Tuyết rơi.
Bông tuyết mềm mại từ không trung bay xuống. Trong nháy mắt, tuyết trắng nhảy múa, một thế giới thuần trắng hiện ra. Hạt sương óng ánh, mai trắng noãn, trái với cảnh sắc băng thiên tuyết địa, cảm thấy tăng thêm vài phần sinh khí.
Dương Tĩnh Lan từ nhỏ lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam, chỉ có thể nhìn thấy cảnh tuyết trên TV, không có cơ hội tự mình thưởng thức kỳ cảnh này.
Tuyết… Thật sự rất đẹp, rất đẹp.
Dương Tĩnh Lan thưởng thức cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, khóe môi nâng lên một đường cong đẹp mắt. Nam Trúc Khiêm nhìn thấy nụ cười của y, không khỏi thất thần.
Chưa từng thấy y cười sáng lạn như vậy…… Y vô luận đối với ai, đều chỉ lộ ra tiếu dung nhàn nhạt. Mà ngay cả với mình cũng không ngoại lệ.
Hơn nữa, vẻ ưu sầu nhàn nhạt luôn bao phủ trên người y, , cũng theo tuyết trắng bay múa mà biến mất vô tung.
Nam Trúc Khiêm đột nhiên bắt đầu ghen ghét tuyết trắng không tỳ vết. Vì sao người xua tan ưu sầu của y, cho y tiếu dung kia, không phải là mình?
Thấy người trên giường trèo xuống, cố đứng dậy, Nam Trúc Khiêm vội vàng đỡ y:“Thương thế của ngươi còn chưa khỏi hẳn, không nên đứng dậy.”
“Ta nghĩ muốn ra ngoài nhìn tuyết.” Ngữ khí y cự tuyệt đầy cố chấp.
“… Được rồi, ta dìu ngươi đi.” Lần đầu tiên thấy y cố chấp như vậy, Nam Trúc Khiêm nhượng bộ .
Trên mặt tuyết có một dấu chân nho nhỏ. Tập trung nhìn kỹ, mới phát hiện cách bọn họ không xa, có một con bạch miêu.
Dương Tĩnh Lan đi tới. Nam Trúc Khiêm cũng vội vàng đi theo, cởi áo ngoài khoát trên người y.
“Bên ngoài gió lớn, coi chừng cảm lạnh.”
Dương Tĩnh Lan cười, nhìn hắn.“Ngươi cho ta áo ngoài, chính ngươi sẽ không sợ cảm lạnh sao?”
“Cao thủ nội công không biết sợ lạnh .” Nam Trúc Khiêm cười với y, có cảm giác rất đắc ý.
Ngồi xuống cạnh con mèo nhỏ trước mặt, Dương Tĩnh Lan thấy được một đôi mắt u buồn.
Con mèo này, có ánh mắt giống mình!
Nhẹ nhàng ôm lấy thân thể con mèo nhỏ lạnh như băng, Dương Tĩnh Lan xoa xoa nó. Con mèo này may mắn được y phát hiện, bằng không nó rất khả năng chết trong đống tuyết.
Cảm nhận được hơi ấm, con mèo nhỏ hướng ngực y cọ cọ.
“…… Ta muốn mang nó về.”
“Bởi vì ngươi cảm thấy nó rất giống ngươi?” Nam Trúc Khiêm cũng đã nhìn ra.
Dương Tĩnh Lan gật đầu .“Ta yêu quý động vật luôn nhiều hơn con người… Ngươi đối tốt với động vật, nó sẽ đối tốt với ngươi. Nhưng đổi lại là con người, sẽ không phải như vậy.”
Tựa như cái người học cùng với y ba năm, y thật tình đem anh ta trở thành bằng hữu, người nọ lại nói xấu sau lưng y, còn tưởng rằng y không biết được.
“rất nhiều điều độc ác….. Đều xuất hiện ở con người.”
“… Ngươi nói đúng.” Nam Trúc Khiêm than nhẹ một tiếng,“Đi thôi. Không phải ngươi nói muốn dẫn nó về sao?”
Trên trán lạnh buốt. Dương Tĩnh Lan mở mắt ra, đưa tay sờ sờ thái dương — trên trán đắp một cái khăn ướt.
Phát sốt ?… Sách, thân thể Tiêu Thương Nguyệt cũng quá vô dụng đi, chỉ trúng gió đã bị bệnh.
Đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng, Dương Tĩnh Lan vội vàng nhắm mắt lại.
Chóng mặt quá…… Hay là ngủ một lúc đi.
Gò má truyền đến một cảm giác ấm áp. Trợn mắt nhìn, một con mèo trắng đang liếm láp mặt mình.
Cười cười, Dương Tĩnh Lan nhẹ nhàng đẩy nó ra:“ Không được như vậy, bệnh của ta sẽ lây cho ngươi.”
Y nói với Nam Trúc Khiêm ngồi ở mép giường:“Trúc Khiêm, ngươi tốt nhất cũng cách ta xa một chút…… Ngươi cũng sinh bệnh sẽ không tốt.”
“Nếu như lây cho ta có thể làm bệnh của ngươi lập tức khỏi hẳn, ta nguyện ý bị ngươi lây bệnh.” Nam Trúc Khiêm nói.
Nhớ trước kia lúc mình sinh bệnh , người kia cũng từng nói như vậy…..
Vì sao, ngươi lại làm cho ta nhớ tới người kia?
Đôi mắt không nhịn được bịt kín một tầng sương. Dương Tĩnh Lan quay đi, nước mắt chảy xuống trên gối càng nhiều.
“Làm sao vậy? Ngươi không thoải mái à?” Thanh âm lo lắng của Nam Trúc Khiêm từ phía sau truyền đến.
“Không sao……” Thanh âm y có chút nghẹn ngào.
“Ta nói cái gì làm cho ngươi khó chịu sao?” Nam Trúc Khiêm ôm chầm bả vai run rẩy của y.
Dương Tĩnh Lan xoa xoa mắt.“Không có, là bản thân ta quá vô dụng, quá nhu nhược… Một chút chuyện nhỏ đã rơi nước mắt…. Y như nữ nhân…”
“Không, ta biết rõ ngươi căn bản không nhu nhược, ngươi rất kiên cường. Ngươi khóc, là vì quá đau lòng.” Nam Trúc Khiêm để y dựa vào ngực mình,“Từ nay về sau, ngươi muốn khóc, hãy tìm ta được không . Ta sẽ không giễu cợt ngươi.”
Có thể… đừng đối với ta tốt như vậy không? Ta sợ mình lại mất đi……
Đem bản thân chôn trong ngực Nam Trúc Khiêm, mặc cho nước mắt tùy ý chảy xuống.
Không biết y khóc bao lâu, tựa hồ đem ủy khuất cả đời đều phát tiết xong rồi. Dương Tĩnh Lan ngẩng đầu, nhìn thấy ôn nhu trong mắt Nam Trúc Khiêm, y vô thức dời mắt đi.
“Có người cùng ngươi khóc, có phải là so với một người khóc ,cảm giác tốt hơn nhiều không ?”
Tuy y không muốn thừa nhận, nhưng vẫn gật đầu.
“Như vậy, ngươi chỉ có thể khóc trước mặt ta… Chỉ có thể khóc cho ta xem.” Độc chiếm dục của Lâu chủ trỗi dậy.
Người này cũng quá bá đạo a……
“Đúng rồi, còn chưa đặt tên cho con mèo này .” Dương Tĩnh Lan nhìn về phía con mèo nhỏ,“Tên là gì thì tốt đây?”
“Ngươi đặt đi.” Nam Trúc Khiêm tin tưởng cái tên y nghĩ ra sẽ rất hay.
Dương Tĩnh Lan suy tư thật lâu, nói ra hai chữ:“ Lưu Lãng.”
“Lưu Lãng?” Nam Trúc Khiêm nhăn mày. Tên xác thực rất không tồi, nhưng mà……
“Vì sao ngươi luôn suy nghĩ theo hướng xấu? Tên này… Quá bi thương .”
Dương Tĩnh Lan nói:“U buồn là bản tính của ta… Không có biện pháp thay đổi.”
Dù không có biện pháp thay đổi, ta cũng sẽ cho ngươi khoái hoạt .
Nam Trúc Khiêm nhìn tuyết trắng bay múa, nói:“Ngươi cảm thấy.. Tên ‘Lưu Sương’ thế nào?”
“Lưu Sương?” Dương Tĩnh Lan mỉm cười,“ Tên rất hay.”
Y ôm lấy con mèo nhỏ trên mặt đất, cười nói:“Vậy kêu ngươi Lưu Sương! Thích không?”
Nghe thấy con mèo nhỏ kêu “Meo meo” làm Dương Tĩnh Lan cười vui vẻ, hai mắt tựa như trăng non cong cong.
Mà Nam Trúc Khiêm, sửng sốt nhìn tiếu dung vì hắn mà lộ ra.
Chương tiếp theo: lạc trong mê cung, bao giờ tìm thấy lối ra?