Trans: Zard
---------------------
Hiệp Hội Thương Nghiệp là một doanh nghiệp quốc gia với mục đích thúc đẩy thương mại và lưu thông tiền tệ. Thế nhưng dù Hiệp Hội hỗ trợ thông tin và tài chính, nhưng nó chỉ dành cho những người có trả phí thường niên – một loại phí cao bất thường cho những người mà Hiệp Hội lẽ ra phải giúp đỡ.
Thế nhưng sáu năm trước, Hiệp Hội Thương Nghiệp đã giới thiệu một hệ thống mới cho những người không phải là thành viên mang ten Dịch Vụ Môi Giới Việc Làm. Nói cách khác, đó là hệ thống tập hợp những yêu cầu tuyển dụng không theo quy tắc nào, nhờ đó tăng cơ hội tìm kiếm việc làm cho người không có quan hệ hay thư giới thiệu.
“Hoàng thái tử đã nghĩ ra hệ thống này luôn sao? Ngài ấy quả là một người tuyệt vời nhỉ? Hẳn ngài ấy cũng là người được yêu thích nhất của Hiệp Hội luôn nhỉ?”
“Ôi trời, em thẳng thắn thật đấy! Đừng để Bệ Hạ bắt được em nói câu đó đấy nhé! Hehehe…”
“Chị nói phải nhỉ? Fufufu…”
Melody, một khách hàng mới của Hiệp Hội Thương Nghiệp đang trò chuyện phiếm với tiếp tân trong buổi tư vấn tuyển dụng.
“Thế tóm lại, em muốn tìm một công việc hầu gái nhưng lại không có thư giới thiệu đúng chứ?”
“Vâng ạ.”
“Vậy mời em qua bên bảng tin tuyển dụng xem thử có công việc nào không yêu cầu thư giới thiệu không nhé.”
“Vâng! Cảm ơn chị ạ!”
Sau khi cảm ơn người tiếp tân, Melody lập tức đến chỗ bảng tin nhưng…
“Hmm, toàn là công việc ngắn hạn, với công việc cũng…”
Yêu cầu còn trống duy nhất đều là hầu gái giặt ủi để giặt đồ hoặc hầu gái việc nhà để dọn dẹp.
Tuy không có ác cảm với công việc chân tay nhưng mục tiêu của Melody là trải nghiệm nhiều công việc để trở thành “Hầu Gái vĩ đại nhất thế giới”. Về cơ bản cô ấy chỉ muốn làm việc theo sở thích và thử hết mọi công việc hầu gái.
(Mình muốn kiếm việc nào mà mình có thể nấu ăn, lau dọn với giặt đồ luôn á. Mình muốn là người thay đồ cho chủ nhân, tiếp khách và may đồ. Nếu được thì mình muốn xây cả một căn chòi cho tiệc trà ngoài vườn. Làm mĩ phẩm, thiết kế nội thất… a… giấc mơ của mình cứ ngày một nhiều lên…)
…Melody đã tôn vinh trách nhiệm của hầu gái đến độ ngớ ngẩn.
Melody nhăn mặt bất mãn khi không tìm được công việc nào hợp với sở thích, bỗng một tiếp tân đi đến với một xấp giấy trong tay: cô ấy đang đăng thêm tin tuyển dụng. Sau khi đính hết giấy lên bảng tin, cô tiếp tân lại quay về bàn.
“Là tin tuyển dụng mới sao? Biết đâu sẽ có thứ tốt nhỉ?”
Cô lập tức hào hứng đến xem cả năm tin mới. Thế nhưng mô tả công việc…
“Aww, chúng đều chỉ tuyển người hầu nam.”
Không may thay, các tin mới không yêu cầu người hầu; chúng đều để tuyển nam giới cho công việc như nấu ăn và làm vườn.
“Cái cuối… ồ, nó có tuyển người hầu nữ nè. Hả? Đây… tuyển hầu gái cho dinh thự quý tộc?”
Thông thường, các quý tộc sẽ yêu cầu thư giới thiệu khi tuyển dụng người hầu đảm bảo quyền lực vào tay đúng người và đôi lúc họ còn sẽ tiếp đón hoàng gia. Hay nói cách khác, họ cần người hầu có trách nhiệm và chừng mực; yêu cầu tối thiểu để đảm bảo việc đó là “thư giới thiệu” từ một nguồn uy tín.
Thế nhưng công việc do gia tộc Luthorburg này đăng lên lại không cần đến thư giới thiệu.
“…Vị trí là dinh thự bá tước ở thủ đô, yêu cầu một người và công việc gồm có… tất cả công việc á!?”
Loại làm tất cả công việc chỉ dành cho hầu gái thấp kém nhất, thường người yêu cầu là các quý tộc cấp thấp hoặc thường dân trung lưu – những địa vị xã hội mà ít nhất không thể thuê được người hầu cho một công việc cụ thể.
Những quý tộc giàu có thường thuê những hầu gái khác nhau để dễ dàng đảm nhận những công việc khó khăn trong dinh thự khổng lồ. Các vị trí ấy bao gồm cả hầu gái bếp núc và hầu gái giặt ủi cho các công việc đặc thù và hầu gái việc nhà để lau dọn chung.
Thế nhưng hầu gái đa nhiệm thì không có mô tả công việc cụ thể. Hầu gái đa nhiệm là loại đa năng mà bị nhiều người xem thường bởi tính không thành thạo một việc nào và xuất hiện trong các tầng lớp thấp, ít giàu có của họ. Đã vậy người thuê hầu gái đa nhiệm đều muốn họ đảm đương tất cả mọi việc cùng một lúc, biến hầu gái đa nhiệm trở thành công việc cực khổ nhất.
Và vì lí do nào đó, gia tộc Luthorburg, một nhà bá tước lại tìm kiếm một hầu gái đa nhiệm.
Hầu hết mọi người đều tuyệt đối không muốn nhận công việc này; chưa nói đến chuyện làm hầu gái đa nhiệm tại nhà bá tước, không có yêu cầu có nghĩa rằng gia tộc Luthorburg sẽ tuyển cả người có địa vị thấp với hàm ý rằng sẽ không chịu trách nhiệm nếu có tai nạn xảy ra.
“Đây… đây… đây rồi! Đây chính xác là công việc mình muốn!”
Melody chạy vội về quầy tiếp tân, khuôn mặt cô hiện lên một nụ cười tươi rói.
“Cho em nhận công việc này!”
“Em đã tìm được công việc tốt nào rồi sao? Bây giờ cũng không có nhiều yêu cầu lắm… ồ? Đây là của một quý tộc muốn tìm hầu gái nhưng lại không yêu cầu thư giới thiệu sao?”
Cô tiếp tân hứng thú nghiêng đầu, nhưng Melody chẳng hề quan tâm.
“Um, nếu không có vấn đề gì thì xin chị hãy xử lí đơn của em càng sớm càng tốt nhé.”
“Hả? À ừm. Xin hãy đợi chị một chút.”
Dù có hơi lo lắng về nội dung yêu cầu, cô tiếp tân vẫn hoàn tất công việc hỗ trợ Melody.
“Cảm ơn chị ạ! Em đi nhé!”
“Chúc may mắn! Hở? Con bé đi rồi à. Đúng là một cô bé năng động. Mong con bé sẽ được các tiền bối ở dinh thự Luthorburg chăm sóc…… Khoan, Luthorburg?”
Một cảm giác déjà vu chạy dọc người cô tiếp tân; cô cảm giác như đã nghe qua cái ấy, nhưng ở đâu…
Tò mò, cô tiếp tân quay sang hỏi người nhân viên đang xử lí đơn đăng kí tuyển dụng.
“Nè, tớ mới thấy yêu cầu từ gia tộc Luthorburg…”
“Hửm, nó à? Tớ nghe nói hầu gái khi trước bị đau lưng nên không làm việc được nữa. Gia tộc Luthorburg hẳn rất tuyệt vọng khi họ sẵn lòng bỏ qua cả yêu cầu thư giới thiệu! Nhưng với mức độ công việc như thế thì liệu có ai dám nhận không chứ?”
“Luthorburg... À, tớ nhớ rồi! Đó là gia tộc mà mọi người hay gọi là “Luthorbroke” vì dù sở hữu dinh thự nhưng họ lại chỉ thuê được có một hầu gái thôi đúng không?!”
“Ủa sao thế?… Nè, mặt cậu trông hơi tái đấy. Cậu ổn chứ?”
Đó không phải công việc cô nên giới thiệu cho một hầu gái mới! Cô đã mắc phải một sai lầm nghiêm trọng! Vô số suy nghĩ đang rối tung trong đầu cô tiếp tân.
Nhưng trong khi cô tiếp tân đang hoảng loạn bởi sự lơ đãng của mình, Melody lại đang đi đến Quận Quý Tộc và hoàn toàn không biết gì về sai lầm ấy.
Thủ đô Partesia là một thành phố pháo đài được vũ trang mạnh mẽ với các khu vực phân chia theo tầng lớp: Hoàng tộc cư trú ở lâu đài nằm giữa thành phố, Quận Quý Tộc nằm xung quanh khu trung tâm và Phường Thường Dân nằm bao bên ngoài.
Dinh thự Luthorburg nơi Melody đến nằm trong Quận Quý Tộc, một khu dân cư cao cấp đúng như cái tên của nó. So với phần còn lại, dinh thự Luthorburg mang sự nổi bật khác biệt… nhưng không phải theo chiều hướng tốt.
“…Đây là nhà ma à?”
Cánh cổng rỉ sét, mục rữa; con đường đá cuội bị nứt vỡ; cỏ dại mọc um tùm khắp nơi… vô số yếu tố cùng lúc tạo ra một bầu không khí u ám.
Cổng chính cũng chẳng mấy tốt hơn; một phần tường bên ngoài như sắp sụp đổ, sơn cũng đã bị bong tróc bên trong, tay nắm cửa có màu nâu đen của rỉ sét… hẳn đã hơn một thập kỷ từ khi nơi này được bảo dưỡng.
Hầu gái bình thường hẳn đã quay lưng rời đi ngay lập tức… thật, người thường nào cũng sẽ làm vậy.
“Người ta đã nói ‘Lao động chính là phần thưởng’! Đến lúc thử kỹ năng của mình rồi!”
Không ngạc nhiên mấy, cô hầu gái bất thường Melody không hề bỏ chạy, hai mắt cô sáng lên thích thú và đầy sức sống.
“Họ chắc chắn sẽ muốn thuê mình! Để xem, nếu đây là cửa trước thì cửa sau hẳn là…”
Theo quy tắc, chỉ có chủ nhân và gia đình hoặc khách mới được đi cửa trước; người hầu phải dùng cửa sau của dinh thự.
Khi Melody chuẩn bị đi tìm cửa sau, cánh cửa trước mở ra và một cô gái xuất hiện.
“Giờ mình nên đi mua gì đó cho bữa tối… Ô? Cô là ai?
Cô mặc một bộ váy màu xanh đen cũ kĩ và trông khoảng tầm tuổi Melody; nhìn sơ qua, Melody liền nghĩ rằng: “Cô gái này có tiềm năng bị lãng phí”.
Cô có dáng người chuẩn, mái tóc dài vàng óng và cặp mắt xanh ẩn ý cho tiềm năng của cô, nhưng có vẻ sự thiếu quan tâm trong thời gian dài đã ảnh hưởng đến làn da và mái tóc tuyệt đẹp của cô. Cô ấy sẽ không thể phô bày toàn bộ vẻ đẹp của mình như này! Thật sự lãng phí mà!
(Mà… có lẽ cô ấy là hầu gái đa nhiệm như mình. Nhưng cô ấy định đi mua sắm sao? Cổ không thể cứ đi cửa trước như thế, cổ cần phải chú ý hơn — ấy, mình nên chào cô ấy trước!)
“Tên tôi là Melody Wave. Tôi đến vì công việc được đăng ở Hiệp Hội.”
“Chúng ta vừa gửi yêu cầu ngày hôm qua mà cô đã đén rồi sao? Ôi, cảm ơn cô!”
“Huh? Kya!” Um.. hở?!”
Melody chỉ vừa tự giới thiệu thì cô gái đã đột nhiên nắm lấy tay cô và kéo cô vào dinh thự.
“Mau mau đến phòng ăn để nói chuyện nào!”
“U-um! Người hầu thì không thể vào bằng cửa trước! Tôi có thể dùng cửa sau nên…”
“Không sao, cô không cần phải lo! Ta đã nói vậy rồi nên không sao đâu! Không vấn đề gì cả!”
“Hả? ‘Ta đã nói vậy rồi’ là sao?”
“Ồ, cô không biết ư? Ta là Luciana Luthorburg. Tuy trông không giống nhưng ta vẫn là con gái của bá tước đó! Hân hạnh được gặp cô!”
“Hảả?!”
Luciana với nụ cười ngây thơ không để ý đến sự kinh ngạc của Melody và dẫn cô đến phòng ăn.
“Cô hãy ngồi đây đi. Ta sẽ đi pha trà!”
“Khoan đã! Em không thể để tiểu thư của mình pha trà cho được!”
“Không sao, ta đã làm nhiều hồi còn ở lãnh địa rồi nên ta biết pha mà!”
Nhìn thấy sự hăng hái của Luciana, Melody đành ngồi xuống ở phòng ăn cho người hầu.
Luciana mở tủ và lấy ra hộp trà. Sau khi mở nắp, cô bắt đầu đổ lá trà một cách vô tội vạ vào ấm và…
“Khoan! Dừng lại!!”
“Hả? Có chuyện gì thế?”
“Tiểu thư, xin người đấy: xin hãy để em pha trà đi ạ.”
“N-nhưng đây là cơ hội để ta...”
“Em sẽ pha cho người ly trà chất lượng nhất!”
“‘Ly trà chất lượng nhất,’ ư?… Ta nghĩ ta cũng muốn thử lắm. Ta có thể để cho cô không?”
“Xin hãy để mọi thứ cho em”
(May quá… mình không nghĩ cô ấy sẽ chỉ dốc lá trà vào bình, chưa kể còn không làm ấm trước bình và ly nữa…)
Melody mau chóng nhìn vào tủ rồi lấy ra bộ tách trà. Đầu tiên cô kiểm tra nguồn nước.
“Tiểu thư, nước này được lấy khi nào vậy ạ?”
“Ta vừa múc nó từ giếng ngày hôm qua nên nó hẳn vẫn còn dùng được.”
“Hm, không may là loại nước này không phù hợp để pha trà. Hãy cho ta nước tinh khiết, Kiến Tạo Nước (Farediacqua).”
Melody đổ nước làm từ ma thuật vào chiếc ấm đồng trên lò.
“Cô có thể dùng ma thuật sao? Đây là lần đầu tiên ta được thấy đó!”
“Lá trà sẽ sớm được ủ xong ngay ạ, xin người hãy đợi thêm một chút.”
Dùng nước khoáng có ga mới lấy để pha trà là hoàn hảo nhất; khi nước nóng được cho vào bình trà, không khí bên trong sẽ tạo thành dòng đối lưu khiến lá trà nổi lên mặt nước rồi lại chìm xuống đáy. Kỹ thuật này được gọi là “trà nhảy” và nó là cần thiết để lọc và tăng cường toàn bộ hương vị của lá trà.
“Trà đã được chuẩn bị xong. Xin người thưởng thức!”
“Thơm quá… cô pha loại trà này chỉ với số lá trà đó thôi sao?... Mùi vị cũng tuyệt quá đi!”
Cả hương thơm lẫn mùi vị đều ngon hơn Luciana nghĩ rất nhiều khiến cô thở dài hài lòng.
Như một quy luật chung, không quý tộc nào không thích trà. Gia tộc Luthorburg dù bị móc mỉa là “Gia tộc Luthorbroke” cũng không ngoại lệ, nhưng tài chính khó khăn của họ không cho họ quyền để mua loại trà cao cấp. Loại trà mà họ có thể mua – loại rẻ nhất được bán – thật lòng không ngon miệng cho lắm nhưng…
“Làm sao mùi vị lại có thể thay đổi nhiều thế này chỉ với cách pha chứ? Nó ngon hơn rất nhiều… cô bảo tên cô là Melody ư?”
“Vâng ạ, thưa tiểu thư.”
“Um, vậy có nghĩa cô đồng ý làm việc cho chúng ta sao? Ý ta là hầu gái đa nhiệm ấy.”
“Vâng, đúng rồi ạ!”
“Ôi, ta mừng quá! Hân hạnh được gặp cô Melody! Từ giờ trông cậy vào cô đấy!”
“Cảm ơn vì sự tiếp đón của người thưa tiểu thư. Giờ em xin phép được nói chuyện với quản gia càng sớm càng tốt…”
Khi Melody đang hân hoan bởi cơ hội tốt này, Luciana ngần ngại đáp với giọng yếu ớt.
“…Cô không biết ư?”
“Ý người là sao ạ?”
Luciana tái mặt trước vẻ bối rối của Melody. Đã có chuyện gì xảy ra sao?
“Um, nói sao nhỉ… chỉ có cô thôi Melody…”
“Ý người là số người mới được tuyển sao? Còn những người khác đâu rồi ạ?”
“Không, không phải. Chỉ là… chỉ có cô thôi… cô là hầu gái duy nhất ở đây.”
“Chỉ có… em thôi?”
Dù dinh thự Luthorburg không hề lớn nhưng một cô gái vẫn sẽ gặp khó khăn trong công việc nhà; bao gồm các công việc dọn dẹp hằng ngày và chưa kể là chăm sóc cho Luciana, một núi công việc khổng lồ đang chực chờ đè lên họ. Thật lòng mà nói, đây không phải lượng công việc mà một hầu gái có thể đảm nhiệm… bình thường là vậy.
“…Um, thưa tiểu thư? Em sẽ làm mọi công việc đúng chứ? Bởi em là hầu gái đa nhiệm nhỉ?”
“Ta biết làm mọi thứ là không thể… cô chỉ cần làm những gì có thể thôi. Ta sẽ giúp nữa mà nên..!”
Dù đã tuyệt vọng đề xuất một thỏa hiệp, Luciana vốn đã gần như đầu hàng trước kết quả cô nghĩ đến; không đời nào một hầu gái đa nhiệm bình thường lại có thể đảm nhiệm mọi chuyện một mình, rồi còn tự nguyện nữa. Bất cứ ai cũng sẽ từ chối công việc này.
Càng nghĩ, trong lòng Luciana càng thêm u sầu trước những khó khăn mà cô phải đối mặt vào ngày mai. Thế nhưng…
“Ồ, thế thì tuyệt quá! Cảm ơn vì đã cho phép em phục vụ người thưa tiểu thư! Từ hôm nay, em sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ người!”
Không ngờ Melody lại đang cười rạng rỡ chấp nhận yêu cầu của cô.
“…Cô chắc chứ? Cô sẽ phải quản lý toàn bộ dinh thự này một mình đó!”
“Dĩ nhiên ạ! Ai mà ngờ mọi thứ sẽ để cho em cơ chứ?... Thật quá hoàn hảo mà!”
(H-hả? Sao cô gái này lại vui như vậy?)
(Mình biết mình sẽ phải làm nhiều việc khi là hầu gái đa nhiệm, nhưng mình chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được làm hết mọi chuyện! Từ khi nào mình may mắn vậy nhỉ? May mắn của mình đúng là đáng sợ quá mà!)
Làm ơn ai đó hãy nói cho Melody suy nghĩ của cô mới là phần đáng sợ ở đây…
“Hân hạnh được làm việc cho người, thưa tiểu thư Luciana.”
“À, u-um. Trông cậy vào cô nhé, Melody!”
Và thế là gia tộc Luthorburg đã thành công thuê một cô hầu gái mới, Melody Wave.
---------------------
Zard: đây là một bộ mới của mình, mong các bạn ủng hộ.
Các bạn có lòng hảo tâm có thể donate cho mình tại:
1. MB bank: 0833636631 Hồ Quang Huy
2. Ví momo: 0833636631 Hồ Quang Huy
Xin cám ơn các bạn