Dọc hai bên hành lang được thắp sáng dưới ánh đèn sứt mẻ là những tấm kính thủy tinh nứt gãy đang rỉ nước.
Những con cá sặc sỡ đang bơi phía sau tấm kính gãy đó.
“Đẹp thiệt đó nhỉ?”
Dù hai đứa đang nắm tay nhau, nhưng bàn tay tôi lại chẳng cảm thấy gì cả.
Từ đó, một nỗi lo lắng dần dấy lên, nó làm tôi vô thức siết chặt tay mình.
“Yumi, mình thấy hơi đau đấy.” – Cô ấy cười bằng một cách hơi chút ngượng ngùng.
Tôi giật mình buông tay ra và xin lỗi.
“Mình xin lỗi…”
“Không không, sẽ rắc rối nếu mình bị lạc, đúng chứ? Cho nên không sao đâu, nắm tay lại nào.”
Lần này, tôi đã thật sự cảm nhận được bàn tay đang chìa ra của cô ấy.
“A! con cá gì vậy?” – Cô ấy chỉ tay về một phía, và ở đấy có một con cá kì lạ đang bơi lội.
Khi nhìn vào con cá thuần sắc trắng đấy, chữ “duyên dáng” lướt qua tâm trí tôi.
Song hành với một cơ thể dài cùng những lớp vẩy lóng lánh của nó là phần vây đang phe phẩy và bất chợt giật mạnh.
Rồi, con cá đang bơi lội trước mặt bọn tôi bỗng biến mất về phương nào.
“Hử? Rõ ràng là hồ thủy cung này đâu còn nối với chỗ nào nữa đâu?”
Hơn cả nỗi sợ vì con cá đột ngột biến mất, sự háo hức về vẻ đẹp của nó mới là thứ được ẩn giấu dưới lời nói của cô gái nhỏ đấy, “Mà, cái con cá trông hệt như rồng đó đẹp thật đấy.”
“Ừm, ước gì mình được thấy nó lần nữa.”
Khi đang nói ra những lời này, tôi chợt cảm thấy có thứ gì đó rơi trên chân.
Nó là một thẻ tên có chữ “Tomoe” được viết trên đó.
“… Tomoe.”
Tôi nheo mắt lại trong khi đọc lên cái âm tiết quen thuộc đấy.
Mặc dù biết rằng đây là một thứ không bao giờ được phép quên, nhưng tôi lại chẳng thể nào nhớ ra nổi.
Nếu tôi cố gắng hồi tưởng lại, một cơn đau dữ dội sẽ xông thẳng vào đầu.
“Không sao đâu.”
Tiếng xoạt kêu lên, và bàn tay tôi đã bị nắm lấy.
Vẻ mặt cô ấy căng tràn trong sự dịu dàng và hiền từ, trông như thể một vị thánh nữ vậy.
“… Tomoe.”
Ngay khi vừa được gọi tên, cô ấy mỉm cười và tỏ vẻ vui mừng.
“Ừm, đúng rồi đấy…
Cảm ơn cậu, vì vẫn còn nhớ đến mình.”
“Tong”, tiếng nước rỉ giọt phát ra từ đâu đó.
Cùng đàn cá sặc sỡ đang bơi lội theo từng nhịp.
“Rồi, tiếp đến nên đi đâu nào? Nhà gương thì sao?”
Tomoe nói; và tôi gật đầu đáp.
Trước khi rời đi, tôi ngoái đầu nhìn lại, sau cùng thì từng tia sáng đằng đó đã trôi đi. Con đường bọn tôi giẫm qua giờ chỉ còn là một màu đen tuyền.
Lũ cá cũng đã biến mất hoàn toàn.
Tôi tự hỏi, rốt cuộc thì mình vừa thấy gì.
Bỗng chốc rùng mình, một cơn ớn lạnh chạy dọc trên sóng lưng.
“Tomoe.” – Tôi ôm chầm lấy Tomoe.
Ngay khi đó, cô ấy ngạc nhiên nhìn tôi và bật cười, mặc cho bị ôm chặt.
“À… Yuumi vốn ghét mấy thứ đáng sợ từ lâu rồi nhỉ, lỗi của mình…”
Bàn tay lạnh căm của cô ấy được đặt lên đầu tôi, có điều, tôi chẳng thấy sợ Tomoe chút nào cả.
Hai đứa cứ thế tiến tới một bước dọc theo buổi chiều tà.