Những tấm gương trong mê cung này chỉ phản chiếu một mình tôi.
“Xin lỗi nha, hình như mình vừa lừa cậu mất tiêu.”
Tomoe thoáng nở một nụ cười cô đơn.
Mặc dù đứng ở đó, hình ảnh của cô ấy lại không được phản chiếu lại.
Đúng như đã đoán, nhìn điều này, tôi có thể chắc chắn rằng cô ấy không còn là người sống nữa, nhưng những gì tấm lòng này cảm nhận được lại không phải là nỗi sợ.
Ư, thay vào đó, một nỗi buồn dấy lên, và dường như có thứ gì đó đang gào khóc trong tôi.
Tôi thầm lắc đầu.
Phải rồi, Tomoe là bạn của mình mà.
Vì sao trong khoảng thời gian vừa qua, mình lại chẳng nhớ gì cả chứ? – Tôi yên lặng thì thầm với bản thân mình.
“Cho dù đã mất, nhưng cậu – Tomoe là bạn thân nhất của mình.”
Tomoe buồn bã cười ngay khi tôi vừa nói ra những lời này.
“… Cảm ơn cậu.”
Sau đó, Tomoe đi trước vào mê cung, và tôi bước theo trong nỗi rối bời.
Ngay tại lối thoát của mê cung, cô ấy cười và bảo.
“Mình muốn ở cùng với cậu trong khoang đu quay tại đích đến cuối cùng.”
Tôi gật đầu, nắm chặt tay cô ấy và bước đến ánh dương.