Đây một câu chuyện kinh dị nhưng lại không hề có yếu tố kinh dị.
…
Không biết từ bao giờ, tôi đã bất giác đứng trước một chiếc đu quay.
Tuy vài bóng đèn treo trên đó đã hư hao đôi chút, nhưng chúng vẫn còn tỏa sáng dưới bầu trời đen như mực một cách rất đẹp đẽ. Những con ngựa gỗ bạc màu vẫn còn xoay tròn hết mình mặc cho sự cô đơn quấn quanh và chưa từng được ai cưỡi.
“Nè, leo lên đó cùng mình nào.”
Đột nhiên, một tiếng gọi vọng về từ ngay bên cạnh.
Tuy trước đó chẳng có ai cả, nhưng bằng một cách hết sức là đột ngột, một cô bé nhỏ nhắn lại xuất hiện bên tôi.
Cả hai đều cao ngang nhau.
Không, không đúng, tôi thật ra không thấp thế này.
Đáng lý ra mình không còn nhỏ nữa, nghĩ vậy, tôi nhìn xuống lòng bàn tay. Nhưng thứ nằm ở đó, hệt như chiếc lá mùa thu, lại vốn thuộc về một đứa trẻ.
Tôi thử hồi tưởng lại xem phải chăng người đang đứng cạnh từng là bạn của mình. Rốt cuộc thì cô bé này là ai? – Ngay khi tôi định hỏi ra nghi vấn đấy thì…
“Leo lên chúng cùng mình chứ?”
Vừa mỉm cười, bé ấy vừa đưa tay về phía này. Cứ thế, tôi đã nắm lấy nó.
Mặc dù trước đó có hơi rối rắm một chút, nhưng bây giờ, khi nghĩ lại thì cô bé này… hình như cổ hơi khỏe quá thì phải?
Bị rối bời trước những ký ức mơ hồ, tôi chợt đẩy tay bé ấy ra và leo lên cỗ xe thay vì con ngựa gỗ.
“Lâu rồi mới gặp lại nhỉ? Bao nhiêu năm rồi đây ta? Dạo này câu thế nào hả Yumi?”
Đối mặt với khuôn mặt đang tươi cười đấy, tôi chẳng biết phải đáp thế nào.
Dù nhìn từ góc độ nào thì chắc hẳn cô bé cũng chỉ tầm cỡ bảy hoặc tám tuổi.
Thật lạ, vì trong ký ức của mình, tôi đã quá hai mươi rồi.
Vậy thì, bé gái này, cô ấy là –
Trong khi đang cố gắng nhớ lại quá khứ, một cơn đau đầu kịch liệt bỗng xuất hiện.
“Cậu ổn chứ?”
Cô ấy lo lắng nhìn và; không sao đâu – tôi đáp.
Tôi còn chẳng nhớ nỗi tên cô ấy.
Nhưng, nó thật hoài niệm làm sao.
Đồng thời, cũng thật đau buồn.
Chắc chắn, dù thế nào thì cô ấy cũng rất quan trọng.
“Mình ổn mà, chắc chắn nó sẽ dịu dần trong lúc bọn mình chơi cùng nhau.”
Khi bắt gặp nụ cười rực rỡ như vầng thái dương của cô ấy, một cảm giác quen thuộc trong tôi chợt xuất hiện.
A, phải rồi. Nụ cười này, nó là nụ cười tôi yêu.
“… Ừm, đúng rồi. Mình cũng chắc là cậu sẽ đỡ hơn đấy.”
Khung cảnh xung quanh như chìm vào vòng xoáy, cùng nụ cười của cô gái đang ở trước mặt.
Và một câu chuyện vu vơ không hồi kết đang trôi theo những bàn nhạc ngập ngừng.
Mặc dù đã cố gắng hồi tưởng lại, nhưng thật kì quái làm sao, tôi chỉ nhớ được rằng cô ấy là một người rất quan trọng.
Bọn tôi đã chẳng đi đâu cả, cả hai đều chỉ nhìn ngắm khung cảnh đang xoay tròn, và cùng lúc với cuộc trò chuyện đang tiến dần đến hồi kết, hai người cũng áp sát nhau hơn.
Cô ấy lạnh khủng khiếp.
Tuy nhìn bên ngoài thì có vẻ như tôi đang mặc một chiếc áo tay ngắn, nhưng thật ra nó lại là áo tay dài.
Dù vậy, cô ấy vẫn lạnh như thể một hồn ma, và rồi cổ thầm nở một nụ cười đầy cô đơn.
“Bọn mình nên làm gì tiếp nhỉ?”
Vì đã trôi qua được một lúc lâu, nên tôi cũng chẳng hề nghĩ sâu xa gì về việc muốn chơi thêm nữa. Nhưng tôi vẫn cứ thế mà bị cô gái ấy nắm tay, kéo ra khỏi cỗ xe ngựa.