Chậm rãi thu hồi ngọc tiêu, Dương Tĩnh Lan khẽ chau mày – tuy những tiếng vỗ tay vẫn nhiệt liệt nhưng trước, nhưng bản thân y cũng không cảm thấy thỏa mãn khi thổi khúc tiêu này.
Phải nói, tâm tư y còn dừng lại tại tình cảnh mấy canh giờ trước.
“… Ta muốn trở về.” Thấy mình đã ở Bắc Lam lâu nhiều ngày, Dương Tĩnh Lan trong nội tâm sinh ra vài phần không yên.
Nam Trúc Khiêm đem con mèo trắng phóng tới trước ngực y.“Mang theo nó đi a. Ta biết ngươi rất thích nó.”
“Ân.” Dương Tĩnh Lan tiếp nhận con mèo trắng, do dự trong chốc lát rồi xoay người rời đi.
“Ta sẽ tới tìm ngươi .” Sau lưng, truyền đến thanh âm kiên định của Nam Trúc Khiêm.
Nhẹ nhàng cười, Dương Tĩnh Lan chậm rãi rời đi.
Trúc Khiêm, ngươi cũng không nên nuốt lời a.
“Tiêu Thương Nguyệt, ngươi không tập trung a.” Hoắc Đông Thành trách cứ đem Dương Tĩnh Lan quay về hiện thực,“Cứ tiếp tục như vậy sẽ đập bể chiêu bài của nhạc phường Đông Thành.”
Dương Tĩnh Lan cúi đầu, nói:“Phường chủ, thật sự xin lỗi, từ nay về sau ta sẽ không như vậy nữa.”
Y biết rõ, cùng Hoắc Đông Thành cứng đối cứng sẽ không có kết cục tốt .
“Ta mặc kệ ngươi là xuất phát từ nguyên nhân gì, đừng để ta trông thấy ngươi như vậy nữa. Nếu không…” Hoắc Đông Thành ném lại một câu dang dở, mặt không biểu tình rời đi.
Vẫn là ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, giống như ngoại trừ tiền, cái gì cũng không thể đả động lòng hắn.
“Đây là thương nhân a.” Dương Tĩnh Lan cười khổ một tiếng, tùy tiện tìm một góc ngồi xuống.
“Thương Nguyệt.” Nghe thấy có người kêu tên mình,y quay đầu lại.
Là Ân Thải Long phụ trách thổi sáo. Tại nhạc phường Đông Thành, người có thể cùng y nói chuyện rất hợp ý cũng chỉ có Ân Thải Long.
Ân Thải Long đã đi tới, ngồi xuống bên cạnh y.
“Nếu phường chủ nghe thấy những lời ngươi vừa nói, hắn sẽ rất tức giận.”
“Vì sao? Ta nói thật a.” Dương Tĩnh Lan có chút không phục,“Vả lại… Ta không cho rằng phường chủ sẽ tức giận.”
Người hỉ nộ không lộ ra, sẽ vì một câu này mà tức giận sao?
“Ngươi biết vì sao phường chủ có tham vọng mãnh liệt về tiền như vậy ?” Lời của Ân Thải Long làm cho Dương Tĩnh Lan ngẩn người.
“Không biết.” Mỗi người đều có quá khứ, không phải sao.
Ân Thải Long thở dài.“Kỳ thật, phường chủ cũng là người rất đáng thương…
Cha hắn đánh bạc thành nghiện, đến nỗi táng gia bại sản. Mẹ hắn bệnh nặng, bởi vì không có tiền trị liệu mà tạ thế … Năm đó hắn mới mười sáu tuổi đã phải rời nhà, dùng ngân lượng còn sót lại bắt đầu kinh doanh khách . Hắn từng yêu một nữ tử tướng mạo xinh đẹp, lại bị nàng lừa gạt hơn nửa tài sản…… Từ đó về sau, hắn liền không hề tin tưởng bất luận kẻ nào . Trong mắt hắn, chỉ có tiền mới đáng tin cậy nhất.”
Dương Tĩnh Lan trầm mặc một lát, nói:
“Làm sao ngươi biết những chuyện này?”
“Trước đây ta là hàng xóm nhà hắn.” Ân Thải Long nói,“Từ sau khi hắn rời nhà đi, ta luôn luôn tìm kiếm hắn… Chờ đến khi ngươi có người yêu, sẽ lý giải được hành động của ta .”
Nam Trúc Khiêm từ xa đã nhìn thấy Dương Tĩnh Lan thu mình trong góc, hai tay ôm đầu gối, vẻ mặt mờ mịt.
Giống như y đang bị nhốt trong mê cung, hoang mang tìm kiếm lối ra.
Khí chất u buồn này hấp dẫn hắn thật sâu. Giống như lời Dương Tĩnh Lan, u buồn là bản tính của y, không có biện pháp thay đổi.
Đã như vầy, khiến nó trở thành một phong cảnh a.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Mặc dù không đành lòng, nhưng hắn vẫn cắt đứt suy nghĩ của y.
“… Ngươi thực chậm.” Dương Tĩnh Lan xoay người đứng lên,“Những người khác đã đi hết rồi.”
Nam Trúc Khiêm ưu nhã cười.“Hôm nay ta có quá nhiều sự vụ phải xử lý, cho nên mới tới chậm, thật có lỗi.”
Trên thực tế, hắn cố ý đợi cho tất cả mọi người rời khỏi rồi mới đến .
“Muốn đến thăm nhà ta không ?”
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều ngây ngẩn cả người. Nam Trúc Khiêm không nghĩ tới Dương Tĩnh Lan sẽ nói như vậy, Dương Tĩnh Lan cũng không nghĩ ra mình lại mời hắn đến thăm nhà mình.
“Được .” Nam Trúc Khiêm cười, vẻ ngây người lúc nãy đã biến mất.
Vừa mở cửa ra, Lưu Sương liền nhào tới.
“A!” Dương Tĩnh Lan thiếu chút nữa ngã ra sau, may mắn sau lưng có Nam Trúc Khiêm đỡ y.
Khi y phục hồi tinh thần lại, Dương Tĩnh Lan mới phát hiện mình bị Nam Trúc Khiêm ôm lấy, không khỏi cảm thấy xấu hổ. Nếu Tiêu Thương Nhiên ở nhà, để cậu trông thấy tình cảnh mập mờ như vậy……
Nhẹ nhàng đẩy Nam Trúc Khiêm ra, Dương Tĩnh Lan nói:“Ta muốn đi cho Lưu Sương ăn cái gì đã … Ngươi vào trong này ngồi một lát trước đi.”
Nam Trúc Khiêm nhìn thấy trên mặt y đỏ ửng, cười đồng ý.
Cúi đầu nhìn, Lưu Sương đang đứng bên chân y, cọ cọ người vào đôi giày vải.
Ôm lấy Lưu Sương, Nam Trúc Khiêm vuốt ve lông tơ mềm mại của nó. Con mèo nhỏ trông có vẻ rất thích thú, nó kêu meo meo rất thoải mái.
Con mèo này thật đáng yêu , khó trách Thương Nguyệt yêu mến nó như vậy.
Thương Nguyệt đã nói qua, người yêu mến loài mèo là người tịch mịch.
Nếu có ta ở bên cạnh ngươi, ngươi còn tịch mịch không ?
“Ba!”
Xoay người, Dương Tĩnh Lan kinh ngạc nhìn hình ảnh Bắc Lam lâu chủ trêu chọc con mèo, khay trà trong tay rớt xuống đất nát bấy. Y ngồi xổm xuống nhặt những mảnh sứ, lại sơ ý bị cắt vào tay chảy máu.
Nam Trúc Khiêm buông Lưu Sương, bước nhanh tới.
“Đau lắm không ?” Nhìn miệng vết thương đổ máu của y, Nam Trúc Khiêm không khỏi nhíu mày.
“Không…” Dương Tĩnh Lan nói, đang muốn tiếp tục nhặt mảnh vỡ, mắt lại trừng lớn — Nam Trúc Khiêm cầm ngón tay của y, đưa vào trong miệng nhẹ nhàng mút.
Dương Tĩnh Lan thoáng đỏ mặt. Chưa từng có người đối với y tốt như vậy, mà ngay cả Hàn ca, cũng không từng làm như vậy với y. Hành động của Nam Trúc khiến y không biết làm sao.
Nam Trúc Khiêm nắm bàn tay run nhè nhẹ của y, vẻ mặt thành thật.“Thương Nguyệt, ta thích ngươi, thật sự rất thích.”
“……” Dương Tĩnh Lan quay đầu. Y không biết nên trả lời hắn như thế nào.
“Ngươi thì sao? Ngươi thích ta không ?” Nắm chặt tay y, Nam Trúc Khiêm quyết định không để cho y có cơ hội trốn tránh nào.
“… Có lẽ a.” Dương Tĩnh Lan vẫn không cách nào cự tuyệt hắn.
Chính mình trả lời như vậy, có phải đã khẳng định từ nay về sau y có thể thoát khỏi mê cung của Hàn ca, nhưng lại hãm sâu trong một mê cung khác không ?
giờ ta sẽ ko spoil trước nữa. cho hấp dẫn hihi. Mê cung đã vào những chương cao trào rồi. ta cũng hồi hộp lắm a.