Trans: Zard
-------------
Hai ngày sau khi Celesti rời Anavares, có hai người đàn ông xuất hiện ở văn phòng thị trưởng.
Tuy quần áo trông đơn giản nhưng khí chất của họ lại không bình thường.
Một trong hai là một người đàn ông với mái tóc xanh dài đang nghiêm túc dò xét tình hình. Bạn đồng hành tóc đỏ của anh ta thì ngược lại, tuy có vẻ mặt ngái ngủ nhưng ánh nhìn sắc liệm của anh lại nói rằng anh đang cẩn thận quan sát thị trưởng. Dưới áp lực từ ánh mắt ấy, thị trưởng bắt đầu trở nên lo lắng.
Sau một hồi, người đàn ông tóc xanh lên tiếng.
“Xin thứ lỗi cho sự đột ngột của chúng tôi thưa ngài thị trưởng. Tôi là Sevre, còn đây là Lect.”
Khi Sevre giới thiệu mình và Lect là hiệp sĩ phục vụ cho bá tước Reginbars, tiếng nuốt nước bọt lo lắng của thị trưởng có thể nghe thấy rõ.
Vì sao một người quyền lực như tử tước Reginbars, cánh tay phải của thủ tướng và cận thần của nhà vua lại gửi hiệp sĩ đến thị trấn nhỏ hẻo lánh này?
“Thật ra, đây là nhiệm vụ tối mật… theo lệnh của ngài bá tước, chúng tôi đang tìm một người.”
Người đàn ông tự gọi mình là Sevre lấy ra một bức hình nhỏ từ trong túi và đưa cho thị trưởng – đó là chân dung của một người phụ nữ tóc nâu xinh đẹp. Thị trưởng trong thoáng chốc đã bị hút hồn nhưng lập tức nhận ra người đó là…
“…Celena?”
“Ngài biết cô ấy là ai ư!?”
“V-vâng, tôi biết. Cô ấy trong hình có hơi trẻ, nhưng tôi chắc chắn đây là Celena.”
“Chúng ta đã tìm được cô ấy rồi! Cuối cùng chúng ta đã có tin tốt cho ngài bá tước!”
Sevre vui mừng đứng dậy, khuôn mặt anh không giấu nổi vẻ hồ hởi. Lãnh địa của bá tước Regibar nằm gần thủ đô nên các hiệp sĩ hẳn đã phải đi một quãng đường rất xa để tìm người. Hiểu được sự cực khổ của họ, khuôn mặt của thị trưởng lộ ra vẻ khó xử.
“…Có chuyện gì sao? Ngài còn gì muốn nói ư thị trưởng?”
Lect đã để ý đến vẻ ngần ngại của ông và lặng lẽ hỏi thị trưởng. Sevre cũng đã sớm bình tĩnh lại.
“…Ngài thị trưởng?”
“À, um… Celena… đã mất rồi.”
“–Hả?!”
“Đó là chuyện của nửa năm trước. Cô ấy đã mất vì dịch bệnh.”
Sevre ngã xuống ghế như thể mọi sức lực trong anh đều biến mất.
“Um… xin mạn phép cho tôi hỏi, vì sao ngài bá tước lại muốn tìm Celena?”
Sevre nản lòng không thể nói gì; thay vào đó Lect trả lời thay anh.
“Đây lại là một vấn đề tối mật khác. Có vẻ ngài bá tước và cô Celena từng là tình nhân của nhau. Thế nhưng cha của ngài ấy, hay còn là bá tước tiền nhiệm đã không chấp nhận bởi sự khác biệt về địa vị và chia tách hai người họ. Chỉ sau khi cha ngài ấy mất năm năm trước và được thừa kế danh hiệu bá tước ngài ấy mới bắt đầu tìm kiếm Celena nhưng… có vẻ chúng tôi đã quá muộn.”
Thị trưởng tròn xoe mắt nhưng không phải vì biết được tình yêu bi kịch của Celena và bá tước.
“Cậu đang nói thật đấy ư!? Nếu vậy Celesti là...!”
“Celesti? Ai là Celesti?”
“Con bé là con gái của Celena.”
““Con gái của Celena?””
Sevre và Lect cùng ngạc nhiên đồng thanh hét lên bởi thông tin đầy bất ngờ của thị trưởng.
“Cô Celena đã kết hôn rồi sao?”
Thị trưởng lắc đầu phủ nhận câu hỏi của Sevre.
“Cô ấy không kết hôn ư? Vậy con gái của cô ấy hẳn là… không thể nào?!”
“Cô ấy đã đến nơi này cách đây mười ba năm với Celesti trong tay.”
“V-vậy cô bé đã mấy tuổi rồi!? Cô bé trông như thế nào!? Cô bé ấy ra sao?!”
“Celesti năm nay sẽ lên mười lăm tuổi. Con bé là một cô bé đáng yêu với cặp mắt lưu ly giống mẹ, mái tóc bạc của con bé đung đưa theo mỗi bước đi, lấp lánh tuyệt đẹp trong những tia sáng.”
““‘Tóc bạc ư?!””
Tóc của Celena có màu nâu, thế nên Celesti hẳn được thừa hưởng mái tóc bạc từ cha cô.
Tóc bạc cực kì hiếm ở đất nước này, xét thêm những yếu tố còn lại, cha của Celesti hẳn sẽ là…
“Chúng tôi có thể tìm tiểu thư Celesti ở đâu?! Chúng tôi nhất định phải gặp được cô ấy!”
“Con bé đã một mình rời đi để chữa lành nỗi đau mất mẹ rồi. Con bé bảo sẽ đến đất nước lân cận phía tây.”
“Hả!? Một thiếu nữ bất kể đi đâu nhưng lại đi du hành một mình chẳng khác gì đang mời gọi nguy hiểm đến cả!!”
“Chúng tôi đã cố khuyên ngăn rồi, nhưng cuối cùng thì cũng chẳng thể thay đổi được quyết định của con bé. Con bé đã đi được hai ngày nên giờ hẳn đã rời khỏi Trendivars bằng dịch vụ lưu chuyển để sang quốc gia kế bên.”
Ngay sau đó, Sevre và Lect rời khỏi chỗ của thị trưởng để bắt đầu tìm kiếm Celesti.
“Tôi sẽ đuổi theo tiểu thư đến quốc gia láng giềng phía tây. Lect, cậu mau quay về báo cáo những gì chúng ta vừa tìm được cho ngài bá tước!”
“…Tôi không thích tách ra cho lắm nhưng xem ra hết cách rồi. Việc tìm kiếm nhờ anh đấy Sevre.”
“Để đó cho tôi!”
Cả hai lên người và chia ra thành hai hướng tách biệt: Sevre phóng nhanh về phía tây còn Lect chạy về thủ đô ở phía đông
Nhưng trước khi rời thị trấn, Lect chợt nhìn thấy một cô gái tóc đen mảnh mai đang mang một chiếc túi du hành.
Cô gái mặc một bộ váy màu xanh lục trông mới toanh; ánh mắt lo lắng của cô cho thấy cô không quen với việc đi du hành.
Có lẽ bởi vì nhìn thấy sự lo lắng của cô, hoặc có lẽ là định mệnh, Lect đã goi cô gái.
“Cô đang bị lạc sao, tiểu… thư?”
Lect có cảm giác như lời nói bị nghẹt trong cổ họng khi cô gái quay lại nhìn; sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô đã khiến anh mất cảnh giác, chỉ một ánh nhìn đã khiến cả đầu óc anh còn lại một suy nghĩ “cô ấy thật đẹp”.
Mái tóc đen bao lấy khuôn mặt xinh xắn, đôi đồng tử tựa như ngọc trai đen trong đôi mắt của cô phản chiếu ánh sáng. Dáng vẻ trẻ trung đã phần nào nói lên tuổi tác của cô; cô trông như đang một chân sắp bước qua ranh giới của phụ nữ. Lect đứng hình trước sắc đẹp ấy và có cảm giác như trái tim anh đã lỡ mất một nhịp.
“U-um… anh có thể chỉ tôi chuyến dịch vụ lưu chuyển nào sẽ đến thủ đô không?”
“Đ-được, nó ở kia kìa.”
Lect chỉ đến một tấm biển ghi “Dịch Vụ Lưu Chuyển: Thủ Đô”.
“Ồ phải rồi nhỉ! Cảm ơn anh nhé! Anh thực sự đã giúp tôi rất nhiều đấy!”
Một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt cô gái khi cô cúi chào Lect rồi cô mau chóng lên xe.
“…Cô ấy đi một mình sao? Dịch vụ lưu chuyển tuy là an toàn nhưng…”
Lect mất dấu cô gái khi hình bóng cô hòa vào đám đông, nhưng nụ cười thơ ngây, vô hại ban nãy lại hiện lên trong đầu anh.
Anh không thể không lo cho cô gái, nhưng anh cũng không thể để suy nghĩ riêng tư của mình làm chậm trễ công việc.
“…Mình nên quay lại thủ đô thôi. Mình cần phải báo cáo cho ngài bá tước càng sớm càng tốt.”
Lectias Frodo, hai mốt tuổi bắt đầu chuyến hành trình quay về thủ đô trước khi chuyến xe rời đi.
Anh thoáng quay lại nhìn chuyến xe, mong sẽ được thấy cô gái khi nãy nhưng không có tác dụng.
Sau một cái thở dài, Lect sắp xếp lại suy nghĩ rồi thẳng tiến về đích đến của mình.
Dự án quốc gia “Dịch Vụ Lưu Chuyển” bắt đầu vào bảy năm trước. Hệ thống lưu chuyển công cộng này được thiết kế nhằm giảm gánh nặng đường xa, liệt kê ra trước lịch xuất phát và đến nơi đồng thời tiêu chuẩn hóa giá thành. Chính quyền thậm chí còn chuẩn bị cả chỗ trọ qua đêm, vật dụng cắm trại và hộ tống nếu cần thiết – một dịch vụ rất tiện ích cho người di chuyển.
“Dịch vụ lưu chuyển đúng là tốt thật. Không có nó tôi hẳn đã phải đi bộ vì không có tiền để thuê xe rồi! Anh bảo là thái tử hiện tại đã nghĩ ra hệ thống này sao?”
“Dự án chính thức bắt đầu vào bảy năm trước, nhưng nó chỉ mới khởi công vào năm ngoái mà thôi.”
“Hình như hoàng thái tử và tôi đều bằng tuổi, vậy… lúc đó ngài ấy mới chỉ có sáu tuổi thôi! Thế giới quả thật có rất nhiều người tuyệt vời nhỉ?”
“Phải ha.”
“Cảm ơn vì đã chia sẻ một câu chuyện thú vị đến vậy với tôi nhé Max.”
“Không có gì đâu, tôi cũng rất thích nói chuyện với cô kia mà Melody.”
Trên chuyến xe đến thủ đô, Celesti đã bắt chuyện với hành khách kế bên, một cậu thanh niên tên Max.Ngoài ra, chính tại nơi đây Celesti đã tạo ra một tên mới cho mình: “Melody Wave”.
“Melody Wave” là tên dựa trên “Mizunami Ritsuko”: “Melody” có nghĩa là senritsu (giai điệu), một từ có chung chữ Ritsu với tên của cô, còn “Wave” là nghĩa của từ nami (sóng) trong tên họ của cô. Thế nên, “Mizunami Ritsuko” trở thành “Melody Wave”.
Hôm nay đánh dấu ngày thứ ba trong chuyến đi ước chừng khoảng mười ngày. Chuyến hành trình đã khá thuận lợi; rắc rối duy nhất có lẽ là ngày đầu khi Melody bị lạc và không tìm được chuyến xe.
Melody rất biết ơn cho người lạ tóc đỏ tốt bụng đã chỉ đường cho cô.
“Mà giờ mình mới để ý, tài xế có vẻ giỏi đấy. Tuyệt thật.”
Max im lặng quan sát và lầm bầm. Ngồi bên cạnh Melody, toàn bộ vẻ đẹp của Max được phô ra khiến các chị em phụ nữ hành khách khác đều trở thành nạn nhân của anh.
Max mười sáu tuổi chỉ lớn hơn Melody một tuổi, thế nhưng ngoại hình của anh – khuôn mặt mang sắc đẹp lưỡng tính, mái tóc vàng óng được buộc đuôi ngựa, cả đôi mắt ngọc lục bảo hiền dịu – chắc chắn sẽ thu hút ánh nhìn của không ít nữ giới.
“Có chuyện gì sao?”
“Là chiếc xe này này: suốt chặng đường chúng ta gần như không cảm nhận được chút rung lắc nào trong khi đường đến thủ đô vẫn còn chưa hoàn thiện.”
Như Max đã nói, chiếc xe đã di chuyển trên một con đường đất chưa được rải sỏi. Mặt đất lộ rõ vẻ được sử dụng, khi bánh xe cũ kỉ chạy qua những viên đá dưới chân sẽ tạo nên một trải nghiệm chẳng hề thoải mái.
Với con đường như thế này thì làm sao chiếc xe lại có thể giúp hành khách không bị lắc lư? Max không thể không băn khoăn.
“… Đường hơi xấu nhỉ? A, chắc là mình phải làm lại rồi. Ngừng run lắc, Đất Phẳng (Orizzontale).”
Các bạn có để ý đến bộ giảm xóc, nhất là trên những chiếc xe hơi không? Bộ giảm xóc của xe hơi là nơi nhận hết những chấn động, bao gồm cả chấn động lên xuống khi gặp ổ gà, chấn động trước sau khi đạp thắng, và chấn động trái phải khi rẽ.
Thế nhưng bộ giảm xóc của xe cộ là thiết bị hiện đại; nếu ta hỏi liệu xe ngựa thời Châu Âu Trung Cổ có hệ thống ấy không, thì câu trả lời sẽ là “không”.
Dù vậy, con đường ở ngày thứ nhất rất ổn; có vẻ phiên hầu tước Avarenton đã tiến hành bảo dưỡng thường xuyên để giữ đường đi luôn trong tình trạng tốt nhất phòng trường hợp khẩn cấp.
Thế nhưng bắt đầu từ ngày thứ hai, sau khi rời khỏi lãnh địa của phiên hầu tước, chiếc xe đã tiến vào một con đường địa ngục đặc biệt – một cú sốc văn hóa cho các nhà du hành thiếu kinh nghiệm.
Qua khỏi lãnh địa của phiên hầu tước, con đường đất đá đánh dấu chuyến hành trình của chiếc xe.
Chiếc xe không ngừng rung lắc dữ dội khiến các hành khách đều nảy bật hết lần này đến lần khác. Sự lắc lư liên tục này đã làm Melody bị say xe.
(K-không ổn… rồi. Cứ đà này, phẩm giá thiếu nữ của mình sẽ… Urp…)
Thế là Melody đã âm thầm dùng ma thuật thay cho hệ thống giảm xóc.
Ma pháp mới của cô sử dụng ma thuật trọng lực làm bộ hấp thụ chấn động và giảm rung lắc cho chiếc xe. Bởi nó chỉ ảnh hưởng đến bên trong nên chiếc xe bề ngoài vẫn bình thường.
Bản thân Melody không biết rõ lắm về nguyên lý của ma pháp ấy, nhưng thế thì sao? Quan trọng là Melody chỉ muốn dừng cơn say xe lại.
Sau mười ngày di chuyển, chiếc xe đã đến đúng lịch ở Partesia, thủ đô hoàng gia.
“Kỹ năng lái xe của anh tuyệt thật đấy! Cảm ơn vì chuyến đi nhé!”
“H-hở? À, ờ, cảm ơn?”
Tuy ma thuật của Melody đã bảo vệ bên trong chiếc xe khỏi rung lắc trên hành trình di chuyển, nhưng chỗ của phu xe thì lại nằm ngoài sự bảo vệ ấy. Chuyến đi với anh dĩ nhiên không khác gì bình thường và anh chỉ biết hoang mang khi được khen.
Có vẻ người tài xế ấy sẽ phải chịu khổ khi tin đồn về kỹ năng giúp xe không rung lắc của anh lan ra…
Trong khi đó, Melody hoàn toàn không biết gì về xui xẻo mà cô vô tình gây ra, giờ đang nói lời tạm biệt với Max.
“Melody, cô muốn trở thành hầu gái đúng chứ? Vậy cô nên đến Hiệp Hội Thương Nghiệp. Cho dù cô không có thư giới thiệu, họ vẫn sẽ giúp cô tìm việc ở một gia đình tầm trung.
“Cảm ơn anh Max. Tôi sẽ đến đó.”
“Nhờ cô mà tôi đã có một chuyến đi khá thú vị đó Melody, cứ coi như đây là lời cám ơn đi.”
“Không đâu, là tôi cám ơn mới phải! Vậy, hẹn gặp lại nhé, nhớ giữ sức khỏe nhé Max!”
Với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, Melody vẫy tay tạm biệt rồi rời đi. Max cũng cười lại và tiếp tục nhìn Melody đến khi bóng hình cô từ từ biến mất.
“…Nếu được thì tôi cũng muốn thuê cô lắm, nhưng cha chắc chắn sẽ không cho.”
Khi bóng dáng của Melody đã hoàn toàn biến mất, Max quay người lại.
“Đã để ngươi đợi rồi.”
“Thần mừng vì ngài đã quay lại thưa ngài Maxwell.”
Một quản gia người hầu đứng phía sau Max xuất hiện từ khi nào không hay. Cúi chào lịch sự xong, người đàn ông đưa Max lên một cỗ xe sang trọng.
“Xin cho thần mạn phép hỏi, ngài có tìm hiểu được gì không ạ?”
“Vẫn như bình thường thôi. Giờ về nhà trước đã. Ta có chuyện cần báo cáo về bảo dưỡng đường xá ở phía tây cho ngài hoàng thái tử.”
“Trước đó chủ nhân muốn biết về kế hoạch của ngài cho buổi Dạ Hội Mùa Xuân và bạn đồng hành của ngài ạ.”
“Ta không định mời với ai cả.”
“Tuy vậy, việc thiếu gia Maxwell, con trai của của ngài thủ tướng đến buổi dạ hội một mình là không nên ạ.”
“…Ngươi không phải lo. Nếu tìm được người thích hợp thì ta sẽ tự sắp xếp sau.”
Thế là Maxwell Lycents, con trai của thủ tướng vương quốc Theolas, bắt đầu chuyến hành trình cuối cùng để về nhà. Thầm nghĩ, anh cảm thấy chiếc xe anh vừa xuống còn thoải mái hơn chiếc bây giờ.