Đa tạ tỷ Thủy Lưu Ly cúi đầu
tình hình là Mê cung có một số lỗi sai về tên, do sự mù Hán ngữ của ta. ta hứa sẽ cố gắng khắc phục đến hết trước t. hihi. mong bà con xa gần thông cảm bỏ qua
Tạm thời chương mói, tên sẽ thay đổi như sau:
anh Tre Khiêm tên là Nam Trúc Khiêm, vì Qt dịch chữ ”Nam Trúc” dính liền nhau thành chữ Tre đó.
Còn Đả Nguyệt phải là Thương Nguyệt
Dùng ctrl F mà không kịp sửa vì ta đang ngập chìm trong công việc, sẽ cố gắng đúng tiến độ. chúc mọi người đọc vui
Chương thứ mười chín …
Mũi tên chưa kịp bắn ra, thân ảnh ngân bạch trên lầu liền lao tới, một kiếm chặt bỏ đầu hắn.
Sau một khắc, Dương Tĩnh Lan cảm giác mình được người ôm lấy, bước nhanh về phía trước.
“Thương Nguyệt, ngươi vừa rồi không nên ra tay .” giọng nói Nam Trúc Khiêm mang theo đau lòng ,“Ta định dụ hắn mắc câu , nếu ngươi không nhúng tay vào, sao lại bị thương.”
“Ta..” Dương Tĩnh Lan nhíu mày,“Ta chỉ là…… Sợ ngươi tránh không được .”
Nam Trúc Khiêm nở nụ cười.“Ngươi đang lo lắng cho ta?”
Từ khi hắn trở thành lâu chủ, không có ai lo lắng cho hắn. Hắn có được thực lực như thế, chính xác không có gì làm cho người khác lo lắng .
Nhưng cho dù hắn có võ công đệ nhất thiên hạ, bất quá cũng chỉ là một nam nhân mà thôi.
“… Ngốc tử!.” Dương Tĩnh Lan cười ngượng,“Mỗi người… Cũng cần được quan tâm ……”
Bởi vì y đã nếm trải tư vị không được ai quan tâm , Dương Tĩnh Lan mới có thể càng thêm quan tâm mỗi người bên cạnh . Y biết rõ, kỳ thật ở một mức độ nào đó, Nam Trúc Khiêm rất nhường nhịn và quan tâm y.
“……”Chỉ một câu ngắn ngủn , lại làm cho Nam Trúc Khiêm hốc mắt hơi ướt.
“Cám ơn ngươi, Thương Nguyệt.” Ôm chặt người trong lòng, Nam Trúc Khiêm bá đạo tăng thêm một câu:“Ta không cho phép ngươi chết.”
Dương Tĩnh Lan thấy trang phục ngân bạch trên người hắn bị nhuộm đỏ, cười nói:“Yên tâm… Ta..sẽ không cứ như vậy.. mà chết đâu.”
Tuy đây là lần đầu tiên y bị thương nặng như vậy, nhưng Dương Tĩnh Lan vẫn ráng chịu đựng, ngay cả lúc y sư thay y rút mũi tên cũng không rên một tiếng, cũng không vì đau nhức mà bất tỉnh.
“Ngươi rất kiên cường.” Sau khi y sư rời đi, Nam Trúc Khiêm nói với người đang nằm trên giường.
Dương Tĩnh Lan nở nụ cười.“Ta đáp ứng ngươi … Không thể không giữ lời.”
Bên ngoài tiếng đánh nhau dần dần biến mất. Y nghĩ người Bắc Lam lâu hai mặt giáp công, nên đánh thắng Diệt Diệu giáo.
Trời sắp sáng … Mệt mỏi quá, hay là ngủ một giấc trước đã a.
“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Trong phòng truyền ra tiếng Nam Trúc Khiêm mang theo tia mệt mỏi.
Đồng Nhã Lam nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.“Lâu chủ, Thương Nguyệt không sao chứ?”
“Thương thế của y rất nặng , bất quá không nguy hiểm đến tánh mạng.” Nam Trúc Khiêm vừa nói vừa xoa huyệt Thái Dương. Từ quầng thâm dưới hốc mắt hắn không khó nhìn ra hắn thức trắng đêm.
“Lâu chủ, ngươi đi nghỉ ngơi trước a, Thương Nguyệt giao cho ta chiếu cố là được rồi.” Đồng Nhã Lam nói.
Nam Trúc Khiêm lập tức cự tuyệt.“Không cần , ta không mệt mỏi.”
Lần đầu tiên Đồng Nhã Lam trông thấy Nam Trúc Khiêm coi trọng một người như thế. Rõ ràng hắn đã mệt chết , lại cương quyết muốn lưu lại chiếu cố y.
“Ngô…” Dương Tĩnh Lan nhíu mày,rồi mở mắt ra.
Đau quá — đây là phản ứng đầu tiên của y.
Trông thấy y cố nén biểu tình đau đớn, Nam Trúc Khiêm vén lên chăn gấm đắp trên người y. Quả nhiên, vết thương trên người đã vỡ ra, máu chảy ra đã thấm ướt y phục.
“Ta đi gọi Tiểu Diệp tới!” Đồng Nhã Lam thấy thế, lập tức ly khai.
Dương Tĩnh Lan ngẩng đầu, thấy ánh mắt lo lắng của Nam Trúc Khiêm.
“Ngươi… Một đêm không ngủ?”
“Ta sợ ngươi sẽ xảy ra chuyện.” Nam Trúc Khiêm nói,“Ta không dám ngủ.”
Không dám…… Hắn đường đường là Bắc Lam lâu Lâu chủ Nam Trúc Khiêm, rõ ràng cũng có lúc “Không dám”.
Dương Tĩnh Lan không phải người trì độn, y đã sớm nhìn ra, Nam Trúc Khiêm thích y . Cho dù y luôn nhắc nhở bản thân không thể dấn sâu hơn vào biển tình, cho dù Tạ Hàn Ca vẫn chiếm một vị trí trong lòng y, cho dù y không muốn bị tổn thương lần nữa……
Lòng của y, tựa hồ trong lúc bất tri bất giác đã phản bội chủ nhân của nó.
“Địa phận Bắc Lam lâu , người thường không được tiến vào.”
“Ta không phải người thường ! Ta có việc gấp, ca ta mất tích , y thường đến Bắc Lam lâu , ta muốn hỏi thăm xem y có ở đây không.” Thiếu niên hiệp khách nói.
Thị vệ canh giữ ở ngoài cửa dùng ánh mắt hồ nghi đánh giá hắn.“Ca ngươi là ai?”
“Ca ta gọi Tiêu Thương Nguyệt.”
“Ngươi có chứng cớ gì chứng minh ngươi là đệ đệ của Tiêu công tử ?”
Thiếu niên nghiêng đầu suy tư chốc lát, nói:“ Như vầy đi, các ngươi gọi Hữu hộ pháp Du Hiểu Kiệt đến, hắn biết ta.”
“Vài ngày trước Hữu hộ pháp đã đi Dực thành làm nhiệm vụ, mấy ngày nữa mới có thể trở về.”
Hiểu Kiệt ca không ở đây? Vậy làm sao bây giờ……
“Đã xảy ra chuyện gì?” Một thanh sam nam tử phe phẩy quạt trúc từ Bắc Lam lâu đi ra.
“Phó Lâu chủ, người này tự xưng là đệ đệ của Tiêu công tử …” Thị vệ có chút khó xử ,“Hữu hộ pháp lại không có ở đây… Tiêu công tử đang nghỉ ngơi, Lâu chủ đã phân phó không thể quấy nhiễu y……”
Thanh sam nam tử liếc thiếu niên kia .“ Hắn quả thực là Tiêu Thương Nhiên, cho hắn vào đi.”
Mặc dù chỉ gặp mặt một lần, nhưng gã vẫn nhớ rõ cái tên ngu ngốc này.
“Lạc Ngâm đại ca, đa tạ ngươi.” Tiêu Thương Nhiên hướng gã cười nói.
Rõ ràng đã nói với gã “Không bao giờ … gặp nữa” , tại sao lại đụng phải gã? Thật là xui xẻo.
Lạc Ngâm khinh thường nói:“Ta nể tìn ca ngươi cứu Lâu chủ bị thương nên mới giúp đỡ ngươi…”
“Cái gì?!” Tiêu Thương Nhiên kinh hãi,“Ca ta làm sao?”
“Yên tâm, không chết được đâu .” Lạc Ngâm thản nhiên nói,“Chỉ là trúng một mũi tên, không có nguy hiểm.”
Lời còn chưa nói hết, Tiêu Thương Nhiên cắm đầu chạy lên lầu.
“Ca, ngươi biết rõ mình đã quên hết võ công, không nên gia nhập hỗn chiến….. Chuyện nguy hiểm như vậy ngươi cũng làm được” Trông thấy Dương Tĩnh Lan sắc mặt tái nhợt, Tiêu Thương Nhiên nhịn không được nổi giận .
Dương Tĩnh Lan cũng không phản bác, chỉ lẳng lặng nằm trên giường, mặc hắn trách cứ.
Nam Trúc Khiêm nói:“Vị thiếu hiệp kia, xin hỏi ngươi đến Bắc Lam lâu tìm người , hay là đến mắng chửi người ?”
“Ta..” Tiêu Thương Nhiên bị khí thế không nóng không lạnh, nhưng dị thường bức người dọa sợ.“Ta chỉ lo lắng cho ca ta mà thôi… Ta chỉ còn y là người thân .”
Dương Tĩnh Lan cảm thấy nội tâm ấm áp . Cái từ “Thân tình” này, trong thế giới của y luôn rất xa lạ . Hôm nay, lời của Tiêu Thương Nhiên làm y hiểu được, cái gì là thân tình chân chính.
Thật sự, rất ấm áp…… Tuy nhiên, vốn dĩ không phải thuộc về y.
“Thương Nhiên, thực xin lỗi, đã làm đệ lo lắng rồi.” Dương Tĩnh Lan xin lỗi cười cười,“Từ nay về sau ta sẽ không làm vậy nữa.”
Tiêu Thương Nguyệt, ngươi biết không? Ngươi thật sự rất may mắn. Có thể có được đệ đệ Tiêu Thương Nhiên như vậy , Du Hiểu Kiệt là bạn tri kỉ như vậy … Cuộc đời này không uổng.
Next :
Ta đây ? Ta vừa có được những gì?
Hữu tình, thân tình…… Ái Tình?
Chương tiếp theo:
bí mật cho hấp dẫn nha!