể đứng được đến giờ đều là nhờ vào sự chống đỡ của những sợi dây leo mềm dai mạnh mẽ bao trùm lên toàn bộ kiến trúc.
Những kiến trúc cổ điển được làm từ gỗ sớm đã chìm vào đáy biển, biến mất không một dấu vết.
Trong lúc thuyền nhỏ tiến về phía bắc, Kazuma nhìn lấy xương cốt của những tòa cao ốc lẻ tẻ nhô ra khỏi mặt biển.
"Tokyo không một bóng người ư---"
Kazuma lẩm bẩm tự nói, dường như đã chìm sâu vào suy tư.
Trong quá khứ xa xôi, nơi đây đã từng là một trong những thành phố lớn sầm uất nhất trên thế giới.
Nhưng hiện tại, Tokyo, nơi từng là thành phố lớn nhất Nhật Bản lại chẳng có một ai, chỉ có hơi thở của những loài động vật không được biết tới đang lượn lờ trong các tòa di tích vắng bóng con người.
Dù là những tiếng huyên náo ồn ào hay những ánh đèn đường khiến người ta hoa mắt, tất cả đều đã là dĩ vãng.
Bộ dạng hiện nay của phế tích thành phố Tokyo và chính nó ở thời kỳ phồn vinh hưng thịnh, mà nhân loại vẫn cho mình là giống loài thống trị cao nhất thật sự là một trời một vực.
Sự phồn hoa dĩ vãng giờ chỉ còn là hư vô. Tuy là thể hạt ngôi sao quá mức dư thừa khiến khả năng sửa chữa vẫn còn có thể tiếp tục vận hành, cũng nhờ vậy mà các công trình kiến trúc vẫn còn giữ lại được vẻ ngoài, nhưng mà những thứ đó đều đã là di vật của quá khứ.
Hay có thể nói là, chẳng khác gì một loại bia mộ.
Quần thể tháp lớn màu xám trước mắt, là nhân chứng cho sự thật đã từng có mấy ngàn vạn người sinh sống ở đây.
Kazuma Shinonome dừng con thuyền đang tiến lên phía bắc lại, ngẩng đầu nhìn lên một tòa tháp lớn.
Đó là tòa tháp khổng lồ tượng trưng cho Tokyo. Trong quá khứ, tòa tháp cao tới 634m này đã từng đứng thẳng đầy oai hùng như muốn đâm vào bầu trời.
Nhưng phong thái quá khứ đã không còn nữa, ngọn tháp khổng lồ hoàn toàn nghiêng đổ, khiến người khác cảm thấy như thể nó sắp ngã ngang xuống vậy.
Sau lưng tòa tháp này, có thể mơ hồ nhìn thấy một tòa tháp khổng lồ khác đang phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh.
---Khung cảnh này tựa như là biểu tượng cho sự suy tàn của loài người.
Đó là tấm bia kỷ niệm cho cái chết của hàng ngàn, hàng chục nghìn, hàng trăm triệu người.
Đúng vậy, khởi đầu của toàn bộ hủy diệt chính là---"...Tháp Điều Khiển Môi Trường, điểm cuối cùng của nền văn minh nhân loại..."
Ngọn tháp sừng sững nơi bầu trời phương xa.
Có lẽ do được lớp kết tinh màu lục bao phủ bên ngoài, ngọn tháp này dường như sáng lên trong ánh ban mai.
Tòa tháp khổng lồ xán lạn đẹp đến nỗi làm người ta rét run.
Sự đẹp đẽ này là minh chứng cho vinh quang của loài người, nhưng đồng thời cũng tạo ra toàn bộ tai họa đương thời.
"..."
Ba trăm năm trước --- nền văn minh nhân loại đã bị hủy diệt.
Tai ương bên trong chiếc lò địa ngục hiện ra như cuồng phong, như biển gầm, như giông tố, nhe nanh vuốt đe dọa vạn vật trên đời, ngay cả sự tồn tại của hành tinh này cũng rơi vào tình trạng vặn vẹo. Nhân loại đáng lẽ đã bị hủy diệt hoàn toàn, nhưng bằng vào một chút can đảm và phép màu, cuối cùng cũng có thể kéo dài hơi tàn lay lắt.
Nhân loại mất đi văn minh, hiện tại chỉ có thể dựa vào phần còn lại của vinh hoa tràn ngập khắp hành tinh, trải qua cuộc sống mộc mạc hạn chế.
Thời đại giá trị của loài người bị suy đồi. Đối mặt với biểu tượng này, Kazuma lại để cho chiếc áo khoác da màu đỏ bay múa theo gió, đưa mắt nhìn phía xa xăm --- Tháp Điều Khiển Môi Trường.
Đồng thời nhớ lại quá khứ đã qua.
---Nhìn nơi này, nhìn chính cậu.
Nhìn đóa hoa đỏ rực mang vẻ ngoài hào nhoáng đang nở rộ trong thế giới suy tàn này.